Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 1031: Bắt đầu hành động
Núi Chu Tước
Thủy trại hồ Huyền Vũ
An Đức Lỗ lắc đầu tiếc nuối nói:
- Chủ nhân tôn kính, ta thấy chuyện này không đơn giản như tính toán. Hiện tại tuy có chiến thuyền, việc cải tiến thoạt nhìn cũng không khó khăn cho lắm, nhưng bắt tay vào làm mới thấy khó.
An Đức Lỗ quay đầu nhìn thoáng qua khoái thuyền Hoàng Long:
- Chẳng hạn như con thuyền kia, tuy nhìn rất lớn, nhưng không thích hợp để trang bị pháo.
Y vung vẩy tay nói:
- Nếu trang bị pháo ở sườn thuyền, thuyền sẽ không chịu được phản lực của pháo. Có lẽ có biện pháo giải quyết, nhưng ta tạm thời chưa nghĩ ra được. Lúc ta rời đi Rose, tuy chiến thuyền đã được trang bị pháo, nhưng chỉ trang bị ở đầu thuyền và đuội thuyền, không ở sườn thuyền. Cho nên ta không có chút kinh nghiệm nào.
- Tuy nhiên…
Y thay đổi ngữ khí, hai mắt tỏa sáng nhìn chiếc thuyền như một con quái vật lớn ở đằng xa:
- Con thuyền kia, nếu trang bị pháo lên đó thì không thành vấn đề. Thậm chí không cần thay đổi gì nhiều, bởi vì nó đã đủ nặng, không sợ pháo giật làm cho nghiêng thuyền.
- Còn có chiếc kia.
Y chỉ vào chiến hạm:
- Nếu tính toán tốt sức giật của pháo và khả năng chịu đựng của thuyền, có thể trang bị pháo trên thuyền lớn như vậy.
An Đức Lỗ dần dần khôi phục lại sự tự tin, chỉ vào những chiến thuyền lớn:
- Ta đã nghiên cứu qua pháo và đạn pháo của đế quốc Agoda, đạn pháo có lực bùng nổ lớn thích hợp trang bị ở đầu thuyền. Như vậy thủy sư có thể trợ giúp bộ binh ở trên bờ, không cần phải cập bờ. Mà đạn pháo có lực xuyên thấu mạnh mẽ, có thể trang bị ở mạn thuyền.
Nói tới đây, An Đức Lỗ dần dần hưng phấn:
- Nếu có thể được, thì bao một tầng sắt ở bên ngoài chiến thuyền Đằng Long kia, lại lắp một cái sừng nhọn ở đầu thuyền, thì nó liền thành bá chủ trên biển rồi. Ta đã từng thí nghiệm qua, lắp hai cái lưới đánh cá ở hai bên thuyền, cộng thêm một tầng sắt bảo vệ, với uy lực hiện tại của pháo, không thể đánh chìm được chiến thuyền này.
- Đây là chiến thuyền lớn nhất mà ta từng thấy. Chỉ cần trang bị đầy đủ, có thể quét ngang thủy sư quân địch.
- Cần mất bao lâu?
Phương Giải hỏi.
- Ít nhất một năm.
An Đức Lỗ nói:
- Xưởng của chúng ta không có khuôn đúc thích hợp, cần chế tạo lại. Chỉ là lưới đánh cá trang bị thêm đinh sắt phải cần rất nhiều thợ thủ công, trong vòng một năm mới có thể làm xong. Về phần lớp sắt bọc bên ngoài, với năng lực của chúng ta hiện tại, chỉ sợ cần phải lâu hơn. Dù sao mọi chuyện đều bắt đầu từ đầu.
Phương Giải âm thầm tính toán thời gian, vừa vặn mình có một năm không tham dự vào trận chiến nào lớn, cho nên hắn gật đầu:
- Về phần thợ thủ công, ta sẽ nhờ Tán Kim Hầu an bài. Ngươi cần gì thì cứ trực tiếp nói ra, ta xem liệu có thể giúp ngươi bắt tay vào nhanh hơn không.
- Cảm ơn chủ nhân!
