Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 1376: Đáng giá mạo hiểm (2)
Nhưng Cái Xá lại nhạy cảm bắt được vẻ nóng lòng của Bắc Hoài Lễ:
- Không đúng, ta khẳng định ngươi có quen biết với Phương Giải từ trước. Ta tin tưởng ngươi như vậy, còn tin tưởng hơn thuộc hạ của mình. Dù ngươi là người Hán nhưng vẫn nhận được coi trọng như một Quý tộc, ngươi không nên giấu diếm ta.
- Ta…
Bắc Hoài Lễ ngập ngừng, cuối cùng thở dài:
- Đúng vậy, ta từng quen biết với Phương Giải, không chỉ là quen biết, còn là bằng hữu của hắn một thời gian. Năm đó trong thành Trường An, ta và hắn là đối thủ. Lúc đó ta từng cho rằng hắn chỉ là hòn đá kê chân trên con đường thành công của ta mà thôi. Tuy nhiên lại không ngờ tới về sau mình hoảng hốt trốn đi, mà hắn đã có thành tựu cao như vậy.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Cái Xá hỏi.
Y nhìn chằm chằm vào Bắc Hoài Lễ, chờ đợi Bắc Hoài Lễ trả lời.
- Tên ta không phải là Bắc Hoài Lễ, đây chỉ là cái tên giả mà ta tùy tiện lấy lúc chạy trốn. Tên thật của ta là Bùi Sơ Hành, con của Hoàng Môn Thị Lang Bùi Diễn. Ta từng là bạn học của Phương Giải ở Diễn Võ Viện, hơn nữa lúc ấy danh tiếng của ta còn hơn xa hắn. Ta xuất thân từ Quý tộc Đại Tùy, phụ thân ta từng là triều thần được Hoàng Đế Đại Tùy Dương Dịch coi trọng nhất. Nhưng về sau phụ thân ta bị Hoàng Đế Đại Tùy giết, Phương Giải chính là một trong những đao phủ.
Bùi Sơ Hành giật cái khăn che mặt xuống:
- Ta có cừu oán với hắn, cho nên ta càng hy vọng tướng quân giết hắn báo thù cho ta. Nhưng ta vẫn khuyên tướng quân chớ mang quân trở về, ta căn bản không có tư tâm. Tướng quân nhìn mặt ta đi!
Khuôn mặt của y có hai vết sẹo dữ tợn. Phải biết rằng Bùi Sơ Hành từng nổi tiếng là ngọc diện công tử của thành Trường An. Xuất thân và diện mạo của y từng hấp dẫn vô số thiếu nữ. Nhưng hiện tại, hai vết sẹo kia nhìn thật ghê người. Để sống sót, y tự hủy mặt mình.
- Tướng quân!
Bùi Sơ Hành khom người nói:
- Sở dĩ ta không hy vọng tướng quân trở về, là vì ta tin tưởng chắc chắn rằng đó là cạm bẫy. Ta đặt toàn bộ tiền độ của mình lên tướng quân, nếu tướng quân trở thành Đại Hãn thảo nguyên, ta sẽ trở thành thần tử trung thành nhất của ngài, cũng sẽ trở lại thành quý tộc. Huyết mạch Bùi gia sẽ kéo dài trên thảo nguyên.
- Ngươi nói có lý.
Cái Xá gật đầu:
- Đúng vậy, ngươi không có tư tâm nên ngươi mới khuyên ta. Đứng ở góc độ của ngươi, ngươi càng hy vọng ta giết Phương Giải mới đúng. Cho nên ta không nghi ngờ lòng trung thành của ngươi, nhưng bây giờ ta quyết định dẫn binh giết trở về. Ta mặc kệ ngươi là Bắc Hoài Lễ hay là Bùi Sơ Hành, về sau ngươi vẫn là cấp dưới mà ta trọng dụng nhất. Nhưng hiện tại, ta phải trở về.
Hai mắt Cái Xá hơi hoảng hốt, dường như nhớ lại bức thư mà Phương Giải viết.
“Ta rất muốn biết, tướng quân còn có thể chém ra một đao như vậy không?”
