Chương 111: Chương 111
Hứa Bán Vân và Cao Triệt quay sang nhìn nhau, thấy được vẻ kinh dị trong đáy mắt đối phương.
Cửu gia cân nhắc suy xét, nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, sắc mặt người chết đã tái nhợt không còn chút máu, chảy máu rất nhiều, thậm chí có thể ngửi thấy được mùi máu tươi.
Hắn nhìn sang giám đốc phòng triển lãm, "Thật sự là án giết người?"
Giám đốc vẻ mặt bi thống gật gật đầu, hốc mắt đỏ bừng.
Cửu gia không dám tin hỏi, "Người chết này không phải là ông chủ mấy người đấy chứ?"
Giám đốc phòng triển lãm ngẩn ra, kinh ngạc hỏi, "Sao cậu lại biết?"
Mấy người khác cũng nhìn sang, Ninh Tước kéo kéo sau áo Cửu gia, "Việc này kỳ quặc đây."
Cửu gia gật đầu, hắn cảm giác được tất cả mọi người ở đây đều giống y chang tình tiết kịch bản của nhóm trinh thám trước đó.
Người giám đốc lại còn đang nghi ngờ nhìn bọn họ, những người khác cũng nhìn sang đây.
"Sao anh biết người chết là lão...!là cha vợ tôi." Khác với diễn viên nhóm yêu thích trinh thám, người con rể hàng real mặc một áo sơ mi ngắn tay, mang mắt kính, thoạt nhìn có vẻ là giáo viên.
"Tôi mới vừa gặp một nhóm yêu thích trinh thám, bọn họ đang đóng kịch, cốt truyện giống hệt hiện tại, cho nên mới làm các người hiểu lầm." Cửu gia giải thích một câu.
"Nhóm yêu thích trinh thám?" Giám đốc phòng triển lãm khó hiểu.
"Bọn họ nói phòng triển lãm đồng ý cho bọn họ tổ chức hoạt động dựng cảnh phá án, còn đi mượn cả bảng thông báo nữa." Lục Chỉ bổ sung.
"Chuyện này......" Giám đốc rất kinh ngạc nói, "Không thể nào, nơi này của chúng tôi không cho phép người ngoài mượn cảnh đóng kịch gì cả, làm vậy sẽ ảnh hưởng trải nghiệm của khách tham quan."
Nhóm Lục Chỉ và Ninh Tước quay mặt nhìn nhau một cái.
"Các người báo công an chưa?" Lục Chỉ nhìn người chết, hỏi.
Vẻ mặt giám đốc phòng triển lãm khó xử, nhìn sang người phụ nữ trung niên ôn nhã ngồi xe lăn.
"Báo rồi." Người phụ nữ nhàn nhạt trả lời, hiển nhiên không muốn nói thêm lời nào với bọn họ.
Giám đốc phòng triển lãm biến sắc, lại không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Cô bé mặt váy đỏ vẫn luôn khóc lóc gọi, "Ông nội."
Lục Chỉ nhìn sang một người khác đang cầm sổ ghi chép.
Người nọ thấy Lục Chỉ nhìn mình, hơi sửng sốt, tựa như cũng đang đánh giá Lục Chỉ, sau đó cười cười, "Tôi là phóng viên, vốn muốn tìm cơ hội phỏng vấn ông chủ Phí, không ngờ, aizzz......"
"Quả nhiên giống." Ninh Tước khẽ nói với Lục Chỉ.
Cao Triệt nghĩ nghĩ, nhỏ tiếng hỏi Lục Chỉ, "Hung thủ lúc nãy đệ nhìn ra là ai?"
Lục Chỉ nhỏ tiếng nói, "Đệ mở thiên nhãn nhìn ra người cháu gái, trong lòng người diễn viên đó có nghĩ đến chuyện này."
"Vì sao? Cao Triệt hỏi.
"Này phải hỏi Ninh Tước." Lục Chỉ nói.
Ninh Tước nói, "Kỳ thật kỹ thuật diễn của mấy đứa nhóc kia chẳng ra gì, nhìn từ góc độ tâm lý không quá rõ, nhưng từ chứng cứ có thể nhìn ra, cô bé không phải hung thủ, mà là chủ mưu."
Cửu gia vội hỏi, "Giải thích thế nào?"
"Em nhớ lại xem, trên ngực người chết kia có cắm dao, hẳn là bị người tập kích chính diện, chiều cao của cô bé nhất định không làm được, đó chỉ có thể là người trưởng thành, hơn nữa sức lực cũng không nhỏ.
Trong một khu triển lãm công cộng mà dám ra tay giết người, nhìn có vẻ nhiều sơ hở, nhưng lại không có chút manh mối gì, tôi chỉ có thể to gan phỏng đoán."
"Tất cả mọi người là hung thủ, nhưng chủ mưu là cô bé kia."
"Bởi vì chỉ có vậy mới giải thích được vì sao hung thủ dám công khai giết người trực diện trong tình huống này, lại còn không để lại chút manh mối, cũng không ai nhìn thấy hung thủ."
"Hơn nữa, còn có một ám chỉ rất đơn giản, tứ chi người chết duỗi thẳng chỉ về phía bốn người bọn họ, đầu quay về phía cô bé nhỏ, ừm, không biết ai thiết kế kịch bản này..." Ninh Tước cạn lời lắc lắc đầu.
"Kịch bản vụ án này tương tự với hai tác phẩm trinh thám của nhà văn Agatha kết hợp lại, cũng là tất cả mọi người là hung thủ và cô bé sắp xếp mọi người giết người."
"Nói trắng ra là? Ngươi đoán bừa?" Mi Cửu gia run run.
Ninh Tước nhún vai, "Kỹ thuật diễn và kịch bản tệ như vậy, đủ đoán rồi."
"Vậy, bây giờ thì sao?" Cửu gia nhìn mấy người trước mặt, hỏi, đặc biệt chú ý người cháu gái và người vợ, nghi ngờ chuyển qua chuyển lại.
Cao Triệt thấp giọng hỏi Lục Chỉ, "Chỉ Chỉ, hung thủ của vụ án hiện tại là ai?"
Lục Chỉ trả lời, lại ngoài dự kiến của mọi người.
"Đệ không biết, đệ nhìn không thấu trong lòng bọn họ."
"Cái gì?" Hứa Bán Vân kinh ngạc nói.
"Thiên Nhãn nhìn không ra? Làm sao có thể." Cao Triệt khó giữ được bình tĩnh, bởi vì bọn họ quá rõ rằng Thiên Nhãn của Lục Chỉ đã đạt đỉnh, không gì không biết, có thể nhìn thấu hết thảy.
"Có vài khả năng, là bọn họ cố ý ẩn giấu tâm tư, vậy thuyết minh, trong nhóm bọn họ có người biết thuật đọc tâm, hoặc đã sớm đoán được sẽ có người như chúng ta xuất hiện." Lục Chỉ nói.
"Còn có một loại nữa, đó là bọn họ không phải là người, không có linh hồn."
Lưng Cửu gia phát lạnh, thiếu chút nữa nhảy vào lòng Ninh Tước.
Ninh Tước nhân cơ hội ôm lấy hắn, "Sợ quỷ à, ca ca ôm em."
"Cút ngay!" Cửu gia đẩy hắn ra nhưng nhìn thấy sắc mặt của mấy người kia lại trở nên cứng đờ.
"Không phải quỷ, không có hơi thở hồn phách." Lục Chỉ nói.
Hứa Bán Vân và Cao Triệt gật đầu.
Nếu là quỷ, bọn họ đều có thể nhìn ra, nhưng đừng nói là quỷ, người nằm chết kia không có bất kỳ dấu hiệu tồn tại của linh hồn nào, giống như chết phát lập tức đi đầu thai luôn.
"Không phải người, cũng không phải quỷ?" Ninh Tước không rõ, "Đó là gì?"
"Hơn nữa, điều kỳ quái chính là, những người này không chỉ không có linh hồn, đến cả người chết cũng giống như chưa từng có linh hồn cư trú trong thân thể đó." Cao Triệt và Hứa Bán Vân rất đồng ý với lời Lục Chỉ, bọn họ cũng cảm giác được như vậy.
"Sao càng nói càng mơ hồ, càng đáng sợ thế." Cửu gia chà chà cánh tay.
"Rất kỳ quái, sao mãi không thấy công an tới?" Ninh Tước phát hiện điểm không đúng.
Phóng viên bên cạnh nghe thấy, nhích lại gần, "Các cậu cũng cảm thấy kỳ quái đúng không?"
Cửu gia nhìn hắn bằng ánh mắt đầy vi diệu, dựa theo phân tích của Ninh Tước, phóng viên cũng là một trong những hung thủ, lúc này lại tỏ vẻ ngây thơ vô tội, nhìn kiểu gì cũng thấy quỷ dị.
"Anh phát hiện điều gì à?" Lục Chỉ hỏi.
Phóng viên nhìn Lục Chỉ một cái, thấy cậu lớn lên thiện cảm dễ gần, cười cười, "Không phát hiện gì cả." Phóng viên lắc lắc đầu.
