Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 1033: Vô sỉ không biết xấu hổ
Đã tiến vào đông, tuy mùa đông ở Hoàng Dương Đạo không khó chịu cho lắm, nhưng ra ngoài vẫn phải mặc quần áo dày. Mấy cô nàng biết một khi Phương Giải đã quyết định chuyện gì thì khó mà thay đổi được, nên đã chuẩn bị đầy đủ quần áo cho hắn. Chỉ là các nàng không biết, lần này liệu Phương Giải có mang theo các nàng cùng đi hay không.
So với hành trình Nam Yến, lần đi Đông Cương này càng thêm hung hiểm. Mặc dù Nam Yến là một quốc gia, nhưng thực lực của quốc gia này không hùng mạnh cho lắm. Mà Đông Cương bên kia có một Mộc phủ có địa vị không ai sánh bằng. Nếu Mộc phủ thực sự muốn lấy đi mấy vạn hàn kỵ của Bắc Liêu, vậy thì một khi phát hiện Phương Giải tính toán phá hủy kế hoạch của bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ lập tức nhào lên.
Mà trên thực tế, cho dù Phương Giải không tới phá hư chuyện tốt của bọn họ, thì người của Mộc phủ cũng sẽ không bỏ qua giết chết một đối thủ cạnh tranh. Mặc kệ Mộc phủ quyết định gia nhập trò chơi tranh bá thiên hạ này hay không, thì Phương Giải, chư hầu một phương xuất hiện trên địa bàn của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để giết hắn.
Tiêu diệt hết một đám, về sau có thể gặp kẻ địch cường đại hơn, sao mà hấp dẫn?
- Táp Táp là không thể đi cùng được rồi.
Trong mấy nàng thì Mộc Tiểu Yêu là người lớn tuổi nhất, tính tình cũng dịu dàng nhất, cho nên các nàng đều rất tôn trọng Mộc Tiểu Yêu. Lúc này nghe Mộc Tiểu Yêu mở miệng, mấy nàng đều yên tĩnh lại.
- Muội đang mang thai, chuyến đi Đông Cương này ít nhất cũng phải mất ba, bốn tháng. Cho dù đi nhanh, thì thân thể muội có khả năng không chịu được. Vì muội, cũng vì đứa nhỏ, tốt nhất ở lại đại doanh. Nếu muội đi theo, chỉ sợ đứa nhỏ phải sinh trên đường đi.
Tang Táp Táp há hốc miệng, muốn tranh cãi cho bản thân, nhưng lại phát hiện mình không có lý do gì cả. Cho nên nàng cúi đầu, không nói gì nữa.
- Cho dù Phương Giải không có ý định dẫn theo chúng ta, thì nhất định cũng phải có người đi theo huynh ấy.
Mộc Tiểu Yêu nhìn mấy người, nói:
- Nếu như không có ai đi theo, trong lòng chúng ta sẽ không yên tâm. Hiện tại xem ra, ta và Khuynh Phiến đi cùng là thích hợp nhất. Tu vị của hai người bọn ta không tính là yếu, hơn nữa lại có kinh nghiệm giang hồ. Tuy nhiên, nếu Phương Giải muốn dẫn theo Vân Thù trở lại gặp phụ thân và huynh trưởng của muội ấy, vậy thì hai chúng ta chỉ có một người có thể đi theo. Bởi vì nhất định phải có một người chiếu ứng ở đây. Chúng ta đều biết Phương Giải gây thù hằn với nhiều người, cho dù là ở đại doanh núi Chu Tước cũng chưa chắc an toàn. Cho nên nhất định phải có người ở bên cạnh Táp Táp để bảo vệ.
Hoàn Nhan Vân Thù hơi thất thần nhìn Mộc Tiểu Yêu:
- Tiểu Yêu tỷ, muội nhất định phải trở lại tộc nhân. Nếu Phương Giải phỏng đoán là thật, với tính cách bướng bỉnh của phụ vương muội, rất khó có người khuyên được ông ấy. Muội thực sự lo lắng, không biết ca ca đang bị thế nào.
- Ừ!
Mộc Tiểu Yêu gật đầu:
- Phương Giải phải lo liệu nhiều chuyện, cho nên có một số việc tự chúng ta nghĩ biện pháp, không thể mọi chuyện đều đợi huynh ấy an bài.
- Để muội chăm sóc Táp Táp.
Có thanh âm vang lên ở bên ngoài, mấy nàng quay đầu nhìn, là Ngô Ẩn Ngọc tới.
Ngô Ẩn Ngọc mặc một bộ váy dài màu vàng sau khi tiến vào hơi thi lễ, sau đó ngồi bên cạnh Táp Táp:
- Ở trong đại doanh hẳn là an toàn. Tuy Phương Giải gây thù hằn rất nhiều, nhưng không có nhiều người có lá gan xông vào đại doanh. Táp Táp tới ở với muội, bảo Phương Giải an bài thêm hộ vệ, cộng thêm cao thủ của Hàng Thông Thiên Hạ, sẽ không có việc gì đâu.
Mộc Tiểu Yêu mỉm cười:
- Vậy thì không thể tốt hơn.
- Chuyện này, nên do ta quan tâm.
Phương Giải xuất hiện ở ngoài cửa, miệng nở nụ cười:
- Nếu không an bài ổn thỏa, ta sẽ không yên tâm rời đi.
Các nàng thấy Phương Giải tiến vào, đều đứng dậy nhìn hắn. Phương Giải đi tới bàn tự rót cho mình một chén nước, có vẻ rất khát, cho nên một hơi uống hết:
- Ta đã sắp xếp xong xuôi rồi.
Hắn ngồi xuống nói:
- Táp Táp dọn tới ở với Ẩn Ngọc, hai người có thể chăm sóc lẫn nhau. Ta đã nhờ hai lão đạo trưởng của Nhất Khí Quan âm thầm bảo vệ. Chuyến đi lần này phải giữ bí mật, cho nên không mang theo nhiều người cho lắm. Khuynh Phiến và Tiểu Yêu đi theo cũng được, tuy nhiên hành trình sẽ khá vất vả.
- Có khi nào bọn muội sợ vất vả chưa?
Trầm Khuynh Phiến thản nhiện nói.
Phương Giải cười cười:
- Chuẩn bị đi, sáng sớm ngày mai khởi hành.
- Dẫn theo bao nhiêu người?
Mộc Tiểu Yêu lo lắng hỏi.
- Tán Kim Hầu đã đi trước tới Đông Cương liên lạc với người của Hàng Thông Thiên Hạ, an bài đường lui. Tới chỗ đó, sức ảnh hưởng của Hắc Kỳ Quân liền giảm bớt, cho nên phải nhờ Hàng Thông Thiên Hạ an bài đường lui trước. Chúng ta sẽ đi bằng đường thủy, nhưng không dùng chiến thuyền, mà là thương thuyền.
- Cho dù là thương đội xuất hành cũng không thể mang theo quá nhiều người. Cho nên ta đã bảo Trần Hiếu Nho chọn hai trăm tinh nhuệ Kiêu Kỵ Giáo, cộng thêm Hạng Thanh Ngưu và Trần Hiếu Nho, Yến Cuồng. Nhân số như vậy đã đủ rồi.
…
…
Trời còn chưa sáng đội ngũ đã tập hợp xong. Hai chiếc thuyền lờn đã đợi ở bến tàu. Hai chiếc thuyền lớn này là tự tay Đoạn Tranh chọn lựa, cực kỳ kiên cố, hơn nữa thủy thủ trên thuyền cũng được đổi thành tinh nhuệ của thủy sư. Đoạn Tranh lo lắng, muốn đích thân đi cùng, bởi vì ở trên mặt nước, không nhiều người có kinh nghiệm bằng y. Trước khi gia nhập Hắc Kỳ Quân, y đã đi tới đi lui trên thủy vực Trường Giang không biết bao nhiêu lần.
- Độc Cô!
Phương Giải nói:
- Chuyện trong đại doanh nhờ ngươi lo liệu, nhất là ba đạo ở phía nam, diện tích rộng lớn, nhân khẩu nhiều, cũng chưa hoàn toàn quy phục. Có chuyện gì, ngươi cứ thảo luận với các chư tướng rồi xử lý.
Độc Cô Văn Tú vội vàng cúi người nói:
- Chủ Công yên tâm, thuộc hạ sẽ dốc hết sức lo liệu chuyện ở nhà, Chủ Công đi sớm về sớm là được.
Phương Giải gật đầu, nói:
- Chuyện này chỉ cần mấy người ở đây biết, chớ tiết lộ ra ngoài. Chậm nhất là ba, bốn tháng sau ta sẽ quay về. Trong thời gian này, việc đầu tiên là củng cố đại doanh, chớ để xảy ra nhiễu loạn. Thứ hai là để ý Giang Nam bên kia, một khi La Đồ và Dương Kiên quyết chiến, người thắng sẽ có thể hướng mũi đao về Hắc Kỳ Quân, cho nên không thể buông lỏng. Thứ ba là chuyện ở địa phương, đối với những kẻ bất tuân không phục tùng, ta chỉ có một câu giao cho các ngươi…Có thể giết thì không cần nói nhiều, có thể nói thì không cần giết.
- Tuân lệnh!
Những người tiễn đưa chắp tay đồng thanh lên tiếng.
Phương Giải khoát tay, lập tức đi lên thuyền lớn.
Đây là hai thương thuyền của Hàng Thông Thiên Hạ, tuy là thương thuyền, nhưng là thuyền lớn đã hoạt động nhiều lắm, bên trong trang bị không ít vũ khí. Trước sau thuyền lớn đều bố trí nỏ lớn, hơn nữa thân thuyền cũng được gia cố qua. Gặp phải thủy tặc bình thường, vũ khí trên thuyền đủ để ứng phó. Huống chi lái thuyền đều là tinh nhuệ thủy sư, còn có hai trăm cao thủ của Kiêu Kỵ Giáo. Nếu quả thực có thủy tặc nào gan lớn chặn thuyền, thì coi như bọn chúng xui xẻo.
Sau khi mặt trời lên cao, thuyền lớn liền xuất phát. Đầu thuyền tách ra ngọn nước, tung lên những bọt sóng màu vàng. Từ trên thuyền có thể nhìn thấy rất nhiều cá phía dưới. Đám cá này đã quen với chỗ này tụ tập nhiều thuyền, cho nên bọn chúng không hề kinh sợ khi thuyền đi qua.
Hạng Thanh Ngưu rất ít khi đi thuyền, cho nên khó tránh khỏi khẩn trương. Mặc dù thuyền lớn không tính là xóc nảy, hơn nữa còn chưa tiến vào sông lớn nên khá ổn định. Tuy nhiên vẫn khiến cho vị Đạo tôn bình thường tự nhiên phóng khoáng này phải nắm chặt mép thuyền, nhưng sợ người khác cười chê, không chịu tới lâu thuyền ngồi nghỉ.
- Sợ à?
Phương Giải híp mắt nhìn Hạng Thanh Ngưu.
- Sợ cái rắm!
Sắc mặt của Hạng Thanh Ngưu hơi khó coi, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
- Ta là Đạo tôn, đạo tâm của ta đã khai ngộ, tu vị kinh người, ta leo núi cao như giẫm trên đất bằng, ta giết người ngàn dặm không lưu lại dấu vết…cho nên dù là sợ cũng không thể nói ra ngoài được…
Phương Giải cười ha hả, ngồi xuống bên cạnh y:
- Một lúc là quen ấy mà. Hiện tại đang đi ngược dòng nên hơi xóc nảy, chờ tới Lạc Thủy rồi đi về hướng bắc sẽ đỡ hơn…
Hạng Thanh Ngưu lườm hắn, nói:
- Chê cười người khác là hạng tiểu nhân.
Phương Giải gật đầu:
- Ta cũng cho rằng như vậy, tuy nhiên chê cười ngươi rất thích…
Hạng Thanh Ngưu hừ một tiếng, nhìn mặt nước lăn tăn phía trước, nói:
- Ta nghĩ không thông, sao ngươi luôn thích chõ vào chuyện người khác như vậy? Vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới Đông Cương, nếu như bị người của Mộc phủ biết, chỉ sợ sẽ dốc hết cao thủ không cho ngươi sống sót trở về. Chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?
- Sợ!
Phương Giải cười nói:
- Ta không biết trên thế giới này có người chân chính không sợ chết hay không. Đương nhiên có nhiều người vì thân tình hoặc vì cái gì đó mà biết rằng sẽ chết nhưng không lùi bước. Tuy nhiên trong lòng bọn họ chưa chắc là không sợ chết, chỉ là đó là điều phải làm mà thôi.
- Úi chà!
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Ngươi đang tự khen mình là người rất hữu tình à?
Phương Giải hạ giọng nói:
- Hữu tình chưa được làm, ái tình mới được làm!
Lúc đầu Hạng Thanh Ngưu chưa hiểu lời này của Phương Giải có ý gì, qua hồi lâu mới hiểu ra, sau đó đỏ mặt, bĩu môi nói:
- Đầu óc của ngươi thật đen tối. Tốt xấu gì thì giờ ngươi cũng là người có thân phận lớn rồi, không thể đứng đắn một chút sao? Nếu lời này truyền ra ngoài, chỉ sợ các tướng sĩ từ trên xuống dưới của Hắc Kỳ Quân sẽ chỉnh tề khinh bỉ ngươi.
- Có địa vị hay không có địa vị thì đều là con người, nói đùa mới có lợi cho thể xác và tinht hần.
Phương Giải cười nói:
- Chuyến đi này tuy hung hiểm, nhưng dọc theo đường đi chắc là an toàn, cho nên coi như là một kỳ nghỉ. Nếu như không thư giãn một chút chẳng phải là có lỗi với bản thân sao? Tuy nhiên, Đạo tôn tiên sinh à, ngươi tính toán khi nào thì tìm một nữ nhân vừa mắt rồi sinh ra mấy tiểu Đạo tôn đây?
- Lại bắt đầu khoe khoang rồi!
Hạng Thanh Ngưu trừng mắt nhìn hắn:
- Đạo tôn ta có gì mà phải vội. Ta chỉ cần ngoắc tay một cái, các hiệp nữ giang hồ khao khát một đoạn tình yêu kích liệt sẽ lập tức nhào tới. Ngươi chớ coi thường địa vị của Đạo tôn trên giang hồ, chỉ cần ta nguyện ý, ngươi đoán xem sẽ có bao nhiêu hiệp nữ nhào vào lòng ta?
- Ai nha, thật là hâm mộ!
Phương Giải cười nói:
- Mà kể cũng lạ. Đạo tôn không cấm nam nữ giao tiếp, lão mũi trâu Tiêu Nhất Cửu cũng không ít lần tới thanh lâu thuyền hoa, nghe nói còn là một vị khách chịu chơi, xài tiền như rác. Vậy mà ngươi lại sợ con gái như vậy…
…
…
Trên lâu thuyền, Hoàn Nhan Vân Thù nhìn Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu cười nói ở đầu thuyền, tò mò hỏi:
- Hai người bọn họ đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?
Mộc Tiểu Yêu hơi đỏ mặt, quay đầu đi làm bộ như không nghe thấy nàng hỏi.
Trầm Khuynh Phiến ngẩng đầu nhìn trời, cũng làm bộ như không nghe thấy.
Mạt Ngưng Chi ngồi một bên lau trường đao lạnh lùng nói:
- Hai tên bại hoại cặn bã, miệng đầy từ ngữ ô uế…
Nói xong, nàng ta không nhịn được phì cười, nhìn về phía Phương Giải:
- Người kia, dường như rất ít khi thấy hắn thoải mái như vậy. Ngày ngày không phải xử lý quân vụ thì là chuyện trong giang hồ. Hóa ra lúc hắn thoải mái…lại vô sỉ không biết xấu hổ….
So với hành trình Nam Yến, lần đi Đông Cương này càng thêm hung hiểm. Mặc dù Nam Yến là một quốc gia, nhưng thực lực của quốc gia này không hùng mạnh cho lắm. Mà Đông Cương bên kia có một Mộc phủ có địa vị không ai sánh bằng. Nếu Mộc phủ thực sự muốn lấy đi mấy vạn hàn kỵ của Bắc Liêu, vậy thì một khi phát hiện Phương Giải tính toán phá hủy kế hoạch của bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ lập tức nhào lên.
Mà trên thực tế, cho dù Phương Giải không tới phá hư chuyện tốt của bọn họ, thì người của Mộc phủ cũng sẽ không bỏ qua giết chết một đối thủ cạnh tranh. Mặc kệ Mộc phủ quyết định gia nhập trò chơi tranh bá thiên hạ này hay không, thì Phương Giải, chư hầu một phương xuất hiện trên địa bàn của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để giết hắn.
Tiêu diệt hết một đám, về sau có thể gặp kẻ địch cường đại hơn, sao mà hấp dẫn?
- Táp Táp là không thể đi cùng được rồi.
Trong mấy nàng thì Mộc Tiểu Yêu là người lớn tuổi nhất, tính tình cũng dịu dàng nhất, cho nên các nàng đều rất tôn trọng Mộc Tiểu Yêu. Lúc này nghe Mộc Tiểu Yêu mở miệng, mấy nàng đều yên tĩnh lại.
- Muội đang mang thai, chuyến đi Đông Cương này ít nhất cũng phải mất ba, bốn tháng. Cho dù đi nhanh, thì thân thể muội có khả năng không chịu được. Vì muội, cũng vì đứa nhỏ, tốt nhất ở lại đại doanh. Nếu muội đi theo, chỉ sợ đứa nhỏ phải sinh trên đường đi.
Tang Táp Táp há hốc miệng, muốn tranh cãi cho bản thân, nhưng lại phát hiện mình không có lý do gì cả. Cho nên nàng cúi đầu, không nói gì nữa.
- Cho dù Phương Giải không có ý định dẫn theo chúng ta, thì nhất định cũng phải có người đi theo huynh ấy.
Mộc Tiểu Yêu nhìn mấy người, nói:
- Nếu như không có ai đi theo, trong lòng chúng ta sẽ không yên tâm. Hiện tại xem ra, ta và Khuynh Phiến đi cùng là thích hợp nhất. Tu vị của hai người bọn ta không tính là yếu, hơn nữa lại có kinh nghiệm giang hồ. Tuy nhiên, nếu Phương Giải muốn dẫn theo Vân Thù trở lại gặp phụ thân và huynh trưởng của muội ấy, vậy thì hai chúng ta chỉ có một người có thể đi theo. Bởi vì nhất định phải có một người chiếu ứng ở đây. Chúng ta đều biết Phương Giải gây thù hằn với nhiều người, cho dù là ở đại doanh núi Chu Tước cũng chưa chắc an toàn. Cho nên nhất định phải có người ở bên cạnh Táp Táp để bảo vệ.
Hoàn Nhan Vân Thù hơi thất thần nhìn Mộc Tiểu Yêu:
- Tiểu Yêu tỷ, muội nhất định phải trở lại tộc nhân. Nếu Phương Giải phỏng đoán là thật, với tính cách bướng bỉnh của phụ vương muội, rất khó có người khuyên được ông ấy. Muội thực sự lo lắng, không biết ca ca đang bị thế nào.
- Ừ!
Mộc Tiểu Yêu gật đầu:
- Phương Giải phải lo liệu nhiều chuyện, cho nên có một số việc tự chúng ta nghĩ biện pháp, không thể mọi chuyện đều đợi huynh ấy an bài.
