Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 1015: Ai ngờ lại là ta?
Giang Nam
Thư viện Thông Cổ
Lịch Thanh Phong vỗ mạnh xuống bàn, cái bàn lập tức biến thành bột phấn. Những người ngồi phía dưới đều biến sắc, vô thức run rẩy một cái. Đây là lần đầu tiên Lịch Thanh Phong tức giận như vậy từ khi ông ta tiến vào thư viện. Hiển nhiên lần này ông ta thực sự nổi giận.
- Nuôi sói trong nhà, cùng lắm cũng chỉ như vậy!
Lịch Thanh Phong nổi giận nói.
Một lão già ở dưới thở dài:
- Lúc ấy ta đã nói rồi, La Đồ không đáng tin…Hiện tại dốc hết thực lực của thư viện để bồi dưỡng y, khiến cho tu vị của y mạnh hơn tất cả những người ở đây, muốn khống chế y liền khó khăn. Lúc này y đang thủ thành mà không chiến, mang binh về hướng đông sáu trăm dặm, tránh né áo giáp quân và triều đình, đoạt lấy Liễu Châu…họa lớn trong lòng a.
- Câm miệng!
Lịch Thanh Phong tức giận nhìn lão già kia:
- Hiện tại hối hận thì có tác dụng gì? Chỉ là ta không ngờ lá gan của tên kia lại nhỏ như vậy. Đã nuốt tu vị của nhiều người, đủ đánh với Dương Kiên một trận rồi, nhưng y lại không có lá gan đó! Là ta nhìn nhầm, ta sẽ tự mình thỉnh tội với Gia!
- Hiện tại…
Một lão già khác hỏi dò:
- Chỉ có thể mời Gia ra mặt?
Lịch Thanh Phong lắc đầu:
- Gia vân du khắp nơi, làm sao tìm được? Hơn nữa Gia đã nói từ trước, sau khi thư viện này thành lập, Gia sẽ không động vào chuyện của thư viện nữa. Chúng ta làm gì là chuyện của chúng, Gia là một người dẫn đường, đã dẫn thư viện đi mấy trăm năm, chẳng lẽ cứ chuyện quan trọng nào cũng nhờ tới Gia?
- Lại nói tiếp…
Lão già lúc trước có chút cảm khái nói:
- Giờ là thời điểm khó khăn nhất trong mấy trăm năm thành lập của thư viện. Sở dĩ tổ tông của chúng ta thuận lợi mọi chuyện, là vì lúc trước đâu có nhiều người khó đối phó như bây giờ? Đại Trịnh do một tay tổ tông của chúng ta nắm giữ, lúc diệt Đại Trịnh cơ hồ không tốn tí sức nào. Muốn nói, kỳ thực mầm tai họa là lúc lựa chọn Dương Kiên. Lúc trước tổ tông không nên chọn người của Dương gia là người kế nhiệm.
Lịch Thanh Phong thở dài nói:
- Lúc trước Dương gia có một vị trí nhỏ nhoi trong thư viện. Lúc đó tổ tông thảo luận nên bồi dưỡng gia tộc nào, chọn thật lâu không chọn được nhà thích hợp. Vừa lúc đó, phụ thân của Dương Kiên bệnh nặng mà chết, Dương Kiên kế thừa vị trí gia chủ…Lúc ấy ý của tổ tông là, nếu không chọn được người nào thích hợp, vậy thì Dương Kiên là sự lựa chọn không tồi. Lão gia chủ của Dương gia đã chết, Dương gia không còn vị trí ở trong thư viện.
- Mọi người đều đồng ý, là vì bọn họ đều cảm thấy Dương Kiên trẻ tuổi dễ bắt nạt. Mà Dương gia cũng không phải là đại gia tộc có thực lực mạnh mẽ khó khống chế gì. Cho nên mới đẩy Dương gia đứng trước. Giờ nghĩ lại, chắc phụ thân của Dương Kiên trước khi chết đã nói tất cả mọi chuyện của thư viện Thông Cổ cho y biết. Cho nên Dương Kiên biết không thể từ chối yêu cầu của thư viện, nhưng bắt đầu bố trí làm sao thoát khỏi sự khống chế của thư viện.
Một lão già nói:
- Dương Kiên may mắn, gặp được Vạn Tinh Thần.
Người còn lại nói:
- Giờ không phải là lúc ôn chuyện, vẫn là tính toán xem giải quyết Dương Kiên như thế nào. Trên chiến trường, áo giáp quân không có đối thủ, mà chúng ta lại không có năng lực giết chết Dương Kiên…Gia lại không biết đi nơi nào. Nếu không nghĩ ra được biện pháp, thì áo giáp quân sẽ đánh tới cửa thư viện.
