Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 1153: Đại Luân Minh Vương biết không? (2)
Chừng nửa canh giờ sau, Phương Giải mới thản nhiên đi tới.
Hai binh lính của Hắc Kỳ Quân đặt một chiếc bàn thấp ở trước mặt Dương Kiên, sau đó đặt một cái ghế cho Phương Giải. Phương Giải lau dầu mỡ ở khóe miệng vào quần áo, hướng Dương Kiên chắp tay nói:
- Bái kiến bệ hạ!
Dương Kiên dường như không để ý tới kiểu tùy ý của Phương Giải, cười hỏi:
- Ngươi xác định trẫm chính là trẫm?
Lời này khó đọc, ý trong đó cũng phức tạp.
- Không xác định!
Phương Giải lắc đầu, ngồi xuống ghế, nói:
- Nếu ngồi đối diện với ta là Thắng Đồ, ta cũng chào hỏi như vậy. Thân là vua một nước, luôn cần chút mặt mũi.
Dương Kiên khẽ nhướn mày, ngăn sự tức giận trong lòng:
- Đã sớm nghe nói Trấn Quốc Công tuổi trẻ tài cao, làm người trầm ổn lão luyện, chẳng lẽ ngươi là giả? Bằng không sao lại lỗ mãng như vậy?
Phương Giải rất nghiêm túc hỏi lại:
- Bệ hạ hiểu cái gì là thật, cái gì là giả không?
Dương Kiên chỉ vào bản thân:
- Lời của trẫm đáng tin, cho nên đều là thật. Trừ cái đó ra, bất kỳ chuyện gì cũng có thể hoài nghi là giả.
Phương Giải lắc đầu, rút một tấm lụa từ trong ngực đặt lên chiếc bàn:
- Ta lại nghĩ, nếu tuyên cáo vật này với thiên hạ, còn khiến người ta tin tưởng hơn lời bệ hạ nói.
Dương Kiên nhìn thoáng qua tấm lụa, trong mắt lập tức hiện lên sát ý.
- Trẫm đã biết ngươi âm thầm mang con bé ra khỏi Trường An từ lâu, nhưng sở dĩ làm như không thấy, là vì con bé không còn quan trọng. Ngoại trừ trẫm ra, hậu thế của trẫm đều không quan trọng. Ngươi cầm một thứ do con cháu của trẫm viết ra, chẳng lẽ có tác dụng sao?
Phương Giải cười cười:
- Hữu dụng hay vô dụng thì ta không biết, nhưng trong lòng bệ hạ khẳng định không thoải mái. Khiến bệ hạ không thoải mái, trong lòng ta liền thoải mái…Bởi vì ta không hề có hảo cảm gì với nam nhân của Dương gia. Cho nên tốt nhất bệ hạ nên đổi thái độ, bằng không chẳng đàm phán được gì nhiều đâu.
- Trẫm tới gặp ngươi, là vì cảm thấy ngươi là một nhân tài hiếm có.
Dương Kiên lạnh lùng nói.
Phương Giải dựa vào đằng sau:
- Sở dĩ ta không ngừng cố gắng đấu tranh, không phải vì cần người khác khen ta là nhân tài, cũng không vì bệ hạ. Sở dĩ ta cố gắng, là vì những người thân của ta.
- Ngươi thực sự cho rằng ngươi có tư cách cùng ngồi cùng ăn với trẫm?
Dương Kiên hỏi.
Phương Giải không nhịn được bật cười:
- Ta đang ngồi ở chỗ này đó thôi!
Khóe miệng Dương Kiên run rẩy, ngăn cho lửa giận tràn ra ngoài:
- Trẫm muốn cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi nguyện ý quy hàng trẫm, ngày sau lưu danh sử xanh, lưu danh bách thế.
- Đúng vậy, cũng không phải là không được.
Phương Giải nói:
- Tuy nhien…ta có một điều kiện.
Dương Kiên hỏi:
- Điều kiện gì?
Phương Giải chỉ Đại Tự Tại đứng cách đó không xa:
- Bệ hạ có thể lập tức giết chết y không? Nếu như có thể, về sau ta liền làm người của bệ hạ.
Dương Kiên quay đầu nhìn thoáng qua Đại Tự Tại, sắc mặt biến ảo không ngừng.
- Phương Giải…chớ có lầm tiền đồ của mình.
- Chính vì ta để ý tới tiền đồ của mình, cho nên mới không làm như bệ hạ nghĩ, nhìn thấy bệ hạ liền quỳ xuống miệng hô vạn tuế…Bệ hạ, người không nên dùng một kẻ ghê tớm như vậy, ta không chịu được y. Con người của ta rất thẳng thắn, bệ hạ giết y, ta liền giao Hắc Kỳ Quân cho bệ hạ, bệ hạ thấy thế nào?
Sắc mặt của Dương Kiên đầy phức tạp, tay đã nắm thật chặt.
- Ê!
Phương Giải hướng Đại Tự Tại, hô:
- Quần áo mới không tồi, Đại Luân Minh Vương biết không?
…
…
Phương Giải và Dương Kiên ngồi đối mặt nhau, cuộc trò chuyện giữa hai người dường như đã tới hồi cuối. Kiểu nói chuyện như vậy đã không có bất kỳ lý do gì để tiếp tục. Phương Giải mới mở miệng liền phá hỏng mọi con đường của Dương Kiên. Bảo Dương Kiên vào lúc này giết Đại Tự Tại, là không có khả năng.
Đại Tự Tại cũng không tức giận, vẫn mỉm cười nhìn hai người kia. Cho dù Phương Giải cố ý nói như vậy, thì y vẫn không động đậy.
Dương Kiên trầm mặc thật lâu, sau đó thở dài:
- Trẫm vẫn nghĩ, thiên hạ thái bình là điều tốt cho bất kỳ ai. Cho nên lúc đầu trẫm khởi binh phản kháng bạo Trịnh, trên chiến trường không có chút thương hại nào, một lòng muốn chấm dứt loạn thế, cho dân chúng một thiên hạ thái bình…hiện giờ, cũng như vậy.
Ngữ khí của ông ta dần dần bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:
- Trẫm biết những chuyện ngươi làm ở Tây Nam. Nhiều ngươi nói ngươi chiếu cố dân chúng như vậy là vì ngươi vốn xuất thân nghèo khổ, nên thù hận danh môn vọng tộc. Nhưng trẫm hiểu, đây là tính cách của ngươi, không liên quan gì tới xuất thân. Cho dù ngươi là hậu nhân của danh môn, ngươi vẫn sẽ làm như vậy. Nhưng…
Dương Kiên nhìn Phương Giải:
- Năng lực của ngươi được bao nhiêu?
Ông ta vẽ một vòng tròn rồi nói:
- Đây là Tây Nam.
Sau đó ông ta giang hay tay ra:
- Đây là thiên hạ.
- Sở dĩ ngươi có thể thi hành được những điều ngươi muốn ở Tây Nam, là vì thủ hạ của ngươi đều trung thành với ngươi, sẽ không vi phạm ý nguyện của ngươi. Với lại Tây Nam chỉ là một góc, ngươi giết đám hào môn vọng tộc ở đó, còn chưa chạm tới ích lợi chân chính của đám thế gia, cho nên bọn họ chẳng muốn quan tâm cũng chẳng muốn ngăn cản. Nhưng sau khi ngươi đi ra Tây Nam thì sao? Với năng lực của ngươi, còn có thể tiếp tục thi hành nguyện vọng của ngươi được không?
Dương Kiên chỉ phía sau mình:
- Chớ nói nơi khác, đó là Giang Nam, ngươi cảm thấy có thể thuận lợi hoàn thành điều mình muốn sao? Còn có Giang Bắc, nhất là Kinh Kỳ Đạo, ngươi có nắm chắc giết hết thế gia phản đối ngươi không?
Ông ta nhìn Phương Giải, nghiêm túc nói:
- Trẫm có thể!