- Để muội chăm sóc Táp Táp.
Có thanh âm vang lên ở bên ngoài, mấy nàng quay đầu nhìn, là Ngô Ẩn Ngọc tới.
Ngô Ẩn Ngọc mặc một bộ váy dài màu vàng sau khi tiến vào hơi thi lễ, sau đó ngồi bên cạnh Táp Táp:
- Ở trong đại doanh hẳn là an toàn. Tuy Phương Giải gây thù hằn rất nhiều, nhưng không có nhiều người có lá gan xông vào đại doanh. Táp Táp tới ở với muội, bảo Phương Giải an bài thêm hộ vệ, cộng thêm cao thủ của Hàng Thông Thiên Hạ, sẽ không có việc gì đâu.
Mộc Tiểu Yêu mỉm cười:
- Vậy thì không thể tốt hơn.
- Chuyện này, nên do ta quan tâm.
Phương Giải xuất hiện ở ngoài cửa, miệng nở nụ cười:
- Nếu không an bài ổn thỏa, ta sẽ không yên tâm rời đi.
Các nàng thấy Phương Giải tiến vào, đều đứng dậy nhìn hắn. Phương Giải đi tới bàn tự rót cho mình một chén nước, có vẻ rất khát, cho nên một hơi uống hết:
- Ta đã sắp xếp xong xuôi rồi.
Hắn ngồi xuống nói:
- Táp Táp dọn tới ở với Ẩn Ngọc, hai người có thể chăm sóc lẫn nhau. Ta đã nhờ hai lão đạo trưởng của Nhất Khí Quan âm thầm bảo vệ. Chuyến đi lần này phải giữ bí mật, cho nên không mang theo nhiều người cho lắm. Khuynh Phiến và Tiểu Yêu đi theo cũng được, tuy nhiên hành trình sẽ khá vất vả.
- Có khi nào bọn muội sợ vất vả chưa?
Trầm Khuynh Phiến thản nhiện nói.
Phương Giải cười cười:
- Chuẩn bị đi, sáng sớm ngày mai khởi hành.
- Dẫn theo bao nhiêu người?
Mộc Tiểu Yêu lo lắng hỏi.
- Tán Kim Hầu đã đi trước tới Đông Cương liên lạc với người của Hàng Thông Thiên Hạ, an bài đường lui. Tới chỗ đó, sức ảnh hưởng của Hắc Kỳ Quân liền giảm bớt, cho nên phải nhờ Hàng Thông Thiên Hạ an bài đường lui trước. Chúng ta sẽ đi bằng đường thủy, nhưng không dùng chiến thuyền, mà là thương thuyền.
- Cho dù là thương đội xuất hành cũng không thể mang theo quá nhiều người. Cho nên ta đã bảo Trần Hiếu Nho chọn hai trăm tinh nhuệ Kiêu Kỵ Giáo, cộng thêm Hạng Thanh Ngưu và Trần Hiếu Nho, Yến Cuồng. Nhân số như vậy đã đủ rồi.
…
…
Trời còn chưa sáng đội ngũ đã tập hợp xong. Hai chiếc thuyền lờn đã đợi ở bến tàu. Hai chiếc thuyền lớn này là tự tay Đoạn Tranh chọn lựa, cực kỳ kiên cố, hơn nữa thủy thủ trên thuyền cũng được đổi thành tinh nhuệ của thủy sư. Đoạn Tranh lo lắng, muốn đích thân đi cùng, bởi vì ở trên mặt nước, không nhiều người có kinh nghiệm bằng y. Trước khi gia nhập Hắc Kỳ Quân, y đã đi tới đi lui trên thủy vực Trường Giang không biết bao nhiêu lần.
- Độc Cô!
Phương Giải nói:
- Chuyện trong đại doanh nhờ ngươi lo liệu, nhất là ba đạo ở phía nam, diện tích rộng lớn, nhân khẩu nhiều, cũng chưa hoàn toàn quy phục. Có chuyện gì, ngươi cứ thảo luận với các chư tướng rồi xử lý.
Độc Cô Văn Tú vội vàng cúi người nói:
- Chủ Công yên tâm, thuộc hạ sẽ dốc hết sức lo liệu chuyện ở nhà, Chủ Công đi sớm về sớm là được.
Phương Giải gật đầu, nói:
- Chuyện này chỉ cần mấy người ở đây biết, chớ tiết lộ ra ngoài. Chậm nhất là ba, bốn tháng sau ta sẽ quay về. Trong thời gian này, việc đầu tiên là củng cố đại doanh, chớ để xảy ra nhiễu loạn. Thứ hai là để ý Giang Nam bên kia, một khi La Đồ và Dương Kiên quyết chiến, người thắng sẽ có thể hướng mũi đao về Hắc Kỳ Quân, cho nên không thể buông lỏng. Thứ ba là chuyện ở địa phương, đối với những kẻ bất tuân không phục tùng, ta chỉ có một câu giao cho các ngươi…Có thể giết thì không cần nói nhiều, có thể nói thì không cần giết.
- Tuân lệnh!
Những người tiễn đưa chắp tay đồng thanh lên tiếng.
Phương Giải khoát tay, lập tức đi lên thuyền lớn.
Đây là hai thương thuyền của Hàng Thông Thiên Hạ, tuy là thương thuyền, nhưng là thuyền lớn đã hoạt động nhiều lắm, bên trong trang bị không ít vũ khí. Trước sau thuyền lớn đều bố trí nỏ lớn, hơn nữa thân thuyền cũng được gia cố qua. Gặp phải thủy tặc bình thường, vũ khí trên thuyền đủ để ứng phó. Huống chi lái thuyền đều là tinh nhuệ thủy sư, còn có hai trăm cao thủ của Kiêu Kỵ Giáo. Nếu quả thực có thủy tặc nào gan lớn chặn thuyền, thì coi như bọn chúng xui xẻo.
Sau khi mặt trời lên cao, thuyền lớn liền xuất phát. Đầu thuyền tách ra ngọn nước, tung lên những bọt sóng màu vàng. Từ trên thuyền có thể nhìn thấy rất nhiều cá phía dưới. Đám cá này đã quen với chỗ này tụ tập nhiều thuyền, cho nên bọn chúng không hề kinh sợ khi thuyền đi qua.
Hạng Thanh Ngưu rất ít khi đi thuyền, cho nên khó tránh khỏi khẩn trương. Mặc dù thuyền lớn không tính là xóc nảy, hơn nữa còn chưa tiến vào sông lớn nên khá ổn định. Tuy nhiên vẫn khiến cho vị Đạo tôn bình thường tự nhiên phóng khoáng này phải nắm chặt mép thuyền, nhưng sợ người khác cười chê, không chịu tới lâu thuyền ngồi nghỉ.
- Sợ à?
Phương Giải híp mắt nhìn Hạng Thanh Ngưu.
- Sợ cái rắm!
Sắc mặt của Hạng Thanh Ngưu hơi khó coi, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
- Ta là Đạo tôn, đạo tâm của ta đã khai ngộ, tu vị kinh người, ta leo núi cao như giẫm trên đất bằng, ta giết người ngàn dặm không lưu lại dấu vết…cho nên dù là sợ cũng không thể nói ra ngoài được…
Phương Giải cười ha hả, ngồi xuống bên cạnh y:
- Một lúc là quen ấy mà. Hiện tại đang đi ngược dòng nên hơi xóc nảy, chờ tới Lạc Thủy rồi đi về hướng bắc sẽ đỡ hơn…
Hạng Thanh Ngưu lườm hắn, nói:
- Chê cười người khác là hạng tiểu nhân.
Phương Giải gật đầu:
- Ta cũng cho rằng như vậy, tuy nhiên chê cười ngươi rất thích…
Hạng Thanh Ngưu hừ một tiếng, nhìn mặt nước lăn tăn phía trước, nói:
- Ta nghĩ không thông, sao ngươi luôn thích chõ vào chuyện người khác như vậy? Vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới Đông Cương, nếu như bị người của Mộc phủ biết, chỉ sợ sẽ dốc hết cao thủ không cho ngươi sống sót trở về. Chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?
- Sợ!
Phương Giải cười nói:
- Ta không biết trên thế giới này có người chân chính không sợ chết hay không. Đương nhiên có nhiều người vì thân tình hoặc vì cái gì đó mà biết rằng sẽ chết nhưng không lùi bước. Tuy nhiên trong lòng bọn họ chưa chắc là không sợ chết, chỉ là đó là điều phải làm mà thôi.
- Úi chà!
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Ngươi đang tự khen mình là người rất hữu tình à?
Phương Giải hạ giọng nói:
- Hữu tình chưa được làm, ái tình mới được làm!
Lúc đầu Hạng Thanh Ngưu chưa hiểu lời này của Phương Giải có ý gì, qua hồi lâu mới hiểu ra, sau đó đỏ mặt, bĩu môi nói:
- Đầu óc của ngươi thật đen tối. Tốt xấu gì thì giờ ngươi cũng là người có thân phận lớn rồi, không thể đứng đắn một chút sao? Nếu lời này truyền ra ngoài, chỉ sợ các tướng sĩ từ trên xuống dưới của Hắc Kỳ Quân sẽ chỉnh tề khinh bỉ ngươi.
- Có địa vị hay không có địa vị thì đều là con người, nói đùa mới có lợi cho thể xác và tinht hần.
Phương Giải cười nói:
- Chuyến đi này tuy hung hiểm, nhưng dọc theo đường đi chắc là an toàn, cho nên coi như là một kỳ nghỉ. Nếu như không thư giãn một chút chẳng phải là có lỗi với bản thân sao? Tuy nhiên, Đạo tôn tiên sinh à, ngươi tính toán khi nào thì tìm một nữ nhân vừa mắt rồi sinh ra mấy tiểu Đạo tôn đây?
- Lại bắt đầu khoe khoang rồi!
Hạng Thanh Ngưu trừng mắt nhìn hắn:
- Đạo tôn ta có gì mà phải vội. Ta chỉ cần ngoắc tay một cái, các hiệp nữ giang hồ khao khát một đoạn tình yêu kích liệt sẽ lập tức nhào tới. Ngươi chớ coi thường địa vị của Đạo tôn trên giang hồ, chỉ cần ta nguyện ý, ngươi đoán xem sẽ có bao nhiêu hiệp nữ nhào vào lòng ta?
- Ai nha, thật là hâm mộ!
Phương Giải cười nói:
- Mà kể cũng lạ. Đạo tôn không cấm nam nữ giao tiếp, lão mũi trâu Tiêu Nhất Cửu cũng không ít lần tới thanh lâu thuyền hoa, nghe nói còn là một vị khách chịu chơi, xài tiền như rác. Vậy mà ngươi lại sợ con gái như vậy…
…
…
Trên lâu thuyền, Hoàn Nhan Vân Thù nhìn Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu cười nói ở đầu thuyền, tò mò hỏi:
- Hai người bọn họ đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?
Mộc Tiểu Yêu hơi đỏ mặt, quay đầu đi làm bộ như không nghe thấy nàng hỏi.
Trầm Khuynh Phiến ngẩng đầu nhìn trời, cũng làm bộ như không nghe thấy.
Mạt Ngưng Chi ngồi một bên lau trường đao lạnh lùng nói:
- Hai tên bại hoại cặn bã, miệng đầy từ ngữ ô uế…
Nói xong, nàng ta không nhịn được phì cười, nhìn về phía Phương Giải:
- Người kia, dường như rất ít khi thấy hắn thoải mái như vậy. Ngày ngày không phải xử lý quân vụ thì là chuyện trong giang hồ. Hóa ra lúc hắn thoải mái…lại vô sỉ không biết xấu hổ….
Bình luận truyện