Trăng Sa Đáy Vực
Chương 1: Thảm Lông Cáo Lửa
Khi những ngôi sao của vực thẳm tỏa sáng trên bầu trời tối tăm vĩnh hằng, ngọn lửa chiến tranh kéo dài bốn tháng rốt cuộc cũng dập tắt.
Vùng núi nơi bộ lạc Ngõa Thiết từng đóng quân, giờ đây gần như bị san phẳng, khắp nơi đều là xương cốt bị thiêu rụi. Gió từ vực sâu như lưỡi dao sắc bén, trộn lẫn với khói thuốc súng và mùi xác chết từ phương Bắc thổi tới khiến những lá cờ chiến bay phất phới.
Khi vạn vật yên tĩnh lại, tiếng ngâm nga xa xưa và tiếng chuông vang lên, giai điệu vừa quái dị vừa to rõ, đó là tế ti ma tộc đang hát bài ca chiến thắng.
Ai có thể ngờ rằng ba bộ lạc ma tộc đứng đầu vực sâu —— bộ lạc Ngõa Thiết đã lên kế hoạch phản loạn nhiều năm, nhưng chỉ vẻn vẹn bốn tháng đã bị thiết kỵ của Ma Vương san bằng. Cuối cùng ngay cả thủ lĩnh bộ lạc Ngõa Thiết cũng bị bắt sống, đeo lên xiềng xích tượng trưng cho tù binh.
Hôn Diệu - Ma Vương trẻ tuổi nhất và huyền thoại nhất trong lịch sử, một lần nữa tuyên bố ngai vàng của mình cho cả vực sâu bằng thủ đoạn mạnh mẽ của mình.
Doanh trướng của Ma Vương đóng quân trong cung điện cũ của bộ lạc Ngõa Thiết, tấm bạt trắng phủ lên da lông xám đen của đàn cừu rừng để chống chọi với gió mạnh, mưa và tuyết có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Một lão tư tế còng lưng của ma tộc, xách một chiếc hộp gỗ vội bước vào chủ trướng.
Đây vốn là doanh trướng thuộc về Hôn Diệu, nhưng giờ Ma Vương chưa trở về chỉ có hai tôi tớ đi lại bận rộn dưới ánh sáng mờ ảo.
Khi họ thấy lão tư tế đi vào bèn dừng công việc trong tay, cuốn màn trắng treo ở chính giữa lên rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Một người hầu thấp giọng nói với lão tư tế lúc sát qua vai ông: "Tình huống của ngài không tốt lắm, ngài ấy chỉ ngủ được một lát rồi đột nhiên ho ra máu."
"Ngô Vương xuất trận ở bên ngoài, ngươi phải hầu hạ ngài ấy thật cẩn thận đấy."
Nói đoạn, ông chưa kịp phản ứng thì tôi tớ đã nhanh chóng lui xuống.
Trong chủ trướng bỗng yên tĩnh đến lạ.
Lão tư tế bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng ông không dám lau, chỉ run rẩy cúi người xuống.
"Tư tế Tako, bái kiến... đại nhân."
Lão ma tộc run rẩy hành lễ, tầm mắt hạ thấp xuyên qua tấm rèm trắng, thứ thấy đầu tiên là tấm thảm lông cáo đỏ rực từ một góc rủ xuống.
Tako biết đó là bộ lông của vua cáo đỏ trăm tuổi trong vực sâu.
Hai năm trước, đầu của nó đã bị chính tay Ma Vương chặt đứt bằng đao, da lông thì bị thợ thủ công tốt nhất ma tộc khâu thành tác phẩm xa xỉ này. Mà giờ phút này ——
Một mắt cá chân trầ.n trụi tái nhợt đang lẳng lặng vùi trong tấm thảm lông cáo màu đỏ rực.
Ma tộc không có đôi chân thon thả như thế, đó là một nhân loại.
"Ngô Vương không có ở đây, không cần phải hành lễ với ta."
Một giọng nói hiền hòa truyền đến: "Tako đại nhân đi đêm đã vất vả, mau vào đi."
Bắp chân tái nhợt ấy hơi dùng sức, gân xanh và xương mu bàn chân không tiếng động căng ra.
Ấy là nhân loại đang cố gắng đứng lên, giẫm lên tấm thảm lông cáo, chậm rãi bước ra khỏi màn che.
"Đại nhân! Không thể..."
Tako cả kinh, vội xông lên đỡ lấy vị kia.
Đôi bàn tay già nua phủ đầy vảy xám đen, móng tay sắc nhọn và thô ráp, chỉ cách nhau một lớp áo bào trắng vải mềm, đỡ lấy cánh tay nhỏ của nhân loại.
