Trang Tử Tam Kiếm
Chương 13: Chiết Giang nhất khứ tầm sinh lộ - Hàng Châu hỏa khởi chiếu thanh vân
Khi bình minh ló dạng thì cả bọn đã có mặt trong một tòa dưới chân núi phía Đông của Cảnh Sơn.
Anh em Hắc đạo Giang Tây đã bày sẵn tiệc rượu tẩy trần. Cả bọn quây quần dùng bữa.
Đại Lực Sát Thần uống cạn vài chén lớn, bắt đầu mở miệng :
- Thuộc hạ không ngờ thiếu chủ lại biết bay như chim vậy. Chắc cảm giác ấy khoan khoái lắm phải không?
Tiểu Phàm bực bội gắt :
- Sao ngươi ngu quá vậy? Tướng công mấy lần suýt chết mới sang được bên ấy, khoan khoái cái nỗi gì!
Sát Thần ngượng ngùng ngậm miệng. Hỏa Quy lão tổ cười ha hả :
- Chuyện quan trọng là làm sao có thể bay khỏi vòng vây của Chí Tôn bang, đến được chỗ an toàn.
Cuồng Sư nói ngay :
- Không có đàn độc thử, chúng ta cứ đánh thẳng ra.
Dạ Điểu lắc đầu :
- Chỉ e không bảo vệ được các phu nhân trước trận loạn tiễn.
Bích Thượng Hồ Quan Phát Dụng nổi tiếng đa mưu túc trí trong giới Hắc đạo. Lão chính là quân sư cho những chuyến ăn hàng lớn.
Họ Quan hắng giọng bảo :
- Thuộc hạ xin hiến một kế mọn để làm quà diện kiến. Theo thiển ý thì hiện nay chỉ có đường về Chiết Giang là phòng thủ lơi lỏng nhất, vì phương ấy là sào huyệt của Chí Tôn bang. Đến được Hàng Châu, theo dòng Vân Hà về Trường Giang là thoát nạn.
Hồi Phong Kiếm vỗ đùi khen :
- Phải lắm!
Dạ Điểu cũng tán thành :
- Thuộc hạ biết một đường tắt đi Hàng Châu, tuy hiểm trở nhưng rất an toàn.
Trích Tinh Thử cười hì hì :
- Khi đến Hàng Châu, chúng ta nổi lửa đốt Dư gia trang cho bõ ghét!
Nói xong, gã không nghe ai hưởng ứng, sực nhớ ra mình đã lỡ lời. Gã áy náy nhìn Dư Tiểu Phàm, ấp úng :
- Thuộc hạ chỉ nói đùa thôi, mong phu nhân lượng thứ!
Tiểu Phàm buồn bã nói :
- Ta cũng không ngờ gia phụ lại là người nhiều tham vọng như vậy!
Bích Thượng Hồ bỗng hỏi :
- Xin hỏi phu nhân đã từng nghe lệnh tôn nhắc đến một vị thúc thúc nào chăng?
Tiểu Phàm ngơ ngác :
- Làm gì có chuyện ấy!
Họ Quan gật gù không hỏi thêm. Hỏa Quy lão tổ hắng giọng :
- Nghĩ cũng lạ thực! Vì sao Dư Tâm Nhiên lại để Tiểu Phàm lưu lạc cả nửa năm trời mà không hề lo lắng gì cả? Lẽ nào lão ta không yêu thương ái nữ độc nhất của mình?
Mọi người thầm công nhận lão có lý. Sĩ Mệnh thấy ái thê sầu muộn, nói lảng sang chuyện khác :
- Cao kiến của Quan các hạ rất chí lý. Chúng ta sẽ đi Hàng Châu!
Cả bọn khăn gói lên đường, vượt trăm dặm núi rừng, sang đến đất Chiết Giang.
Lúc này họ mới trở ra đường quan đạo, mua ngựa đi tiếp đến Hàng Châu.
Trên đường, hàng trăm gã bang đồ áo vàng của Chí Tôn bang xuôi ngược, nhưng không hề để ý đến bọn Sĩ Mệnh.
Trưa ngày mùng chín tháng giêng, thành Hàng Châu hiện ra trước mắt. Bọn Sĩ Mệnh đã hóa trang thành một gia đình quyền quý, đến Hàng Châu du ngoạn, nên có thể ngang nhiên vào Lâm An đại khách điếm.
Hàng Châu xưa là kinh đô của triều đình Nam Tống và có tên là Lâm An. Do đó, tòa khách điếm sang trọng, đồ sộ bậc nhất này đã lấy tên như vậy.
Đây cũng là khách điếm duy nhất không thuộc tài sản của Dư gia trang. Nó là của Tuần phủ và Tổng trấn Quân vụ Chiết Giang hùn thạp lại.
Chính Tiểu Phàm đã cho mọi người biết bí mật này. Nhờ vậy, họ có thể yên tâm, không sợ gặp bọn Chí Tôn bang.
Vàng lại là thứ kim loại hấp dẫn nhất trên đời. Màu sắc óng ánh của hoàng kim đã làm chưởng quỹ và tiểu nhị trong khách điếm coi bốn người khách mới đến là thần thánh.
Hồi Phong Kiếm vung tay bao luôn cả tầng chót và ân thưởng rất hậu.
Lão chưởng quỹ thầm van vái thần tài xui khiến cho đám khách này ở càng lâu càng tốt.
Trong bữa cơm chiều, thấy Tiểu Phàm thoáng buồn, Sĩ Mệnh liền hỏi :
- Phải chăng Phàm muội nhớ nhà?
Tiểu Phàm bẽn lẽn gật đầu :
- Tướng công quả là nhìn thấu lòng người. Tiểu muội về đến đây chợt nhớ lại những ngày sống ở Dư gia trang. Nhất là việc đã lâu không thăm mộ tiên mẫu.
Sĩ Mệnh mỉm cười :
- Ta cũng muốn đến thắp một nén hương cho nhạc mẫu.
Tiểu Phàm lộ vẻ lo sợ :
- Nhưng nơi ấy ở sau lưng Dư gia trang, rất là nguy hiểm!
- Chẳng có gì đáng sợ cả. Nếu bị phát hiện, ta sẽ cõng nàng đào tẩu.
Dạ Điểu Lý Kỳ Hân tán thành :
- Thiếu chủ cứ đưa phu nhân đi thăm mộ. Hiện giờ phần lớn nhân mã của Chí Tôn bang ở cả Cảnh Đức trấn, đàn độc thử cũng vậy. Bọn thuộc hạ còn định vào Dư gia trang do thám một phen.
Trích Tinh Thử ứng tiếng :
- Thuộc hạ đã dạo qua nơi ấy. Giờ đây Dư gia trang được xây cất lại, rất đồ sộ và kiên cố, chẳng còn chút gì giống Dư gia trang ngày xưa nữa. Nếu gọi đó là tòa đại lao thì cũng chẳng sai!
Tiểu Phàm biến sắc nhớ đến những khóm hoa, những cội cây thân thiết. Nàng buồn rầu bảo :
- Nếu thế thì chư vị có thiêu hủy đi tiểu muội cũng không tiếc!
Cuồng Sư hân hoan vỗ bàn :
- Phu nhân quả là người thông đạt. Bọn thuộc hạ ấm ức vì phải âm thầm trốn khỏi Cảnh Đức trấn nên rất muốn trả thù. Nếu không chắc chẳng nuốt trôi mối hận này.
Hỏa Quy lão tổ cười khà khà :
- Muốn đốt nhà nhạc phụ đại nhân thì phải hỏi qua ý kiến hiền tế cái đã.
Sĩ Mệnh tư lự bảo :
- Tại hạ không phản đối, nhưng không thể hại lây bách tính chung quanh.
Bích Thượng Hồ Quan Phát Dụng vui vẻ nói :
- Thiếu chủ! Nay cả hai phe Chí Tôn bang và Tam Hoàn bang đều hùng mạnh, chúng ta thì sức yếu thế cô. Thuộc hạ đề nghị thiếu chủ giả làm Lưu Hồng Lượng, cùng anh em tập kích Tổng đàn Chí Tôn bang để ly gián hai kẻ địch. Nếu họ trúng kế, tương sát lẫn nhau thì đó cũng là đại phúc cho võ lâm.
Tiểu Phàm run rẩy :
- Nếu gặp gia phụ, xin tướng công nương tay cho!
Sĩ Mệnh vỗ về :
- Phàm muội yên tâm, nếu ta không tôn kính nhạc phụ thì đâu đến nỗi phải rơi xuống vực thẳm?
Tiểu Phàm buồn bã sa lệ :
- Tiểu muội quả là người bạc mệnh nên mới phải phân vân giữa bên hiếu, bên tình.
Bích Thượng Hồ mỉm cười bí ẩn :
- Chưa chắc Dư Tâm Nhiên là cha ruột của thiếu phu nhân.
Mọi người giật mình, nhìn lão trân trối. Tiểu Phàm ngơ ngác hỏi :
- Vì sao Quan lão lại nói vậy?
Quan Phát Dụng nghiêm giọng :
- Đây là một vụ án bí ẩn nhất võ lâm. Thuộc hạ tình cờ nghe được đôi điều nhưng không dám đoan chắc. Nhưng chỉ cần tìm được người có tên là Tiêu Mỹ Trân sẽ biết rõ nội tình. Bà ta chính là nhũ mẫu của thiếu phu nhân hai mươi năm trước. Hiện giờ thuộc hạ không dám nói gì thêm.
Thấy Tiểu Phàm hoang mang, Sĩ Mệnh trấn an :
- Sau khi về đến An Khánh, chúng ta sẽ tiến hành việc tìm kiếm Tiêu nhũ mẫu. Lúc này cứ tạm tránh mặt Dư trang chủ, chờ xem sự thực thế nào?
Chàng quay sang nói với mọi người :
- Khi đã giả danh Tam Hoàn bang để tấn công Dư gia trang thì phải rút lui ngay. Vì vậy, sáng mai, lo mướn sẵn thuyền, nửa đêm đánh xong là giương buồm. Đêm nay, ta đưa Tiểu Phàm đi thăm mộ còn chư vị cứ ra ngoài vui chơi. Đến Hàng Châu mà ở mãi trong phòng sẽ bị nghi ngờ.
Hà Bắc Lãng Tử khoan khoái, nghĩ đến những nàng kỹ nữ xinh đẹp đất Giang Nam. Còn Trích Tinh Thử thì nhớ tiếng xúc xắc reo.
* * * * *
Tan tiệc, mọi người kéo nhau đi hết, chỉ còn lại ba vợ chồng Sĩ Mệnh và ông cháu Hỏa Quy lão tổ.
Trên đường đi, Khả Khanh đã trở nên thân thiết với hai vị phu nhân. Họ vào phòng trò chuyện, để lão tổ và Sĩ Mệnh đàm đạo.
Doãn lão nâng chén uống cạn rồi hỏi :
- Sĩ Mệnh, việc hôn ước với Khả Khanh ngươi định thế nào? Ta đã hơn trăm tuổi, sống chết lúc nào không biết nên muốn an bài hạnh phúc của tôn nữ.
Sĩ Mệnh chỉnh sắc :
- Khanh muội còn quá nhỏ, e không xứng chăng?
Lão tổ buồn bã đáp :
- Thực ra Khanh nhi đã mười tám tuổi. Chỉ vì bốn năm trước, ăn lầm một loại quả trên đảo Bồng Lai mà cơ thể teo lại và không phát triển được. Nếu tìm được ba viên Thiên Niên Tuyết Sâm Hoàn thì mới mong hồi phục.
Sĩ Mệnh suy nghĩ một lúc rồi kiên quyết bảo :
- Nếu vậy vãn bối xin nhận lời và cố tìm cho được kỳ trân để chữa trị cho Khanh muội. Nhưng không biết có thể tìm Tuyết Sâm Hoàn ở đâu?
Lão tổ mừng rỡ xiết chặt tay chàng :
- Hảo hài tử! Lão phu có chết cũng yên lòng! Còn hạ lạc của kỳ dược thì ta đã điều tra ra. Hiện nay, Minh Đế còn giữ được bảy viên. Lão phu sẽ đi ngay Bắc Kinh để tìm thuốc.
Sĩ Mệnh lắc đầu :
- Vãn bối đã nhận Khả Khanh làm thê thiếp thì tất phải làm việc này. Hơn nữa, bọn thủ hạ của vãn bối đều là những tay đạo chích lừng danh, họ sẽ cùng vãn bối vào cấm cung.
Lão tổ cười khà khà :
- Ai cũng biết khinh công của ngươi cao cường hơn ta. Thôi được, lão phu dành cho ngươi đấy!
Bất chợt lão tổ lộ vẻ bùi ngùi :
- Song thân của Khanh nhi chôn thân đáy biển nên Ma Thủ thần chưởng của lão phu không người kế thừa. Khả Khanh là nữ nhi nên không thích hợp với loại công phu dương cương này. Giờ đây, lão phu sẽ truyền lại cho ngươi.
Sĩ Mệnh hân hoan bái tạ :
- Tiểu tôn tế xin phụng mệnh!
Chàng từng nghe ân sư ca tụng pho thần chưởng có một không hai này. Chiêu thức đơn giản nhưng hùng mạnh vô song. Hai tay lại có thể đột nhiên dàn dài ra nên cực kỳ ảo diệu.
Lão tổ cười bảo :
- Việc hôn sự khoan hãy tiết lộ, chờ lấy được linh đan cái đã. Còn đây là quyển chưởng phổ, có cả phép vận khí. Với căn cơ và nội lực của ngươi sẽ học rất nhanh.
Lão đưa cho chàng một quyển sách mỏng, cũ kỹ. Sĩ Mệnh lật ra xem, chỗ nào không hiểu thì hỏi lại Doãn lão. Cao đồ gặp minh sư nên tất cả đều thông suốt. Chẳng mấy chốc đã đến cuối canh hai.
Tiểu Phàm chạy ra nũng nịu hỏi :
- Tướng công! Chàng hứa đưa tiểu muội đi mà!
Sĩ Mệnh cười xòa, vái chào lão tổ rồi vào phòng thay áo dạ hành. Bội Linh thỏ thẻ :
- Mong tướng công bảo trọng!
Khả Khanh đã đi ra nên Sĩ Mệnh không còn e ngại, hôn lên trán người vợ hiền :
- Linh muội yên tâm!
Tiểu Phàm cười khúc khích :
- Trình thư thư chịu khó chờ đợi một chút, đêm nay tướng công sẽ đền bù cho!
Tiểu Phàm bệnh hoạn mấy tháng trời, bỏ bê luyện tập nên cơ thể yếu đuối. Nàng trèo ngay lên lưng Sĩ Mệnh vì Dư gia trang chỉ cách đấy chừng hơn dặm.
Ở vùng duyên hải ấm áp này, tuyết đã thôi rơi nhưng trời tháng giêng vẫn lạnh lùng. Sĩ Mệnh cõng Tiểu Phàm lướt nhanh trên những mái nhà hay tàng cây. Dưới kia, đường trong thành vẫn rực đèn, du khách qua lại tấp nập. Ở Hàng Châu, ban đêm chỉ bắt đầu từ canh tư. Nhưng khu vực chung quanh Tổng đàn Chí Tôn bang thì tĩnh lặng hơn.
Dư Tâm Nhiên là người giàu có nhất phủ Chiết Giang nên đã mua cả một vùng đất rộng hàng chục mẫu để xây gia trang.
Tiểu Phàm thở dài, nhận ra bức tường vây đã được xây cao hơn hai trượng và cánh cổng gỗ mỏng ngày nào giờ được đai sắt rất kiên cố. Đây không còn là tòa trang viện thơ mộng, rực rỡ sắc hoa của nàng nữa.
Nàng bỗng linh cảm rằng Bích Thượng Hồ đã nói thực. Nàng không thể là con của người đàn ông đầy tham vọng kia được. Nàng tha thiết ước mong điều ấy, nếu không, cuộc đối đầu giữa Sĩ Mệnh và Dư lão sẽ khiến nàng đau đớn khôn cùng.
Tiểu Phàm chỉ đường cho Sĩ Mệnh đi đến khu rừng thủy sơn phía sau trang. Đây là khu mộ địa của dòng họ Dư, mẫu thân nàng cũng yên nghỉ ở đấy.
Cỏ mọc đầy quanh mộ, chẳng có cây chân nhang nào, chứng tỏ đã lâu không người thăm viếng.
Tiểu Phàm buồn bã thì thầm :
- Lạ thực! Lúc trước, gia phụ thường xuyên lui tới chăm nom, sao giờ đây lại lơ là như vậy?
Sĩ Mệnh nhận xét :
- Có lẽ vì Phàm muội ở nhà nên Dư lão giả vờ quan tâm. Xem ra lời nói của Bích Thượng Hồ đáng để lưu tâm.
Tiểu Phàm quỳ xuống khóc lóc một hồi rồi bảo :
- Tướng công! Chàng thử quan sát xem có thể vào được khu hậu viện hay không? Tiểu muội muốn lấy những kỷ vật của mẫu thân để lại.
Sĩ Mệnh là người cẩn trọng nhưng nhân hậu. Chàng liền cõng ái thê lướt về phía tường sau của Tổng đàn. Mùi hôi và tiếng rúc rích của lũ chuột đã tố cáo khu vực này là nơi nhốt bầy độc thử. Té ra. Chí Tôn bang chỉ mang đến Cảnh Đức trấn một phần.
Có lẽ bọn bang chúng không chịu nổi mùi hôi khủng khiếp kia nên tránh xa, không canh gác đoạn đường này.
Sĩ Mệnh đã có phần hoa giáp công lực nên ung dung dùng Bích Hổ công, mang cả Tiểu Phàm bò lên. Đến đầu tường, nhìn xuống bên trong, chàng phát hiện năm mươi chiếc lồng tre đầy ắp độc thử. Còn có mấy trăm con ở ngoài, bò loạn xạ khắp nơi. Chúng không thể đi xa hơn vì đã có một bức tường nhẵn nhụi, cao nửa trượng chặn lại. Đại khái, bọn độc thử bị nhốt trong một cái bể xây nổi dài độ tám trượng và rộng chừng bốn trượng. Cạnh dài phía Bắc chính là đoạn tường sau của trang viện.
Khoảng cách bốn trượng là giới hạn của thuật khinh công. Ngay Sĩ Mệnh cũng không thể nhảy qua một mình, huống hồ chàng còn cõng một người trên lưng.
Nhưng Sĩ Mệnh đã tìm ra nguyên nhân vì sao mình thoát chết trước lũ độc thử. Trong máu chàng có mùi của máu nhện.
Để kiểm tra lại, chàng cắn đầu lưỡi rồi vận khí phun làn sương máu xuống. Quả nhiên lũ chuột dạt cả ra, rúc lên với vẻ sợ hãi.
Sĩ Mệnh mừng rỡ nhảy xuống phun thêm một khẩu máu mở đường rồi vượt qua.
Cũng may, dãy phòng cũ vẫn giữ nguyên. Tiểu Phàm mừng rỡ chỉ đường đến tòa tiểu viện của mình.
Sĩ Mệnh trao hỏa tập cho nàng rồi đứng ngoài cửa canh chừng. Tiểu Phàm nhận ra mọi vật còn nguyên như cũ và căn phòng được quét dọn rất sạch sẽ. Nàng thầm nghĩ :
- “Vậy là hai ả nha đầu Tiểu Oanh, Tiểu Yến đã về trang”.
Căn phòng này, trước đây mười năm vốn là của mẫu thân Tiểu Phàm. Bà đã qua đời cũng chính ở nơi đây. Trước khi mất, bà gượng cười bảo :
- Phàm nhi! Mẹ có vài món nữ trang để tặng con ngày xuất giá.
Dư trang chủ đã mở túi lụa kia ra xem rồi trao lại cho nàng.
Tiện tay, Tiểu Phàm lấy luôn cả pho tượng Dương Quý Phi bằng sứ. Chính nàng đã bắt Dư trang chủ phải mua cho mình để làm quà tặng mẫu thân trong một dịp dạo phố Hàng Châu.
Gương mặt của pho tượng rất giống Dư phu nhân. Bà rất thích và luôn luôn ngắm nhìn.
Lấy xong, Tiểu Phàm trở ra cửa phòng. Bỗng từ tầng hai của tòa đại lâu phía trước văng vẳng tiếng khóc của nữ nhi và tiếng quát tháo the thé :
- Đại tổng quản đâu, mau lên đây!
Đó chính là giọng nói của Thiết Địch Quỷ Thử Mộc Đức Dung, Bang chủ Chí Tôn bang.
Tiểu Phàm biến sắc thì thầm :
- Tướng công! Hình như là tiếng khóc của Tiểu Oanh, chúng ta trèo lên cây Chương Hương kia xem thử.
Sĩ Mệnh cõng nàng lướt nhanh như bóng u linh, đến gốc cây cổ thụ, mọc cách đại lâu ba trượng. Chàng tung mình lên, đặt Tiểu Phàm xuống một cành cây, ngang với cửa sổ đại lâu.
Lá cây Chương Hương tỏa mùi thơm rất dễ chịu. Nó còn có tên là cây Long Não.
Hai người chăm chú nhìn vào tòa lâu các. Một nô tỳ trẻ tuổi đang run rẩy quỳ trước mặt Quỷ Thử. Lão ma không còn mặc trường bào da chuột mà khoác bộ áo mỏng vàng chói, trông càng thêm gớm ghiếc và khôi hài.
Nô tỳ lõa thể kia không phải là Tiểu Oanh. Nàng ta cố che chắn vùng ngực và bụng dưới, mắt đầy vẻ khiếp đảm.
Gió xuân khua động lá cành nên hai người có thể thì thầm mà không sợ lộ. Tiểu Phàm run giọng :
- Tướng công! Lão quỷ già kia thật là đáng ghê tởm!
Sĩ Mệnh cố dằn cơn phẫn nộ, an ủi ái thê :
- Trước sau gì lão cũng phải chết dưới tay ta!
Lúc này, một lão nhân lục tuần to béo lên đến. Gương mặt lão tròn trịa phúc hậu nhưng ánh mắt hiểm ác và nụ cười thì xảo quyệt. Lão kính cẩn vòng tay cúi đầu :
- Thuộc hạ chờ lệnh Bang chủ!
Quỷ Thử đứng hẳn lên trên cỗ đại ỷ, chỉ mặt lão béo mà mắng :
- Ninh Thụ Sinh, ngươi muốn chết hay sao mà dắt lên đây toàn những loại hoa tàn nhụy rữa?
Ninh tổng quản cười hề hề, ngượng ngập đáp :
- Thuộc hạ nào dám! Có điều là hình như tất cả những nữ tỳ trong Dư gia trang đều đã qua tay Dư phó bang chủ.