- Hiện tại binh mã đã có, nhưng lại không có một người lãnh binh thích hợp nào.
Một lão già nói:
- Chúng ta vốn coi trọng nhất chính là dã tâm của La Đồ, và bản lãnh đánh trận của y. Hiện tại trong lúc vội vã chọn một người có thể đánh thắng binh mã triều đình, thật là khó.
- Lão tam của Kim gia.
Một người trong đó hứng khởi nói:
- Từ khi lão phu nhân của Kim gia bị Vạn Tinh Thần một kiếm giết chết, Kim gia liền không có tư cách tiến vào thư viện nghị sự. Nhưng người của Kim gia luôn nằm trong sự khống chế của thư viện. Lão đại của Kim gia tính tình yếu đuối, không thích hợp ra ngoài giữ thể diện, cho nên năm đó mới chọn Kim Thế Hùng vào kinh. Nhưng lão tam của Kim gia kia mới là người rất có tài học, nhưng không phải là do lão phu nhân sinh ra, cho nên bị mọi người vắng vẻ. Lúc này nếu mời y lãnh binh, cũng là một cách thoát khỏi sự khống chế của Kim gia, chưa chắc y từ chối.
- Ừ!
Lịch Thanh Phong gật đầu:
- Kim Thế Đạc là một người thích hợp. Hơn nữa Kim Thế Hùng còn đang ở Giang Bắc, tới lúc đó có thể bảo Kim Thế Hùng lãnh binh xuôi nam. Nam bắc giáp công, chưa hẳn không thắng được Dương Kiên. Hiện tại điều khiến chúng ta đau đầu chỉ có đội quân áo giáp đao thương bất nhập kia. Binh lính tầm thường căn bản không phải là đối thủ. Tuy nhiên…cũng không phải là không có biện pháp phá địch!
- Viện trưởng có thượng sách gì?
Có người vội vàng hỏi.
Lịch Thanh Phong nói:
- Áo giáp quân quá kiên cố, không gì phá được bọn chúng. Ở trên chiến trường, bọn chúng là bách chiến bách thắng. Nhưng bọn chúng có một nhược điểm trí mạng, chỉ cần lợi dùng tốt, chưa hẳn chuyển bại thành thắng.
Ông ta liếc nhìn mọi người rồi nói:
- Chậm!
Lịch Thanh Phong đứng dậy, vừa đi vừa nói:
- Nhược điểm lớn nhất của áo giáp quân chính là quá chậm. Tuy những binh lính kia rất cường tráng khôi ngô, mặc dù áo giáp nặng nề nhưng vẫn hoạt động bình thường. Nhưng tốc độ không hơn trọng giáp bộ binh là bao nhiêu. Mà chính vì áo giáp của bọn chúng quá nặng, cho nên mới không thể cưỡi ngựa. Mặc dù ngồi thuyền, một con thuyền có thể chứa được năm trăm binh lính bình thường, thì chỉ chứa được hai trăm áo giáp binh.
Ông ta nghĩ một lát rồi nói:
- Chúng ta có thể tập trung vào chữ ‘Chậm’ này.
- Đâu đơn giản như vậy.
Người còn lại nói:
- Nếu đơn giản như vậy, sao La Đồ không nghĩ ra? Dưới trướng của La Đồ còn ít nhất hai mươi mấy vạn binh mã, vả lại đều là tinh binh do La Diệu luyện ra. Trang bị không những hoàn mỹ, cũng không thiếu vũ khí nặng. Lúc trước ở Ngô thành, La Đồ phái người tập trung xe nỏ bày trận phòng ngự. Tuy đã tiêu diệt một đám áo giáp quân, nhưng chỉ cần hàng ngũ của áo giáp quân giữ một khoảng cách, vậy thì lực sát thương của xe nỏ liền có hạn.
- Xe ném đá thì sao?
Có người hỏi.
- Xe ném đá cũng không thích hợp, còn không hiệu quả bằng xe nỏ. Xe ném đá quá lớn, thao tác quá chậm, di chuyển cũng quá chậm. Nếu áo giáp quân giữ trận hình rời rạc, vậy thì lực sát thương không lớn. Phải biết rằng áo giáp quân có thể không cần dựa vào trận hình, từng binh lính đâu riêng lẻ cũng là bất bại rồi.
