Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 1050: Một quyền
Các thương nhân khác học theo Đỗ Minh Vũ mở quán rượu, nhưng chính ở thái độ đã khiến bọn họ không kinh doanh tốt bằng y. Người Bắc Liêu chân chất nhưng không ngốc, lưỡi của bọn họ cũng như những người khác, ăn ngon hay không vẫn có thể phân biệt được.
Như mọi ngày, lúc mặt trời dần lặn về phía tây, Đỗ Minh Vũ liền pha một bình trà, ngồi ở lầu hai, dựa vào lan can ngắm cảnh. Cảnh sắc này, tất nhiên là cảnh người Bắc Liêu tiến vào uống rượu.
Đỗ Minh Vũ ngồi gác chân, ngâm nga bài hát, bộ dáng hưởng thụ.
- Mang thêm cho bàn kia đồ ăn.
Đỗ Minh Vũ chỉ cái bàn có sáu bảy nam tử Bắc Liêu ngồi vây quanh. Bàn này đã uống hết hơn mười cân rượu, đồ ăn cũng tràn đầy bàn lớn. Đỗ Minh Vũ tính toán, chỉ một bàn này mình có thể kiếm được hai mươi lượng bạc, cho nên quyết định mang thêm đồ ăn, sau đó y bắt đầu chờ, chờ đợi thời khắc mà mình hưởng thụ nhất.
Quả nhiên, sau khi đồ ăn được mang tới bàn kia, sáu bảy nam tử Bắc Liêu lập tức đứng dậy, hướng lầu hai chỗ y ngồi chắp tay nói một tiếng:”Đa tạ Đỗ lão bản”.
Một câu này, đủ khiến trong lòng y thoải mái.
Sau đó y sẽ đứng dậy, vung tay nói tất cả đều là bằng hữu, mang đồ ăn lên có là cái gì. Mỗi lần nói y đều có khí thế như chỉ điểm giang sơn.
- Lão bản…Bắc Liêu Đặc Cần Hoàn Nhan Khang tới.
Tiểu nhị thấy đại nhân vật tới, vội vàng nhắc nhở Đỗ Minh Vũ đang híp mắt cười.
Đỗ Minh Vũ đứng dậy nhìn xuống dưới, lập tức mang theo nụ cười xuống lầu nghênh đón. Hoàn Nhan Khang là khách quen của quán rượu Ngân Hưng, một vị hào khách có địa vị cao lại nhiều tiền như vậy, Đỗ Minh Vũ tất nhiên là hoan nghênh. Vì biểu hiện địa vị của mình, Hoàn Nhan Khang chưa từng làm chuyện gì gây khó dễ cho quán rượu. Trái lại, y tỏ rất hào phóng trong chuyện ăn uống.
- Đặc Cần tôn kính, chào mừng ngài lại tới.
Đỗ Minh Vũ mỉm cười nghênh đón:
- Nhiều ngày rồi không thấy ngài tới quán, bên đêm ngủ thật không ngon.
Hoàn Nhan Khang cười ha hả:
- Chỉ sợ ngươi nhớ thương không phải là ta, mà là bạc trong túi ta phải không! Người Bắc Liêu bọn ta ai chẳng biết Đỗ lão bản là tham tiền nhất!
Đỗ Minh Vũ không xấu hổ, cười nói:
- Ta thích bạc, đây là chuyện mà mọi người đều biết.
- Ta lại thích tính thành thật của ngươi.
Hoàn Nhan Khang vừa đi vừa nói:
- Ta cũng từng tới các quán rượu khác, không nói tới rượu và thức ăn, các nơi đó đều không thành thật, kém xa ngươi.
Đỗ Minh Vũ cười nói:
- Ta cũng chỉ là kiếm tiền, mà Đặc Cần ngài chính là áo cơm cha mẹ của ta, ta sao dám không tôn kính ngài, sao không dám tôn kính các huynh đệ tộc Bắc Liêu?
- Nói rất hay!
Hoàn Nhan Khang cười to, sau đó hỏi:
- Có ai đặt tiệc rượu chờ ta không?
- Có có.
Đỗ Minh Vũ nói:
- Trưa hôm nay có người tới đặt một bàn tiệc lớn, nói là mở tiệc chiêu đãi ngài. Tuy nhiên người đặt bàn còn chưa tới.
- Ừ, dẫn đường, ta tới trước chờ.
- Đặc Cần đại nhân, rốt cuộc là ai khiến cho ngài phải chờ? Xem ra rất có lai lịch.
- Quả thực có lai lịch lớn.
Hoàn Nhan Khang gật đầu, sau đó vẻ mặt đắc ý nói:
- Nhưng dù hắn có lai lịch lớn hơn nữa, còn không phải vì một chuyện nhỏ mà đặt tiệc rượu chỗ ngươi để xin lỗi ta sao?
- Đặc Cần uy vũ!
Đỗ Minh Vũ vươn ngón tay cái, khen.
Vừa nói xong câu đó, chỉ nghe thấy tiểu nhị ỏ cửa hô:
- Khách của Thính Phong Hiên tới!
Đỗ Minh Vũ vội vàng quay đầu lại:
- Vị đại nhân vật mà ngài nói đã tới. Hắn đặt chính là bàn rượu ở Thính Phong Hiên.
Y nhìn ra cửa, thấy có bốn người mặc áo xanh đậm, choàng áo choàng đỏ chót tiến vào. Vừa nhìn là biết người trong quan môn. Bốn người này đều có dáng người to lớn, sau khi vào cửa tách ra đứng trái phải, tay đặt ở chuôi đao, ánh mắt lướt nhìn những người trong quán rượu.
Sau khi bốn người này tách ra, một nam tử có dáng người cao ngất chậm rãi bước vào. Hắn mặc bộ áo màu đen, trên người không có bất kỳ đồ trang sức nào, rất giản dị. Xem diện mạo chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn lãng, nhưng không nhu nhược theo kiểu thư sinh.
- Vị này…là Nhất Đẳng Quốc Công của triều đình!
Hoàn Nhan Khang thấy Phương Giải đi vào, hừ một tiếng, nghĩ tới người này đến là để bồi tội, trong lòng không khỏi đắc ý. Dù ở Tây Nam Hắc Kỳ Quân có mạnh mẽ thì thế nào? Dù Phương Giải ngươi nổi tiếng khắp thiên hạ thì thế nào? Tới địa bàn của tộc Bắc Liêu, tới Đông Cương của Mộc phủ, còn không phải cúi đầu làm người?
…
…
Sau khi khách nhân ngồi xuống, tiểu nhịn bắt đầu bưng thức ăn lên. Bởi vì đây là tiệc chiêu đãi Hoàn Nhan Khang, cho nên đầu bếp đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ chờ khách tới là bắt đầu nấu nướng. Tay nghề của đầu bếp quán này quả nhiên không tầm thường, rất nhanh, từng món ăn được đưa lên xếp đầy cái bàn.
Hoàn Nhan Khang nhấp một ngụm rượu chờ Phương Giải lên tiếng, mà Phương Giải dường như khong có ý định mở miệng. Trong Thính Phong Hiên chỉ có hai người bọn họ, thị vệ của Phương Giải đứng ở cửa lớn, mà hộ vệ của Hoàn Nhan Khang thì đứng ở lầu hai. Đại sảnh tầng một của quán rượu đều là người Bắc Liêu tới uống rượu. Lúc này bọn họ đã biết Phương Giải và Hoàn Nhan Khang uống rượu ở lầu trên. Điều này khiến đại sảnh yên tĩnh hơn rất nhiều, mọi người đều liếc mắt nhìn lên trên, giống như muốn nhìn xuyên thấu vách tường.
Phương Giải cúi đầu nhìn chén rượu không nói lời nào. Hoàn Nhan Khang đợi hồi lâu không nhận được lời xin lỗi liền hơi bất mãn. Y hắng giọng một cái, cười nói:
- Kỳ thực chuyện hôm qua cũng không phải chuyện lớn gì. Là trách ta quá thẳng thẳn. Trong lời nói nếu có chỗ nào khiến cho Quốc công gia không thoải mái, Quốc công gia chỉ cần phái người nói một tiếng là được, không cần tự mình mời ta uống rượu xin lỗi.
Nói xong, chính y cũng không phát hiện, lời này giống như là y đang nói lời xin lỗi thì đúng hơn.
- Xin lỗi?
Phương Giải không nhìn vào chén rượu nữa, mà ngẩng đầu híp mắt nhìn Hoàn Nhan Khang:
- Là ai nói với ngươi rằng ta muốn xin lỗi ngươi?
- À?
Hoàn Nhan Khang ngẩn ra, không nhịn được căm tức nói:
- Là thủ hạ của Quốc công gia tới nhà ta, nói rằng mời ta tới quán rượu Ngân Hưng uống rượu xin lỗi mà!
- Ngươi xác định mình không nghe lầm đấy chứ?
Phương Giải nhìn y, cười nói:
- Ta là người nếu làm sai chuyện gì đều sẽ xin lỗi. Nhưng chưa từng xin lỗi người mà ta từng đánh. Bởi vì người ta đánh, trên cơ bản đều đáng đánh.
- Ngươi có ý gì?
Hoàn Nhan Khang đứng dậy, giận dữ nhìn Phương Giải.
- Ta mời ngươi tới, là muốn nói cho ngươi biết.
Phương Giải nhìn y, nghiêm túc nói:
- Ngươi chẳng những xấu, hơn nữa còn thấp, đây là do cha mẹ sinh ra, không trách ngươi. Chủ yếu nhất là ngươi còn rất ghê tởm, ngươi nhìn mũi của ngươi mà xem, như mũi heo vậy. Ngươi nhìn lỗ tai của ngươi mà xem, cũng như tai heo vậy. Ngươi nhìn miệng của ngươi mà xem, vẫn như miệng heo…Ta muốn nói là, kỳ thực ngươi là một con heo.
Lúc đầu Hoàn Nhan Khang hơi sửng sốt, sau đó giận tím mặt:
- Phương Giải, ngươi chớ khinh người quá đáng!
- Ta tới, chính là để ức hiếp ngươi.
Phương Giải nhìn Hoàn Nhan Khang như nhìn một thằng ngốc:
- Sau khi tới ta mới hối hận, bởi vì ta phát hiện ngươi ngu xuẩn tới mức không đáng để ta chơi đùa.
Hắn đứng dậy, xoay người đi ra ngoài:
- Cho nên ta tính toán rời đi.
Hắn mở cửa, lúc đi tới cửa, nhỏ giọng nói:
- Ngươi cho rằng ngươi có thể kế thừa Hãn vị Bắc Liêu? Kỳ thực ngươi chỉ là một tên ngu ngốc, bị Mộc phủ khống chế giống như một con rối, còn tưởng mình oai phong lắm…Nhìn cái mặt xanh lè của ngươi liền biết ngươi sắp gặp xui xẻo. Cho nên cẩn thận chút, bằng không chết lúc nào không biết.
Nói xong câu đó, Phương Giải mở cửa đi ra ngoài. Hắn vừa đi ra, tất cả mọi người trong đại sảnh đều ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
Phương Giải đi ra ngoài, Hoàn Nhan Khang bước nhanh đuổi theo rồi quát:
- Phương Giải, ngươi là một tên khốn kiếp. Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi, bầm thây ngươi làm trăm đoạn! Hôm qua ta nên giết cái tên điên nhà ngươi! Đồ khốn kiếp!
Phương Giải lớn tiếng hỏi:
- Đặc Cần, vì sao ngươi vô lễ như vậy?
Sau đó hắn hạ giọng nói:
- Ngươi tức giận trông càng giống con heo.
- Ta muốn giết ngươi!
Dưới cơn giận dữ, Hoàn Nhan Khang rút đoản đao ở bên hông, chém về phía đầu của Phương Giải. Nam nhân bình thường của tộc Bắc Liêu thường có hai thanh đao, trên chiến trường dùng là trảm mã đao dài hơn một mét, còn một thanh đoản đao hay treo ở bên hông. Thanh đoản đao này cực kỳ sắc bén, người ra tay cũng rất hung tàn.
Thực khách xung quanh đều phát ra tiếng hô kinh hãi.
- Đặc Cần, chớ khinh người quá đáng!
Phương Giải hô một tiếng, né sang một bên. Hoàn Nhan Khang đuổi theo, lại vung đao chém xuống. Phương Giải lui thêm bước nữa, Hoàn Nhan Khang chém nữa một đao.
Phương Giải rống giận, bỗng nhiên tiến về phía trước một bước, sau đó tung mạnh một quyền vào mặt Hoàn Nhan Khang. Phốc, đầu của Hoàn Nhan Khang nổ tung giống như quả dưa hấu, máu văng tung tóe.
Lần này, tất cả mọi người trong quán rượu đều sững sờ.
- Ngăn hắn lại, hắn đã giết Đặc Cần!
Hộ vệ của Hoàn Nhan Khang kêu lên rồi xông về phía trước. Chỉ thấy bốn thị vệ mặc áo gấm đứng ở đại sảnh bay tới, hoành đao tung hoành, đám hộ vệ xông lên đều bị chém ngã xuống đất. Phương Giải không thèm nhìn thi thể của Hoàn Nhan Khang, bước nhanh xuống lầu. Người Bắc Liêu ngồi ở đại sảnh lầu một đều hoảng sợ nhìn hắn, không ai biết phải làm gì.
Phương Giải bước nhanh ra cửa, không hề dừng lại liền cưỡi ngựa rời đi.
Rất nhanh, tin tức liền truyền ra ngoài.
Đặc Cần Hoàn Nhan Khang, ở quán rượu Ngân Hưng muốn giết Phương Giải, lại bị Phương Giải tung một quyền đánh chết.
Như mọi ngày, lúc mặt trời dần lặn về phía tây, Đỗ Minh Vũ liền pha một bình trà, ngồi ở lầu hai, dựa vào lan can ngắm cảnh. Cảnh sắc này, tất nhiên là cảnh người Bắc Liêu tiến vào uống rượu.
Đỗ Minh Vũ ngồi gác chân, ngâm nga bài hát, bộ dáng hưởng thụ.
- Mang thêm cho bàn kia đồ ăn.
Đỗ Minh Vũ chỉ cái bàn có sáu bảy nam tử Bắc Liêu ngồi vây quanh. Bàn này đã uống hết hơn mười cân rượu, đồ ăn cũng tràn đầy bàn lớn. Đỗ Minh Vũ tính toán, chỉ một bàn này mình có thể kiếm được hai mươi lượng bạc, cho nên quyết định mang thêm đồ ăn, sau đó y bắt đầu chờ, chờ đợi thời khắc mà mình hưởng thụ nhất.
Quả nhiên, sau khi đồ ăn được mang tới bàn kia, sáu bảy nam tử Bắc Liêu lập tức đứng dậy, hướng lầu hai chỗ y ngồi chắp tay nói một tiếng:”Đa tạ Đỗ lão bản”.
Một câu này, đủ khiến trong lòng y thoải mái.
Sau đó y sẽ đứng dậy, vung tay nói tất cả đều là bằng hữu, mang đồ ăn lên có là cái gì. Mỗi lần nói y đều có khí thế như chỉ điểm giang sơn.
- Lão bản…Bắc Liêu Đặc Cần Hoàn Nhan Khang tới.
Tiểu nhị thấy đại nhân vật tới, vội vàng nhắc nhở Đỗ Minh Vũ đang híp mắt cười.
Đỗ Minh Vũ đứng dậy nhìn xuống dưới, lập tức mang theo nụ cười xuống lầu nghênh đón. Hoàn Nhan Khang là khách quen của quán rượu Ngân Hưng, một vị hào khách có địa vị cao lại nhiều tiền như vậy, Đỗ Minh Vũ tất nhiên là hoan nghênh. Vì biểu hiện địa vị của mình, Hoàn Nhan Khang chưa từng làm chuyện gì gây khó dễ cho quán rượu. Trái lại, y tỏ rất hào phóng trong chuyện ăn uống.
- Đặc Cần tôn kính, chào mừng ngài lại tới.
Đỗ Minh Vũ mỉm cười nghênh đón:
- Nhiều ngày rồi không thấy ngài tới quán, bên đêm ngủ thật không ngon.
Hoàn Nhan Khang cười ha hả:
- Chỉ sợ ngươi nhớ thương không phải là ta, mà là bạc trong túi ta phải không! Người Bắc Liêu bọn ta ai chẳng biết Đỗ lão bản là tham tiền nhất!
Đỗ Minh Vũ không xấu hổ, cười nói:
- Ta thích bạc, đây là chuyện mà mọi người đều biết.
- Ta lại thích tính thành thật của ngươi.
Hoàn Nhan Khang vừa đi vừa nói:
- Ta cũng từng tới các quán rượu khác, không nói tới rượu và thức ăn, các nơi đó đều không thành thật, kém xa ngươi.
Đỗ Minh Vũ cười nói:
- Ta cũng chỉ là kiếm tiền, mà Đặc Cần ngài chính là áo cơm cha mẹ của ta, ta sao dám không tôn kính ngài, sao không dám tôn kính các huynh đệ tộc Bắc Liêu?
- Nói rất hay!
Hoàn Nhan Khang cười to, sau đó hỏi:
- Có ai đặt tiệc rượu chờ ta không?
- Có có.
Đỗ Minh Vũ nói:
- Trưa hôm nay có người tới đặt một bàn tiệc lớn, nói là mở tiệc chiêu đãi ngài. Tuy nhiên người đặt bàn còn chưa tới.
- Ừ, dẫn đường, ta tới trước chờ.
- Đặc Cần đại nhân, rốt cuộc là ai khiến cho ngài phải chờ? Xem ra rất có lai lịch.
- Quả thực có lai lịch lớn.
Hoàn Nhan Khang gật đầu, sau đó vẻ mặt đắc ý nói:
- Nhưng dù hắn có lai lịch lớn hơn nữa, còn không phải vì một chuyện nhỏ mà đặt tiệc rượu chỗ ngươi để xin lỗi ta sao?
- Đặc Cần uy vũ!
Đỗ Minh Vũ vươn ngón tay cái, khen.
Vừa nói xong câu đó, chỉ nghe thấy tiểu nhị ỏ cửa hô:
- Khách của Thính Phong Hiên tới!
Đỗ Minh Vũ vội vàng quay đầu lại:
- Vị đại nhân vật mà ngài nói đã tới. Hắn đặt chính là bàn rượu ở Thính Phong Hiên.
Y nhìn ra cửa, thấy có bốn người mặc áo xanh đậm, choàng áo choàng đỏ chót tiến vào. Vừa nhìn là biết người trong quan môn. Bốn người này đều có dáng người to lớn, sau khi vào cửa tách ra đứng trái phải, tay đặt ở chuôi đao, ánh mắt lướt nhìn những người trong quán rượu.
Sau khi bốn người này tách ra, một nam tử có dáng người cao ngất chậm rãi bước vào. Hắn mặc bộ áo màu đen, trên người không có bất kỳ đồ trang sức nào, rất giản dị. Xem diện mạo chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn lãng, nhưng không nhu nhược theo kiểu thư sinh.
- Vị này…là Nhất Đẳng Quốc Công của triều đình!
Hoàn Nhan Khang thấy Phương Giải đi vào, hừ một tiếng, nghĩ tới người này đến là để bồi tội, trong lòng không khỏi đắc ý. Dù ở Tây Nam Hắc Kỳ Quân có mạnh mẽ thì thế nào? Dù Phương Giải ngươi nổi tiếng khắp thiên hạ thì thế nào? Tới địa bàn của tộc Bắc Liêu, tới Đông Cương của Mộc phủ, còn không phải cúi đầu làm người?
…
…
Sau khi khách nhân ngồi xuống, tiểu nhịn bắt đầu bưng thức ăn lên. Bởi vì đây là tiệc chiêu đãi Hoàn Nhan Khang, cho nên đầu bếp đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ chờ khách tới là bắt đầu nấu nướng. Tay nghề của đầu bếp quán này quả nhiên không tầm thường, rất nhanh, từng món ăn được đưa lên xếp đầy cái bàn.
Hoàn Nhan Khang nhấp một ngụm rượu chờ Phương Giải lên tiếng, mà Phương Giải dường như khong có ý định mở miệng. Trong Thính Phong Hiên chỉ có hai người bọn họ, thị vệ của Phương Giải đứng ở cửa lớn, mà hộ vệ của Hoàn Nhan Khang thì đứng ở lầu hai. Đại sảnh tầng một của quán rượu đều là người Bắc Liêu tới uống rượu. Lúc này bọn họ đã biết Phương Giải và Hoàn Nhan Khang uống rượu ở lầu trên. Điều này khiến đại sảnh yên tĩnh hơn rất nhiều, mọi người đều liếc mắt nhìn lên trên, giống như muốn nhìn xuyên thấu vách tường.
Phương Giải cúi đầu nhìn chén rượu không nói lời nào. Hoàn Nhan Khang đợi hồi lâu không nhận được lời xin lỗi liền hơi bất mãn. Y hắng giọng một cái, cười nói:
- Kỳ thực chuyện hôm qua cũng không phải chuyện lớn gì. Là trách ta quá thẳng thẳn. Trong lời nói nếu có chỗ nào khiến cho Quốc công gia không thoải mái, Quốc công gia chỉ cần phái người nói một tiếng là được, không cần tự mình mời ta uống rượu xin lỗi.
Nói xong, chính y cũng không phát hiện, lời này giống như là y đang nói lời xin lỗi thì đúng hơn.
- Xin lỗi?
Phương Giải không nhìn vào chén rượu nữa, mà ngẩng đầu híp mắt nhìn Hoàn Nhan Khang:
- Là ai nói với ngươi rằng ta muốn xin lỗi ngươi?
- À?
Hoàn Nhan Khang ngẩn ra, không nhịn được căm tức nói:
- Là thủ hạ của Quốc công gia tới nhà ta, nói rằng mời ta tới quán rượu Ngân Hưng uống rượu xin lỗi mà!
- Ngươi xác định mình không nghe lầm đấy chứ?
Phương Giải nhìn y, cười nói:
- Ta là người nếu làm sai chuyện gì đều sẽ xin lỗi. Nhưng chưa từng xin lỗi người mà ta từng đánh. Bởi vì người ta đánh, trên cơ bản đều đáng đánh.
- Ngươi có ý gì?
Hoàn Nhan Khang đứng dậy, giận dữ nhìn Phương Giải.
- Ta mời ngươi tới, là muốn nói cho ngươi biết.
Phương Giải nhìn y, nghiêm túc nói:
- Ngươi chẳng những xấu, hơn nữa còn thấp, đây là do cha mẹ sinh ra, không trách ngươi. Chủ yếu nhất là ngươi còn rất ghê tởm, ngươi nhìn mũi của ngươi mà xem, như mũi heo vậy. Ngươi nhìn lỗ tai của ngươi mà xem, cũng như tai heo vậy. Ngươi nhìn miệng của ngươi mà xem, vẫn như miệng heo…Ta muốn nói là, kỳ thực ngươi là một con heo.
Lúc đầu Hoàn Nhan Khang hơi sửng sốt, sau đó giận tím mặt:
- Phương Giải, ngươi chớ khinh người quá đáng!
- Ta tới, chính là để ức hiếp ngươi.
Phương Giải nhìn Hoàn Nhan Khang như nhìn một thằng ngốc:
- Sau khi tới ta mới hối hận, bởi vì ta phát hiện ngươi ngu xuẩn tới mức không đáng để ta chơi đùa.
Hắn đứng dậy, xoay người đi ra ngoài:
- Cho nên ta tính toán rời đi.
Hắn mở cửa, lúc đi tới cửa, nhỏ giọng nói:
- Ngươi cho rằng ngươi có thể kế thừa Hãn vị Bắc Liêu? Kỳ thực ngươi chỉ là một tên ngu ngốc, bị Mộc phủ khống chế giống như một con rối, còn tưởng mình oai phong lắm…Nhìn cái mặt xanh lè của ngươi liền biết ngươi sắp gặp xui xẻo. Cho nên cẩn thận chút, bằng không chết lúc nào không biết.
Nói xong câu đó, Phương Giải mở cửa đi ra ngoài. Hắn vừa đi ra, tất cả mọi người trong đại sảnh đều ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
Phương Giải đi ra ngoài, Hoàn Nhan Khang bước nhanh đuổi theo rồi quát:
- Phương Giải, ngươi là một tên khốn kiếp. Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi, bầm thây ngươi làm trăm đoạn! Hôm qua ta nên giết cái tên điên nhà ngươi! Đồ khốn kiếp!
Phương Giải lớn tiếng hỏi:
- Đặc Cần, vì sao ngươi vô lễ như vậy?
Sau đó hắn hạ giọng nói:
- Ngươi tức giận trông càng giống con heo.
- Ta muốn giết ngươi!
Dưới cơn giận dữ, Hoàn Nhan Khang rút đoản đao ở bên hông, chém về phía đầu của Phương Giải. Nam nhân bình thường của tộc Bắc Liêu thường có hai thanh đao, trên chiến trường dùng là trảm mã đao dài hơn một mét, còn một thanh đoản đao hay treo ở bên hông. Thanh đoản đao này cực kỳ sắc bén, người ra tay cũng rất hung tàn.
Thực khách xung quanh đều phát ra tiếng hô kinh hãi.
- Đặc Cần, chớ khinh người quá đáng!
Phương Giải hô một tiếng, né sang một bên. Hoàn Nhan Khang đuổi theo, lại vung đao chém xuống. Phương Giải lui thêm bước nữa, Hoàn Nhan Khang chém nữa một đao.
Phương Giải rống giận, bỗng nhiên tiến về phía trước một bước, sau đó tung mạnh một quyền vào mặt Hoàn Nhan Khang. Phốc, đầu của Hoàn Nhan Khang nổ tung giống như quả dưa hấu, máu văng tung tóe.
Lần này, tất cả mọi người trong quán rượu đều sững sờ.
- Ngăn hắn lại, hắn đã giết Đặc Cần!
Hộ vệ của Hoàn Nhan Khang kêu lên rồi xông về phía trước. Chỉ thấy bốn thị vệ mặc áo gấm đứng ở đại sảnh bay tới, hoành đao tung hoành, đám hộ vệ xông lên đều bị chém ngã xuống đất. Phương Giải không thèm nhìn thi thể của Hoàn Nhan Khang, bước nhanh xuống lầu. Người Bắc Liêu ngồi ở đại sảnh lầu một đều hoảng sợ nhìn hắn, không ai biết phải làm gì.
Phương Giải bước nhanh ra cửa, không hề dừng lại liền cưỡi ngựa rời đi.
Rất nhanh, tin tức liền truyền ra ngoài.
Đặc Cần Hoàn Nhan Khang, ở quán rượu Ngân Hưng muốn giết Phương Giải, lại bị Phương Giải tung một quyền đánh chết.
Bình luận truyện