Trăng Sáng Và Em
Chương 40
Edit: Thanh Vy
Xem xong một trận đấu, phát hiện ra đã sắp giữa trưa, Đường Hiên uống hớp nước, cầm điện thoại chuẩn bị gọi cơm hộp.
Mới vừa mở ra app, màn hình đột nhiên đột nhiên nhảy ra cuộc gọi của lão đại, Đường Hiên căng thẳng, cuối tuần đội cảnh sát gọi tới, chỉ sợ là có án mạng.
“Lão đại.” Biểu tình Đường Hiên nghiêm túc.
“Mời cậu ăn cơm, có tới không?”
Giọng nói trong điện thoại bình tĩnh đạm mạc, không phải án mạng, thân thể Đường Hiên căng thẳng được thả lỏng, sau đó lòng bát quái nhanh chóng bành trướng, cợt nhả hỏi: “Chị dâu đi làm nên mộtmình lão đại tịch mịch hả?”
Đáp lại cậu ta là tiếng tút tút điện thoại.
Đường Hiên cười ha ha, vừa đi ra ngoài vừa gọi lại.
Nửa giờ sau, Đường Hiên quen cửa quen nẻo đi vào tiệm cơm gia đình cả đội hay ghé vào, lên lầu hai, tầm mắt đảo qua, ở một bàn gần cửa sổ, lão đại đã tới rồi, cả người mặc đồ ở nhà, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt anh tuấn, dưới mặt bàn là đôi chân dài bắt mắt.
Đường Hiên âm thầm mắng tiếng “Đệch”, lão đại phối cảnh như vậy, chỉ cần anh ấy muốn theo đuổi, có cô gái nào chống đỡ nổi?
“Chỉ có hai ta à?” Ngồi vào đối diện Chu Lẫm, Đường Hiên nhìn xung quanh, kỳ quái hỏi, cho rằng sẽ có cả anh em khác.
Chu Lẫm nhìn cậu ta: “Cậu còn muốn gọi ai?”
Đường Hiên tươi cười: “Lão đại mời khách, anh quyết định.”
Chu Lẫm đẩy thực đơn qua: “Muốn ăn gì cứ gọi.”
Cái gọi là không có công không thể hưởng lộc, đối mặt với lão đại đối đãi đặc biệt như vậy, Đường Hiên đột nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào đó, không chạm vào thực đơn mà xoa tay cười: “Mời khách phải có lý do a, lão đại có chuyện gì tốt à?” Theo lão đại lâu như vậy, trừ khi hai người cùng phá vụ án hoặc là hoạt động của tập thể, ngày nghỉ bình thường lão đại sẽ không mời một mình cậu ta.
Chu Lẫm cười một cái: “Ăn xong lại nói.”
Đường Hiên ngốc, thế nhưng thật sự có chuyện à?
Thực đơn lẳng lặng nằm trên bàn, Đường Hiên do dự. Lão đại không dễ dàng nhờ vả, lần này lại mời khách trước, việc muốn cậu ta làm chắc chắn không bình thường, lỡ như là một cái hố to, chẳng lẽ cậu ta lại vì một bữa cơm mà nhảy xuống?
Cậu ta mặt ủ mày ê, Chu Lẫm cũng không giục, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
“Được rồi, việc của lão đại chính là việc của em, nếu không mời khách, chỉ cần lão đại nói một câu thìem cũng nguyện ý làm!” Đường Hiên vén tay áo, hào khí tận trời nói.
Chu Lẫm nhàn nhạt “ừ”, thái độ nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất như Đường Hiên đồng ý hay khôngcũng không khác biệt.
Đường Hiên:…
Sau khi ăn xong, hai người xuống lầu, Chu Lẫm tính tiền, đi ra khỏi tiệm cơm anh mới nói với Đường Hiên: “4 giờ rưỡi Phó Nam tan học, cậu đi đón nó về, tùy tiện đi đâu đó ăn, ăn xong đưa về, dỗ ngủ xong rồi cậu về nhà.”
Đường Hiên kinh ngạc đến ngây người, nhưng rất nhanh phản ứng lại được, nhìn chằm chằm mặt Chu Lẫm cười: “Hẹn hò với chị dâu phải không?”
Chu Lẫm cũng không phủ nhận.
Đường Hiên đã hiểu, bắt lấy bả vai Chu Lẫm thống khoái nói: “Lão đại yên tâm đi, Nam Nam giao cho em, nếu lão đại có yêu cầu, tối nay cho Nam Nam ngủ ở chỗ em cũng được!” Vừa nói vừa đưa cho Chu Lẫm một ánh mắt mỗi người đàn ông đều hiểu.