Ông ta đứng dậy, đi tới bên cạnh Phương Giải:
- Trẫm là Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy, thiên hạ này do trẫm đánh xuống, trẫm có nắm chắc mài phẳng vùng trời này một lần nữa. Thế gia thiên hạ dù có nhiều hơn, cũng không hơn được Dương gia của trẫm. Tương lại trẫm khôi phục lại giang sơn, trẫm sẽ dựa theo những điều mà ngươi làm ở Tây Nam rồi thi hành khắp thiên hạ. Trẫm đã nghĩ cẩn thận rồi, những điều ngươi làm ở Tây Nam đều rất tốt…Trước kia trẫm chỉ để ý nhìn sắc mặt của đám thế gia, chỉ để ý tới lợi ích của bọn chúng, bởi vì trẫm lo lắng bọn chúng và trẫm không đồng lòng.
- Nhưng lần này Đại Tùy loạn lạc, còn không phải vì triều đình quá ỷ lại vào đám người kia đó sao? Trẫm nghĩ, nếu dựa theo biện pháp của ngươi đi làm, có lẽ mới có thể chân chính khiến cho Đại Tùy thiên thu muôn đời.
Phương Giải nghe ông ta nói xong, không nhịn được phủi tay:
- Nói rất hay…nhưng dù nói hay hơn nữa, cũng chỉ là lời nói suông.
- Ngươi không tin trẫm làm được?
Dương Kiên hỏi.
Phương Giải chỉ về phía Đại Tự Tại:
- Phật tông có địa vị như thế nào ở đại thảo nguyên phía tây? Đám người Phật tông đó không thể tự sản xuất, không thể làm ra lương thực, không phải nộp thuế, nhưng trong tay có rất nhiều tiền bạc xài không hết. Hiện tại bệ hạ dùng tới Đại Tự Tại, dùng tới Phật tông, như vậy cho dù bệ hạ diệt hết tất cả phản loạn, thì tương lai sẽ như thế nào? Lại khai chiến với Phật tông sao? Tới lúc đó bệ hạ phải gác lại tất cả mọi chuyện cần làm, bệ hạ có dũng khí đó sao?
Dương Kiên cứng họng, lông mày nhíu chặt.
Hai binh lính của Hắc Kỳ Quân đặt một chiếc bàn thấp ở trước mặt Dương Kiên, sau đó đặt một cái ghế cho Phương Giải. Phương Giải lau dầu mỡ ở khóe miệng vào quần áo, hướng Dương Kiên chắp tay nói:
- Bái kiến bệ hạ!
Dương Kiên dường như không để ý tới kiểu tùy ý của Phương Giải, cười hỏi:
- Ngươi xác định trẫm chính là trẫm?
Lời này khó đọc, ý trong đó cũng phức tạp.
- Không xác định!
Phương Giải lắc đầu, ngồi xuống ghế, nói:
- Nếu ngồi đối diện với ta là Thắng Đồ, ta cũng chào hỏi như vậy. Thân là vua một nước, luôn cần chút mặt mũi.
Dương Kiên khẽ nhướn mày, ngăn sự tức giận trong lòng:
- Đã sớm nghe nói Trấn Quốc Công tuổi trẻ tài cao, làm người trầm ổn lão luyện, chẳng lẽ ngươi là giả? Bằng không sao lại lỗ mãng như vậy?
Phương Giải rất nghiêm túc hỏi lại:
- Bệ hạ hiểu cái gì là thật, cái gì là giả không?
Dương Kiên chỉ vào bản thân:
- Lời của trẫm đáng tin, cho nên đều là thật. Trừ cái đó ra, bất kỳ chuyện gì cũng có thể hoài nghi là giả.
Phương Giải lắc đầu, rút một tấm lụa từ trong ngực đặt lên chiếc bàn:
- Ta lại nghĩ, nếu tuyên cáo vật này với thiên hạ, còn khiến người ta tin tưởng hơn lời bệ hạ nói.
Dương Kiên nhìn thoáng qua tấm lụa, trong mắt lập tức hiện lên sát ý.
- Trẫm đã biết ngươi âm thầm mang con bé ra khỏi Trường An từ lâu, nhưng sở dĩ làm như không thấy, là vì con bé không còn quan trọng. Ngoại trừ trẫm ra, hậu thế của trẫm đều không quan trọng. Ngươi cầm một thứ do con cháu của trẫm viết ra, chẳng lẽ có tác dụng sao?
Phương Giải cười cười:
- Hữu dụng hay vô dụng thì ta không biết, nhưng trong lòng bệ hạ khẳng định không thoải mái. Khiến bệ hạ không thoải mái, trong lòng ta liền thoải mái…Bởi vì ta không hề có hảo cảm gì với nam nhân của Dương gia. Cho nên tốt nhất bệ hạ nên đổi thái độ, bằng không chẳng đàm phán được gì nhiều đâu.
- Trẫm tới gặp ngươi, là vì cảm thấy ngươi là một nhân tài hiếm có.
Dương Kiên lạnh lùng nói.
Phương Giải dựa vào đằng sau:
- Sở dĩ ta không ngừng cố gắng đấu tranh, không phải vì cần người khác khen ta là nhân tài, cũng không vì bệ hạ. Sở dĩ ta cố gắng, là vì những người thân của ta.
- Ngươi thực sự cho rằng ngươi có tư cách cùng ngồi cùng ăn với trẫm?
Dương Kiên hỏi.
Phương Giải không nhịn được bật cười:
- Ta đang ngồi ở chỗ này đó thôi!
Khóe miệng Dương Kiên run rẩy, ngăn cho lửa giận tràn ra ngoài:
- Trẫm muốn cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi nguyện ý quy hàng trẫm, ngày sau lưu danh sử xanh, lưu danh bách thế.
- Đúng vậy, cũng không phải là không được.
Phương Giải nói:
- Tuy nhien…ta có một điều kiện.
Dương Kiên hỏi:
- Điều kiện gì?
Phương Giải chỉ Đại Tự Tại đứng cách đó không xa:
- Bệ hạ có thể lập tức giết chết y không? Nếu như có thể, về sau ta liền làm người của bệ hạ.
Dương Kiên quay đầu nhìn thoáng qua Đại Tự Tại, sắc mặt biến ảo không ngừng.
- Phương Giải…chớ có lầm tiền đồ của mình.
- Chính vì ta để ý tới tiền đồ của mình, cho nên mới không làm như bệ hạ nghĩ, nhìn thấy bệ hạ liền quỳ xuống miệng hô vạn tuế…Bệ hạ, người không nên dùng một kẻ ghê tớm như vậy, ta không chịu được y. Con người của ta rất thẳng thắn, bệ hạ giết y, ta liền giao Hắc Kỳ Quân cho bệ hạ, bệ hạ thấy thế nào?
Sắc mặt của Dương Kiên đầy phức tạp, tay đã nắm thật chặt.
- Ê!
Phương Giải hướng Đại Tự Tại, hô:
- Quần áo mới không tồi, Đại Luân Minh Vương biết không?
…
…
Phương Giải và Dương Kiên ngồi đối mặt nhau, cuộc trò chuyện giữa hai người dường như đã tới hồi cuối. Kiểu nói chuyện như vậy đã không có bất kỳ lý do gì để tiếp tục. Phương Giải mới mở miệng liền phá hỏng mọi con đường của Dương Kiên. Bảo Dương Kiên vào lúc này giết Đại Tự Tại, là không có khả năng.
Đại Tự Tại cũng không tức giận, vẫn mỉm cười nhìn hai người kia. Cho dù Phương Giải cố ý nói như vậy, thì y vẫn không động đậy.
Dương Kiên trầm mặc thật lâu, sau đó thở dài:
- Trẫm vẫn nghĩ, thiên hạ thái bình là điều tốt cho bất kỳ ai. Cho nên lúc đầu trẫm khởi binh phản kháng bạo Trịnh, trên chiến trường không có chút thương hại nào, một lòng muốn chấm dứt loạn thế, cho dân chúng một thiên hạ thái bình…hiện giờ, cũng như vậy.
Ngữ khí của ông ta dần dần bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:
- Trẫm biết những chuyện ngươi làm ở Tây Nam. Nhiều ngươi nói ngươi chiếu cố dân chúng như vậy là vì ngươi vốn xuất thân nghèo khổ, nên thù hận danh môn vọng tộc. Nhưng trẫm hiểu, đây là tính cách của ngươi, không liên quan gì tới xuất thân. Cho dù ngươi là hậu nhân của danh môn, ngươi vẫn sẽ làm như vậy. Nhưng…
Dương Kiên nhìn Phương Giải:
- Năng lực của ngươi được bao nhiêu?
Ông ta vẽ một vòng tròn rồi nói:
- Đây là Tây Nam.
Sau đó ông ta giang hay tay ra:
- Đây là thiên hạ.
- Sở dĩ ngươi có thể thi hành được những điều ngươi muốn ở Tây Nam, là vì thủ hạ của ngươi đều trung thành với ngươi, sẽ không vi phạm ý nguyện của ngươi. Với lại Tây Nam chỉ là một góc, ngươi giết đám hào môn vọng tộc ở đó, còn chưa chạm tới ích lợi chân chính của đám thế gia, cho nên bọn họ chẳng muốn quan tâm cũng chẳng muốn ngăn cản. Nhưng sau khi ngươi đi ra Tây Nam thì sao? Với năng lực của ngươi, còn có thể tiếp tục thi hành nguyện vọng của ngươi được không?
Dương Kiên chỉ phía sau mình:
- Chớ nói nơi khác, đó là Giang Nam, ngươi cảm thấy có thể thuận lợi hoàn thành điều mình muốn sao? Còn có Giang Bắc, nhất là Kinh Kỳ Đạo, ngươi có nắm chắc giết hết thế gia phản đối ngươi không?
Ông ta nhìn Phương Giải, nghiêm túc nói:
- Trẫm có thể!
Ông ta đứng dậy, đi tới bên cạnh Phương Giải:
- Trẫm là Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy, thiên hạ này do trẫm đánh xuống, trẫm có nắm chắc mài phẳng vùng trời này một lần nữa. Thế gia thiên hạ dù có nhiều hơn, cũng không hơn được Dương gia của trẫm. Tương lại trẫm khôi phục lại giang sơn, trẫm sẽ dựa theo những điều mà ngươi làm ở Tây Nam rồi thi hành khắp thiên hạ. Trẫm đã nghĩ cẩn thận rồi, những điều ngươi làm ở Tây Nam đều rất tốt…Trước kia trẫm chỉ để ý nhìn sắc mặt của đám thế gia, chỉ để ý tới lợi ích của bọn chúng, bởi vì trẫm lo lắng bọn chúng và trẫm không đồng lòng.
- Nhưng lần này Đại Tùy loạn lạc, còn không phải vì triều đình quá ỷ lại vào đám người kia đó sao? Trẫm nghĩ, nếu dựa theo biện pháp của ngươi đi làm, có lẽ mới có thể chân chính khiến cho Đại Tùy thiên thu muôn đời.
Phương Giải nghe ông ta nói xong, không nhịn được phủi tay:
- Nói rất hay…nhưng dù nói hay hơn nữa, cũng chỉ là lời nói suông.
- Ngươi không tin trẫm làm được?
Dương Kiên hỏi.
Phương Giải chỉ về phía Đại Tự Tại:
- Phật tông có địa vị như thế nào ở đại thảo nguyên phía tây? Đám người Phật tông đó không thể tự sản xuất, không thể làm ra lương thực, không phải nộp thuế, nhưng trong tay có rất nhiều tiền bạc xài không hết. Hiện tại bệ hạ dùng tới Đại Tự Tại, dùng tới Phật tông, như vậy cho dù bệ hạ diệt hết tất cả phản loạn, thì tương lai sẽ như thế nào? Lại khai chiến với Phật tông sao? Tới lúc đó bệ hạ phải gác lại tất cả mọi chuyện cần làm, bệ hạ có dũng khí đó sao?
Dương Kiên cứng họng, lông mày nhíu chặt.
Bình luận truyện