Trăng Sáng Và Em
Chương 8
Edit: Thanh Vy
Cuối tuần Lâm Nguyệt mang Phó Nam đi thủy cung chơi, bạn học nhỏ chơi đến hứng thú bừng bừng, Lâm Nguyệt hoàn toàn thả lỏng thể xác và tinh thần, thời điểm khác, Phó Nam chơi cùng bọn trẻ trong tiểu khu. Tiểu khu có bà Lý là cô giáo về hưu, không chịu ngồi yên, lập một nhà giữ trẻ vào cuối tuần, các nhà không có thời gian chăm sóc con cái, liền đưa con qua gửi. Học phí Chu Lẫm đã trả, Phó Nam cũng thích chơi cùng các bạn nhỏ.
Phó Nam không ở đây, Lâm Nguyệt búi tóc lên, vén tay áo, dọn vệ sinh từ trong ra ngoài, chỉ có phòng Chu Lẫm là không sờ đến.
Giặt xong quần áo, Lâm Nguyệt đem đồ của Phó Nam treo ở ban công chung, nghe được tiếng di động kêu, cô lau tay chạy vào nghe.
Là Tiểu Lộc – bạn cùng phòng đại học của cô gọi tới: “Nguyệt Nguyệt, hiện tại cậu đang ở nơi nào, tớ đã xuất bản sách, muốn gửi cho cậu một quyển.”
Trong giọng nói quen thuộc không che dấu được vui mừng.
“thật sao?” Lâm Nguyệt vừa mừng vừa sợ. Hồi còn đi học, cô vội vàng vừa học vừa làm, Tiểu Lộc thìluôn thích ở nhà đọc sách, dần dần bắt đầu viết, nhưng vẫn chưa thể xuất bản, còn vì nhiều lần bị trả bản thảo mà khóc, hiện tại bạn bè cuối cùng đã thành công, Lâm Nguyệt hoàn toàn có thể cảm nhận được niềm vui của Tiểu Lộc.
Hai người lại hàn huyên thật lâu, kết thúc trò chuyện, Lâm Nguyệt mở ảnh bìa sách Tiểu Lộc mới nhắn tớixem, càng nhìn càng động tâm. Kỳ thật khi vừa mới vào đại học, cô tham gia vào một diễn đàn văn học, định kỳ các thành viên sẽ viết văn giao lưu với nhau, có một đàn chị khen giọng văn của cô tinh tế, đề nghị cô thử viết thư gửi bài. Lâm Nguyệt viết thật, đáng tiếc mới viết được mở đầu, đã bị các loại việc vặt linh tinh tiêu diệt hết nhiệt tình, ngược lại là Tiểu Lộc bắt đầu viết.
hiện tại cô có thời gian, có lẽ, có thể tìm lại hứng thú năm đó không?
Nhưng viết cái gì đây?
Lâm Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn tưởng tượng nhân vật của mình, trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt lạnh lùng của Chu Lẫm cùng một đôi mắt đen mát lạnh sắc bén.
~
Thứ hai đi dạy, Lâm Nguyệt đứng trước bục giảng, học sinh bên dưới làm gì cô đều nhìn vào đáy mắt, có đứa vụng trộm ăn đồ ăn vặt, làm bộ dùng sách giáo khoa che đậy, giống như cô giáo sẽ thật khôngnhìn thấy, lại có đứa quang minh chính đại nằm ngủ, còn có nam sinh cách một lúc lại giật nhẹ bím tóc của bạn nữ phía trước…
Dạy học sinh tiểu học, việc dạy nhẹ nhàng, phiền toái nhất là sửa thói quen không đúng của bọn nhỏ.
Lâm Nguyệt đầu tiên muốn chỉnh nam sinh bướng bỉnh đang bắt nạt bạn nữ.
“cô giáo.” Đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên phải, Lâm Nguyệt nhìn qua, Phó Nam ngồi thẳng tắp, miệng nhỏ hô, tay phải giơ lên cao.
