Chương 106: Chương 106
Cửu gia đi vào căn phòng VIP, liếc một cái thấy Lục Chỉ đang cọ cọ Nam Thừa Phong làm nũng lập tức trầm trầm mặt.
Ninh Tước đứng lên, thấy hắn nhướng mày liền cười nói, "Sao lại tới thế này?"
"Tới gặp Chỉ Chỉ." Cửu gia một vẻ đương nhiên rồi.
Cửu gia nhìn thấy hai chỗ hai bên Lục Chỉ bị Nam Thừa Phong và Hứa Bán Vân chiếm đóng, đặc biệt tay Lục Chỉ vẫn luôn nắm chặt Hứa Bán Vân, có chút không hiểu; vậy mà Nam Thừa Phong cũng nhịn được? Hắn theo bản năng, không vui nhìn sang Hứa Bán Vân.
Thua Nam Thừa Phong còn được, rốt cuộc hắn cũng không phải người, còn cái tên xa lạ này thì tính là gì.
Cửu gia đánh gia Hứa Bán Vân, làn da trắng nõn, nhìn y chang thư sinh, khí chất thật ra lại không tồi, nhưng so với vẻ đẹp của hắn đương nhiên vẫn kém xa.
Hứa Bán Vân cảm giác được một ánh mắt đầy địch ý nhắm tới, ngẩng đầu nhìn lại Cửu gia, nhìn một cái liền hai mắt sáng ngời, nhướng cao mày, nhịn xuống ý đồ muốn huýt sáo một tiếng, kích động khẽ nói với Cao Triệt một câu, "Mau nhìn, thật là một đại mỹ nhân xinh đẹp!"
Cao Triệt âm thầm trừng hắn một cái, "Đệ còn chưa chết đâu, huynh bớt bớt lộn xộn lại đi."
Hứa Bán Vân tức giận, nghiêng mặt, liếc hắn một cái, "Coi huynh mà loại người gì chứ."
Hắn khó chịu nói xong, ngẩng đầu, bỗng nhiên đứng lên, mặt đầy ý cười nói với Cửu gia, "Xin chào, tôi là Hứa Bán Vân, là tam sư huynh của Chỉ Chỉ."
Cửu gia nao nao, trầm mặc một giây, sau đó, vẻ âm trầm trên mặt hắn nháy mắt bị đánh bay tiêu biến, như đèn bật cái tách một cái, ánh sáng lấp lánh lập tức ngập tràn, "A! Là sư huynh à! Tôi là Tiêu Cửu, hân hạnh quen biết, hân hạnh quen biết."
Hắn lập tức đi qua, thân thiết bắt tay với Hứa Bán Vân, hai người mặt đầy ý cười, hai tay nắm chặt, thấy được vẻ thưởng thức trong mắt đối phương.
Hứa Bán Vân nghĩ thầm: Thật là một đại mỹ nhân xinh đẹp, vừa nhìn liền thấy cảnh đẹp ý vui.
Cửu gia lại thầm nghĩ: Không ngờ lại là sư huynh của Chỉ Chỉ, phải nắm cho chắc cơ hội này mới được, nói không chừng còn có đường sinh cơ đâu.
Lục Chỉ ngẩng đầu nhìn hai người, thấp giọng cười nói với Nam Thừa Phong, "Tam sư huynh em thích nhất là người xinh đẹp, cho nên ngày thường thích ở cùng tứ sư huynh nhất."
Nam Thừa Phong gật đầu, thấp giọng cười nói với cậu: "Nhưng trong mắt anh, em là người xinh đẹp nhất."
Lục Chỉ cười cười, "Em là đẹp trai, không phải xinh đẹp mà." Cậu là đàn ông con trai, tuy rằng Nam Thừa Phong đánh giá không quá chuẩn xác, nhưng vì là hắn, chỉ cần là lời khen thì đều làm Lục Chỉ rất vui vẻ.
Cửu gia và Hứa Bán Vân nghe thấy, lập tức xoẹt qua nhìn Nam Thừa Phong.
Tên cơ hội, lúc nào cũng chỉ biết lấy lòng Chỉ Chỉ! Hai người thoáng phát hiện đối phương xuất hiện biểu cảm tương tự, không khỏi kinh ngạc, nắm tay càng chặt thêm, là loại chỉ hận tri kỷ gặp nhau quá muộn, tuy rằng tri kỷ này xuất phát từ bọn họ có chung kẻ thù.
Ninh Tước run run mi, khoé miệng Cao Triệt đã xụ lại càng xụ, thấy hai người họ nhìn nhau càng lúc càng dạt dào hứng thú, nhanh chóng đứng dậy ngăn tách, kéo người về lại bên mình.
"Huynh vừa mới đồng ý gì với đệ? Để xem tối nay đệ "dạy dỗ" huynh thế nào." Cao Triệt vẫn luôn bình tĩnh, lúc này đang nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo Hứa Bán Vân.
Hứa Bán Vân vội dỗ hắn: "Đệ đẹp nhất, yên tâm đi, đệ đẹp nhất." Hắn dỗ cả buổi, sắc mặt Cao Triệt mới thoáng hoà hoãn lại.
"Tôi nói này, bên kia hết chỗ rồi, hoặc là ngồi bên cạnh Nam Thừa Phong hoặc là ngồi bên cạnh tôi, em chọn đi." Ninh Tước buông tay Cửu gia ra, nhún vai nói.
Cửu gia nhìn chỗ trống bên cạnh Nam Thừa Phong, hàn khí lượn lờ quanh người, ngồi xuống bên cạnh Ninh Tước, vẻ mặt đầy vẻ ghét bỏ, liếc nhìn hắn một cái, "Miễn cưỡng ngồi đây cũng được."
"Vậy tôi đây phải cảm ơn ngài." Ninh Tước lắc lắc đầu.
Cao Triệt thấy Hứa Bán Vân vẫn luôn nhìn chằm chằm Cửu gia, tựa như không tập trung chú ý nhìn hắn cho lắm, gương mặt vẫn luôn bị người ta quở là trắng như tuyết, nháy mắt biến đen như than.
Hắn hơi nheo mắt nhìn chằm chằm đánh giá Cửu gia, bỗng nhiên, ánh mắt sáng bừng, nói với Hứa Bán Vân ngồi bên cạnh, "Huynh có phát hiện không, ánh mắt hắn nhìn Chỉ Chỉ có chút không giống."
Hứa Bán Vân ngẩn ra, cẩn thận quan sát Cửu gia, mở to tròn hai mắt bừng tỉnh, "Hắn với Chỉ Chỉ?"
"Ừm." Cao Triệt gật đầu, "Hẳn là vậy."
Hứa Bán Vân hít hà một hơi, kinh ngạc nhìn Cao Triệt, "Vậy chẳng phải là tình địch của Nam Thừa Phong sao?"
"Hừ." Ai ngờ, Hứa Bán Vân bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, bĩu môi, "Dám mơ ước Chỉ Chỉ nhà ta, tất cả đều nhìn không thuận mắt." Hắn nói xong, thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu ăn tôm.
Cao Triệt khẽ mỉm cười, bóc cho hắn một con tôm.
Nam Thừa Phong thoáng liếc nhìn hai người họ một cái, lại cúi đầu tiếp tục gắp đồ ăn cho Chỉ Chỉ.
"Cửu gia, sao anh lại tới đây?" Lục Chỉ nhìn Cửu gia, cười tủm tỉm hỏi.
"Anh đến tìm em có khi nào vì lý do gì chưa." Cửu gia thấy Lục Chỉ cười, tâm tình lập tức tốt hẳn lên, "Nghe nói em đang ở đây nên anh đến thôi."
"À, được ạ." Lục Chỉ cười cười.
Cửu gia nhìn cậu dựa vào gần sát Nam Thừa Phong, ghen tị trừng mắt, "Chỉ Chỉ, chiều nay em có kế hoạch gì không?"
"À, sư huynh em mới tới, buổi chiều em muốn dẫn sư huynh đi dạo đế đô, gần đây đế đô có một show ảo thuật hot lắm, bọn em định đi đến đó xem." Lục Chỉ cười nói.
Cửu gia vừa nghe vội nói, "Vừa lúc anh rảnh, anh đi cùng mọi người."
"Nhưng, bọn em đều đã mua vé hết rồi, cũng không có dư vé nào cho anh cả." Lục Chỉ khó xử nói.
"Anh tự mua được." Cửu gia không xem chuyện này là vấn đề.
"Vé show ảo thuật lần này đã bán hết, nói thật, show ảo thuật này có chút vấn đề, cho nên chúng em mới muốn đi xem." Lục Chỉ nói.
"Mua không được vé?" Cửu gia có chút thất vọng.
Lục Chỉ gật đầu.
Cửu gia tà tà nhìn Ninh Tước, "Ngươi cũng đi à?"
"Đương nhiên, tôi là trợ lý của bé dễ thương mà." Ninh Tước cười cười vẻ đương nhiên.
Cửu gia khẽ nói với hắn, "Thương lượng cái này với ngươi? Ta trả gấp 10 lần mua lại vé của ngươi, thế nào?"
Ninh Tước cong cao khoé miệng, "Em đã quên? Tôi giàu hơn em à?"
"Hứ." Cửu gia trừng mắt liếc hắn một cái, "Khoe cái gì mà giàu."
Đúng là không đủ vé, việc này Lục Chỉ cũng không có cách nào giải quyết, nhưng cậu nhìn biểu tình Cửu gia xụ xuống, nhịn không được hơi hơi nhăn mày.
Bỗng nhiên, cậu cảm giác được tay bị Nam Thừa Phong nắm lấy, cậu ngẩng đầu, một tay khác của Nam Thừa Phong đang xoa giữa mày cậu.
"Đừng chau mày." Nam Thừa Phong hiển nhiên bị cậu ảnh hưởng.
Lục Chỉ nhanh chóng sắp xếp lại tâm tình, cười cười với hắn, "Không còn cách nào mà."
Nam Thừa Phong hơi rũ mắt, mở miệng nói: "Sư huynh Chỉ Chỉ mới đến, vừa lúc gần đây công việc tôi rất bận, dù buổi chiều sắp xếp được thời gian, nhưng có thể sẽ xuất hiện chuyện đột xuất, không thể chiêu đãi hai vị sư huynh chu toàn, nếu Tiêu Cửu có thời gian, vừa hay có thể để hắn đi cùng mọi người."
Nam Thừa Phong cười cười, nói với Hứa Bán Vân và Cao Triệt, "Tiêu Cửu là bạn tốt nhất của Chỉ Chỉ, có hắn chăm sóc Chỉ Chỉ, tôi mới tương đối yên tâm."
Cả gương mặt Cửu gia ngập tràn tôi là ai đây ở đâu, cái đệch mợ, hôm nay Nam Thừa Phong uống lộn thuốc à? Gọi điện thoại rủ hắn đến đây ăn cơm đã quá thần kỳ? Giờ lại còn tạo cơ hội cho hắn chăm sóc Chỉ Chỉ? Nam Thừa Phong bị sao vậy? Đầu óc cho heo ăn rồi à, lại còn yên tâm nữa? Nhưng, Cửu gia nghĩ nghĩ, Nam Thừa Phong vẫn luôn có vẻ yên tâm với hắn như vậy, cơ bản không coi hắn là gì, điểm này vẫn luôn làm Cửu gia cảm thấy tức giận.
Nam Thừa Phong nói xong nhìn sang Lục Chỉ, cười cười, thấy đôi mắt to tròn chớp chớp cảm động, liền xoa xoa tóc cậu.
"Chỉ Chỉ, quan tâm bạn bè không có gì sai, xem ảo thuật xong rồi, anh đến đón em nhé?"
Lục Chỉ đột ngột gật đầu, nắm tay hắn, ôm hắn, ngẩng đầu nói, "Vậy anh phải làm việc chăm chỉ nhé."
"Đương nhiên." Nam Thừa Phong cười.
Hứa Bán Vân thấy Lục Chỉ ôm chặt Nam Thừa Phong, nhịn không được ôm ngực; chờ cơm nước xong lại thấy Cửu gia đi đến trước mặt Lục Chỉ xoa đầu cậu, thiếu chút nữa thì xỉu ngang.
Hứa Bán Vân cảnh giác nhìn chằm chằm Cửu gia, một tên Nam Thừa Phong không thu phục được, lại tới một tên Cửu gia, thật khiến người ta không bớt lo, nhưng lại cũng chẳng có cách xử lý gì.
Hắn quay đầu nhìn Lục Chỉ, mặt đầy sủng ái, ai biểu Chỉ Chỉ của bọn họ hoàn mỹ quá làm gì.
"Nam Thừa Phong đúng là thông minh, hiểu rõ lùi một bước tiếng ba bước, chúng ta giải quyết tên chướng mắt này trước đã." Hứa Bán Vân nheo mắt nói với Cao Triệt.
"Được." Cao Triệt gật đầu.
Nam Thừa Phong liếc nhìn hai người một cái, Ninh Tước thấy hắn liếc nhìn cũng quay sang nhìn, lại bất đắc dĩ nhìn lại Cửu gia đang vui vẻ không thôi vì không có Nam Thừa Phong đi cùng, lắc lắc đầu.
Hắn bỗng nhiên không biết nên nói Nam Thừa Phong quá thông minh hay Tiêu Cửu quá đơn thuần.
Ngốc như vậy, hắn không che chở không được mà.
Ninh Tước nhìn Cửu gia, vốn định nước nóng nấu ếch, hiện tại xem ra vẫn nên ra tay nhanh một chút, ôm người đến bên người che chở bảo bọc, miễn cho bị người bán còn cười ngây ngô giúp hắn đếm tiền..
Bình luận truyện