Tiểu Phàm vừa giận vừa thẹn, không ngờ phụ thân mình lại dâm đãng như vậy.
Quỷ Thử bực bội chửi vang :
- Mả cha cái lão họ Dư, không ngờ bề ngoài nghiêm chính mà bên trong đốn mạt như vậy? À, thế còn hai ả Tiểu Oanh, Tiểu Yến thì sao? Chúng là nữ tỳ thân tín của Dư tiểu thư, chắc Dư Tâm Nhiên không dám đụng đến?
Ninh Thụ Sinh lắc đầu :
- Cung bẩm Bang chủ, ba tháng trước chúng đã bị Phó bang chủ chiếm đoạt rồi. Trong Tổng đàn, chỉ còn duy nhất mụ già làm vườn là giữ được tiết hạnh. Mụ ta già cả xấu xí nên chẳng ai chịu lấy và Dư phó bang chủ cũng chê luôn.
Tiểu Phàm tan nát tâm can, chỉ muốn lao đầu xuống đất mà tự sát.
Sĩ Mệnh vội ôm chặt và trấn an :
- Phàm muội! Ta đoan chắc Dư Tâm Nhiên không phải là thân phụ của muội đâu!
Quỷ Thử tức tối nhảy chồm chồm trên sàn lầu, miệng than vãn :
- Mụ ấy đã quá già thì còn làm được gì! Ngươi mau ra ngoài tìm bắt cho ta một con bé đồng trinh về đây!
Bỗng lão nhảy lên chiếc ghế, nhìn lom lom vào mặt họ Ninh, gằn giọng :
- Thụ Sinh! Dư Tâm Nhiên là đệ tử của Ngũ Hành lão nhân, luyện công theo tâm pháp chính phái, vì sao lại phải hút nguyên âm của nữ nhân?
Ninh tổng quản gãi đầu đáp :
- Dạ bẩm Bang chủ! Việc này thuộc hạ không rõ.
Đôi mắt ti hí kia láo liên, đầy vẻ gian trá. Quỷ Thử cười như chuột rúc :
- Thụ Sinh! Dù ngươi vốn là thủ hạ thân tín của họ Dư nhưng giờ đây mạng ngươi lại nằm trong tay ta. Không tin, ngươi thử ấn vào huyệt Dương Môn bên sườn hữu xem sao?
Ninh Thụ Sinh biến sắc ấn thử. Rụng rời tay chân, ấp úng :
- Té ra Bang chủ đã hạ độc vào người thuộc hạ.
Quỷ Thử ré lên cười :
- Không phải một mình ngươi mà là tất cả những cao thủ trong Chí Tôn bang. Lão phu thế cô tất phải đề phòng khi hợp tác với phường gian xảo như Dư Tâm Nhiên. Chất độc này có tên là Tam Nguyệt Vong Hồn, thế gian không ai giải được. Nhưng nếu ai trung thành với lão phu thì cũng chẳng có gì phải sợ hãi.
Ninh Thụ Sinh run rẩy nói :
- Thuộc hạ thề sẽ tận trung với Bang chủ. Về việc Dư phó bang chủ thì thuộc hạ được biết rằng ông ta vốn là đệ tử chân truyền của Độc Nhãn Sắc Ma ở Lục Bàn Sơn, Cam Túc. Có lẽ công phu hấp tinh kia xuất phát từ đấy.
Sĩ Mệnh giật mình, nhớ lại lời của ân sư. Độc Nhãn Sắc Ma Thôi Cảnh Đào là đệ nhất dâm tặc thời trước. Thiên Hạc phải truy lùng suốt một năm trời mới tìm ra lão ở Lan Châu. Chân nhân đã dùng Thiên Hạc Trảo Xà Tâm đâm lủng bốn lỗ trên ngực họ Thôi và quăng xác lão xuống Hoàng Hà cách nay đã bốn chục năm. Tính ra năm ấy Dư Tâm Nhiên chỉ mới mười sáu tuổi. Như vậy Sắc Ma thoát chết và sau này mới thu nhận họ Dư.
Tiểu Phàm cũng lấy làm lạ :
- Tướng công! Gia phụ suốt đời ở Hàng Châu, chưa từng đến Cam Túc lần nào.
Sĩ Mệnh gật đầu, ra dấu bảo nàng tiếp tục theo dõi cuộc đối thoại trên lầu.
Quỷ Thử cười the thé :
- Té ra là thế! Họ Dư thực là lợi hại. Thôi được! Ngươi cứ đi nghỉ đi, đêm nay không cần luyện công nữa!
Lão bõng hít mạnh rồi phàn nàn :
- Thụ Sinh! Lần sau gặp ta ngươi đừng mang theo cái mùi hôi hám ấy nghe chưa? Thật là ghê tởm!
Thì ra họ Ninh không chịu nổi mùi chuột già của Quỷ Thử nên đã xức thật nhiều dầu thơm để đánh bạt đi. Lúc gã xuất hiện, gió đã đưa mùi tinh dầu Bách Hoa đến tận mũi bọn Sĩ Mệnh. Trớ trêu thay, chính vì vậy mà Ninh tổng quản lại bị Bang chủ chê là hôi hám.
Thụ Sinh cười khổ :
- Thuộc hạ xin đi tắm ngay!
Lão dắt ả nữ tỳ xuống tầng dưới còn Quỷ Thử thì thổi tắt giá nến.
Sĩ Mệnh vội đưa Tiểu Phàm thoát ra ngoài.
Về đến khách điếm thì mọi người đang quây quần chờ đợi. Chàng ngồi xuống, uống hớp trà kể lại những điều trông thấy.
Hồi Phong Kiếm vỗ đùi :
- Lão Ninh Thụ Sinh kia có biệt danh là Ác Di Đà, trước đây tung hoành ở Cam Túc, sau đột nhiên biến mất.
Hỏa Quy lão tổ vuốt râu bảo :
- Độc Nhãn Sắc Ma là cao thủ độc môn và tinh thông dịch dung. Nếu lão ta có đủ hai mắt thì chưa chắc Thiên Hạc lão huynh đã tìm ra.
Bích Thượng Hồ trầm ngâm rất lâu mới nói :
- Mười tám năm trước, thuộc hạ đi ngang Tế Nam, trọ trong một ngôi khách điếm bình dân, vách ngăn các phòng đều bằng gỗ. Nửa đêm, thuộc hạ nghe tiếng nhựa nhựa của một người đàn bà ở phòng bên cạnh, có lẽ bà ta đã quá say: “Châu phu nhân! Có lẽ Tiêu Mỹ Trân này phải phụ lòng phu nhân thôi. Tiểu nhân chỉ là một nhũ mẫu quê mùa, dốt nát, sao có thể đối đầu với gã Dư Tâm Thái? Tiểu nhân lấy tư cách gì mà đứng ra vạch mặt Giang Nam Thần Kiếm?”. Nói đến đây, bà ta im bặt, ngủ vùi. Thuộc hạ cũng chẳng hơi đâu quan tâm đến chuyện của họ Dư nên không tra cứu làm gì. Nay gửi thân dưới trướng thiếu chủ, tình cờ gặp thiếu phu nhân nên mới nhớ lại câu chuyện năm xưa. Từ đó có thể suy ra rằng, có một người tên gọi Dư Tâm Thái xuất hiện ở Dư gia trang. Không chừng, chính người này đã sát hại Dư Tâm Nhiên để thế chân vào, nếu gã là truyền nhân của Độc Nhãn Sắc Ma.
Bọn Sĩ Mệnh bàng hoàng, không ngờ thân thế Tiểu Phàm lại có những ẩn tình như vậy.
Bạch Bì quả phụ lên tiếng :
- Thiếu chủ! Thuộc hạ cho rằng chuyện này có thể kiểm chứng bằng cách nhờ Cái bang tìm cho được Tiêu nhũ mẫu. Hoặc khi gặp mặt Dư Tâm Nhiên, thiếu chủ cứ gọi lão bằng Dư Tâm Thái, để xem sắc diện thế nào.
Sĩ Mệnh trầm giọng :
- Chung nhị nương bàn rất phải, chúng ta tạm gác qua chuyện ấy. Giờ hãy bàn đến việc tập kích Tổng đàn Chí Tôn bang.
Ma Ảnh Tử cười bảo :
- Theo thiển ý của thuộc hạ thì sào huyệt đối phương toàn bằng gạch đá muốn dùng hỏa công cũng khó. Tốt nhất là dùng kế nghi binh. Cho người giả làm Lưu Hồng Lượng, còn thiếu chủ vào phía sau rưới dầu đốt sạch bọn độc thử.
Động Đình Long Nữ Trình Bội Linh sợ phải khóc chồng lần nữa nên vui vẻ tán thành :
- Chung tứ ca bàn rất phải!
Nàng gọi như vậy vì biết Sĩ Mệnh đã cùng Sơn Tây Hằng Nga Chung Hải Mỹ kết tình phu phụ.
Dạ Điểu cười mát :
- Về vóc dáng thì Chung đại ca tương tự với họ Lưu. Chỉ khó là phải vẽ được ba vòng kiếm quang của Hải Ba kiếm pháp.
Hỏa Quy lão tổ cười khà khà :
- Không sao! Lão phu có quen với Bành Hồ lão nhân đã lâu, đâu lạ gì chút tiểu xảo ấy!
* * * * *
Sáng hôm sau, Ma Ảnh Tử và Hồi Phong Kiếm ra bờ Đại Vận hà tìm mướn thuyền. Cả bọn rời khách điếm lên ở trên thuyền. Chưởng quỷ và đám tiểu nhị tiếc hủi hụi, hết lời mời mọc quý khách lần sau.
Chiếc thuyền buồm này là của anh em thủy trại Chiết Giang. Người có danh như cây có bóng, tiếng tăm Ma Ảnh Tử lừng lẫy suốt một dải Trường Giang nên ai cũng biết.
Hơn nữa, sự phát triển của Chí Tôn bang đang đe dọa đến tồn vong của Vận Hà thủy trại nên họ chẳng ưa gì.
Trại chủ là Thủy Thượng Phong Quản Thoại Dương, có giao tình với Hắc Diện Hà Bá Khổng Chấn Hoa, hứa sẽ tận tình giúp đỡ Ma Ảnh Tử.
Tối hôm ấy, bọn Sĩ Mệnh quây quần dùng bữa.
Bích Thượng Hồ bỗng nói :
- Bẩm thiếu chủ! Theo ý thuộc hạ thì Chí Tôn bang phải có sào huyệt khác ở gần ranh giới Giang Tây.
Nếu không, chúng chẳng thể kéo đại quân đến Cảnh Đức trấn nhanh như vậy. Giờ đây, chắc Dư Tâm Nhiên đã phát hiện chúng ta đào tẩu. Nếu lão và Hận Thiên lão quái đều về cả Tổng đàn thì cuộc chiến đêm nay sẽ rất khó khăn, mong thiếu chủ cho người đi trinh sát xem sao.
Mọi người khen phải, Trích Tinh Thử cùng Dạ Điểu xin nhận nhiệm vụ ấy. Ma Ảnh Tử cũng cầm Cái bang trúc phù ra các cửa thành hỏi han bọn hóa tử, xem có thấy Dư Tâm Nhiên về Hàng Châu không?
Giữa canh hai, hai người trở lại, xác nhận rằng Bích Thượng Hồ đoán đúng.
Cuồng Sư bực tức nói :
- Chẳng lẽ lại bỏ qua dịp rửa hờn này?
Khả Khanh nũng nịu bảo :
- Đại ca! Tiểu muội rất chán ghét lũ chuột ghê tởm ấy. Đêm nay, đại ca rưới dầu đốt chúng rồi mở lồng tre và cửa chuồng thả cho chúng chạy khắp Tổng đàn. Lúc ấy chắc là vui lắm!
Mọi người không ngờ cô bé lại có ý kiến hay như vậy, đồng thanh tán thành. Nhưng Bạch Bì quả phụ tỏ vẻ lo ngại :
- Việc này chỉ mình thiếu chủ làm được. Xin người cẩn trọng và hành động thật mau lẹ!
Sĩ Mệnh biết Tiểu Phàm không vui nên không dám quyết định. Nàng sợ chốn thân yêu ấy sẽ cháy thành tro.
Chợt Ma Ảnh Tử về đến, gã giật chung rượu của Sát Thần Kim Gia Đống, uống cạn, rồi nhăn mặt báo cáo :
- Bẩm thiếu chủ! Hình như Chí Tôn bang đã đoán ra sự có mặt của chúng ta ở Hàng Châu. Bọn khất cái báo rằng chúng lục soát khắp nơi và phong tỏa mọi đường thủy bộ.
Sĩ Mệnh đứng lên ra lệnh :
- Lý các hạ, Chung các hạ mang hai túi dầu theo ta. Phải phóng hỏa Tổng đàn mới mong thoát đi được. Tất cả ở lại, chuẩn bị giương buồm, cho thuyền đi ngay, chúng ta sẽ đuổi theo sau.
Dạ Điểu và Ma Ảnh Tử có khinh công khá nhất nên được chọn đi theo Sĩ Mệnh. Ba người vác dầu và dây chão đi về hướng Dư gia trang. Đây là loại túi đựng rượu làm bằng bong bóng heo, mỗi túi có thể chứa gần ba mươi cân dầu.
Đến bức tường phía sau Dư gia trang, Sĩ Mệnh cắn đầu lưỡi phun máu vào tay chân và y phục của mình. Chàng lên đầu tường, thả dây kéo ba túi dầu lên rồi tuột xuống bên trong.
Lũ độc thử nghe mùi máu nhện sợ hãi không dám đến gần, chui cả vào lồng tre. Đây là đám chuột nhỏ nên có thể tự do chui qua những nan tre. Nay đánh hơi được hiểm nguy, tìm vào với mẹ chúng trong lồng. Lũ chuột sợ đến nỗi dù bị dầu rưới ướt lông cũng chẳng dám chui ra.
Sĩ Mệnh rưới dầu xong, mở cánh cổng ở cạnh trước cửa của bể rồi bắt đầu châm lửa. Chàng lướt nhanh, đốt hết những dãy lồng tre rồi nhảy lên đầu tường, cùng hai thủ hạ quan sát.
Đàn độc thử mới rít lên chói tai, mang lửa điên cuồng chạy ra khỏi nơi giam giữ. Chúng chui vào bất cứ nơi nào có thể. Chỉ lát sau, những công trình trong Tổng đàn Chí Tôn bang bốc cháy ngùn ngụt. Tiếng chuông báo cháy vang dậy cả đêm trường.
Sĩ Mệnh ra lệnh rút lui. Ba người lướt nhanh về phía bờ đông Vận Hà, trên đường đi, họ phải ẩn mình mấy lượt để tránh mặt bọn bang chúng Chí Tôn bang đang kéo về cứu hỏa.
Đoàn nhân mã này đông đến hơn trăm tay cung nỏ, do Hận Thiên lão quái dẫn đầu. Họ đang trên đường đến một khúc sông hẹp, cách Hàng Châu sáu dặm để mở trạm tra xét các thuyền đi về hướng Trường Giang. Nay thấy Tổng đàn bốc cháy, vội quay lại.
Tổng đàn Chí Tôn bang xây toàn bằng gạch đá rất kiên cố, nhưng lũ chuột mang lửa chui thẳng vào trong các phòng ốc nên màn trướng, giường chiếu bốc cháy trước tiên. Kế đó bàn ghế và những vật bằng gỗ khác.
Lửa cháy khắp nơi và cùng một lúc nên việc chữa cháy rất khó khăn. Lại thêm ngọn gió đông từ biển thổi vào lồng lộng, khiến ngọn lửa bốc cao rực rỡ, rọi sáng cả một vùng trời.
Bọn Sĩ Mệnh đã đuổi kịp chiếc thuyền buồm, nhảy lên cùng mọi người thưởng thức chiến công. Chàng xiết chặt tay Tiểu Phàm, an ủi :
- Sau này chúng ta sẽ xây dựng lại một gia trang giống hệt như trong ký ức của nàng.
Tiểu Phàm khuây khỏa, cười bảo :
- Tướng công có đến ba vợ, e rằng nhà của chúng ta sau này phải giống cả ba nơi Dư gia trang, Trình gia trang và Chung gia trang.
Bảy ngày sau, thuyền đến Trường Giang và gần cuối tháng mười mới về đến An Khánh.
Sau vụ cướp đại lao hồi trong năm, hành cung bị cháy rụi nên cả Quách tuần phủ lẫn Tổng binh đều bị cách chức.
Tuần phủ An Khánh mới xuất thân từ xóm chài ven sông Trường Giang. Ngày còn là một anh học trò nghèo, phủ doãn Trần Đình Phong từng được Hắc Đạo Hoa Đà chữa khỏi bệnh thương hàn. Vì đại ân ấy, Trần phủ doãn đã ém nhem vụ án cướp đại lao, không truy nã Trang Vỹ và Diệp Đồng. Hơn nữa, cựu Tuần phủ Quách Kiện Hùng cùng gia quyến, trên đường về kinh chờ phán xử đã mất tích một cách bí ẩn. Cả xác cũng chẳng thấy đâu. Viên Tổng binh cũng vậy.
Đó là kiệt tác của anh em thủy đạo Trường Giang và những tay Hắc đạo từng chịu ơn Trang lão. Chính nhờ vậy mà Phục Cừu hội mới có thể ung dung tồn tại ở vùng An Khánh. Nhưng họ cũng không dám trở về Bách Hoa Khâu mà lấy căn cứ của Phi Tiễn trại ở cách rừng bờ bắc Trường Giang làm Tổng đàn.
Hắc Đạo Hoa Đà Trang Vỹ chính là Hội chủ của Phục Cừu hội. Hồi Phong Kiếm Chu Đan Khâu làm phó.
Trang lão thấy dung mạo Sĩ Mệnh bị tàn phá lão xúc động bảo :
- Thiếu chủ yên tâm! Lão phu sẽ tìm cách khôi phục dung mạo cũ cho người.
Sĩ Mệnh lắc đầu :
- Ta thì không cần. Nhưng Trang lão hay lưu tâm đến dung nhan của Doãn hiền muội. Nàng là nữ nhi.
Trang Vỹ cả cười :
- Lão phu sẽ chữa trị cho cả hai người!
Phục Cừu hội mở đại yến ăn mừng Sĩ Mệnh thoát chết. Nếu tính cả quân số Thanh Long trại của Cầu Nhiêm Hổ Từ Tiêu Trực và Phi Tiễn trại của Hắc Diện Hà Bắc Khổng Chấn Hoa thì nhân lực của Phục Cừu hội đông đến hai ngàn người. Tuy nhiên, họ còn lo việc sinh kế nên chỉ có chừng bốn trăm hảo hán các nơi túc trực ở đây. Họ chịu ơn Trang lão nên kéo về phò tá.
Gương mặt đầy sẹo của Sĩ Mệnh khiến anh em Hắc đạo cảm thấy gần gũi hơn. Họ biết chàng đã cứu mạng Hắc Đạo Hoa Đà và cũng là chủ nhân của những tay sừng sỏ trong giới lục lâm. Vì vậy, họ rất hân hoan nêu chàng đứng lên làm Hội chủ. Đây chính là ý kiến của Trang lão. Nhưng Sĩ Mệnh cười bảo :
- Tại hạ rất cảm kích trước nghĩa cử của anh em. Nhưng nay tại hạ vẫn còn sống thì danh nghĩa Phục Cừu hội chẳng cần nữa. Chư vị có thể trở lại cố quận lo việc riêng của mình. Tại hạ chẳng dám làm phiền nữa.
Mọi người lộ vẻ thất vọng vô cùng. Trang Vỹ xua tay :
- Thiếu chủ nói vậy sai rồi. Họ đều là những kẻ trượng nghĩa, coi nhẹ tử sinh, vì hoàn cảnh mà phải trở thành thảo khấu Nay họ đến đây, trước là vì lão phu, sau là cũng muốn đem tấm thân nam nhi góp sức với đời. Dẫu có chết trong trận chiến với Chí Tôn bang và Tam Hoàn bang, thì cũng còn xứng đáng hơn là tiếp tục sống kiếp cường đạo.
Quần hào tán thành, hoan hô nhiệt liệt.
Sĩ Mệnh ngượng ngùng định nói mình không có gì để trả lương cho họ. Hồi Phong Kiếm hiểu ý nói ngay :
- Thiếu chủ! Nay người đã là rể quý của họ Chung, lẽ nào còn e ngại vấn đề ngân quỹ? Sinh mạng bọn thuộc hạ đã nguyện dâng cho dòng họ Tây Môn thì sá gì chút tài sản ngoại thân?
Bích Thượng Hồ thì thầm với Sĩ Mệnh :
- Xin thiếu chủ cứ để thuộc hạ thu xếp việc này.
Sĩ Mệnh biết lão đa mưu túc trí nên đồng ý. Quan lão e hèm rồi cao giọng :
- Lão phu cho rằng cứ duy trì Phục Cừu hội và phải tổ chức lại cho hùng mạnh hơn mới mong chống lại hai đại cường địch kia. Còn danh vị Hội chủ, xin Trang lão huynh cứ tiếp tục đảm nhiệm. Đó chính là chiến thuật địch sáng ta tối. Nếu đối phương biết rõ Phục Cừu hội là của Tây Môn thiếu gia, tất sẽ hợp lực tiêu diệt. Tốt nhất là chúng ta cứ âm thầm ám trợ thiếu chủ thì hay hơn.
Quần hào biết rõ tài thao lược của lão hồ ly già nên tán thành.
Sau buổi đại yến, các cao thủ chủ chốt được mời dùng trà để bàn bạc.
Về tổ chức, ngoài hai danh vị Hội chủ và Hội phó do Trang lão và Hồi Phong Kiếm nắm giữ, còn có các chức vụ Quân sư, Hộ pháp, Đường chủ.
Đại Lực Sát Thần Kim Gia Đống cũng được xếp vào hàng hộ pháp, lòng khoan khoái phi thường. Gã buột miệng :
- Đúng rồi! Thầy bói thường nói Kim mỗ có tướng làm quan.
Sĩ Mệnh vui vẻ bảo :
- Xin Quan các hạ đem tài trí ra củng cố lại Phục Cừu hội. Tại hạ phải xuôi Nam một chuyến nữa để tìm cho được một người thân ở Quảng Tây.
Bọn Cuồng Sư nhao nhao đòi theo.
Bích Thượng Hồ giờ đã là Quân sư nên bàn ngay :
- Theo thiển ý của thuộc hạ thì thiếu chủ nên mang theo Ma Ảnh Tử và Trích Tinh Thử. Chung Sầu Miêu giỏi nghề dụng độc và cải trang, còn Hà Văn Tịch thì thông thuộc địa hình, phong tục.
