Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 1036: Có công tử như ngọc
Phác Hổ rời đi là vừa lúc mặt trăng mọc ở phía đông. Từ sông lớn nhìn lên, ánh trăng có một vẻ đẹp kỳ dị, thật giống như nó gần trong gang tấc, chỉ cần chèo thuyền tiến về phía trước, là có thể với được.
Trên mặt trăng
Liệu có tàn khốc như nhân gian không?
Phương Giải đứng ở đầu thuyền, nhìn Phác Hổ rời đi. Phác Hổ là một người rất mâu thuẫn, ngay cả người khác cũng có thể cảm nhận được sự mâu thuẫn của y. Có đôi khi Phương Giải thậm chí nghĩ, Phác Hổ thực sự chết mới tốt cho y không? Hắn hơi bất ngờ khi chạm mặt Phác Hổ ở chỗ này, nhưng hắn không quan tâm về sau hai người gặp lại trong hoàn cảnh gì.
Hắn xoay người lại
Ngủ
Ngày hôm nay trôi qua như vậy.
Trời còn chưa sáng, đám thủy thủ đã nhổ neo. Thuyền lớn theo Trường Giang xuất phát về hướng đông. Người kiếm ăn trên sông vẫn bận rộn như vậy, dù đã vào đông nhưng bọn họ không nghỉ ngơi. Chiến loạn mà…trước kia đánh một trận cá có thể nghỉ ngơi vài ngày, tiền kiếm được cũng đủ để các ngư dân nở nụ cười thỏa mãn. Nhưng hiện tại cá không đáng tiền, bởi vì căn bản không có người mua.
Sau khi tiến vào Trường Giang, thuyền lớn chỉ cần xuôi dòng, mất ít nhất một tháng mới có thể tới Đông Cương. Ngô Nhất Đạo đi trước một bước, chuẩn bị mọi thứ khi cập bờ. Sau khi lên bờ còn phải đi về hướng bắc ít nhất mười ngày mới có thể tới chỗ của người Bắc Liêu. Còn liệu có an toàn vượt qua khu vực do Mộc phủ khống chế hay không, ai mà biết được.
Vài ngày liên tiếp, Hạng Thanh Ngưu đều rầu rĩ không vui. Phương Giải biết y là một người cảm tính. Từ việc y tìm kiếm Dương Kỳ nhiều năm có thể nhìn ra được tính cách của người này. Tuy nhiên cũng chính vì thế, mà trong bốn đệ tử của Vạn Tinh Thần, chỉ có y mới khai ngộ đạo tâm.
Đáng thương bản thân Hạng Thanh Ngưu cũng không cảm giác được mình mạnh bao nhiêu. Đạo tâm khai ngô này hơi có chút nghẹn khuất.
- Phương Giải!
- Sao?
- Cuộc chiến này phải đánh bao lâu nữa?
Hạng Thanh Ngưu rất nghiêm túc hỏi.
- Không biết.
Phương Giải cũng trả lời nghiêm túc:
- Lúc Đại Tùy vừa mới loạn lạc, có người nói, với thực lực của Đại Tùy, loạn lạc này sẽ kéo dài không quá một năm. Nhưng hiện tại, không ai dám khẳng định loạn lạc sẽ kéo dài bao lâu.
- Hơi mệt mỏi.
Hạng Thanh Ngưu thở dài một tiếng:
- Ngươi nhanh giết sạch những người kia đi. Thiên hạ thái bình, ta có thể buông ra Nhất Khí Quan, tìm một chỗ, tìm nữ nhân mà ta yêu, xây mấy căn nhà gỗ, trồng mấy mẫu ruộng hoang.
- Hãy cứ mơ mộng đi!
Phương Giải cười cười:
- Hiện tại ngươi chỉ có thể mơ mộng.
- Ta cũng vậy.
Phương Giải nói, Hạng Thanh Ngưu không nhịn được nhìn hắn.
Trên lâu thuyền, Mạt Ngưng Chi tựa vào lan can nhìn hai nam nhân đứng trên đầu thuyền, hơi không hiểu cuộc đối thoại giữa hai người. Tuy nhiên, càng ngày nàng càng cảm thấy Phương Giải là một người khó nắm bắt. Nàng từng trải qua ba năm lưu lạc chạy trốn, ba năm này đủ để thay đổi tính cách của một người. Nàng nhớ trước đây mình không dám giết một con kiến, nhưng trải qua ba năm này, nàng có thể giết người mà không đắn đo.
