Trăng Sáng Và Em
Chương 47-2
Edit: Thanh Vy
Vuốt chiếc vòng xa hoa trên cổ, Tưởng Tư Di đột nhiên thấy lo lắng, cô ta muốn gả cho La Chí Hằng có nhà ở có xe, chứ không phải chỉ là mấy món đồ hàng hiệu không.
Tưởng Tư Di đi qua phía Lâm Nguyệt rót nước.
Bình nước ngay trước bàn của Lâm Nguyệt, đồng nghiệp lại đây, Lâm Nguyệt ngẩng đầu mỉm cười với cô ấy.
Tưởng Tư Di đang phát sầu không biết mở miệng như thế nào, Lâm Nguyệt cười, cô ta lập tức nắm lấy cơ hội, như chị em tốt chế nhạo hỏi Lâm Nguyệt: “cô đã hẹn hò với Chu Lẫm được hai tháng rồi, thế nào, tiến triển tới bước nào rồi?”
Lâm Nguyệt không đoán được Tưởng Tư Di sẽ hỏi trực tiếp như vậy, cúi đầu, vừa chữa bài tập vừa hàm hồ nói: “Vẫn như vậy thôi, anh ấy bận rộn công việc, có rảnh thì đi xem phim.”
Tưởng Tư Di biết Lâm Nguyệt chưa nói thật, cái đề tài này quả thực là cần độ thân thiết nhất định, mắt nhìn di động của Lâm Nguyệt, Tưởng Tư Di buông cốc nước, kéo ghế lại gần cạnh Lâm Nguyệt, một tay chống cằm, thẹn thùng thở dài nói: “Kỳ thật tôi gặp phải vấn đề nan giải, không thể nói với tiểu Nhã, chỉ có thể tìm cô tâm sự thôi.”
Lâm Nguyệt buông bút, nghi hoặc nhìn cô ta: “Vấn đề gì?”
Tưởng Tư Di cắn môi, rũ mi mắt xuống, nắm chặt ngón tay nói: “Chính là, cuối tuần Chí Hằng hẹn tôi đichơi, anh ấy, anh ấy muốn thuê chung 1 phòng.”
Tối hôm qua Lâm Nguyệt mới bị Chu Lẫm đồng dạng mời, trong nháy mắt đã hiểu, lại không biết đáp lại như thế nào.
Tưởng Tư Di nhìn cô, thấp giọng cảm khái nói: “Tôi cảm thấy hơi nhanh, nhưng lại sợ mình tư tưởng bảo thủ, các cô thì sao, đến một bước kia chưa?”
Lâm Nguyệt lắc đầu, nhìn bài tập của học sinh nói: “Còn chưa.”
Quả thật là chưa đột phá một tầng cuối cùng, hơn nữa nếu thật đột phá, cô cũng sẽ không chia sẻ riêng tư với đồng nghiệp bình thường.
Tưởng Tư Di không tin, tìm tòi nghiên cứu quan sát từng biến hóa của Lâm Nguyệt: “Các cô ở cùng mộtchỗ, càng dễ dàng lau súng khai hỏa đi?”
Lâm Nguyệt không thích loại đề tài này, cũng không thích Tưởng Tư Di tìm hiểu, vẫn lắc đầu như cũ, sau đó tiếp tục chấm bài tập.
Nhìn ra cô phản cảm, Tưởng Tư Di thức thời mà rời đi.
Buổi chiều cùng nhau tan tầm, La Chí Hằng tây trang phẳng phiu tới đón cô ta, trên mặt mang theo sủng nịch tươi cười, Tưởng Tư Di tâm tình tốt đẹp, nhìn về phía Chu Lẫm thường xuyên đỗ xe, phát hiệnChu Lẫm không tới đón Lâm Nguyệt, Tưởng Tư Di bỗng nhiên an tâm. Đàn ông đều có thời điểm bận rộn, Chu Lẫm cũng không thể mỗi ngày đều cùng Lâm Nguyệt diễn trò.
Đêm đó khi Tưởng Tư Di cảm thụ nhiệt tình của bạn trai trên giường, Lâm Nguyệt nhận được tin nhắn của Chu Lẫm tranh thủ lúc rảnh rỗi nhắn tới, nói anh có vụ án, cần phải tăng ca, thời gian phá án khôngbiết tới khi nào, bảo cô không cần chờ.
Quen biết lâu như vậy, giữa hai người đã hình thành ăn ý, nếu là vụ án nhỏ Chu Lẫm sẽ nói một chút, nếu là đại án anh nhất định sẽ không nói cho Lâm Nguyệt hay Phó Nam nghe, đại khái là không muốn hai người tiếp xúc với một mặt tối của xã hội. anh không nói, Lâm Nguyệt ăn ý không hỏi, chỉ dặn dò anh cẩn thận, cố gắng đảm bảo nghỉ ngơi.
Thứ năm xảy ra vụ án, hai ngày kế tiếp Chu Lẫm cũng không lộ diện, trong lúc nghỉ ngơi chỉ gọi mộtcuộc điện thoại hơn mười giây, xem như báo bình an.
Cuối tuần Lâm Nguyệt đưa Phó Nam đi mua quần áo, bạn học nhỏ lớn rất nhanh, quần áo mùa đông năm trước đã không thể mặc vừa. Trước tiên mua đồ trẻ em, sau đó Lâm Nguyệt cũng thử hai bộ rồi bảo Phó Nam phát biểu ý kiến, bạn học nhỏ 6 tuổi miệng khá dẻo, nói cô giáo mặc quần áo gì cũng đẹp.
Khi đi qua khu đồ nam, nghĩ đến đôi giày mỗi ngày Chu Lẫm dùng đi phá án, Lâm Nguyệt lại chọn cho bạn trai một đôi. cô luôn thận trọng, đối với người đàn ông của mình càng dụng tâm, Lâm Nguyệt chỉ dựa vào đôi mắt đo đạc là có thể đan áo cho Chu Lẫm, “ở chung” lâu như vậy, biết Chu Lẫm đi giày cỡ bao nhiêu cũng chẳng có gì lạ.
“Chú Chu từng mua quần áo cho cô chưa?” Phó Nam thay cô giáo bất bình, nó cảm thấy cô giáo quá tốt với chú Chu.
Lâm Nguyệt thay Chu Lẫm giải thích, một người cảnh sát hình sự thường xuyên tăng ca, hay là mộtngười đàn ông bình thường, quần áo của mình còn chưa mua, làm sao nghĩ đến tặng bạn gái được. Bất quá hai người hẹn hò không lâu, Chu Lẫm đưa cho cô một cái thẻ, bảo cô mua gì thì dùng thẻ đó. Lâm Nguyệt không phải không biết xấu hổ, vẫn dùng của mình, cuối tháng Chu Lẫm thế nhưng lại kiểm tra, phát hiện ra cô không dùng, liền chuyển một số tiền cho cô.
Cho nên hiện tại Lâm Nguyệt mua đồ cho Phó Nam đều là dùng thẻ của Chu Lẫm, bằng không Chu Lẫm càng chuyển nhiều.
Còn đôi giày kia, là món quà cô tặng anh, nếu Chu Lẫm dám chuyển khoản, cô sẽ không bao giờ quản anh nữa.
Tưởng tượng đến tình hình đó, Lâm Nguyệt cười, một tay xách đồ, một tay dắt Phó Nam đi ra ngoài gọi xe về.
trên bãi đỗ xe dưới lầu nhà Chu Lẫm.
Diêu Tình ghé vào trên tay lái, nhìn căn hộ trên tầng năm không chớp mắt. Đó là căn phòng năm đó cha mẹ Chu Việt mua ở thành phố Giang, hai bác về nhà, Chu Việt ở lại làm cảnh sát, chính ở nơi này, năm ấy cô ta học năm nhất, làm gia sư cho đứa bé nhà hàng xóm của Chu Việt, khi lên xuống lầu ngẫu nhiên gặp được Chu Việt, thường xuyên qua lại, cô coi trọng vị cảnh sát Chu này trước.
Hai người yêu nhau, là cô theo đuổi anh trước, anh ngoài miệng ngại cô còn nhỏ, kỳ thật là đang ngại ngùng, cô giả bộ bị cảm nắng sinh bệnh, một cuộc điện thoại, anh vô cùng lo lắng từ cục cảnh sát chạy về…
Chuyện cũ hiện lên rõ ràng trước mắt, nhưng anh không còn nữa, em trai anh dọn lại đây, trên ban công phơi quần áo đàn ông, thuộc về một vị cảnh sát Chu khác.
“cô giáo, con xách giúp cô một cái.”
Giọng nói hiểu chuyện của trẻ con truyền tới, Diêu Tình lau mắt, tùy ý mà nhìn qua, lại nhìn thấy một côgái trẻ tuổi thanh tú xinh đẹp. Mỹ nữ dễ dàng gây ấn tượng sâu với người khác, huống chi đó là bạn gáicủa em trai Chu Việt.
Diêu Tình ngồi ngơ ngác, thẳng đến khi bóng dáng cô gái trẻ nắm tay đứa bé biến mất ở cửa cầu thang quen thuộc.
Nước mắt lại lăn xuống lần nữa.
Hóa ra, căn hộ kia không chỉ thay đổi nam chủ nhân, nữ chủ nhân cũng thay đổi sao?
… Dựa vào cái gì chứ.
Dựa vào cái gì mà cô ta trắng đêm khó ngủ, vạn phần không muốn mới từ bỏ tình yêu, một người phụ nữ khác lại tươi cười mỹ mãn hưởng thụ trong đó?
Chu Lẫm không hiểu cô ta, nhưng phụ nữ càng hiểu phụ nữ, đổi thành tình huống tương tự, bạn gáiChu Lẫm sẽ lựa chọn như thế nào?
Lau khô nước mắt, Diêu Tình đẩy ra cửa xe.
cô ta hối hận chia tay với Chu Việt, cô ta vì Chu Việt tử nạn qua đời mười mấy năm, thậm chí cả đời này cũng không thể lại tìm thấy một người có thể làm động tâm, nhưng năm đó cô ta lựa chọn không sai. Đàn ông như Chu Việt, Chu Lẫm, khi hấp dẫn vô cùng, khi lạnh nhạt sẽ khiến người ta vô cùng đau lòng.
cô ta không sai, nếu Chu Lẫm kiên trì cho rằng cô ta từ bỏ Chu Việt là sai, vậy cô ta làm cho Chu Lẫm hiểu rõ, phạm vào loại sai này, sẽ không chỉ có mình cô ta.
Vuốt chiếc vòng xa hoa trên cổ, Tưởng Tư Di đột nhiên thấy lo lắng, cô ta muốn gả cho La Chí Hằng có nhà ở có xe, chứ không phải chỉ là mấy món đồ hàng hiệu không.
Tưởng Tư Di đi qua phía Lâm Nguyệt rót nước.
Bình nước ngay trước bàn của Lâm Nguyệt, đồng nghiệp lại đây, Lâm Nguyệt ngẩng đầu mỉm cười với cô ấy.
Tưởng Tư Di đang phát sầu không biết mở miệng như thế nào, Lâm Nguyệt cười, cô ta lập tức nắm lấy cơ hội, như chị em tốt chế nhạo hỏi Lâm Nguyệt: “cô đã hẹn hò với Chu Lẫm được hai tháng rồi, thế nào, tiến triển tới bước nào rồi?”
Lâm Nguyệt không đoán được Tưởng Tư Di sẽ hỏi trực tiếp như vậy, cúi đầu, vừa chữa bài tập vừa hàm hồ nói: “Vẫn như vậy thôi, anh ấy bận rộn công việc, có rảnh thì đi xem phim.”
Tưởng Tư Di biết Lâm Nguyệt chưa nói thật, cái đề tài này quả thực là cần độ thân thiết nhất định, mắt nhìn di động của Lâm Nguyệt, Tưởng Tư Di buông cốc nước, kéo ghế lại gần cạnh Lâm Nguyệt, một tay chống cằm, thẹn thùng thở dài nói: “Kỳ thật tôi gặp phải vấn đề nan giải, không thể nói với tiểu Nhã, chỉ có thể tìm cô tâm sự thôi.”
Lâm Nguyệt buông bút, nghi hoặc nhìn cô ta: “Vấn đề gì?”
Tưởng Tư Di cắn môi, rũ mi mắt xuống, nắm chặt ngón tay nói: “Chính là, cuối tuần Chí Hằng hẹn tôi đichơi, anh ấy, anh ấy muốn thuê chung 1 phòng.”
Tối hôm qua Lâm Nguyệt mới bị Chu Lẫm đồng dạng mời, trong nháy mắt đã hiểu, lại không biết đáp lại như thế nào.
Tưởng Tư Di nhìn cô, thấp giọng cảm khái nói: “Tôi cảm thấy hơi nhanh, nhưng lại sợ mình tư tưởng bảo thủ, các cô thì sao, đến một bước kia chưa?”
Lâm Nguyệt lắc đầu, nhìn bài tập của học sinh nói: “Còn chưa.”
Quả thật là chưa đột phá một tầng cuối cùng, hơn nữa nếu thật đột phá, cô cũng sẽ không chia sẻ riêng tư với đồng nghiệp bình thường.
Tưởng Tư Di không tin, tìm tòi nghiên cứu quan sát từng biến hóa của Lâm Nguyệt: “Các cô ở cùng mộtchỗ, càng dễ dàng lau súng khai hỏa đi?”
Lâm Nguyệt không thích loại đề tài này, cũng không thích Tưởng Tư Di tìm hiểu, vẫn lắc đầu như cũ, sau đó tiếp tục chấm bài tập.
Nhìn ra cô phản cảm, Tưởng Tư Di thức thời mà rời đi.
Buổi chiều cùng nhau tan tầm, La Chí Hằng tây trang phẳng phiu tới đón cô ta, trên mặt mang theo sủng nịch tươi cười, Tưởng Tư Di tâm tình tốt đẹp, nhìn về phía Chu Lẫm thường xuyên đỗ xe, phát hiệnChu Lẫm không tới đón Lâm Nguyệt, Tưởng Tư Di bỗng nhiên an tâm. Đàn ông đều có thời điểm bận rộn, Chu Lẫm cũng không thể mỗi ngày đều cùng Lâm Nguyệt diễn trò.
Đêm đó khi Tưởng Tư Di cảm thụ nhiệt tình của bạn trai trên giường, Lâm Nguyệt nhận được tin nhắn của Chu Lẫm tranh thủ lúc rảnh rỗi nhắn tới, nói anh có vụ án, cần phải tăng ca, thời gian phá án khôngbiết tới khi nào, bảo cô không cần chờ.
Quen biết lâu như vậy, giữa hai người đã hình thành ăn ý, nếu là vụ án nhỏ Chu Lẫm sẽ nói một chút, nếu là đại án anh nhất định sẽ không nói cho Lâm Nguyệt hay Phó Nam nghe, đại khái là không muốn hai người tiếp xúc với một mặt tối của xã hội. anh không nói, Lâm Nguyệt ăn ý không hỏi, chỉ dặn dò anh cẩn thận, cố gắng đảm bảo nghỉ ngơi.
Thứ năm xảy ra vụ án, hai ngày kế tiếp Chu Lẫm cũng không lộ diện, trong lúc nghỉ ngơi chỉ gọi mộtcuộc điện thoại hơn mười giây, xem như báo bình an.
Cuối tuần Lâm Nguyệt đưa Phó Nam đi mua quần áo, bạn học nhỏ lớn rất nhanh, quần áo mùa đông năm trước đã không thể mặc vừa. Trước tiên mua đồ trẻ em, sau đó Lâm Nguyệt cũng thử hai bộ rồi bảo Phó Nam phát biểu ý kiến, bạn học nhỏ 6 tuổi miệng khá dẻo, nói cô giáo mặc quần áo gì cũng đẹp.
Khi đi qua khu đồ nam, nghĩ đến đôi giày mỗi ngày Chu Lẫm dùng đi phá án, Lâm Nguyệt lại chọn cho bạn trai một đôi. cô luôn thận trọng, đối với người đàn ông của mình càng dụng tâm, Lâm Nguyệt chỉ dựa vào đôi mắt đo đạc là có thể đan áo cho Chu Lẫm, “ở chung” lâu như vậy, biết Chu Lẫm đi giày cỡ bao nhiêu cũng chẳng có gì lạ.
“Chú Chu từng mua quần áo cho cô chưa?” Phó Nam thay cô giáo bất bình, nó cảm thấy cô giáo quá tốt với chú Chu.