- Trước phái người tới Kim gia đi.
Lịch Thanh Phong trầm mặc một lúc rồi nói:
- Trên đời này không có quân đội nào là chiến thắng tuyệt đối, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp.
…
…
Liễu Châu
Liễu Châu nằm ở phía đông thành Hiền La, cách thành sáu trăm dặm. Liễu Châu là một tòa thành lớn có lịch sử mấy trăm năm. Trước thời Đại Trịnh, thiên hạ hỗn loạn, quần hùng cắt cứ, đã từng có người lập quốc ở Liễu Châu. Mặc dù quốc gia này tồn tại chưa tới ba năm thì bị thế lực khác tiêu diệt, nhưng có thể thấy thành Liễu Châu có vị trí khá quan trọng.
Công phá Liễu Châu, có thể tiến thẳng tới Giang Đô.
Lúc ấy thiên hạ đại loạn, phía bắc Trường Giang có ít nhất sáu, bảy người tuyên bố xưng đế. Phía nam Trường Giang càng nhiều, khoảng hai mươi người. Các quốc gia nhỏ cùng tồn tại, mấy năm liên tục chinh chiến. Về sau dưới sự bồi dưỡng của thư viện Thông Cổ, Đại Trịnh quật khởi, thống nhất phía bắc Trường Giang, còn phía nam Trường Giang thì được Trần Quốc thống nhất. Từ đó trở đi đã có mấy trăm năm nam bắc giằng co.
Đại Trịnh có mười sáu lần nam chinh, Trần Quốc có mười bốn lần bắc phạt, chỉ có điều không ai làm gì được người kia. Kỳ thực truy cứu căn nguyên, vẫn là vì thư viện Thông Cổ. Trịnh Quốc do một tay thư viện Thông Cổ nâng đỡ lên, Trần Quốc cũng như vậy. Thư viện thích nhìn hai cường quốc cùng tồn tại hơn, cho nên tất nhiên sẽ không cho phép nước này thâu tóm nước kia. Bất kể là Trịnh Quốc nam chinh hay là Trần Quốc bắc phạt, cuối cùng đều không thể chiến thắng.
Đây vốn là cục diện mà thư viện thích nhìn thấy nhất. Bọn họ đứng ở phía sau có thể dễ dàng nắm toàn bộ nam bắc Trường Giang. Nhưng từ khi Đại Tùy lập quốc, cục diện này liền thay đổi. Vạn Tinh Thần quá mạnh mẽ, cứng rắn, cho nên thư viện không thể khống chế được Dương gia. Hơn nữa Thái Tông Hoàng Đế của Đại Tùy lại là một vị minh quân bất thế, lại có một danh tướng thiên cổ là Lý Khiếu, một hơi tiêu diệt Trần Quốc. Từ đó trở đi, thư viện đành phải im hơi lặng tiếng.
Sau khi Đại Tùy diệt Thương, quyền thế của Dương gia đạt tới đỉnh cao.
Thư viện không thể lay động được địa vị thống trị của Dương gia, cho nên đành phải ẩn nhẫn chờ thời cơ. Thời cơ này, chính là Lý Viễn Sơn.
Lý Viễn Sơn tạo phản ở Tây Bắc, dẫn người Mông Nguyên nhập quan, thiên hạ bắt đầu loạn. Người của thư viện Thông Cổ biết được tin này cơ hồ đều vui mừng. Bọn họ đã nghẹn khuất hơn trăm năm, rốt cuộc chờ tới cơ hội trả đòn Dương gia.
Chỉ có điều, người của thư viện Thông Cổ thật không ngờ cục diện vừa loạn liền không thể khống chế được. Lý Viễn Sơn binh bại ở Tây Bắc, Kim Thế Hùng thay vào đó. La Diệu phất cờ tạo phản ở Tây Nam, cuối cùng binh bại rồi chết, bị La Đồ thay thế. Bàng Bá được thư viên nâng lên còn chưa kịp tiến vào cục diện tranh bá đã bị loại bỏ. Cho nên thư viện không thể không lựa chọn La Đồ để chống cự Dương Kiên.
Nhưng người này sau khi đổi tên thành Đồ, liền rời bỏ thư viện, mang binh tới Liễu Châu. Sau khi công phá thành Liễu Châu, bắt đầu thành người đánh cá, nhìn ngao cò tranh nhau.
