Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1361: Con nhím



Suốt cả đêm, đội ngũ của y vẫn chưa thể phá được vòng vây của người Hán. Bởi vì y không thể xác định được đâu mới là sát chiêu trong vòng vây của người Hán.

Đứng trên tường thành Phượng Hoàng Đài, cảm nhận gió mát phả vào mặt và hơi ấm của ánh mặt trời, Mộc Nhàn Quân cảm thấy trong lòng cực kỳ vui vẻ. Cảm giác buồn bực vì mấy ngày trước bị phụ thân tính kế cũng vơi đi nhiều, bởi vì y thấy được rất nhiều người nước ngoài chết.

Không hề nghi ngờ rằng, thấy thật nhiều người tây dương chết đúng là một việc khiến tinh thần người ta sảng khoái.

- Trời đã sáng.

Nạp Lan Định Đông duỗi lưng một cái, nhìn đội ngũ người nước ngoài bị vây kín dưới thành, tự tin trong mắt khác hoàn toàn với tự tin cuồng ngạo của Ngụy Nhân Cách. Có một số người trước khi làm việc liền có cảm giác mình sẽ thành công, mà có một số ngươi chỉ khi thành công mới thở phào nhẹ nhõm.

Tự tin, không có nghĩa là bất chấp không kiêng kỵ gì.

Chỉ có người có thực lực tuyệt đối, mới có thể không hề kiêng kỵ. Mà khi có được thực lực tuyệt đối đó, sự tự tin sẽ biến thành điều tất nhiên.

- Xem ra, Hắc Kỳ Quân thành công ở Tây Nam Đại Tùy không phải là vì may mắn.

Mộc Nhàn Quân nhìn Nạp Lan Định Đông:

- Phương Giải có thủ hạ như ngươi, sao có thể không thành công được?

- Sai rồi!

Nạp Lan Định Đông lắc đầu, mỉm cười nói:

- Nhìn thấu kế sách của người Agoda không phải là việc to tát gì. Kế sách vụng về như vậy, nếu không nhìn ra thì chứng tỏ ta còn thiếu thốn kinh nghiệm chiến đấu. Hơn nữa, trong Hắc Kỳ Quân, tướng lĩnh giỏi hơn ta chỗ nào cũng có. Ta chẳng qua là người Bắc Liêu cho nên mới có cơ hội lãnh binh lần này.

Khuôn mặt Mộc Nhàn Quân hơi đỏ lên, bởi vì hôm qua y quả thực không nhìn ra được kế sách của người Agoda.

Có thể nói, y khám phá ra một nửa. Mà một nửa quan trọng nhất là tính kế và bị tính kế. Ngụy Nhân Cách cho rằng mình đã tính kế được Hắc Kỳ Quân trong Phượng Hoàng Đài, lại không biết trong mắt Nạp Lan Định Đông, kế sách của y ngây thơ giống như trẻ con tập làm người lớn.

Bất luận quyết định và yêu thích gì đều có mặt tốt và mặt không tốt. Chẳng hạn như Lai Mạn Đại Đế thích dùng tướng lĩnh trẻ tuổi. Y thích sự kiên quyết của người trẻ tuổi, lại quên mất người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm và nóng vội. Kỳ thực sách lược của Plens mới là thích hợp nhất, tuy tiến độ hơi chậm, nhưng ánh mắt của Plens hiển nhiên xa hơn Ngụy Nhân Cách nhiều.

Plens có thể bố trí toàn bộ chiến trường Đông Cương, mà Ngụy Nhân Cách chỉ có thể nhìn thấy một khu vực.

Chiến thuật mà Plens định ra lúc trước là, nếu Hắc Kỳ Quân là một tảng đá khó xử lý, vậy thì lưu lại cuối cùng rồi dùng toàn lực để đập nát. Nếu ngay từ đầu đã dốc toàn lực đập tảng đá kia, vậy thì sẽ có nhiều tảng đá hơn nhân cơ hội đánh tới. Đừng quên Mộc phủ, đừng quên còn rất nhiều quân đội người Hán dám phản kháng người nước ngoài.

Kế hoạch của Plens là, lợi dụng mâu thuẫn giữa Mộc phủ và các quân đội khác, khiến người Hán tự giết lẫn nhau, sau đó nhân cơ hội tiêu diệt từng đội ngũ một. Plens đầy kinh nghiệm nhạy bén phát hiện ra được người Hán không tin tưởng lẫn nhau, cho nên mới bỏ qua Hắc Kỳ Quân ở Phượng Hoàng Đài, đi tấn công các đội quân khác.

Ông ta muốn đợi tới lúc cuối cùng, rồi dùng toàn lực phá tảng đá khó chơi kia.

So với ông ta, Ngụy Nhân Cách thật giống như một đứa trẻ con lỗ mãng, vừa mới tới đã muốn chứng tỏ mình mạnh hơn người khác.

Cho nên, y mới có thất bại ngày hôm nay.

Duy Thái Cách nhìn thoáng qua vết thương ở ngực, hô hấp trở nên dồn dập. Lúc trước có một đội kỵ binh mấy trăm người lao tới chỗ y, trong đó có một thanh đao tạo ra vết thương này. Màu vẫn không ngừng chảy ra ngoài. Cảm nhận khí lực dần xói mòn, trong lòng Duy Thái Cách đầy sợ hãi, sợ hãi tử vong sẽ tới.

Ngụy Nhân Cách thả ra một con mồi đợi người Hán mắc mưu. Mà lúc Duy Thái Cách nhìn thấy kỵ binh tới, y vô cùng hưng phấn, bởi vì y biết người Hán thực sự bị lừa. Nhưng hiện tại y mới phát hiện, bị lừa chính là mình. Bởi vì đội kỵ binh này mới là mồi.

