Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 1118: Giúp chôn
Mất mười sáu ngày, Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu liền từ Tô Bắc Đạo chạy về đại doanh núi Chu Tước. Hai người mang theo ít hành lý, ngoại trừ chậm trễ nửa ngày ở huyện Bình Cốc, trên cơ bản không trì hoãn một phút. Biểu hiện của Hạng Thanh Ngưu dường như còn sốt ruột hơn Phương Giải, nhưng Hạng Thanh Ngưu rõ ràng rằng, không ai sốt ruột hơn Phương Giải.
Mang theo phong trần mệt mỏi, lúc Phương Giải đẩy cửa phòng Tang Táp Táp, Tang Táp Táp nằm ở cái ghế bên cửa sổ nhìn hắn mỉm cười. Bụng của nàng đã rất lớn rồi, tính thời gian thì còn hơn mười ngày nữa. Nàng không ngồi dậy, vẫn nằm ở đó, sự vui sướng thể hiện rõ trong đôi mắt.
- Huynh vừa về đại doanh muội liền biết…
Tang Táp Táp mỉm cười nói:
- Nhưng muội không muốn đứng lên, huynh có trách muội lười không?
- Sao có thể trách nàng được.
Phương Giải đi tới ngồi xuống bên cạnh Tang Táp Táp, áp mặt vào bụng nàng:
- Giờ bụng đã lớn như vậy rồi, có thể thấy nàng khá vất vả. Từ lúc nàng có bầu tới nay, ta không thể thường xuyên ở bên cạnh nàng để chiếu cố, vẫn luôn là nàng tự chiếu cố bản thân.
- Đâu phải.
Tang Táp Táp ôn nhu vuốt tóc của Phương Giải:
- Lúc huynh không có ở nhà, còn có Trầm tỷ tỷ và các tỷ khác. Lúc các tỷ ấy không có ở nhà, thì có Ẩn Ngọc. Huynh không biết đâu, mấy tỷ ấy còn khẩn trương hơn cả muội. Cho dù đi một đoạn đường ngắn, các tỷ ấy cũng lo lắng.
- Các nàng ấy đâu?
Phương Giải hỏi.
- Biết huynh trở về sẽ tới xem muội trước nên các tỷ ấy về phòng rồi. Buổi sáng Ẩn Ngọc có nấu bát canh gà cho muội ăn. Huynh xem, muội đã ăn cả một bát lớn.
Nàng chỉ vào cái bát không:
- Kỳ thực muội như vậy là rất tốt. Muội hỏi qua các cô các thím trong đại doanh này, mọi người đều nói mang bầu sẽ rất vất vả, ăn gì chỉ muốn nôn ra, uống nước cũng khó chịu. Mẹ của Độc Cô đại nhân lúc rảnh rỗi thường tới thăm muội. Bà ấy nói lúc bà ấy mang thai, có thời điểm nhiều ngày không ăn được gì, ngủ cũng không ngon, nằm xuống liền tức ngực. Còn có người nói xương sẽ rất đau, ngay cả ngồi cũng không dám ngồi.
Nàng nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve hai má của Phương Giải:
- Muội như thế này là rất tốt rồi, thèm ăn, thích ăn vặt. May mà trong đại doanh có nhiều cô, thím giúp đỡ, dạy cho muội biết nên ăn cái gì, không nên ăn cái gì. Mấy ngày trước muốn ăn quế viên, sai người đi mua, nửa đường gặp mẹ của Độc Cô đại nhân, bà ấy liền mắng nha hoàn một trận…Vẫn là do muội lười biếng, không chịu học hỏi, chú ý một số cấm kỵ, chỉ biết tham ăn.
- Huynh xem, hiện tại muội béo lên nhiều…
Tang Táp Táp cúi đầu nhìn mình, cái cằm đáng yêu nhăn lại, bộ ngực càng thêm đầy đặn khiến nàng ảo não, hơn nữa cũng không thích đùi đã tăng thêm một vòng. Cho dù bình thường nàng luôn giấu cơ thể trong cái áo dài, nhưng nàng cũng là nữ nhân, không phải là không chú trọng tới hình thể.
Phương Giải vuốt từ đùi nàng vuốt xuống:
- Không có việc gì, Táp Táp nhà ta sinh xong con sẽ nhanh chóng gầy trở lại.
Tang Táp Táp phát ra một tiếng rên rỉ từ lỗ mũi:
- Đừng sờ soạng linh tinh…
Mặt nàng đỏ bừng như quả cà chua:
- Từ sau khi có bầu, càng ngày càng mẫn cảm…Huynh đừng sờ linh tinh nữa.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Phương Giải mang theo mị ý, khiến lòng người rung động.
Phương Giải thu tay lại, không nhịn được bật cười, hôn vào môi nào một cái rồi vuốt tóc của nàng:
- Đó vì nàng đã thực sự thành thục.
Tang Táp Táp đỏ mặt, rúc vào ngực Phương Giải:
- Nhưng…trước kia không như vậy. Trước kia mỗi lần làm chuyện ấy, muội đều có chút khẩn trương và sợ hãi. Nhưng hiện tại, lúc huynh không có ở đây, muội thường xuyên nghĩ…
- Nghĩ cái gì?
Phương Giải cười xấu xa hỏi.
- Nghĩ huynh!
Tang Táp Táp đột nhiên ngẩng đầu hôn vào mặt Phương Giải một cái, sau đó nhắm mắt lại nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn Phương Giải. Bởi vì bụng đã càng ngày càng lớn, hiện tại Tang Táp Táp mặc quần áo rộng rãi, hơn nữa trời nóng, còn ở trong phòng, nên quần áo không những rộng thùng thình, cổ áo cũng khá lớn. Phương Giải thừa dịp Tang Táp Táp quay đầu đi, luồn tay vào cổ áo của nàng, nắm lấy thứ mềm mại kia.
- Ừ!
Hắn gật đầu, nghiêm túc nói:
- Quả nhiên lớn hơn nhiều…
Tang Táp Táp đóng chặt mắt lại, đâu dám nói chuyện nữa.
…
…
Kỳ thực mấy ngày qua, người trong nhà đã chuẩn bị xong mọi thứ. Quần áo, chăn cho trẻ con chất một đống lớn. Về phần thuốc bổ càng không cần phải nói. Thôn dân ở dưới chân núi Chu Tước nghe nói vợ của Trấn Quốc Công có tin vui, mỗi ngày đều có người mang tới rất nhiều thứ. Hoa quả tươi, cá mới đánh lên, còn có trứng gà chín, nhiều tới một nghìn người ăn cũng không hết.
Bởi vì đây đều là tâm ý của dân chúng, cho nên không cự tuyệt. Tang Táp Táp đã cố ý phân phó, nếu cự tuyệt dân chúng, sẽ khiến bọn họ cảm thấy nữ nhân của Trấn Quốc Công kiêu ngạo.
Phương Giải bồi bạn với Tang Táp Táp khá lâu, sau đó mới tới chỗ mấy nàng kia. Lúc tắm rửa xong thì gặp Ngô Ẩn Ngọc đi ra ngoài mua đồ ăn cho Tang Táp Táp. Giờ trên núi có không ít đầu bếp làm bánh, đều là Phương Giải mang về, Ngô Ẩn Ngọc biết nhà ai bán bánh ngon nhất, cho nên thời gian qua vẫn là nàng giúp Tang Táp Táp chọn đồ ăn vặt.
Hai người suýt nữa đụng vào nhau, Phương Giải thuận thế bế Ngô Ẩn Ngọc lên.
- A!
Ngô Ẩn Ngọc hoảng sợ. Nàng biết Phương Giải đã trở lại nên mới vội vã đi về, ai ngờ liền tiến vào ngực của hắn. Tu vị của nàng khá cao, nhưng căn bản không cảm ứng được gì. Còn Phương Giải cảm ứng được, nhưng hắn sao phải tránh?
- Trong viện có nhiều người.
Ngô Ẩn Ngọc đỏ mặt nói.
- Ừ, đúng vậy a.
Phương Giải cười cười, ôm Ngô Ẩn Ngọc đi vào trong phòng:
- Trong phòng không có ai.
Ngô Ẩn Ngọc muốn giãy dụa, nhưng bị hắn ôm chặt vậy, đâu còn không gian giãy dụa. Sau khi vặn vẹo vài cái, sợ bị người khác nhìn thấy, đành phải mặc kệ Phương Giải ôm vào trong.
- Đi đâu?
Nàng nhỏ giọng hỏi.
- Kỳ lưng giúp ta.
- À?
Tim Ngô Ẩn Ngọc đập thình thịch, khuôn mặt đỏ như đun sôi. Đây là lần đầu tiên Phương Giải ôm nàng, trước kia tuy cũng có cử chỉ thân mật, nhưng đều dịu dàng. Lần này Phương Giải hơi có vẻ thô bạo. Ngô Ẩn Ngọc muốn giãy ra khỏi, nhưng Phương Giải căn bản không để ý tới.
- Chỉ nhờ nàng bóp vai cho ta mà thôi, nếu nàng còn lộn xộn nữa…ta liền bóp vai giúp nàng.
Phương Giải vừa đi vừa nói.
Ngô Ẩn Ngọc lập tức dừng lại, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Phương Giải, nàng liền tỉnh ngộ, lại vung tay đấm. Lúc đi thẳng vào trong buồng, có lẽ vì mệt mỏi, nàng mới dừng tay lại, hai tay ôm lấy cổ Phương Giải, đôi mắt to hung dữ nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó bỗng nhiên hé miệng cắn mạnh vào vai của Phương Giải.
- Vì sao đi lâu như vậy?
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
Phương Giải nhìn ra được tuy nàng lộ vẻ giận dữ, nhưng hai mắt đầy nhu tình.
Phương Giải bỗng nhiên cúi đầu, hôn vào môi nàng. Ngô Ẩn Ngọc cứng đờ người, sau một lát ôm lấy cổ Phương Giải có chút điên cuồng, hoang dã đáp lại. Tóc của nàng xõa xuống, lộ ra một vẻ hấp dẫn.
Phốc một tiếng.
Nàng bị ném vào trong chậu tắm thật lớn, quần áo ướt đẫm, mà thân thể thì nóng bừng.
…
…
Phương Giải ngồi trong thư phòng, nhìn đống sổ sách xếp đầy trên bàn. Ánh trời chiều bên ngoài cửa sổ chiếu vào đống sổ sách kia, hiện lên rỗ ràng những cái tên trên đó. Đây là danh sách các quan viên hiện tại của Hắc Kỳ Quân. Trong đó có nhiều người bị Phương Giải dùng bút đỏ đánh dấu tròn.
Ngoại trừ lúc Hoàng Đế phê duyệt tấu chươ ng ra, chỉ có khi xử quyết phạm nhân thì mới dùng tới bút đỏ.
Cho nên, những vòng tròn này lộ ra sát khí.
Độc Cô Văn Tú ngồi ở đối diện, sắc mặt hơi trắng bệch. Sau khi trở về, Phương Giải liền lệnh cho y mang danh sách quan viên lên, Độc Cô Văn Tú lập tức đoán được có chuyện gì không tốt. Nghe Phương Giải kể lại chuyện ở huyện Bình Cốc, Độc Cô Văn Tú lập tức cúi đầu nhận tội.
Phương Giải chỉ lắc đầu, nói với Độc Cô Văn Tú rằng chớ tự trách. Hiện tại việc trị dân và việc hậu cần đều đặt trên vai một mình Độc Cô Văn Tú, y làm sao có thể nắm rõ mọi chuyện được. Phương Giải vốn tính toán đề bạt Ngụy Tây Đình, nhưng ở Vân Nam Đạo bên kia cũng có rất nhiều vệc phải giải quyết, nên Ngụy Tây Đình chưa về được.
Mà Trương Sở, người được trọng dụng sớm hơn cả Độc Cô Văn Tú, chính là người có nhiệm vụ tuần tra quan lại địa phương.
- Tôn Khai Đạo thứ hai…
Phương Giải dường như có chút thương cảm, nhìn vào cái tên này, nói:
- Lúc ta mang binh từ Hoàng Dương Đạo tới Tây Bắc, trên nửa đường thu nhận Tôn Khai Đạo. Người này quả thực đã làm rất nhiều việc cho Hắc Kỳ Quân, cho nên tuy y tham ô không ít bạc, ta cũng chỉ điều y tới Ung Châu dưỡng lão. Trương Sở là người mà ta bắt đầu dùng khi tới núi Lang Nhũ, thấy người này dù không giỏi nhìn đại cục, nhưng làm việc cẩn thận ngay thẳng, hơn nữa rất có nguyên tắc…
Độc Cô Văn Tú nói:
- Chính là thuộc hạ tiến cử Trương Sở tuần tra địa phương. Thuộc hạ cũng có tội trong đó.
- Không thể nói như vậy.
Phương Giải cười cười:
- Trong triều đình, chẳng lẽ cứ quan viên nào chịu tội, Tể Tướng lại chịu tội liên đới sao?
Bởi vì trong lòng áy náy, cho nên Độc Cô Văn Tú không hiểm hàm nghĩa trong câu này.
- Được rồi, chớ nên tự trách.
Phương Giải nói:
- Việc này khó trách khỏi, những người kia cũng khó mà ngăn được. Chuyện của Tôn Khai Đạo là ta xử lý không tốt. Ta cho Tôn Khai Đạo một kết quả dưỡng lão, cho nên rất nhiều người tự coi là người cũ đều yên lòng. Bọn họ cảm thấy, cùng lắm thì cũng chỉ như Tôn Khai Đạo, tới một chỗ làm phú ông…Lúc trước ta an bài Tôn Khai Đạo như vậy, là nhớ tới tình cảm cũ mà bỏ qua pháp luật. Là ta sai trước, cho nên hiện tại nhất định phải bóp nát kiểu suy nghĩ này từ trong trứng nước.
Hắn đưa danh sách cho Độc Cô Văn Tú:
- Những cái tên mà ta đánh dấu, lập tức bắt lại điều tra. Trương Sở thì do đích thân ta hỏi. Ta muốn nhìn xem, bao nhiêu bạc có thể mua được một lần phạm tội của y.
- Mặt khác.
Phương Giải đứng dậy, tới gần cửa sổ chắp tay nói:
- Ta đã sai người chuẩn bị hai trăm cỗ quan tài. Ta không muốn khiến người khác nói ta không niệm tình xưa, chỉ giết mà không chôn…Cho nên giết xong ta giúp họ chôn luôn.
Mang theo phong trần mệt mỏi, lúc Phương Giải đẩy cửa phòng Tang Táp Táp, Tang Táp Táp nằm ở cái ghế bên cửa sổ nhìn hắn mỉm cười. Bụng của nàng đã rất lớn rồi, tính thời gian thì còn hơn mười ngày nữa. Nàng không ngồi dậy, vẫn nằm ở đó, sự vui sướng thể hiện rõ trong đôi mắt.
- Huynh vừa về đại doanh muội liền biết…
Tang Táp Táp mỉm cười nói:
- Nhưng muội không muốn đứng lên, huynh có trách muội lười không?
- Sao có thể trách nàng được.
Phương Giải đi tới ngồi xuống bên cạnh Tang Táp Táp, áp mặt vào bụng nàng:
- Giờ bụng đã lớn như vậy rồi, có thể thấy nàng khá vất vả. Từ lúc nàng có bầu tới nay, ta không thể thường xuyên ở bên cạnh nàng để chiếu cố, vẫn luôn là nàng tự chiếu cố bản thân.
- Đâu phải.
Tang Táp Táp ôn nhu vuốt tóc của Phương Giải:
- Lúc huynh không có ở nhà, còn có Trầm tỷ tỷ và các tỷ khác. Lúc các tỷ ấy không có ở nhà, thì có Ẩn Ngọc. Huynh không biết đâu, mấy tỷ ấy còn khẩn trương hơn cả muội. Cho dù đi một đoạn đường ngắn, các tỷ ấy cũng lo lắng.
- Các nàng ấy đâu?
Phương Giải hỏi.
- Biết huynh trở về sẽ tới xem muội trước nên các tỷ ấy về phòng rồi. Buổi sáng Ẩn Ngọc có nấu bát canh gà cho muội ăn. Huynh xem, muội đã ăn cả một bát lớn.
Nàng chỉ vào cái bát không:
- Kỳ thực muội như vậy là rất tốt. Muội hỏi qua các cô các thím trong đại doanh này, mọi người đều nói mang bầu sẽ rất vất vả, ăn gì chỉ muốn nôn ra, uống nước cũng khó chịu. Mẹ của Độc Cô đại nhân lúc rảnh rỗi thường tới thăm muội. Bà ấy nói lúc bà ấy mang thai, có thời điểm nhiều ngày không ăn được gì, ngủ cũng không ngon, nằm xuống liền tức ngực. Còn có người nói xương sẽ rất đau, ngay cả ngồi cũng không dám ngồi.
Nàng nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve hai má của Phương Giải:
- Muội như thế này là rất tốt rồi, thèm ăn, thích ăn vặt. May mà trong đại doanh có nhiều cô, thím giúp đỡ, dạy cho muội biết nên ăn cái gì, không nên ăn cái gì. Mấy ngày trước muốn ăn quế viên, sai người đi mua, nửa đường gặp mẹ của Độc Cô đại nhân, bà ấy liền mắng nha hoàn một trận…Vẫn là do muội lười biếng, không chịu học hỏi, chú ý một số cấm kỵ, chỉ biết tham ăn.
- Huynh xem, hiện tại muội béo lên nhiều…
Tang Táp Táp cúi đầu nhìn mình, cái cằm đáng yêu nhăn lại, bộ ngực càng thêm đầy đặn khiến nàng ảo não, hơn nữa cũng không thích đùi đã tăng thêm một vòng. Cho dù bình thường nàng luôn giấu cơ thể trong cái áo dài, nhưng nàng cũng là nữ nhân, không phải là không chú trọng tới hình thể.
Phương Giải vuốt từ đùi nàng vuốt xuống:
- Không có việc gì, Táp Táp nhà ta sinh xong con sẽ nhanh chóng gầy trở lại.
Tang Táp Táp phát ra một tiếng rên rỉ từ lỗ mũi:
- Đừng sờ soạng linh tinh…
Mặt nàng đỏ bừng như quả cà chua:
- Từ sau khi có bầu, càng ngày càng mẫn cảm…Huynh đừng sờ linh tinh nữa.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Phương Giải mang theo mị ý, khiến lòng người rung động.
Phương Giải thu tay lại, không nhịn được bật cười, hôn vào môi nào một cái rồi vuốt tóc của nàng:
- Đó vì nàng đã thực sự thành thục.
Tang Táp Táp đỏ mặt, rúc vào ngực Phương Giải:
- Nhưng…trước kia không như vậy. Trước kia mỗi lần làm chuyện ấy, muội đều có chút khẩn trương và sợ hãi. Nhưng hiện tại, lúc huynh không có ở đây, muội thường xuyên nghĩ…
- Nghĩ cái gì?
Phương Giải cười xấu xa hỏi.
- Nghĩ huynh!
Tang Táp Táp đột nhiên ngẩng đầu hôn vào mặt Phương Giải một cái, sau đó nhắm mắt lại nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn Phương Giải. Bởi vì bụng đã càng ngày càng lớn, hiện tại Tang Táp Táp mặc quần áo rộng rãi, hơn nữa trời nóng, còn ở trong phòng, nên quần áo không những rộng thùng thình, cổ áo cũng khá lớn. Phương Giải thừa dịp Tang Táp Táp quay đầu đi, luồn tay vào cổ áo của nàng, nắm lấy thứ mềm mại kia.
- Ừ!
Hắn gật đầu, nghiêm túc nói:
- Quả nhiên lớn hơn nhiều…
Tang Táp Táp đóng chặt mắt lại, đâu dám nói chuyện nữa.
…
…
Kỳ thực mấy ngày qua, người trong nhà đã chuẩn bị xong mọi thứ. Quần áo, chăn cho trẻ con chất một đống lớn. Về phần thuốc bổ càng không cần phải nói. Thôn dân ở dưới chân núi Chu Tước nghe nói vợ của Trấn Quốc Công có tin vui, mỗi ngày đều có người mang tới rất nhiều thứ. Hoa quả tươi, cá mới đánh lên, còn có trứng gà chín, nhiều tới một nghìn người ăn cũng không hết.
Bởi vì đây đều là tâm ý của dân chúng, cho nên không cự tuyệt. Tang Táp Táp đã cố ý phân phó, nếu cự tuyệt dân chúng, sẽ khiến bọn họ cảm thấy nữ nhân của Trấn Quốc Công kiêu ngạo.
Phương Giải bồi bạn với Tang Táp Táp khá lâu, sau đó mới tới chỗ mấy nàng kia. Lúc tắm rửa xong thì gặp Ngô Ẩn Ngọc đi ra ngoài mua đồ ăn cho Tang Táp Táp. Giờ trên núi có không ít đầu bếp làm bánh, đều là Phương Giải mang về, Ngô Ẩn Ngọc biết nhà ai bán bánh ngon nhất, cho nên thời gian qua vẫn là nàng giúp Tang Táp Táp chọn đồ ăn vặt.
Hai người suýt nữa đụng vào nhau, Phương Giải thuận thế bế Ngô Ẩn Ngọc lên.
- A!
Ngô Ẩn Ngọc hoảng sợ. Nàng biết Phương Giải đã trở lại nên mới vội vã đi về, ai ngờ liền tiến vào ngực của hắn. Tu vị của nàng khá cao, nhưng căn bản không cảm ứng được gì. Còn Phương Giải cảm ứng được, nhưng hắn sao phải tránh?
- Trong viện có nhiều người.
Ngô Ẩn Ngọc đỏ mặt nói.
- Ừ, đúng vậy a.
Phương Giải cười cười, ôm Ngô Ẩn Ngọc đi vào trong phòng:
- Trong phòng không có ai.
Ngô Ẩn Ngọc muốn giãy dụa, nhưng bị hắn ôm chặt vậy, đâu còn không gian giãy dụa. Sau khi vặn vẹo vài cái, sợ bị người khác nhìn thấy, đành phải mặc kệ Phương Giải ôm vào trong.
- Đi đâu?
Nàng nhỏ giọng hỏi.
- Kỳ lưng giúp ta.
- À?
Tim Ngô Ẩn Ngọc đập thình thịch, khuôn mặt đỏ như đun sôi. Đây là lần đầu tiên Phương Giải ôm nàng, trước kia tuy cũng có cử chỉ thân mật, nhưng đều dịu dàng. Lần này Phương Giải hơi có vẻ thô bạo. Ngô Ẩn Ngọc muốn giãy ra khỏi, nhưng Phương Giải căn bản không để ý tới.
- Chỉ nhờ nàng bóp vai cho ta mà thôi, nếu nàng còn lộn xộn nữa…ta liền bóp vai giúp nàng.
Phương Giải vừa đi vừa nói.
Ngô Ẩn Ngọc lập tức dừng lại, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Phương Giải, nàng liền tỉnh ngộ, lại vung tay đấm. Lúc đi thẳng vào trong buồng, có lẽ vì mệt mỏi, nàng mới dừng tay lại, hai tay ôm lấy cổ Phương Giải, đôi mắt to hung dữ nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó bỗng nhiên hé miệng cắn mạnh vào vai của Phương Giải.
- Vì sao đi lâu như vậy?
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
Phương Giải nhìn ra được tuy nàng lộ vẻ giận dữ, nhưng hai mắt đầy nhu tình.
Phương Giải bỗng nhiên cúi đầu, hôn vào môi nàng. Ngô Ẩn Ngọc cứng đờ người, sau một lát ôm lấy cổ Phương Giải có chút điên cuồng, hoang dã đáp lại. Tóc của nàng xõa xuống, lộ ra một vẻ hấp dẫn.
Phốc một tiếng.
Nàng bị ném vào trong chậu tắm thật lớn, quần áo ướt đẫm, mà thân thể thì nóng bừng.
…
…
Phương Giải ngồi trong thư phòng, nhìn đống sổ sách xếp đầy trên bàn. Ánh trời chiều bên ngoài cửa sổ chiếu vào đống sổ sách kia, hiện lên rỗ ràng những cái tên trên đó. Đây là danh sách các quan viên hiện tại của Hắc Kỳ Quân. Trong đó có nhiều người bị Phương Giải dùng bút đỏ đánh dấu tròn.
Ngoại trừ lúc Hoàng Đế phê duyệt tấu chươ ng ra, chỉ có khi xử quyết phạm nhân thì mới dùng tới bút đỏ.
Cho nên, những vòng tròn này lộ ra sát khí.
Độc Cô Văn Tú ngồi ở đối diện, sắc mặt hơi trắng bệch. Sau khi trở về, Phương Giải liền lệnh cho y mang danh sách quan viên lên, Độc Cô Văn Tú lập tức đoán được có chuyện gì không tốt. Nghe Phương Giải kể lại chuyện ở huyện Bình Cốc, Độc Cô Văn Tú lập tức cúi đầu nhận tội.
Phương Giải chỉ lắc đầu, nói với Độc Cô Văn Tú rằng chớ tự trách. Hiện tại việc trị dân và việc hậu cần đều đặt trên vai một mình Độc Cô Văn Tú, y làm sao có thể nắm rõ mọi chuyện được. Phương Giải vốn tính toán đề bạt Ngụy Tây Đình, nhưng ở Vân Nam Đạo bên kia cũng có rất nhiều vệc phải giải quyết, nên Ngụy Tây Đình chưa về được.
Mà Trương Sở, người được trọng dụng sớm hơn cả Độc Cô Văn Tú, chính là người có nhiệm vụ tuần tra quan lại địa phương.
- Tôn Khai Đạo thứ hai…
Phương Giải dường như có chút thương cảm, nhìn vào cái tên này, nói:
- Lúc ta mang binh từ Hoàng Dương Đạo tới Tây Bắc, trên nửa đường thu nhận Tôn Khai Đạo. Người này quả thực đã làm rất nhiều việc cho Hắc Kỳ Quân, cho nên tuy y tham ô không ít bạc, ta cũng chỉ điều y tới Ung Châu dưỡng lão. Trương Sở là người mà ta bắt đầu dùng khi tới núi Lang Nhũ, thấy người này dù không giỏi nhìn đại cục, nhưng làm việc cẩn thận ngay thẳng, hơn nữa rất có nguyên tắc…
Độc Cô Văn Tú nói:
- Chính là thuộc hạ tiến cử Trương Sở tuần tra địa phương. Thuộc hạ cũng có tội trong đó.
- Không thể nói như vậy.
Phương Giải cười cười:
- Trong triều đình, chẳng lẽ cứ quan viên nào chịu tội, Tể Tướng lại chịu tội liên đới sao?
Bởi vì trong lòng áy náy, cho nên Độc Cô Văn Tú không hiểm hàm nghĩa trong câu này.
- Được rồi, chớ nên tự trách.
Phương Giải nói:
- Việc này khó trách khỏi, những người kia cũng khó mà ngăn được. Chuyện của Tôn Khai Đạo là ta xử lý không tốt. Ta cho Tôn Khai Đạo một kết quả dưỡng lão, cho nên rất nhiều người tự coi là người cũ đều yên lòng. Bọn họ cảm thấy, cùng lắm thì cũng chỉ như Tôn Khai Đạo, tới một chỗ làm phú ông…Lúc trước ta an bài Tôn Khai Đạo như vậy, là nhớ tới tình cảm cũ mà bỏ qua pháp luật. Là ta sai trước, cho nên hiện tại nhất định phải bóp nát kiểu suy nghĩ này từ trong trứng nước.
Hắn đưa danh sách cho Độc Cô Văn Tú:
- Những cái tên mà ta đánh dấu, lập tức bắt lại điều tra. Trương Sở thì do đích thân ta hỏi. Ta muốn nhìn xem, bao nhiêu bạc có thể mua được một lần phạm tội của y.
- Mặt khác.
Phương Giải đứng dậy, tới gần cửa sổ chắp tay nói:
- Ta đã sai người chuẩn bị hai trăm cỗ quan tài. Ta không muốn khiến người khác nói ta không niệm tình xưa, chỉ giết mà không chôn…Cho nên giết xong ta giúp họ chôn luôn.
Bình luận truyện