Sĩ Mệnh đồng ý, vào báo với hai vị phu nhân. Họ nhăn nhó một mực đòi theo. Chàng không cho nhưng cũng phải ở lại an ủi thê thiếp đến gần bốn tháng hai mới khởi hành.
Anh em Hắc đạo Giang Tây đã bày sẵn tiệc rượu tẩy trần. Cả bọn quây quần dùng bữa.
Đại Lực Sát Thần uống cạn vài chén lớn, bắt đầu mở miệng :
- Thuộc hạ không ngờ thiếu chủ lại biết bay như chim vậy. Chắc cảm giác ấy khoan khoái lắm phải không?
Tiểu Phàm bực bội gắt :
- Sao ngươi ngu quá vậy? Tướng công mấy lần suýt chết mới sang được bên ấy, khoan khoái cái nỗi gì!
Sát Thần ngượng ngùng ngậm miệng. Hỏa Quy lão tổ cười ha hả :
- Chuyện quan trọng là làm sao có thể bay khỏi vòng vây của Chí Tôn bang, đến được chỗ an toàn.
Cuồng Sư nói ngay :
- Không có đàn độc thử, chúng ta cứ đánh thẳng ra.
Dạ Điểu lắc đầu :
- Chỉ e không bảo vệ được các phu nhân trước trận loạn tiễn.
Bích Thượng Hồ Quan Phát Dụng nổi tiếng đa mưu túc trí trong giới Hắc đạo. Lão chính là quân sư cho những chuyến ăn hàng lớn.
Họ Quan hắng giọng bảo :
- Thuộc hạ xin hiến một kế mọn để làm quà diện kiến. Theo thiển ý thì hiện nay chỉ có đường về Chiết Giang là phòng thủ lơi lỏng nhất, vì phương ấy là sào huyệt của Chí Tôn bang. Đến được Hàng Châu, theo dòng Vân Hà về Trường Giang là thoát nạn.
Hồi Phong Kiếm vỗ đùi khen :
- Phải lắm!
Dạ Điểu cũng tán thành :
- Thuộc hạ biết một đường tắt đi Hàng Châu, tuy hiểm trở nhưng rất an toàn.
Trích Tinh Thử cười hì hì :
- Khi đến Hàng Châu, chúng ta nổi lửa đốt Dư gia trang cho bõ ghét!
Nói xong, gã không nghe ai hưởng ứng, sực nhớ ra mình đã lỡ lời. Gã áy náy nhìn Dư Tiểu Phàm, ấp úng :
- Thuộc hạ chỉ nói đùa thôi, mong phu nhân lượng thứ!
Tiểu Phàm buồn bã nói :
- Ta cũng không ngờ gia phụ lại là người nhiều tham vọng như vậy!
Bích Thượng Hồ bỗng hỏi :
- Xin hỏi phu nhân đã từng nghe lệnh tôn nhắc đến một vị thúc thúc nào chăng?
Tiểu Phàm ngơ ngác :
- Làm gì có chuyện ấy!
Họ Quan gật gù không hỏi thêm. Hỏa Quy lão tổ hắng giọng :
- Nghĩ cũng lạ thực! Vì sao Dư Tâm Nhiên lại để Tiểu Phàm lưu lạc cả nửa năm trời mà không hề lo lắng gì cả? Lẽ nào lão ta không yêu thương ái nữ độc nhất của mình?
Mọi người thầm công nhận lão có lý. Sĩ Mệnh thấy ái thê sầu muộn, nói lảng sang chuyện khác :
- Cao kiến của Quan các hạ rất chí lý. Chúng ta sẽ đi Hàng Châu!
Cả bọn khăn gói lên đường, vượt trăm dặm núi rừng, sang đến đất Chiết Giang.
Lúc này họ mới trở ra đường quan đạo, mua ngựa đi tiếp đến Hàng Châu.
Trên đường, hàng trăm gã bang đồ áo vàng của Chí Tôn bang xuôi ngược, nhưng không hề để ý đến bọn Sĩ Mệnh.
Trưa ngày mùng chín tháng giêng, thành Hàng Châu hiện ra trước mắt. Bọn Sĩ Mệnh đã hóa trang thành một gia đình quyền quý, đến Hàng Châu du ngoạn, nên có thể ngang nhiên vào Lâm An đại khách điếm.
Hàng Châu xưa là kinh đô của triều đình Nam Tống và có tên là Lâm An. Do đó, tòa khách điếm sang trọng, đồ sộ bậc nhất này đã lấy tên như vậy.
Đây cũng là khách điếm duy nhất không thuộc tài sản của Dư gia trang. Nó là của Tuần phủ và Tổng trấn Quân vụ Chiết Giang hùn thạp lại.
Chính Tiểu Phàm đã cho mọi người biết bí mật này. Nhờ vậy, họ có thể yên tâm, không sợ gặp bọn Chí Tôn bang.
Vàng lại là thứ kim loại hấp dẫn nhất trên đời. Màu sắc óng ánh của hoàng kim đã làm chưởng quỹ và tiểu nhị trong khách điếm coi bốn người khách mới đến là thần thánh.
Hồi Phong Kiếm vung tay bao luôn cả tầng chót và ân thưởng rất hậu.
Lão chưởng quỹ thầm van vái thần tài xui khiến cho đám khách này ở càng lâu càng tốt.
Trong bữa cơm chiều, thấy Tiểu Phàm thoáng buồn, Sĩ Mệnh liền hỏi :
- Phải chăng Phàm muội nhớ nhà?
Tiểu Phàm bẽn lẽn gật đầu :
- Tướng công quả là nhìn thấu lòng người. Tiểu muội về đến đây chợt nhớ lại những ngày sống ở Dư gia trang. Nhất là việc đã lâu không thăm mộ tiên mẫu.
Sĩ Mệnh mỉm cười :
- Ta cũng muốn đến thắp một nén hương cho nhạc mẫu.
Tiểu Phàm lộ vẻ lo sợ :
- Nhưng nơi ấy ở sau lưng Dư gia trang, rất là nguy hiểm!
- Chẳng có gì đáng sợ cả. Nếu bị phát hiện, ta sẽ cõng nàng đào tẩu.
Dạ Điểu Lý Kỳ Hân tán thành :
- Thiếu chủ cứ đưa phu nhân đi thăm mộ. Hiện giờ phần lớn nhân mã của Chí Tôn bang ở cả Cảnh Đức trấn, đàn độc thử cũng vậy. Bọn thuộc hạ còn định vào Dư gia trang do thám một phen.
Trích Tinh Thử ứng tiếng :
- Thuộc hạ đã dạo qua nơi ấy. Giờ đây Dư gia trang được xây cất lại, rất đồ sộ và kiên cố, chẳng còn chút gì giống Dư gia trang ngày xưa nữa. Nếu gọi đó là tòa đại lao thì cũng chẳng sai!
Tiểu Phàm biến sắc nhớ đến những khóm hoa, những cội cây thân thiết. Nàng buồn rầu bảo :
- Nếu thế thì chư vị có thiêu hủy đi tiểu muội cũng không tiếc!
Cuồng Sư hân hoan vỗ bàn :
- Phu nhân quả là người thông đạt. Bọn thuộc hạ ấm ức vì phải âm thầm trốn khỏi Cảnh Đức trấn nên rất muốn trả thù. Nếu không chắc chẳng nuốt trôi mối hận này.
Hỏa Quy lão tổ cười khà khà :
- Muốn đốt nhà nhạc phụ đại nhân thì phải hỏi qua ý kiến hiền tế cái đã.
Sĩ Mệnh tư lự bảo :
- Tại hạ không phản đối, nhưng không thể hại lây bách tính chung quanh.
Bích Thượng Hồ Quan Phát Dụng vui vẻ nói :
- Thiếu chủ! Nay cả hai phe Chí Tôn bang và Tam Hoàn bang đều hùng mạnh, chúng ta thì sức yếu thế cô. Thuộc hạ đề nghị thiếu chủ giả làm Lưu Hồng Lượng, cùng anh em tập kích Tổng đàn Chí Tôn bang để ly gián hai kẻ địch. Nếu họ trúng kế, tương sát lẫn nhau thì đó cũng là đại phúc cho võ lâm.
Tiểu Phàm run rẩy :
- Nếu gặp gia phụ, xin tướng công nương tay cho!
Sĩ Mệnh vỗ về :
- Phàm muội yên tâm, nếu ta không tôn kính nhạc phụ thì đâu đến nỗi phải rơi xuống vực thẳm?
Tiểu Phàm buồn bã sa lệ :
- Tiểu muội quả là người bạc mệnh nên mới phải phân vân giữa bên hiếu, bên tình.
Bích Thượng Hồ mỉm cười bí ẩn :
- Chưa chắc Dư Tâm Nhiên là cha ruột của thiếu phu nhân.
Mọi người giật mình, nhìn lão trân trối. Tiểu Phàm ngơ ngác hỏi :
- Vì sao Quan lão lại nói vậy?
Quan Phát Dụng nghiêm giọng :
- Đây là một vụ án bí ẩn nhất võ lâm. Thuộc hạ tình cờ nghe được đôi điều nhưng không dám đoan chắc. Nhưng chỉ cần tìm được người có tên là Tiêu Mỹ Trân sẽ biết rõ nội tình. Bà ta chính là nhũ mẫu của thiếu phu nhân hai mươi năm trước. Hiện giờ thuộc hạ không dám nói gì thêm.
Thấy Tiểu Phàm hoang mang, Sĩ Mệnh trấn an :
- Sau khi về đến An Khánh, chúng ta sẽ tiến hành việc tìm kiếm Tiêu nhũ mẫu. Lúc này cứ tạm tránh mặt Dư trang chủ, chờ xem sự thực thế nào?
Chàng quay sang nói với mọi người :
- Khi đã giả danh Tam Hoàn bang để tấn công Dư gia trang thì phải rút lui ngay. Vì vậy, sáng mai, lo mướn sẵn thuyền, nửa đêm đánh xong là giương buồm. Đêm nay, ta đưa Tiểu Phàm đi thăm mộ còn chư vị cứ ra ngoài vui chơi. Đến Hàng Châu mà ở mãi trong phòng sẽ bị nghi ngờ.
Hà Bắc Lãng Tử khoan khoái, nghĩ đến những nàng kỹ nữ xinh đẹp đất Giang Nam. Còn Trích Tinh Thử thì nhớ tiếng xúc xắc reo.
* * * * *
Tan tiệc, mọi người kéo nhau đi hết, chỉ còn lại ba vợ chồng Sĩ Mệnh và ông cháu Hỏa Quy lão tổ.
Trên đường đi, Khả Khanh đã trở nên thân thiết với hai vị phu nhân. Họ vào phòng trò chuyện, để lão tổ và Sĩ Mệnh đàm đạo.
Doãn lão nâng chén uống cạn rồi hỏi :
- Sĩ Mệnh, việc hôn ước với Khả Khanh ngươi định thế nào? Ta đã hơn trăm tuổi, sống chết lúc nào không biết nên muốn an bài hạnh phúc của tôn nữ.
Sĩ Mệnh chỉnh sắc :
- Khanh muội còn quá nhỏ, e không xứng chăng?
Lão tổ buồn bã đáp :
- Thực ra Khanh nhi đã mười tám tuổi. Chỉ vì bốn năm trước, ăn lầm một loại quả trên đảo Bồng Lai mà cơ thể teo lại và không phát triển được. Nếu tìm được ba viên Thiên Niên Tuyết Sâm Hoàn thì mới mong hồi phục.