So sánh như vậy quá có sức tác động, đối phương còn chưa kịp phản ứng, Tako đã thoáng run lên.
Ông vẫn không dám ngẩng đầu lên, thầm nghĩ mau chóng đưa ngài ấy trở lại sâu trong màn trướng càng sớm càng tốt, để cho lông cáo lửa nâng đỡ cơ thể mỏng manh ấy, nhưng bàn tay của lão ma tộc, hay đúng hơn là móng vuốt của ông, đột nhiên bị nhân loại đè lại.
Nương theo tiếng vang leng keng lanh lảnh, thanh niên mặc áo bào trắng cúi người xuống, nhìn từ dưới lên trên đến sắc mặt lão ma tộc.
Ánh sáng mờ ảo của chủ trướng, chiếu sáng gương mặt dịu dàng.
Đôi mắt màu tím nhạt, giống hoa tử la lan, mái tóc dài buông xõa như làn khói bạc, dưới khóe mắt tái nhợt có một lớp vảy sẫm màu, hệt như một giọt nước mắt khắc vào làn da.
Cần cổ của y có một chiếc khóa bằng bạc, mà trước ngực đeo một chuỗi đồ trang sức bằng xương. Chiếc răng hung thú treo ở giữa được bao quanh bởi những mảnh xương, khi khẽ cử động liền sẽ phát ra âm thanh kỳ lạ.
Thanh niên nén cười, vì vậy trong giọng nói hiền từ lại ẩn chứa chút rung động nhẹ nhàng: "Tư tế đại nhân, vì sao mỗi lần tới đây đều sợ ta đến vậy? Trước đây ngài chưa bao giờ như thế."
"Đại nhân, ngài!"
Tako sợ đến mức mất hồn mất vía, chạy lại quỳ trên mặt đất, khóc không ra nước mắt kêu lên: "Langmuir đại nhân, xin ngài đừng nói thế. Nếu bị Ngô Vương nghe thấy, cái mạng già này của Tako..."
Langmuir lắc đầu cười, nâng cánh tay của Tako lên, dẫn lão tư tế bước vào trong trướng, ngồi xếp bằng trên tấm thảm cáo lửa với mình.
Y nhỏ giọng nói: "Ta không có việc gì, chỉ là bệnh cũ thôi, tư tế đừng lo lắng, lần này ta chỉ muốn nhân lúc Ngô Vương không có ở đây, xin thêm một ít thuốc. Còn..."
Y thoáng dừng lại, hạ xuống mi mắt mềm mại: "Còn muốn hỏi, thời gian của ta còn bao lâu."
Langmuir duỗi cẳng tay còn lại ra, để lộ cổ tay ra trước mặt Tako.
Tako hoảng sợ ngước mắt lên, vừa đặt tay lên làn da đó, để cho ma lực dạo một vòng trong cơ thể nhân loại, ông lại bắt đầu run rẩy rồi lắc đầu liên tục.
"Cứ nói thẳng đi." Langmuir nhẹ giọng nói, y giơ ngón trỏ lên trước môi mình: "Đừng sợ, ở đây không có người thứ ba có thể nghe thấy."
Tako nuốt nước bọt, ép mình nói ra: "Ba... ba..."
Langmuir: "Năm?"
Lão tư tế: "... Tháng."
Hai âm thanh lúng túng chồng lên nhau.
"..."
"..."
Một sự im lặng ngột ngạt lan rộng.
Bên ngoài doanh trướng có chút xôn xao, hệt như tù binh chiến bại đã bị áp tới.
Tiếng gầm trầm thấp và tiếng khóc nức nở xen lẫn, trong đó lại có một giọng nói thô lỗ gào to tên của Ma Vương muốn hắn đi ra.
Trong trướng, lão tư tế đã run lẩy bẩy, răng đánh lập cập, ngón tay cũng run rẩy.
Ông ngước đôi mắt già nua đục ngầu lên, mượn ánh nến lại có thể nhìn rõ dáng vẻ của nhân loại đối diện.
Langmuir bình tĩnh ngồi ở dưới đèn, mặt mày bao phủ một vầng sáng rất mờ nhạt, giống như vầng trăng sáng trên núi, mái tóc dài màu xám bạc đó tựa như dòng suối chảy dưới ánh trăng, thoáng nhìn qua có vẻ quạnh hiu.
... Ngay cả những ma tộc thô lỗ và ngang ngược nhất trong vực sâu cũng phải thừa nhận rằng đây là dung mạo như thánh thần.
