Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 1346: Huyết Nha
- Quan trọng là kế hoạch này phải thành công, người Hán bị dẫn tới mới được…
Đại Tự Tại nhìn Mông Ca nói thật nghiêm túc:
- Có lẽ Đại hãn không tin ta, cũng không tin Cái Xá tướng quân, nhưng Đại Hãn hẳn là tin tưởng thế cuộc trước mắt. Lúc mới xuất quân, không chỉ là Đại Hãn mà ngay cả ta cũng đều nghĩ rằng trận chiến này sẽ không quá gian nan. Dù sao bên người Hán bây giờ đã loạn như thế, làm sao còn có sức lực mà chống cự trăm vạn Lang Kỵ được? Nhưng cơ duyên xảo hợp làm cho một chi quân đội của Hắc Kỳ Quân ngay tại tây bắc, chặn lại Mông Liệt, mà bệ hạ lại bị chặn đứng bởi cái huyện Bình An be bé lâu như thế này, thế cho nên đại quân của Hắc Kỳ Quân mới có đầy đủ thời gian để tới đây bố cục phòng thủ…
Giọng điệu của y rất thành khẩn mà nói tiếp:
- Cái này chính là thiên ý đi? Nếu dựa theo kế hoạch mà Đại hãn đã đặt ra thì chúng ta sớm hẳn đã nên đánh tới kinh kì rồi mới đúng, hoặc là đã thẳng xuống dưới tây nam công phá đại doanh tại núi Chu Tước của Phương Giải. Nhưng, tình huống như vậy lại cố tình xuất hiện, do đó tất cả kế hoạch đều bị phá hư.
- Chúng ta vốn đã chiếm được quyền chủ động tuyệt đối nhưng bây giờ Hắc Kỳ Quân lại chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà.
Đại Tự Tại nói:
- Đại Hãn, ngươi không tin ta, không tin Cái Xá nhưng cuối cùng vẫn không thể nào để vuột mất cơ hội này được. Chỉ cần liên thủ diễn xong vở kịch này, đem người Hán dẫn lại đây là đủ rồi. Người Hán qua sông mất đi sự ủng hộ của Thủy Sư, tác chiến trên bình nguyên với quân Lang Kỵ liền chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Chỉ cần đánh bại người Hán, Đại Hãn có thể lập tức trở về Sư Vương đình. Nếu lại chậm trễ thêm, để cho Mông Liệt quay về trước thì cục diện chỉ sợ sẽ không dễ khống chế được nữa.
Mông Ca trầm mặc thật lâu, vẫn không nói gì.
Cái Xá đợi đối phương một lát rồi mới nói ra:
- Ta biết rằng Đại Hãn kỳ thật đã sớm muốn lui về, ngài để Hắc Sơn quân của ta mãnh liệt tẫn công chẳng qua cũng vì để lừa gạt người Hán mà thôi. Đại Hãn muốn dùng Hắc Sơn quân của ta tấn công mãnh liệt cũng chỉ vì muốn che giấu, ngụy trang cho cái mục đích muốn bỏ chạy của ngài. Nói vậy, Đại Hãn phải vứt bỏ ba trăm ngàn Hắc Sơn quân của ta, đối với thảo nguyên mà nói, chẳng lẽ đây không phải là tổn thất thật lớn sao? Hơn nữa, nếu Đại hãn thật làm như thế, Hắc Sơn quân của ta nào có lí do gì để không tạo phản đâu?
Mông Ca nhìn về phía Cái Xá, y gằn từng tiếng nói:
- Ta có thể đáp ứng các ngươi, nhưng các ngươi nhất định phải cho ta một chân tướng. Nếu ta không biết các ngươi rốt cuộc tính toán như thế nào vậy ta thà tình nguyện liều chết đánh một trận với người Hán còn hơn là đáp ứng hai người các ngươi.
Cái Xá nhìn về phía Đại tự tại, lại nhìn một chút về ba cái đầu Đại Tự Tại kia.
- Ta nghe Đại Tự tại giải thích tỉ mỉ về vị thần tại trong chùa Đại Luân kia…
Cái Xá gật gật đầu với Đại Tự Tại sau đó giải thích với Mông Ca:
- Vị thần kia chưa từng lấy chân thân đối mặt với thế nhân, cho nên Đại Tự Tại hoài nghi, có lẽ vị thần kia cũng không phải thật sự tồn tại. Nếu hắn thật là thần, vì sao không dám xuất hiện tại trước mặt mọi người mà cứ luôn che che lấp lấp? Hơn nữa, phạm vi khống chế của vị thần này chỉ tới Lang Nhũ sơn.
- Phạm vi khống chế?
Mông Ca khó hiểu.