Sĩ Mệnh suy nghĩ một lúc rồi kiên quyết bảo :
- Nếu vậy vãn bối xin nhận lời và cố tìm cho được kỳ trân để chữa trị cho Khanh muội. Nhưng không biết có thể tìm Tuyết Sâm Hoàn ở đâu?
Lão tổ mừng rỡ xiết chặt tay chàng :
- Hảo hài tử! Lão phu có chết cũng yên lòng! Còn hạ lạc của kỳ dược thì ta đã điều tra ra. Hiện nay, Minh Đế còn giữ được bảy viên. Lão phu sẽ đi ngay Bắc Kinh để tìm thuốc.
Sĩ Mệnh lắc đầu :
- Vãn bối đã nhận Khả Khanh làm thê thiếp thì tất phải làm việc này. Hơn nữa, bọn thủ hạ của vãn bối đều là những tay đạo chích lừng danh, họ sẽ cùng vãn bối vào cấm cung.
Lão tổ cười khà khà :
- Ai cũng biết khinh công của ngươi cao cường hơn ta. Thôi được, lão phu dành cho ngươi đấy!
Bất chợt lão tổ lộ vẻ bùi ngùi :
- Song thân của Khanh nhi chôn thân đáy biển nên Ma Thủ thần chưởng của lão phu không người kế thừa. Khả Khanh là nữ nhi nên không thích hợp với loại công phu dương cương này. Giờ đây, lão phu sẽ truyền lại cho ngươi.
Sĩ Mệnh hân hoan bái tạ :
- Tiểu tôn tế xin phụng mệnh!
Chàng từng nghe ân sư ca tụng pho thần chưởng có một không hai này. Chiêu thức đơn giản nhưng hùng mạnh vô song. Hai tay lại có thể đột nhiên dàn dài ra nên cực kỳ ảo diệu.
Lão tổ cười bảo :
- Việc hôn sự khoan hãy tiết lộ, chờ lấy được linh đan cái đã. Còn đây là quyển chưởng phổ, có cả phép vận khí. Với căn cơ và nội lực của ngươi sẽ học rất nhanh.
Lão đưa cho chàng một quyển sách mỏng, cũ kỹ. Sĩ Mệnh lật ra xem, chỗ nào không hiểu thì hỏi lại Doãn lão. Cao đồ gặp minh sư nên tất cả đều thông suốt. Chẳng mấy chốc đã đến cuối canh hai.
Tiểu Phàm chạy ra nũng nịu hỏi :
- Tướng công! Chàng hứa đưa tiểu muội đi mà!
Sĩ Mệnh cười xòa, vái chào lão tổ rồi vào phòng thay áo dạ hành. Bội Linh thỏ thẻ :
- Mong tướng công bảo trọng!
Khả Khanh đã đi ra nên Sĩ Mệnh không còn e ngại, hôn lên trán người vợ hiền :
- Linh muội yên tâm!
Tiểu Phàm cười khúc khích :
- Trình thư thư chịu khó chờ đợi một chút, đêm nay tướng công sẽ đền bù cho!
Tiểu Phàm bệnh hoạn mấy tháng trời, bỏ bê luyện tập nên cơ thể yếu đuối. Nàng trèo ngay lên lưng Sĩ Mệnh vì Dư gia trang chỉ cách đấy chừng hơn dặm.
Ở vùng duyên hải ấm áp này, tuyết đã thôi rơi nhưng trời tháng giêng vẫn lạnh lùng. Sĩ Mệnh cõng Tiểu Phàm lướt nhanh trên những mái nhà hay tàng cây. Dưới kia, đường trong thành vẫn rực đèn, du khách qua lại tấp nập. Ở Hàng Châu, ban đêm chỉ bắt đầu từ canh tư. Nhưng khu vực chung quanh Tổng đàn Chí Tôn bang thì tĩnh lặng hơn.
Dư Tâm Nhiên là người giàu có nhất phủ Chiết Giang nên đã mua cả một vùng đất rộng hàng chục mẫu để xây gia trang.
Tiểu Phàm thở dài, nhận ra bức tường vây đã được xây cao hơn hai trượng và cánh cổng gỗ mỏng ngày nào giờ được đai sắt rất kiên cố. Đây không còn là tòa trang viện thơ mộng, rực rỡ sắc hoa của nàng nữa.
Nàng bỗng linh cảm rằng Bích Thượng Hồ đã nói thực. Nàng không thể là con của người đàn ông đầy tham vọng kia được. Nàng tha thiết ước mong điều ấy, nếu không, cuộc đối đầu giữa Sĩ Mệnh và Dư lão sẽ khiến nàng đau đớn khôn cùng.
Tiểu Phàm chỉ đường cho Sĩ Mệnh đi đến khu rừng thủy sơn phía sau trang. Đây là khu mộ địa của dòng họ Dư, mẫu thân nàng cũng yên nghỉ ở đấy.
Cỏ mọc đầy quanh mộ, chẳng có cây chân nhang nào, chứng tỏ đã lâu không người thăm viếng.
Tiểu Phàm buồn bã thì thầm :
- Lạ thực! Lúc trước, gia phụ thường xuyên lui tới chăm nom, sao giờ đây lại lơ là như vậy?
Sĩ Mệnh nhận xét :
- Có lẽ vì Phàm muội ở nhà nên Dư lão giả vờ quan tâm. Xem ra lời nói của Bích Thượng Hồ đáng để lưu tâm.
Tiểu Phàm quỳ xuống khóc lóc một hồi rồi bảo :
- Tướng công! Chàng thử quan sát xem có thể vào được khu hậu viện hay không? Tiểu muội muốn lấy những kỷ vật của mẫu thân để lại.
Sĩ Mệnh là người cẩn trọng nhưng nhân hậu. Chàng liền cõng ái thê lướt về phía tường sau của Tổng đàn. Mùi hôi và tiếng rúc rích của lũ chuột đã tố cáo khu vực này là nơi nhốt bầy độc thử. Té ra. Chí Tôn bang chỉ mang đến Cảnh Đức trấn một phần.
Có lẽ bọn bang chúng không chịu nổi mùi hôi khủng khiếp kia nên tránh xa, không canh gác đoạn đường này.
Sĩ Mệnh đã có phần hoa giáp công lực nên ung dung dùng Bích Hổ công, mang cả Tiểu Phàm bò lên. Đến đầu tường, nhìn xuống bên trong, chàng phát hiện năm mươi chiếc lồng tre đầy ắp độc thử. Còn có mấy trăm con ở ngoài, bò loạn xạ khắp nơi. Chúng không thể đi xa hơn vì đã có một bức tường nhẵn nhụi, cao nửa trượng chặn lại. Đại khái, bọn độc thử bị nhốt trong một cái bể xây nổi dài độ tám trượng và rộng chừng bốn trượng. Cạnh dài phía Bắc chính là đoạn tường sau của trang viện.
Khoảng cách bốn trượng là giới hạn của thuật khinh công. Ngay Sĩ Mệnh cũng không thể nhảy qua một mình, huống hồ chàng còn cõng một người trên lưng.
Nhưng Sĩ Mệnh đã tìm ra nguyên nhân vì sao mình thoát chết trước lũ độc thử. Trong máu chàng có mùi của máu nhện.
Để kiểm tra lại, chàng cắn đầu lưỡi rồi vận khí phun làn sương máu xuống. Quả nhiên lũ chuột dạt cả ra, rúc lên với vẻ sợ hãi.
Sĩ Mệnh mừng rỡ nhảy xuống phun thêm một khẩu máu mở đường rồi vượt qua.
Cũng may, dãy phòng cũ vẫn giữ nguyên. Tiểu Phàm mừng rỡ chỉ đường đến tòa tiểu viện của mình.
Sĩ Mệnh trao hỏa tập cho nàng rồi đứng ngoài cửa canh chừng. Tiểu Phàm nhận ra mọi vật còn nguyên như cũ và căn phòng được quét dọn rất sạch sẽ. Nàng thầm nghĩ :
- “Vậy là hai ả nha đầu Tiểu Oanh, Tiểu Yến đã về trang”.
Căn phòng này, trước đây mười năm vốn là của mẫu thân Tiểu Phàm. Bà đã qua đời cũng chính ở nơi đây. Trước khi mất, bà gượng cười bảo :
- Phàm nhi! Mẹ có vài món nữ trang để tặng con ngày xuất giá.
Dư trang chủ đã mở túi lụa kia ra xem rồi trao lại cho nàng.
Tiện tay, Tiểu Phàm lấy luôn cả pho tượng Dương Quý Phi bằng sứ. Chính nàng đã bắt Dư trang chủ phải mua cho mình để làm quà tặng mẫu thân trong một dịp dạo phố Hàng Châu.
Gương mặt của pho tượng rất giống Dư phu nhân. Bà rất thích và luôn luôn ngắm nhìn.
Lấy xong, Tiểu Phàm trở ra cửa phòng. Bỗng từ tầng hai của tòa đại lâu phía trước văng vẳng tiếng khóc của nữ nhi và tiếng quát tháo the thé :
- Đại tổng quản đâu, mau lên đây!
Đó chính là giọng nói của Thiết Địch Quỷ Thử Mộc Đức Dung, Bang chủ Chí Tôn bang.
Tiểu Phàm biến sắc thì thầm :
- Tướng công! Hình như là tiếng khóc của Tiểu Oanh, chúng ta trèo lên cây Chương Hương kia xem thử.
Sĩ Mệnh cõng nàng lướt nhanh như bóng u linh, đến gốc cây cổ thụ, mọc cách đại lâu ba trượng. Chàng tung mình lên, đặt Tiểu Phàm xuống một cành cây, ngang với cửa sổ đại lâu.
Lá cây Chương Hương tỏa mùi thơm rất dễ chịu. Nó còn có tên là cây Long Não.
Hai người chăm chú nhìn vào tòa lâu các. Một nô tỳ trẻ tuổi đang run rẩy quỳ trước mặt Quỷ Thử. Lão ma không còn mặc trường bào da chuột mà khoác bộ áo mỏng vàng chói, trông càng thêm gớm ghiếc và khôi hài.
Nô tỳ lõa thể kia không phải là Tiểu Oanh. Nàng ta cố che chắn vùng ngực và bụng dưới, mắt đầy vẻ khiếp đảm.
Gió xuân khua động lá cành nên hai người có thể thì thầm mà không sợ lộ. Tiểu Phàm run giọng :
- Tướng công! Lão quỷ già kia thật là đáng ghê tởm!
Sĩ Mệnh cố dằn cơn phẫn nộ, an ủi ái thê :
- Trước sau gì lão cũng phải chết dưới tay ta!
Lúc này, một lão nhân lục tuần to béo lên đến. Gương mặt lão tròn trịa phúc hậu nhưng ánh mắt hiểm ác và nụ cười thì xảo quyệt. Lão kính cẩn vòng tay cúi đầu :
- Thuộc hạ chờ lệnh Bang chủ!
Quỷ Thử đứng hẳn lên trên cỗ đại ỷ, chỉ mặt lão béo mà mắng :
- Ninh Thụ Sinh, ngươi muốn chết hay sao mà dắt lên đây toàn những loại hoa tàn nhụy rữa?
Ninh tổng quản cười hề hề, ngượng ngập đáp :
- Thuộc hạ nào dám! Có điều là hình như tất cả những nữ tỳ trong Dư gia trang đều đã qua tay Dư phó bang chủ.
Tiểu Phàm vừa giận vừa thẹn, không ngờ phụ thân mình lại dâm đãng như vậy.
Quỷ Thử bực bội chửi vang :
- Mả cha cái lão họ Dư, không ngờ bề ngoài nghiêm chính mà bên trong đốn mạt như vậy? À, thế còn hai ả Tiểu Oanh, Tiểu Yến thì sao? Chúng là nữ tỳ thân tín của Dư tiểu thư, chắc Dư Tâm Nhiên không dám đụng đến?
Ninh Thụ Sinh lắc đầu :
- Cung bẩm Bang chủ, ba tháng trước chúng đã bị Phó bang chủ chiếm đoạt rồi. Trong Tổng đàn, chỉ còn duy nhất mụ già làm vườn là giữ được tiết hạnh. Mụ ta già cả xấu xí nên chẳng ai chịu lấy và Dư phó bang chủ cũng chê luôn.
Tiểu Phàm tan nát tâm can, chỉ muốn lao đầu xuống đất mà tự sát.
Sĩ Mệnh vội ôm chặt và trấn an :
- Phàm muội! Ta đoan chắc Dư Tâm Nhiên không phải là thân phụ của muội đâu!
Quỷ Thử tức tối nhảy chồm chồm trên sàn lầu, miệng than vãn :
- Mụ ấy đã quá già thì còn làm được gì! Ngươi mau ra ngoài tìm bắt cho ta một con bé đồng trinh về đây!
Bỗng lão nhảy lên chiếc ghế, nhìn lom lom vào mặt họ Ninh, gằn giọng :
- Thụ Sinh! Dư Tâm Nhiên là đệ tử của Ngũ Hành lão nhân, luyện công theo tâm pháp chính phái, vì sao lại phải hút nguyên âm của nữ nhân?
Ninh tổng quản gãi đầu đáp :
- Dạ bẩm Bang chủ! Việc này thuộc hạ không rõ.
Đôi mắt ti hí kia láo liên, đầy vẻ gian trá. Quỷ Thử cười như chuột rúc :
- Thụ Sinh! Dù ngươi vốn là thủ hạ thân tín của họ Dư nhưng giờ đây mạng ngươi lại nằm trong tay ta. Không tin, ngươi thử ấn vào huyệt Dương Môn bên sườn hữu xem sao?
Ninh Thụ Sinh biến sắc ấn thử. Rụng rời tay chân, ấp úng :
- Té ra Bang chủ đã hạ độc vào người thuộc hạ.
Quỷ Thử ré lên cười :
- Không phải một mình ngươi mà là tất cả những cao thủ trong Chí Tôn bang. Lão phu thế cô tất phải đề phòng khi hợp tác với phường gian xảo như Dư Tâm Nhiên. Chất độc này có tên là Tam Nguyệt Vong Hồn, thế gian không ai giải được. Nhưng nếu ai trung thành với lão phu thì cũng chẳng có gì phải sợ hãi.
Ninh Thụ Sinh run rẩy nói :
- Thuộc hạ thề sẽ tận trung với Bang chủ. Về việc Dư phó bang chủ thì thuộc hạ được biết rằng ông ta vốn là đệ tử chân truyền của Độc Nhãn Sắc Ma ở Lục Bàn Sơn, Cam Túc. Có lẽ công phu hấp tinh kia xuất phát từ đấy.
Sĩ Mệnh giật mình, nhớ lại lời của ân sư. Độc Nhãn Sắc Ma Thôi Cảnh Đào là đệ nhất dâm tặc thời trước. Thiên Hạc phải truy lùng suốt một năm trời mới tìm ra lão ở Lan Châu. Chân nhân đã dùng Thiên Hạc Trảo Xà Tâm đâm lủng bốn lỗ trên ngực họ Thôi và quăng xác lão xuống Hoàng Hà cách nay đã bốn chục năm. Tính ra năm ấy Dư Tâm Nhiên chỉ mới mười sáu tuổi. Như vậy Sắc Ma thoát chết và sau này mới thu nhận họ Dư.
Tiểu Phàm cũng lấy làm lạ :
- Tướng công! Gia phụ suốt đời ở Hàng Châu, chưa từng đến Cam Túc lần nào.
Sĩ Mệnh gật đầu, ra dấu bảo nàng tiếp tục theo dõi cuộc đối thoại trên lầu.
Quỷ Thử cười the thé :
- Té ra là thế! Họ Dư thực là lợi hại. Thôi được! Ngươi cứ đi nghỉ đi, đêm nay không cần luyện công nữa!
Lão bõng hít mạnh rồi phàn nàn :
- Thụ Sinh! Lần sau gặp ta ngươi đừng mang theo cái mùi hôi hám ấy nghe chưa? Thật là ghê tởm!
Thì ra họ Ninh không chịu nổi mùi chuột già của Quỷ Thử nên đã xức thật nhiều dầu thơm để đánh bạt đi. Lúc gã xuất hiện, gió đã đưa mùi tinh dầu Bách Hoa đến tận mũi bọn Sĩ Mệnh. Trớ trêu thay, chính vì vậy mà Ninh tổng quản lại bị Bang chủ chê là hôi hám.
Thụ Sinh cười khổ :
- Thuộc hạ xin đi tắm ngay!
Lão dắt ả nữ tỳ xuống tầng dưới còn Quỷ Thử thì thổi tắt giá nến.
Sĩ Mệnh vội đưa Tiểu Phàm thoát ra ngoài.
Về đến khách điếm thì mọi người đang quây quần chờ đợi. Chàng ngồi xuống, uống hớp trà kể lại những điều trông thấy.
Hồi Phong Kiếm vỗ đùi :
- Lão Ninh Thụ Sinh kia có biệt danh là Ác Di Đà, trước đây tung hoành ở Cam Túc, sau đột nhiên biến mất.
Hỏa Quy lão tổ vuốt râu bảo :
- Độc Nhãn Sắc Ma là cao thủ độc môn và tinh thông dịch dung. Nếu lão ta có đủ hai mắt thì chưa chắc Thiên Hạc lão huynh đã tìm ra.
Bích Thượng Hồ trầm ngâm rất lâu mới nói :
- Mười tám năm trước, thuộc hạ đi ngang Tế Nam, trọ trong một ngôi khách điếm bình dân, vách ngăn các phòng đều bằng gỗ. Nửa đêm, thuộc hạ nghe tiếng nhựa nhựa của một người đàn bà ở phòng bên cạnh, có lẽ bà ta đã quá say: “Châu phu nhân! Có lẽ Tiêu Mỹ Trân này phải phụ lòng phu nhân thôi. Tiểu nhân chỉ là một nhũ mẫu quê mùa, dốt nát, sao có thể đối đầu với gã Dư Tâm Thái? Tiểu nhân lấy tư cách gì mà đứng ra vạch mặt Giang Nam Thần Kiếm?”. Nói đến đây, bà ta im bặt, ngủ vùi. Thuộc hạ cũng chẳng hơi đâu quan tâm đến chuyện của họ Dư nên không tra cứu làm gì. Nay gửi thân dưới trướng thiếu chủ, tình cờ gặp thiếu phu nhân nên mới nhớ lại câu chuyện năm xưa. Từ đó có thể suy ra rằng, có một người tên gọi Dư Tâm Thái xuất hiện ở Dư gia trang. Không chừng, chính người này đã sát hại Dư Tâm Nhiên để thế chân vào, nếu gã là truyền nhân của Độc Nhãn Sắc Ma.
Bọn Sĩ Mệnh bàng hoàng, không ngờ thân thế Tiểu Phàm lại có những ẩn tình như vậy.
Bạch Bì quả phụ lên tiếng :
- Thiếu chủ! Thuộc hạ cho rằng chuyện này có thể kiểm chứng bằng cách nhờ Cái bang tìm cho được Tiêu nhũ mẫu. Hoặc khi gặp mặt Dư Tâm Nhiên, thiếu chủ cứ gọi lão bằng Dư Tâm Thái, để xem sắc diện thế nào.
Sĩ Mệnh trầm giọng :
- Chung nhị nương bàn rất phải, chúng ta tạm gác qua chuyện ấy. Giờ hãy bàn đến việc tập kích Tổng đàn Chí Tôn bang.
Ma Ảnh Tử cười bảo :
- Theo thiển ý của thuộc hạ thì sào huyệt đối phương toàn bằng gạch đá muốn dùng hỏa công cũng khó. Tốt nhất là dùng kế nghi binh. Cho người giả làm Lưu Hồng Lượng, còn thiếu chủ vào phía sau rưới dầu đốt sạch bọn độc thử.
Động Đình Long Nữ Trình Bội Linh sợ phải khóc chồng lần nữa nên vui vẻ tán thành :
- Chung tứ ca bàn rất phải!
Nàng gọi như vậy vì biết Sĩ Mệnh đã cùng Sơn Tây Hằng Nga Chung Hải Mỹ kết tình phu phụ.
Dạ Điểu cười mát :
- Về vóc dáng thì Chung đại ca tương tự với họ Lưu. Chỉ khó là phải vẽ được ba vòng kiếm quang của Hải Ba kiếm pháp.
Hỏa Quy lão tổ cười khà khà :
- Không sao! Lão phu có quen với Bành Hồ lão nhân đã lâu, đâu lạ gì chút tiểu xảo ấy!
* * * * *
Sáng hôm sau, Ma Ảnh Tử và Hồi Phong Kiếm ra bờ Đại Vận hà tìm mướn thuyền. Cả bọn rời khách điếm lên ở trên thuyền. Chưởng quỷ và đám tiểu nhị tiếc hủi hụi, hết lời mời mọc quý khách lần sau.
Chiếc thuyền buồm này là của anh em thủy trại Chiết Giang. Người có danh như cây có bóng, tiếng tăm Ma Ảnh Tử lừng lẫy suốt một dải Trường Giang nên ai cũng biết.
Hơn nữa, sự phát triển của Chí Tôn bang đang đe dọa đến tồn vong của Vận Hà thủy trại nên họ chẳng ưa gì.
Trại chủ là Thủy Thượng Phong Quản Thoại Dương, có giao tình với Hắc Diện Hà Bá Khổng Chấn Hoa, hứa sẽ tận tình giúp đỡ Ma Ảnh Tử.
Tối hôm ấy, bọn Sĩ Mệnh quây quần dùng bữa.
Bích Thượng Hồ bỗng nói :
- Bẩm thiếu chủ! Theo ý thuộc hạ thì Chí Tôn bang phải có sào huyệt khác ở gần ranh giới Giang Tây.
Nếu không, chúng chẳng thể kéo đại quân đến Cảnh Đức trấn nhanh như vậy. Giờ đây, chắc Dư Tâm Nhiên đã phát hiện chúng ta đào tẩu. Nếu lão và Hận Thiên lão quái đều về cả Tổng đàn thì cuộc chiến đêm nay sẽ rất khó khăn, mong thiếu chủ cho người đi trinh sát xem sao.
Mọi người khen phải, Trích Tinh Thử cùng Dạ Điểu xin nhận nhiệm vụ ấy. Ma Ảnh Tử cũng cầm Cái bang trúc phù ra các cửa thành hỏi han bọn hóa tử, xem có thấy Dư Tâm Nhiên về Hàng Châu không?
Giữa canh hai, hai người trở lại, xác nhận rằng Bích Thượng Hồ đoán đúng.
Cuồng Sư bực tức nói :
- Chẳng lẽ lại bỏ qua dịp rửa hờn này?
Khả Khanh nũng nịu bảo :
- Đại ca! Tiểu muội rất chán ghét lũ chuột ghê tởm ấy. Đêm nay, đại ca rưới dầu đốt chúng rồi mở lồng tre và cửa chuồng thả cho chúng chạy khắp Tổng đàn. Lúc ấy chắc là vui lắm!