Chu Lẫm không đáp.
không cần, thật tới được một bước kia, bạn học nhỏ ngủ ở phòng ngủ phụ, anh dọn tới phòng ngủ chính mà làm việc.
~
Tan học, tổ toán học đột nhiên phải họp, Lâm Nguyệt bảo Phó Nam chờ cô ở cổng trường.
Phó Nam ngoan ngoãn đi theo bạn cùng lớp xếp hàng đi ra cổng trường, bên này đã tụ tập một đám phụ huynh, Phó Nam ngẩng cổ nhìn xung quanh, chú Chu hôm nay không đi làm, có thể tới đọn họ không? Kết quả không tìm thấy chú Chu, ngược lại nhận ra chú Đường màu da trắng nõn, tươi cười sáng lạn.
Phó Nam đeo cặp sách vui vẻ chạy qua.
Đường Hiên bế bạn học nhỏ lên: “Đêm nay chú mời khách, Nam Nam muốn ăn cái gì?”
Phó Nam chớp mắt, nhìn về phía vườn trường: “cô giáo bảo cháu chờ cô.” Hôm nay nó không quá muốn chơi với chú Đường, ngày mai chú Chu lại phải bận rộn bên ngoài, Phó Nam muốn tiếp tục ăn cơm chiều với chú Chu.
Đường Hiên cười, ôm Phó Nam xoay người, đôi mắt Phó Nam tinh, lập tức phát hiện ra SUV màu đen của chú Chu.
“Chú Chu muốn hẹn hò với cô giáo, chúng ta không thể quấy rầy bọn họ.” Đường Hiên vuốt đầu bạn học nhỏ nói.
Học sinh bây giờ, với các từ hẹn hò các thứ đều biết, vừa nghe chú Đường giải thích, Phó Nam liền cười, nhưng mà còn có điểm không rõ, nghi hoặc hỏi: “Chú Chu sao lại không đi ra?”
“Lát nữa cháu sẽ biết.” Đường Hiên tạm thời ra vẻ thần bí, sau đó ôm Phó Nam lên xe anh. Loại náo nhiệt đặc biệt này, vua bát quái Đường đẹp trai của đội hình cảnh sao có thể bỏ qua? không những không đi, Đường Hiên còn lấy điện thoại ra, hạ thấp cửa sổ xe, tùy thời chuẩn bị quay video.
Cuộc họp của tổ toán kéo dài hơi lâu, khi học sinh trung học tan học thì mới kết thúc.
Trình Cẩn Ngôn đi lấy xe, Lâm Nguyệt, Tưởng Tư Di, Hà Tiểu Nhã cùng sóng vai đi ra khỏi khu dạy học.
Lâm Nguyệt áy náy gọi điện cho Phó Nam, trong điện thoại bạn học nhỏ hưng phấn nói nó đang ở chỗ chú Đường, lúc này Lâm Nguyệt mới yên tâm. Ngắt điện thoại, Lâm Nguyệt mở ra wechat, cuộc đối thoại với Chu Lẫm còn dừng ở ngày hôm qua, hôm nay ngoại trừ buổi sáng đưa cô tới trường, cả ngày không thấy tin tức nữa.
Lâm Nguyệt có chút mất mát.
cô tự nhận mình không phải bạn gái hay dính người, Chu Lẫm phá án liên tục mấy ngày không thấy mặt, cô chỉ lo lắng anh có gặp nguy hiểm hay không, có thuận lợi không, không có ý niệm khác, nhưng hôm nay, bạn trai mới vừa hẹn hò hai tuần, rõ ràng được nghỉ mà một tin nhắn thăm hỏi cũng khôngnhắn, cũng không nói tới trường đón cô gì đó…
“Đúng vậy, vừa mới ra, anh chờ bao lâu rồi?”
Bên tai truyền đến tiếng Tưởng Tư Di ngọt hơn ngày thường, Lâm Nguyệt nghiêng tai lắng nghe.
Hà Tiểu Nhã ôm cánh tay Lâm Nguyệt, chờ Tưởng Tư Di buông điện thoại, cô tấm tắc trêu ghẹo: “Còn tới đón, có phải đã đồng ý người ta rồi không?”
Tưởng Tư Di cúp mắt cười.
