Trang Tử Tam Kiếm
Chương 4: Sơn hạ cứu Cuồng Sư - Thành nội phùng nghĩa sĩ
Sĩ Mệnh dù căm phẫn trước hành vi tàn ác của bọn hung thủ nhưng lại không muốn dấn thân vào ân oán giang hồ. Chàng nóng lòng muốn gặp đại di để biết thêm về thân thế nên cáo từ đi Nam Bình.
Giữa canh hai chàng mới đến mới đến nơi. Xuất hiện lúc này e hơi đường đột, Sĩ Mệnh vào khách điểm qua đêm, đợi sáng ra sẽ đến bái kiến đại di và di trượng.
Tắm gội và ăn uống xong, theo thói quen chàng ngồi nhập định hành công. Bỗng thính giác tinh tường của chàng nghe được tiếng thì thầm bên kia vách.
- Bổn hộ pháp! Chẳng lẽ lão quỷ say kia lợi hại lắm hay sao mà Tam Hoàn bang chúng ta phải cử đi đến năm mươi cao thủ hạng nhất?
Một giọng già nua đáp lại :
- Ngươi quả là kẻ kiến văn nông cạn. Thiết Diện Cuồng Sư là một trong Ngũ đại hung thần của võ lâm Trung Nguyên, bản lãnh rất cao cường, thần lực chẳng kém gì Hạng Võ thuở xưa. Lão ta lại là người duy nhất biết đường dẫn đến Ngũ Hành cung, nơi cất giấu võ học tuyệt thế và vàng bạc châu báu. Giáo chủ truy lùng lão Chung Đối Nguyệt này đã hơn hai năm. Đêm nay, bất cứ giá nào cũng phải bắt sống cho được họ Chung.
Sĩ Mệnh nghe nhắc đến Tam Hoàn bang lòng vô cùng phấn khởi, quyết không bỏ qua cơ hội điều tra. Chàng mở bọc hành lý khoác vào bộ trường bào lam thẫm và lấy khăn bịt mặt lại.
Chàng ngồi chờ đợi và suy nghĩ cách giữ kín lai lịch. Trước thế lực hùng mạnh của Tam Hoàn bang, chàng không thê sớm lộ mặt được. Nghĩ đến pho Hạc Vũ kiếm pháp do ân sư mới sáng tạo trong những năm cuối đời, chàng rất an tâm. Trước đây, Thiên Hạc chân nhân nổi danh vũ nội bằng pho Toàn Chân thập bát thức Nhưng cho đến lúc qua tuổi bát tuần, ông lại tự nghĩ ra pho kiếm mới. Hạc Vũ kiếm pháp khác hẳn Toàn Chân kiếm pháp từ hình thức đến kiếm ý. Chưa ai trong võ lâm được thấy qua nên chàng không sợ đối phương lần ra xuất xứ.
Gần cuối canh ba, bọn Tam Hoàn bang khởi hành. Chúng vượt tường khách điểm, đi về hướng rặng Võ Di sơn ở phía Bắc thành. Sĩ Mệnh như cánh dơi bám theo không rời.
Năm mươi cao thủ bịt mặt đều có khinh công nhanh nhẹn, chứng tỏ bản lãnh của chúng rất lợi hại. Sĩ Mệnh thầm lo cho lão Thiết Diện Cuồng Sư kia.
Đêm nay không mưa nên ngàn sao lấp lánh, soi rọi bóng dáng của ba sáu ngọn núi trong dãy Võ Di. Chàng ngưỡng mộ thắng cảnh này từ lâu, tiếc rằng giờ là ban đêm nên không thể thưởng thức được vẻ đẹp kỳ tú của ngọn danh sơn.
Cách chân núi không xa có một tòa nông xá nhỏ. Nơi ấy chính là mục tiêu của bọn Tam Hoàn bang. Năm mươi cao thủ vây chặt bốn bề, tay lăm lăm trường kiếm, vai khoác những vòng dây thừng. Một tên sơ ý đạp gấy cành cây khô, lập tức trong trang phát ra tiếng quát vang như sấm :
- Bọn tiểu tặc nào đấy?
Mười mấy ngọn đuốc được đốt lên và lão hộ pháp Tam Hoàn bang cười ha hả :
- Có cố nhân đến thăm sao Chung lão đệ quát tháo như vậy?
Từ trong căn nông xá, một người vạm vỡ xách côn sắt bước ra. Đó là một đại hán tuổi độ ngũ tuần, đầu cạo trọc, mặt sạm đen. Lão mặc chiếc áo da không tay bó sát, để lộ những bắp thịt cuồn cuộn trông rất uy mãnh. Làn môi mỏng dính lại hằn lên nét tàn nhẫn và đôi mắt xếch kia chói lọi. Toàn thân lão tỏa ra sát khí hừng hực như ác thú.
Sĩ Mệnh ngạc nhiên trước dung mạo và tuổi tác của Thiết Diện Cuồng Sư Chung Đối Nguyệt. Hơn mười năm trước, họ Chung mới tứ thập mà đã xếp vào hàng ngũ võ lâm hung thần thì quả là khó hiểu? Bốn người kia hiện đều đã ở tuổi lục, thất tuần.
Cuồng Sư thấy chỗ ở của mình đã bị vây chặt, lão cười nhạt :
- Các hạ là ai mà dám xưng cố nhân của Chung mỗ?
Lão hộ pháp liền ngâm nga :
“Phượng hoàng đài thượng phượng hoàng du, phượng khứ dài không giang tự lưu.”
Thiết Diện Cuồng Sư cười kháy :
- Té ra là Phượng Hoàng đài chủ Tưởng Thanh Ngưu ở Kim Lãng. Nhưng xem ra lão đã bán mình cho ai rồi thì phải?
Nghe giọng mỉa mai, Tưởng Thanh Ngưu hổ thẹn cố dịu giọng :
- Tam Hoàn bang chủ là bậc kỳ nhân tuyệt thế, lại hết lòng mời mọc nên lão phu đành đem chút tài học ra phò tá người an định võ lâm.
- Vậy đêm nay đài chủ mang bọn âm binh này đến đây với mục đích gì?
- Bổn Bang chủ khao khát hiền tài như ruộng mong mưa. Nghe nói Chung lão đệ ẩn cư chốn này nên sai lão phu đi mời về làm khách khanh, cùng nhau tạo phúc cho giang hồ.
Thiết Diện Cuồng Sư ngửa cổ cười cuồng ngạo :
- Tại hạ là kẻ thô mãng, suốt ngày chìm trong men rượu, coi danh lợi như phù vân. Tưởng lão hãy về bảo quý Bang chủ tìm người khác vậy.
Sĩ Mệnh nghe trong tiếng cười phảng phất mối thương tâm nào đó. Chàng bất giác sinh lòng mến mộ lão hung thần khẳng khái này.
Tưởng Thanh Ngưu trở giọng :
- Lão đệ không muốn hợp tác với Tam Hoàn bang cũng được, nhưng xin hãy cho mượn họa đồ Ngũ Hành cung.
Cuồng Sư quắc mắt :
- Chung mỗ hành tẩu giang hồ từ năm mười bảy tuổi, chưa hề biết sợ là gì. Chút thanh danh của lão chẳng thể dọa được ta đâu.
Dứt lời, lão vung thanh thiết côn đánh liền. Phượng Hoàng đài chủ cử chưởng đón chiêu rồi quát thủ hạ xông vào.
Thần lực của Cuồng Sư đáng gọi là kinh thế hãi tục. Cây côn sắt nặng nề kia như trận cuồng phong giáng vào màn lưỡi kiếm. Chỉ chiêu đầu đã có ba thanh trường kiếm bị chấn gãy, kèm theo tiếng rên la thảm khốc. Bọn hắc y kinh hãi dạt ra, dùng phép du đấu thay nhau tấn công.
Nhưng Chung Đối Nguyệt có lối đánh cực kỳ liều mạng, lão lao đến bất kể thân mình, chiêu thức đơn giản nhưng mãnh liệt và chuẩn xác. Lại thêm bốn tên nữa gào lên rồi gục ngã.
Lão hộ pháp họ Tưởng vội tham chiến để tránh thương vong cho đồng đảng. Lão dở pho Phượng Hoàng thần chưởng lừng danh, đảo lộn trên đầu Cuồng Sư mà giáng chưởng xuống.
Chiến thuật này đã khiến Chung Đối Nguyệt phải lúng túng. Sau bốn lần dùng đơn chưởng đỡ chiêu, họ Chung nghe khí huyết nhộn nhạo. Lão căm hận gầm vang, xông vào hàng ngũ bọn hắc y. Cuồng Sư bám chặt lấy các đối thủ, hạ sát và dời chỗ rất nhanh để tránh được sự tấn công trên cao của Phượng Hoàng đài chủ.
Lúc đầu, phương thức này rất hữu hiệu, giúp lão giết thêm được vài tên nữa. Nhưng sau đó, bọn hắc y khôn ngoan hơn, liên thủ chặn đứng Thiết Diện Cuồng Sư lại.
Tưởng Thanh Ngưu thừa cơ giáng xuống mười mấy đạo chưởng phong mãnh liệt. Cuồng Sư cắn răng vung tả thủ chống đỡ, máu miệng trào ra ướt ngực.
Bọn bang chúng Tam Hoàn bắt đầu sử dụng đến những sợi dây thừng để bắt sống đối phương. Ba mươi sợi dây thòng lọng lao đến tới tấp. Chung Đối Nguyệt nào phải kẻ tầm thường, lão ôm côn lăn tròn trên mặt đất, đập gãy liền mười mấy lóng xương chân.
Phượng Hoàng đài chủ động sát khí bốc lên cao rồi bủa lưới chưởng xuống, chấp nhận giết oan cả mấy tên thủ hạ. Cuồng Sư đâu ngờ họ Tưởng lại tàn độc như vậy nên đã trúng một đòn vào vai hữu, thanh côn sắt dời khỏi tay. Lão giận dữ bật dậy, múa tít song quyền lao về phía Tưởng Thanh Ngưu.
Đài chủ cười nhạt, cử chưởng đỡ chiêu. Chung Đối Nguyệt hộc thêm một ngụm máu nữa nhưng cũng đẩy lùi được đối phương ba bước. Tưởng lão tặc thầm kinh hãi trước thần lực của Cuồng Sư. Nhưng mấy vòng dây đã bay dện, khóa được hai tay họ Chung. Cuồng Sư quát vang như sấm, giật mạnh đầu dây, kéo hai gã hắc y về phía mình và vung cước đá vào ngực. Chúng rú lên đau đớn, văng xa hơn trượng.
Tiếc rằng đó là chiến tích cuối cùng của Thiết Diện Cuồng Sư. Thêm bảy, tám vòng dây nữa đã chụp vào cổ và thân thể lão Bọn hắc y hợp lực kéo căng đầu dây vì e sợ thần lực của họ Chung.
Cuồng Sư vùng vẫy, gào thét như mãnh thú nhưng chỉ hoài công. Bỗng lão xuôi tay, không phản kháng nữa mà ngạo nghễ nói :
- Tưởng Thanh Ngưu! Lão tưởng trói được ta là có thể lấy được họa đồ ư? Lão nhầm rồi! Chung mỗ thà chết chứ không bao giờ để phường gian ác lấy được tuyệt học Ngũ Hành cung. Nó hiện đang nằm ở trong đầu ta đây này!
Nói xong, lão ngửa mặt lên trời, sa lệ khấn thầm :
- Tây Môn đại nhân! Tại hạ thụ mệnh mà không làm tròn trọng trách, đành đem cái chết đền ơn tri ngộ.
Lúc đầu, Sĩ Mệnh cho rằng bọn Tam Hoàn bang không dám giết Cuồng Sư, mà chỉ bắt sống lấy họa đồ. Vì vậy, chàng ẩn nhẫn không can thiệp, chờ chúng đắc thủ xong thì sẽ theo dõi đến tận sào huyệt. Nào ngờ Chung Đối Nguyệt kiên cường, bất khuất, thà chết chứ không chịu sống thừa. Lại nghe nhắc đến Tây Môn đại nhân nào đó, chàng chấn động tấm can, từ đỉnh cây cao lao vút xuống.
Thanh Tam Tiết kiếm lập tức chặt đứt mười mấy sợi dây chão, trả tự do cho Cuồng Sư. Chung Đối Nguyệt mừng rỡ, nhảy đến đập chết hai gã hắc y.
Sĩ Mệnh quan sát kiếm pháp bọn Tam Hoàn, biết chúng chính là các sát thủ đảo Bành Hổ nên sát bốc lên ngùn ngụt. Tổng cộng đã có hơn hai trăm người của Từ gia trang bị chúng sát hại, cả những đứa bé thơ ngây.
Sĩ Mệnh động nộ, hóa thành ánh chớp bạc bay về phía lão hộ pháp Tam Hoàn bang. Chàng biết rằng có giết được lão ta thì bọn hắc y kia mới chịu rút lui.
Phượng Hoàng đài chủ nổi danh võ lâm đã mấy chục năm nay, cơ trí và bản lãnh đều hơn hẳn Ngũ đại hung thần, nay dù bị bất ngờ vẫn ung dung cử chưởng đón chiêu. Lão chỉ sai lầm ở một điểm rằng đối phương đã dùng đến phép Ngự kiếm. Kiếm khí xé toang màn chưởng kình, ập đến như cơn lốc, liếm vào cơ thể Tưởng Thanh Ngưu.
Cũng may, Tưởng lão ma phản ứng cực kỳ thần tốc, lập tức ngã ngửa người, đẩy mạnh song cước, lướt trên mặt cỏ, rời khỏi vùng nguy hiểm. Nhưng lão cũng bị Tam Tiết kiếm rạch mấy đường sâu hoắm trên ngực, bụng và đùi, máu tuôn xối xả.
Thanh Ngưu đau đớn và khiếp sợ, ra lệnh rút quân và đào tẩu ngay.
Toán bang chúng Tam Hoàn thấy Đại hộ pháp không chịu nổi một chiêu của kẻ lạ mặt, chúng sợ khiếp vía lẩn cả vào bóng đêm.
Sĩ Mệnh định bám theo nhưng thấy Thiết Diện Cuồng Sư lảo đảo vì thương thế, chàng đành bỏ ý định ấy, quay lại chăm so họ Chung. Sau khi được điểm huyệt và truyền ít nội lực, Chung Đối Nguyệt tỉnh lại. Lão trầm giọng hỏi :
- Các hạ là cao nhân phương nào và vì sao lại cứu tại hạ?
Sĩ Mệnh biết lão nghi ngờ mình cũng âm mưu chiếm đoạt tấm họa đồ Ngũ Hành cung nên rất e ngại, chàng cười đáp :
- Tại hạ có thù riêng với Tam Hoàn bang nên mới xuất thủ chứ không phải vì muốn cứu các hạ. Nếu thương tích của các hạ không nặng lắm thì tại hạ xin cáo từ.
Nghe giọng nói, họ Chung biết chàng còn trẻ. Lão kinh ngạc nhưng yên tâm hơn. Cuồng Sư cười khổ :
- Giang hồ hung hiểm, gian trá phi thường, tại hạ chẳng thể mất cảnh giác được. Dù lòng dạ các hạ như thế nào thì Chung Đối Nguyệt cũng xin lạy tạ ơn cứu mạng.
Lão sụp xuống lạy ba lạy. Sĩ Mệnh bước tránh sang một bên rồi điềm đạm bảo :
- Chung các hạ bất tất phải nhắc đến chuyện ân nghĩa, chỉ cần trả lời tại hạ một việc là đủ.
Chung Đối Nguyệt là một tay lão luyện giang hồ nên đáp ngay :
- Nếu việc ấy không liên quan đến tấm họa đồ Ngũ Hành cung thì tại hạ chẳng dám từ nan.
Sĩ Mệnh thầm khen, gật đầu nói :
- Tại hạ chỉ muốn biết lúc nãy các hạ đã khấn vái vị Tây Môn đại nhân nào vậy?
Cuồng Sư chấn động, suy nghĩ một lúc rồi bảo :
- Nếu các hạ thực tâm muốn biết việc ấy thì hãy theo tại hạ đến một địa phương khác. Nơi đây không còn là chỗ an toàn nữa rồi.
Nói xong, lão đứng lên, lảo đảo bước đi, Sĩ Mệnh vội đưa lưng ra :
- Các hạ thọ thương, không nên cử động nhiều. Cứ chỉ đường để tại hạ cõng đi.
Cao thủ võ lâm tối kỵ việc quay lưng trước mặt người khác. Chỉ một cái điểm nhẹ vào tử huyệt là mạng vong. Cuồng Sư chợt hiểu chàng trai bịt mặt này không có cái tâm tàn ác, lão vững dạ trèo lên.
Chung Đối nguyệt là người có thân hình khôi vĩ, chắc nịch, nặng đến gần một trăm năm chục cân, thế mà Sĩ Mệnh vẫn lướt nhanh như gió khiến Cuồng Sư càng hết lòng khâm phục, tự hỏi chàng là đệ tử của bậc cao nhân nào.
Lạ thay, Cuồng Sư lại chỉ đường cho Sĩ Mệnh trở vào thành Nam Bình. Qua nhiều đường ngang ngõ tắt, hai người có mặt ở phía sau một tòa dinh thự. Nơi đây có chiếc cổng nhỏ. Cuồng Sư tuột xuống, cầm vòng cửa đập nhẹ bảy cái. Không lâu sau, có tiếng bước chân người bước ra, cẩn thận hỏi nhỏ :
- Ai đấy?
Cuồng Sư hạ giọng :
- Đại ca, tiểu đệ đây.
Cánh cửa hé mở cho hai người bước vào. Dưới ánh đèn lồng, Sĩ Mệnh thấy một lão già áo xanh, tóc bạc, râu dài, ăn mặc như viên Tổng quản của một nhà quyền quý.
Lão có về bất ngờ khi thấy Cuồng Sư mang về một người bịt mặt. Lão hỏi ngay :
- Chung đệ, vị này là ai?
Cuồng Sư mỉm cười :
- Có thể chàng công tử đây chính là người mà đại ca đang mong đợi đấy.
Lão già áo xanh thoáng biến sắc, quay lưng dẫn đường, cước bộ dường như nhanh hơn lúc đi ra.
Ba người đi xuyên qua vườn hoa, đến hậu viện của tòa dinh thự, bước vào một phòng lớn.
Lão già khép cửa lại rồi đốt cả năm ngọn trên giá nến. Dường như tiếng ho của lão là ám hiệu nên lát sau có thêm hai người đẩy cửa bước vào. Đó là một nữ nhân tuổi ngũ tuần có thân hình mập mạp, da trắng muốt. Mặt bà hiền lành, phúc hậu, chẳng có vẻ gì là biết võ công. Người kia thì trái lại, gã không gầy ốm nhưng người mỏng mảnh, ánh mắt ảm đạm, mờ tối nhưng chiếc miệng rộng và đôi môi mỏng dính chứng tỏ một bản chất tàn nhẫn lạnh lùng.
Cả bốn người lặng lẽ ngồi xuống quanh chiếc bàn đen bóng. Sĩ Mệnh cũng thản nhiên ngồi theo. Chiếc ghế mà họ chừa lại cho chàng ở giữa lão nhân tóc bạc và hán tử miệng rộng.
Chàng vừa an tọa thì họ nhất tề gác tay lên thành ghế sau lưng. Sĩ Mệnh biết rõ những ngón tay kia đang nhằm vào sáu đại huyệt trên vai mình. Họ dồn chân khí đến mức chót nên đã vô tình lay động màn cương khí hộ thân của Sĩ Mệnh. Với năm thành Hỗn Nguyên khí công, chàng đủ sức bảo vệ được thân mình nên không hề lo sợ.
Thiết Diện Cuồng Sư đã nắm chắc cục diện, mỉm cười bảo :
- Tại hạ chẳng phải là người có lòng lang dạ sói, lấy oán báo đức. Có điều câu hỏi của các hạ đã chạm đến một bí mật trọng đại của anh em tại hạ. Vì vậy, mong các hạ lột khăn và thành thực khai báo lai lịch.
Sĩ Mệnh có công phu hàm dưỡng rất thâm hậu, tính tình lại rộng rãi, phóng khoáng, nên không hề bị khích nộ. Chàng đưa tay lột khăn che mặt, hòa nhã nói :
- Tại hạ là Tây Môn Sĩ Mệnh, di cô của Hình bộ Thượng thư Tây Môn Thường.
Bốn người kia biến sắc, chăm chú quan sát gương mặt của chàng. Lão nhân tóc bạc vẫn chưa chịu rút bàn tay chết chóc của mình về. Lão dịu giọng hỏi :
- Công tử có gì để chứng minh không?
Sĩ Mệnh nhớ đến màn ngọc bội mà Trình Bội Linh đã để lại Chàng lấy ra đặt lên bàn :
- Chư vị có nhận ra mảnh ngọc bội này hay không?
Cuồng Sư vội chụp lấy xem xét rồi hỏi lại :
- Từ đâu mà công tử lại có vật này?
- Đây là tín vật mà tiên phụ đã trao cho Động Đình Long Nữ Trình Bội Linh, ái nữ của Động Đình Nhất Bá. Nàng vì hiểu lầm mà trả lại. Còn mảnh của tại hạ đã thất lạc từ hai mươi năm trước.
Cuồng Sư lộ vẻ hài lòng :
- Đúng lắm! Hai mảnh ngọc bội này do chính tại hạ làm ra. Nhưng xin hỏi công tử đến Nam Bình với mục đích gì?
- Tại hạ có một vị đại di nhũ danh là Lâm Mỹ Phụng, có chồng là Huyện lệnh Nam Bình.
Nữ nhân mập mạp kia nở nụ cười hiền dịu :
- Còn một câu hỏi cuối cùng. Đó là vì sao công tử thoát chết và ở đâu trong suốt hai mươi năm qua?
Chàng bỗng có cảm tình với người đàn bà dễ mến này nên vui vẻ đáp :
- Đêm ấy tại hạ được Tùy Vân đạo trưởng cứu mạng. Ông đem tại hạ về núi Hải Bạt để nhờ Thiên Hạc chân nhân chữa trị chưởng thương. Sau đó chân nhân đã nhận tại hạ làm đệ tử.
Dứt lời, mà cương khí hộ thân phình ra, đẩy bật hai bàn tay của hai người bên cạnh. Thân hình chàng bốc thẳng lên nóc sảnh, là đà rơi xuống, chặn ngay lối ra. Sĩ Mệnh chỉnh sắc bảo :
- Tại hạ đã tỏ bày thân thế, đến lượt chư vị khai báo.
Lão nhân tóc bạc lẩm bẩm :
- Hỗn Nguyên chân khí, “Thiên Hạc Hành Không”. Chẳng thể sai được!
Lão rời ghế phục xuống. Lão nhân nói với giọng hân hoan khôn xiết :
- Chúng thuộc hạ bái kiến thiếu chủ nhân.
Họ nhất tề bái kiến, lúc ngẩng lên ánh mắt đều đẫm lệ. Sĩ Mệnh ôn tồn bảo :
- Tứ vị chớ đa lễ, hãy cho ta biết ngọn ngành.
Họ đứng lên, mời chàng trở lại bàn. Lão nhân nghẹn ngào kể lại :
- “Bọn thuộc hạ là đồng bào huynh đệ. Con cái của dòng họ Chung ở Sơn Tây. Tiên phụ vốn là một thương gia giàu có, nắm trong tay đường dây buôn bán với nội ngoại Mông. Hai mươi năm trước, một gã lái buôn trong phủ ỷ thế Lưu Cẩn, đòi tiên phụ phải sang lại sanh ý, đương nhiên người không đồng ý. Lão cẩu tặc Lưu Tích này liền bày độc kế, đem tang vật lén giấu vào thư phòng của Chung gia trang rồi báo quan.
Tuần phủ Sơn Tây cũng là vây cánh của họ Lưu nên lập tức cho quân vây chặt tệ trang rồi lục soát. Cuối cùng, chúng tìm thấy một lá đại ỷ của Mông Cổ và một số thư từ viết bằng chữ Mông, có đóng dấu ngọc tỷ. Nội dung là phong cho gia phụ làm Bình Nam vương, có trách nhiệm chuẩn bị lương thực cho quân Mông khi họ vượt trường thành.
Với những chứng cớ ấy, lão Tuần phủ hạ lệnh bắt giam toàn gia hạ ngục. Bốn anh em định chém giết quan quân nhưng lại sợ di hại đến cha già và quyến thuộc nên đành bó tay chịu trói. May mà tiên mẫu không có nhà vì đi dâng hương ở Lã Lương sơn. Nghe tin dữ, bà liền trốn biệt để lo việc kháng án.
Chỉ năm ngày sau, Tuần phủ Sơn Tây đã đăng đường và khép tiên phụ vào tội tư thông ngoại bang, âm mưu phản nghịch. Lão xử chém toàn gia và tịch biên tài sản.
Tình cờ lúc ấy là đầu tháng bảy, Thiên tử lại phát nguyện trai tịnh suốt tháng nên các án tử hình phải hoãn lại đến tháng sau.
Tiên mẫu nhân cơ hội này lặn lội đến tận Bắc Kinh, tìm gặp Tây Môn thượng thư ở bộ hình để kêu oan. Ông nổi tiếng là người thông tuệ nên nhận ra ngay uẩn khúc của sự việc, đòi Tuần phủ Sơn Tây mang tang chứng hồi kinh.
Cuối cùng, ông đã khám phá ra tất cả đều là ngụy tạo. Lụa may lá cờ là sản phẩm của Trung Nguyên. Còn dấu ngọc tỷ kia thì vuông tử Mông Cổ đã thay từ mười năm trước. Khi đem đối chiếu với các tấu biểu của ngoại Mông trong những năm gần đây thì hoàn toàn khác hẳn.
Tây Môn thượng thư liền đứng ra đàn hặc Tuần phủ Sơn Tây, giải oan cho họ Chung. Vì cảm kích trước công ơn tái tạo của lệnh tôn, bốn anh em lão phu đã đến xin làm thủ hạ.
Hai năm sau, nhân dịp đi Sơn Đông thăm bằng hữu, lệnh tôn đã đưa phu nhân và công tử đi theo. Thượng thư đã đến ngoạn cảnh Thái Sơn. Chính hôm ấy, một lão nhân nhỏ bé, râu tóc bạc phơ đột nhiên xuất hiện. Lão đến trước mặt phu thê Thượng thư lúc nào mà anh em lão phu cũng chẳng hay. Nhưng Tây Môn đại nhân chẳng hề sợ hãi, vui vẻ sai bày trà rồi cùng lão ta đàm đạo rất tương đắc.
Cuối cùng lão trao cho lệnh tôn một tấm họa đồ da dê rồi chỉ công tử mà nói: “Lệnh lang có cốt cách như rồng như phượng nhưng lại không có số làm quan, y sẽ là bậc anh hùng cái thế, lưu danh với đời bằng võ nghiệp. Lão hủ xin tặng lại tấm họa đồ Ngũ Hành cung này để làm quà diện kiến. Sau này, lệnh lang sẽ có lúc phải cần đến.”
Nói xong, lão như làn khói mỏng phi thân lên đỉnh núi.
Lệnh tôn thở dài bảo: “Ngũ Hành lão nhân quả là bậc thần tiên đắc đạo!”
Khi hồi kinh, đại nhân bèn giao việc tìm kiếm Ngũ Hành cung cho bốn anh em lão phu. Chính vì vậy, khi lệnh tôn xuôi nam đi phát chuẩn thì bọn ta không có mặt.
Lúc nghe tin dữ liền cải dạng điều tra suốt mấy năm trời. Tuy không tìm ra lai lịch hung thủ nhưng lại biết rằng công tử được một vị đạo nhân ôm lấy mà nhảy xuống sông.
Hai mươi năm nay, bọn lão phu sống bằng hy vọng rằng sẽ có ngày công tử sẽ tìm đến đây để thăm đại di. Thường thỉ chỉ có một người ở lại đây chờ đợi, còn ba người kia sẽ lo việc điều tra tung tích kẻ thù và hạ lạc của Ngũ Hành cung. Tuy nhiên, ba tháng trước, Chung Đối Nguyệt cho rằng bí cung kia ở trong dãy Võ Di sơn nên cả bốn người đều có mặt tại tư dinh Hà huyện lệnh.”
Sĩ Mệnh mừng rỡ nói :
- Té ra đây chính là nhà của đại di ta đấy sao?
- Thưa phải, Lâm phu nhân và Hà huyện lệnh cũng phải mòn mỏi đợi trông công tử.
Sĩ Mệnh tư lự hỏi :
- Vì sao ta không hề nghe đại sư huynh Tùy Vân đạo trưởng nhắc đến các vị?
Thiết Diện Cuồng Sư cười đáp :
- Khi đạo trưởng và lệnh tôn biết nhau thì bốn anh em tại hạ đã rời khỏi Bắc Kinh đi tìm Ngũ Hành cung, nên không thể biết nhau.
Sĩ Mệnh hiểu ra, vui vẻ bảo :
- Các vị chưa cho ta biết đại danh của ba người còn lại?
Lão nhân bật cười :
- Bọn thuộc hạ thật là sơ xuất. Lão là Chu Đan Khâu, được đồng đạo giang hồ gọi là Hồi Phong Kiếm.
Nữ nhân kia tiếp lời :
- Thuộc hạ đứng thứ hai, tên gọi là Tô Thiếu Phân, bị võ lâm bỡn cợt gọi đùa là Bạch Bì quả phụ.
Hán tử miệng rộng mỉm cười khiến mặt gã bớt đi vẻ tàn nhẫn :
- Tam ca Thiết Diện Cuồng Sư thì công tử đã biết, thuộc hạ đứng thứ ba, tên gọi Hạ Sầu Miêu, biệt hiệu là Ma Ảnh Tử.
Sĩ Mệnh ngơ ngẩn :
- Chư vị là đồng bào huynh đệ sao lại không cùng họ?
Cuồng Sư có vẻ đắc ý :
- Thuộc hạ xuất đạo trước nên tiên phụ cũng chẳng làm gì được. Ba người này thấy thuộc hạ nổi danh nên cũng đòi vác kiếm vào giang hồ. Tiên phụ bèn bắt họ không được dùng họ Chung để dương danh. Ông bảo chỉ một mình thuộc hạ cũng đủ tai tiếng rồi. Chính vì vậy họ phải lấy họ khác.
Chu Đan Khâu gật gù :
- Cũng nhờ vậy mà trong võ lâm không ai biết được mối quan hệ của anh em tại hạ.
Cuồng Sư gãi đầu hỏi :
- Nhị thư, sao chúng ta không bày tiệc rượu để mừng công tử?
Bạch Bì quả phụ cười bảo :
- Nay đã tìm được thiếu chủ nhân, để xem tam đệ còn mượn cớ gì để say sưa nữa? Nếu không vì chè chén thì đâu đến nỗi lộ việc ngươi có họa đồ Ngũ Hành cung?
Cuồng Sư hổ thẹn cúi đầu biện bạch :
- Hôm ấy tiểu đệ bực mình vì tìm mãi không thấy bí cung nên mới buột miệng nhắc đến chữ Ngũ Hành cung. Nào ngờ lại có đến mấy chục người nghe được nên mới lộ chuyện.
Chu Đan Khâu bỗng hỏi :
- À, mà vì sao ngươi lại gặp được thiếu chủ nhân?
Cuồng Sư nhăn nhó kể lại cuộc tập kích của Tam Hoàn bang, do Phượng Hoàng đài chủ Tưởng Thanh Ngưu thống lĩnh.
Nghe nói Sĩ Mệnh chỉ cần một chiêu đã đả thương được họ Tưởng, anh em họ Chung nhìn chàng với ánh mắt ngưỡng mộ. Sĩ Mệnh lắc đầu ngao ngán :
- Tại hạ đã dồn hết công lực vào chiêu Ngự kiếm và xuất thủ rất bất ngờ. Lão hộ pháp Tam Hoàn bang không chết chứng tỏ chiêu ấy sẽ hoàn toàn vô dụng với Tam Hoàn bang chủ. Theo tại hạ được biết thì võ công của Tam Hoàn ẩn sĩ còn cao hơn cả Huyết Y Thần Quân. Lão lại chính là kẻ chủ mưu vụ huyết án sát sai gia phụ mẫu.
Sĩ Mệnh liền kể cho họ nghe những lời khai báo của Hồng Bào Tôn Giả Cổ Hạo. Câu chuyện vừa dút thì trời rạng sáng.
Bạch Bì quả phụ đưa chàng đi rửa mặt, chuẩn bị ra mắt đại di và di trượng trong bữa điểm tâm. Ma Ảnh Tử thì đến khách điếm lấy ngựa và hành lý cho Sĩ Mệnh.
Giữa canh hai chàng mới đến mới đến nơi. Xuất hiện lúc này e hơi đường đột, Sĩ Mệnh vào khách điểm qua đêm, đợi sáng ra sẽ đến bái kiến đại di và di trượng.
Tắm gội và ăn uống xong, theo thói quen chàng ngồi nhập định hành công. Bỗng thính giác tinh tường của chàng nghe được tiếng thì thầm bên kia vách.
- Bổn hộ pháp! Chẳng lẽ lão quỷ say kia lợi hại lắm hay sao mà Tam Hoàn bang chúng ta phải cử đi đến năm mươi cao thủ hạng nhất?
Một giọng già nua đáp lại :
- Ngươi quả là kẻ kiến văn nông cạn. Thiết Diện Cuồng Sư là một trong Ngũ đại hung thần của võ lâm Trung Nguyên, bản lãnh rất cao cường, thần lực chẳng kém gì Hạng Võ thuở xưa. Lão ta lại là người duy nhất biết đường dẫn đến Ngũ Hành cung, nơi cất giấu võ học tuyệt thế và vàng bạc châu báu. Giáo chủ truy lùng lão Chung Đối Nguyệt này đã hơn hai năm. Đêm nay, bất cứ giá nào cũng phải bắt sống cho được họ Chung.
Sĩ Mệnh nghe nhắc đến Tam Hoàn bang lòng vô cùng phấn khởi, quyết không bỏ qua cơ hội điều tra. Chàng mở bọc hành lý khoác vào bộ trường bào lam thẫm và lấy khăn bịt mặt lại.
Chàng ngồi chờ đợi và suy nghĩ cách giữ kín lai lịch. Trước thế lực hùng mạnh của Tam Hoàn bang, chàng không thê sớm lộ mặt được. Nghĩ đến pho Hạc Vũ kiếm pháp do ân sư mới sáng tạo trong những năm cuối đời, chàng rất an tâm. Trước đây, Thiên Hạc chân nhân nổi danh vũ nội bằng pho Toàn Chân thập bát thức Nhưng cho đến lúc qua tuổi bát tuần, ông lại tự nghĩ ra pho kiếm mới. Hạc Vũ kiếm pháp khác hẳn Toàn Chân kiếm pháp từ hình thức đến kiếm ý. Chưa ai trong võ lâm được thấy qua nên chàng không sợ đối phương lần ra xuất xứ.
Gần cuối canh ba, bọn Tam Hoàn bang khởi hành. Chúng vượt tường khách điểm, đi về hướng rặng Võ Di sơn ở phía Bắc thành. Sĩ Mệnh như cánh dơi bám theo không rời.
Năm mươi cao thủ bịt mặt đều có khinh công nhanh nhẹn, chứng tỏ bản lãnh của chúng rất lợi hại. Sĩ Mệnh thầm lo cho lão Thiết Diện Cuồng Sư kia.
Đêm nay không mưa nên ngàn sao lấp lánh, soi rọi bóng dáng của ba sáu ngọn núi trong dãy Võ Di. Chàng ngưỡng mộ thắng cảnh này từ lâu, tiếc rằng giờ là ban đêm nên không thể thưởng thức được vẻ đẹp kỳ tú của ngọn danh sơn.
Cách chân núi không xa có một tòa nông xá nhỏ. Nơi ấy chính là mục tiêu của bọn Tam Hoàn bang. Năm mươi cao thủ vây chặt bốn bề, tay lăm lăm trường kiếm, vai khoác những vòng dây thừng. Một tên sơ ý đạp gấy cành cây khô, lập tức trong trang phát ra tiếng quát vang như sấm :
- Bọn tiểu tặc nào đấy?
Mười mấy ngọn đuốc được đốt lên và lão hộ pháp Tam Hoàn bang cười ha hả :
- Có cố nhân đến thăm sao Chung lão đệ quát tháo như vậy?
Từ trong căn nông xá, một người vạm vỡ xách côn sắt bước ra. Đó là một đại hán tuổi độ ngũ tuần, đầu cạo trọc, mặt sạm đen. Lão mặc chiếc áo da không tay bó sát, để lộ những bắp thịt cuồn cuộn trông rất uy mãnh. Làn môi mỏng dính lại hằn lên nét tàn nhẫn và đôi mắt xếch kia chói lọi. Toàn thân lão tỏa ra sát khí hừng hực như ác thú.
Sĩ Mệnh ngạc nhiên trước dung mạo và tuổi tác của Thiết Diện Cuồng Sư Chung Đối Nguyệt. Hơn mười năm trước, họ Chung mới tứ thập mà đã xếp vào hàng ngũ võ lâm hung thần thì quả là khó hiểu? Bốn người kia hiện đều đã ở tuổi lục, thất tuần.
Cuồng Sư thấy chỗ ở của mình đã bị vây chặt, lão cười nhạt :
- Các hạ là ai mà dám xưng cố nhân của Chung mỗ?
Lão hộ pháp liền ngâm nga :
“Phượng hoàng đài thượng phượng hoàng du, phượng khứ dài không giang tự lưu.”
Thiết Diện Cuồng Sư cười kháy :
- Té ra là Phượng Hoàng đài chủ Tưởng Thanh Ngưu ở Kim Lãng. Nhưng xem ra lão đã bán mình cho ai rồi thì phải?
Nghe giọng mỉa mai, Tưởng Thanh Ngưu hổ thẹn cố dịu giọng :
- Tam Hoàn bang chủ là bậc kỳ nhân tuyệt thế, lại hết lòng mời mọc nên lão phu đành đem chút tài học ra phò tá người an định võ lâm.
- Vậy đêm nay đài chủ mang bọn âm binh này đến đây với mục đích gì?
- Bổn Bang chủ khao khát hiền tài như ruộng mong mưa. Nghe nói Chung lão đệ ẩn cư chốn này nên sai lão phu đi mời về làm khách khanh, cùng nhau tạo phúc cho giang hồ.
Thiết Diện Cuồng Sư ngửa cổ cười cuồng ngạo :
- Tại hạ là kẻ thô mãng, suốt ngày chìm trong men rượu, coi danh lợi như phù vân. Tưởng lão hãy về bảo quý Bang chủ tìm người khác vậy.
Sĩ Mệnh nghe trong tiếng cười phảng phất mối thương tâm nào đó. Chàng bất giác sinh lòng mến mộ lão hung thần khẳng khái này.
Tưởng Thanh Ngưu trở giọng :
- Lão đệ không muốn hợp tác với Tam Hoàn bang cũng được, nhưng xin hãy cho mượn họa đồ Ngũ Hành cung.
Cuồng Sư quắc mắt :
- Chung mỗ hành tẩu giang hồ từ năm mười bảy tuổi, chưa hề biết sợ là gì. Chút thanh danh của lão chẳng thể dọa được ta đâu.
Dứt lời, lão vung thanh thiết côn đánh liền. Phượng Hoàng đài chủ cử chưởng đón chiêu rồi quát thủ hạ xông vào.
Thần lực của Cuồng Sư đáng gọi là kinh thế hãi tục. Cây côn sắt nặng nề kia như trận cuồng phong giáng vào màn lưỡi kiếm. Chỉ chiêu đầu đã có ba thanh trường kiếm bị chấn gãy, kèm theo tiếng rên la thảm khốc. Bọn hắc y kinh hãi dạt ra, dùng phép du đấu thay nhau tấn công.
Nhưng Chung Đối Nguyệt có lối đánh cực kỳ liều mạng, lão lao đến bất kể thân mình, chiêu thức đơn giản nhưng mãnh liệt và chuẩn xác. Lại thêm bốn tên nữa gào lên rồi gục ngã.
Lão hộ pháp họ Tưởng vội tham chiến để tránh thương vong cho đồng đảng. Lão dở pho Phượng Hoàng thần chưởng lừng danh, đảo lộn trên đầu Cuồng Sư mà giáng chưởng xuống.
Chiến thuật này đã khiến Chung Đối Nguyệt phải lúng túng. Sau bốn lần dùng đơn chưởng đỡ chiêu, họ Chung nghe khí huyết nhộn nhạo. Lão căm hận gầm vang, xông vào hàng ngũ bọn hắc y. Cuồng Sư bám chặt lấy các đối thủ, hạ sát và dời chỗ rất nhanh để tránh được sự tấn công trên cao của Phượng Hoàng đài chủ.
Lúc đầu, phương thức này rất hữu hiệu, giúp lão giết thêm được vài tên nữa. Nhưng sau đó, bọn hắc y khôn ngoan hơn, liên thủ chặn đứng Thiết Diện Cuồng Sư lại.
Tưởng Thanh Ngưu thừa cơ giáng xuống mười mấy đạo chưởng phong mãnh liệt. Cuồng Sư cắn răng vung tả thủ chống đỡ, máu miệng trào ra ướt ngực.
Bọn bang chúng Tam Hoàn bắt đầu sử dụng đến những sợi dây thừng để bắt sống đối phương. Ba mươi sợi dây thòng lọng lao đến tới tấp. Chung Đối Nguyệt nào phải kẻ tầm thường, lão ôm côn lăn tròn trên mặt đất, đập gãy liền mười mấy lóng xương chân.
Phượng Hoàng đài chủ động sát khí bốc lên cao rồi bủa lưới chưởng xuống, chấp nhận giết oan cả mấy tên thủ hạ. Cuồng Sư đâu ngờ họ Tưởng lại tàn độc như vậy nên đã trúng một đòn vào vai hữu, thanh côn sắt dời khỏi tay. Lão giận dữ bật dậy, múa tít song quyền lao về phía Tưởng Thanh Ngưu.
Đài chủ cười nhạt, cử chưởng đỡ chiêu. Chung Đối Nguyệt hộc thêm một ngụm máu nữa nhưng cũng đẩy lùi được đối phương ba bước. Tưởng lão tặc thầm kinh hãi trước thần lực của Cuồng Sư. Nhưng mấy vòng dây đã bay dện, khóa được hai tay họ Chung. Cuồng Sư quát vang như sấm, giật mạnh đầu dây, kéo hai gã hắc y về phía mình và vung cước đá vào ngực. Chúng rú lên đau đớn, văng xa hơn trượng.
Tiếc rằng đó là chiến tích cuối cùng của Thiết Diện Cuồng Sư. Thêm bảy, tám vòng dây nữa đã chụp vào cổ và thân thể lão Bọn hắc y hợp lực kéo căng đầu dây vì e sợ thần lực của họ Chung.
Cuồng Sư vùng vẫy, gào thét như mãnh thú nhưng chỉ hoài công. Bỗng lão xuôi tay, không phản kháng nữa mà ngạo nghễ nói :
- Tưởng Thanh Ngưu! Lão tưởng trói được ta là có thể lấy được họa đồ ư? Lão nhầm rồi! Chung mỗ thà chết chứ không bao giờ để phường gian ác lấy được tuyệt học Ngũ Hành cung. Nó hiện đang nằm ở trong đầu ta đây này!
Nói xong, lão ngửa mặt lên trời, sa lệ khấn thầm :
- Tây Môn đại nhân! Tại hạ thụ mệnh mà không làm tròn trọng trách, đành đem cái chết đền ơn tri ngộ.
Lúc đầu, Sĩ Mệnh cho rằng bọn Tam Hoàn bang không dám giết Cuồng Sư, mà chỉ bắt sống lấy họa đồ. Vì vậy, chàng ẩn nhẫn không can thiệp, chờ chúng đắc thủ xong thì sẽ theo dõi đến tận sào huyệt. Nào ngờ Chung Đối Nguyệt kiên cường, bất khuất, thà chết chứ không chịu sống thừa. Lại nghe nhắc đến Tây Môn đại nhân nào đó, chàng chấn động tấm can, từ đỉnh cây cao lao vút xuống.
Thanh Tam Tiết kiếm lập tức chặt đứt mười mấy sợi dây chão, trả tự do cho Cuồng Sư. Chung Đối Nguyệt mừng rỡ, nhảy đến đập chết hai gã hắc y.
Sĩ Mệnh quan sát kiếm pháp bọn Tam Hoàn, biết chúng chính là các sát thủ đảo Bành Hổ nên sát bốc lên ngùn ngụt. Tổng cộng đã có hơn hai trăm người của Từ gia trang bị chúng sát hại, cả những đứa bé thơ ngây.
Sĩ Mệnh động nộ, hóa thành ánh chớp bạc bay về phía lão hộ pháp Tam Hoàn bang. Chàng biết rằng có giết được lão ta thì bọn hắc y kia mới chịu rút lui.
Phượng Hoàng đài chủ nổi danh võ lâm đã mấy chục năm nay, cơ trí và bản lãnh đều hơn hẳn Ngũ đại hung thần, nay dù bị bất ngờ vẫn ung dung cử chưởng đón chiêu. Lão chỉ sai lầm ở một điểm rằng đối phương đã dùng đến phép Ngự kiếm. Kiếm khí xé toang màn chưởng kình, ập đến như cơn lốc, liếm vào cơ thể Tưởng Thanh Ngưu.
Cũng may, Tưởng lão ma phản ứng cực kỳ thần tốc, lập tức ngã ngửa người, đẩy mạnh song cước, lướt trên mặt cỏ, rời khỏi vùng nguy hiểm. Nhưng lão cũng bị Tam Tiết kiếm rạch mấy đường sâu hoắm trên ngực, bụng và đùi, máu tuôn xối xả.
Thanh Ngưu đau đớn và khiếp sợ, ra lệnh rút quân và đào tẩu ngay.
Toán bang chúng Tam Hoàn thấy Đại hộ pháp không chịu nổi một chiêu của kẻ lạ mặt, chúng sợ khiếp vía lẩn cả vào bóng đêm.
Sĩ Mệnh định bám theo nhưng thấy Thiết Diện Cuồng Sư lảo đảo vì thương thế, chàng đành bỏ ý định ấy, quay lại chăm so họ Chung. Sau khi được điểm huyệt và truyền ít nội lực, Chung Đối Nguyệt tỉnh lại. Lão trầm giọng hỏi :
- Các hạ là cao nhân phương nào và vì sao lại cứu tại hạ?
Sĩ Mệnh biết lão nghi ngờ mình cũng âm mưu chiếm đoạt tấm họa đồ Ngũ Hành cung nên rất e ngại, chàng cười đáp :
- Tại hạ có thù riêng với Tam Hoàn bang nên mới xuất thủ chứ không phải vì muốn cứu các hạ. Nếu thương tích của các hạ không nặng lắm thì tại hạ xin cáo từ.
Nghe giọng nói, họ Chung biết chàng còn trẻ. Lão kinh ngạc nhưng yên tâm hơn. Cuồng Sư cười khổ :
- Giang hồ hung hiểm, gian trá phi thường, tại hạ chẳng thể mất cảnh giác được. Dù lòng dạ các hạ như thế nào thì Chung Đối Nguyệt cũng xin lạy tạ ơn cứu mạng.
Lão sụp xuống lạy ba lạy. Sĩ Mệnh bước tránh sang một bên rồi điềm đạm bảo :
- Chung các hạ bất tất phải nhắc đến chuyện ân nghĩa, chỉ cần trả lời tại hạ một việc là đủ.
Chung Đối Nguyệt là một tay lão luyện giang hồ nên đáp ngay :
- Nếu việc ấy không liên quan đến tấm họa đồ Ngũ Hành cung thì tại hạ chẳng dám từ nan.
Sĩ Mệnh thầm khen, gật đầu nói :
- Tại hạ chỉ muốn biết lúc nãy các hạ đã khấn vái vị Tây Môn đại nhân nào vậy?
Cuồng Sư chấn động, suy nghĩ một lúc rồi bảo :
- Nếu các hạ thực tâm muốn biết việc ấy thì hãy theo tại hạ đến một địa phương khác. Nơi đây không còn là chỗ an toàn nữa rồi.
Nói xong, lão đứng lên, lảo đảo bước đi, Sĩ Mệnh vội đưa lưng ra :
- Các hạ thọ thương, không nên cử động nhiều. Cứ chỉ đường để tại hạ cõng đi.
Cao thủ võ lâm tối kỵ việc quay lưng trước mặt người khác. Chỉ một cái điểm nhẹ vào tử huyệt là mạng vong. Cuồng Sư chợt hiểu chàng trai bịt mặt này không có cái tâm tàn ác, lão vững dạ trèo lên.