Mọi người không ngờ cô bé lại có ý kiến hay như vậy, đồng thanh tán thành. Nhưng Bạch Bì quả phụ tỏ vẻ lo ngại :
- Việc này chỉ mình thiếu chủ làm được. Xin người cẩn trọng và hành động thật mau lẹ!
Sĩ Mệnh biết Tiểu Phàm không vui nên không dám quyết định. Nàng sợ chốn thân yêu ấy sẽ cháy thành tro.
Chợt Ma Ảnh Tử về đến, gã giật chung rượu của Sát Thần Kim Gia Đống, uống cạn, rồi nhăn mặt báo cáo :
- Bẩm thiếu chủ! Hình như Chí Tôn bang đã đoán ra sự có mặt của chúng ta ở Hàng Châu. Bọn khất cái báo rằng chúng lục soát khắp nơi và phong tỏa mọi đường thủy bộ.
Sĩ Mệnh đứng lên ra lệnh :
- Lý các hạ, Chung các hạ mang hai túi dầu theo ta. Phải phóng hỏa Tổng đàn mới mong thoát đi được. Tất cả ở lại, chuẩn bị giương buồm, cho thuyền đi ngay, chúng ta sẽ đuổi theo sau.
Dạ Điểu và Ma Ảnh Tử có khinh công khá nhất nên được chọn đi theo Sĩ Mệnh. Ba người vác dầu và dây chão đi về hướng Dư gia trang. Đây là loại túi đựng rượu làm bằng bong bóng heo, mỗi túi có thể chứa gần ba mươi cân dầu.
Đến bức tường phía sau Dư gia trang, Sĩ Mệnh cắn đầu lưỡi phun máu vào tay chân và y phục của mình. Chàng lên đầu tường, thả dây kéo ba túi dầu lên rồi tuột xuống bên trong.
Lũ độc thử nghe mùi máu nhện sợ hãi không dám đến gần, chui cả vào lồng tre. Đây là đám chuột nhỏ nên có thể tự do chui qua những nan tre. Nay đánh hơi được hiểm nguy, tìm vào với mẹ chúng trong lồng. Lũ chuột sợ đến nỗi dù bị dầu rưới ướt lông cũng chẳng dám chui ra.
Sĩ Mệnh rưới dầu xong, mở cánh cổng ở cạnh trước cửa của bể rồi bắt đầu châm lửa. Chàng lướt nhanh, đốt hết những dãy lồng tre rồi nhảy lên đầu tường, cùng hai thủ hạ quan sát.
Đàn độc thử mới rít lên chói tai, mang lửa điên cuồng chạy ra khỏi nơi giam giữ. Chúng chui vào bất cứ nơi nào có thể. Chỉ lát sau, những công trình trong Tổng đàn Chí Tôn bang bốc cháy ngùn ngụt. Tiếng chuông báo cháy vang dậy cả đêm trường.
Sĩ Mệnh ra lệnh rút lui. Ba người lướt nhanh về phía bờ đông Vận Hà, trên đường đi, họ phải ẩn mình mấy lượt để tránh mặt bọn bang chúng Chí Tôn bang đang kéo về cứu hỏa.
Đoàn nhân mã này đông đến hơn trăm tay cung nỏ, do Hận Thiên lão quái dẫn đầu. Họ đang trên đường đến một khúc sông hẹp, cách Hàng Châu sáu dặm để mở trạm tra xét các thuyền đi về hướng Trường Giang. Nay thấy Tổng đàn bốc cháy, vội quay lại.
Tổng đàn Chí Tôn bang xây toàn bằng gạch đá rất kiên cố, nhưng lũ chuột mang lửa chui thẳng vào trong các phòng ốc nên màn trướng, giường chiếu bốc cháy trước tiên. Kế đó bàn ghế và những vật bằng gỗ khác.
Lửa cháy khắp nơi và cùng một lúc nên việc chữa cháy rất khó khăn. Lại thêm ngọn gió đông từ biển thổi vào lồng lộng, khiến ngọn lửa bốc cao rực rỡ, rọi sáng cả một vùng trời.
Bọn Sĩ Mệnh đã đuổi kịp chiếc thuyền buồm, nhảy lên cùng mọi người thưởng thức chiến công. Chàng xiết chặt tay Tiểu Phàm, an ủi :
- Sau này chúng ta sẽ xây dựng lại một gia trang giống hệt như trong ký ức của nàng.
Tiểu Phàm khuây khỏa, cười bảo :
- Tướng công có đến ba vợ, e rằng nhà của chúng ta sau này phải giống cả ba nơi Dư gia trang, Trình gia trang và Chung gia trang.
Bảy ngày sau, thuyền đến Trường Giang và gần cuối tháng mười mới về đến An Khánh.
Sau vụ cướp đại lao hồi trong năm, hành cung bị cháy rụi nên cả Quách tuần phủ lẫn Tổng binh đều bị cách chức.
Tuần phủ An Khánh mới xuất thân từ xóm chài ven sông Trường Giang. Ngày còn là một anh học trò nghèo, phủ doãn Trần Đình Phong từng được Hắc Đạo Hoa Đà chữa khỏi bệnh thương hàn. Vì đại ân ấy, Trần phủ doãn đã ém nhem vụ án cướp đại lao, không truy nã Trang Vỹ và Diệp Đồng. Hơn nữa, cựu Tuần phủ Quách Kiện Hùng cùng gia quyến, trên đường về kinh chờ phán xử đã mất tích một cách bí ẩn. Cả xác cũng chẳng thấy đâu. Viên Tổng binh cũng vậy.
Đó là kiệt tác của anh em thủy đạo Trường Giang và những tay Hắc đạo từng chịu ơn Trang lão. Chính nhờ vậy mà Phục Cừu hội mới có thể ung dung tồn tại ở vùng An Khánh. Nhưng họ cũng không dám trở về Bách Hoa Khâu mà lấy căn cứ của Phi Tiễn trại ở cách rừng bờ bắc Trường Giang làm Tổng đàn.
Hắc Đạo Hoa Đà Trang Vỹ chính là Hội chủ của Phục Cừu hội. Hồi Phong Kiếm Chu Đan Khâu làm phó.
Trang lão thấy dung mạo Sĩ Mệnh bị tàn phá lão xúc động bảo :
- Thiếu chủ yên tâm! Lão phu sẽ tìm cách khôi phục dung mạo cũ cho người.
Sĩ Mệnh lắc đầu :
- Ta thì không cần. Nhưng Trang lão hay lưu tâm đến dung nhan của Doãn hiền muội. Nàng là nữ nhi.
Trang Vỹ cả cười :
- Lão phu sẽ chữa trị cho cả hai người!
Phục Cừu hội mở đại yến ăn mừng Sĩ Mệnh thoát chết. Nếu tính cả quân số Thanh Long trại của Cầu Nhiêm Hổ Từ Tiêu Trực và Phi Tiễn trại của Hắc Diện Hà Bắc Khổng Chấn Hoa thì nhân lực của Phục Cừu hội đông đến hai ngàn người. Tuy nhiên, họ còn lo việc sinh kế nên chỉ có chừng bốn trăm hảo hán các nơi túc trực ở đây. Họ chịu ơn Trang lão nên kéo về phò tá.
Gương mặt đầy sẹo của Sĩ Mệnh khiến anh em Hắc đạo cảm thấy gần gũi hơn. Họ biết chàng đã cứu mạng Hắc Đạo Hoa Đà và cũng là chủ nhân của những tay sừng sỏ trong giới lục lâm. Vì vậy, họ rất hân hoan nêu chàng đứng lên làm Hội chủ. Đây chính là ý kiến của Trang lão. Nhưng Sĩ Mệnh cười bảo :
- Tại hạ rất cảm kích trước nghĩa cử của anh em. Nhưng nay tại hạ vẫn còn sống thì danh nghĩa Phục Cừu hội chẳng cần nữa. Chư vị có thể trở lại cố quận lo việc riêng của mình. Tại hạ chẳng dám làm phiền nữa.
Mọi người lộ vẻ thất vọng vô cùng. Trang Vỹ xua tay :
- Thiếu chủ nói vậy sai rồi. Họ đều là những kẻ trượng nghĩa, coi nhẹ tử sinh, vì hoàn cảnh mà phải trở thành thảo khấu Nay họ đến đây, trước là vì lão phu, sau là cũng muốn đem tấm thân nam nhi góp sức với đời. Dẫu có chết trong trận chiến với Chí Tôn bang và Tam Hoàn bang, thì cũng còn xứng đáng hơn là tiếp tục sống kiếp cường đạo.
Quần hào tán thành, hoan hô nhiệt liệt.
Sĩ Mệnh ngượng ngùng định nói mình không có gì để trả lương cho họ. Hồi Phong Kiếm hiểu ý nói ngay :
- Thiếu chủ! Nay người đã là rể quý của họ Chung, lẽ nào còn e ngại vấn đề ngân quỹ? Sinh mạng bọn thuộc hạ đã nguyện dâng cho dòng họ Tây Môn thì sá gì chút tài sản ngoại thân?
Bích Thượng Hồ thì thầm với Sĩ Mệnh :
- Xin thiếu chủ cứ để thuộc hạ thu xếp việc này.
Sĩ Mệnh biết lão đa mưu túc trí nên đồng ý. Quan lão e hèm rồi cao giọng :
- Lão phu cho rằng cứ duy trì Phục Cừu hội và phải tổ chức lại cho hùng mạnh hơn mới mong chống lại hai đại cường địch kia. Còn danh vị Hội chủ, xin Trang lão huynh cứ tiếp tục đảm nhiệm. Đó chính là chiến thuật địch sáng ta tối. Nếu đối phương biết rõ Phục Cừu hội là của Tây Môn thiếu gia, tất sẽ hợp lực tiêu diệt. Tốt nhất là chúng ta cứ âm thầm ám trợ thiếu chủ thì hay hơn.
Quần hào biết rõ tài thao lược của lão hồ ly già nên tán thành.
Sau buổi đại yến, các cao thủ chủ chốt được mời dùng trà để bàn bạc.
Về tổ chức, ngoài hai danh vị Hội chủ và Hội phó do Trang lão và Hồi Phong Kiếm nắm giữ, còn có các chức vụ Quân sư, Hộ pháp, Đường chủ.
Đại Lực Sát Thần Kim Gia Đống cũng được xếp vào hàng hộ pháp, lòng khoan khoái phi thường. Gã buột miệng :
- Đúng rồi! Thầy bói thường nói Kim mỗ có tướng làm quan.
Sĩ Mệnh vui vẻ bảo :
- Xin Quan các hạ đem tài trí ra củng cố lại Phục Cừu hội. Tại hạ phải xuôi Nam một chuyến nữa để tìm cho được một người thân ở Quảng Tây.
Bọn Cuồng Sư nhao nhao đòi theo.
Bích Thượng Hồ giờ đã là Quân sư nên bàn ngay :
- Theo thiển ý của thuộc hạ thì thiếu chủ nên mang theo Ma Ảnh Tử và Trích Tinh Thử. Chung Sầu Miêu giỏi nghề dụng độc và cải trang, còn Hà Văn Tịch thì thông thuộc địa hình, phong tục.
Sĩ Mệnh đồng ý, vào báo với hai vị phu nhân. Họ nhăn nhó một mực đòi theo. Chàng không cho nhưng cũng phải ở lại an ủi thê thiếp đến gần bốn tháng hai mới khởi hành.
Bình luận truyện