Đại Tự Tại giải thích nói:
- Thần nói hắn có Thiên nhãn, có thể nhìn xuống toàn bộ thiên hạ. Nhưng sau đó hắn lại nói lỡ miệng rằng thiên nhãn của hắn chỉ có thể nhìn đến biên giới Lang Nhũ sơn mà thôi, cho nên hắn mới mãi vẫn không thể nhúng tay chuyện của người Hán tại Trung Nguyên. Vì vậy, chỗ chúng ta hiện nay là vị trí mà thần không thể nhìn thấy không nghe thấy gì cả.
Sau đó thì sao?
Mông Ca hỏi.
- Căn cứ sự quan sát của ta trong chùa Đại Luân…
Đại Tự Tại nói:
- Thần có một thời gian nhất định là sẽ không hiện ra.
- Quan sát của ngươi?
Mông Ca cười lạnh:
- Ngươi bất quá là một Đại Tự Tại mới xuất hiện mà thôi, ngươi cũng không phải là cái bản thể đã chết già kia, ngươi có thể quan sát được mấy thứ gì đây? Nếu như muốn hợp tác, vẫn là thẳng thắn thành khẩn một chút cho rồi. Dù sao ta và ngươi đều vẫn cảm thấy thảo nguyên mới là nhà, bằng không nếu như ngươi muốn xa chạy cao bay thì chẳng phải ngươi đã sớm đi rồi sao?
Vẻ mặt của Đại Tự Tại có chút xấu hổ, y gật đầu nói:
- Đại Hãn nói rất đúng, ta quả thật có thể xa chạy cao bay, chỉ cần thoát ly phạm vi thần khống chế thì hắn sẽ không làm gì được ta nữa. Nhưng, ai cũng không muốn cuộc sống về già sau này sẽ vượt qua trong sự dằn vặt bất an, ai cũng không biết được rằng thần có thể phái kẻ nào đó đến giết chết mình hay không. Ai cũng không biết, thần có thể tìm được một ngườin hư bản thể của Đại Tự tại sau đó chế tạo ra một người nào đó nữa không.
- Cho nên, tìm một chỗ ẩn cư cả đời, đó chính là tính toán xấu nhất. Phương án tốt nhất chính là… Diệt trừ thần. Đại Hãn hiện tại cũng đã rất rõ ràng, ảnh hưởng đến thảo nguyên hơn một ngàn năm qua không phải Phật tông, càng không phải là Đại Luân Minh Vương. Thứ đã khống chế gia tộc Hoàng Kim hơn một ngàn năm không phải Phật tông, cũng không phải Đại Luân Minh Vương. Mà là cái thứ gọi là thần kia… Tất cả mọi thứ đều là hắn gây ra. Hoặc là trốn tránh hắn, hoặc là diệt trừ hắn, bằng không chúng ta chỉ phải sống trong bóng ma của hắn vĩnh viễn mà thôi.
Đại Tự Tại lấy từ trong ngực ra một quyển vở thật dày giao cho Mông Ca:
- Nếu Đại Hãn đã nhìn thấu, ta đây cũng không cần lại che giấu cái gì. Đây là bút kí mà bản thể Đại Tự Tại bí mật lưu lại, có lẽ là lão đã cố ý để cho ta phát hiện ra nó, cũng có thể là do vận khí ta tốt mới phát hiện ra nó đi… Trong quyển bút kí này ghi lại kinh nghiệm làm bản thể Đại Tự Tại hơn một trăm năm qua của lão, cũng ghi lại một số cái nhìn về thần và sự hoài nghi của lão.
Y lật quyển sổ tới một trang, chỉ chỉ nói:
- Nơi này... Đại Tự Tại bản thể ghi lại quy luật biến mất của thần, thoạt nhìn, cứ cách ba tháng là thần lại sẽ biến mất một lần. Sự biến mất ấy không phải nói về việc thần không hiện ra, mà là bất luận thứ gì có liên quan tới thần và nhìn thấy được đều sẽ biến mất. Thần đánh giá thấp trí tuệc ủa Đại Tự Tại bản thể, cũng hoặc là thần đánh giá thấp trí tuệ của con người.
- Bên dưới chùa Đại Luân chính là nơi cất chứa lực lượng của thần.
Đại Tự Tại giải thích nói:
- Đại Tự Tại bản thể trải qua hơn một trăm năm luôn có thể nhận thấy được sự tồn tại của thần, ví dụ như một thanh âm thật nhỏ bé nhưng cũng thật đặc biệt, ví dụ như một số địa phương ngẫu nhiên xuất hiện hào quang. Nhưng, cách mỗi ba tháng, những chi tiết nhỏ ấy đều sẽ hoàn toàn biến mất, thời gian biến mất đại khái cỡ một canh giờ. Tại chỗ sâu bên trong mật đạo thông hướng Đại Tuyết sơn cũng không cảm thấy được cái loại lựu lượng rất quỷ dị này.
Đại Tự Tại chỉ chỉ thời gian trên quyển vở:
- Dựa theo thời gian mà suy tính thì hôm nay đúng dịp là ngày thần biến mất. Nếu chúng ta tới kịp… Thì có thể chạy về đúng vào ngày thần biến mất vào sáu tháng sau. Đại Tự Tại bản thể phỏng đoán rằng tại trong một canh giờ mà thần biến mất ấy, thần kỳ thật còn tại nhưng hắn lại đang thực hiện điều chỉnh thứ gì đó mà thôi. Đại Tự Tại bản thể gọi chuyện đó là dưỡng thương, đương nhiên thần không phải thật sự bị thương, mà đó là một quá trình cùng loại với việc khôi phục lại sau khi bị thương mà thôi.
Đại Tự Tại nói:
- Nếu phỏng đoán của Đại Tự Tại bản thể là sự thật, như vậy nếu chúng ta tiến vào chùa Đại Luân trong một canh giờ ấy, rồi còn tìm ra được hắn, thì có thể giết hắn. Chỉ cần trừ đi thứ gọi là thần này thì trên thảo nguyên mới thật sự có thể có cái gọi là thái bình buông xuống. Đại hãn ngài cũng mới có thể thật sự thoát khỏi sự khống chế của Phật tông, chân chân chính chính trở thành Đại hãn của thảo nguyên. Tất cả những gì xảy ra hơn một ngàn năm qua đều là do vị thần ấy gây ra, Đại Hãn hận Đại Luân Minh Vương, kỳ thật không bằng hận vị thần này được hơn…
Y nhìn về phía Cái Xá:
- Đúng vậy, ta cùng cái Xá tướng quân đã thảo luận qua, chỉ cần trừ đi thần, ta sẽ giúp hắn đem bộ tộc của hắn mang về thảo nguyên từ bên Hắc Sơn kia. Điều này đối với Đại hãn ngài mà nói thì quả thật có chút khó xử, nhưng ta vẫn muốn khuyên Đại Hãn một câu, thảo nguyên lớn như vậy, cho bộ tộc của Cái Xá tướng quân một nơi có thể sinh sống cũng không ảnh hưởng đến căn bản của đế quốc. Đối với cục diện bây giờ mà nói, thật ra ta cảm thấy nếu Đại hãn không nhanh chóng chạy trở về, đế quốc thật sự sẽ tiêu vong rồi…
- Phân liệt đế quốc Mông Nguyên của ta còn dám nói không ảnh hưởng đến căn bản của đế quốc ta ư?
Sắc mặt Mông Ca biến đổi:
- Hơn nữa, chưa chắc các ngươi đã có thể giết thần.
- Nhưng, nếu giết thần không được thì cũng có quan hệ gì tới Đại hãn ngài đâu?
Đại Tự Tại nói:
- Chúng ta đây là đang đánh bạc, ta cùng Cái Xá tướng quân mới là dân cờ bạc, mà Đại Hãn ngài lại khong phải. Ngài chỉ cần giả vờ như không biết điều gì cả là đủ rồi. Nhiều nhất, ngài cũng chỉ là một người đứng xem mà thôi. Thậm chí Đại hãn có thể nghĩ như vậy, nếu ta và Cái Xá tướng quân thất bại thì tự nhiên cũng không xảy ra chuyện bộ tộc của tướng quân trở lại trên thảo nguyên.
Sắc mặt Mông Ca chợt biến đổi, lại lâm vào trầm mặc.
Hắn theo bản năng cúi đầu nhìn về phía quyển sách trong tay, cảm giácdường như vật này lại nặng nề đến như vậy.
Bách niên ký mật.
Trên bìa sách viết bốn chữ như thế làm cho lòng người ta tràn đầy ảo tưởng.
...
...
Trên thuyền lớn
Phương Giải giơ Thiên Lý Nhãn nhìn về phía bờ bên kia, bọn thủy thủ lo lắng bọn kỵ binh Mông Nguyên bên ấy nên không dám tiếp tục tới gần. Phải biết rằng thuật bắn cung của người Mông Nguyên đều rất rất giỏi. Bởi vì thân phận của Phương Giải, cho nên bọn binh sĩ luôn thường xuyên quên đi việc Phương Giải cũng là một đại tu hành.
- Gần tới một chút nữa đi.
Phương Giải phân phó một tiếng.
Lang Kỵ ở bờ bên kia đã chú ý tới chiếc thuyền này của bọn họ, đội ngũ quân địch đang từ đằng xa vội chạy tới đây. Ở trên đất bằng, Lang Kỵ vẫn có ưu thế không gì sánh kịp về tốc độ. Hơn nữa đội quân Lang Kỵ này còn là Vương đình Lang Kỵ tinh nhuệ nhất cho nên chiến lực cũng rất cường đại. Mà chi quân Lang Kỵ đang tuần tra tại bên bờ sông này hiển nhiê lại càng thêm xuất sắc. Bất kể là từ trang bị vẫn là tố chất, bọn chúng đều hơi khác với các đội ngu Lang Kỵ khác.
- Đặc Cần.
Một tướng lĩnh Lang Kỵ giục ngựa tới bên cạnh tướng quân lãnh binh, chỉ vào thuyền lớn nói:
- Xem giống như là một đại nhân vật bên trong quân người Hán đang muốn tới xem xét tình huống bên này của chúng ta đấy.
Tướng quân lãnh binh đúng là một trong những Vương đình tướng quân theo Vương Ca tới Trung Nguyên lần này… Khoát Khắc Đài Mông Huyết Nha.
Huyết Nha là tướng quân thật sự dựa vào sự tích lũy quân công của bản thân để được đề bạt lên làm Vương Đình tướng quân. Vũ lực của người đàn ông trẻ tuổi này cũng là cao nhất trong những vị Vương Đình tướng quân. Bên trong trận chiến với Phật tông, nhiều Lang Kỵ tướng quân đều chết trận như thế nhưng gã chẳng những không có chết mà còn từ đó bộc lộ hết tất cả tài năng, chứng minh đầy đủ sự hùng mạnh của mình.
Một trận chiến với Phật tông là nơi có thể kiểm nghiệm thực lực của một người nhất.
Khác với Vương của người Trung Nguyên, Vương Đình tướng quân không phải là chức vị cha truyền con nối. Thứ Huyết Nha dựa vào không phải là âm đức các bậc cha chú tổ tông tích lại mà dựa vào từng đao từng đao chém giết từ nơi núi thây biển máu. Tuy rằng thể chất đặc thù của gia tộc Khoát Khắc Đài Mông đã bị Đại Luân Minh Vương phá hư từ rất nhiều năm về trước, nhưng mà… Có chút tình huống luôn sẽ thật khó có thể tin.
Tổ huyết
Có lẽ, sẽ có ngẫu nhiên tái hiện.
Huyết Nha cho tới bây giờ cũng không dám nói cho người khác biết sự khác thường của bản thân mình. Bởi vì gia tộc của gã đã suy sụp, nếu gã bộc lộ quá sớm sự đặc biệt của chính mình vậy gã cũng chỉ có chết nhanh hơn mà thôi. Biện pháp giải quyết mâu thuẫn phân tranh trên thảo nguyên cho đến bây giờ đều trực tiếp hơn so với người Hán nhiều. Trước lúc gã xác nhận mình chắc chắn có thể thành công, gã liền không thể tin được bất cứ kẻ nào. Cho dù là phụ thân mẫu thân của gã, hay thân bằng hảo hữu của gã cũng không.
Tại trong trận chiến với Phật tông ấy, Huyết Nha quyết định thử một lần. Đầu tiên phải thử một lần thành quả khổ tu nhiều năm qua của mình ra sao. Thứ hai phải thử một lần xem sự đấu tranh của mình có thể mang đến sự quật khởi một lần nữa cho gia tộc của gã hay không. Không hề nghi ngờ, hai lần thử ấy gã đều thành công.
Vương Đình tướng quân, ở Mông Nguyên có địa vị cực được tôn sùng.
Huyết Nha giơ thiên lí nhãn lên nhìn về phía mặt sông, chỉ chỉ bên kia nói:
- Bắn một trận tên qua.
Kỵ binh lập tức xếp thành một loạt, sau đó kéo căng cây cung bằng gỗ hoàng dương ra, theo hiệu lệnh, một mảnh Lang Nha tiễn bay tới chỗ Phương Giải, bao trùm lấy chiếc thuyền lớn. Sau khi tên được bắn ra, Huyết Nha vẫn dùng Thiên lí nhãn để quan sát phản ứng trên chiếc thuyền.
Quả nhiên, giáp sĩ trên chiếc thuyền ấy lập tức xúm lại, giơ tấm chắn đem người thanh niên mặc áo bào đen kia vây vào bên trong.
- Thật đúng là một đại nhân vật.
Huyết Nha cười lạnh nói:
- Còn là một đại nhân vật tự tin cộng thêm không sợ chết. Những người mặc áo giáp bên cạnh hắn đều là tướng quân của người Hán, tên vừa bắn ra thì ngay cả những tướng quân đó đều phải chạy tới bên cạnh để bảo hộ hắn… Ta nhận ra một tên trong đó, kẻ ấy tên là Đoạn Tranh, chính là tướng quân của Thủy Sư.
- Làm sao bây giờ?
Thủ hạ của gã hỏi.
Huyết Nha nói:
- Ta quả thật muốn biết, kẻ có vị trí còn cao hơn những tướng quân lãnh binh kia là ai. Người như vậy nếu bị ta bắt giữ thì chắc chắc sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến cục diện chiến đấu đi.
Đại Tự Tại nhìn Mông Ca nói thật nghiêm túc:
- Có lẽ Đại hãn không tin ta, cũng không tin Cái Xá tướng quân, nhưng Đại Hãn hẳn là tin tưởng thế cuộc trước mắt. Lúc mới xuất quân, không chỉ là Đại Hãn mà ngay cả ta cũng đều nghĩ rằng trận chiến này sẽ không quá gian nan. Dù sao bên người Hán bây giờ đã loạn như thế, làm sao còn có sức lực mà chống cự trăm vạn Lang Kỵ được? Nhưng cơ duyên xảo hợp làm cho một chi quân đội của Hắc Kỳ Quân ngay tại tây bắc, chặn lại Mông Liệt, mà bệ hạ lại bị chặn đứng bởi cái huyện Bình An be bé lâu như thế này, thế cho nên đại quân của Hắc Kỳ Quân mới có đầy đủ thời gian để tới đây bố cục phòng thủ…
Giọng điệu của y rất thành khẩn mà nói tiếp:
- Cái này chính là thiên ý đi? Nếu dựa theo kế hoạch mà Đại hãn đã đặt ra thì chúng ta sớm hẳn đã nên đánh tới kinh kì rồi mới đúng, hoặc là đã thẳng xuống dưới tây nam công phá đại doanh tại núi Chu Tước của Phương Giải. Nhưng, tình huống như vậy lại cố tình xuất hiện, do đó tất cả kế hoạch đều bị phá hư.
- Chúng ta vốn đã chiếm được quyền chủ động tuyệt đối nhưng bây giờ Hắc Kỳ Quân lại chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà.
Đại Tự Tại nói:
- Đại Hãn, ngươi không tin ta, không tin Cái Xá nhưng cuối cùng vẫn không thể nào để vuột mất cơ hội này được. Chỉ cần liên thủ diễn xong vở kịch này, đem người Hán dẫn lại đây là đủ rồi. Người Hán qua sông mất đi sự ủng hộ của Thủy Sư, tác chiến trên bình nguyên với quân Lang Kỵ liền chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Chỉ cần đánh bại người Hán, Đại Hãn có thể lập tức trở về Sư Vương đình. Nếu lại chậm trễ thêm, để cho Mông Liệt quay về trước thì cục diện chỉ sợ sẽ không dễ khống chế được nữa.
Mông Ca trầm mặc thật lâu, vẫn không nói gì.
Cái Xá đợi đối phương một lát rồi mới nói ra:
- Ta biết rằng Đại Hãn kỳ thật đã sớm muốn lui về, ngài để Hắc Sơn quân của ta mãnh liệt tẫn công chẳng qua cũng vì để lừa gạt người Hán mà thôi. Đại Hãn muốn dùng Hắc Sơn quân của ta tấn công mãnh liệt cũng chỉ vì muốn che giấu, ngụy trang cho cái mục đích muốn bỏ chạy của ngài. Nói vậy, Đại Hãn phải vứt bỏ ba trăm ngàn Hắc Sơn quân của ta, đối với thảo nguyên mà nói, chẳng lẽ đây không phải là tổn thất thật lớn sao? Hơn nữa, nếu Đại hãn thật làm như thế, Hắc Sơn quân của ta nào có lí do gì để không tạo phản đâu?
Mông Ca nhìn về phía Cái Xá, y gằn từng tiếng nói:
- Ta có thể đáp ứng các ngươi, nhưng các ngươi nhất định phải cho ta một chân tướng. Nếu ta không biết các ngươi rốt cuộc tính toán như thế nào vậy ta thà tình nguyện liều chết đánh một trận với người Hán còn hơn là đáp ứng hai người các ngươi.
Cái Xá nhìn về phía Đại tự tại, lại nhìn một chút về ba cái đầu Đại Tự Tại kia.
- Ta nghe Đại Tự tại giải thích tỉ mỉ về vị thần tại trong chùa Đại Luân kia…
Cái Xá gật gật đầu với Đại Tự Tại sau đó giải thích với Mông Ca:
- Vị thần kia chưa từng lấy chân thân đối mặt với thế nhân, cho nên Đại Tự Tại hoài nghi, có lẽ vị thần kia cũng không phải thật sự tồn tại. Nếu hắn thật là thần, vì sao không dám xuất hiện tại trước mặt mọi người mà cứ luôn che che lấp lấp? Hơn nữa, phạm vi khống chế của vị thần này chỉ tới Lang Nhũ sơn.
- Phạm vi khống chế?
Mông Ca khó hiểu.
Đại Tự Tại giải thích nói:
- Thần nói hắn có Thiên nhãn, có thể nhìn xuống toàn bộ thiên hạ. Nhưng sau đó hắn lại nói lỡ miệng rằng thiên nhãn của hắn chỉ có thể nhìn đến biên giới Lang Nhũ sơn mà thôi, cho nên hắn mới mãi vẫn không thể nhúng tay chuyện của người Hán tại Trung Nguyên. Vì vậy, chỗ chúng ta hiện nay là vị trí mà thần không thể nhìn thấy không nghe thấy gì cả.
Sau đó thì sao?
Mông Ca hỏi.
- Căn cứ sự quan sát của ta trong chùa Đại Luân…
Đại Tự Tại nói:
- Thần có một thời gian nhất định là sẽ không hiện ra.
- Quan sát của ngươi?
Mông Ca cười lạnh:
- Ngươi bất quá là một Đại Tự Tại mới xuất hiện mà thôi, ngươi cũng không phải là cái bản thể đã chết già kia, ngươi có thể quan sát được mấy thứ gì đây? Nếu như muốn hợp tác, vẫn là thẳng thắn thành khẩn một chút cho rồi. Dù sao ta và ngươi đều vẫn cảm thấy thảo nguyên mới là nhà, bằng không nếu như ngươi muốn xa chạy cao bay thì chẳng phải ngươi đã sớm đi rồi sao?
Vẻ mặt của Đại Tự Tại có chút xấu hổ, y gật đầu nói:
- Đại Hãn nói rất đúng, ta quả thật có thể xa chạy cao bay, chỉ cần thoát ly phạm vi thần khống chế thì hắn sẽ không làm gì được ta nữa. Nhưng, ai cũng không muốn cuộc sống về già sau này sẽ vượt qua trong sự dằn vặt bất an, ai cũng không biết được rằng thần có thể phái kẻ nào đó đến giết chết mình hay không. Ai cũng không biết, thần có thể tìm được một ngườin hư bản thể của Đại Tự tại sau đó chế tạo ra một người nào đó nữa không.
- Cho nên, tìm một chỗ ẩn cư cả đời, đó chính là tính toán xấu nhất. Phương án tốt nhất chính là… Diệt trừ thần. Đại Hãn hiện tại cũng đã rất rõ ràng, ảnh hưởng đến thảo nguyên hơn một ngàn năm qua không phải Phật tông, càng không phải là Đại Luân Minh Vương. Thứ đã khống chế gia tộc Hoàng Kim hơn một ngàn năm không phải Phật tông, cũng không phải Đại Luân Minh Vương. Mà là cái thứ gọi là thần kia… Tất cả mọi thứ đều là hắn gây ra. Hoặc là trốn tránh hắn, hoặc là diệt trừ hắn, bằng không chúng ta chỉ phải sống trong bóng ma của hắn vĩnh viễn mà thôi.
Đại Tự Tại lấy từ trong ngực ra một quyển vở thật dày giao cho Mông Ca:
- Nếu Đại Hãn đã nhìn thấu, ta đây cũng không cần lại che giấu cái gì. Đây là bút kí mà bản thể Đại Tự Tại bí mật lưu lại, có lẽ là lão đã cố ý để cho ta phát hiện ra nó, cũng có thể là do vận khí ta tốt mới phát hiện ra nó đi… Trong quyển bút kí này ghi lại kinh nghiệm làm bản thể Đại Tự Tại hơn một trăm năm qua của lão, cũng ghi lại một số cái nhìn về thần và sự hoài nghi của lão.
Y lật quyển sổ tới một trang, chỉ chỉ nói:
- Nơi này... Đại Tự Tại bản thể ghi lại quy luật biến mất của thần, thoạt nhìn, cứ cách ba tháng là thần lại sẽ biến mất một lần. Sự biến mất ấy không phải nói về việc thần không hiện ra, mà là bất luận thứ gì có liên quan tới thần và nhìn thấy được đều sẽ biến mất. Thần đánh giá thấp trí tuệc ủa Đại Tự Tại bản thể, cũng hoặc là thần đánh giá thấp trí tuệ của con người.
- Bên dưới chùa Đại Luân chính là nơi cất chứa lực lượng của thần.
Đại Tự Tại giải thích nói:
- Đại Tự Tại bản thể trải qua hơn một trăm năm luôn có thể nhận thấy được sự tồn tại của thần, ví dụ như một thanh âm thật nhỏ bé nhưng cũng thật đặc biệt, ví dụ như một số địa phương ngẫu nhiên xuất hiện hào quang. Nhưng, cách mỗi ba tháng, những chi tiết nhỏ ấy đều sẽ hoàn toàn biến mất, thời gian biến mất đại khái cỡ một canh giờ. Tại chỗ sâu bên trong mật đạo thông hướng Đại Tuyết sơn cũng không cảm thấy được cái loại lựu lượng rất quỷ dị này.