Hà Tiểu Nhã tức khắc buông Lâm Nguyệt ra, thò lại gần hỏi thăm tình hình bạn trai Tưởng Tư Di.
Mắt Tưởng Tư Di nhìn về phía cổng trường, tâm tình phức tạp. La Chí Hằng lớn hơn cô ta 10 tuổi, là quản lý ở một công ty giải trí có tiếng, gia cảnh tốt sự nghiệp thành công, duy nhất khiến cô ta chưa ra tay là bề ngoài của anh ta. Kỳ thật ngũ quan La Chí Hằng cũng thuộc loại bình thường, chỉ là người cao có một mét bảy.
“Người thường thôi, mọi người đừng ôm chờ mong quá lớn.” Rẽ một cái là đến cổng trường, Tưởng Tư Di nói như đùa giỡn.
Hà Tiểu Nhã, Lâm Nguyệt đều gật đầu.
Rẽ qua đường, ba người cùng nhìn ra ngoài, liếc mắt một cái nhìn thấy ở cổng trường có một vị mặc tây trang màu đen, vóc dáng không cao, nhưng tỉ lệ dáng người không tồi, xa xa nhìn về bên này, trênngười toát lên thành thục tự tin.
Hà Tiểu Nhã vừa muốn khen bạn trai của đồng nghiệp, từ trong SUV đen ven đường đột nhiên bước ra một người đàn ông, từ phía ghế lái đi ra, trước tiên nhìn thấy là tây trang phẳng phiu, bóng dáng cao lớn, chỉ là nhìn bóng dáng này, đã khiến Hà Tiểu Nhã hít vào một hơi, nháy mắt đã quên bạn trai của Tưởng Tư Di, nhìn chằm chằm không chớp mắt đối phương.
một bên khác, Lâm Nguyệt vừa tới đây đã phát hiện chiếc xe màu đen đang đỗ, rất giống xe Chu Lẫm. Lâm Nguyệt đột nhiên khẩn trương, nhịn không được suy đoán có phải bạn trai tới đón cô không, nhưng ngay sau đó, chờ mong cô giấu diếm bị trang phục của anh tài xế làm lu mờ. Quen biết Chu Lẫm lâu như vậy, cô chưa từng thấy Chu Lẫm mặc tây trang, trong trí nhớ của cô, Chu Lẫm ở ngoài thích mặc thường phục màu tối, ở nhà là quần đùi áo ngắn tay.
Mong đợi thất bại, Lâm Nguyệt dời đi tầm mắt, trong lòng hơi chua.
cô không muốn đua đòi, nhưng, chính là không kìm được hâm mộ.
“A, đẹp trai quá!” Người đàn ông lộ mặt ra, Hà Tiểu Nhã kích động bắt lấy cánh tay Lâm Nguyệt, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
Lâm Nguyệt không có hứng thú, Hà Tiểu Nhã trải qua hưng phấn, đột nhiên hô lên: “Này, đây khôngphải cảnh sát Chu sao?”
Lâm Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu.
Chu Lẫm một tay cầm bó hoa hồng, một tay nhàn nhã đút vào túi quần, trong mắt chỉ có bạn gái ở đối diện đang ngây ngốc, tùy tiện chọn một chỗ gần cổng trường đứng lại, căn bản không chú ý tới mọi người nhìn gì.
Bên cạnh có thêm một người, La Chí Hằng nhìn lại, thường xuyên giao tiếp với tinh anh trong thương trường, La Chí Hằng liếc mắt một cái liền nhận ra giá tiền bộ âu phục của Chu Lẫm, hàng hiệu hắn cũng có, nhưng Chu Lẫm cao tận một mét chín, sườn mặt đẹp trai không thua nam minh tinh nào, cùng với khóe miệng cười nhạt, tựa như một tòa Thái Sơn không hề cảnh báo mà đè trên đầu hắn ta.
Nếu La Chí Hằng tới sau, hắn sẽ thông minh mà cách xa Chu Lẫm một chút, cố tình hắn lại tới tước, bây giờ nếu dịch người, càng thêm mất mặt.
Cho nên La Chí Hằng không nhúc nhích, vẫn duy trì mỉm cười như cũ.
Tưởng Tư Di lại không cười nổi.
cô ta gặp Chu Lẫm mấy lần, đã sớm biết Chu Lẫm đẹp trai, cao lãnh, nhưng Chu Lẫm mặc âu phục, tay cầm hoa hồng mỉm cười đứng ở chỗ đó, phảng phất như lắc mình biến thành công tử danh môn phong lưu, không cần cố tình biểu hiện cũng nghiền áp bạn trai cô ta từ đầu đến chân.
Hoa hồng, Chu Lẫm là muốn theo đuổi Lâm Nguyệt sao?
Cắn môi, Tưởng Tư Di nhìn về phía Lâm Nguyệt.
Mặt Lâm Nguyệt đã sớm đỏ, khi hiểu lầm Chu Lẫm không qua tâm làm cô có bao nhiêu hụt hẫng, hiệntại liền có bấy nhiêu ngọt ngào, trong ngọt ngào lần đầu tiên cô được người trong lòng thổ lộ trước mặt mọi người. Chu Lẫm trước nay đều cường thế, đặc biệt là thời điểm không cười, giờ phút này anh rõràng đang cười, đôi mắt sáng ngời thâm thúy kia lại càng làm cho cô không dám nhìn thẳng.
Bước chân ngày càng chậm, mặt Lâm Nguyệt sắp bốc cháy.
cô ngượng ngùng, trong mắt Hà Tiểu Nhã thì toàn là tim bay, tuấn nam mỹ nữ hợp lại, còn xúc động hơn bạn trai Tưởng Tư Di kia!
“Mau đi đi!” Hà Tiểu Nhã hưng phấn đẩy Lâm Nguyệt ra ngoài.
Lâm Nguyệt cứ như vậy bị cô đẩy tới trước mặt Chu Lẫm, khẩn trương không biết nhìn đi đâu.
cô mặc sơ mi trắng, chân váy đen, trang điểm nhẹ nhàng, mặt đỏ rực càng khiến đàn ông không rời được mắt.
Hôm nay là lần đầu tiên La Chí Hằng nhìn thấy Lâm Nguyệt, ngay lúc Lâm Nguyệt lọt vào mắt hắn ta, hắn liền bất giác quên mắt quẫn bách bị Chu Lẫm dìm xuống, thậm chí quên mất bạn gái mới trẻ tuổi ở đối diện, một đôi mắt lăng lăng nhìn chằm chằm Lâm Nguyệt. Tưởng Tư Di không tồi, nhưng Lâm Nguyệt hoàn toàn ở đẳng cấp khác, xem xét qua, hoàn toàn có thể trở thành ngọc nữ thế hệ mới.
không muốn phá hư buổi hẹn hò chính mình tỉ mỉ chuẩn bị, Chu Lẫm làm như có ruồi bọ bay ngang qua, cúi đầu, cười hỏi ánh trăng nhỏ của anh: “Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?”
Ngọt ngào và rụt rè, khóe miệng Lâm Nguyệt giương lên, thấp giọng ừ một tiếng.
Sau đó, anh liền đưa bó hoa hồng đỏ tươi đến, mùi hương tràn tới, trên đỉnh đầu là giọng nói của anhtrầm thấp nghiêm túc: “Ba mươi bông, mỗi bông là một năm. Lâm Nguyệt, tự anh chọn, 30 năm trước anh không gặp được người nào có thể lọt vào mắt, mối tình đầu vẫn giữ lại từ khi sinh ra tới giờ, nếu em đồng ý thì nhận lấy.”
Cho nê, cô là mối tình đầu anh gìn giữ ba mươi năm?
Trong mắt không có người ngoài, bên tai cũng không nghe được tiếng gì khác, Lâm Nguyệt nâng tay lên, kiên định nhận lấy ba mươi năm trong tay anh.
Trong xe trắng ven đường, Phó Nam bám lấy cửa sổ xe, đôi mắt chớp chớp, chú Chu tặng hoa hồng cho cô giáo, cũng thật đẹp trai.
Đường Hiên nhìn chằm chằm di động, âm thầm khuyến khích: “Hôn một cái, hôn một cái…”
Xung quanh nhiều người, Chu Lẫm không muốn chia sẻ tư mật của hai người, dứt khoát bế cô lên, đinhanh về xe.
Lúc này ở cổng trường còn có mấy vị phụ huynh, Lâm Nguyệt thẹn thùng giơ cao bó hoa che lại khuôn mặt.
Gió thổi nhè nhẹ, phía sau là lồng ngực rộng lớn vững chắc của anh, trong lòng là bó hoa hồng thơm ngát anh tặng, Lâm Nguyệt nhắm mắt lại, xưa nay chưa từng hạnh phúc đến vậy, mùi hoa thơm mãnh liệt thổi vào cô.
Chu Lẫm, Chu Lẫm.
Em rất thích anh.
Xem xong một trận đấu, phát hiện ra đã sắp giữa trưa, Đường Hiên uống hớp nước, cầm điện thoại chuẩn bị gọi cơm hộp.
Mới vừa mở ra app, màn hình đột nhiên đột nhiên nhảy ra cuộc gọi của lão đại, Đường Hiên căng thẳng, cuối tuần đội cảnh sát gọi tới, chỉ sợ là có án mạng.
“Lão đại.” Biểu tình Đường Hiên nghiêm túc.
“Mời cậu ăn cơm, có tới không?”
Giọng nói trong điện thoại bình tĩnh đạm mạc, không phải án mạng, thân thể Đường Hiên căng thẳng được thả lỏng, sau đó lòng bát quái nhanh chóng bành trướng, cợt nhả hỏi: “Chị dâu đi làm nên mộtmình lão đại tịch mịch hả?”
Đáp lại cậu ta là tiếng tút tút điện thoại.
Đường Hiên cười ha ha, vừa đi ra ngoài vừa gọi lại.
Nửa giờ sau, Đường Hiên quen cửa quen nẻo đi vào tiệm cơm gia đình cả đội hay ghé vào, lên lầu hai, tầm mắt đảo qua, ở một bàn gần cửa sổ, lão đại đã tới rồi, cả người mặc đồ ở nhà, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt anh tuấn, dưới mặt bàn là đôi chân dài bắt mắt.
Đường Hiên âm thầm mắng tiếng “Đệch”, lão đại phối cảnh như vậy, chỉ cần anh ấy muốn theo đuổi, có cô gái nào chống đỡ nổi?
“Chỉ có hai ta à?” Ngồi vào đối diện Chu Lẫm, Đường Hiên nhìn xung quanh, kỳ quái hỏi, cho rằng sẽ có cả anh em khác.
Chu Lẫm nhìn cậu ta: “Cậu còn muốn gọi ai?”
Đường Hiên tươi cười: “Lão đại mời khách, anh quyết định.”
Chu Lẫm đẩy thực đơn qua: “Muốn ăn gì cứ gọi.”
Cái gọi là không có công không thể hưởng lộc, đối mặt với lão đại đối đãi đặc biệt như vậy, Đường Hiên đột nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào đó, không chạm vào thực đơn mà xoa tay cười: “Mời khách phải có lý do a, lão đại có chuyện gì tốt à?” Theo lão đại lâu như vậy, trừ khi hai người cùng phá vụ án hoặc là hoạt động của tập thể, ngày nghỉ bình thường lão đại sẽ không mời một mình cậu ta.
Chu Lẫm cười một cái: “Ăn xong lại nói.”
Đường Hiên ngốc, thế nhưng thật sự có chuyện à?
Thực đơn lẳng lặng nằm trên bàn, Đường Hiên do dự. Lão đại không dễ dàng nhờ vả, lần này lại mời khách trước, việc muốn cậu ta làm chắc chắn không bình thường, lỡ như là một cái hố to, chẳng lẽ cậu ta lại vì một bữa cơm mà nhảy xuống?
Cậu ta mặt ủ mày ê, Chu Lẫm cũng không giục, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
“Được rồi, việc của lão đại chính là việc của em, nếu không mời khách, chỉ cần lão đại nói một câu thìem cũng nguyện ý làm!” Đường Hiên vén tay áo, hào khí tận trời nói.
Chu Lẫm nhàn nhạt “ừ”, thái độ nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất như Đường Hiên đồng ý hay khôngcũng không khác biệt.
Đường Hiên:…
Sau khi ăn xong, hai người xuống lầu, Chu Lẫm tính tiền, đi ra khỏi tiệm cơm anh mới nói với Đường Hiên: “4 giờ rưỡi Phó Nam tan học, cậu đi đón nó về, tùy tiện đi đâu đó ăn, ăn xong đưa về, dỗ ngủ xong rồi cậu về nhà.”
Đường Hiên kinh ngạc đến ngây người, nhưng rất nhanh phản ứng lại được, nhìn chằm chằm mặt Chu Lẫm cười: “Hẹn hò với chị dâu phải không?”
Chu Lẫm cũng không phủ nhận.
Đường Hiên đã hiểu, bắt lấy bả vai Chu Lẫm thống khoái nói: “Lão đại yên tâm đi, Nam Nam giao cho em, nếu lão đại có yêu cầu, tối nay cho Nam Nam ngủ ở chỗ em cũng được!” Vừa nói vừa đưa cho Chu Lẫm một ánh mắt mỗi người đàn ông đều hiểu.
Chu Lẫm không đáp.
không cần, thật tới được một bước kia, bạn học nhỏ ngủ ở phòng ngủ phụ, anh dọn tới phòng ngủ chính mà làm việc.
~
Tan học, tổ toán học đột nhiên phải họp, Lâm Nguyệt bảo Phó Nam chờ cô ở cổng trường.
Phó Nam ngoan ngoãn đi theo bạn cùng lớp xếp hàng đi ra cổng trường, bên này đã tụ tập một đám phụ huynh, Phó Nam ngẩng cổ nhìn xung quanh, chú Chu hôm nay không đi làm, có thể tới đọn họ không? Kết quả không tìm thấy chú Chu, ngược lại nhận ra chú Đường màu da trắng nõn, tươi cười sáng lạn.
Phó Nam đeo cặp sách vui vẻ chạy qua.
Đường Hiên bế bạn học nhỏ lên: “Đêm nay chú mời khách, Nam Nam muốn ăn cái gì?”
Phó Nam chớp mắt, nhìn về phía vườn trường: “cô giáo bảo cháu chờ cô.” Hôm nay nó không quá muốn chơi với chú Đường, ngày mai chú Chu lại phải bận rộn bên ngoài, Phó Nam muốn tiếp tục ăn cơm chiều với chú Chu.
Đường Hiên cười, ôm Phó Nam xoay người, đôi mắt Phó Nam tinh, lập tức phát hiện ra SUV màu đen của chú Chu.
“Chú Chu muốn hẹn hò với cô giáo, chúng ta không thể quấy rầy bọn họ.” Đường Hiên vuốt đầu bạn học nhỏ nói.
Học sinh bây giờ, với các từ hẹn hò các thứ đều biết, vừa nghe chú Đường giải thích, Phó Nam liền cười, nhưng mà còn có điểm không rõ, nghi hoặc hỏi: “Chú Chu sao lại không đi ra?”
“Lát nữa cháu sẽ biết.” Đường Hiên tạm thời ra vẻ thần bí, sau đó ôm Phó Nam lên xe anh. Loại náo nhiệt đặc biệt này, vua bát quái Đường đẹp trai của đội hình cảnh sao có thể bỏ qua? không những không đi, Đường Hiên còn lấy điện thoại ra, hạ thấp cửa sổ xe, tùy thời chuẩn bị quay video.
Cuộc họp của tổ toán kéo dài hơi lâu, khi học sinh trung học tan học thì mới kết thúc.
Trình Cẩn Ngôn đi lấy xe, Lâm Nguyệt, Tưởng Tư Di, Hà Tiểu Nhã cùng sóng vai đi ra khỏi khu dạy học.
Lâm Nguyệt áy náy gọi điện cho Phó Nam, trong điện thoại bạn học nhỏ hưng phấn nói nó đang ở chỗ chú Đường, lúc này Lâm Nguyệt mới yên tâm. Ngắt điện thoại, Lâm Nguyệt mở ra wechat, cuộc đối thoại với Chu Lẫm còn dừng ở ngày hôm qua, hôm nay ngoại trừ buổi sáng đưa cô tới trường, cả ngày không thấy tin tức nữa.
Lâm Nguyệt có chút mất mát.
cô tự nhận mình không phải bạn gái hay dính người, Chu Lẫm phá án liên tục mấy ngày không thấy mặt, cô chỉ lo lắng anh có gặp nguy hiểm hay không, có thuận lợi không, không có ý niệm khác, nhưng hôm nay, bạn trai mới vừa hẹn hò hai tuần, rõ ràng được nghỉ mà một tin nhắn thăm hỏi cũng khôngnhắn, cũng không nói tới trường đón cô gì đó…
“Đúng vậy, vừa mới ra, anh chờ bao lâu rồi?”
Bên tai truyền đến tiếng Tưởng Tư Di ngọt hơn ngày thường, Lâm Nguyệt nghiêng tai lắng nghe.
Hà Tiểu Nhã ôm cánh tay Lâm Nguyệt, chờ Tưởng Tư Di buông điện thoại, cô tấm tắc trêu ghẹo: “Còn tới đón, có phải đã đồng ý người ta rồi không?”
Tưởng Tư Di cúp mắt cười.
Hà Tiểu Nhã tức khắc buông Lâm Nguyệt ra, thò lại gần hỏi thăm tình hình bạn trai Tưởng Tư Di.
Mắt Tưởng Tư Di nhìn về phía cổng trường, tâm tình phức tạp. La Chí Hằng lớn hơn cô ta 10 tuổi, là quản lý ở một công ty giải trí có tiếng, gia cảnh tốt sự nghiệp thành công, duy nhất khiến cô ta chưa ra tay là bề ngoài của anh ta. Kỳ thật ngũ quan La Chí Hằng cũng thuộc loại bình thường, chỉ là người cao có một mét bảy.
“Người thường thôi, mọi người đừng ôm chờ mong quá lớn.” Rẽ một cái là đến cổng trường, Tưởng Tư Di nói như đùa giỡn.
Hà Tiểu Nhã, Lâm Nguyệt đều gật đầu.
Rẽ qua đường, ba người cùng nhìn ra ngoài, liếc mắt một cái nhìn thấy ở cổng trường có một vị mặc tây trang màu đen, vóc dáng không cao, nhưng tỉ lệ dáng người không tồi, xa xa nhìn về bên này, trênngười toát lên thành thục tự tin.
Hà Tiểu Nhã vừa muốn khen bạn trai của đồng nghiệp, từ trong SUV đen ven đường đột nhiên bước ra một người đàn ông, từ phía ghế lái đi ra, trước tiên nhìn thấy là tây trang phẳng phiu, bóng dáng cao lớn, chỉ là nhìn bóng dáng này, đã khiến Hà Tiểu Nhã hít vào một hơi, nháy mắt đã quên bạn trai của Tưởng Tư Di, nhìn chằm chằm không chớp mắt đối phương.
một bên khác, Lâm Nguyệt vừa tới đây đã phát hiện chiếc xe màu đen đang đỗ, rất giống xe Chu Lẫm. Lâm Nguyệt đột nhiên khẩn trương, nhịn không được suy đoán có phải bạn trai tới đón cô không, nhưng ngay sau đó, chờ mong cô giấu diếm bị trang phục của anh tài xế làm lu mờ. Quen biết Chu Lẫm lâu như vậy, cô chưa từng thấy Chu Lẫm mặc tây trang, trong trí nhớ của cô, Chu Lẫm ở ngoài thích mặc thường phục màu tối, ở nhà là quần đùi áo ngắn tay.
Mong đợi thất bại, Lâm Nguyệt dời đi tầm mắt, trong lòng hơi chua.
cô không muốn đua đòi, nhưng, chính là không kìm được hâm mộ.
“A, đẹp trai quá!” Người đàn ông lộ mặt ra, Hà Tiểu Nhã kích động bắt lấy cánh tay Lâm Nguyệt, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
Lâm Nguyệt không có hứng thú, Hà Tiểu Nhã trải qua hưng phấn, đột nhiên hô lên: “Này, đây khôngphải cảnh sát Chu sao?”
Lâm Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu.
Chu Lẫm một tay cầm bó hoa hồng, một tay nhàn nhã đút vào túi quần, trong mắt chỉ có bạn gái ở đối diện đang ngây ngốc, tùy tiện chọn một chỗ gần cổng trường đứng lại, căn bản không chú ý tới mọi người nhìn gì.
Bên cạnh có thêm một người, La Chí Hằng nhìn lại, thường xuyên giao tiếp với tinh anh trong thương trường, La Chí Hằng liếc mắt một cái liền nhận ra giá tiền bộ âu phục của Chu Lẫm, hàng hiệu hắn cũng có, nhưng Chu Lẫm cao tận một mét chín, sườn mặt đẹp trai không thua nam minh tinh nào, cùng với khóe miệng cười nhạt, tựa như một tòa Thái Sơn không hề cảnh báo mà đè trên đầu hắn ta.
Nếu La Chí Hằng tới sau, hắn sẽ thông minh mà cách xa Chu Lẫm một chút, cố tình hắn lại tới tước, bây giờ nếu dịch người, càng thêm mất mặt.
Cho nên La Chí Hằng không nhúc nhích, vẫn duy trì mỉm cười như cũ.
Tưởng Tư Di lại không cười nổi.
cô ta gặp Chu Lẫm mấy lần, đã sớm biết Chu Lẫm đẹp trai, cao lãnh, nhưng Chu Lẫm mặc âu phục, tay cầm hoa hồng mỉm cười đứng ở chỗ đó, phảng phất như lắc mình biến thành công tử danh môn phong lưu, không cần cố tình biểu hiện cũng nghiền áp bạn trai cô ta từ đầu đến chân.