Y đứng dậy, hít sâu vào một hơi:
- Bắc Hoài Lễ, ta chia đại quân ra làm hai đội. Ta tự mình dẫn theo mười vạn tinh kỵ giết trở về, ngươi dẫn theo mười lăm vạn còn lại trở thành hậu đội. Nếu ta thực sự rơi vào bẫy, thì ngươi dẫn binh kéo ta về. Lang kỵ chỉ có 16, 17 vạn người, quân đội người Hán cũng chỉ có hơn 10 vạn. Cho nên dù ta có bị trúng kế thì cũng không khó thoát thân. Ta tin tưởng vào năng lực lãnh binh của ngươi.
Bùi Sơ Hành há miệng thở dốc, lại không biết tiếp tục khuyên nhủ như thế nào.
- Không cần khuyên ta nữa.
Cái Xá khoát tay:
- Nếu có thể đồng thời diệt trừ được Mông Ca và Phương Giải, thì đáng để mạo hiểm một lần.
Bắc Hoài Lễ đứng ở đó, phía sau trống trải, phía trước là hai mươi mấy vạn tinh kỵ Hắc Sơn Quân đang chuẩn bị xuất chinh. Cái Xá thật không ngờ, ngay cả bản thân Bắc Hoài Lễ cũng không ngờ, cuối cùng y lại cự tuyệt Cái Xá. Cái Xá tính toán để y lãnh binh 15 vạn trợ giúp, Cái Xá dẫn 10 vạn giết trở về.
Nhưng Bắc Hoài Lễ lắc đầu.
Tuy y đã quen với cái tên Bắc Hoài Lễ, nhưng vẫn chưa quên được cái tên Bùi Sơ Hành kia. Lúc Cái Xá hỏi y vì sao, y trả lời rằng y đã trải qua quá nhiều lên voi xuống chó rồi. Nếu lần này lại bại, về sau chắc y không còn hùng tâm tráng chí nữa. Cho nên không bằng tránh đi.
Vì thế y lựa chọn rời khỏi đại quân.
Cái Xá không khuyên y lưu lại, bởi vì Cái Xá rất rõ ràng, khi một người bắt đầu nảy sinh suy nghĩ rời đi và thất vọng, thì dù khuyên cũng không khuyên được. Miễn cưỡng lưu lại, thì giữa hai người sẽ không còn lòng tin và ăn ý như lúc trước.
Giống như lời của Bùi Sơ Hành nói với Cái Xá trước khi rời đi.
Bùi Sơ Hành nói:
- Hôm nay ta nói không đi, tướng quân nói đi. Nếu tướng quân đại thắng trở về, tất nhiên coi thường ta, về sau lúc dùng tới ta nhất định sẽ nhớ lại việc hôm nay, trong lòng nảy sinh khinh thường. Nếu tướng quân đại bại mà về, thì sẽ đối mặt với ta như thế nào? Chỉ sợ tới lúc đó người đầu tiên tướng quân muốn giết sẽ là ta.
Cũng chính vì lời này mà Cái Xá không nói gì nữa.
Nhìn vẻ kích động và chờ mong của binh lính Hắc Sơn Quân, Bùi Sơ Hành bỗng nhiên muốn nói một tiếng ‘Thuận buồm xuôi gió’. Y tin tưởng chắc chắn rằng Phương Giải có chuẩn bị sẵn. Lúc ở Diễn Võ Viện Chu viện trưởng từng nói, chỉ khi có lợi ích thì kẻ địch mới lao vào như ruồi bu mật.
Y đứng đó, thật lâu.
Thẳng tới khi toàn bộ binh lính Hắc Sơn Quân biến mất trong tầm mắt của y.
- Đi ra đi!
Bùi Sơ Hành bỗng nhiên xoay người, nhìn phía sau một tảng đá lớn. Trời đã dần tối, mặt trời đỏ rực lặn ở phía chân trời.
- Giọng của ngươi rất quen.
Người đi ra từ tảng đá khiến Bùi Sơ Hành biến sắc, sau đó không tự chủ được lui về phía sau làm tư thế phòng ngự. Người này đột nhiên xuất hiện, khiến cho y có cảm giác như rơi vào hầm băng.
- Bùi Sơ Hành?
Phương Giải hỏi.
- Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ giọng của ta.
Bùi Sơ Hành không nhịn được lại lui về phía sau một bước:
- Đã nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn nhớ giọng của ta.
- Vì sao không thể?
Phương Giải dừng lại, nhìn nam tử có vết sẹo dữ tợn trên khuôn mặt. Nam tử này từng là lang quân như ý của vô số thiếu nữ thành Trường An. Nam tử này từng được mọi người xưng là đệ tử mạnh nhất của Diễn Võ Viện. Gia tộc của nam tử này từng đứng ở vị trí cao nhất của Trường An.
Đều là từng.
Phương Giải lắc đầu, thật không ngờ lại gặp được một cố nhân trong Hắc Sơn Quân.
- Ta tới đây chẳng qua là muốn xem Cái Xá có thực sự dẫn binh trở về không. Thấy trang phục của ngươi không giống với tộc nhân của Cái Xá, cho nên ta tò mò nhìn xem ngươi lưu lại muốn làm gì. Ta không nhận ra ngươi, nhưng ta không quên giọng của ngươi. Bởi vì ngươi từng là mục tiêu của ta, mà những người từng là mục tiêu của ta, ta đều nhớ rõ.
- Ngươi sẽ giết ta?
Bùi Sơ Hành cảm thấy thanh âm của mình hơi run rẩy.
Y từng coi Phương Giải là đối thủ, nhưng tuyệt đối không sợ Phương Giải. Lúc đó Phương Giải chỉ là một con cá chạch xông vào hồ cá chép mà thôi, tuy hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhưng lại không có thực lực khiến Bùi Sơ Hành phải sợ hãi. Còn bây giờ thì không giống, sự xuất hiện của Phương Giải gần như khiến Bùi Sơ Hành hít thở không thông.
- Nếu như ngươi đối địch với ta, ta sẽ giết ngươi.
Phương Giải chân thành nói:
- Nhưng ngươi đã không còn ở trong Hắc Sơn Quân nữa rồi, cho nên ta và ngươi không phải là kẻ địch. Ta không giết ngươi, chỉ là muốn tán gẫu với ngươi vài câu.
- Không đúng, ta khẳng định ngươi có quen biết với Phương Giải từ trước. Ta tin tưởng ngươi như vậy, còn tin tưởng hơn thuộc hạ của mình. Dù ngươi là người Hán nhưng vẫn nhận được coi trọng như một Quý tộc, ngươi không nên giấu diếm ta.
- Ta…
Bắc Hoài Lễ ngập ngừng, cuối cùng thở dài:
- Đúng vậy, ta từng quen biết với Phương Giải, không chỉ là quen biết, còn là bằng hữu của hắn một thời gian. Năm đó trong thành Trường An, ta và hắn là đối thủ. Lúc đó ta từng cho rằng hắn chỉ là hòn đá kê chân trên con đường thành công của ta mà thôi. Tuy nhiên lại không ngờ tới về sau mình hoảng hốt trốn đi, mà hắn đã có thành tựu cao như vậy.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Cái Xá hỏi.
Y nhìn chằm chằm vào Bắc Hoài Lễ, chờ đợi Bắc Hoài Lễ trả lời.
- Tên ta không phải là Bắc Hoài Lễ, đây chỉ là cái tên giả mà ta tùy tiện lấy lúc chạy trốn. Tên thật của ta là Bùi Sơ Hành, con của Hoàng Môn Thị Lang Bùi Diễn. Ta từng là bạn học của Phương Giải ở Diễn Võ Viện, hơn nữa lúc ấy danh tiếng của ta còn hơn xa hắn. Ta xuất thân từ Quý tộc Đại Tùy, phụ thân ta từng là triều thần được Hoàng Đế Đại Tùy Dương Dịch coi trọng nhất. Nhưng về sau phụ thân ta bị Hoàng Đế Đại Tùy giết, Phương Giải chính là một trong những đao phủ.
Bùi Sơ Hành giật cái khăn che mặt xuống:
- Ta có cừu oán với hắn, cho nên ta càng hy vọng tướng quân giết hắn báo thù cho ta. Nhưng ta vẫn khuyên tướng quân chớ mang quân trở về, ta căn bản không có tư tâm. Tướng quân nhìn mặt ta đi!