Lâm Nguyệt cười hỏi: “Nam Nam có vấn đề gì sao?” Đây là lần đầu tiên đi học Phó Nam chủ động giơ tay.
Phó Nam đứng dậy, quay đầu, chỉ vào nam sinh mập mạp mặc áo ngắn tay kẻ ca rô ngồi giữa nói: “côgiáo, cậu ấy lấy cục đá ném con.”
Lâm Nguyệt thu hồi nụ cười, nhưng cũng không tức giận, đi qua xem, nhận lấy hòn đá nhỏ trong tay Phó Nam, to bằng hạt đậu phộng, ném vào người khẳng định đau.
“Ném vào chỗ nào?” Lâm Nguyệt kiểm tra trên người Phó Nam, sợ thằng bé bị thương.
Phó Nam sờ cổ: “Cậu ấy ném con ba lần.” nói xong lại cúi người, nhặt lên hai hòn đá nhỏ dưới chân bàn.
“Đậu Minh, cục đá là con ném sao?” Lâm Nguyệt chuyển qua hỏi học sinh bị chỉ đích danh.
Đậu Minh năm nay bảy tuổi, lớn lên chắc nịch, gương mặt béo đều là thịt, là tiểu bá vương trong lớp, bị cô hỏi cũng không hoảng hốt, ngửa cổ nhìn cô giáo, thể hiện thái độ “Con ném đấy cô có thể làm gì”.
Lâm Nguyệt cho ngồi xuống, trước tiên dạy tiếp, trong lúc học sinh làm bài, gọi hai đứa ra khỏi phòng học, hòa giải hai bên, cuối cùng Đậu Minh xin lỗi Phó Nam trước cả lớp cũng đảm bảo về sau không chơi xấu bạn học, còn thời hạn hiệu lực bao lâu, còn phải xem hiệu quả sau này.
Buổi tối Lâm Nguyệt dỗ Phó Nam đi ngủ, nhắc tới việc này: “Vì sao hai lần ném trước, Nam Nam khôngnói cho cô biết?”
Phó Nam chép miệng nhỏ, nó không dám ở trong lớp giơ tay, sợ các bạn học cười nó, sau đó vì quá đau mới cáo trạng.
Trẻ con đều như vậy, Lâm Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cậu bé, nghiêm túc nói: “Về sau lại có người bắt nạt, Nam Nam phải lập tức nói cho cô, biết không? Con nói, cô có thể răn dạy cậu ta, nếu không cậu ta sẽ tiếp tục bắt nạt con, lần này ném hòn đá nhỏ, lần sau có thể trầm trọng thêm, đổi thành đá to.”
Phó Nam ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Nguyệt khom lưng hôn cậu bé một cái: “Mau ngủ đi.”
Phó Nam ngủ không được, nó nhớ chú Chu, cô giáo vừa đi, Phó Nam lăn người bò dậy, lấy di động trênbàn, sau đó trốn vào ổ chăn gọi điện thoại cho chú Chu.
Huyện An, Chu Lẫm vừa cùng cảnh sát địa phương phân tích rõ ràng vụ án xong. Những người khác đirồi, anh vẫn không nhúc nhích, cúi đầu nhìn hơn mười bức ảnh trên bàn. Vợ chồng Lưu gia thành thậtchất phác, ngày thường không trở mặt với ai, có khi gặp người ăn xin, hai vợ chồng sẽ hảo tâm cho mộtbữa cơm. Con gái có thành tích tốt, bởi vì trường học gần tiệm cơm, đứa trẻ luôn tự nguyện giúp đỡ cha mẹ, cũng không tồn tại trọng nam khinh nữ như trên mạng đồn đoán.
Giết người sẽ có động cơ, cướp của đã loại trừ, cảnh sát tìm kiếm người tình nghi từ mục đích tình cảm, báo thù, nhưng qua mấy ngày thẩm tra không hề phát hiện vợ chồng Lưu gia tồn tại mâu thuẫn hay tranh cãi, con gái lớn xinh xắn được nhiều bạn học thích, cảnh sát điều tra từng người theo đuổi cũng không hề có manh mối.
