Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 37: Không lỗ ah!



Côn Sơn nghe xong đứng dậy, nói với mọi người một câu thật có lỗi, đẩy cửa đi ra. Hắn chỉ sợ Bảo Châu vạn nhất không có giấu kỹ, sẽ nguy hiểm tới tính mạng, phải nhanh về nhà nhìn xem.

Thuận tiện kêu hai tùy tùng: “A Long, A Hổ theo giúp tôi đi một chuyến.”

Hai người lập tức đuổi kịp, ba người đứng chung một chỗ, nhìn thấy ba tên tiểu lưu manh như vậy, cũng không làm cho người ta chú ý. Đi trên đường, tuyệt đối sẽ không có người hoài nghi bọn hắn nhỏ như vậy sẽ là nhân vật cướp bóc tiền của đại quan, bởi vì mọi người đối với bọn họ rất quen thuộc! Người gọi A Long ba ngày hai lần trộm vặt móc túi. Người gọi A Hổ thích rượu như mạng, ký sổ nợ uống rượu khắp nơi.

Còn có Lục Côn Sơn, chính là một Hỗn Thế Ma Vương, nghe nói xem ai không vừa mắt, thì cho một cước.

Mọi người thấy bọn họ đều là chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, chỉ là trong lòng vì vợ của Hỗn Thế Ma Vương mà thương tiếc, một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, gả cho hắn, thật sự là uổng phí.

Lúc bọn người Côn Sơn về đến nhà, đám cảnh sát đang ở trong nhà hắn lục soát, Bảo Châu rất nhàn nhã ngồi trong sân ăn điểm tâm, bên trái là bánh xốp giòn, bên phải là bánh hạt vừng, thật hạnh phúc ah! Thấy Côn Sơn, lôi kéo hắn ngồi xuống bên cạnh: “Côn Sơn, ăn cái gì.”

Thấy cô bình tĩnh như thế, Côn Sơn an tâm. Hắn tự tay cầm lấy một cái ăn, gọi mấy tùy tùng của mình cũng ngồi xuống. Mấy người này thường ra vào, Bảo Châu cũng nhận thức, đối với bọn họ rất tốt, cũng hỏi bọn hắn ăn cái gì, hoàn toàn đem cảnh sát điều tra ở trong phòng trở thành không khí.

Một đám cảnh sát đã lục soát trước sau, phát hiện một gian phòng bị khóa bên trong, lập tức đối với gian phòng nổi lên hoài nghi, hỏi Bảo Châu: “Chỗ đó là cái gì?”

“Thẩm mẹ đang tắm.”

Cảnh sát không tin, giữa ban ngày mà tắm rửa cái gì nhất định có chuyện che giấu ở bên trong, một cảnh sát trong đó gõ cửa: “Bên trong có ai không? Mở cửa nhanh.”

“Có, tôi đang tắm, các người chờ một chốc a!” Thẩm mẹ buổi sáng làm việc bận rộn một thân đầy mồ hôi, nên muốn tắm rửa, không nghĩ tới một lần tắm rửa lại đem cảnh sát đến. Bà lập tức gia tăng tốc độ, tắm nhanh đi mở cửa ah!

Bọn cảnh sát không có kiên nhẫn, một người trong đó nói: “Nhanh mở cửa, nếu không tôi xông vào!”

Người nọ tính tình nóng nảy, lại nôn nóng, đang muốn một cước đá văng cửa ra. Lúc bọn cảnh sát trong lòng vì mụ già đáng thương khó giữ được khí tiết tuổi già mà âm thầm mặc niệm, đã có một âm thanh vỗ tay đi tới trước mặt người nọ nói: “Wow Wow! Thẩm mẹ nhà chúng ta có tướng công rồi!”

“Cô ồn ào cái gì?” Tên cảnh sát tính tình nóng nảy kia, bị bộ dáng vui sướng của cô nhìn làm cho sau lưng đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng cô đang cười, nhưng vì sao hắn lại cảm thấy sắp có chuyện không tốt xảy ra.

“Anh chính là tướng công của Thẩm mẹ ah! Anh đá môn, nhìn thân thể của bà, anh không cưới bà thì ai sẽ cưới đây?” Bảo Châu nói xong lại đối với bên trong hô: “Thẩm mẹ bà buôn bán lời ah! Tướng công này của bà thật trẻ tuổi.”

Thẩm mẹ bị dọa đến trượt chân đặt mông trong bồn tắm, truyền đến một âm thanh thật lớn, thiếu chút nữa vọt đến eo già. Bà thở một hơi thật dài nói: “Ai ôi!!!! Thiếu nãi nãi của tôi, cô đừng làm cho thân già tôi sợ được không? Bất quá, thật sự rất tuổi trẻ sao?”

Cảnh sát không may kia nghe xong muốn lùi chân về đã không còn kịp, cái cửa bị hắn đá “BA~!” Một tiếng mở ra, cũng không dám đi vào bên trong xem, hắn cũng không muốn lấy một mụ già về nhà, sẽ bị lão ba đánh a? Tranh thủ thời gian xoay người, nói liên tục ba bốn câu thực xin lỗi, quay người bỏ chạy.

Cũng không để ý Thẩm mẹ đang giật mình, thùng tắm rất cao, lúc này ngã ngồi ở trong thùng tắm Thẩm mẹ muốn lộ cũng khó, thùng tắm so với bà ngồi cao hơn nhiều, từ xa nhìn tới, giống như một thùng không.

Bảo Châu rất có lương tâm đi qua, tay khoác lên tay cầm cửa, hỏi mấy cảnh sát còn đang ngây ngốc, một bộ dáng vui sướng nói: “Các người ai muốn đi vào? Thẩm mẹ nhà tôi cái gì cũng tốt, răng còn đầy đủ, khẩu vị cũng tốt, một hơi có thể ăn năm chén cơm, lấy bà không lỗ đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện