Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 1001: Mỗi người đều đang lựa chọn
Mấy con thỏ hoảng mập mạp nằm sấp trong bụi cỏ ven đường. Thỏ hoang có lông màu xám là để tự vệ, nhìn từ xa tưởng rằng chỉ là hòn đá, hơn nữa có bụi cỏ che lấp, rất khó bị phát hiện. Chúng nó giống như một đám cao thủ có tu vị không tầm thường mượn địa hình để ẩn nấp, chờ đợi kẻ thù rồi tung một kích trí mạng.
Trên bầu trời một con chim ưng đang bay quanh.
Lúc Phương Giải cưỡi bạch sư chạy trên đường, mấy con thỏ hoang sợ tới mức không dám nhúc nhích. Con hùng ưng trên bầu trời kia vẫy cánh một cái liền bay về hướng xa xa.
Đi theo sau Phương Giải là hai người, một thanh niên tuấn mỹ đeo kiếm, một đạo sĩ béo dễ mến.
Ba người đi không nhanh. Tuy hai con chiến mã đằng sau đã thích ứng với khí tức vương giả trên người của bạch sư, nhưng bọn chúng vẫn không dám lại gần. Người trẻ tuổi đeo kiếm có thần sắc lạnh lùng, mà đạo sĩ béo thì thỉnh thoảng nhàm chán cúi người ngắt một cọng cỏ rồi bỏ vào miệng nhai nhai.
- Bỗng nhiên nghĩ tới đoạn đường từ Tây Bắc tới Trường An.
Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên cười cười, ngậm cọng cỏ, nói:
- Quan đạo cũng hoang vu như vậy, không có một bóng người nào.
Tạ Phù Diêu chưa từng đi qua đó nên không biết, chỉ nghiêng tai lắng nghe.
- Ta nói cho ngươi biết.
Hạng Thanh Ngưu đụng đụng vào người Tạ Phù Diêu:
- Lúc đó cái người cưỡi bạch sư đi phía trước kia còn là một tên ngu ngốc. Nói hắn tay trói gà không chặt thì hơi quá, nhưng nhiều nhất chỉ là một người thường. Lúc ấy ta muốn lừa hắn mấy lượng bạc, ai ngờ bị hắn lừa nhiều hơn.
Trong mắt Tạ Phù Diêu hiện lên một tia khác thường, sau đó gật đầu, như có điều suy nghĩ. Hạng Thanh Ngưu nhìn ra được sự không ổn trong mắt của Tạ Phù Diêu, lúc đầu không hiểu, một lúc sau nhổ cọng cỏ trong miệng, nói:
- Ngươi chớ suy nghĩ linh tinh, Đạo gia ta là một nam nhân chính cống! Tuy ta không thích lại gần nữ nhân, nhưng Đạo gia ta vẫn thích nữ nhân, chứ không phải nam nhân.
Tạ Phù Diêu không nói chuyện, nhưng vẻ mặt như muốn nói ngươi giải thích với ta thì có tác dụng gì khiến cho Hạng Thanh Ngưu hơi ảo não.
Hạng Thanh Ngưu không biết phải nói chuyện như thế nào với cái tên kín miệng này, nên liền im lặng. Y nhìn thoáng qua thỏ hoang ở bụi cỏ ven đường, ngẩng đầu nhìn hùng ưng bay xa, sau đó ánh mắt dừng ở bạch sư.
- Về sau ngươi tính toán làm gì?
Hạng Thanh Ngưu phát hiện mình không phải là người chịu được im lặng. Trầm mặc một lúc đi được hơn 10m, y lại không nhịn được bắt đầu nói:
- Chiến tranh không có khả năng kéo dài vĩnh viễn, sẽ có một ngày kết thúc. Có đôi khi ta nghĩ sau này mình sẽ như thế nào. Trở lại núi Thanh Nhạc tiếp tục giả vờ giả vịt làm Đạo tôn, làm quan chủ? Hoặc là như lúc trước, đi khắp thiên hạ, muốn đi đâu thì đi.
- Chiến tranh sẽ chấm dứt, nhưng giang hồ chưa bao giờ gió êm sóng lặng.
Tạ Phù Diêu rốt cuộc trả lời một câu, khiến Hạng Thanh Ngưu vui vẻ:
- Giang hồ đầy sóng gió. Ngươi để ý tới nó, sóng gió này liền tới chỗ ngươi. Ngươi không để ý tới nói, nó liền yên lặng.
- Diễn Võ Viện bị hủy rồi.
Ngữ khí của Tạ Phù Diêu có chút trầm trọng, làm cho lòng người hơi đau:
- Từ khi Dương Kiên đi ra từ cánh cửa đó, kỳ thực Diễn Võ Viện chỉ còn danh nghĩa. Mỗi ngày Chu viện trưởng ngồi ở sau núi từ lúc mặt trời mọc tới lúc mặt trời lặn, tóc sắp bạc trắng rồi. Các giáo viên không phải người Tùy ở đó đã trở về quê hương. Cả tòa viện rông lớn, cả ngày nhìn không tới vài người.
- Kỳ thực không sai biệt lắm.
Hạng Thanh Ngưu thở dài nói:
- Nhất Khí Quan chẳng phải cũng như vậy sao? Sau khi lão mũi trâu rời đi, đạo quan càng ngày càng lụi bại. Lúc trước sư phụ nói tương lai của Nhất Khí Quan sẽ đặt trên người ta, hiện tại ta mới hiểu lời ấy có ý gì…Lão mũi trâu chạy tới tây vực làm thánh nhân trong bộ lạc người Man, luyến tiếc trở về. Nhị sư huynh xách kiếm đi về phía tây mười mấy năm, rốt cuộc tới thế giới bên kia như ý nguyện. Tam sư huynh trở về kinh thành tiếp tục mối tiền duyên…Chỉ còn con mẹ nói Đạo gia ta, không dựa vào ta thì dựa vào ai?
Nói xong câu đó, y chợt nhớ tới một việc, không nhịn được cười nói:
- Mau, gọi sư thúc!
Tạ Phù Diêu ngẩn ra:
- Dựa vào cái gì?
Hạng Thanh Ngưu nghiêm túc nói:
- Lão mũi trâu Tiêu Nhất Cửu ngang hàng với sư phụ Trương chân nhân của ngươi. Lão mũi trâu gọi Trương chân nhân một tiếng sư huynh, Trương chân nhân cũng không cảm thấy mất mặt. Ta là sư đệ của Tiêu Nhất Cửu, cho nên luận về bối phận, ngươi gọi ta một tiếng sư thúc cũng chưa đủ.
Tạ Phù Diêu nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó mở miệng gọi sư thúc.
Hạng Thanh Ngưu giống như nhặt được vàng, cười ha ha, đắc ý tới ngực phập phồng.
Y giục ngựa đuổi theo Phương Giải, vỗ vai của Phương Giải, nhếch cằm nói:
- Mau, gọi sư thúc!
Phương Giải nhìn y, hỏi:
- Nếu ta gọi ngươi một tiếng sư thúc, thì ta có chỗ tốt gì?
Hạng Thanh Ngưu lườm hắn, nói:
- Chẳng dứt khoát gì cả. Ngươi xem tiểu Tạ có cò kè mặc cả gì đâu. Bối phận ra bối phận, không thể loạn.
Tạ Phù Diêu lạnh lẽo nói sau lưng y:
- Ngươi bảo ta gọi ngươi sư thúc thì không sao, nhưng nếu ngươi còn dám gọi ta là Tiểu Tạ, ta sẽ giết ngươi…
Phương Giải giơ ngón tay cái:
- Tiểu Tạ, nên như vậy!
Tạ Phù Diêu:
- ….
- Tới rồi!
Hạng Thanh Ngưu nhìn tòa hùng thành Đại Lý trước mặt, ngẩng đầu nhìn quân coi giữ trên thành như lâm đại địch, không nhịn được cười nói:
- Sao ta có cảm giác đắc ý như là ba người hạ một tòa thành lớn vậy?
Phương Giải nói:
- Bởi vì ngươi chính đang làm như vậy.
…
…
- Mời quân coi giữ ngồi vào giỏ để lên thành.
Tướng thủ thành cúi người hô một tiếng. Y mặc áo giáp rất nặng, giống như nhét người vào trong một cục sắt. Có lẽ chỉ như vậy y mới có cảm giác yên tâm. Dù sao đang đứng ở phía dưới chính là người được mọi người gọi là đồ phu thứ hai sau La Diệu. Người Nam Yến sợ Phương Giải còn nhiều hơn La Diệu. Mà trên thực tế, Phương Giải tới Tây Nam chưa tới một năm, đã giết người ở Ung Châu không ít hơn hai mươi năm của La Diệu.
Ngoài thành Ung Châu, mấy vạn binh lính Nam Yến và sáu mươi vạn người Hột bị chặt đầu. Cộng thêm Hắc Kỳ Quân trả thù, người Hột tổn thất chừng trăm vạn người.
- Mở cửa thành!
Phương Giải thản nhiên đáp lại.
- Quốc công gia, chớ khiến tỵ chức khó xử. Ngài cũng biết mình có thân phận gì, tỵ chức không có quyền lợi mở cửa thành cho ngài tiến vào. Phía trên đã sớm phân phó, xin mời ngài ngồi lên giỏ để vào thành.
Y cẩn thận nói chuyện. Cũng không biết vì sao, bên mình có nhiều người như vậy, mà dưới thành chỉ có ba người, nhưng y vẫn sợ muốn chết.
Phương Giải không để ý nữa, đi xuống bạch sư, tới một bên ngồi xuống, rồi hỏi Hạng Thanh Ngưu:
- Chơi bài không?
Hạng Thanh Ngưu phì cười:
- Chơi chứ, ai sợ ai.
Tạ Phù Diêu thì nghiêm túc nói:
- Nếu chơi quá ít thì ta không chơi…
Tạ Phù Diêu tới Hắc Kỳ Quân không lâu, nhưng đã học được cách chơi bài. Hạng Thanh Ngưu nhảy xuống lưng ngựa, móc một bộ bài từ trong túi da, rồi thuần thục tráo bài:
- Tới tới, chúng ta đều là người có thân phận, một Đạo tôn, một Quốc công, một giáo viên Diễn Võ Viện, chơi ít thì hơi có lỗi với thân phận.
- Chơi bao nhiêu?
Tạ Phù Diêu hỏi.
- Cược đất đai.
Phương Giải bỗng nhiên nói một câu, sau đó chỉ cửa thành:
- Ta cho tên mập này cửa nam, cho ngươi cửa bắc, ta lấy cửa tây. Thắng bao nhiêu, thì ta đưa cho các ngươi bấy nhiêu thành Đại Lý.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Chơi vậy hơi lớn chút…tuy nhiên ngươi hào phóng như vậy, Mộ Dung Sỉ có biết không?
Ba người không coi ai ra gì nói chuyện phiếm ở phía dưới. Quân coi giữ trên tường thành tuy không biết bọn họ chơi cái gì, nhưng nghe Phương Giải nói vậy đều cảm thấy đáng sợ. Trong lúc mơ hồ, giống như ba người đã phân chia thành Đại Lý.
Tướng phòng giữ trên tường thành không dám làm chủ, quay đầu lại nhìn lão già mặc trường bào đỏ chót đứng ở đằng xa. Lúc nhìn về lão già này, trong mắt y đều là sợ hãi.
- Thượng nhân, làm sao bây giờ?
Tướng thủ thành tới gần hỏi, thanh âm hơi run.
- Phái người tới hoàng cung xin chỉ thị của bệ hạ.
Lão già được xưng là thượng nhân đứng chắp tay, nhìn ba người dưới tường thành, ánh mắt lạnh căm căm:
- Tuy nhiên, mở cửa thành để bọn họ đi vào với bảo bọn họ ngồi vào giỏ trúc kéo lên thì khác gì nhau? Ba người bọn họ nếu muốn lên tường thành rồi đại khai sát giới, các ngươi đều không sống được.
Tướng thủ thành rùng mình một cái, nhưng vẫn không dám tự tiện quyết định. Y xoay người muốn đi, muốn tới hoàng cung xin chỉ thị của Mộ Dung Sỉ. Nhưng còn chưa cất bước thì nhìn thấy Tể tướng Chu Kiểm Toán mang theo một đội hộ vệ chậm rãi đi lên tường thành. Nhìn thấy Chu Kiểm Toán, tướng thủ thành như nhìn thấy tâm phúc, vội vàng đi tới hỏi.
Chu Kiểm Toán nghe y nói xong, gật đầu, nhìn về phía lão già:
- Quốc sư, ý của bệ hạ là, không thể quá mất mặt. Nếu như đối phương chỉ có ba người, chúng ta lại sợ tới mức không dám mở cửa…bất kể là quốc thể hay là thể diện của bệ hạ đều chịu ảnh hưởng. Lúc này quốc sư trấn thủ, thể diện của quốc sư…
Lão giả mặc trường bào đỏ chót này chính là quốc sư Đại Lý Hắc Thượng, được mọi người gọi là Hắc Thượng nhân, không ai biết lai lịch, cũng không ai biết tu vị cao bao nhiêu, nhưng người của thành Đại Lý đều biết rằng, người này có địa vị cực cao ở thành Đại Lý. Mộ Dung Sỉ cũng rất tôn sùng người này.
- Mở cửa thành.
Sắc mặt của Hắc Thượng quốc sư lạnh lùng, trừng mắt nhìn Chu Kiểm Toán một cái rồi bước xuống tường thành.
- Để ta tự mình đón khách.
Nhìn bóng lưng của Hắc Thượng quốc sư, Chu Kiểm Toán không nhịn được nhếch miệng. Ở thành Đại Lý đã nhiều năm, y nắm rõ tính cách của mấy người trọng yếu như lòng bàn tay. Bằng không y đã không ngồi trên ngôi vị Tể tướng mấy chục năm. Vị Hắc Thượng quốc sư này làm người kiêu ngạo, càng không chấp nhận được người khác nói mình khiếp đảm.
Chu Kiểm Toán cúi người nhìn Phương Giải dưới tường thành, thở phào một tiếng. Y không biết quyết định của mình là đúng hay là sai. Sự lựa chọn hôm nay, là sự lựa chọn quan trọng nhất của ông ta trong nhiều năm. Ông ta biết rằng, nếu như mình lựa chọn đúng, vậy thì tương lai của Chu gia không tính là hắc ám. Nếu lựa chọn sai, bất kể là Chu gia hay là gia tộc nào khác của Nam Yến, đều sẽ gặp họa diệt vong.
Kỳ thực, phần lớn mọi người khi còn sống luôn gặp phải rất nhiều lựa chọn. Lựa chọn đứng thành hàng, lựa chọn đúng thì chưa chắc thăng chức, lựa chọn sai cũng chưa chắc phải chết. Bởi vì đối với người thường mà nói, cuộc đời của họ có rất ít lựa chọn liên quan tới sinh tử. Bọn họ cũng lười để ý tới mấy vấn đề này. Nhưng Chu Kiểm Toán lại không thể không để ý, không thể không bi ai…
- Chu gia có mạnh hơn thì sao chứ? Mạnh hơn thì cũng chỉ là miễn cưỡng có tư cách lựa chọn, lựa chọn đứng thành hàng, mà không phải là người có tư cách dẫn đầu.
Trong lòng ông ta cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói, hy vọng quyết định này sẽ không khiến cho Chu gia trở thành tội nhân thiên cổ.
Hắc Thượng quốc sư đứng bên trong cửa thành, nhìn binh lính luống cuống tay chân mở cửa thành nặng nề. Lúc cửa thành mở ra một khe hở nhỏ, Hắc Thượng quốc sư bỗng nhiên hơi hoảng hốt. Ông ta dường như nhìn thấy mưa máu từ trong cửa tràn vào.
Mùi máu tươi…đập vào mặt.
Trên bầu trời một con chim ưng đang bay quanh.
Lúc Phương Giải cưỡi bạch sư chạy trên đường, mấy con thỏ hoang sợ tới mức không dám nhúc nhích. Con hùng ưng trên bầu trời kia vẫy cánh một cái liền bay về hướng xa xa.
Đi theo sau Phương Giải là hai người, một thanh niên tuấn mỹ đeo kiếm, một đạo sĩ béo dễ mến.
Ba người đi không nhanh. Tuy hai con chiến mã đằng sau đã thích ứng với khí tức vương giả trên người của bạch sư, nhưng bọn chúng vẫn không dám lại gần. Người trẻ tuổi đeo kiếm có thần sắc lạnh lùng, mà đạo sĩ béo thì thỉnh thoảng nhàm chán cúi người ngắt một cọng cỏ rồi bỏ vào miệng nhai nhai.
- Bỗng nhiên nghĩ tới đoạn đường từ Tây Bắc tới Trường An.
Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên cười cười, ngậm cọng cỏ, nói:
- Quan đạo cũng hoang vu như vậy, không có một bóng người nào.
Tạ Phù Diêu chưa từng đi qua đó nên không biết, chỉ nghiêng tai lắng nghe.
- Ta nói cho ngươi biết.
Hạng Thanh Ngưu đụng đụng vào người Tạ Phù Diêu:
- Lúc đó cái người cưỡi bạch sư đi phía trước kia còn là một tên ngu ngốc. Nói hắn tay trói gà không chặt thì hơi quá, nhưng nhiều nhất chỉ là một người thường. Lúc ấy ta muốn lừa hắn mấy lượng bạc, ai ngờ bị hắn lừa nhiều hơn.
Trong mắt Tạ Phù Diêu hiện lên một tia khác thường, sau đó gật đầu, như có điều suy nghĩ. Hạng Thanh Ngưu nhìn ra được sự không ổn trong mắt của Tạ Phù Diêu, lúc đầu không hiểu, một lúc sau nhổ cọng cỏ trong miệng, nói:
- Ngươi chớ suy nghĩ linh tinh, Đạo gia ta là một nam nhân chính cống! Tuy ta không thích lại gần nữ nhân, nhưng Đạo gia ta vẫn thích nữ nhân, chứ không phải nam nhân.
Tạ Phù Diêu không nói chuyện, nhưng vẻ mặt như muốn nói ngươi giải thích với ta thì có tác dụng gì khiến cho Hạng Thanh Ngưu hơi ảo não.
Hạng Thanh Ngưu không biết phải nói chuyện như thế nào với cái tên kín miệng này, nên liền im lặng. Y nhìn thoáng qua thỏ hoang ở bụi cỏ ven đường, ngẩng đầu nhìn hùng ưng bay xa, sau đó ánh mắt dừng ở bạch sư.
- Về sau ngươi tính toán làm gì?
Hạng Thanh Ngưu phát hiện mình không phải là người chịu được im lặng. Trầm mặc một lúc đi được hơn 10m, y lại không nhịn được bắt đầu nói:
- Chiến tranh không có khả năng kéo dài vĩnh viễn, sẽ có một ngày kết thúc. Có đôi khi ta nghĩ sau này mình sẽ như thế nào. Trở lại núi Thanh Nhạc tiếp tục giả vờ giả vịt làm Đạo tôn, làm quan chủ? Hoặc là như lúc trước, đi khắp thiên hạ, muốn đi đâu thì đi.
- Chiến tranh sẽ chấm dứt, nhưng giang hồ chưa bao giờ gió êm sóng lặng.
Tạ Phù Diêu rốt cuộc trả lời một câu, khiến Hạng Thanh Ngưu vui vẻ:
- Giang hồ đầy sóng gió. Ngươi để ý tới nó, sóng gió này liền tới chỗ ngươi. Ngươi không để ý tới nói, nó liền yên lặng.
- Diễn Võ Viện bị hủy rồi.
Ngữ khí của Tạ Phù Diêu có chút trầm trọng, làm cho lòng người hơi đau:
- Từ khi Dương Kiên đi ra từ cánh cửa đó, kỳ thực Diễn Võ Viện chỉ còn danh nghĩa. Mỗi ngày Chu viện trưởng ngồi ở sau núi từ lúc mặt trời mọc tới lúc mặt trời lặn, tóc sắp bạc trắng rồi. Các giáo viên không phải người Tùy ở đó đã trở về quê hương. Cả tòa viện rông lớn, cả ngày nhìn không tới vài người.
- Kỳ thực không sai biệt lắm.
Hạng Thanh Ngưu thở dài nói:
- Nhất Khí Quan chẳng phải cũng như vậy sao? Sau khi lão mũi trâu rời đi, đạo quan càng ngày càng lụi bại. Lúc trước sư phụ nói tương lai của Nhất Khí Quan sẽ đặt trên người ta, hiện tại ta mới hiểu lời ấy có ý gì…Lão mũi trâu chạy tới tây vực làm thánh nhân trong bộ lạc người Man, luyến tiếc trở về. Nhị sư huynh xách kiếm đi về phía tây mười mấy năm, rốt cuộc tới thế giới bên kia như ý nguyện. Tam sư huynh trở về kinh thành tiếp tục mối tiền duyên…Chỉ còn con mẹ nói Đạo gia ta, không dựa vào ta thì dựa vào ai?
Nói xong câu đó, y chợt nhớ tới một việc, không nhịn được cười nói:
- Mau, gọi sư thúc!
Tạ Phù Diêu ngẩn ra:
- Dựa vào cái gì?
Hạng Thanh Ngưu nghiêm túc nói:
- Lão mũi trâu Tiêu Nhất Cửu ngang hàng với sư phụ Trương chân nhân của ngươi. Lão mũi trâu gọi Trương chân nhân một tiếng sư huynh, Trương chân nhân cũng không cảm thấy mất mặt. Ta là sư đệ của Tiêu Nhất Cửu, cho nên luận về bối phận, ngươi gọi ta một tiếng sư thúc cũng chưa đủ.
Tạ Phù Diêu nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó mở miệng gọi sư thúc.
Hạng Thanh Ngưu giống như nhặt được vàng, cười ha ha, đắc ý tới ngực phập phồng.
Y giục ngựa đuổi theo Phương Giải, vỗ vai của Phương Giải, nhếch cằm nói:
- Mau, gọi sư thúc!
Phương Giải nhìn y, hỏi:
- Nếu ta gọi ngươi một tiếng sư thúc, thì ta có chỗ tốt gì?
Hạng Thanh Ngưu lườm hắn, nói:
- Chẳng dứt khoát gì cả. Ngươi xem tiểu Tạ có cò kè mặc cả gì đâu. Bối phận ra bối phận, không thể loạn.
Tạ Phù Diêu lạnh lẽo nói sau lưng y:
- Ngươi bảo ta gọi ngươi sư thúc thì không sao, nhưng nếu ngươi còn dám gọi ta là Tiểu Tạ, ta sẽ giết ngươi…
Phương Giải giơ ngón tay cái:
- Tiểu Tạ, nên như vậy!
Tạ Phù Diêu:
- ….
- Tới rồi!
Hạng Thanh Ngưu nhìn tòa hùng thành Đại Lý trước mặt, ngẩng đầu nhìn quân coi giữ trên thành như lâm đại địch, không nhịn được cười nói:
- Sao ta có cảm giác đắc ý như là ba người hạ một tòa thành lớn vậy?
Phương Giải nói:
- Bởi vì ngươi chính đang làm như vậy.
…
…
- Mời quân coi giữ ngồi vào giỏ để lên thành.