Hơn nữa thủ phạm ra tay vào 4 giờ sáng, không có nhân chứng, địa phương nhỏ kinh tế lạc hậu khôngcó camera, phá án càng khó khăn.
Di động rung lên, Chu Lẫm lấy ra nhìn đến dãy số, anh do dự vài giây, bấm nghe.
“Chú Chu, chú ngủ rồi sao?”
Giọng nói bạn học nhỏ nhỏ nhẹ, vừa nghe liền biết trong ổ chăn, Chu Lẫm theo bản năng nhìn về ảnh chụp đứa bé trong một nhà bốn người kia, ừ một tiếng.
“Chú nói dối, ngủ rồi sao nghe điện thoại nhanh như vậy?”
Chu Lẫm trầm mặc, hỏi lại: “Có việc sao?”
Phó Nam cựa mình, chớp chớp mắt, không nói lời nào, lẳng lặng nghe tiếng chú Chu hít thở, nó khôngcó việc gì, chỉ là nhớ chú Chu.
Chu Lẫm phiền, xoa xoa trán nói: “Mau ngủ đi, ban ngày nghe lời cô giáo, không được đánh nhau.”
“Cháu không đánh nhau! Bạn béo lấy cục đá ném cháu, cháu nói cho cô giáo, không thèm đánh cậu ta.” Phó Nam đắc ý nói, bạn béo là biệt hiệu nó đặt cho Đậu Minh, đương nhiên trước mặt cô giáo, Phó Nam chưa từng nói ra cái biệt hiệu này.
một đám nhỏ bày trò, Chu Lẫm cười cười, ánh mắt bỗng dừng lại trên ảnh chụp một người.
Hừng đông ngày hôm sau, Chu Lẫm dẫn mấy cảnh sát đến nhà trẻ của người bị hại Lưu Cường mới 5 tuổi. Trong lớp Lưu Cường có ba mươi đứa trẻ, bị cô giáo gọi tới, xếp thành hàng xiêu vẹo, vẻ mặt ngây thơ. Chu Lẫm chống đầu gối, khom lưng đứng trước mặt bọn nhỏ, cười thật giống một ông chú thân thiện: “Lưu Cường có bắt nạt các cháu không?”
Bọn nhỏ không biết được vụ án kia, có đứa lắc đầu, có đứa giơ tay hồn nhiên cáo trạng, mồm năm miệng mười nói mấy việc nhỏ linh tinh, Chu Lẫm lại chú ý tới một đứa trẻ gầy nhỏ đang cúi đầu, một tay che kín tay trái. Chu Lẫm đi qua đó, đứa bé khẩn trương trốn ra sau, đôi mắt to nhìn cô giáo xin giúp đỡ.
Chu Lẫm lập tức kéo cánh tay đứa bé, vén tay áo lên, liền thấy trên cánh tay trắng nhỏ của nó có mấy lỗ kim, mỗi miệng vết thương đều hồng, đủ để biết khi bị kim đâm vào đau như nào.
Chu Lẫm híp đôi mắt lại, thấp giọng hỏi: “Đều là Lưu Cường đâm sao?”
Đứa bé cúi thấp, lắc đầu, lông mi dài hoảng loạn chớp liên tục.
Chu Lẫm tiếp tục: “Dùng kim tiêm đâm?”
Đứa bé theo bản năng gật đầu, gật xong rồi, mới hiện ra nghi hoặc sao chú lại biết được.
Chu Lẫm cái gì cũng không nói, phía sau anh, Đường Hiên đã hỏi được thông tin đứa bé kia từ giáo viên.
Nửa giờ sau, cảnh sát từ một công trường xây dựng mang đi nghi phạm Hồ Cương. Lúc đầu Hồ Cương kiên quyết phủ nhận hắn có quan hệ với vụ án, đến khi Chu Lẫm đem quần áo dính đầy máu của mộtnhà bốn người Lưu gia đào được trong đống đổ nát của công trường, cùng một con dao đặt trước mặt Hồ Cương, lúc này Hồ Cương vừa ôm đầu vừa thú nhận.
Hóa ra Hồ Cương hồi trẻ ly dị vợ, một mình nuôi nấng con trai, không có vợ, Hồ Cương đem tất cả tình cảm đặt trên người con trai, thức khuya dậy sớm làm việc kiếm tiền, đem con trai gửi đến nhà trẻ tốt nhất. Bắt đầu từ tuần trước, Hồ Cương ngẫu nhiên phát hiện trên cánh tay con trai có lỗ kim, đâm đến sưng tấy, dò hỏi mãi mới biết được là bạn trong lớp Lưu Cường đâm, Lưu Cường nhìn người lớn làm, không biết từ chỗ nào lấy ra kim tiêm, chọn bạn học nhát gan nhất trong lớp xuống tay, Lưu Cường sắm vai bác sĩ, con trai Hồ Cương làm bệnh nhân.
Tâm can bảo bối bị bắt nạt, Hồ Cương sao chịu được, biết Lưu gia mở tiệm cơm, buổi sáng ngày xảy ra án mạng, từ sớm Hồ Cương tìm đến vợ chồng Lưu gia tranh cãi. Lúc ấy Lưu Cường 5 tuổi còn đang ngủ, Hồ Cương muốn đánh thức đứa trẻ dậy đối chất, cha Lưu Cường không đồng ý, mẹ Lưu Cường vì bảo vệ con trai, càng thêm hung hăng tranh cãi, Hồ Cương nhất thời xúc động…
một ý niệm xuất hiện, mất đi bốn mạng người, vụ án dã man như vậy, lại bắt đầu từ việc bắt nạt giữa hai đứa bé ở nhà trẻ.
trên đường về thành phố Giang, Chu Lẫm yên lặng hút thuốc.
“Cũng không thể trách mắng đứa trẻ.” Đường Hiên tâm tình phức tạp cảm khái, “Lão đại, anh phải để tâm, đừng dạy Phó Nam sai lệch.”
Chu Lẫm phun ra một ngụm khói, tan ra, anh mới nhìn cửa sổ nói: “sẽ không.”
Thằng bé ở nhà, tuyệt sẽ không biến thành như vậy.
Giao nộp vụ án hoàn tất, đã là hơn bốn giờ chiều, Chu Lẫm gọi điện cho Phó Nam, đầu kia tắt máy.
Buông di động, Chu Lẫm cầm điếu thuốc, hút hai cái, lại gọi.
Lâm Nguyệt vừa mới dạy xong tiết cuối cùng, còn đang sửa giáo án, nhìn đến điện thoại hiện lên, Lâm Nguyệt ngẩn người, cầm lấy di động đi đến trước cửa sổ phòng học.
“Tôi đã trở lại, hiện tại sẽ đi đón Phó Nam, điện thoại thằng bé tắt máy, cô nói với nó một tiếng.”
Giọng nói đàn ông trầm thấp, vài ngày không nghe thấy, càng có vẻ xa lạ.
Trước hết Lâm Nguyệt nghĩ đến vụ án kia, nhỏ giọng hỏi: “Bắt được hung thủ rồi?”
Khóe miệng Chu Lẫm giương lên: “Ừ.”
Chỗ nào đó trong lòng Lâm Nguyệt, trong phút chốc bình tĩnh lại, có người chết bi thảm như vậy, bắt được hung thủ, thể hiện chính nghĩa vẫn còn tồn tại.
Mà người lúc này gọi điện cho cô, là anh hùng bắt được kẻ ác kia.
“Vất vả rồi.” Lâm Nguyệt không tự chủ mà nói nhẹ.
Ba chữ mềm mại, nhẹ như lông chim, lỗ tai Chu Lẫm đột nhiên ngứa, lập tức giơ di động ra, sau đó run run, giống như chấn động.
“Cúp đây.” anh lạnh lùng nói.
cô gái này, giọng nói có độc, không thể đến gần nghe!
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đoán xem, nếu Lâm Nguyệt thổi vào lỗ tai chú Chu, chú Chu sẽ có phản ứng gì? Ha ha~
Cuối tuần Lâm Nguyệt mang Phó Nam đi thủy cung chơi, bạn học nhỏ chơi đến hứng thú bừng bừng, Lâm Nguyệt hoàn toàn thả lỏng thể xác và tinh thần, thời điểm khác, Phó Nam chơi cùng bọn trẻ trong tiểu khu. Tiểu khu có bà Lý là cô giáo về hưu, không chịu ngồi yên, lập một nhà giữ trẻ vào cuối tuần, các nhà không có thời gian chăm sóc con cái, liền đưa con qua gửi. Học phí Chu Lẫm đã trả, Phó Nam cũng thích chơi cùng các bạn nhỏ.
Phó Nam không ở đây, Lâm Nguyệt búi tóc lên, vén tay áo, dọn vệ sinh từ trong ra ngoài, chỉ có phòng Chu Lẫm là không sờ đến.
Giặt xong quần áo, Lâm Nguyệt đem đồ của Phó Nam treo ở ban công chung, nghe được tiếng di động kêu, cô lau tay chạy vào nghe.
Là Tiểu Lộc – bạn cùng phòng đại học của cô gọi tới: “Nguyệt Nguyệt, hiện tại cậu đang ở nơi nào, tớ đã xuất bản sách, muốn gửi cho cậu một quyển.”
Trong giọng nói quen thuộc không che dấu được vui mừng.
“thật sao?” Lâm Nguyệt vừa mừng vừa sợ. Hồi còn đi học, cô vội vàng vừa học vừa làm, Tiểu Lộc thìluôn thích ở nhà đọc sách, dần dần bắt đầu viết, nhưng vẫn chưa thể xuất bản, còn vì nhiều lần bị trả bản thảo mà khóc, hiện tại bạn bè cuối cùng đã thành công, Lâm Nguyệt hoàn toàn có thể cảm nhận được niềm vui của Tiểu Lộc.
Hai người lại hàn huyên thật lâu, kết thúc trò chuyện, Lâm Nguyệt mở ảnh bìa sách Tiểu Lộc mới nhắn tớixem, càng nhìn càng động tâm. Kỳ thật khi vừa mới vào đại học, cô tham gia vào một diễn đàn văn học, định kỳ các thành viên sẽ viết văn giao lưu với nhau, có một đàn chị khen giọng văn của cô tinh tế, đề nghị cô thử viết thư gửi bài. Lâm Nguyệt viết thật, đáng tiếc mới viết được mở đầu, đã bị các loại việc vặt linh tinh tiêu diệt hết nhiệt tình, ngược lại là Tiểu Lộc bắt đầu viết.
hiện tại cô có thời gian, có lẽ, có thể tìm lại hứng thú năm đó không?
Nhưng viết cái gì đây?
Lâm Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn tưởng tượng nhân vật của mình, trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt lạnh lùng của Chu Lẫm cùng một đôi mắt đen mát lạnh sắc bén.
~
Thứ hai đi dạy, Lâm Nguyệt đứng trước bục giảng, học sinh bên dưới làm gì cô đều nhìn vào đáy mắt, có đứa vụng trộm ăn đồ ăn vặt, làm bộ dùng sách giáo khoa che đậy, giống như cô giáo sẽ thật khôngnhìn thấy, lại có đứa quang minh chính đại nằm ngủ, còn có nam sinh cách một lúc lại giật nhẹ bím tóc của bạn nữ phía trước…
Dạy học sinh tiểu học, việc dạy nhẹ nhàng, phiền toái nhất là sửa thói quen không đúng của bọn nhỏ.
Lâm Nguyệt đầu tiên muốn chỉnh nam sinh bướng bỉnh đang bắt nạt bạn nữ.
“cô giáo.” Đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên phải, Lâm Nguyệt nhìn qua, Phó Nam ngồi thẳng tắp, miệng nhỏ hô, tay phải giơ lên cao.
Lâm Nguyệt cười hỏi: “Nam Nam có vấn đề gì sao?” Đây là lần đầu tiên đi học Phó Nam chủ động giơ tay.
Phó Nam đứng dậy, quay đầu, chỉ vào nam sinh mập mạp mặc áo ngắn tay kẻ ca rô ngồi giữa nói: “côgiáo, cậu ấy lấy cục đá ném con.”
Lâm Nguyệt thu hồi nụ cười, nhưng cũng không tức giận, đi qua xem, nhận lấy hòn đá nhỏ trong tay Phó Nam, to bằng hạt đậu phộng, ném vào người khẳng định đau.
“Ném vào chỗ nào?” Lâm Nguyệt kiểm tra trên người Phó Nam, sợ thằng bé bị thương.
Phó Nam sờ cổ: “Cậu ấy ném con ba lần.” nói xong lại cúi người, nhặt lên hai hòn đá nhỏ dưới chân bàn.
“Đậu Minh, cục đá là con ném sao?” Lâm Nguyệt chuyển qua hỏi học sinh bị chỉ đích danh.
Đậu Minh năm nay bảy tuổi, lớn lên chắc nịch, gương mặt béo đều là thịt, là tiểu bá vương trong lớp, bị cô hỏi cũng không hoảng hốt, ngửa cổ nhìn cô giáo, thể hiện thái độ “Con ném đấy cô có thể làm gì”.
Lâm Nguyệt cho ngồi xuống, trước tiên dạy tiếp, trong lúc học sinh làm bài, gọi hai đứa ra khỏi phòng học, hòa giải hai bên, cuối cùng Đậu Minh xin lỗi Phó Nam trước cả lớp cũng đảm bảo về sau không chơi xấu bạn học, còn thời hạn hiệu lực bao lâu, còn phải xem hiệu quả sau này.
Buổi tối Lâm Nguyệt dỗ Phó Nam đi ngủ, nhắc tới việc này: “Vì sao hai lần ném trước, Nam Nam khôngnói cho cô biết?”
Phó Nam chép miệng nhỏ, nó không dám ở trong lớp giơ tay, sợ các bạn học cười nó, sau đó vì quá đau mới cáo trạng.
Trẻ con đều như vậy, Lâm Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cậu bé, nghiêm túc nói: “Về sau lại có người bắt nạt, Nam Nam phải lập tức nói cho cô, biết không? Con nói, cô có thể răn dạy cậu ta, nếu không cậu ta sẽ tiếp tục bắt nạt con, lần này ném hòn đá nhỏ, lần sau có thể trầm trọng thêm, đổi thành đá to.”
Phó Nam ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Nguyệt khom lưng hôn cậu bé một cái: “Mau ngủ đi.”
Phó Nam ngủ không được, nó nhớ chú Chu, cô giáo vừa đi, Phó Nam lăn người bò dậy, lấy di động trênbàn, sau đó trốn vào ổ chăn gọi điện thoại cho chú Chu.
Huyện An, Chu Lẫm vừa cùng cảnh sát địa phương phân tích rõ ràng vụ án xong. Những người khác đirồi, anh vẫn không nhúc nhích, cúi đầu nhìn hơn mười bức ảnh trên bàn. Vợ chồng Lưu gia thành thậtchất phác, ngày thường không trở mặt với ai, có khi gặp người ăn xin, hai vợ chồng sẽ hảo tâm cho mộtbữa cơm. Con gái có thành tích tốt, bởi vì trường học gần tiệm cơm, đứa trẻ luôn tự nguyện giúp đỡ cha mẹ, cũng không tồn tại trọng nam khinh nữ như trên mạng đồn đoán.
Giết người sẽ có động cơ, cướp của đã loại trừ, cảnh sát tìm kiếm người tình nghi từ mục đích tình cảm, báo thù, nhưng qua mấy ngày thẩm tra không hề phát hiện vợ chồng Lưu gia tồn tại mâu thuẫn hay tranh cãi, con gái lớn xinh xắn được nhiều bạn học thích, cảnh sát điều tra từng người theo đuổi cũng không hề có manh mối.
Hơn nữa thủ phạm ra tay vào 4 giờ sáng, không có nhân chứng, địa phương nhỏ kinh tế lạc hậu khôngcó camera, phá án càng khó khăn.
Di động rung lên, Chu Lẫm lấy ra nhìn đến dãy số, anh do dự vài giây, bấm nghe.
“Chú Chu, chú ngủ rồi sao?”
Giọng nói bạn học nhỏ nhỏ nhẹ, vừa nghe liền biết trong ổ chăn, Chu Lẫm theo bản năng nhìn về ảnh chụp đứa bé trong một nhà bốn người kia, ừ một tiếng.
“Chú nói dối, ngủ rồi sao nghe điện thoại nhanh như vậy?”
Chu Lẫm trầm mặc, hỏi lại: “Có việc sao?”
Phó Nam cựa mình, chớp chớp mắt, không nói lời nào, lẳng lặng nghe tiếng chú Chu hít thở, nó khôngcó việc gì, chỉ là nhớ chú Chu.
Chu Lẫm phiền, xoa xoa trán nói: “Mau ngủ đi, ban ngày nghe lời cô giáo, không được đánh nhau.”
“Cháu không đánh nhau! Bạn béo lấy cục đá ném cháu, cháu nói cho cô giáo, không thèm đánh cậu ta.” Phó Nam đắc ý nói, bạn béo là biệt hiệu nó đặt cho Đậu Minh, đương nhiên trước mặt cô giáo, Phó Nam chưa từng nói ra cái biệt hiệu này.
một đám nhỏ bày trò, Chu Lẫm cười cười, ánh mắt bỗng dừng lại trên ảnh chụp một người.
Hừng đông ngày hôm sau, Chu Lẫm dẫn mấy cảnh sát đến nhà trẻ của người bị hại Lưu Cường mới 5 tuổi. Trong lớp Lưu Cường có ba mươi đứa trẻ, bị cô giáo gọi tới, xếp thành hàng xiêu vẹo, vẻ mặt ngây thơ. Chu Lẫm chống đầu gối, khom lưng đứng trước mặt bọn nhỏ, cười thật giống một ông chú thân thiện: “Lưu Cường có bắt nạt các cháu không?”
Bọn nhỏ không biết được vụ án kia, có đứa lắc đầu, có đứa giơ tay hồn nhiên cáo trạng, mồm năm miệng mười nói mấy việc nhỏ linh tinh, Chu Lẫm lại chú ý tới một đứa trẻ gầy nhỏ đang cúi đầu, một tay che kín tay trái. Chu Lẫm đi qua đó, đứa bé khẩn trương trốn ra sau, đôi mắt to nhìn cô giáo xin giúp đỡ.
Chu Lẫm lập tức kéo cánh tay đứa bé, vén tay áo lên, liền thấy trên cánh tay trắng nhỏ của nó có mấy lỗ kim, mỗi miệng vết thương đều hồng, đủ để biết khi bị kim đâm vào đau như nào.
Chu Lẫm híp đôi mắt lại, thấp giọng hỏi: “Đều là Lưu Cường đâm sao?”
Đứa bé cúi thấp, lắc đầu, lông mi dài hoảng loạn chớp liên tục.
Chu Lẫm tiếp tục: “Dùng kim tiêm đâm?”
Đứa bé theo bản năng gật đầu, gật xong rồi, mới hiện ra nghi hoặc sao chú lại biết được.
Chu Lẫm cái gì cũng không nói, phía sau anh, Đường Hiên đã hỏi được thông tin đứa bé kia từ giáo viên.
Nửa giờ sau, cảnh sát từ một công trường xây dựng mang đi nghi phạm Hồ Cương. Lúc đầu Hồ Cương kiên quyết phủ nhận hắn có quan hệ với vụ án, đến khi Chu Lẫm đem quần áo dính đầy máu của mộtnhà bốn người Lưu gia đào được trong đống đổ nát của công trường, cùng một con dao đặt trước mặt Hồ Cương, lúc này Hồ Cương vừa ôm đầu vừa thú nhận.
Hóa ra Hồ Cương hồi trẻ ly dị vợ, một mình nuôi nấng con trai, không có vợ, Hồ Cương đem tất cả tình cảm đặt trên người con trai, thức khuya dậy sớm làm việc kiếm tiền, đem con trai gửi đến nhà trẻ tốt nhất. Bắt đầu từ tuần trước, Hồ Cương ngẫu nhiên phát hiện trên cánh tay con trai có lỗ kim, đâm đến sưng tấy, dò hỏi mãi mới biết được là bạn trong lớp Lưu Cường đâm, Lưu Cường nhìn người lớn làm, không biết từ chỗ nào lấy ra kim tiêm, chọn bạn học nhát gan nhất trong lớp xuống tay, Lưu Cường sắm vai bác sĩ, con trai Hồ Cương làm bệnh nhân.
Tâm can bảo bối bị bắt nạt, Hồ Cương sao chịu được, biết Lưu gia mở tiệm cơm, buổi sáng ngày xảy ra án mạng, từ sớm Hồ Cương tìm đến vợ chồng Lưu gia tranh cãi. Lúc ấy Lưu Cường 5 tuổi còn đang ngủ, Hồ Cương muốn đánh thức đứa trẻ dậy đối chất, cha Lưu Cường không đồng ý, mẹ Lưu Cường vì bảo vệ con trai, càng thêm hung hăng tranh cãi, Hồ Cương nhất thời xúc động…
một ý niệm xuất hiện, mất đi bốn mạng người, vụ án dã man như vậy, lại bắt đầu từ việc bắt nạt giữa hai đứa bé ở nhà trẻ.
trên đường về thành phố Giang, Chu Lẫm yên lặng hút thuốc.
“Cũng không thể trách mắng đứa trẻ.” Đường Hiên tâm tình phức tạp cảm khái, “Lão đại, anh phải để tâm, đừng dạy Phó Nam sai lệch.”
Chu Lẫm phun ra một ngụm khói, tan ra, anh mới nhìn cửa sổ nói: “sẽ không.”
Thằng bé ở nhà, tuyệt sẽ không biến thành như vậy.
Giao nộp vụ án hoàn tất, đã là hơn bốn giờ chiều, Chu Lẫm gọi điện cho Phó Nam, đầu kia tắt máy.
Buông di động, Chu Lẫm cầm điếu thuốc, hút hai cái, lại gọi.
Lâm Nguyệt vừa mới dạy xong tiết cuối cùng, còn đang sửa giáo án, nhìn đến điện thoại hiện lên, Lâm Nguyệt ngẩn người, cầm lấy di động đi đến trước cửa sổ phòng học.
“Tôi đã trở lại, hiện tại sẽ đi đón Phó Nam, điện thoại thằng bé tắt máy, cô nói với nó một tiếng.”
Giọng nói đàn ông trầm thấp, vài ngày không nghe thấy, càng có vẻ xa lạ.
Trước hết Lâm Nguyệt nghĩ đến vụ án kia, nhỏ giọng hỏi: “Bắt được hung thủ rồi?”
Khóe miệng Chu Lẫm giương lên: “Ừ.”
Chỗ nào đó trong lòng Lâm Nguyệt, trong phút chốc bình tĩnh lại, có người chết bi thảm như vậy, bắt được hung thủ, thể hiện chính nghĩa vẫn còn tồn tại.
Mà người lúc này gọi điện cho cô, là anh hùng bắt được kẻ ác kia.
“Vất vả rồi.” Lâm Nguyệt không tự chủ mà nói nhẹ.
Ba chữ mềm mại, nhẹ như lông chim, lỗ tai Chu Lẫm đột nhiên ngứa, lập tức giơ di động ra, sau đó run run, giống như chấn động.
“Cúp đây.” anh lạnh lùng nói.
cô gái này, giọng nói có độc, không thể đến gần nghe!
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đoán xem, nếu Lâm Nguyệt thổi vào lỗ tai chú Chu, chú Chu sẽ có phản ứng gì? Ha ha~
Bình luận truyện