Chung Đối nguyệt là người có thân hình khôi vĩ, chắc nịch, nặng đến gần một trăm năm chục cân, thế mà Sĩ Mệnh vẫn lướt nhanh như gió khiến Cuồng Sư càng hết lòng khâm phục, tự hỏi chàng là đệ tử của bậc cao nhân nào.
Lạ thay, Cuồng Sư lại chỉ đường cho Sĩ Mệnh trở vào thành Nam Bình. Qua nhiều đường ngang ngõ tắt, hai người có mặt ở phía sau một tòa dinh thự. Nơi đây có chiếc cổng nhỏ. Cuồng Sư tuột xuống, cầm vòng cửa đập nhẹ bảy cái. Không lâu sau, có tiếng bước chân người bước ra, cẩn thận hỏi nhỏ :
- Ai đấy?
Cuồng Sư hạ giọng :
- Đại ca, tiểu đệ đây.
Cánh cửa hé mở cho hai người bước vào. Dưới ánh đèn lồng, Sĩ Mệnh thấy một lão già áo xanh, tóc bạc, râu dài, ăn mặc như viên Tổng quản của một nhà quyền quý.
Lão có về bất ngờ khi thấy Cuồng Sư mang về một người bịt mặt. Lão hỏi ngay :
- Chung đệ, vị này là ai?
Cuồng Sư mỉm cười :
- Có thể chàng công tử đây chính là người mà đại ca đang mong đợi đấy.
Lão già áo xanh thoáng biến sắc, quay lưng dẫn đường, cước bộ dường như nhanh hơn lúc đi ra.
Ba người đi xuyên qua vườn hoa, đến hậu viện của tòa dinh thự, bước vào một phòng lớn.
Lão già khép cửa lại rồi đốt cả năm ngọn trên giá nến. Dường như tiếng ho của lão là ám hiệu nên lát sau có thêm hai người đẩy cửa bước vào. Đó là một nữ nhân tuổi ngũ tuần có thân hình mập mạp, da trắng muốt. Mặt bà hiền lành, phúc hậu, chẳng có vẻ gì là biết võ công. Người kia thì trái lại, gã không gầy ốm nhưng người mỏng mảnh, ánh mắt ảm đạm, mờ tối nhưng chiếc miệng rộng và đôi môi mỏng dính chứng tỏ một bản chất tàn nhẫn lạnh lùng.
Cả bốn người lặng lẽ ngồi xuống quanh chiếc bàn đen bóng. Sĩ Mệnh cũng thản nhiên ngồi theo. Chiếc ghế mà họ chừa lại cho chàng ở giữa lão nhân tóc bạc và hán tử miệng rộng.
Chàng vừa an tọa thì họ nhất tề gác tay lên thành ghế sau lưng. Sĩ Mệnh biết rõ những ngón tay kia đang nhằm vào sáu đại huyệt trên vai mình. Họ dồn chân khí đến mức chót nên đã vô tình lay động màn cương khí hộ thân của Sĩ Mệnh. Với năm thành Hỗn Nguyên khí công, chàng đủ sức bảo vệ được thân mình nên không hề lo sợ.
Thiết Diện Cuồng Sư đã nắm chắc cục diện, mỉm cười bảo :
- Tại hạ chẳng phải là người có lòng lang dạ sói, lấy oán báo đức. Có điều câu hỏi của các hạ đã chạm đến một bí mật trọng đại của anh em tại hạ. Vì vậy, mong các hạ lột khăn và thành thực khai báo lai lịch.
Sĩ Mệnh có công phu hàm dưỡng rất thâm hậu, tính tình lại rộng rãi, phóng khoáng, nên không hề bị khích nộ. Chàng đưa tay lột khăn che mặt, hòa nhã nói :
- Tại hạ là Tây Môn Sĩ Mệnh, di cô của Hình bộ Thượng thư Tây Môn Thường.
Bốn người kia biến sắc, chăm chú quan sát gương mặt của chàng. Lão nhân tóc bạc vẫn chưa chịu rút bàn tay chết chóc của mình về. Lão dịu giọng hỏi :
- Công tử có gì để chứng minh không?
Sĩ Mệnh nhớ đến màn ngọc bội mà Trình Bội Linh đã để lại Chàng lấy ra đặt lên bàn :
- Chư vị có nhận ra mảnh ngọc bội này hay không?
Cuồng Sư vội chụp lấy xem xét rồi hỏi lại :
- Từ đâu mà công tử lại có vật này?
- Đây là tín vật mà tiên phụ đã trao cho Động Đình Long Nữ Trình Bội Linh, ái nữ của Động Đình Nhất Bá. Nàng vì hiểu lầm mà trả lại. Còn mảnh của tại hạ đã thất lạc từ hai mươi năm trước.
Cuồng Sư lộ vẻ hài lòng :
- Đúng lắm! Hai mảnh ngọc bội này do chính tại hạ làm ra. Nhưng xin hỏi công tử đến Nam Bình với mục đích gì?
- Tại hạ có một vị đại di nhũ danh là Lâm Mỹ Phụng, có chồng là Huyện lệnh Nam Bình.
Nữ nhân mập mạp kia nở nụ cười hiền dịu :
- Còn một câu hỏi cuối cùng. Đó là vì sao công tử thoát chết và ở đâu trong suốt hai mươi năm qua?
Chàng bỗng có cảm tình với người đàn bà dễ mến này nên vui vẻ đáp :
- Đêm ấy tại hạ được Tùy Vân đạo trưởng cứu mạng. Ông đem tại hạ về núi Hải Bạt để nhờ Thiên Hạc chân nhân chữa trị chưởng thương. Sau đó chân nhân đã nhận tại hạ làm đệ tử.
Dứt lời, mà cương khí hộ thân phình ra, đẩy bật hai bàn tay của hai người bên cạnh. Thân hình chàng bốc thẳng lên nóc sảnh, là đà rơi xuống, chặn ngay lối ra. Sĩ Mệnh chỉnh sắc bảo :
- Tại hạ đã tỏ bày thân thế, đến lượt chư vị khai báo.
Lão nhân tóc bạc lẩm bẩm :
- Hỗn Nguyên chân khí, “Thiên Hạc Hành Không”. Chẳng thể sai được!
Lão rời ghế phục xuống. Lão nhân nói với giọng hân hoan khôn xiết :
- Chúng thuộc hạ bái kiến thiếu chủ nhân.
Họ nhất tề bái kiến, lúc ngẩng lên ánh mắt đều đẫm lệ. Sĩ Mệnh ôn tồn bảo :
- Tứ vị chớ đa lễ, hãy cho ta biết ngọn ngành.
Họ đứng lên, mời chàng trở lại bàn. Lão nhân nghẹn ngào kể lại :
- “Bọn thuộc hạ là đồng bào huynh đệ. Con cái của dòng họ Chung ở Sơn Tây. Tiên phụ vốn là một thương gia giàu có, nắm trong tay đường dây buôn bán với nội ngoại Mông. Hai mươi năm trước, một gã lái buôn trong phủ ỷ thế Lưu Cẩn, đòi tiên phụ phải sang lại sanh ý, đương nhiên người không đồng ý. Lão cẩu tặc Lưu Tích này liền bày độc kế, đem tang vật lén giấu vào thư phòng của Chung gia trang rồi báo quan.
Tuần phủ Sơn Tây cũng là vây cánh của họ Lưu nên lập tức cho quân vây chặt tệ trang rồi lục soát. Cuối cùng, chúng tìm thấy một lá đại ỷ của Mông Cổ và một số thư từ viết bằng chữ Mông, có đóng dấu ngọc tỷ. Nội dung là phong cho gia phụ làm Bình Nam vương, có trách nhiệm chuẩn bị lương thực cho quân Mông khi họ vượt trường thành.
Với những chứng cớ ấy, lão Tuần phủ hạ lệnh bắt giam toàn gia hạ ngục. Bốn anh em định chém giết quan quân nhưng lại sợ di hại đến cha già và quyến thuộc nên đành bó tay chịu trói. May mà tiên mẫu không có nhà vì đi dâng hương ở Lã Lương sơn. Nghe tin dữ, bà liền trốn biệt để lo việc kháng án.
Chỉ năm ngày sau, Tuần phủ Sơn Tây đã đăng đường và khép tiên phụ vào tội tư thông ngoại bang, âm mưu phản nghịch. Lão xử chém toàn gia và tịch biên tài sản.
Tình cờ lúc ấy là đầu tháng bảy, Thiên tử lại phát nguyện trai tịnh suốt tháng nên các án tử hình phải hoãn lại đến tháng sau.
Tiên mẫu nhân cơ hội này lặn lội đến tận Bắc Kinh, tìm gặp Tây Môn thượng thư ở bộ hình để kêu oan. Ông nổi tiếng là người thông tuệ nên nhận ra ngay uẩn khúc của sự việc, đòi Tuần phủ Sơn Tây mang tang chứng hồi kinh.
Cuối cùng, ông đã khám phá ra tất cả đều là ngụy tạo. Lụa may lá cờ là sản phẩm của Trung Nguyên. Còn dấu ngọc tỷ kia thì vuông tử Mông Cổ đã thay từ mười năm trước. Khi đem đối chiếu với các tấu biểu của ngoại Mông trong những năm gần đây thì hoàn toàn khác hẳn.
Tây Môn thượng thư liền đứng ra đàn hặc Tuần phủ Sơn Tây, giải oan cho họ Chung. Vì cảm kích trước công ơn tái tạo của lệnh tôn, bốn anh em lão phu đã đến xin làm thủ hạ.
Hai năm sau, nhân dịp đi Sơn Đông thăm bằng hữu, lệnh tôn đã đưa phu nhân và công tử đi theo. Thượng thư đã đến ngoạn cảnh Thái Sơn. Chính hôm ấy, một lão nhân nhỏ bé, râu tóc bạc phơ đột nhiên xuất hiện. Lão đến trước mặt phu thê Thượng thư lúc nào mà anh em lão phu cũng chẳng hay. Nhưng Tây Môn đại nhân chẳng hề sợ hãi, vui vẻ sai bày trà rồi cùng lão ta đàm đạo rất tương đắc.
Cuối cùng lão trao cho lệnh tôn một tấm họa đồ da dê rồi chỉ công tử mà nói: “Lệnh lang có cốt cách như rồng như phượng nhưng lại không có số làm quan, y sẽ là bậc anh hùng cái thế, lưu danh với đời bằng võ nghiệp. Lão hủ xin tặng lại tấm họa đồ Ngũ Hành cung này để làm quà diện kiến. Sau này, lệnh lang sẽ có lúc phải cần đến.”
Nói xong, lão như làn khói mỏng phi thân lên đỉnh núi.
Lệnh tôn thở dài bảo: “Ngũ Hành lão nhân quả là bậc thần tiên đắc đạo!”
Khi hồi kinh, đại nhân bèn giao việc tìm kiếm Ngũ Hành cung cho bốn anh em lão phu. Chính vì vậy, khi lệnh tôn xuôi nam đi phát chuẩn thì bọn ta không có mặt.
Lúc nghe tin dữ liền cải dạng điều tra suốt mấy năm trời. Tuy không tìm ra lai lịch hung thủ nhưng lại biết rằng công tử được một vị đạo nhân ôm lấy mà nhảy xuống sông.
Hai mươi năm nay, bọn lão phu sống bằng hy vọng rằng sẽ có ngày công tử sẽ tìm đến đây để thăm đại di. Thường thỉ chỉ có một người ở lại đây chờ đợi, còn ba người kia sẽ lo việc điều tra tung tích kẻ thù và hạ lạc của Ngũ Hành cung. Tuy nhiên, ba tháng trước, Chung Đối Nguyệt cho rằng bí cung kia ở trong dãy Võ Di sơn nên cả bốn người đều có mặt tại tư dinh Hà huyện lệnh.”
Sĩ Mệnh mừng rỡ nói :
- Té ra đây chính là nhà của đại di ta đấy sao?
- Thưa phải, Lâm phu nhân và Hà huyện lệnh cũng phải mòn mỏi đợi trông công tử.
Sĩ Mệnh tư lự hỏi :
- Vì sao ta không hề nghe đại sư huynh Tùy Vân đạo trưởng nhắc đến các vị?
Thiết Diện Cuồng Sư cười đáp :
- Khi đạo trưởng và lệnh tôn biết nhau thì bốn anh em tại hạ đã rời khỏi Bắc Kinh đi tìm Ngũ Hành cung, nên không thể biết nhau.
Sĩ Mệnh hiểu ra, vui vẻ bảo :
- Các vị chưa cho ta biết đại danh của ba người còn lại?
Lão nhân bật cười :
- Bọn thuộc hạ thật là sơ xuất. Lão là Chu Đan Khâu, được đồng đạo giang hồ gọi là Hồi Phong Kiếm.
Nữ nhân kia tiếp lời :
- Thuộc hạ đứng thứ hai, tên gọi là Tô Thiếu Phân, bị võ lâm bỡn cợt gọi đùa là Bạch Bì quả phụ.
Hán tử miệng rộng mỉm cười khiến mặt gã bớt đi vẻ tàn nhẫn :
- Tam ca Thiết Diện Cuồng Sư thì công tử đã biết, thuộc hạ đứng thứ ba, tên gọi Hạ Sầu Miêu, biệt hiệu là Ma Ảnh Tử.
Sĩ Mệnh ngơ ngẩn :
- Chư vị là đồng bào huynh đệ sao lại không cùng họ?
Cuồng Sư có vẻ đắc ý :
- Thuộc hạ xuất đạo trước nên tiên phụ cũng chẳng làm gì được. Ba người này thấy thuộc hạ nổi danh nên cũng đòi vác kiếm vào giang hồ. Tiên phụ bèn bắt họ không được dùng họ Chung để dương danh. Ông bảo chỉ một mình thuộc hạ cũng đủ tai tiếng rồi. Chính vì vậy họ phải lấy họ khác.
Chu Đan Khâu gật gù :
- Cũng nhờ vậy mà trong võ lâm không ai biết được mối quan hệ của anh em tại hạ.
Cuồng Sư gãi đầu hỏi :
- Nhị thư, sao chúng ta không bày tiệc rượu để mừng công tử?
Bạch Bì quả phụ cười bảo :
- Nay đã tìm được thiếu chủ nhân, để xem tam đệ còn mượn cớ gì để say sưa nữa? Nếu không vì chè chén thì đâu đến nỗi lộ việc ngươi có họa đồ Ngũ Hành cung?
Cuồng Sư hổ thẹn cúi đầu biện bạch :
- Hôm ấy tiểu đệ bực mình vì tìm mãi không thấy bí cung nên mới buột miệng nhắc đến chữ Ngũ Hành cung. Nào ngờ lại có đến mấy chục người nghe được nên mới lộ chuyện.
Chu Đan Khâu bỗng hỏi :
- À, mà vì sao ngươi lại gặp được thiếu chủ nhân?
Cuồng Sư nhăn nhó kể lại cuộc tập kích của Tam Hoàn bang, do Phượng Hoàng đài chủ Tưởng Thanh Ngưu thống lĩnh.
Nghe nói Sĩ Mệnh chỉ cần một chiêu đã đả thương được họ Tưởng, anh em họ Chung nhìn chàng với ánh mắt ngưỡng mộ. Sĩ Mệnh lắc đầu ngao ngán :
- Tại hạ đã dồn hết công lực vào chiêu Ngự kiếm và xuất thủ rất bất ngờ. Lão hộ pháp Tam Hoàn bang không chết chứng tỏ chiêu ấy sẽ hoàn toàn vô dụng với Tam Hoàn bang chủ. Theo tại hạ được biết thì võ công của Tam Hoàn ẩn sĩ còn cao hơn cả Huyết Y Thần Quân. Lão lại chính là kẻ chủ mưu vụ huyết án sát sai gia phụ mẫu.
Sĩ Mệnh liền kể cho họ nghe những lời khai báo của Hồng Bào Tôn Giả Cổ Hạo. Câu chuyện vừa dút thì trời rạng sáng.
Bạch Bì quả phụ đưa chàng đi rửa mặt, chuẩn bị ra mắt đại di và di trượng trong bữa điểm tâm. Ma Ảnh Tử thì đến khách điếm lấy ngựa và hành lý cho Sĩ Mệnh.
Bình luận truyện