Sinh linh như vậy tuyệt đối không thuộc về vực sâu, chướng khí và ngọn lửa của Gasol chỉ có thể sinh ra những ma quỷ tàn ác.
Langmuir ung dung thở dài: "Đúng vậy, ba năm quá dài."
Y nói xong lại chắp hai tay trước ngực hành lễ tạ lỗi rồi ngượng ngùng cười bảo: "Xin lỗi, ta đã nói những lời kỳ quái rồi."
Lão tư tế dời ánh mắt không dám nhìn nhiều. Đúng vậy, Tako biết thân phận của thanh niên trước mắt mình.
... Langmuir - Thánh Quân của vương quốc nhân tộc, sinh ra trong Thần Điện và được nuôi dưỡng từ ân sủng của thần linh. Y thuộc về bên ngoài vực sâu, nơi có mặt trời chiếu sáng.
Mà bộ khóa bạc đó chính là xiềng xích giam cầm thần tử.
Tako run giọng hỏi: "Vương ở bên kia...."
Langmuir lắc đầu: "Ta sẽ nói cho ngài ấy biết. Chờ thêm chút nữa, chờ trở về hoàng cung đi."
Vẻ mặt của y rất yên bình, vô hình trung có loại sức mạnh làm người ta an tâm. Lão tư tế như được ân xá, lau mồ hôi rồi liên tục gật đầu.
Sự hỗn loạn bên ngoài trướng ngày càng dữ dội. Thậm chí Tako còn nghe thấy tiếng đánh nhau.
Langmuir quay đầu nhìn thoáng qua, chậm rãi phủ thêm áo bào rồi đứng lên: "Ta ở đây không có việc gì, mời Tako đại nhân nhận phần thưởng ở sau trướng trước rồi hẵng đi."
"Đại nhân." Lão ma không nhịn được lên tiếng.
"Xin ngài hãy giữ gìn sức khỏe."
Langmuir vội đáp lễ, cúi đầu thật thấp: "Tako đại nhân cũng vậy, có ngài chăm sóc bao năm qua, ta đã vô cùng biết ơn."
Y nói xong thì đi ra ngoài, trên đường tiện tay rút ra một thanh loan đao bằng đồng thau, để ngang trong khuỷu tay.
...
Ngoài chủ trướng, mười mấy ma tộc cường tráng bị lột chiến giáp, đeo xiềng xích, ép thành tư thế quỳ xuống đất.
Đây là những chiến binh mạnh nhất của bộ lạc Ngõa Thiết, mà kẻ quỳ ở giữa không ai khác chính là thủ lĩnh Ngõa Thiết. Gã có mái tóc và bộ râu dày, sừng trên đầu và chiếc đuôi đầy vảy màu xanh xám, bây giờ đôi mắt gã đang gào rống với đôi mắt đỏ ngầu.
"Hôn Diệu!!!" Ngõa Thiết không ngừng gào thét, giọng gã như sấm sét giận dữ: "Để Hôn Diệu ra gặp ta!!!"
Một tên quân sĩ ma tộc đạp gã một cước, hét lên: "Thành thật một chút đi tên tù binh! Tặc tử mưu phản, cũng dám gọi thẳng tên Ngô Vương!"
Ngõa Thiết lại cười ha hả: "Vương? Hừ, nhóc con miệng còn hôi sữa mà thôi!"
"Sao nó dám phong một liệt ma đê tiện làm tướng quân, còn nuôi nô lệ loài người ăn ngon mặc đẹp..." Gã gào lên: "Đây là sỉ nhục, sự sỉ nhục của tất cả các bộ lạc!!!"
"Ta đã sớm biết! Tôn một kẻ bị gãy sừng lên làm vương chỉ làm ma tộc hổ thẹn, ta đã sớm biết!!!"
Đột nhiên, tiếng xé gió vang lên. Roi quất mạnh vào mặt Ngõa Thiết khiến nửa người gã đều bị đánh lệch, máu bắn tung tóe về hướng ngược lại.
Các tù binh lo lắng hét lên.
Bọn họ đều nhìn lên, trông thấy một nữ ma tộc mặc chiến giáp đi tới. Nàng có một mái tóc đỏ như lửa, sừng mỏng và ngắn, gương mặt lộ ra nụ cười khát máu.
"Ha, nói hay lắm, Ngõa Thiết. Nói hay lắm."
Nàng lười biếng nhéo cổ mình, vung cây roi dài —— thứ này trong tay nàng linh hoạt như rắn sống, nhưng sắc bén còn hơn răng rắn, trong thoáng chốc đã để lại vết máu trên gương mặt Ngõa Thiết.
"Vậy ngươi phải nhớ cho kỹ." Nàng mỉm cười nói: "Hiện tại kẻ đang đánh ngươi chính là liệt ma tướng quân dưới trướng Ma Vương gãy sừng, "cuồng diễm" Modo đại nhân hạ đẳng."
"Mà còn ngươi thì sao, thủ lĩnh bộ lạc tôn quý Ngõa Thiết, giờ lại y hệt con chuột bị mèo đùa giỡn dưới tay ta đây."
Hiển nhiên câu nói này đã kíc,h thích rất lớn với Ngõa Thiết, gã tức giận lao về phía trước như một con trâu đực thấy vải đỏ, hận không thể dùng răng cắn đứt một miếng thịt của nữ ma tộc.
Đúng lúc này, một bàn tay thon dài vươn ra từ bên cạnh, không thương tiếc kéo chặt xiềng xích quấn quanh trên cổ Ngõa Thiết.
Trên thứ đó có kèm theo ký hiệu điện giật và nguyền rủa tinh thần, Ngõa Thiết chỉ hét thảm một tiếng đã ngã xuống đất, cả người run rẩy dữ dội.
Langmuir thả lỏng ngón tay, nhìn xuống tên thủ lĩnh bại trận từ trên cao.
Modo bĩu môi hừ một tiếng, nàng vòng roi cổ tay hai vòng, hất mái tóc đỏ đi về phía Langmuir: "Đại nhân, gã này thật sự hết thuốc chữa, hay là giết quách luôn đi."
Langmuir trầm giọng nói: "Thủ lĩnh Ngõa Thiết, ngươi nên mừng vị Ngô Vương chưa về."
"Hiện tại thần phục thì ta có thể bảo vệ tính mạng của hàng ngàn binh lính và tộc nhân dưới quyền của ngươi, nhưng nếu ngươi tiếp tục ngoan cố, máu của những người vô tội sẽ nhuộm đỏ đất Ngõa Thiết."
Ngõa Thiết run lẩy bẩy hồi lâu, mồ hôi đầm đìa nằm xụi lơ.
Gã quỳ rạp trên mặt đất, phun ra một ngụm bọt trắng pha lẫn máu: "... Hừ."
"Đừng làm bộ làm tịch nữa nhân loại, nô lệ ti tiện..." Ngõa Thiết thở hổn hển: "Mới bảy năm mà ngươi đã quên mất thân phận của mình rồi sao?"
"Ngõa Thiết thà chết dưới tay một ma tộc hùng mạnh còn hơn sống tạm bợ đầy sỉ nhục của một nô lệ như ngươi!..."
Langmuir không hề bị lay động, ánh mắt của y nhìn vào đằng sau Ngõa Thiết, nơi đó có hàng ngàn người đang quỳ, nối với nhau bằng những sợi dây thừng.
Y nói: "Cho dù tộc nhân của ngươi muốn sống?"
Ngõa Thiết trả lời mà không cần suy nghĩ: "Những kẻ có dòng máu thấp hèn đó, mạng sống, lòng trung thành và linh hồn đều thuộc về thủ lĩnh của chúng."
Vì thế Langmuir cười khẩy. Lần đầu tiên khuôn mặt đẹp đẽ có thể gọi là thánh thiện đó lộ ra một cảm xúc rõ ràng và lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Vực sâu Gasol đã chết hàng trăm năm rồi."
Y bước về phía trước một bước, cầm chuôi loan đao bằng đồng thau trong lòng: "Cho đến khi Ngô Vương giáng thế, vì các ngươi mà mở ra phong ấn trên đỉnh đầu, nối mỗi bộ lạc thành một vương quốc, như những vũng nước khô cạn hòa thành dòng suối."
"Bây giờ, tộc nhân của bọn ta đã cơm ăn đủ mặc, không còn giết hại nhau một cách vô ích nữa, nhưng tộc nhân của ngươi vẫn ở trong vực sâu tàn khốc lạnh lẽo, không có quần áo để che thân, không có thức ăn để đỡ đói ——"
"Thậm chí ngay cả máu, tính mạng, lòng trung thành và linh hồn đều là đôi giày rách bị vút bỏ."
"Ngõa Thiết, ngày hôm nay xem ra, ngươi chẳng đủ tư cách thay thế Ngô Vương, mà ngay cả làm thủ lĩnh còn chẳng xứng."
Langmuir rút đao ra khỏi vỏ, vung đao xuống.
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trên mũi đao, rầm một tiếng trầm đục vang lên.
Ngõa Thiết hét thảm, cặp sừng to vốn rất hùng vĩ trên đầu gã giờ đã bị cắt đứt, kinh hoàng ngã xuống đất.