Đại Tự Tại chỉ chỉ thời gian trên quyển vở:
- Dựa theo thời gian mà suy tính thì hôm nay đúng dịp là ngày thần biến mất. Nếu chúng ta tới kịp… Thì có thể chạy về đúng vào ngày thần biến mất vào sáu tháng sau. Đại Tự Tại bản thể phỏng đoán rằng tại trong một canh giờ mà thần biến mất ấy, thần kỳ thật còn tại nhưng hắn lại đang thực hiện điều chỉnh thứ gì đó mà thôi. Đại Tự Tại bản thể gọi chuyện đó là dưỡng thương, đương nhiên thần không phải thật sự bị thương, mà đó là một quá trình cùng loại với việc khôi phục lại sau khi bị thương mà thôi.
Đại Tự Tại nói:
- Nếu phỏng đoán của Đại Tự Tại bản thể là sự thật, như vậy nếu chúng ta tiến vào chùa Đại Luân trong một canh giờ ấy, rồi còn tìm ra được hắn, thì có thể giết hắn. Chỉ cần trừ đi thứ gọi là thần này thì trên thảo nguyên mới thật sự có thể có cái gọi là thái bình buông xuống. Đại hãn ngài cũng mới có thể thật sự thoát khỏi sự khống chế của Phật tông, chân chân chính chính trở thành Đại hãn của thảo nguyên. Tất cả những gì xảy ra hơn một ngàn năm qua đều là do vị thần ấy gây ra, Đại Hãn hận Đại Luân Minh Vương, kỳ thật không bằng hận vị thần này được hơn…
Y nhìn về phía Cái Xá:
- Đúng vậy, ta cùng cái Xá tướng quân đã thảo luận qua, chỉ cần trừ đi thần, ta sẽ giúp hắn đem bộ tộc của hắn mang về thảo nguyên từ bên Hắc Sơn kia. Điều này đối với Đại hãn ngài mà nói thì quả thật có chút khó xử, nhưng ta vẫn muốn khuyên Đại Hãn một câu, thảo nguyên lớn như vậy, cho bộ tộc của Cái Xá tướng quân một nơi có thể sinh sống cũng không ảnh hưởng đến căn bản của đế quốc. Đối với cục diện bây giờ mà nói, thật ra ta cảm thấy nếu Đại hãn không nhanh chóng chạy trở về, đế quốc thật sự sẽ tiêu vong rồi…
- Phân liệt đế quốc Mông Nguyên của ta còn dám nói không ảnh hưởng đến căn bản của đế quốc ta ư?
Sắc mặt Mông Ca biến đổi:
- Hơn nữa, chưa chắc các ngươi đã có thể giết thần.
- Nhưng, nếu giết thần không được thì cũng có quan hệ gì tới Đại hãn ngài đâu?
Đại Tự Tại nói:
- Chúng ta đây là đang đánh bạc, ta cùng Cái Xá tướng quân mới là dân cờ bạc, mà Đại Hãn ngài lại khong phải. Ngài chỉ cần giả vờ như không biết điều gì cả là đủ rồi. Nhiều nhất, ngài cũng chỉ là một người đứng xem mà thôi. Thậm chí Đại hãn có thể nghĩ như vậy, nếu ta và Cái Xá tướng quân thất bại thì tự nhiên cũng không xảy ra chuyện bộ tộc của tướng quân trở lại trên thảo nguyên.
Sắc mặt Mông Ca chợt biến đổi, lại lâm vào trầm mặc.
Hắn theo bản năng cúi đầu nhìn về phía quyển sách trong tay, cảm giácdường như vật này lại nặng nề đến như vậy.
Bách niên ký mật.
Trên bìa sách viết bốn chữ như thế làm cho lòng người ta tràn đầy ảo tưởng.
...
...
Trên thuyền lớn
Phương Giải giơ Thiên Lý Nhãn nhìn về phía bờ bên kia, bọn thủy thủ lo lắng bọn kỵ binh Mông Nguyên bên ấy nên không dám tiếp tục tới gần. Phải biết rằng thuật bắn cung của người Mông Nguyên đều rất rất giỏi. Bởi vì thân phận của Phương Giải, cho nên bọn binh sĩ luôn thường xuyên quên đi việc Phương Giải cũng là một đại tu hành.
- Gần tới một chút nữa đi.
Phương Giải phân phó một tiếng.
Lang Kỵ ở bờ bên kia đã chú ý tới chiếc thuyền này của bọn họ, đội ngũ quân địch đang từ đằng xa vội chạy tới đây. Ở trên đất bằng, Lang Kỵ vẫn có ưu thế không gì sánh kịp về tốc độ. Hơn nữa đội quân Lang Kỵ này còn là Vương đình Lang Kỵ tinh nhuệ nhất cho nên chiến lực cũng rất cường đại. Mà chi quân Lang Kỵ đang tuần tra tại bên bờ sông này hiển nhiê lại càng thêm xuất sắc. Bất kể là từ trang bị vẫn là tố chất, bọn chúng đều hơi khác với các đội ngu Lang Kỵ khác.