Tướng thủ thành cúi người hô một tiếng. Y mặc áo giáp rất nặng, giống như nhét người vào trong một cục sắt. Có lẽ chỉ như vậy y mới có cảm giác yên tâm. Dù sao đang đứng ở phía dưới chính là người được mọi người gọi là đồ phu thứ hai sau La Diệu. Người Nam Yến sợ Phương Giải còn nhiều hơn La Diệu. Mà trên thực tế, Phương Giải tới Tây Nam chưa tới một năm, đã giết người ở Ung Châu không ít hơn hai mươi năm của La Diệu.
Ngoài thành Ung Châu, mấy vạn binh lính Nam Yến và sáu mươi vạn người Hột bị chặt đầu. Cộng thêm Hắc Kỳ Quân trả thù, người Hột tổn thất chừng trăm vạn người.
- Mở cửa thành!
Phương Giải thản nhiên đáp lại.
- Quốc công gia, chớ khiến tỵ chức khó xử. Ngài cũng biết mình có thân phận gì, tỵ chức không có quyền lợi mở cửa thành cho ngài tiến vào. Phía trên đã sớm phân phó, xin mời ngài ngồi lên giỏ để vào thành.
Y cẩn thận nói chuyện. Cũng không biết vì sao, bên mình có nhiều người như vậy, mà dưới thành chỉ có ba người, nhưng y vẫn sợ muốn chết.
Phương Giải không để ý nữa, đi xuống bạch sư, tới một bên ngồi xuống, rồi hỏi Hạng Thanh Ngưu:
- Chơi bài không?
Hạng Thanh Ngưu phì cười:
- Chơi chứ, ai sợ ai.
Tạ Phù Diêu thì nghiêm túc nói:
- Nếu chơi quá ít thì ta không chơi…
Tạ Phù Diêu tới Hắc Kỳ Quân không lâu, nhưng đã học được cách chơi bài. Hạng Thanh Ngưu nhảy xuống lưng ngựa, móc một bộ bài từ trong túi da, rồi thuần thục tráo bài:
- Tới tới, chúng ta đều là người có thân phận, một Đạo tôn, một Quốc công, một giáo viên Diễn Võ Viện, chơi ít thì hơi có lỗi với thân phận.
- Chơi bao nhiêu?
Tạ Phù Diêu hỏi.
- Cược đất đai.
Phương Giải bỗng nhiên nói một câu, sau đó chỉ cửa thành:
- Ta cho tên mập này cửa nam, cho ngươi cửa bắc, ta lấy cửa tây. Thắng bao nhiêu, thì ta đưa cho các ngươi bấy nhiêu thành Đại Lý.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Chơi vậy hơi lớn chút…tuy nhiên ngươi hào phóng như vậy, Mộ Dung Sỉ có biết không?
Ba người không coi ai ra gì nói chuyện phiếm ở phía dưới. Quân coi giữ trên tường thành tuy không biết bọn họ chơi cái gì, nhưng nghe Phương Giải nói vậy đều cảm thấy đáng sợ. Trong lúc mơ hồ, giống như ba người đã phân chia thành Đại Lý.
Tướng phòng giữ trên tường thành không dám làm chủ, quay đầu lại nhìn lão già mặc trường bào đỏ chót đứng ở đằng xa. Lúc nhìn về lão già này, trong mắt y đều là sợ hãi.
- Thượng nhân, làm sao bây giờ?
Tướng thủ thành tới gần hỏi, thanh âm hơi run.
- Phái người tới hoàng cung xin chỉ thị của bệ hạ.
Lão già được xưng là thượng nhân đứng chắp tay, nhìn ba người dưới tường thành, ánh mắt lạnh căm căm:
- Tuy nhiên, mở cửa thành để bọn họ đi vào với bảo bọn họ ngồi vào giỏ trúc kéo lên thì khác gì nhau? Ba người bọn họ nếu muốn lên tường thành rồi đại khai sát giới, các ngươi đều không sống được.