Rõ ràng Phương Giải trải qua nhiều hơn nàng, vì sao vẫn có thể đưa ra rất nhiều quyết định khiến cho nàng khó hiểu? Chẳng hạn chuyến đi về phía đông tới tộc Bắc Liêu này, theo nàng, đây là một chuyện hoàn toàn không cần phải làm. Chẳng hạn như ngày đó trò chuyện với Phác Hổ, theo nàng, chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng nàng lại mơ hồ cảm thấy suy nghĩ của mình là không tốt, chỉ là không tốt, chứ không phải không đúng.
Nếu như là nàng, chắc chắn sẽ không tới tộc Bắc Liêu.
Nàng đưa ra đáp án này, sau đó lại do dự. Nếu như mình nghĩ gì làm nấy, thì mình đã giết Phương Giải từ lâu rồi chứ?
Nàng có chút sầu não.
- Đang nghĩ gì vậy?
Mộc Tiểu Yêu đưa cho nàng một chén trà nóng, cũng nằm ở lan can nhìn bóng lưng của Phương Giải.
Mạt Ngưng Chi nhận lấy chén trà, ra vẻ lãnh ngạo nói:
- Đang nghĩ khi nào thì động thủ giết hắn.
- Xì!
Mộc Tiểu Yêu bật cười:
- Cho dù là bản thân muội cũng không tin lời này chứ? Nếu muội vẫn muốn giết hắn, thì đâu cần đợi lâu như vậy?
- Muội muốn từ từ giết hắn!
Mạt Ngưng Chi rất hung ác nói.
Sau đó nàng ảo não phát hiện Mộc Tiểu Yêu vẫn đang cười, rồi nàng cũng mỉm cười theo. Nàng dậm chân một cái xoay người trở về phòng, Mộc Tiểu Yêu nhìn bóng lưng của nàng, không nhịn được tiếp tục cười.
…
….
Đông Cương
Thành Mưu Bình
Dương Thuận Hội nhìn năm cái rương lớn đặt trong phòng khách, bên trong vẫn tràn đầy là vàng. Số vàng này là cái người tên Bỉ Đặc kia phái người đưa tới, nói đây là lễ vật chứng tỏ tình hữu nghị của y. Dương Thuận Hội càng ngày càng không hiểu tính toán của người nước ngoài tên là Bỉ Đặc kia. Lúc trước đã mang tới nhiều vàng như vậy, phải mất bao lâu bọn họ mới kiếm trở về được?
- Còn có một bức thư.
Phụ tá Đổng An đưa một bức thư cho Dương Thuận Hội. Dương Thuận Hội nhìn chữ viết cong cong vẹo vẹo ở trên, liền tin tưởng đây là thư do Bỉ Đặc viết. Chỉ có người mới tập viết chữ Hán không lâu mới có chữ viết như vậy. Y mở bức thư ra, nội dung rất ngắn, nhưng y đọc rất cẩn thận.
- Người này không đơn giản.
Dương Thuận Hội bỗng nhiên thở dài:
- Hiện tại ta có chút hối hận vì đã thả y đi. Ta cảm thấy kẻ này không hề đơn giản. Trên người kẻ này có một khí chất khiến người ta không thể coi thường. Lúc đầu ta tưởng đó là do ta hiếu kỳ với người nước ngoài, bây giờ nghĩ lại, đó là khí chất mà chỉ có người ở địa vị cao mới có. Bất kể là người Hán hay người nước ngoài, đều là như vậy.
- Y viết gì trong thư?
Đổng An tò mò hỏi.
- Không có gì.
Dương Thuận Hội tùy tiện nhét bức thư vào ống tay áo:
- Chỉ là bày tỏ lòng cảm ơn, còn có hy vọng ta nhanh chóng thúc đẩy chuyện bến tàu. Người này vì muốn ta cảm thấy thoải mái, mà trong một thời gian ngắn đã học xong chữ Hán. Một người vì chuyện nhỏ mà khổ công, đâu có thể là đơn giản?
- Hiện tại ta hơi hối hận.
Dương Thuận Hội trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ta cảm thấy mở bến tàu cho người nước ngoài tiến vào không ổn cho lắm, nhưng không nghĩ ra được chỗ nào không ổn. Dựa theo đạo lý, việc buôn bán càng cạnh tranh thì chúng ta càng có lợi. Khiến cho các thương nhân nước ngoài cạnh tranh với nhau, chúng ta ở đằng sau thu lợi. Đây cũng là chuyện tốt với dân chúng Đại Tùy. Chỉ có cạnh tranh, mới khiến giá cả giảm xuống.
- Đại tướng quân nghĩ đúng mà.
Đổng An cười nói:
- Đại tướng quân vẫn luôn cẩn thận như vậy. Kỳ thực Đại tướng quân không phải lo lắng người nước ngoài sẽ như thế nào, mà là Mộc phủ bên kia phải không?
Những lời này rất thành công dẫn dắt suy nghĩ của Dương Thuận Hội. Đổng An thấy Dương Thuận Hội biến sắc, liền biết mình đã thành công, cho nên trong lòng cũng kiên định hơn.
- Gần đây Mộc phủ quả thực có chút không đúng.
Dương Thuận Hội đi qua đi lại trong phòng:
- Dựa theo đạo lý, cho dù Mộc phủ giao Mưu Bình cho ta, cũng không thể không một chút ngó ngàng tới. Trong thành này chắc chắn vẫn còn người của Mộc phủ, nhưng ta gạt bọn họ chuyện người nước ngoài, vậy vì sao Mộc phủ vẫn chưa có ý kiến gì?
Đổng An nghĩ một lát rồi nói:
- Chẳng lẽ gần đây Mộc phủ không còn tâm tư để ý tới Mưu Bình?
- Không tâm tư…
Dương Thuận Hội biến sắc:
- Vậy tâm tư đó đặt ở nơi nào?
Nếu Đổng An đã chuyển đề tài từ người tây dương tới Mộc phủ, tất nhiên sẽ không để cho Dương Thuận Hội nghĩ trở về:
- Tuy Mộc Quảng Lăng được xưng là Chân Quân Tử, nhưng chẳng lẽ y không có tâm tư tranh giành thiên hạ? Nghe nói gần đây y không ít lần chạy tới chỗ người Bắc Liêu bên kia, không đưa lương thực thì đưa thợ thủ công tới…thuộc hạ thấy, tám chín phần là bọn họ coi trọng hàn kỵ của Bắc Liêu, đội quân có thể so sánh với thiết kỵ của người Mông Nguyên rồi.
Thật vất vả dẫn dắt đề tài, Đổng An cũng không quan tâm suy nghĩ của mình đúng hay sai, tiếp tục nói:
- Ở Đông Cương, Mộc phủ muốn làm gì, sẽ không ai cản trở được. Hầu hết biên quân đều nghe theo hiệu lệnh của Mộc phủ, nhưng Mộc phủ không dám điều động tất cả biên quân…Mộc Quảng Lăng không phải là La Diệu, tuy có lá gan nuôi dưỡng ba nghìn thực khách, nhưng không có lá gan âm thầm mở rộng trăm vạn đại quân. Cho nên nếu y muốn khởi binh, nhất định phải tìm được một đội quân biết đánh nhau. Hiển nhiên, hàn kỵ là sự lựa chọn tốt nhất.
Đổng An nói:
- Vì vậy hiện tại Mộc Quảng Lăng không có tâm tư để ý tới Mưu Bình, y muốn là hàn kỵ của người Bắc Liêu.
- Không tốt!
Dương Thuận Hội bỗng nhiên hô một tiếng:
- Nếu Mộc phủ thực sự muốn xuất binh, ta phải làm sao bây giờ?
Đổng An cũng sửng sốt theo:
- À?
Sau đó y cũng hoảng sợ:
- Đúng vậy…làm sao bây giờ?
Dương Thuận Hội bị điều mình nghĩ ra làm cho hoảng sợ biến sắc:
- Mộc Quảng Lăng cho người Bắc Liêu nhiều ưu đãi như vậy, là vì y muốn hàn kỵ của người Bắc Liêu. Y tặng cho ta thành Mưu Bình rồi không ngó nàng tới, thật giống như yên tâm giao Mưu Bình cho ta…Chỉ sợ điều y muốn chính là hai vệ chiến binh dưới trướng của ta.
Đổng An hít một hơi thật dài:
- Đúng…bởi vì Mộc Quảng Lăng tặng Mưu Bình cho ngài, cho nên mặc kệ hai vệ chiến binh của ngài có theo y tạo phản hay không, thì ngài cũng đã là đồng đảng với y rồi…
Hai từ ‘đồng đảng’ không dễ nghe, nhưng thực sự là như vậy.
- Đúng vậy…
Dương Thuận Hội không phát hiện trong lòng bàn tay của mình đã đầy mồ hôi, phía sau lưng cũng ướt đẫm. Y nghĩ tới vì sao mình rời khỏi Trường An, nghĩ tới áo giáp quân vô địch thiên hạ kia. Hiện tại trong lúc vô tình mình bị buộc lại với Mộc Quảng Lăng. Vậy thì về sau làm sao có thể chạy trốn được đội quân kia, chạy trốn được người kia?
Y hận.
Hận mình tham, hận mình ngu muội. Lúc Mộc Quảng Lăng nói giao thành Mưu Bình cho y, y chỉ lo cao hứng, hoàn toàn không nghĩ tới cái giá phải trả. Một khi Mộc phủ khởi binh phản Tùy, vậy thì trong mắt những người khác, mình chính là thủ hạ của Mộc Quảng Lăng rồi.
- Ài!
Y dậm chận chân thật mạnh, không biết phải nói gì.
…
…
Người chưa từng đến Mộc phủ, sẽ không biết Mộc phủ nổi tiếng thiên hạ trông như thế nào. Ở trong suy nghĩ của mọi người, Mộc phủ nhất định là một tòa trang viên rộng lớn, phía trên treo tấm biển vàng rực rỡ.
Bên ngoài nhất định có lính tuần tra dày đặc, tường viện cao lớn, cho dù là phi tặc cũng không trèo lên được.
Nhưng trên thực tế, Mộc phủ chỉ là một trang viên rất bình thường. Trang viên này còn không bằng trang viên của những gia tộc giàu có của Đại Tùy. Bởi vì so với địa vị của Mộc phủ, trang viên này thật quá nghèo nàn rồi. Một thương nhân giàu có, không dám xây hay mua tòa nhà lớn ở trong thành, nhưng ở nông thôn, người nào mà chả có một, thậm chí vài tòa trang viên?
Cho nên so sánh mà nói, trang viên của Mộc phủ không có gì thu hút.
Hơn nữa ra vào Mộc phủ cũng không phải là quý tộc quần áo đẹp đẽ gì. Thường xuyên có thể nhìn thấy người mặc áo vải thản nhiên đi vào, không ai ngăn cản. Thật giống như Mộc phủ là nhà của bọn họ, không cần khách khí. Mà những hạ nhân gia đinh của Mộc phủ kia, cũng không vì bọn họ mặc áo vải mà quát lớn xa lánh.
Không khí ở đây hoàn toàn khác với không khí của Đại Tùy.
Ở Đông Cương, trong suy nghĩ của khách giang hồ, trong suy nghĩ của dân chúng, Mộc phủ Mộc Quảng Lăng, chính là một chân quân tử, một đại thiện nhân.
- Chào công tử!
Một công tử trẻ tuổi mặc áo gấm đi tới trước cửa liền xuống ngựa. Những người nhìn thấy y đều chắp tay thi lễ, vẻ mặt tôn kính. Vị công tử này tuổi chừng hai mươi, phong thần như ngọc. Luận về tướng mạo, nói trăm dặm mới tìm được một người cũng không đủ. Luận về khí chất, mang theo một khí chất dễ dàng thuyết phục người khác.
- Chào tất cả mọi người.
Công tử trẻ tuổi chắp tay đáp lễ, không phải là hành động khách khí đông cứng, mà là rất tự nhiên, cho nên thân thiết.
- Công tử vừa đi đâu vậy?
- Tới chỗ Bắc Liêu bên kia một chuyến, mang theo mấy xe lương thực. Bọn họ còn chưa biết cách trồng ruộng sao cho tốt, gieo mạ mà chẳng khác nào đâm kiếm, nhìn mà đau lòng. Sắp qua mùa đông rồi, nếu không tiếp tế một chút, tới đầu xuân năm sau chỉ sợ không gieo được mạ nữa.
Vị công tử hiền hòa trả lời.
- Công gia của chúng ta, tiểu công gia của chúng ta, đều là người lương thiện nhất thiên hạ!
Đám thực khách tự hào nói, vẻ mặt kiêu ngạo.
Công tư kia vẫn bình thản như cũ:
- Đừng nói vậy, từ trước tới nay Mộc gia luôn làm theo tổ huấn, chỉ cần không thẹn với thiên địa là được.
Trên mặt trăng
Liệu có tàn khốc như nhân gian không?
Phương Giải đứng ở đầu thuyền, nhìn Phác Hổ rời đi. Phác Hổ là một người rất mâu thuẫn, ngay cả người khác cũng có thể cảm nhận được sự mâu thuẫn của y. Có đôi khi Phương Giải thậm chí nghĩ, Phác Hổ thực sự chết mới tốt cho y không? Hắn hơi bất ngờ khi chạm mặt Phác Hổ ở chỗ này, nhưng hắn không quan tâm về sau hai người gặp lại trong hoàn cảnh gì.
Hắn xoay người lại
Ngủ
Ngày hôm nay trôi qua như vậy.
Trời còn chưa sáng, đám thủy thủ đã nhổ neo. Thuyền lớn theo Trường Giang xuất phát về hướng đông. Người kiếm ăn trên sông vẫn bận rộn như vậy, dù đã vào đông nhưng bọn họ không nghỉ ngơi. Chiến loạn mà…trước kia đánh một trận cá có thể nghỉ ngơi vài ngày, tiền kiếm được cũng đủ để các ngư dân nở nụ cười thỏa mãn. Nhưng hiện tại cá không đáng tiền, bởi vì căn bản không có người mua.
Sau khi tiến vào Trường Giang, thuyền lớn chỉ cần xuôi dòng, mất ít nhất một tháng mới có thể tới Đông Cương. Ngô Nhất Đạo đi trước một bước, chuẩn bị mọi thứ khi cập bờ. Sau khi lên bờ còn phải đi về hướng bắc ít nhất mười ngày mới có thể tới chỗ của người Bắc Liêu. Còn liệu có an toàn vượt qua khu vực do Mộc phủ khống chế hay không, ai mà biết được.
Vài ngày liên tiếp, Hạng Thanh Ngưu đều rầu rĩ không vui. Phương Giải biết y là một người cảm tính. Từ việc y tìm kiếm Dương Kỳ nhiều năm có thể nhìn ra được tính cách của người này. Tuy nhiên cũng chính vì thế, mà trong bốn đệ tử của Vạn Tinh Thần, chỉ có y mới khai ngộ đạo tâm.
Đáng thương bản thân Hạng Thanh Ngưu cũng không cảm giác được mình mạnh bao nhiêu. Đạo tâm khai ngô này hơi có chút nghẹn khuất.
- Phương Giải!
- Sao?
- Cuộc chiến này phải đánh bao lâu nữa?
Hạng Thanh Ngưu rất nghiêm túc hỏi.
- Không biết.
Phương Giải cũng trả lời nghiêm túc:
- Lúc Đại Tùy vừa mới loạn lạc, có người nói, với thực lực của Đại Tùy, loạn lạc này sẽ kéo dài không quá một năm. Nhưng hiện tại, không ai dám khẳng định loạn lạc sẽ kéo dài bao lâu.
- Hơi mệt mỏi.
Hạng Thanh Ngưu thở dài một tiếng:
- Ngươi nhanh giết sạch những người kia đi. Thiên hạ thái bình, ta có thể buông ra Nhất Khí Quan, tìm một chỗ, tìm nữ nhân mà ta yêu, xây mấy căn nhà gỗ, trồng mấy mẫu ruộng hoang.
- Hãy cứ mơ mộng đi!
Phương Giải cười cười:
- Hiện tại ngươi chỉ có thể mơ mộng.
- Ta cũng vậy.
Phương Giải nói, Hạng Thanh Ngưu không nhịn được nhìn hắn.
Trên lâu thuyền, Mạt Ngưng Chi tựa vào lan can nhìn hai nam nhân đứng trên đầu thuyền, hơi không hiểu cuộc đối thoại giữa hai người. Tuy nhiên, càng ngày nàng càng cảm thấy Phương Giải là một người khó nắm bắt. Nàng từng trải qua ba năm lưu lạc chạy trốn, ba năm này đủ để thay đổi tính cách của một người. Nàng nhớ trước đây mình không dám giết một con kiến, nhưng trải qua ba năm này, nàng có thể giết người mà không đắn đo.
Rõ ràng Phương Giải trải qua nhiều hơn nàng, vì sao vẫn có thể đưa ra rất nhiều quyết định khiến cho nàng khó hiểu? Chẳng hạn chuyến đi về phía đông tới tộc Bắc Liêu này, theo nàng, đây là một chuyện hoàn toàn không cần phải làm. Chẳng hạn như ngày đó trò chuyện với Phác Hổ, theo nàng, chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng nàng lại mơ hồ cảm thấy suy nghĩ của mình là không tốt, chỉ là không tốt, chứ không phải không đúng.
Nếu như là nàng, chắc chắn sẽ không tới tộc Bắc Liêu.
Nàng đưa ra đáp án này, sau đó lại do dự. Nếu như mình nghĩ gì làm nấy, thì mình đã giết Phương Giải từ lâu rồi chứ?
Nàng có chút sầu não.
- Đang nghĩ gì vậy?
Mộc Tiểu Yêu đưa cho nàng một chén trà nóng, cũng nằm ở lan can nhìn bóng lưng của Phương Giải.
Mạt Ngưng Chi nhận lấy chén trà, ra vẻ lãnh ngạo nói:
- Đang nghĩ khi nào thì động thủ giết hắn.
- Xì!
Mộc Tiểu Yêu bật cười:
- Cho dù là bản thân muội cũng không tin lời này chứ? Nếu muội vẫn muốn giết hắn, thì đâu cần đợi lâu như vậy?
- Muội muốn từ từ giết hắn!
Mạt Ngưng Chi rất hung ác nói.
Sau đó nàng ảo não phát hiện Mộc Tiểu Yêu vẫn đang cười, rồi nàng cũng mỉm cười theo. Nàng dậm chân một cái xoay người trở về phòng, Mộc Tiểu Yêu nhìn bóng lưng của nàng, không nhịn được tiếp tục cười.
…
….
Đông Cương
Thành Mưu Bình
Dương Thuận Hội nhìn năm cái rương lớn đặt trong phòng khách, bên trong vẫn tràn đầy là vàng. Số vàng này là cái người tên Bỉ Đặc kia phái người đưa tới, nói đây là lễ vật chứng tỏ tình hữu nghị của y. Dương Thuận Hội càng ngày càng không hiểu tính toán của người nước ngoài tên là Bỉ Đặc kia. Lúc trước đã mang tới nhiều vàng như vậy, phải mất bao lâu bọn họ mới kiếm trở về được?
- Còn có một bức thư.
Phụ tá Đổng An đưa một bức thư cho Dương Thuận Hội. Dương Thuận Hội nhìn chữ viết cong cong vẹo vẹo ở trên, liền tin tưởng đây là thư do Bỉ Đặc viết. Chỉ có người mới tập viết chữ Hán không lâu mới có chữ viết như vậy. Y mở bức thư ra, nội dung rất ngắn, nhưng y đọc rất cẩn thận.
- Người này không đơn giản.
Dương Thuận Hội bỗng nhiên thở dài:
- Hiện tại ta có chút hối hận vì đã thả y đi. Ta cảm thấy kẻ này không hề đơn giản. Trên người kẻ này có một khí chất khiến người ta không thể coi thường. Lúc đầu ta tưởng đó là do ta hiếu kỳ với người nước ngoài, bây giờ nghĩ lại, đó là khí chất mà chỉ có người ở địa vị cao mới có. Bất kể là người Hán hay người nước ngoài, đều là như vậy.
- Y viết gì trong thư?
Đổng An tò mò hỏi.
- Không có gì.
Dương Thuận Hội tùy tiện nhét bức thư vào ống tay áo:
- Chỉ là bày tỏ lòng cảm ơn, còn có hy vọng ta nhanh chóng thúc đẩy chuyện bến tàu. Người này vì muốn ta cảm thấy thoải mái, mà trong một thời gian ngắn đã học xong chữ Hán. Một người vì chuyện nhỏ mà khổ công, đâu có thể là đơn giản?
- Hiện tại ta hơi hối hận.
Dương Thuận Hội trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ta cảm thấy mở bến tàu cho người nước ngoài tiến vào không ổn cho lắm, nhưng không nghĩ ra được chỗ nào không ổn. Dựa theo đạo lý, việc buôn bán càng cạnh tranh thì chúng ta càng có lợi. Khiến cho các thương nhân nước ngoài cạnh tranh với nhau, chúng ta ở đằng sau thu lợi. Đây cũng là chuyện tốt với dân chúng Đại Tùy. Chỉ có cạnh tranh, mới khiến giá cả giảm xuống.
- Đại tướng quân nghĩ đúng mà.
Đổng An cười nói:
- Đại tướng quân vẫn luôn cẩn thận như vậy. Kỳ thực Đại tướng quân không phải lo lắng người nước ngoài sẽ như thế nào, mà là Mộc phủ bên kia phải không?
Những lời này rất thành công dẫn dắt suy nghĩ của Dương Thuận Hội. Đổng An thấy Dương Thuận Hội biến sắc, liền biết mình đã thành công, cho nên trong lòng cũng kiên định hơn.
- Gần đây Mộc phủ quả thực có chút không đúng.
Dương Thuận Hội đi qua đi lại trong phòng:
- Dựa theo đạo lý, cho dù Mộc phủ giao Mưu Bình cho ta, cũng không thể không một chút ngó ngàng tới. Trong thành này chắc chắn vẫn còn người của Mộc phủ, nhưng ta gạt bọn họ chuyện người nước ngoài, vậy vì sao Mộc phủ vẫn chưa có ý kiến gì?
Đổng An nghĩ một lát rồi nói:
- Chẳng lẽ gần đây Mộc phủ không còn tâm tư để ý tới Mưu Bình?
- Không tâm tư…
Dương Thuận Hội biến sắc:
- Vậy tâm tư đó đặt ở nơi nào?
Nếu Đổng An đã chuyển đề tài từ người tây dương tới Mộc phủ, tất nhiên sẽ không để cho Dương Thuận Hội nghĩ trở về:
- Tuy Mộc Quảng Lăng được xưng là Chân Quân Tử, nhưng chẳng lẽ y không có tâm tư tranh giành thiên hạ? Nghe nói gần đây y không ít lần chạy tới chỗ người Bắc Liêu bên kia, không đưa lương thực thì đưa thợ thủ công tới…thuộc hạ thấy, tám chín phần là bọn họ coi trọng hàn kỵ của Bắc Liêu, đội quân có thể so sánh với thiết kỵ của người Mông Nguyên rồi.
Thật vất vả dẫn dắt đề tài, Đổng An cũng không quan tâm suy nghĩ của mình đúng hay sai, tiếp tục nói:
- Ở Đông Cương, Mộc phủ muốn làm gì, sẽ không ai cản trở được. Hầu hết biên quân đều nghe theo hiệu lệnh của Mộc phủ, nhưng Mộc phủ không dám điều động tất cả biên quân…Mộc Quảng Lăng không phải là La Diệu, tuy có lá gan nuôi dưỡng ba nghìn thực khách, nhưng không có lá gan âm thầm mở rộng trăm vạn đại quân. Cho nên nếu y muốn khởi binh, nhất định phải tìm được một đội quân biết đánh nhau. Hiển nhiên, hàn kỵ là sự lựa chọn tốt nhất.
Đổng An nói:
- Vì vậy hiện tại Mộc Quảng Lăng không có tâm tư để ý tới Mưu Bình, y muốn là hàn kỵ của người Bắc Liêu.
- Không tốt!
Dương Thuận Hội bỗng nhiên hô một tiếng:
- Nếu Mộc phủ thực sự muốn xuất binh, ta phải làm sao bây giờ?
Đổng An cũng sửng sốt theo:
- À?
Sau đó y cũng hoảng sợ:
- Đúng vậy…làm sao bây giờ?
Dương Thuận Hội bị điều mình nghĩ ra làm cho hoảng sợ biến sắc:
- Mộc Quảng Lăng cho người Bắc Liêu nhiều ưu đãi như vậy, là vì y muốn hàn kỵ của người Bắc Liêu. Y tặng cho ta thành Mưu Bình rồi không ngó nàng tới, thật giống như yên tâm giao Mưu Bình cho ta…Chỉ sợ điều y muốn chính là hai vệ chiến binh dưới trướng của ta.
Đổng An hít một hơi thật dài:
- Đúng…bởi vì Mộc Quảng Lăng tặng Mưu Bình cho ngài, cho nên mặc kệ hai vệ chiến binh của ngài có theo y tạo phản hay không, thì ngài cũng đã là đồng đảng với y rồi…
Hai từ ‘đồng đảng’ không dễ nghe, nhưng thực sự là như vậy.
- Đúng vậy…
Dương Thuận Hội không phát hiện trong lòng bàn tay của mình đã đầy mồ hôi, phía sau lưng cũng ướt đẫm. Y nghĩ tới vì sao mình rời khỏi Trường An, nghĩ tới áo giáp quân vô địch thiên hạ kia. Hiện tại trong lúc vô tình mình bị buộc lại với Mộc Quảng Lăng. Vậy thì về sau làm sao có thể chạy trốn được đội quân kia, chạy trốn được người kia?
Y hận.
Hận mình tham, hận mình ngu muội. Lúc Mộc Quảng Lăng nói giao thành Mưu Bình cho y, y chỉ lo cao hứng, hoàn toàn không nghĩ tới cái giá phải trả. Một khi Mộc phủ khởi binh phản Tùy, vậy thì trong mắt những người khác, mình chính là thủ hạ của Mộc Quảng Lăng rồi.
- Ài!
Y dậm chận chân thật mạnh, không biết phải nói gì.
…
…
Người chưa từng đến Mộc phủ, sẽ không biết Mộc phủ nổi tiếng thiên hạ trông như thế nào. Ở trong suy nghĩ của mọi người, Mộc phủ nhất định là một tòa trang viên rộng lớn, phía trên treo tấm biển vàng rực rỡ.
Bên ngoài nhất định có lính tuần tra dày đặc, tường viện cao lớn, cho dù là phi tặc cũng không trèo lên được.
Nhưng trên thực tế, Mộc phủ chỉ là một trang viên rất bình thường. Trang viên này còn không bằng trang viên của những gia tộc giàu có của Đại Tùy. Bởi vì so với địa vị của Mộc phủ, trang viên này thật quá nghèo nàn rồi. Một thương nhân giàu có, không dám xây hay mua tòa nhà lớn ở trong thành, nhưng ở nông thôn, người nào mà chả có một, thậm chí vài tòa trang viên?
Cho nên so sánh mà nói, trang viên của Mộc phủ không có gì thu hút.
Hơn nữa ra vào Mộc phủ cũng không phải là quý tộc quần áo đẹp đẽ gì. Thường xuyên có thể nhìn thấy người mặc áo vải thản nhiên đi vào, không ai ngăn cản. Thật giống như Mộc phủ là nhà của bọn họ, không cần khách khí. Mà những hạ nhân gia đinh của Mộc phủ kia, cũng không vì bọn họ mặc áo vải mà quát lớn xa lánh.
Không khí ở đây hoàn toàn khác với không khí của Đại Tùy.
Ở Đông Cương, trong suy nghĩ của khách giang hồ, trong suy nghĩ của dân chúng, Mộc phủ Mộc Quảng Lăng, chính là một chân quân tử, một đại thiện nhân.
- Chào công tử!
Một công tử trẻ tuổi mặc áo gấm đi tới trước cửa liền xuống ngựa. Những người nhìn thấy y đều chắp tay thi lễ, vẻ mặt tôn kính. Vị công tử này tuổi chừng hai mươi, phong thần như ngọc. Luận về tướng mạo, nói trăm dặm mới tìm được một người cũng không đủ. Luận về khí chất, mang theo một khí chất dễ dàng thuyết phục người khác.
- Chào tất cả mọi người.
Công tử trẻ tuổi chắp tay đáp lễ, không phải là hành động khách khí đông cứng, mà là rất tự nhiên, cho nên thân thiết.
- Công tử vừa đi đâu vậy?
- Tới chỗ Bắc Liêu bên kia một chuyến, mang theo mấy xe lương thực. Bọn họ còn chưa biết cách trồng ruộng sao cho tốt, gieo mạ mà chẳng khác nào đâm kiếm, nhìn mà đau lòng. Sắp qua mùa đông rồi, nếu không tiếp tế một chút, tới đầu xuân năm sau chỉ sợ không gieo được mạ nữa.
Vị công tử hiền hòa trả lời.
- Công gia của chúng ta, tiểu công gia của chúng ta, đều là người lương thiện nhất thiên hạ!
Đám thực khách tự hào nói, vẻ mặt kiêu ngạo.
Công tư kia vẫn bình thản như cũ:
- Đừng nói vậy, từ trước tới nay Mộc gia luôn làm theo tổ huấn, chỉ cần không thẹn với thiên địa là được.
Bình luận truyện