Lâm Nguyệt thay Chu Lẫm giải thích, một người cảnh sát hình sự thường xuyên tăng ca, hay là mộtngười đàn ông bình thường, quần áo của mình còn chưa mua, làm sao nghĩ đến tặng bạn gái được. Bất quá hai người hẹn hò không lâu, Chu Lẫm đưa cho cô một cái thẻ, bảo cô mua gì thì dùng thẻ đó. Lâm Nguyệt không phải không biết xấu hổ, vẫn dùng của mình, cuối tháng Chu Lẫm thế nhưng lại kiểm tra, phát hiện ra cô không dùng, liền chuyển một số tiền cho cô.
Cho nên hiện tại Lâm Nguyệt mua đồ cho Phó Nam đều là dùng thẻ của Chu Lẫm, bằng không Chu Lẫm càng chuyển nhiều.
Còn đôi giày kia, là món quà cô tặng anh, nếu Chu Lẫm dám chuyển khoản, cô sẽ không bao giờ quản anh nữa.
Tưởng tượng đến tình hình đó, Lâm Nguyệt cười, một tay xách đồ, một tay dắt Phó Nam đi ra ngoài gọi xe về.
trên bãi đỗ xe dưới lầu nhà Chu Lẫm.
Diêu Tình ghé vào trên tay lái, nhìn căn hộ trên tầng năm không chớp mắt. Đó là căn phòng năm đó cha mẹ Chu Việt mua ở thành phố Giang, hai bác về nhà, Chu Việt ở lại làm cảnh sát, chính ở nơi này, năm ấy cô ta học năm nhất, làm gia sư cho đứa bé nhà hàng xóm của Chu Việt, khi lên xuống lầu ngẫu nhiên gặp được Chu Việt, thường xuyên qua lại, cô coi trọng vị cảnh sát Chu này trước.
Hai người yêu nhau, là cô theo đuổi anh trước, anh ngoài miệng ngại cô còn nhỏ, kỳ thật là đang ngại ngùng, cô giả bộ bị cảm nắng sinh bệnh, một cuộc điện thoại, anh vô cùng lo lắng từ cục cảnh sát chạy về…
Chuyện cũ hiện lên rõ ràng trước mắt, nhưng anh không còn nữa, em trai anh dọn lại đây, trên ban công phơi quần áo đàn ông, thuộc về một vị cảnh sát Chu khác.
“cô giáo, con xách giúp cô một cái.”
Giọng nói hiểu chuyện của trẻ con truyền tới, Diêu Tình lau mắt, tùy ý mà nhìn qua, lại nhìn thấy một côgái trẻ tuổi thanh tú xinh đẹp. Mỹ nữ dễ dàng gây ấn tượng sâu với người khác, huống chi đó là bạn gáicủa em trai Chu Việt.
Diêu Tình ngồi ngơ ngác, thẳng đến khi bóng dáng cô gái trẻ nắm tay đứa bé biến mất ở cửa cầu thang quen thuộc.
Nước mắt lại lăn xuống lần nữa.
Hóa ra, căn hộ kia không chỉ thay đổi nam chủ nhân, nữ chủ nhân cũng thay đổi sao?
… Dựa vào cái gì chứ.
Dựa vào cái gì mà cô ta trắng đêm khó ngủ, vạn phần không muốn mới từ bỏ tình yêu, một người phụ nữ khác lại tươi cười mỹ mãn hưởng thụ trong đó?
Chu Lẫm không hiểu cô ta, nhưng phụ nữ càng hiểu phụ nữ, đổi thành tình huống tương tự, bạn gáiChu Lẫm sẽ lựa chọn như thế nào?
Lau khô nước mắt, Diêu Tình đẩy ra cửa xe.
cô ta hối hận chia tay với Chu Việt, cô ta vì Chu Việt tử nạn qua đời mười mấy năm, thậm chí cả đời này cũng không thể lại tìm thấy một người có thể làm động tâm, nhưng năm đó cô ta lựa chọn không sai. Đàn ông như Chu Việt, Chu Lẫm, khi hấp dẫn vô cùng, khi lạnh nhạt sẽ khiến người ta vô cùng đau lòng.
cô ta không sai, nếu Chu Lẫm kiên trì cho rằng cô ta từ bỏ Chu Việt là sai, vậy cô ta làm cho Chu Lẫm hiểu rõ, phạm vào loại sai này, sẽ không chỉ có mình cô ta.
Bình luận truyện