Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 1109: Qua sông lên bờ
Trịnh Thu dùng Thiên Lý Nhãn quan sát mặt sông. Lúc ông ta phát hiện có cỏ lau trôi tới, ông ta không nhịn được cười, quay đầu hướng Từ Thúc Bảo phất tay. Từ Thúc Bảo đi theo Trịnh Thu nhiều năm, đã quá quen với hiệu lệnh của Trịnh Thu rồi, y lập tức ra lệnh cho cung tiễn thủ chuẩn bị sẵn sàng. Còn có một đám thủy thủ cầm lưới đánh cờ chờ ở mép thuyền.
Lúc thấy cỏ lau sắp tới gần thuyền, đám thủy thủ lập tức ném lưới đánh cá xuống. Bốn năm người đồng thời kéo dây thừng, rất nhanh có quỷ thủy của Tô Bắc quân bị lưới đánh cá bắt được rồi kéo lên, không ngừng giãy giụa, nhưng lập tức bị cung tiễn thủ bắn chết. Sau một lát, quỷ thủy này liến bị bắn thành con nhím.
Lưới đánh cá chỉ hạ một lần, bởi vì quỷ thủ của thủy sư Hắc Kỳ Quân đã lặng lẽ xuống nước từ một chỗ khác.
Mặt sông thoạt nhìn bình tĩnh không có gợn sóng, nhưng rất nhanh có chỗ nổi lên bọt nước, sau đó xuất hiện màu đỏ.
Không ai nhìn thấy cảnh chiến đấu kịch liệt ở dưới mặt sông, nhưng từ những vũng máu nổi lên mặt nước, có thể thấy nó thảm thiết cỡ nào. Tây Sơn tiên sinh ở bờ đông dùng Thiên Lý Nhãn quan sát một lúc, lập tức biến sắc. Y đứng bật dậy, trong mắt đầy tức giận.
- Sao vậy?
Tôn Anh Điển vội vàng hỏi.
Đối với vị đông chủ gần như vô dụng này, Tây Sơn tiên sinh hiển nhiên có chút coi thường, nhưng y che giấu vô cùng tốt. Y chậm rãi lắc đầu nói:
- Không có gì, tổn thất một ít ngư dân mà thôi. Thủy sư của Hắc Kỳ Quân khá giống với thủy sư Trường Giang của Đại Tùy. Nhưng chẳng phải đội thủy sư kia đang ở trong tay La Đồ đó sao? Sao giờ lại nằm trong tay Phương Giải rồi?
Tôn Anh Điển thấy Tây Sơn tiên sinh miêu tả sơ lược, nên không để ở trong lòng:
- Giờ thiên hạ này, phản bội chỉ là một việc bình thường. Hôm nay nằm trong tay La Đồ, ngày mai nằm trong tay Phương Giải, có gì phải kỳ lạ. Nếu ta có thực lực mạnh hơn Hắc Kỳ Quân, thì có lẽ thủy sư cũng đầu nhập vào ta rồi.
Tây Sơn tiên sinh nghe thấy câu này, quay đầu lại nhìn Tôn Anh Điển, trong mắt có thâm ý.
- Thổi kèn, lệnh cho thuyền nhỏ xông lên. Tuy thuyền của chúng ta nhỏ nhưng nhiều, khiến cho thủy thủ đi lên thuyền lớn, ngăn cản cung tiễn thủ bắn tên.
Tây Sơn tiên sinh phân phó một câu, mấy trăm thuyền nhỏ đậu ở bờ đông lập tức di chuyển.
Trận chiến dưới mặt nước kết thúc rất nhanh. Đám ngư dân của Tô Bắc Đạo tuy có kỹ năng bơi tốt, nhưng lại không giỏi chiến đấu dưới nước như người của thủy sư. Từ lúc bắt đầu tới lúc chấm dứt không vượt qua mười phút. Trên mặt nước nổi lơ lửng trên trăm cỗ thi thể, bị nước sông đẩy về phía nam.
Nhìn quần áo của bọn họ, phần lớn là người đánh cá.
Quỷ thủy của thủy sư cơ hồ không có tổn thất, điều này rất có lợi cho việc nâng cao sĩ khí. Đám thủy thủ trên thuyền lớn bộc phát tiếng hoan hô.
Dân chúng trên bờ nhìn cuộc chiến không biết xảy ra chuyện gì, bởi vì cách quá xa nhìn không rõ. Nhưng nghe thấy thủy sư Hắc Kỳ Quân bên kia hoan hô, bọn họ cũng hoan hô theo.
- Phát sinh cái gì?
Người phía sau vội vàng hỏi, sợ mình bỏ lỡ.
- Không biết!
Dân chúng phái trước hô to lắc đầu nói:
- Mặc kệ, dù sao là người bên chúng ta hoan hô, nhất định là vừa thắng một trận!
Người phía sau nghe vậy gật đầu, cũng hô to theo.
Mấy trăm thuyền nhỏ rất nhanh tới gần thuyền lớn. Ngồi đầu thuyền là binh lính cầm khiên lớn trong tay. Nhiệm vụ của bọn họ là ngăn cản mưa tên cho bính lính đằng sau. Trên thuyền nhỏ của Tô Bắc quân vốn không có cung tiễn thủ, đều là binh lính có võ nghệ không tầm thường. Mục đích của bọn họ là leo lên được thuyền lớn.
Cách thuyền lớn còn có trăm mét, thuyền nhỏ đi đầu bỗng nhiên lung lay. Binh lính Tô Bắc quân trên thuyền không phải là vịt lên cạn, nhưng chuyện xảy ra bất thình lình, bọn họ không thể đứng vững. Đúng lúc này, dưới nước đột nhiên xuất hiện người, một tay cầm mép thuyền, một tay nắm chân của binh lính Tô Bắc quân rồi kéo xuống. Binh lính này chỉ kịp hô một tiếng liền rơi xuống sông. Sau một lát, thi thể có một vết đao ở cổ trôi nổi trên mặt sông.
Quỷ thủy của thủy sư Hắc Kỳ Quân ngậm dao găm di chuyển qua lại dưới thuyền nhỏ, thật giống như những con cá mập. Binh lính Tô Bắc quân trên thuyền sợ hãi, tập trung tinh thần đề phòng. Bởi vì muốn lên thuyền chém giết cận thân, cho nên bọn họ không mang theo binh khí dài, vô lực đối phó với quỷ thủy.
Sắc mặt của Tây Sơn tiên sinh rất khó coi. Chỉ ngắn ngủi 10 phút, binh lính Tô Bắc quân trên chục con thuyền đã bị kéo xuống nước. Thủy quỷ Hắc Kỳ Quân giống như những con cá mập hung dữ, kéo binh lính Tô Bắc quân xuống rồi cắn xé.
- Được rồi, lệnh cho thủy quỷ trở về.
Trịnh Thu thản nhiên phân phó một tiếng.
Tiếng kèn trên thuyền lớn vừa mới vang lên, mặt sông liền khôi phục bình tĩnh. Bởi vậy có thể thấy thủy quỷ của Hắc Kỳ Quân được huấn luyện bài bản như thế nào.
- Xe nỏ!
Trịnh Thu phất tay, hoa tiêu trên cột buồm lập tức vung cờ lệnh. Các thuyền nhìn thấy cờ lệnh, đều điều chỉnh xe nỏ hướng về những thuyền nhỏ kia.
Theo cờ hiệu lệnh, mấy chục nỏ lớn giống như sao băng bắn về phía đội thuyền Tô Bắc. Nỏ lớn làm bằng thép tinh vừa sắc bén vừa nặng, cho dù thuyền gỗ có chắc chắn hơn nữa cũng khó mà ngăn cản được. Thuyền nhỏ bị nỏ lớn bắn trúng dù không bị đục thủng, thì thân thuyền cũng đung đưa kịch liệt.
Một nỏ lớn bắt nát cái khiên, uy lực của nỏ không giảm, sau khi xuyên thủng ngực của thuẫn thủ, liền tiếp tục lao về phía sau, bắn thủng bốn binh lính Tô Bắc thì mới dừng lại. Vết tương do nỏ lớn tạo thành, căn bản không thể trị được, cũng không nhịn được bao lâu liền toi mạng.
Liên tiếp bốn binh lính Tô Bắc rơi xuống sống, một mảng sông nhuộm đỏ.
- Cung tiễn thủ, bắn chụm!
Sau khi thuyền nhỏ tới gần, các tướng lĩnh không cần chờ hiệu lệnh, đều tự chỉ huy. Mũi tên bắn tới dày đặc như mưa. Cho dù có khiên lớn chắn trước mặt, nhưng vẫn có không ít binh lính Tô Bắc bị trúng tên rơi xuống nước.
Sau khi tổn thất mấy trăm người, thuyền nhỏ của Tô Bắc quân rốt cuộc có cơ hội tới gần thuyền lớn của Hắc Kỳ Quân.
Nhưng đang lúc bọn họ dùng dây thừng thiết trảo chuẩn bị trèo lên thuyền, thì phía sau thuyền lớn lao tới hơn mười khoái thuyền. Chúng giống như những con bò sát lướt trên mặt nước, đụng mạnh vào thuyền nhỏ của Tô Bắc quân.
…
…
Khoái thuyền có thể chở được năm mươi thủy thủ, mỗi người đều có mái chèo chèo thuyền. Nhưng lúc chiến đấu trên mặt nước, sẽ có một nửa binh lính tham gia chiến đấu, một nửa còn lại điều khiển thuyền. Trên khoái thuyền, hai mươi mấy binh lính dùng liên nỏ ở cự ly gần không ngừng giết hại binh lính Tô Bắc.
Mục đích của Tô Bắc quân chỉ có một, chính là để cho binh lính mạo hiểm đi lên thuyền lớn ngăn cản Hắc Kỳ Quân cập bờ. Cho nên bọn họ căn bản không mang theo cung tiễn. Vào lúc này, bọn họ chẳng khác nào mục tiêu sống của binh lính thủy sư Hắc Kỳ Quân. Khoái thuyền xông vào đội thuyền của Tô Bắc, liên nỏ không ngừng công kích, lần lượt có binh lính Tô Bắc kêu thảm ngã xuống sông rồi bị nước sông cuốn về phía hạ du.
Chênh lệch về trang bị, về trình độ huấn luyện, về kinh nghiệm chiến đấu, cho nên trận chiến trên mặt nước này căn bản không phải là một cuộc quyết đấu, mà là một trường giết chóc.
- Lệnh cho cung tiễn thủ bày trận trên bờ biển!
Sắc mặt của Tây Sơn tiên sinh có chút khó coi:
- Chúng ta chưa hiểu rõ về Hắc Kỳ Quân, nên không biết Hắc Kỳ Quân lại có một đội thủy sư tinh nhuệ như vậy. Hiện tại chỉ có thể đợi cho Hắc Kỳ Quân tấn công, còn mặt sông thì chúng ta không khống chế được nữa rồi. Thổi kèn, lệnh cho thuyền nhỏ rút về.
Binh lính Tô Bắc quân vội vàng thổi kèn. Binh lính trên thuyền nhỏ chỉ ước gì rút về, nghe thấy tiếng kèn, lập tức quay đầu thuyền, đâu còn dũng khí chiến đấu nữa.
Ngay một khắc này, Đỗ Định Bắc đứng ở bờ biển lộ vẻ nghiêm túc.
- Nổi trống, tấn công!
Theo tiếng trống vang lên, có vô số khoái thuyền từ bờ biển đẩy xuống sông. Binh lính đẩy thuyền vào trong sông, sau đó chạy theo rồi leo lên. Số lượng lính lên khoái thuyền cũng nhiều không đếm xuể.
- Không tốt rồi!
Tây Sơn tiên sinh biến sắc. Y vốn tưởng rằng Hắc Kỳ Quân cần thuyền lớn để qua sông, nhưng không ngờ đối phương lại giảo hoạt như vậy, giấu khoái thuyền ở bờ, đợi lúc tấn công mới mang ra. Tiếng trống trận bên kia vừa mới vang lên, từng chiếc từng chiếc khoái thuyền tiến vào sông, binh lính đồng thời chèo thuyền, giống như bay trên mặt nước.
Mà lúc này đội thuyền của Tô Bắc quân còn chưa kịp lui lại bờ biển. Thuyền của bọn họ hiển nhiên là chậm hơn khoái thuyền. Đi được nửa đường thì bị binh lính của Hắc Kỳ Quân nhanh chóng đuổ kịp. Không bao lâu, đội thuyền hai bên hòa vào nhau.
- Làm sao bây giờ?
Tôn Anh Điển đứng dậy, sốt ruột hỏi.
- Lệnh cho cung tiễn thủ bắn tên!
Tây Sơn tiên sinh la lớn.
- Không được!
Tôn Anh Điển kêu:
- Người của chúng ta còn chưa trở về.
- Không để ý được nhiều như vậy!
Tây Sơn tiên sinh trừng mắt nhìn Tôn Anh Điển:
- Để cho binh lính của Hắc Kỳ Quân đi theo thuyền của chúng ta trở về. Một khi lên bờ, tổn thất còn lớn hơn.
Y không để ý tới Tôn Anh Điển, đoạt lấy cờ lệnh vung lên ra hiệu. Nhìn thấy cờ lệnh, cung tiễn thủ Tô Bắc quân hiển nhiên hơi sửng sốt, nhưng vẫn nghe theo sự chỉ huy của tướng lĩnh, bắt đầu bắn tên về hướng mặt sông.
Đỗ Định Bắc ngồi trên một khoái thuyền, nhìn thấy cung tiễn thủ bên kia bắn tên, lập tức quay đầu la lớn:
- Nằm sấp xuống, không cần để ý, cứ lao về phía trước, ra sức chèo thuyền.
Mũi tên phô thiên cái địa mà tới, không ít binh lính bị trúng tên. Đỗ Định Bắc giơ một tấm khiên ngăn cản trước người, thỉnh thoảng kiểm tra bờ biển xem còn xa không. Lúc này y đã quên khẩn trương và sợ hãi, tất cả lực chú ý đều đặt ở kẻ địch bên kia bờ.
- Nhớ kỹ!
Y quay đầu, lớn tiếng hô:
- Sau khi lên bờ chớ vội vã tiến về phía trước. Tiền đội giết ra một khoảng trống để hậu đội tập trung.
…
…
Phương Giải giơ Thiên Lý Nhãn lên quan sát chiến sự, gật đầu nói:
- Làm rất tốt. Dùng thuyền lớn hấp dẫn sự chú ý của quân địch, rồi dùng khoái thuyền đi theo sau bại binh lên bờ. Ý tưởng không tồi.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
- Quả thực nằm ngoài dự đoán của mọi người. Trịnh Thu gần như thu hết sự chú ý ở bờ bên kia. Kẻ địch bày tiễn trận là để đối phó với thuyền lớn. Nhìn thấy khoái thuyền xông tới, bố trí lại thì đã chậm. Giảm tổn thất khi qua sông xuống mức thấp nhất, thiếu niên này có thể trọng dụng.
Trên mặt sông, Trịnh Thu thấy Đỗ Định Bắc mang theo đội ngũ xông tới, liền lệnh cho thuyền lớn cũng đi về hướng bờ bên kia.
- Không cần tiếc tên, bắn hết tên trong bình!
Ông ta rút hoành đao ra chỉ về phía trước. Cung tiễn thủ trên thuyền lớn lập tức trút tên ra ngoài.
Bờ bên kia
Tây Sơn tiên sinh nhìn thoáng qua đội thuyền của Hắc Kỳ Quân đang đi về hướng bờ biển, lập tức đoán được ý đồ của kẻ địch. Y quay đầu phân phó:
- Lệnh cho 300 trọng giáp chuẩn bị, chờ hiệu lệnh của ta! Một khi quân địch lên bờ liền ép bọn chúng xuống nước.
Đúng lúc này
Xa xa có mấy kỵ binh phóng ngựa chạy tới, vẻ mặt lo lắng.
Lúc thấy cỏ lau sắp tới gần thuyền, đám thủy thủ lập tức ném lưới đánh cá xuống. Bốn năm người đồng thời kéo dây thừng, rất nhanh có quỷ thủy của Tô Bắc quân bị lưới đánh cá bắt được rồi kéo lên, không ngừng giãy giụa, nhưng lập tức bị cung tiễn thủ bắn chết. Sau một lát, quỷ thủy này liến bị bắn thành con nhím.
Lưới đánh cá chỉ hạ một lần, bởi vì quỷ thủ của thủy sư Hắc Kỳ Quân đã lặng lẽ xuống nước từ một chỗ khác.
Mặt sông thoạt nhìn bình tĩnh không có gợn sóng, nhưng rất nhanh có chỗ nổi lên bọt nước, sau đó xuất hiện màu đỏ.
Không ai nhìn thấy cảnh chiến đấu kịch liệt ở dưới mặt sông, nhưng từ những vũng máu nổi lên mặt nước, có thể thấy nó thảm thiết cỡ nào. Tây Sơn tiên sinh ở bờ đông dùng Thiên Lý Nhãn quan sát một lúc, lập tức biến sắc. Y đứng bật dậy, trong mắt đầy tức giận.
- Sao vậy?
Tôn Anh Điển vội vàng hỏi.
Đối với vị đông chủ gần như vô dụng này, Tây Sơn tiên sinh hiển nhiên có chút coi thường, nhưng y che giấu vô cùng tốt. Y chậm rãi lắc đầu nói:
- Không có gì, tổn thất một ít ngư dân mà thôi. Thủy sư của Hắc Kỳ Quân khá giống với thủy sư Trường Giang của Đại Tùy. Nhưng chẳng phải đội thủy sư kia đang ở trong tay La Đồ đó sao? Sao giờ lại nằm trong tay Phương Giải rồi?
Tôn Anh Điển thấy Tây Sơn tiên sinh miêu tả sơ lược, nên không để ở trong lòng:
- Giờ thiên hạ này, phản bội chỉ là một việc bình thường. Hôm nay nằm trong tay La Đồ, ngày mai nằm trong tay Phương Giải, có gì phải kỳ lạ. Nếu ta có thực lực mạnh hơn Hắc Kỳ Quân, thì có lẽ thủy sư cũng đầu nhập vào ta rồi.
Tây Sơn tiên sinh nghe thấy câu này, quay đầu lại nhìn Tôn Anh Điển, trong mắt có thâm ý.
- Thổi kèn, lệnh cho thuyền nhỏ xông lên. Tuy thuyền của chúng ta nhỏ nhưng nhiều, khiến cho thủy thủ đi lên thuyền lớn, ngăn cản cung tiễn thủ bắn tên.
Tây Sơn tiên sinh phân phó một câu, mấy trăm thuyền nhỏ đậu ở bờ đông lập tức di chuyển.
Trận chiến dưới mặt nước kết thúc rất nhanh. Đám ngư dân của Tô Bắc Đạo tuy có kỹ năng bơi tốt, nhưng lại không giỏi chiến đấu dưới nước như người của thủy sư. Từ lúc bắt đầu tới lúc chấm dứt không vượt qua mười phút. Trên mặt nước nổi lơ lửng trên trăm cỗ thi thể, bị nước sông đẩy về phía nam.
Nhìn quần áo của bọn họ, phần lớn là người đánh cá.
Quỷ thủy của thủy sư cơ hồ không có tổn thất, điều này rất có lợi cho việc nâng cao sĩ khí. Đám thủy thủ trên thuyền lớn bộc phát tiếng hoan hô.
Dân chúng trên bờ nhìn cuộc chiến không biết xảy ra chuyện gì, bởi vì cách quá xa nhìn không rõ. Nhưng nghe thấy thủy sư Hắc Kỳ Quân bên kia hoan hô, bọn họ cũng hoan hô theo.
- Phát sinh cái gì?
Người phía sau vội vàng hỏi, sợ mình bỏ lỡ.
- Không biết!
Dân chúng phái trước hô to lắc đầu nói:
- Mặc kệ, dù sao là người bên chúng ta hoan hô, nhất định là vừa thắng một trận!
Người phía sau nghe vậy gật đầu, cũng hô to theo.
Mấy trăm thuyền nhỏ rất nhanh tới gần thuyền lớn. Ngồi đầu thuyền là binh lính cầm khiên lớn trong tay. Nhiệm vụ của bọn họ là ngăn cản mưa tên cho bính lính đằng sau. Trên thuyền nhỏ của Tô Bắc quân vốn không có cung tiễn thủ, đều là binh lính có võ nghệ không tầm thường. Mục đích của bọn họ là leo lên được thuyền lớn.
Cách thuyền lớn còn có trăm mét, thuyền nhỏ đi đầu bỗng nhiên lung lay. Binh lính Tô Bắc quân trên thuyền không phải là vịt lên cạn, nhưng chuyện xảy ra bất thình lình, bọn họ không thể đứng vững. Đúng lúc này, dưới nước đột nhiên xuất hiện người, một tay cầm mép thuyền, một tay nắm chân của binh lính Tô Bắc quân rồi kéo xuống. Binh lính này chỉ kịp hô một tiếng liền rơi xuống sông. Sau một lát, thi thể có một vết đao ở cổ trôi nổi trên mặt sông.
Quỷ thủy của thủy sư Hắc Kỳ Quân ngậm dao găm di chuyển qua lại dưới thuyền nhỏ, thật giống như những con cá mập. Binh lính Tô Bắc quân trên thuyền sợ hãi, tập trung tinh thần đề phòng. Bởi vì muốn lên thuyền chém giết cận thân, cho nên bọn họ không mang theo binh khí dài, vô lực đối phó với quỷ thủy.
Sắc mặt của Tây Sơn tiên sinh rất khó coi. Chỉ ngắn ngủi 10 phút, binh lính Tô Bắc quân trên chục con thuyền đã bị kéo xuống nước. Thủy quỷ Hắc Kỳ Quân giống như những con cá mập hung dữ, kéo binh lính Tô Bắc quân xuống rồi cắn xé.
- Được rồi, lệnh cho thủy quỷ trở về.
Trịnh Thu thản nhiên phân phó một tiếng.
Tiếng kèn trên thuyền lớn vừa mới vang lên, mặt sông liền khôi phục bình tĩnh. Bởi vậy có thể thấy thủy quỷ của Hắc Kỳ Quân được huấn luyện bài bản như thế nào.
- Xe nỏ!
Trịnh Thu phất tay, hoa tiêu trên cột buồm lập tức vung cờ lệnh. Các thuyền nhìn thấy cờ lệnh, đều điều chỉnh xe nỏ hướng về những thuyền nhỏ kia.
Theo cờ hiệu lệnh, mấy chục nỏ lớn giống như sao băng bắn về phía đội thuyền Tô Bắc. Nỏ lớn làm bằng thép tinh vừa sắc bén vừa nặng, cho dù thuyền gỗ có chắc chắn hơn nữa cũng khó mà ngăn cản được. Thuyền nhỏ bị nỏ lớn bắn trúng dù không bị đục thủng, thì thân thuyền cũng đung đưa kịch liệt.
Một nỏ lớn bắt nát cái khiên, uy lực của nỏ không giảm, sau khi xuyên thủng ngực của thuẫn thủ, liền tiếp tục lao về phía sau, bắn thủng bốn binh lính Tô Bắc thì mới dừng lại. Vết tương do nỏ lớn tạo thành, căn bản không thể trị được, cũng không nhịn được bao lâu liền toi mạng.
Liên tiếp bốn binh lính Tô Bắc rơi xuống sống, một mảng sông nhuộm đỏ.
- Cung tiễn thủ, bắn chụm!
Sau khi thuyền nhỏ tới gần, các tướng lĩnh không cần chờ hiệu lệnh, đều tự chỉ huy. Mũi tên bắn tới dày đặc như mưa. Cho dù có khiên lớn chắn trước mặt, nhưng vẫn có không ít binh lính Tô Bắc bị trúng tên rơi xuống nước.
Sau khi tổn thất mấy trăm người, thuyền nhỏ của Tô Bắc quân rốt cuộc có cơ hội tới gần thuyền lớn của Hắc Kỳ Quân.
Nhưng đang lúc bọn họ dùng dây thừng thiết trảo chuẩn bị trèo lên thuyền, thì phía sau thuyền lớn lao tới hơn mười khoái thuyền. Chúng giống như những con bò sát lướt trên mặt nước, đụng mạnh vào thuyền nhỏ của Tô Bắc quân.
…
…
Khoái thuyền có thể chở được năm mươi thủy thủ, mỗi người đều có mái chèo chèo thuyền. Nhưng lúc chiến đấu trên mặt nước, sẽ có một nửa binh lính tham gia chiến đấu, một nửa còn lại điều khiển thuyền. Trên khoái thuyền, hai mươi mấy binh lính dùng liên nỏ ở cự ly gần không ngừng giết hại binh lính Tô Bắc.
Mục đích của Tô Bắc quân chỉ có một, chính là để cho binh lính mạo hiểm đi lên thuyền lớn ngăn cản Hắc Kỳ Quân cập bờ. Cho nên bọn họ căn bản không mang theo cung tiễn. Vào lúc này, bọn họ chẳng khác nào mục tiêu sống của binh lính thủy sư Hắc Kỳ Quân. Khoái thuyền xông vào đội thuyền của Tô Bắc, liên nỏ không ngừng công kích, lần lượt có binh lính Tô Bắc kêu thảm ngã xuống sông rồi bị nước sông cuốn về phía hạ du.
Chênh lệch về trang bị, về trình độ huấn luyện, về kinh nghiệm chiến đấu, cho nên trận chiến trên mặt nước này căn bản không phải là một cuộc quyết đấu, mà là một trường giết chóc.
- Lệnh cho cung tiễn thủ bày trận trên bờ biển!
Sắc mặt của Tây Sơn tiên sinh có chút khó coi:
- Chúng ta chưa hiểu rõ về Hắc Kỳ Quân, nên không biết Hắc Kỳ Quân lại có một đội thủy sư tinh nhuệ như vậy. Hiện tại chỉ có thể đợi cho Hắc Kỳ Quân tấn công, còn mặt sông thì chúng ta không khống chế được nữa rồi. Thổi kèn, lệnh cho thuyền nhỏ rút về.
Binh lính Tô Bắc quân vội vàng thổi kèn. Binh lính trên thuyền nhỏ chỉ ước gì rút về, nghe thấy tiếng kèn, lập tức quay đầu thuyền, đâu còn dũng khí chiến đấu nữa.
Ngay một khắc này, Đỗ Định Bắc đứng ở bờ biển lộ vẻ nghiêm túc.
- Nổi trống, tấn công!
Theo tiếng trống vang lên, có vô số khoái thuyền từ bờ biển đẩy xuống sông. Binh lính đẩy thuyền vào trong sông, sau đó chạy theo rồi leo lên. Số lượng lính lên khoái thuyền cũng nhiều không đếm xuể.
- Không tốt rồi!
Tây Sơn tiên sinh biến sắc. Y vốn tưởng rằng Hắc Kỳ Quân cần thuyền lớn để qua sông, nhưng không ngờ đối phương lại giảo hoạt như vậy, giấu khoái thuyền ở bờ, đợi lúc tấn công mới mang ra. Tiếng trống trận bên kia vừa mới vang lên, từng chiếc từng chiếc khoái thuyền tiến vào sông, binh lính đồng thời chèo thuyền, giống như bay trên mặt nước.
Mà lúc này đội thuyền của Tô Bắc quân còn chưa kịp lui lại bờ biển. Thuyền của bọn họ hiển nhiên là chậm hơn khoái thuyền. Đi được nửa đường thì bị binh lính của Hắc Kỳ Quân nhanh chóng đuổ kịp. Không bao lâu, đội thuyền hai bên hòa vào nhau.
- Làm sao bây giờ?
Tôn Anh Điển đứng dậy, sốt ruột hỏi.
- Lệnh cho cung tiễn thủ bắn tên!
Tây Sơn tiên sinh la lớn.
- Không được!
Tôn Anh Điển kêu:
- Người của chúng ta còn chưa trở về.
- Không để ý được nhiều như vậy!
Tây Sơn tiên sinh trừng mắt nhìn Tôn Anh Điển:
- Để cho binh lính của Hắc Kỳ Quân đi theo thuyền của chúng ta trở về. Một khi lên bờ, tổn thất còn lớn hơn.
Y không để ý tới Tôn Anh Điển, đoạt lấy cờ lệnh vung lên ra hiệu. Nhìn thấy cờ lệnh, cung tiễn thủ Tô Bắc quân hiển nhiên hơi sửng sốt, nhưng vẫn nghe theo sự chỉ huy của tướng lĩnh, bắt đầu bắn tên về hướng mặt sông.
Đỗ Định Bắc ngồi trên một khoái thuyền, nhìn thấy cung tiễn thủ bên kia bắn tên, lập tức quay đầu la lớn:
- Nằm sấp xuống, không cần để ý, cứ lao về phía trước, ra sức chèo thuyền.
Mũi tên phô thiên cái địa mà tới, không ít binh lính bị trúng tên. Đỗ Định Bắc giơ một tấm khiên ngăn cản trước người, thỉnh thoảng kiểm tra bờ biển xem còn xa không. Lúc này y đã quên khẩn trương và sợ hãi, tất cả lực chú ý đều đặt ở kẻ địch bên kia bờ.
- Nhớ kỹ!
Y quay đầu, lớn tiếng hô:
- Sau khi lên bờ chớ vội vã tiến về phía trước. Tiền đội giết ra một khoảng trống để hậu đội tập trung.
…
…
Phương Giải giơ Thiên Lý Nhãn lên quan sát chiến sự, gật đầu nói:
- Làm rất tốt. Dùng thuyền lớn hấp dẫn sự chú ý của quân địch, rồi dùng khoái thuyền đi theo sau bại binh lên bờ. Ý tưởng không tồi.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
- Quả thực nằm ngoài dự đoán của mọi người. Trịnh Thu gần như thu hết sự chú ý ở bờ bên kia. Kẻ địch bày tiễn trận là để đối phó với thuyền lớn. Nhìn thấy khoái thuyền xông tới, bố trí lại thì đã chậm. Giảm tổn thất khi qua sông xuống mức thấp nhất, thiếu niên này có thể trọng dụng.
Trên mặt sông, Trịnh Thu thấy Đỗ Định Bắc mang theo đội ngũ xông tới, liền lệnh cho thuyền lớn cũng đi về hướng bờ bên kia.
- Không cần tiếc tên, bắn hết tên trong bình!
Ông ta rút hoành đao ra chỉ về phía trước. Cung tiễn thủ trên thuyền lớn lập tức trút tên ra ngoài.
Bờ bên kia
Tây Sơn tiên sinh nhìn thoáng qua đội thuyền của Hắc Kỳ Quân đang đi về hướng bờ biển, lập tức đoán được ý đồ của kẻ địch. Y quay đầu phân phó:
- Lệnh cho 300 trọng giáp chuẩn bị, chờ hiệu lệnh của ta! Một khi quân địch lên bờ liền ép bọn chúng xuống nước.
Đúng lúc này
Xa xa có mấy kỵ binh phóng ngựa chạy tới, vẻ mặt lo lắng.
Bình luận truyện