- Đặc Cần.
Một tướng lĩnh Lang Kỵ giục ngựa tới bên cạnh tướng quân lãnh binh, chỉ vào thuyền lớn nói:
- Xem giống như là một đại nhân vật bên trong quân người Hán đang muốn tới xem xét tình huống bên này của chúng ta đấy.
Tướng quân lãnh binh đúng là một trong những Vương đình tướng quân theo Vương Ca tới Trung Nguyên lần này… Khoát Khắc Đài Mông Huyết Nha.
Huyết Nha là tướng quân thật sự dựa vào sự tích lũy quân công của bản thân để được đề bạt lên làm Vương Đình tướng quân. Vũ lực của người đàn ông trẻ tuổi này cũng là cao nhất trong những vị Vương Đình tướng quân. Bên trong trận chiến với Phật tông, nhiều Lang Kỵ tướng quân đều chết trận như thế nhưng gã chẳng những không có chết mà còn từ đó bộc lộ hết tất cả tài năng, chứng minh đầy đủ sự hùng mạnh của mình.
Một trận chiến với Phật tông là nơi có thể kiểm nghiệm thực lực của một người nhất.
Khác với Vương của người Trung Nguyên, Vương Đình tướng quân không phải là chức vị cha truyền con nối. Thứ Huyết Nha dựa vào không phải là âm đức các bậc cha chú tổ tông tích lại mà dựa vào từng đao từng đao chém giết từ nơi núi thây biển máu. Tuy rằng thể chất đặc thù của gia tộc Khoát Khắc Đài Mông đã bị Đại Luân Minh Vương phá hư từ rất nhiều năm về trước, nhưng mà… Có chút tình huống luôn sẽ thật khó có thể tin.
Tổ huyết
Có lẽ, sẽ có ngẫu nhiên tái hiện.
Huyết Nha cho tới bây giờ cũng không dám nói cho người khác biết sự khác thường của bản thân mình. Bởi vì gia tộc của gã đã suy sụp, nếu gã bộc lộ quá sớm sự đặc biệt của chính mình vậy gã cũng chỉ có chết nhanh hơn mà thôi. Biện pháp giải quyết mâu thuẫn phân tranh trên thảo nguyên cho đến bây giờ đều trực tiếp hơn so với người Hán nhiều. Trước lúc gã xác nhận mình chắc chắn có thể thành công, gã liền không thể tin được bất cứ kẻ nào. Cho dù là phụ thân mẫu thân của gã, hay thân bằng hảo hữu của gã cũng không.
Tại trong trận chiến với Phật tông ấy, Huyết Nha quyết định thử một lần. Đầu tiên phải thử một lần thành quả khổ tu nhiều năm qua của mình ra sao. Thứ hai phải thử một lần xem sự đấu tranh của mình có thể mang đến sự quật khởi một lần nữa cho gia tộc của gã hay không. Không hề nghi ngờ, hai lần thử ấy gã đều thành công.
Vương Đình tướng quân, ở Mông Nguyên có địa vị cực được tôn sùng.
Huyết Nha giơ thiên lí nhãn lên nhìn về phía mặt sông, chỉ chỉ bên kia nói:
- Bắn một trận tên qua.
Kỵ binh lập tức xếp thành một loạt, sau đó kéo căng cây cung bằng gỗ hoàng dương ra, theo hiệu lệnh, một mảnh Lang Nha tiễn bay tới chỗ Phương Giải, bao trùm lấy chiếc thuyền lớn. Sau khi tên được bắn ra, Huyết Nha vẫn dùng Thiên lí nhãn để quan sát phản ứng trên chiếc thuyền.
Quả nhiên, giáp sĩ trên chiếc thuyền ấy lập tức xúm lại, giơ tấm chắn đem người thanh niên mặc áo bào đen kia vây vào bên trong.
- Thật đúng là một đại nhân vật.
Huyết Nha cười lạnh nói:
- Còn là một đại nhân vật tự tin cộng thêm không sợ chết. Những người mặc áo giáp bên cạnh hắn đều là tướng quân của người Hán, tên vừa bắn ra thì ngay cả những tướng quân đó đều phải chạy tới bên cạnh để bảo hộ hắn… Ta nhận ra một tên trong đó, kẻ ấy tên là Đoạn Tranh, chính là tướng quân của Thủy Sư.
- Làm sao bây giờ?
Thủ hạ của gã hỏi.
Huyết Nha nói:
- Ta quả thật muốn biết, kẻ có vị trí còn cao hơn những tướng quân lãnh binh kia là ai. Người như vậy nếu bị ta bắt giữ thì chắc chắc sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến cục diện chiến đấu đi.
Bình luận truyện