Mấy ngày này trong lòng Diệp Cận Nam bồn chồn khó yên. Lúc trước đi theo La Diệu sao mà vinh quang, Ung quân thế như chẻ tre, không người nào có thể ngăn cản. Nhưng hiện tại, từ khi La Diệu chết, Ung quân càng ngày càng lụi bại. Y từng đề nghị La Đồ mang binh về Tây Nam, có căn cứ Tây Nam, rất nhanh có thể phát triển thêm trăm vạn đại quân. Nhưng La Đồ không tiếp nhận đề nghị của y, ngược lại mang binh tới Liễu Châu.
- Vương gia!
Diệp Cận Nam nhìn thoáng qua La Đồ đứng trên tường thành, cẩn thận nói:
- Hiện tại đại quân đã ở đây nửa tháng, khi nào thì chúng ta tiến binh?
- Tiến binh?
La Đồ nhìn Diệp Cận Nam, sau đó lắc đầu:
- Chúng ta không đi đâu cả. Liễu Châu rất tốt, có thể làm căn cứ tạm thời.
- Nhưng…
Diệp Cận Nam nói:
- Những người thư viện bên kia liệu có bỏ qua không?
- Ta chính là muốn xem thái độ của bọn họ, nên mới không đi quá xa.
La Đồ nhớ tới vị Gia mà Lịch Thanh Phong nhắc tới kia, trong lòng không khỏi lạnh lẽo. Y nói không sai, y ruồng bỏ thư viện nhưng không rời khỏi quá xa, chính vì lo lắng vị Gia trong truyền thuyết kia sẽ tìm tới mình. Nếu vị Gia kia là thiên hạ duy nhất, vậy thì cho dù hiện tại tu vị của y rất mạnh, chỉ sợ cũng khó mà ngăn cản nổi. Cho nên y mới dừng lại ở Liễu Châu, y muốn đợi…Nếu vị Gia kia tới, y liền lập tức mang binh quyết chiến với triều đình. Nếu vị Gia kia không tới, y liền không cần phải kiêng kỵ thư viện.
La Đồ nhìn ra ngoài thành, có chút thất thần nói:
- Ta muốn nhìn xem, thư viện còn có năng lực nào ẩn dấu không. Nếu như không có ta mà thư viện vẫn thắng được Dương Kiên, vậy thì chỉ sợ ta và các ngươi sẽ không còn tự do, phải nghe theo lệnh của thư viện. Nếu như thư viện không có năng lực chiến thắng Dương Kiên…vậy thì ta không cần lo lắng gì nữa rồi.
- Ta đang đánh cược, đánh cược thư viện liệu có khống chế được ta hay không. Nếu không thể…vậy thì ta việc gì phải e dè? Đám áo giáp quân của Dương Kiên, chẳng lẽ không thẻ chiến thắng?
- Diệp Cận Nam, ngươi có biết người nước ngoài bên kia biển rộng chiến tranh như thế nào không?
Y hỏi.
Diệp Cận Nam lắc đầu:
- Không quá rõ ràng, chỉ nghe nói khác biệt với Trung Nguyên.
- Đúng vậy a…hoàn toàn khác biệt. Người nước ngoài không biết tu hành, nên mới nghĩ ra được những thứ uy lực cực lớn. Từ rất lâu trước ta đã biết sự tồn tại của những thứ đó, chỉ là lúc trước không phải do ta làm chủ, cho nên ta không có cơ hội giới thiệu nó. Biện pháp để xử lý áo giáp quân, chính là pháo…hơn nữa, ta sắp có được pháo rồi.
Nghe thấy câu này, Diệp Cận Nam biến sắc:
- Thuộc hạ không biết rằng Vương gia có tiếp xúc với người nước ngoài.
- Chớ nói ngươi không biết, chỉ sợ ngay cả người nước ngoài cũng không biết bọn họ giao dịch với ai!
La Đồ không nhịn được cười ha hả:
- Người nước ngoài vẫn cho rằng bọn họ giao dịch là người của Mộc phủ, nhưng thực ra là ta phái đi. Người của Mộc phủ tự xưng là nhân nghĩa, cho nên Dương Thuận Hội vừa tới Đông Cương, người của Mộc phủ liền giao Mưu Bình cho y. Đây là một lỗ hổng, không lợi dụng thì thật có lỗi. Hiện tại, chỉ sợ người của Mộc phủ và Dương Thuận Hội đang hoài nghi nhau. Người Mộc phủ tưởng rằng người nước ngoài giao dịch với Dương Thuận Hội, mà Dương Thuận Hội thì tưởng là Mộc phủ…
- Ha ha!
La Đồ cười to:
- Ai có thể ngờ tới, chính là ta?