Hoa hồng, Chu Lẫm là muốn theo đuổi Lâm Nguyệt sao?
Cắn môi, Tưởng Tư Di nhìn về phía Lâm Nguyệt.
Mặt Lâm Nguyệt đã sớm đỏ, khi hiểu lầm Chu Lẫm không qua tâm làm cô có bao nhiêu hụt hẫng, hiệntại liền có bấy nhiêu ngọt ngào, trong ngọt ngào lần đầu tiên cô được người trong lòng thổ lộ trước mặt mọi người. Chu Lẫm trước nay đều cường thế, đặc biệt là thời điểm không cười, giờ phút này anh rõràng đang cười, đôi mắt sáng ngời thâm thúy kia lại càng làm cho cô không dám nhìn thẳng.
Bước chân ngày càng chậm, mặt Lâm Nguyệt sắp bốc cháy.
cô ngượng ngùng, trong mắt Hà Tiểu Nhã thì toàn là tim bay, tuấn nam mỹ nữ hợp lại, còn xúc động hơn bạn trai Tưởng Tư Di kia!
“Mau đi đi!” Hà Tiểu Nhã hưng phấn đẩy Lâm Nguyệt ra ngoài.
Lâm Nguyệt cứ như vậy bị cô đẩy tới trước mặt Chu Lẫm, khẩn trương không biết nhìn đi đâu.
cô mặc sơ mi trắng, chân váy đen, trang điểm nhẹ nhàng, mặt đỏ rực càng khiến đàn ông không rời được mắt.
Hôm nay là lần đầu tiên La Chí Hằng nhìn thấy Lâm Nguyệt, ngay lúc Lâm Nguyệt lọt vào mắt hắn ta, hắn liền bất giác quên mắt quẫn bách bị Chu Lẫm dìm xuống, thậm chí quên mất bạn gái mới trẻ tuổi ở đối diện, một đôi mắt lăng lăng nhìn chằm chằm Lâm Nguyệt. Tưởng Tư Di không tồi, nhưng Lâm Nguyệt hoàn toàn ở đẳng cấp khác, xem xét qua, hoàn toàn có thể trở thành ngọc nữ thế hệ mới.
không muốn phá hư buổi hẹn hò chính mình tỉ mỉ chuẩn bị, Chu Lẫm làm như có ruồi bọ bay ngang qua, cúi đầu, cười hỏi ánh trăng nhỏ của anh: “Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?”
Ngọt ngào và rụt rè, khóe miệng Lâm Nguyệt giương lên, thấp giọng ừ một tiếng.
Sau đó, anh liền đưa bó hoa hồng đỏ tươi đến, mùi hương tràn tới, trên đỉnh đầu là giọng nói của anhtrầm thấp nghiêm túc: “Ba mươi bông, mỗi bông là một năm. Lâm Nguyệt, tự anh chọn, 30 năm trước anh không gặp được người nào có thể lọt vào mắt, mối tình đầu vẫn giữ lại từ khi sinh ra tới giờ, nếu em đồng ý thì nhận lấy.”
Cho nê, cô là mối tình đầu anh gìn giữ ba mươi năm?
Trong mắt không có người ngoài, bên tai cũng không nghe được tiếng gì khác, Lâm Nguyệt nâng tay lên, kiên định nhận lấy ba mươi năm trong tay anh.
Trong xe trắng ven đường, Phó Nam bám lấy cửa sổ xe, đôi mắt chớp chớp, chú Chu tặng hoa hồng cho cô giáo, cũng thật đẹp trai.
Đường Hiên nhìn chằm chằm di động, âm thầm khuyến khích: “Hôn một cái, hôn một cái…”
Xung quanh nhiều người, Chu Lẫm không muốn chia sẻ tư mật của hai người, dứt khoát bế cô lên, đinhanh về xe.
Lúc này ở cổng trường còn có mấy vị phụ huynh, Lâm Nguyệt thẹn thùng giơ cao bó hoa che lại khuôn mặt.
Gió thổi nhè nhẹ, phía sau là lồng ngực rộng lớn vững chắc của anh, trong lòng là bó hoa hồng thơm ngát anh tặng, Lâm Nguyệt nhắm mắt lại, xưa nay chưa từng hạnh phúc đến vậy, mùi hoa thơm mãnh liệt thổi vào cô.
Chu Lẫm, Chu Lẫm.
Em rất thích anh.
Bình luận truyện