Editor: (*) Ngô Vương là vua của tôi, nhưng một số trường hợp không thể để thế được nên mình vẫn giữ nguyên hán việt.
Vùng núi nơi bộ lạc Ngõa Thiết từng đóng quân, giờ đây gần như bị san phẳng, khắp nơi đều là xương cốt bị thiêu rụi. Gió từ vực sâu như lưỡi dao sắc bén, trộn lẫn với khói thuốc súng và mùi xác chết từ phương Bắc thổi tới khiến những lá cờ chiến bay phất phới.
Khi vạn vật yên tĩnh lại, tiếng ngâm nga xa xưa và tiếng chuông vang lên, giai điệu vừa quái dị vừa to rõ, đó là tế ti ma tộc đang hát bài ca chiến thắng.
Ai có thể ngờ rằng ba bộ lạc ma tộc đứng đầu vực sâu —— bộ lạc Ngõa Thiết đã lên kế hoạch phản loạn nhiều năm, nhưng chỉ vẻn vẹn bốn tháng đã bị thiết kỵ của Ma Vương san bằng. Cuối cùng ngay cả thủ lĩnh bộ lạc Ngõa Thiết cũng bị bắt sống, đeo lên xiềng xích tượng trưng cho tù binh.
Hôn Diệu - Ma Vương trẻ tuổi nhất và huyền thoại nhất trong lịch sử, một lần nữa tuyên bố ngai vàng của mình cho cả vực sâu bằng thủ đoạn mạnh mẽ của mình.
Doanh trướng của Ma Vương đóng quân trong cung điện cũ của bộ lạc Ngõa Thiết, tấm bạt trắng phủ lên da lông xám đen của đàn cừu rừng để chống chọi với gió mạnh, mưa và tuyết có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Một lão tư tế còng lưng của ma tộc, xách một chiếc hộp gỗ vội bước vào chủ trướng.
Đây vốn là doanh trướng thuộc về Hôn Diệu, nhưng giờ Ma Vương chưa trở về chỉ có hai tôi tớ đi lại bận rộn dưới ánh sáng mờ ảo.
Khi họ thấy lão tư tế đi vào bèn dừng công việc trong tay, cuốn màn trắng treo ở chính giữa lên rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Một người hầu thấp giọng nói với lão tư tế lúc sát qua vai ông: "Tình huống của ngài không tốt lắm, ngài ấy chỉ ngủ được một lát rồi đột nhiên ho ra máu."
"Ngô Vương xuất trận ở bên ngoài, ngươi phải hầu hạ ngài ấy thật cẩn thận đấy."
Nói đoạn, ông chưa kịp phản ứng thì tôi tớ đã nhanh chóng lui xuống.
Trong chủ trướng bỗng yên tĩnh đến lạ.
Lão tư tế bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng ông không dám lau, chỉ run rẩy cúi người xuống.
"Tư tế Tako, bái kiến... đại nhân."
Lão ma tộc run rẩy hành lễ, tầm mắt hạ thấp xuyên qua tấm rèm trắng, thứ thấy đầu tiên là tấm thảm lông cáo đỏ rực từ một góc rủ xuống.
Tako biết đó là bộ lông của vua cáo đỏ trăm tuổi trong vực sâu.
Hai năm trước, đầu của nó đã bị chính tay Ma Vương chặt đứt bằng đao, da lông thì bị thợ thủ công tốt nhất ma tộc khâu thành tác phẩm xa xỉ này. Mà giờ phút này ——
Một mắt cá chân trầ.n trụi tái nhợt đang lẳng lặng vùi trong tấm thảm lông cáo màu đỏ rực.
Ma tộc không có đôi chân thon thả như thế, đó là một nhân loại.
"Ngô Vương không có ở đây, không cần phải hành lễ với ta."
Một giọng nói hiền hòa truyền đến: "Tako đại nhân đi đêm đã vất vả, mau vào đi."
Bắp chân tái nhợt ấy hơi dùng sức, gân xanh và xương mu bàn chân không tiếng động căng ra.
Ấy là nhân loại đang cố gắng đứng lên, giẫm lên tấm thảm lông cáo, chậm rãi bước ra khỏi màn che.
"Đại nhân! Không thể..."
Tako cả kinh, vội xông lên đỡ lấy vị kia.
Đôi bàn tay già nua phủ đầy vảy xám đen, móng tay sắc nhọn và thô ráp, chỉ cách nhau một lớp áo bào trắng vải mềm, đỡ lấy cánh tay nhỏ của nhân loại.
So sánh như vậy quá có sức tác động, đối phương còn chưa kịp phản ứng, Tako đã thoáng run lên.
Ông vẫn không dám ngẩng đầu lên, thầm nghĩ mau chóng đưa ngài ấy trở lại sâu trong màn trướng càng sớm càng tốt, để cho lông cáo lửa nâng đỡ cơ thể mỏng manh ấy, nhưng bàn tay của lão ma tộc, hay đúng hơn là móng vuốt của ông, đột nhiên bị nhân loại đè lại.
Nương theo tiếng vang leng keng lanh lảnh, thanh niên mặc áo bào trắng cúi người xuống, nhìn từ dưới lên trên đến sắc mặt lão ma tộc.
Ánh sáng mờ ảo của chủ trướng, chiếu sáng gương mặt dịu dàng.
Đôi mắt màu tím nhạt, giống hoa tử la lan, mái tóc dài buông xõa như làn khói bạc, dưới khóe mắt tái nhợt có một lớp vảy sẫm màu, hệt như một giọt nước mắt khắc vào làn da.
Cần cổ của y có một chiếc khóa bằng bạc, mà trước ngực đeo một chuỗi đồ trang sức bằng xương. Chiếc răng hung thú treo ở giữa được bao quanh bởi những mảnh xương, khi khẽ cử động liền sẽ phát ra âm thanh kỳ lạ.
Thanh niên nén cười, vì vậy trong giọng nói hiền từ lại ẩn chứa chút rung động nhẹ nhàng: "Tư tế đại nhân, vì sao mỗi lần tới đây đều sợ ta đến vậy? Trước đây ngài chưa bao giờ như thế."
"Đại nhân, ngài!"
Tako sợ đến mức mất hồn mất vía, chạy lại quỳ trên mặt đất, khóc không ra nước mắt kêu lên: "Langmuir đại nhân, xin ngài đừng nói thế. Nếu bị Ngô Vương nghe thấy, cái mạng già này của Tako..."
Langmuir lắc đầu cười, nâng cánh tay của Tako lên, dẫn lão tư tế bước vào trong trướng, ngồi xếp bằng trên tấm thảm cáo lửa với mình.
Y nhỏ giọng nói: "Ta không có việc gì, chỉ là bệnh cũ thôi, tư tế đừng lo lắng, lần này ta chỉ muốn nhân lúc Ngô Vương không có ở đây, xin thêm một ít thuốc. Còn..."
Y thoáng dừng lại, hạ xuống mi mắt mềm mại: "Còn muốn hỏi, thời gian của ta còn bao lâu."
Langmuir duỗi cẳng tay còn lại ra, để lộ cổ tay ra trước mặt Tako.
Tako hoảng sợ ngước mắt lên, vừa đặt tay lên làn da đó, để cho ma lực dạo một vòng trong cơ thể nhân loại, ông lại bắt đầu run rẩy rồi lắc đầu liên tục.
"Cứ nói thẳng đi." Langmuir nhẹ giọng nói, y giơ ngón trỏ lên trước môi mình: "Đừng sợ, ở đây không có người thứ ba có thể nghe thấy."
Tako nuốt nước bọt, ép mình nói ra: "Ba... ba..."
Langmuir: "Năm?"
Lão tư tế: "... Tháng."
Hai âm thanh lúng túng chồng lên nhau.
"..."
"..."
Một sự im lặng ngột ngạt lan rộng.
Bên ngoài doanh trướng có chút xôn xao, hệt như tù binh chiến bại đã bị áp tới.
Tiếng gầm trầm thấp và tiếng khóc nức nở xen lẫn, trong đó lại có một giọng nói thô lỗ gào to tên của Ma Vương muốn hắn đi ra.
Trong trướng, lão tư tế đã run lẩy bẩy, răng đánh lập cập, ngón tay cũng run rẩy.
Ông ngước đôi mắt già nua đục ngầu lên, mượn ánh nến lại có thể nhìn rõ dáng vẻ của nhân loại đối diện.
Langmuir bình tĩnh ngồi ở dưới đèn, mặt mày bao phủ một vầng sáng rất mờ nhạt, giống như vầng trăng sáng trên núi, mái tóc dài màu xám bạc đó tựa như dòng suối chảy dưới ánh trăng, thoáng nhìn qua có vẻ quạnh hiu.
... Ngay cả những ma tộc thô lỗ và ngang ngược nhất trong vực sâu cũng phải thừa nhận rằng đây là dung mạo như thánh thần.
Sinh linh như vậy tuyệt đối không thuộc về vực sâu, chướng khí và ngọn lửa của Gasol chỉ có thể sinh ra những ma quỷ tàn ác.
Langmuir ung dung thở dài: "Đúng vậy, ba năm quá dài."
Y nói xong lại chắp hai tay trước ngực hành lễ tạ lỗi rồi ngượng ngùng cười bảo: "Xin lỗi, ta đã nói những lời kỳ quái rồi."
Lão tư tế dời ánh mắt không dám nhìn nhiều. Đúng vậy, Tako biết thân phận của thanh niên trước mắt mình.
... Langmuir - Thánh Quân của vương quốc nhân tộc, sinh ra trong Thần Điện và được nuôi dưỡng từ ân sủng của thần linh. Y thuộc về bên ngoài vực sâu, nơi có mặt trời chiếu sáng.
Mà bộ khóa bạc đó chính là xiềng xích giam cầm thần tử.
Tako run giọng hỏi: "Vương ở bên kia...."
Langmuir lắc đầu: "Ta sẽ nói cho ngài ấy biết. Chờ thêm chút nữa, chờ trở về hoàng cung đi."
Vẻ mặt của y rất yên bình, vô hình trung có loại sức mạnh làm người ta an tâm. Lão tư tế như được ân xá, lau mồ hôi rồi liên tục gật đầu.
Sự hỗn loạn bên ngoài trướng ngày càng dữ dội. Thậm chí Tako còn nghe thấy tiếng đánh nhau.
Langmuir quay đầu nhìn thoáng qua, chậm rãi phủ thêm áo bào rồi đứng lên: "Ta ở đây không có việc gì, mời Tako đại nhân nhận phần thưởng ở sau trướng trước rồi hẵng đi."
"Đại nhân." Lão ma không nhịn được lên tiếng.
"Xin ngài hãy giữ gìn sức khỏe."
Langmuir vội đáp lễ, cúi đầu thật thấp: "Tako đại nhân cũng vậy, có ngài chăm sóc bao năm qua, ta đã vô cùng biết ơn."
Y nói xong thì đi ra ngoài, trên đường tiện tay rút ra một thanh loan đao bằng đồng thau, để ngang trong khuỷu tay.
...
Ngoài chủ trướng, mười mấy ma tộc cường tráng bị lột chiến giáp, đeo xiềng xích, ép thành tư thế quỳ xuống đất.
Đây là những chiến binh mạnh nhất của bộ lạc Ngõa Thiết, mà kẻ quỳ ở giữa không ai khác chính là thủ lĩnh Ngõa Thiết. Gã có mái tóc và bộ râu dày, sừng trên đầu và chiếc đuôi đầy vảy màu xanh xám, bây giờ đôi mắt gã đang gào rống với đôi mắt đỏ ngầu.
"Hôn Diệu!!!" Ngõa Thiết không ngừng gào thét, giọng gã như sấm sét giận dữ: "Để Hôn Diệu ra gặp ta!!!"
Một tên quân sĩ ma tộc đạp gã một cước, hét lên: "Thành thật một chút đi tên tù binh! Tặc tử mưu phản, cũng dám gọi thẳng tên Ngô Vương!"
Ngõa Thiết lại cười ha hả: "Vương? Hừ, nhóc con miệng còn hôi sữa mà thôi!"
"Sao nó dám phong một liệt ma đê tiện làm tướng quân, còn nuôi nô lệ loài người ăn ngon mặc đẹp..." Gã gào lên: "Đây là sỉ nhục, sự sỉ nhục của tất cả các bộ lạc!!!"
"Ta đã sớm biết! Tôn một kẻ bị gãy sừng lên làm vương chỉ làm ma tộc hổ thẹn, ta đã sớm biết!!!"
Đột nhiên, tiếng xé gió vang lên. Roi quất mạnh vào mặt Ngõa Thiết khiến nửa người gã đều bị đánh lệch, máu bắn tung tóe về hướng ngược lại.
Các tù binh lo lắng hét lên.
Bọn họ đều nhìn lên, trông thấy một nữ ma tộc mặc chiến giáp đi tới. Nàng có một mái tóc đỏ như lửa, sừng mỏng và ngắn, gương mặt lộ ra nụ cười khát máu.
"Ha, nói hay lắm, Ngõa Thiết. Nói hay lắm."
Nàng lười biếng nhéo cổ mình, vung cây roi dài —— thứ này trong tay nàng linh hoạt như rắn sống, nhưng sắc bén còn hơn răng rắn, trong thoáng chốc đã để lại vết máu trên gương mặt Ngõa Thiết.
"Vậy ngươi phải nhớ cho kỹ." Nàng mỉm cười nói: "Hiện tại kẻ đang đánh ngươi chính là liệt ma tướng quân dưới trướng Ma Vương gãy sừng, "cuồng diễm" Modo đại nhân hạ đẳng."
"Mà còn ngươi thì sao, thủ lĩnh bộ lạc tôn quý Ngõa Thiết, giờ lại y hệt con chuột bị mèo đùa giỡn dưới tay ta đây."
Hiển nhiên câu nói này đã kíc,h thích rất lớn với Ngõa Thiết, gã tức giận lao về phía trước như một con trâu đực thấy vải đỏ, hận không thể dùng răng cắn đứt một miếng thịt của nữ ma tộc.
Đúng lúc này, một bàn tay thon dài vươn ra từ bên cạnh, không thương tiếc kéo chặt xiềng xích quấn quanh trên cổ Ngõa Thiết.
Trên thứ đó có kèm theo ký hiệu điện giật và nguyền rủa tinh thần, Ngõa Thiết chỉ hét thảm một tiếng đã ngã xuống đất, cả người run rẩy dữ dội.
Langmuir thả lỏng ngón tay, nhìn xuống tên thủ lĩnh bại trận từ trên cao.
Modo bĩu môi hừ một tiếng, nàng vòng roi cổ tay hai vòng, hất mái tóc đỏ đi về phía Langmuir: "Đại nhân, gã này thật sự hết thuốc chữa, hay là giết quách luôn đi."
Langmuir trầm giọng nói: "Thủ lĩnh Ngõa Thiết, ngươi nên mừng vị Ngô Vương chưa về."
"Hiện tại thần phục thì ta có thể bảo vệ tính mạng của hàng ngàn binh lính và tộc nhân dưới quyền của ngươi, nhưng nếu ngươi tiếp tục ngoan cố, máu của những người vô tội sẽ nhuộm đỏ đất Ngõa Thiết."
Ngõa Thiết run lẩy bẩy hồi lâu, mồ hôi đầm đìa nằm xụi lơ.
Gã quỳ rạp trên mặt đất, phun ra một ngụm bọt trắng pha lẫn máu: "... Hừ."
"Đừng làm bộ làm tịch nữa nhân loại, nô lệ ti tiện..." Ngõa Thiết thở hổn hển: "Mới bảy năm mà ngươi đã quên mất thân phận của mình rồi sao?"
"Ngõa Thiết thà chết dưới tay một ma tộc hùng mạnh còn hơn sống tạm bợ đầy sỉ nhục của một nô lệ như ngươi!..."
Langmuir không hề bị lay động, ánh mắt của y nhìn vào đằng sau Ngõa Thiết, nơi đó có hàng ngàn người đang quỳ, nối với nhau bằng những sợi dây thừng.
Y nói: "Cho dù tộc nhân của ngươi muốn sống?"
Ngõa Thiết trả lời mà không cần suy nghĩ: "Những kẻ có dòng máu thấp hèn đó, mạng sống, lòng trung thành và linh hồn đều thuộc về thủ lĩnh của chúng."
Vì thế Langmuir cười khẩy. Lần đầu tiên khuôn mặt đẹp đẽ có thể gọi là thánh thiện đó lộ ra một cảm xúc rõ ràng và lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Vực sâu Gasol đã chết hàng trăm năm rồi."
Y bước về phía trước một bước, cầm chuôi loan đao bằng đồng thau trong lòng: "Cho đến khi Ngô Vương giáng thế, vì các ngươi mà mở ra phong ấn trên đỉnh đầu, nối mỗi bộ lạc thành một vương quốc, như những vũng nước khô cạn hòa thành dòng suối."
"Bây giờ, tộc nhân của bọn ta đã cơm ăn đủ mặc, không còn giết hại nhau một cách vô ích nữa, nhưng tộc nhân của ngươi vẫn ở trong vực sâu tàn khốc lạnh lẽo, không có quần áo để che thân, không có thức ăn để đỡ đói ——"
"Thậm chí ngay cả máu, tính mạng, lòng trung thành và linh hồn đều là đôi giày rách bị vút bỏ."
"Ngõa Thiết, ngày hôm nay xem ra, ngươi chẳng đủ tư cách thay thế Ngô Vương, mà ngay cả làm thủ lĩnh còn chẳng xứng."
Langmuir rút đao ra khỏi vỏ, vung đao xuống.
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trên mũi đao, rầm một tiếng trầm đục vang lên.
Ngõa Thiết hét thảm, cặp sừng to vốn rất hùng vĩ trên đầu gã giờ đã bị cắt đứt, kinh hoàng ngã xuống đất.
Editor: (*) Ngô Vương là vua của tôi, nhưng một số trường hợp không thể để thế được nên mình vẫn giữ nguyên hán việt.
Bình luận truyện