Khuôn mặt của y có hai vết sẹo dữ tợn. Phải biết rằng Bùi Sơ Hành từng nổi tiếng là ngọc diện công tử của thành Trường An. Xuất thân và diện mạo của y từng hấp dẫn vô số thiếu nữ. Nhưng hiện tại, hai vết sẹo kia nhìn thật ghê người. Để sống sót, y tự hủy mặt mình.
- Tướng quân!
Bùi Sơ Hành khom người nói:
- Sở dĩ ta không hy vọng tướng quân trở về, là vì ta tin tưởng chắc chắn rằng đó là cạm bẫy. Ta đặt toàn bộ tiền độ của mình lên tướng quân, nếu tướng quân trở thành Đại Hãn thảo nguyên, ta sẽ trở thành thần tử trung thành nhất của ngài, cũng sẽ trở lại thành quý tộc. Huyết mạch Bùi gia sẽ kéo dài trên thảo nguyên.
- Ngươi nói có lý.
Cái Xá gật đầu:
- Đúng vậy, ngươi không có tư tâm nên ngươi mới khuyên ta. Đứng ở góc độ của ngươi, ngươi càng hy vọng ta giết Phương Giải mới đúng. Cho nên ta không nghi ngờ lòng trung thành của ngươi, nhưng bây giờ ta quyết định dẫn binh giết trở về. Ta mặc kệ ngươi là Bắc Hoài Lễ hay là Bùi Sơ Hành, về sau ngươi vẫn là cấp dưới mà ta trọng dụng nhất. Nhưng hiện tại, ta phải trở về.
Hai mắt Cái Xá hơi hoảng hốt, dường như nhớ lại bức thư mà Phương Giải viết.
“Ta rất muốn biết, tướng quân còn có thể chém ra một đao như vậy không?”
Y đứng dậy, hít sâu vào một hơi:
- Bắc Hoài Lễ, ta chia đại quân ra làm hai đội. Ta tự mình dẫn theo mười vạn tinh kỵ giết trở về, ngươi dẫn theo mười lăm vạn còn lại trở thành hậu đội. Nếu ta thực sự rơi vào bẫy, thì ngươi dẫn binh kéo ta về. Lang kỵ chỉ có 16, 17 vạn người, quân đội người Hán cũng chỉ có hơn 10 vạn. Cho nên dù ta có bị trúng kế thì cũng không khó thoát thân. Ta tin tưởng vào năng lực lãnh binh của ngươi.
Bùi Sơ Hành há miệng thở dốc, lại không biết tiếp tục khuyên nhủ như thế nào.
- Không cần khuyên ta nữa.
Cái Xá khoát tay:
- Nếu có thể đồng thời diệt trừ được Mông Ca và Phương Giải, thì đáng để mạo hiểm một lần.
Bắc Hoài Lễ đứng ở đó, phía sau trống trải, phía trước là hai mươi mấy vạn tinh kỵ Hắc Sơn Quân đang chuẩn bị xuất chinh. Cái Xá thật không ngờ, ngay cả bản thân Bắc Hoài Lễ cũng không ngờ, cuối cùng y lại cự tuyệt Cái Xá. Cái Xá tính toán để y lãnh binh 15 vạn trợ giúp, Cái Xá dẫn 10 vạn giết trở về.
Nhưng Bắc Hoài Lễ lắc đầu.
Tuy y đã quen với cái tên Bắc Hoài Lễ, nhưng vẫn chưa quên được cái tên Bùi Sơ Hành kia. Lúc Cái Xá hỏi y vì sao, y trả lời rằng y đã trải qua quá nhiều lên voi xuống chó rồi. Nếu lần này lại bại, về sau chắc y không còn hùng tâm tráng chí nữa. Cho nên không bằng tránh đi.
Vì thế y lựa chọn rời khỏi đại quân.
Cái Xá không khuyên y lưu lại, bởi vì Cái Xá rất rõ ràng, khi một người bắt đầu nảy sinh suy nghĩ rời đi và thất vọng, thì dù khuyên cũng không khuyên được. Miễn cưỡng lưu lại, thì giữa hai người sẽ không còn lòng tin và ăn ý như lúc trước.