Thư viện Thông Cổ
Lịch Thanh Phong vỗ mạnh xuống bàn, cái bàn lập tức biến thành bột phấn. Những người ngồi phía dưới đều biến sắc, vô thức run rẩy một cái. Đây là lần đầu tiên Lịch Thanh Phong tức giận như vậy từ khi ông ta tiến vào thư viện. Hiển nhiên lần này ông ta thực sự nổi giận.
- Nuôi sói trong nhà, cùng lắm cũng chỉ như vậy!
Lịch Thanh Phong nổi giận nói.
Một lão già ở dưới thở dài:
- Lúc ấy ta đã nói rồi, La Đồ không đáng tin…Hiện tại dốc hết thực lực của thư viện để bồi dưỡng y, khiến cho tu vị của y mạnh hơn tất cả những người ở đây, muốn khống chế y liền khó khăn. Lúc này y đang thủ thành mà không chiến, mang binh về hướng đông sáu trăm dặm, tránh né áo giáp quân và triều đình, đoạt lấy Liễu Châu…họa lớn trong lòng a.
- Câm miệng!
Lịch Thanh Phong tức giận nhìn lão già kia:
- Hiện tại hối hận thì có tác dụng gì? Chỉ là ta không ngờ lá gan của tên kia lại nhỏ như vậy. Đã nuốt tu vị của nhiều người, đủ đánh với Dương Kiên một trận rồi, nhưng y lại không có lá gan đó! Là ta nhìn nhầm, ta sẽ tự mình thỉnh tội với Gia!
- Hiện tại…
Một lão già khác hỏi dò:
- Chỉ có thể mời Gia ra mặt?
Lịch Thanh Phong lắc đầu:
- Gia vân du khắp nơi, làm sao tìm được? Hơn nữa Gia đã nói từ trước, sau khi thư viện này thành lập, Gia sẽ không động vào chuyện của thư viện nữa. Chúng ta làm gì là chuyện của chúng, Gia là một người dẫn đường, đã dẫn thư viện đi mấy trăm năm, chẳng lẽ cứ chuyện quan trọng nào cũng nhờ tới Gia?
- Lại nói tiếp…
Lão già lúc trước có chút cảm khái nói:
- Giờ là thời điểm khó khăn nhất trong mấy trăm năm thành lập của thư viện. Sở dĩ tổ tông của chúng ta thuận lợi mọi chuyện, là vì lúc trước đâu có nhiều người khó đối phó như bây giờ? Đại Trịnh do một tay tổ tông của chúng ta nắm giữ, lúc diệt Đại Trịnh cơ hồ không tốn tí sức nào. Muốn nói, kỳ thực mầm tai họa là lúc lựa chọn Dương Kiên. Lúc trước tổ tông không nên chọn người của Dương gia là người kế nhiệm.
Lịch Thanh Phong thở dài nói:
- Lúc trước Dương gia có một vị trí nhỏ nhoi trong thư viện. Lúc đó tổ tông thảo luận nên bồi dưỡng gia tộc nào, chọn thật lâu không chọn được nhà thích hợp. Vừa lúc đó, phụ thân của Dương Kiên bệnh nặng mà chết, Dương Kiên kế thừa vị trí gia chủ…Lúc ấy ý của tổ tông là, nếu không chọn được người nào thích hợp, vậy thì Dương Kiên là sự lựa chọn không tồi. Lão gia chủ của Dương gia đã chết, Dương gia không còn vị trí ở trong thư viện.
- Mọi người đều đồng ý, là vì bọn họ đều cảm thấy Dương Kiên trẻ tuổi dễ bắt nạt. Mà Dương gia cũng không phải là đại gia tộc có thực lực mạnh mẽ khó khống chế gì. Cho nên mới đẩy Dương gia đứng trước. Giờ nghĩ lại, chắc phụ thân của Dương Kiên trước khi chết đã nói tất cả mọi chuyện của thư viện Thông Cổ cho y biết. Cho nên Dương Kiên biết không thể từ chối yêu cầu của thư viện, nhưng bắt đầu bố trí làm sao thoát khỏi sự khống chế của thư viện.
Một lão già nói:
- Dương Kiên may mắn, gặp được Vạn Tinh Thần.
Người còn lại nói:
- Giờ không phải là lúc ôn chuyện, vẫn là tính toán xem giải quyết Dương Kiên như thế nào. Trên chiến trường, áo giáp quân không có đối thủ, mà chúng ta lại không có năng lực giết chết Dương Kiên…Gia lại không biết đi nơi nào. Nếu không nghĩ ra được biện pháp, thì áo giáp quân sẽ đánh tới cửa thư viện.
- Hiện tại binh mã đã có, nhưng lại không có một người lãnh binh thích hợp nào.
Một lão già nói:
- Chúng ta vốn coi trọng nhất chính là dã tâm của La Đồ, và bản lãnh đánh trận của y. Hiện tại trong lúc vội vã chọn một người có thể đánh thắng binh mã triều đình, thật là khó.
- Lão tam của Kim gia.
Một người trong đó hứng khởi nói:
- Từ khi lão phu nhân của Kim gia bị Vạn Tinh Thần một kiếm giết chết, Kim gia liền không có tư cách tiến vào thư viện nghị sự. Nhưng người của Kim gia luôn nằm trong sự khống chế của thư viện. Lão đại của Kim gia tính tình yếu đuối, không thích hợp ra ngoài giữ thể diện, cho nên năm đó mới chọn Kim Thế Hùng vào kinh. Nhưng lão tam của Kim gia kia mới là người rất có tài học, nhưng không phải là do lão phu nhân sinh ra, cho nên bị mọi người vắng vẻ. Lúc này nếu mời y lãnh binh, cũng là một cách thoát khỏi sự khống chế của Kim gia, chưa chắc y từ chối.
- Ừ!
Lịch Thanh Phong gật đầu:
- Kim Thế Đạc là một người thích hợp. Hơn nữa Kim Thế Hùng còn đang ở Giang Bắc, tới lúc đó có thể bảo Kim Thế Hùng lãnh binh xuôi nam. Nam bắc giáp công, chưa hẳn không thắng được Dương Kiên. Hiện tại điều khiến chúng ta đau đầu chỉ có đội quân áo giáp đao thương bất nhập kia. Binh lính tầm thường căn bản không phải là đối thủ. Tuy nhiên…cũng không phải là không có biện pháp phá địch!
- Viện trưởng có thượng sách gì?
Có người vội vàng hỏi.
Lịch Thanh Phong nói:
- Áo giáp quân quá kiên cố, không gì phá được bọn chúng. Ở trên chiến trường, bọn chúng là bách chiến bách thắng. Nhưng bọn chúng có một nhược điểm trí mạng, chỉ cần lợi dùng tốt, chưa hẳn chuyển bại thành thắng.
Ông ta liếc nhìn mọi người rồi nói:
- Chậm!
Lịch Thanh Phong đứng dậy, vừa đi vừa nói:
- Nhược điểm lớn nhất của áo giáp quân chính là quá chậm. Tuy những binh lính kia rất cường tráng khôi ngô, mặc dù áo giáp nặng nề nhưng vẫn hoạt động bình thường. Nhưng tốc độ không hơn trọng giáp bộ binh là bao nhiêu. Mà chính vì áo giáp của bọn chúng quá nặng, cho nên mới không thể cưỡi ngựa. Mặc dù ngồi thuyền, một con thuyền có thể chứa được năm trăm binh lính bình thường, thì chỉ chứa được hai trăm áo giáp binh.
Ông ta nghĩ một lát rồi nói:
- Chúng ta có thể tập trung vào chữ ‘Chậm’ này.
- Đâu đơn giản như vậy.
Người còn lại nói:
- Nếu đơn giản như vậy, sao La Đồ không nghĩ ra? Dưới trướng của La Đồ còn ít nhất hai mươi mấy vạn binh mã, vả lại đều là tinh binh do La Diệu luyện ra. Trang bị không những hoàn mỹ, cũng không thiếu vũ khí nặng. Lúc trước ở Ngô thành, La Đồ phái người tập trung xe nỏ bày trận phòng ngự. Tuy đã tiêu diệt một đám áo giáp quân, nhưng chỉ cần hàng ngũ của áo giáp quân giữ một khoảng cách, vậy thì lực sát thương của xe nỏ liền có hạn.
- Xe ném đá thì sao?
Có người hỏi.
- Xe ném đá cũng không thích hợp, còn không hiệu quả bằng xe nỏ. Xe ném đá quá lớn, thao tác quá chậm, di chuyển cũng quá chậm. Nếu áo giáp quân giữ trận hình rời rạc, vậy thì lực sát thương không lớn. Phải biết rằng áo giáp quân có thể không cần dựa vào trận hình, từng binh lính đâu riêng lẻ cũng là bất bại rồi.
- Trước phái người tới Kim gia đi.
Lịch Thanh Phong trầm mặc một lúc rồi nói:
- Trên đời này không có quân đội nào là chiến thắng tuyệt đối, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp.
…
…
Liễu Châu
Liễu Châu nằm ở phía đông thành Hiền La, cách thành sáu trăm dặm. Liễu Châu là một tòa thành lớn có lịch sử mấy trăm năm. Trước thời Đại Trịnh, thiên hạ hỗn loạn, quần hùng cắt cứ, đã từng có người lập quốc ở Liễu Châu. Mặc dù quốc gia này tồn tại chưa tới ba năm thì bị thế lực khác tiêu diệt, nhưng có thể thấy thành Liễu Châu có vị trí khá quan trọng.
Công phá Liễu Châu, có thể tiến thẳng tới Giang Đô.
Lúc ấy thiên hạ đại loạn, phía bắc Trường Giang có ít nhất sáu, bảy người tuyên bố xưng đế. Phía nam Trường Giang càng nhiều, khoảng hai mươi người. Các quốc gia nhỏ cùng tồn tại, mấy năm liên tục chinh chiến. Về sau dưới sự bồi dưỡng của thư viện Thông Cổ, Đại Trịnh quật khởi, thống nhất phía bắc Trường Giang, còn phía nam Trường Giang thì được Trần Quốc thống nhất. Từ đó trở đi đã có mấy trăm năm nam bắc giằng co.
Đại Trịnh có mười sáu lần nam chinh, Trần Quốc có mười bốn lần bắc phạt, chỉ có điều không ai làm gì được người kia. Kỳ thực truy cứu căn nguyên, vẫn là vì thư viện Thông Cổ. Trịnh Quốc do một tay thư viện Thông Cổ nâng đỡ lên, Trần Quốc cũng như vậy. Thư viện thích nhìn hai cường quốc cùng tồn tại hơn, cho nên tất nhiên sẽ không cho phép nước này thâu tóm nước kia. Bất kể là Trịnh Quốc nam chinh hay là Trần Quốc bắc phạt, cuối cùng đều không thể chiến thắng.
Đây vốn là cục diện mà thư viện thích nhìn thấy nhất. Bọn họ đứng ở phía sau có thể dễ dàng nắm toàn bộ nam bắc Trường Giang. Nhưng từ khi Đại Tùy lập quốc, cục diện này liền thay đổi. Vạn Tinh Thần quá mạnh mẽ, cứng rắn, cho nên thư viện không thể khống chế được Dương gia. Hơn nữa Thái Tông Hoàng Đế của Đại Tùy lại là một vị minh quân bất thế, lại có một danh tướng thiên cổ là Lý Khiếu, một hơi tiêu diệt Trần Quốc. Từ đó trở đi, thư viện đành phải im hơi lặng tiếng.
Sau khi Đại Tùy diệt Thương, quyền thế của Dương gia đạt tới đỉnh cao.
Thư viện không thể lay động được địa vị thống trị của Dương gia, cho nên đành phải ẩn nhẫn chờ thời cơ. Thời cơ này, chính là Lý Viễn Sơn.
Lý Viễn Sơn tạo phản ở Tây Bắc, dẫn người Mông Nguyên nhập quan, thiên hạ bắt đầu loạn. Người của thư viện Thông Cổ biết được tin này cơ hồ đều vui mừng. Bọn họ đã nghẹn khuất hơn trăm năm, rốt cuộc chờ tới cơ hội trả đòn Dương gia.
Chỉ có điều, người của thư viện Thông Cổ thật không ngờ cục diện vừa loạn liền không thể khống chế được. Lý Viễn Sơn binh bại ở Tây Bắc, Kim Thế Hùng thay vào đó. La Diệu phất cờ tạo phản ở Tây Nam, cuối cùng binh bại rồi chết, bị La Đồ thay thế. Bàng Bá được thư viên nâng lên còn chưa kịp tiến vào cục diện tranh bá đã bị loại bỏ. Cho nên thư viện không thể không lựa chọn La Đồ để chống cự Dương Kiên.
Nhưng người này sau khi đổi tên thành Đồ, liền rời bỏ thư viện, mang binh tới Liễu Châu. Sau khi công phá thành Liễu Châu, bắt đầu thành người đánh cá, nhìn ngao cò tranh nhau.
Mấy ngày này trong lòng Diệp Cận Nam bồn chồn khó yên. Lúc trước đi theo La Diệu sao mà vinh quang, Ung quân thế như chẻ tre, không người nào có thể ngăn cản. Nhưng hiện tại, từ khi La Diệu chết, Ung quân càng ngày càng lụi bại. Y từng đề nghị La Đồ mang binh về Tây Nam, có căn cứ Tây Nam, rất nhanh có thể phát triển thêm trăm vạn đại quân. Nhưng La Đồ không tiếp nhận đề nghị của y, ngược lại mang binh tới Liễu Châu.
- Vương gia!
Diệp Cận Nam nhìn thoáng qua La Đồ đứng trên tường thành, cẩn thận nói:
- Hiện tại đại quân đã ở đây nửa tháng, khi nào thì chúng ta tiến binh?
- Tiến binh?
La Đồ nhìn Diệp Cận Nam, sau đó lắc đầu:
- Chúng ta không đi đâu cả. Liễu Châu rất tốt, có thể làm căn cứ tạm thời.
- Nhưng…
Diệp Cận Nam nói:
- Những người thư viện bên kia liệu có bỏ qua không?
- Ta chính là muốn xem thái độ của bọn họ, nên mới không đi quá xa.
La Đồ nhớ tới vị Gia mà Lịch Thanh Phong nhắc tới kia, trong lòng không khỏi lạnh lẽo. Y nói không sai, y ruồng bỏ thư viện nhưng không rời khỏi quá xa, chính vì lo lắng vị Gia trong truyền thuyết kia sẽ tìm tới mình. Nếu vị Gia kia là thiên hạ duy nhất, vậy thì cho dù hiện tại tu vị của y rất mạnh, chỉ sợ cũng khó mà ngăn cản nổi. Cho nên y mới dừng lại ở Liễu Châu, y muốn đợi…Nếu vị Gia kia tới, y liền lập tức mang binh quyết chiến với triều đình. Nếu vị Gia kia không tới, y liền không cần phải kiêng kỵ thư viện.
La Đồ nhìn ra ngoài thành, có chút thất thần nói:
- Ta muốn nhìn xem, thư viện còn có năng lực nào ẩn dấu không. Nếu như không có ta mà thư viện vẫn thắng được Dương Kiên, vậy thì chỉ sợ ta và các ngươi sẽ không còn tự do, phải nghe theo lệnh của thư viện. Nếu như thư viện không có năng lực chiến thắng Dương Kiên…vậy thì ta không cần lo lắng gì nữa rồi.
- Ta đang đánh cược, đánh cược thư viện liệu có khống chế được ta hay không. Nếu không thể…vậy thì ta việc gì phải e dè? Đám áo giáp quân của Dương Kiên, chẳng lẽ không thẻ chiến thắng?
- Diệp Cận Nam, ngươi có biết người nước ngoài bên kia biển rộng chiến tranh như thế nào không?
Y hỏi.
Diệp Cận Nam lắc đầu:
- Không quá rõ ràng, chỉ nghe nói khác biệt với Trung Nguyên.
- Đúng vậy a…hoàn toàn khác biệt. Người nước ngoài không biết tu hành, nên mới nghĩ ra được những thứ uy lực cực lớn. Từ rất lâu trước ta đã biết sự tồn tại của những thứ đó, chỉ là lúc trước không phải do ta làm chủ, cho nên ta không có cơ hội giới thiệu nó. Biện pháp để xử lý áo giáp quân, chính là pháo…hơn nữa, ta sắp có được pháo rồi.
Nghe thấy câu này, Diệp Cận Nam biến sắc:
- Thuộc hạ không biết rằng Vương gia có tiếp xúc với người nước ngoài.
- Chớ nói ngươi không biết, chỉ sợ ngay cả người nước ngoài cũng không biết bọn họ giao dịch với ai!
La Đồ không nhịn được cười ha hả:
- Người nước ngoài vẫn cho rằng bọn họ giao dịch là người của Mộc phủ, nhưng thực ra là ta phái đi. Người của Mộc phủ tự xưng là nhân nghĩa, cho nên Dương Thuận Hội vừa tới Đông Cương, người của Mộc phủ liền giao Mưu Bình cho y. Đây là một lỗ hổng, không lợi dụng thì thật có lỗi. Hiện tại, chỉ sợ người của Mộc phủ và Dương Thuận Hội đang hoài nghi nhau. Người Mộc phủ tưởng rằng người nước ngoài giao dịch với Dương Thuận Hội, mà Dương Thuận Hội thì tưởng là Mộc phủ…
- Ha ha!
La Đồ cười to:
- Ai có thể ngờ tới, chính là ta?
Bình luận truyện