An Đức Lỗ có chút kích động nói:
- Ta thật không ngờ rằng, sinh thời có thể hoàn thành một tác phẩm như vậy! Chiếc chiến thuyền này rất hoàn mỹ, chỉ cần cải tạo lại, ta tin tưởng nó có thể khiến cho mọi kẻ thù phải khiếp sợ. Tuy nhiên, việc cải tạo chiến thuyền cần có thủy sư phối hợp, bởi vì ta không biết quá nhiều về tàu thuyền. Chiếc thuyền này đã đủ nặng rồi, chỉ sợ lắp đặt thêm sẽ ảnh hưởng tới độ an toàn của nó.
- Ta sẽ lệnh cho Trịnh Thu và Đoạn Tranh giúp ngươi, sau đó triệu tập một số thủy thủ có kinh nghiệm phong phú, cộng thêm thợ thủ công và người chèo thuyền ở xưởng đóng tàu bên kia, các ngươi tự bàn bạc với nhau.
- Vậy thì tốt quá!
An Đức Lỗ vung tay nói:
- Cải tiến thuyền là khó nhất, nhưng một khi tìm được con đường thích hợp, thì về sau mọi chuyện liền đơn giản. Tuy nhiên, chủ nhân của ta, ta đề nghị ngài vẫn nên triệu tập mọi người lại, vẽ ra một bản thiết kế mới, tính toán mọi chi tiết có thể xảy ra khi lắp ráp pháo trên thuyền. Thuyền hoàng long có tốc độ khá nhanh, nhưng do thân thuyền nhẹ, lâu thuyền nặng, chỉ thích hợp di chuyển trên sông. Một khi tiến vào biển, thậm chí không cần gió lớn cũng có thể đánh nghiêng nó.
- Đề nghị của ta là, gỡ bỏ thuyền lâu trên thuyền.
An Đức Lỗ nói:
- Nếu chủ nhân muốn về sau thủy sư ngao du biển rộng, chứ không quanh quẩn trong mấy con sông, vậy thì nhất định phải thay đổi thiết kế của thuyền.
- Nếu ta phái người tới bên kia đại dương bắt vài thợ đóng thuyền sang đây, liệu có dễ dàng hơn không?
- Nếu vậy là tốt nhất.
An Đức Lỗ nói:
- Thuyền của chúng tôi có hình dạng rất khác biệt với thuyền của người Hán. Tuy thuyền nhỏ hơn thuyền Hoàng Long, nhưng có thể đi trên biển rộng, có nhiều chỗ đáng giá để tham khảo. Đáng tiếc ta không hiểu nhiều lắm ở phương diện này, phải mời người chuyên trong lĩnh vực này mới được.
Phương Giải gật đầu:
- Vậy thì bắt vài người về.
Hắn quay đầu nhìn Trần Hiếu Nho:
- Mưu Bình bên kia, Tả Minh Thiền có bao nhiêu nhân thủ?
Trần Hiếu Nho đáp:
- Thôi tướng quân đã triệu tập ba trăm người ở đại doanh núi Chu Tước tới trợ giúp. Thuộc hạ còn lưu lại 120 tinh nhuệ cho y, cộng thêm người mà y đang có, hẳn là không ít hơn 500 người. Trong đó có một nhóm cao thủ tinh bộ binh.
- Bảo y bắt vài người nước ngoài biết đóng thuyền tới đây.
Phương Giải vừa đi vừa khoát tay phân phó:
- Ta không quan tâm y dùng biện pháp gì, trong vòng ba tháng đưa một nhóm người về. Nếu nhân sự không đủ, thì lại điều động tinh nhuệ trong Kiêu Kỵ Giáo tới. Nếu cần cao thủ, ta sẽ bảo Đạo tôn Hạng Thanh Ngưu chọn một nhóm khách giang hồ tới đó!
- Tuân lệnh!
Trần Hiếu Nho vội vàng cúi đầu nói:
- Thuộc hạ lập tức đi an bài!
…
…
Ánh nắng ấm áp từ bên ngoài cửa sổ tiến vào, chiếu lên khuôn mặt một người. Khuôn mặt này có đường cong dịu dàng. Cạnh cửa sổ đặt một cái ghế nằm, ghế nằm phủ một lớp nhung mềm, Tang Táp Táp chỉ mặc một bộ váy dài để chân trần nằm trên ghế, hơi híp mắt hưởng thụ ánh nắng vuốt ve.
Phương Giải ngồi một bên, đầu tựa vào chân của nàng, một tay vuốt ve bụng của nàng, rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm thức tỉnh tiểu tinh linh đang ngủ bên trong kia. Tính toán thời gian đã năm tháng rồi, bụng của Tang Táp Táp đã nhô lên một gò núi mượt mà.
Phương Giải nhẹ nhàng vuốt ve, khóe miệng Tang Táp Táp đầy ý cười.
Trước kia Phương Giải chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có con. Bởi vì hắn luôn sợ hãi mình sẽ đột ngột biến mất khỏi thế giới này giống như mình đột ngột tới thế giới này vậy. Nếu hắn biến mất, vậy thì nữ nhân và con của hắn sẽ phải sống cuộc sống gian khổ. Hắn đã đắc tội với quá nhiều người ở thế giới này, số người muốn giết hắn nếu viết xuống có thể kín một trang giấy. Hơn nữa không ngừng có những cái tên mới viết thêm vào.
Phương Giải luôn lo lắng, nếu như mình đột nhiên biến mất, hoặc là hết sạch may mắn bị người khác giết, vậy thì những nữ nhân và con cái của mình sẽ chịu sự đau đớn như thế nào?
Nhưng khi hắn biết được Tang Táp Táp có thai, cảm giác hạnh phúc khó nói lên lời khiến cho hắn vứt bỏ mọi lo lắng, chỉ còn thỏa mãn. Hắn có thể cảm nhận được sinh mệnh trong bụng của Tang Táp Táp đang dần trưởng thành. Hắn mong đợi cái ngày được gặp mặt tiểu sinh mệnh này.
- Đã nghĩ ra tên cho con chưa?
Tang Táp Táp ôn nhu hỏi.
Phương Giải cười nói:
- Giờ còn nhỏ, chưa vội đặt tên, đặt nhũ danh trước.
- Muội hơi tò mò, lúc nhỏ huynh chạy trốn, tên của huynh lấy kiểu gì? Ai giúp huynh đặt?
- Tự ta đặt!
Phương Giải chỉ vào mũi, nói:
- Cái tên dễ nghe như vậy đương nhiên là ta tự mình lấy. Tuy nhiên Giác Hiểu là Tiểu Yêu đặt. Có lẽ lúc đó, Tiểu Yêu cũng hy vọng ta sớm ngày hiểu ra tất cả, cho nên mới dùng hai chữ Giác Hiểu để đặt tên. Về phần ‘Giải’…
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi cười nói:
- Ta cũng rất hy vọng khám phá ra mọi bí mật!
Tang Táp Táp vuốt ve trán của Phương Giải, dường như cảm nhận được sự bất lực và bi thương lúc đó của hắn:
- Đừng suy nghĩ những chuyện trước kia nữa. Con người là phải luôn nhìn về phía trước, chứ không phải quay đầu nhìn phía sau. Luôn quay đầu nhìn sẽ rất dễ tổn thương. Đúng rồi…muội đã nghĩ ra tên của con, không biết huynh thấy được hay không.
Nàng nghiêng đầu nhìn Phương Giải:
- Nếu như là con gái, đặt tên là Phương Ninh. Nếu là con trai, đặt tên là Phương Thản.
- Ninh…Thản…
Phương Giải lẩm bẩm, cười nói:
- Hai chữ này đều rất hay. Cứ dựa theo lời nàng nói đi. Nếu là con gái thì gọi là Phương Ninh, nếu là con trai thì gọi là Phương Thản.
- Huynh thích là tốt rồi.
Tang Táp Táp cười cười, nụ cười đầy hạnh phúc. Có lẽ chỉ có nữ nhân mang thai, mới có thể hiểu được tâm tình lúc này của nàng. Nàng vốn coi việc nối dõi tông đường là sứ mạng của mình. Hiện tại sứ mạng và người mình yêu kết hợp với nhau, sự thỏa mãn và hạnh phúc này khó có thể nói lên lời.
- Biết ngay huynh đang ở chỗ Táp Táp mà!
Hoàn Nhan Vân Thù tiến vào, cầm một đống quả dại không biết tên. Giờ đang là mùa đông, cũng chỉ có một nơi có khí hậu ấm áp như Tây Nam mới có thể tìm thấy quả dại.
- Ăn ngon lắm.
Nàng bỏ một quả dại vào miệng Phương Giải, sau đó trừng mắt nhìn Tang Táp Táp:
- Trầm tỷ tỷ và Mộc tỷ tỷ đều nói, người có chửa không nên ăn linh tinh, cho nên muội chỉ có thể trông mà thèm thôi.
Phương Giải nhai nuốt quả dại ngọt lịm, cười hỏi:
- Sao hôm nay vui vậy?
- Nhận được tin của ca ca muội.
Hoàn Nhan Vân Thù cười nói:
- Huynh ấy bảo rằng, tộc dân Bắc Liêu đang sống rất tốt ở Đông Bắc Đại Tùy. Do chiến loạn không lan tới Đông Bắc, cho nên tộc dân rất nhanh thích ứng với cuộc sống mới. Hiện tại bọn họ đã học được cách trồng trọt, cách xây nhà, chăn heo, chăn dê, còn học được cách làm vườn. Quan trọng nhất là người của Mộc phủ không làm khó bọn họ, ngược lại trợ giúp không ít. Ca ca nói, giờ gia chủ của Mộc phủ đã trở thành bạn tốt với phụ vương, quan hệ rất thân mật.
Phương Giải cũng cười theo:
- Đây đúng là chuyện tốt.
Nhưng rất nhanh, hắn như nghĩ tới điều gì đó, lông mày lại nhíu lại:
- Người của Mộc phủ quan hệ rất mật thiết với tộc dân của muội?
- Đúng vậy!
Hoàn Nhan Vân Thù cao hứng nói:
- Trong thư ca ca có nói, tộc dân sống rất tốt. Người của Mộc phủ tặng cho bọn họ hạt giống, chia cho bọn họ rất nhiều mảnh đất phì nhiêu, thậm chí còn giúp đỡ bọn họ xây dựng nhà cửa. Ca ca nói, người của Mộc phủ rất thân thiết. Mới đây phụ vương đã kết bái huynh đệ với gia chủ Mộc phủ. Tộc nhân còn từng ăn mừng chuyện này ba ngày ba đêm.
Trong mắt Phương Giải thoáng hiện sự lo lắng, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài:
- Vậy là tốt rồi. Chỉ cần tộc nhân của nàng sống cuộc sống yên ổn là đủ.
Hắn đứng dậy, xoa tóc Hoàn Nhan Vân Thù:
- Nàng ở đây nói chuyện với Táp Táp đi, ta đi ra ngoài có chút việc.
…
…
Phương Giải gọi Trần Hiếu Nho vào, hỏi:
- Người được phái tới Đông Cương đã xuất phát chưa?
- Chính đang chuẩn bị, tối nay có thể xuất phát.
- Gọi vài người khôn khéo tới gặp ta, bảo bọn họ cầm một bức thư tới chỗ của Hoàn Nhan Trọng Đức.
Phương Giải cau mày nói:
- Chỉ sợ người của Mộc phủ không tốt lành gì…Người Bắc Liêu có tính cách đơn thuần, một khi đã coi ai là bằng hữu thì rất khó lay chuyển. Người của Mộc phủ tám chín phần là nhìn đúng điểm này. Ta phải nhắc nhở Hoàn Nhan Trọng Đức, người của Mộc phủ biểu hiện thân mật như vậy…chỉ sợ là vì chiến lực vô song của hàn kỵ!
Trần Hiếu Nho biến sắc:
- Mộc phủ…bắt đầu hành động rồi sao?
Thủy trại hồ Huyền Vũ
An Đức Lỗ lắc đầu tiếc nuối nói:
- Chủ nhân tôn kính, ta thấy chuyện này không đơn giản như tính toán. Hiện tại tuy có chiến thuyền, việc cải tiến thoạt nhìn cũng không khó khăn cho lắm, nhưng bắt tay vào làm mới thấy khó.
An Đức Lỗ quay đầu nhìn thoáng qua khoái thuyền Hoàng Long:
- Chẳng hạn như con thuyền kia, tuy nhìn rất lớn, nhưng không thích hợp để trang bị pháo.
Y vung vẩy tay nói:
- Nếu trang bị pháo ở sườn thuyền, thuyền sẽ không chịu được phản lực của pháo. Có lẽ có biện pháo giải quyết, nhưng ta tạm thời chưa nghĩ ra được. Lúc ta rời đi Rose, tuy chiến thuyền đã được trang bị pháo, nhưng chỉ trang bị ở đầu thuyền và đuội thuyền, không ở sườn thuyền. Cho nên ta không có chút kinh nghiệm nào.
- Tuy nhiên…
Y thay đổi ngữ khí, hai mắt tỏa sáng nhìn chiếc thuyền như một con quái vật lớn ở đằng xa:
- Con thuyền kia, nếu trang bị pháo lên đó thì không thành vấn đề. Thậm chí không cần thay đổi gì nhiều, bởi vì nó đã đủ nặng, không sợ pháo giật làm cho nghiêng thuyền.
- Còn có chiếc kia.
Y chỉ vào chiến hạm:
- Nếu tính toán tốt sức giật của pháo và khả năng chịu đựng của thuyền, có thể trang bị pháo trên thuyền lớn như vậy.
An Đức Lỗ dần dần khôi phục lại sự tự tin, chỉ vào những chiến thuyền lớn:
- Ta đã nghiên cứu qua pháo và đạn pháo của đế quốc Agoda, đạn pháo có lực bùng nổ lớn thích hợp trang bị ở đầu thuyền. Như vậy thủy sư có thể trợ giúp bộ binh ở trên bờ, không cần phải cập bờ. Mà đạn pháo có lực xuyên thấu mạnh mẽ, có thể trang bị ở mạn thuyền.
Nói tới đây, An Đức Lỗ dần dần hưng phấn:
- Nếu có thể được, thì bao một tầng sắt ở bên ngoài chiến thuyền Đằng Long kia, lại lắp một cái sừng nhọn ở đầu thuyền, thì nó liền thành bá chủ trên biển rồi. Ta đã từng thí nghiệm qua, lắp hai cái lưới đánh cá ở hai bên thuyền, cộng thêm một tầng sắt bảo vệ, với uy lực hiện tại của pháo, không thể đánh chìm được chiến thuyền này.
- Đây là chiến thuyền lớn nhất mà ta từng thấy. Chỉ cần trang bị đầy đủ, có thể quét ngang thủy sư quân địch.
- Cần mất bao lâu?
Phương Giải hỏi.
- Ít nhất một năm.
An Đức Lỗ nói:
- Xưởng của chúng ta không có khuôn đúc thích hợp, cần chế tạo lại. Chỉ là lưới đánh cá trang bị thêm đinh sắt phải cần rất nhiều thợ thủ công, trong vòng một năm mới có thể làm xong. Về phần lớp sắt bọc bên ngoài, với năng lực của chúng ta hiện tại, chỉ sợ cần phải lâu hơn. Dù sao mọi chuyện đều bắt đầu từ đầu.
Phương Giải âm thầm tính toán thời gian, vừa vặn mình có một năm không tham dự vào trận chiến nào lớn, cho nên hắn gật đầu:
- Về phần thợ thủ công, ta sẽ nhờ Tán Kim Hầu an bài. Ngươi cần gì thì cứ trực tiếp nói ra, ta xem liệu có thể giúp ngươi bắt tay vào nhanh hơn không.
- Cảm ơn chủ nhân!
An Đức Lỗ có chút kích động nói:
- Ta thật không ngờ rằng, sinh thời có thể hoàn thành một tác phẩm như vậy! Chiếc chiến thuyền này rất hoàn mỹ, chỉ cần cải tạo lại, ta tin tưởng nó có thể khiến cho mọi kẻ thù phải khiếp sợ. Tuy nhiên, việc cải tạo chiến thuyền cần có thủy sư phối hợp, bởi vì ta không biết quá nhiều về tàu thuyền. Chiếc thuyền này đã đủ nặng rồi, chỉ sợ lắp đặt thêm sẽ ảnh hưởng tới độ an toàn của nó.
- Ta sẽ lệnh cho Trịnh Thu và Đoạn Tranh giúp ngươi, sau đó triệu tập một số thủy thủ có kinh nghiệm phong phú, cộng thêm thợ thủ công và người chèo thuyền ở xưởng đóng tàu bên kia, các ngươi tự bàn bạc với nhau.
- Vậy thì tốt quá!
An Đức Lỗ vung tay nói:
- Cải tiến thuyền là khó nhất, nhưng một khi tìm được con đường thích hợp, thì về sau mọi chuyện liền đơn giản. Tuy nhiên, chủ nhân của ta, ta đề nghị ngài vẫn nên triệu tập mọi người lại, vẽ ra một bản thiết kế mới, tính toán mọi chi tiết có thể xảy ra khi lắp ráp pháo trên thuyền. Thuyền hoàng long có tốc độ khá nhanh, nhưng do thân thuyền nhẹ, lâu thuyền nặng, chỉ thích hợp di chuyển trên sông. Một khi tiến vào biển, thậm chí không cần gió lớn cũng có thể đánh nghiêng nó.
- Đề nghị của ta là, gỡ bỏ thuyền lâu trên thuyền.
An Đức Lỗ nói:
- Nếu chủ nhân muốn về sau thủy sư ngao du biển rộng, chứ không quanh quẩn trong mấy con sông, vậy thì nhất định phải thay đổi thiết kế của thuyền.
- Nếu ta phái người tới bên kia đại dương bắt vài thợ đóng thuyền sang đây, liệu có dễ dàng hơn không?
- Nếu vậy là tốt nhất.
An Đức Lỗ nói:
- Thuyền của chúng tôi có hình dạng rất khác biệt với thuyền của người Hán. Tuy thuyền nhỏ hơn thuyền Hoàng Long, nhưng có thể đi trên biển rộng, có nhiều chỗ đáng giá để tham khảo. Đáng tiếc ta không hiểu nhiều lắm ở phương diện này, phải mời người chuyên trong lĩnh vực này mới được.
Phương Giải gật đầu:
- Vậy thì bắt vài người về.
Hắn quay đầu nhìn Trần Hiếu Nho:
- Mưu Bình bên kia, Tả Minh Thiền có bao nhiêu nhân thủ?
Trần Hiếu Nho đáp:
- Thôi tướng quân đã triệu tập ba trăm người ở đại doanh núi Chu Tước tới trợ giúp. Thuộc hạ còn lưu lại 120 tinh nhuệ cho y, cộng thêm người mà y đang có, hẳn là không ít hơn 500 người. Trong đó có một nhóm cao thủ tinh bộ binh.
- Bảo y bắt vài người nước ngoài biết đóng thuyền tới đây.
Phương Giải vừa đi vừa khoát tay phân phó:
- Ta không quan tâm y dùng biện pháp gì, trong vòng ba tháng đưa một nhóm người về. Nếu nhân sự không đủ, thì lại điều động tinh nhuệ trong Kiêu Kỵ Giáo tới. Nếu cần cao thủ, ta sẽ bảo Đạo tôn Hạng Thanh Ngưu chọn một nhóm khách giang hồ tới đó!
- Tuân lệnh!
Trần Hiếu Nho vội vàng cúi đầu nói:
- Thuộc hạ lập tức đi an bài!