Tướng thủ thành rùng mình một cái, nhưng vẫn không dám tự tiện quyết định. Y xoay người muốn đi, muốn tới hoàng cung xin chỉ thị của Mộ Dung Sỉ. Nhưng còn chưa cất bước thì nhìn thấy Tể tướng Chu Kiểm Toán mang theo một đội hộ vệ chậm rãi đi lên tường thành. Nhìn thấy Chu Kiểm Toán, tướng thủ thành như nhìn thấy tâm phúc, vội vàng đi tới hỏi.
Chu Kiểm Toán nghe y nói xong, gật đầu, nhìn về phía lão già:
- Quốc sư, ý của bệ hạ là, không thể quá mất mặt. Nếu như đối phương chỉ có ba người, chúng ta lại sợ tới mức không dám mở cửa…bất kể là quốc thể hay là thể diện của bệ hạ đều chịu ảnh hưởng. Lúc này quốc sư trấn thủ, thể diện của quốc sư…
Lão giả mặc trường bào đỏ chót này chính là quốc sư Đại Lý Hắc Thượng, được mọi người gọi là Hắc Thượng nhân, không ai biết lai lịch, cũng không ai biết tu vị cao bao nhiêu, nhưng người của thành Đại Lý đều biết rằng, người này có địa vị cực cao ở thành Đại Lý. Mộ Dung Sỉ cũng rất tôn sùng người này.
- Mở cửa thành.
Sắc mặt của Hắc Thượng quốc sư lạnh lùng, trừng mắt nhìn Chu Kiểm Toán một cái rồi bước xuống tường thành.
- Để ta tự mình đón khách.
Nhìn bóng lưng của Hắc Thượng quốc sư, Chu Kiểm Toán không nhịn được nhếch miệng. Ở thành Đại Lý đã nhiều năm, y nắm rõ tính cách của mấy người trọng yếu như lòng bàn tay. Bằng không y đã không ngồi trên ngôi vị Tể tướng mấy chục năm. Vị Hắc Thượng quốc sư này làm người kiêu ngạo, càng không chấp nhận được người khác nói mình khiếp đảm.
Chu Kiểm Toán cúi người nhìn Phương Giải dưới tường thành, thở phào một tiếng. Y không biết quyết định của mình là đúng hay là sai. Sự lựa chọn hôm nay, là sự lựa chọn quan trọng nhất của ông ta trong nhiều năm. Ông ta biết rằng, nếu như mình lựa chọn đúng, vậy thì tương lai của Chu gia không tính là hắc ám. Nếu lựa chọn sai, bất kể là Chu gia hay là gia tộc nào khác của Nam Yến, đều sẽ gặp họa diệt vong.
Kỳ thực, phần lớn mọi người khi còn sống luôn gặp phải rất nhiều lựa chọn. Lựa chọn đứng thành hàng, lựa chọn đúng thì chưa chắc thăng chức, lựa chọn sai cũng chưa chắc phải chết. Bởi vì đối với người thường mà nói, cuộc đời của họ có rất ít lựa chọn liên quan tới sinh tử. Bọn họ cũng lười để ý tới mấy vấn đề này. Nhưng Chu Kiểm Toán lại không thể không để ý, không thể không bi ai…
- Chu gia có mạnh hơn thì sao chứ? Mạnh hơn thì cũng chỉ là miễn cưỡng có tư cách lựa chọn, lựa chọn đứng thành hàng, mà không phải là người có tư cách dẫn đầu.
Trong lòng ông ta cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói, hy vọng quyết định này sẽ không khiến cho Chu gia trở thành tội nhân thiên cổ.
Hắc Thượng quốc sư đứng bên trong cửa thành, nhìn binh lính luống cuống tay chân mở cửa thành nặng nề. Lúc cửa thành mở ra một khe hở nhỏ, Hắc Thượng quốc sư bỗng nhiên hơi hoảng hốt. Ông ta dường như nhìn thấy mưa máu từ trong cửa tràn vào.
Mùi máu tươi…đập vào mặt.
Bình luận truyện