Giống như lời của Bùi Sơ Hành nói với Cái Xá trước khi rời đi.
Bùi Sơ Hành nói:
- Hôm nay ta nói không đi, tướng quân nói đi. Nếu tướng quân đại thắng trở về, tất nhiên coi thường ta, về sau lúc dùng tới ta nhất định sẽ nhớ lại việc hôm nay, trong lòng nảy sinh khinh thường. Nếu tướng quân đại bại mà về, thì sẽ đối mặt với ta như thế nào? Chỉ sợ tới lúc đó người đầu tiên tướng quân muốn giết sẽ là ta.
Cũng chính vì lời này mà Cái Xá không nói gì nữa.
Nhìn vẻ kích động và chờ mong của binh lính Hắc Sơn Quân, Bùi Sơ Hành bỗng nhiên muốn nói một tiếng ‘Thuận buồm xuôi gió’. Y tin tưởng chắc chắn rằng Phương Giải có chuẩn bị sẵn. Lúc ở Diễn Võ Viện Chu viện trưởng từng nói, chỉ khi có lợi ích thì kẻ địch mới lao vào như ruồi bu mật.
Y đứng đó, thật lâu.
Thẳng tới khi toàn bộ binh lính Hắc Sơn Quân biến mất trong tầm mắt của y.
- Đi ra đi!
Bùi Sơ Hành bỗng nhiên xoay người, nhìn phía sau một tảng đá lớn. Trời đã dần tối, mặt trời đỏ rực lặn ở phía chân trời.
- Giọng của ngươi rất quen.
Người đi ra từ tảng đá khiến Bùi Sơ Hành biến sắc, sau đó không tự chủ được lui về phía sau làm tư thế phòng ngự. Người này đột nhiên xuất hiện, khiến cho y có cảm giác như rơi vào hầm băng.
- Bùi Sơ Hành?
Phương Giải hỏi.
- Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ giọng của ta.
Bùi Sơ Hành không nhịn được lại lui về phía sau một bước:
- Đã nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn nhớ giọng của ta.
- Vì sao không thể?
Phương Giải dừng lại, nhìn nam tử có vết sẹo dữ tợn trên khuôn mặt. Nam tử này từng là lang quân như ý của vô số thiếu nữ thành Trường An. Nam tử này từng được mọi người xưng là đệ tử mạnh nhất của Diễn Võ Viện. Gia tộc của nam tử này từng đứng ở vị trí cao nhất của Trường An.
Đều là từng.
Phương Giải lắc đầu, thật không ngờ lại gặp được một cố nhân trong Hắc Sơn Quân.
- Ta tới đây chẳng qua là muốn xem Cái Xá có thực sự dẫn binh trở về không. Thấy trang phục của ngươi không giống với tộc nhân của Cái Xá, cho nên ta tò mò nhìn xem ngươi lưu lại muốn làm gì. Ta không nhận ra ngươi, nhưng ta không quên giọng của ngươi. Bởi vì ngươi từng là mục tiêu của ta, mà những người từng là mục tiêu của ta, ta đều nhớ rõ.
- Ngươi sẽ giết ta?
Bùi Sơ Hành cảm thấy thanh âm của mình hơi run rẩy.
Y từng coi Phương Giải là đối thủ, nhưng tuyệt đối không sợ Phương Giải. Lúc đó Phương Giải chỉ là một con cá chạch xông vào hồ cá chép mà thôi, tuy hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhưng lại không có thực lực khiến Bùi Sơ Hành phải sợ hãi. Còn bây giờ thì không giống, sự xuất hiện của Phương Giải gần như khiến Bùi Sơ Hành hít thở không thông.
- Nếu như ngươi đối địch với ta, ta sẽ giết ngươi.
Phương Giải chân thành nói:
- Nhưng ngươi đã không còn ở trong Hắc Sơn Quân nữa rồi, cho nên ta và ngươi không phải là kẻ địch. Ta không giết ngươi, chỉ là muốn tán gẫu với ngươi vài câu.
Bình luận truyện