Nhưng hắn trông giống như có nhiều lời muốn nói lắm, rất nhanh lại tiếp tục, "Tôi chỉ cảm thấy kỳ quái, các cậu nghĩ đi, phòng triển lãm nghệ thuật có biết bao người qua kẻ lại, thế mà dám đâm thẳng ngay ngực, chẳng phải là công khai phạm tội sao." "Người nào lá gan lớn dữ vậy? Hơn nữa, dù có thật thì cũng phải có người nhìn thấy chứ."
Mấy người gật đầu, Cửu gia nghĩ: Giả cái khỉ gì, không phải mày làm à?
"Vấn đề là, tôi mới vừa hỏi một vài người, ai cũng nói không nhìn thấy hung thủ." Phóng viên thấp giọng nói.
Nhóm Lục Chỉ lại gật gật đầu, Cửu gia nghĩ: Bởi vì các ngươi là cùng một ruột đó.
"Nhưng điểm kỳ quái chính là, tôi nhìn thấy thời điểm người đó bị giết." Ngữ khí phóng viên thần bí.
Mấy người lại gật gật đầu, Cửu gia nghĩ: Đương nhiên, ngươi là hung thủ mà.
"Có vẻ như ông ấy mới cãi nhau với con rể, nổi giận đùng đùng kéo cháu gái đi về phía trước, cô bé vừa khóc vừa quay đầu gọi ba ba, vợ ông ấy kẹt giữa thế khó xử, giống như muốn nói giúp con rể mấy câu, vị giám đốc kia thì ngăn người con rể không cho hắn đi đến gần cô bé nhỏ, tôi vừa hay đứng ngay phía sau người con rể."
"Sau đó liền thấy ông chủ đột nhiên ngã thẳng xuống, cây dao giống như xuất hiện từ hư không, cắm thẳng ngực ông ấy." Phóng viên sởn tóc gáy nói, "Có thể nói, năm người chúng tôi, ai cũng không thấy hung thủ, bởi vì hung thủ thật sự xuất hiện từ hư vô."
Mấy người gật gật đầu, Cửu gia nghĩ: Đương nhiên, các ngươi khớp khẩu cung rồi chứ sao, lấy cớ cũng lấy cho có cỡ này, ai mà tin?
"Vì sao cãi nhau?" Lục Chỉ hỏi nghiêm túc.
"Hình như là vì cô con gái đã mất, người con rể và ba vợ đang giành quyền nuôi dưỡng cô cháu gái." Phóng viên nói, "Tôi cố ý kích phát mọi giác quan nghe ngóng nên còn nhớ kỹ lắm." Hắn nói xong, lấy notebook, quả thật trên đó có viết chuyện này.
"Vậy giám đốc là nhân viên của ông chủ?" Ninh Tước hỏi.
"Đúng vậy, nghe nói đi theo cũng 10 năm rồi, người con rể còn mắng ông ta đi theo 10 năm mà vẫn là một con chó, bị đẩy hết đầu này sang đầu kia." Phóng viên gật đầu.
"Vậy còn người vợ? Tình cảm hai vợ chồng ổn chứ?" Lục Chỉ lại hỏi.
Phóng viên nhìn người phụ nữ trung niên đang khóc thút thít, hạ giọng đến mức thấp nhất, "Bên ngoài tuyên truyền tình cảm hai người tốt lắm, nhưng tôi nghe nói, chuyện bà chủ bị gãy chân có liên quan đến ông chủ."
"Ha, vậy có nghĩa là, tất cả mọi người đều có thù oán với ông chủ?" Ninh Tước tổng kết.
"Ừm, có thể nói như vậy." Phóng viên gật đầu.
"Vậy còn anh thì sao?" Lục Chỉ bỗng nhiên lăng lăng nhìn thẳng phóng viên, phóng viên biến sắc, cứng đờ cười cười, "Tôi, tôi làm sao, tôi chỉ là một người qua đường, vô tình có mặt thôi."
"Anh hận ông ta lắm nhỉ." Lục Chỉ nói, không tính bỏ qua vấn đề này.
Phóng viên nuốt nước miếng, có thể thấy rõ hầu kết hắn lên xuống liên tục.
"Tôi hận cái gì, chẳng quen chẳng biết." Phóng viên tuỳ tiện nói, mày lại càng nhíu chặt.
"Phải không?" Lục Chỉ như suy tư gì đó, gật gật đầu.
Phóng viên nhíu nhíu mày, giống như sợ Lục Chỉ nhìn ra được gì, trừng mắt liếc cậu một cái, rời khỏi nhóm bọn họ đi đến gần chỗ giám đốc.
"Đã nhìn ra gì sao? Chỉ Chỉ?" Cao Triệt hỏi.
"Dạ." Lục Chỉ gật đầu.
"Hung thủ là ai?" Ninh Tước nhìn năm người ở đây hỏi, lúc này đây, hắn thật sự đoán không ra.
"Ai cũng không phải." Lục Chỉ nhàn nhạt nói.
"Hả?" Cửu gia ngoài ý muốn chớp chớp mắt, "Không phải nói tất cả đều phải à?"
"Có thể nói như vậy." Lục Chỉ gật đầu.
Cửu gia hít sâu một hơi, "Chỉ Chỉ, anh ngu rồi."
"Mọi người không phát hiện rất kỳ quái sao, nói báo công an rồi, nhưng công an mãi không thấy tới.
Sau đó, nơi này ngoại trừ chúng ta thì không có bất kỳ kẻ nào, hơn nữa lại gặp phải một kịch bản cùng một vụ án ngoài hiện thực y đúc? Death Note a? Nào có chuyện trùng hợp đến vậy."
"Đó là vì sao?" Ninh Tước hỏi.
Lục Chỉ đưa tay lấy ra một lá bùa, kẹp giữa hai ngón tay, lá bùa bỗng nhiên bắt đầu tự cháy, Lục Chỉ cúi đầu niệm vài câu.
Bốn phía bỗng nhiên xuất hiện biến hoá, nhóm người Cửu gia nhìn lại, liền phát hiện trước mặt vẫn là cái hành lang kia, nhưng chỉ có một mình ông chủ đã chết, vợ, cháu gái, con rể, phóng viên, giám đốc, toàn bộ đều biến mất không thấy đâu.
"Sao lại thế này?" Cửu gia khó hiểu hỏi, "Người đâu rồi? Sao lại tự nhiên biến đâu mất hết rồi?"
"Sao tôi có cảm giác như vừa bị hút vào trong kịch bản của nhóm yêu thích trinh thám nãy vậy." Ninh Tước nói, "Cho nên, Chỉ Chỉ mới nói, ai cũng là hung thủ, mà ai cũng không phải là hung thủ, bởi vì bọn họ ở trong kịch bản, nhưng không tạo nên kịch bản, tất cả đều có biên kịch khống chế."
"Vậy người chết này là thế nào?" Cửu gia chỉ chỉ thi thể trên mặt đất "Đây là thật nhỉ?"
Ninh Tước hít một hơi thật sâu, nhìn qua Lục Chỉ.
Lục Chỉ nói, "Dùng áo thuật giết người, báo công an đi, nhân tiện chúng ta quay lại xem đám người kia."
Cao Triệt và Hứa Bán Vân liếc nhìn nhau một cái, "Người này rất lợi hại nha, có thể có kéo được Chỉ Chỉ vào ảo cảnh."
Lần ở trường quay trước đó, thiếu niên kia là bị Lục Chỉ phản đòn kéo ngược vào ảo cảnh, nhưng người này lại có thể kéo Lục Chỉ vào ảo cảnh một cách rất tự nhiên.
Người ngoài nghề có thể không hiểu năng lực thế này mạnh bao nhiêu, nhưng Cao Triệt và Hứa Bán Vân lại không thể không để ý.
"Là bọn họ làm? Làm thế nào?" Cửu gia mờ mịt khó hiều.
"Không phải bọn họ." Lục Chỉ nói làm Cửu gia càng thêm ngốc lăng, nhưng lời kế tiếp của cậu lại làm Cửu gia thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
"Bởi vì bọn họ cũng không ở trong thế giới hiện thực, từ lúc chúng ta bắt đầu tiến vào phòng triển lãm nghệ thuật này thì đã bước vào ảo cảnh, chỉ có bây giờ mới là thật."
Ninh Tước gật đầu.
"Có nghĩa là, chỉ có người chết này là thật, còn lại tất cả đều là giả."
Cao Triệt hít sâu một hơi, "Người này có vẻ đang nhắm đến Chỉ Chỉ."
"Thật là có chút bản lĩnh, đến ta cũng chưa nhìn ra, thế mà còn có thể kéo Chỉ Chỉ vào ảo cảnh." Hứa Bán Vân thấy cậu ít khi tức giận, ôn nhu nói, "Chỉ Chỉ, đừng tức giận."
Lục Chỉ lắc đầu, gương mặt vẫn trầm trầm như cũ.
"Đệ không tức vì bị kéo vào ảo cảnh, mà tức là hắn vì khiêu chiến với đệ mà thật sự giết đi một con người."
Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!.
Bình luận truyện