…
…
Ánh nắng ấm áp từ bên ngoài cửa sổ tiến vào, chiếu lên khuôn mặt một người. Khuôn mặt này có đường cong dịu dàng. Cạnh cửa sổ đặt một cái ghế nằm, ghế nằm phủ một lớp nhung mềm, Tang Táp Táp chỉ mặc một bộ váy dài để chân trần nằm trên ghế, hơi híp mắt hưởng thụ ánh nắng vuốt ve.
Phương Giải ngồi một bên, đầu tựa vào chân của nàng, một tay vuốt ve bụng của nàng, rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm thức tỉnh tiểu tinh linh đang ngủ bên trong kia. Tính toán thời gian đã năm tháng rồi, bụng của Tang Táp Táp đã nhô lên một gò núi mượt mà.
Phương Giải nhẹ nhàng vuốt ve, khóe miệng Tang Táp Táp đầy ý cười.
Trước kia Phương Giải chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có con. Bởi vì hắn luôn sợ hãi mình sẽ đột ngột biến mất khỏi thế giới này giống như mình đột ngột tới thế giới này vậy. Nếu hắn biến mất, vậy thì nữ nhân và con của hắn sẽ phải sống cuộc sống gian khổ. Hắn đã đắc tội với quá nhiều người ở thế giới này, số người muốn giết hắn nếu viết xuống có thể kín một trang giấy. Hơn nữa không ngừng có những cái tên mới viết thêm vào.
Phương Giải luôn lo lắng, nếu như mình đột nhiên biến mất, hoặc là hết sạch may mắn bị người khác giết, vậy thì những nữ nhân và con cái của mình sẽ chịu sự đau đớn như thế nào?
Nhưng khi hắn biết được Tang Táp Táp có thai, cảm giác hạnh phúc khó nói lên lời khiến cho hắn vứt bỏ mọi lo lắng, chỉ còn thỏa mãn. Hắn có thể cảm nhận được sinh mệnh trong bụng của Tang Táp Táp đang dần trưởng thành. Hắn mong đợi cái ngày được gặp mặt tiểu sinh mệnh này.
- Đã nghĩ ra tên cho con chưa?
Tang Táp Táp ôn nhu hỏi.
Phương Giải cười nói:
- Giờ còn nhỏ, chưa vội đặt tên, đặt nhũ danh trước.
- Muội hơi tò mò, lúc nhỏ huynh chạy trốn, tên của huynh lấy kiểu gì? Ai giúp huynh đặt?
- Tự ta đặt!
Phương Giải chỉ vào mũi, nói:
- Cái tên dễ nghe như vậy đương nhiên là ta tự mình lấy. Tuy nhiên Giác Hiểu là Tiểu Yêu đặt. Có lẽ lúc đó, Tiểu Yêu cũng hy vọng ta sớm ngày hiểu ra tất cả, cho nên mới dùng hai chữ Giác Hiểu để đặt tên. Về phần ‘Giải’…
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi cười nói:
- Ta cũng rất hy vọng khám phá ra mọi bí mật!
Tang Táp Táp vuốt ve trán của Phương Giải, dường như cảm nhận được sự bất lực và bi thương lúc đó của hắn:
- Đừng suy nghĩ những chuyện trước kia nữa. Con người là phải luôn nhìn về phía trước, chứ không phải quay đầu nhìn phía sau. Luôn quay đầu nhìn sẽ rất dễ tổn thương. Đúng rồi…muội đã nghĩ ra tên của con, không biết huynh thấy được hay không.
Nàng nghiêng đầu nhìn Phương Giải:
- Nếu như là con gái, đặt tên là Phương Ninh. Nếu là con trai, đặt tên là Phương Thản.
- Ninh…Thản…
Phương Giải lẩm bẩm, cười nói:
- Hai chữ này đều rất hay. Cứ dựa theo lời nàng nói đi. Nếu là con gái thì gọi là Phương Ninh, nếu là con trai thì gọi là Phương Thản.
- Huynh thích là tốt rồi.
Tang Táp Táp cười cười, nụ cười đầy hạnh phúc. Có lẽ chỉ có nữ nhân mang thai, mới có thể hiểu được tâm tình lúc này của nàng. Nàng vốn coi việc nối dõi tông đường là sứ mạng của mình. Hiện tại sứ mạng và người mình yêu kết hợp với nhau, sự thỏa mãn và hạnh phúc này khó có thể nói lên lời.
- Biết ngay huynh đang ở chỗ Táp Táp mà!
Hoàn Nhan Vân Thù tiến vào, cầm một đống quả dại không biết tên. Giờ đang là mùa đông, cũng chỉ có một nơi có khí hậu ấm áp như Tây Nam mới có thể tìm thấy quả dại.
- Ăn ngon lắm.
Nàng bỏ một quả dại vào miệng Phương Giải, sau đó trừng mắt nhìn Tang Táp Táp:
- Trầm tỷ tỷ và Mộc tỷ tỷ đều nói, người có chửa không nên ăn linh tinh, cho nên muội chỉ có thể trông mà thèm thôi.
Phương Giải nhai nuốt quả dại ngọt lịm, cười hỏi:
- Sao hôm nay vui vậy?
- Nhận được tin của ca ca muội.
Hoàn Nhan Vân Thù cười nói:
- Huynh ấy bảo rằng, tộc dân Bắc Liêu đang sống rất tốt ở Đông Bắc Đại Tùy. Do chiến loạn không lan tới Đông Bắc, cho nên tộc dân rất nhanh thích ứng với cuộc sống mới. Hiện tại bọn họ đã học được cách trồng trọt, cách xây nhà, chăn heo, chăn dê, còn học được cách làm vườn. Quan trọng nhất là người của Mộc phủ không làm khó bọn họ, ngược lại trợ giúp không ít. Ca ca nói, giờ gia chủ của Mộc phủ đã trở thành bạn tốt với phụ vương, quan hệ rất thân mật.
Phương Giải cũng cười theo:
- Đây đúng là chuyện tốt.
Nhưng rất nhanh, hắn như nghĩ tới điều gì đó, lông mày lại nhíu lại:
- Người của Mộc phủ quan hệ rất mật thiết với tộc dân của muội?
- Đúng vậy!
Hoàn Nhan Vân Thù cao hứng nói:
- Trong thư ca ca có nói, tộc dân sống rất tốt. Người của Mộc phủ tặng cho bọn họ hạt giống, chia cho bọn họ rất nhiều mảnh đất phì nhiêu, thậm chí còn giúp đỡ bọn họ xây dựng nhà cửa. Ca ca nói, người của Mộc phủ rất thân thiết. Mới đây phụ vương đã kết bái huynh đệ với gia chủ Mộc phủ. Tộc nhân còn từng ăn mừng chuyện này ba ngày ba đêm.
Trong mắt Phương Giải thoáng hiện sự lo lắng, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài:
- Vậy là tốt rồi. Chỉ cần tộc nhân của nàng sống cuộc sống yên ổn là đủ.
Hắn đứng dậy, xoa tóc Hoàn Nhan Vân Thù:
- Nàng ở đây nói chuyện với Táp Táp đi, ta đi ra ngoài có chút việc.
…
…
Phương Giải gọi Trần Hiếu Nho vào, hỏi:
- Người được phái tới Đông Cương đã xuất phát chưa?
- Chính đang chuẩn bị, tối nay có thể xuất phát.
- Gọi vài người khôn khéo tới gặp ta, bảo bọn họ cầm một bức thư tới chỗ của Hoàn Nhan Trọng Đức.
Phương Giải cau mày nói:
- Chỉ sợ người của Mộc phủ không tốt lành gì…Người Bắc Liêu có tính cách đơn thuần, một khi đã coi ai là bằng hữu thì rất khó lay chuyển. Người của Mộc phủ tám chín phần là nhìn đúng điểm này. Ta phải nhắc nhở Hoàn Nhan Trọng Đức, người của Mộc phủ biểu hiện thân mật như vậy…chỉ sợ là vì chiến lực vô song của hàn kỵ!
Trần Hiếu Nho biến sắc:
- Mộc phủ…bắt đầu hành động rồi sao?
Bình luận truyện