Hiện tại Duy Thái Cách đã hiểu toàn bộ kế hoạch của Ngụy Nhân Cách, mà trong kế hoạch đó, mình là mồi dụ. Ngụy Nhân Cách muốn đội của y liều chết kéo chân kỵ binh người Hán. Cái gọi là công lao và tiền đồ, chỉ là miếng bánh ngọt mà Ngụy Nhân Cách vẽ ra cho y mà thôi.

Từ phản ứng của người Hán, xem ra Ngụy Nhân Cách cũng bị lừa.

Cho nên, trong lòng y đầy khoái cảm biến thái.

Khoái cảm giống như trước khi chết tự tay đâm một nhát vào kẻ thù.

Kỵ binh người Hán từ xung phong giờ biến thành tẩy rửa chiến trường. Kỵ binh chia ra làm nhiều đội mấy trăm người, giống như vô số cái cày, cày đi cày lại chiến trường. Tới lúc này, đã không còn ai có thể xoay chuyển chiến cuộc được nữa rồi.

- Tướng quân!

Thân binh của y chạy tới đỡ lấy y. Trên khuôn mặt thân binh này đầy sợ hãi, đây chính là tâm tình hiện tại của những binh lính còn sống. Còn sống, chưa chắc có thể sống lâu được thêm.

- Giờ chúng ta phải làm gì?

Thân binh này giao tất cả hy vọng cho Duy Thái Cách. Trên chiến trường, binh lính thường thường đều giao sinh tử của mình cho tướng lĩnh.

- Làm sao à?

Duy Thái Cách há miệng thở dốc, chỉ có thể cười khổ:

- Chúng ta phạm vào một sai lầm, sai lầm lớn nhất.

- Là nghe theo lời của Ngụy Nhân Cách tướng quân?

Thân binh này nghe Duy Thái Cách nói vậy, liền liên tưởng tới Ngụy Nhân Cách. Nếu không phải vì người kia, bọn họ đã không rơi vào tuyệt cảnh như vậy. Đó là cảm giác phẫn nộ khi bị đồng đội bán đứng, còn phẫn nộ hơn gấp trăm, gấp ngàn lần khi bị người khác bán đứng.

- Không!

Duy Thái Cách lắc đầu, nhìn miệng vết thương không ngừng chảy:

- Sai lầm lớn nhất của chúng ta không phải là tin tưởng lời Ngụy Nhân Cách nói, mà là căn bản không nên tham gia vào trận chiến này. Người Hán hùng mạnh hơn xa chúng ta tưởng tượng. Những năm qua chúng ta xâm chiếm mà không gặp đối thủ, cho nên bắt đầu trở nên kiêu ngạo, ngông cuồng. Ta tin tưởng, có một ngày Lai Mạn Đại Đế cũng hiểu ra điều này, ngài ấy cũng sẽ bi thương phát hiện tấn công Trung Nguyên là sai lầm.

Phốc!

Một mũi tên đâm chuẩn xác vào cổ họng Duy Thái Cách, ngăn cản câu nói kế tiếp của y. Mũi tên bắn xuyên qua cổ họng, máu chảy tí tách xuống đất. Duy Thái Cách giơ tay muốn ngăn vết thương chảy máu, nhưng mới nâng một nửa liền vô lực rũ xuống.

Thân thể của y ngã xuống, y cố gắng cho mình ngã xuống về hướng đông.

Bởi vì y muốn trước khi chết, được nhìn về hướng quê nhà.

Ngụy Nhân Cách tuyệt vọng.

Cả đêm phá vòng vây đều thất bại. Đêm đen thậm chí biến thành một đội quân khác của kẻ địch, trợ giúp Hắc Kỳ Quân hoàn thành vòng vây. Mà lúc bị kẻ địch vây kín, trong lòng y còn vui vẻ suy nghĩ, mình mới đến mà đã làm được chuyện mà Plens thật lâu không làm được.

Y ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiến kỳ Agoda tung bay trong gió, lại nhìn chiến kỳ hoa tulip tượng trưng cho gia tộc của y.

Ánh mắt của y trở nên mơ hồ.

Trong hoảng hốt, hình như lá cờ kia cháy rực, phát ra tiếng kêu thê lương.

Nhưng lá cờ có thể biết kêu sao?

Thanh âm là từ bên cạnh Ngụy Nhân Cách vọng tới. Hắc Kỳ Quân dùng chiến thuật vừa đánh vừa lui đã khiến bọn họ dùng hết đạn. Mà lúc này, vũ khí mà ở trong mắt Ngụy Nhân Cách là dã man lạc hậu lại bắt đầu phát uy. Tiếng kêu rên vang lên bên cạnh y, thân binh của y bị một cây nỏ lớn bắn bay ra ngoài.

Cây nỏ vừa thô vừa to bắn nát nửa người thân binh, nửa người còn lại bay về phía sau, lại đâm xuyên qua một binh sĩ khác.

Khắp nơi là tên nỏ, khắp nơi là tiếng hò hét của kẻ địch.

- Đám người Hán chết tiệt này, chờ ta trở về chỉnh lại đội ngũ, ta sẽ khiến các ngươi biết quân đội Agoda hùng mạnh cỡ nào, sẽ khiến các ngươi biết rằng một khi lá cờ Tulip tung bay, thì tất cả sẽ biến thành biển máu.

Ngụy Nhân Cách lau đi vết máu ở khóe miệng, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào trên người mình có nhiều hơn một mũi tên, đuôi mũi tên này còn đang đung đưa.

Phốc!

Phốc phốc!

Sau một lát, y bị bắn thành con nhím.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện