Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 1381: Quyết chiến không quang minh lỗi lạc
Vào lúc này, trong lòng Đại Tự Tại kỳ thực có vài phần hưng phấn.
Y đang bị Tiêu Nhất Cửu dùng xích sắt trói chặt, ngay cả thân phận tù nhân cũng không có, quả thực giống như một con chó khiến y vô cùng phẫn nộ. Nhưng y chắc chắn sẽ không vì vậy mà tự sát. Y không biết rằng tâm lý của y đã vặn vẹo, kiên trì cho rằng đây là bản năng cầu sinh.
Cho nên lúc y nhìn thấy Cái Xá cũng bị trúng kế, trong lòng có vài phần hưng phấn. Cảm giác một mình mình chết không bằng mọi người cùng nhau chết nảy sinh trong lòng Đại Tự Tại cũng không phải là việc gì kỳ quái.
Là một trong những người bị Phương Giải bắt, tuy không phải tự tay Phương Giải bắt, nhưng Đại Tự Tại hận Phương Giải hơn Tiêu Nhất Cửu rất nhiều. Hết thảy đều là do Phương Giải tính kế, bao gồm y, bao gồm Mông Ca đáng thương kia, bao gồm Cái Xá hiện tại.
Lúc Đại Tự Tại nghe thấy Phương Giải nói Tiêu Nhất Cửu sẽ không ra tay, trong lòng y càng thêm hưng phấn. Y biết tu vị của Cái Xá cao bao nhiêu. Y cũng biết ba Đại Tự Tại kia đều bị Cái Xá xử lý. Cho nên y không cho rằng Phương Giải có thể thắng. Huống chi Phương Giải còn dõng dạc là muốn bắt Cái Xá.
Bắt so với đánh chết, khó khăn hơn nhiều.
Vốn vui sướng khi thấy Cái Xá gặp họa, hiện giờ là mong mỏi Phương Giải bị Cái Xá giết chết.
Cho nên, y bức thiết muốn xem trận chiến này hơn cả ba người kia.
“Đánh đi đánh đi, lưỡng bại câu thương càng tốt”. Trong lòng Đại Tự Tại không ngừng hò reo và chờ đợi, bức thiết muốn biết kết cục. Y tạm thời quên mất nhục nhã, chỉ muốn xem Phương Giải và Cái Xá ai chết trong tay ai.
Dường như cảm thấy tâm tình của y, Tiêu Nhất Cửu lạnh lùng nhìn y, nói:
- Ta không biết Đại Luân Tự của Phật tông có hoàn cảnh như thế nào mới sinh ra được một kẻ có tâm lý vặn vẹo như ngươi. Có lẽ do áp lực nghìn năm, có lẽ tham vọng nảy sinh, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ta không giết ngươi là vì lưu lại ngươi hữu dụng hơn. Nhưng nếu khiến ta cảm thấy ghê tởm, ta lưu ngươi lại làm gì?
Khuôn mặt của Đại Tự Tại cứng lại, lập tức nở nụ cười nịnh nọt:
- Đâu có đâu có. Ta không phải kẻ ngu, ta đánh không lại ngài, cho nên ngài yên tâm đi, ta sẽ không khiến ngài cảm thấy khó chịu đâu.
Nhìn vẻ mặt lúc này của y, không ai hoài nghi một giây sau y sẽ nằm xuống liếm đôi giầy rách tươm của Tiêu Nhất Cửu. Đương nhiên, nếu Đại Tự Tại thực sự làm vậy, Tiêu Nhất Cửu sẽ một chưởng đập vỡ sọ y sau đó vứt đôi giày đi.
Tiêu Nhất Cửu không nói gì nữa, chuyển ánh mắt về hướng hai người kia. Đại Tự Tại cũng như vậy, ngồi xổm nhìn chằm chằm vào trận đại chiến.
- Tuy ta cảm thấy ngươi kiêu ngạo tới buồn cười, nhưng ta vẫn muốn biết vì sao ngươi phải bắt ta mà không phải là giết ta?
Cái Xá hỏi.
Phương Giải nói:
- Lý do không giết ngươi giống với lý do không giết Đại Tự Tại, nhưng lại không thể nói. Ta lưu lại ngươi có tác dụng. Đến một ngày nào đó các ngươi sẽ biết. Đương nhiên, đây không phải là chuyện tốt đẹp gì, cho nên không nói bây giờ vẫn tốt hơn.
- Phương Giải, ngươi thực sự nghĩ rằng muốn làm gì cũng được sao?
Cái Xá chân thành nói:
- Nói thật, ta rất khâm phục thiên phú của ngươi. Ta khổ công 33 năm mới biến được đao thành kết giới, mà ngươi chỉ nhìn ta dùng đao liền ngộ ra đạo lý trong đó, từ đấy biết biến kết giới thành đao. Người như ngươi, nhìn khắp thiên hạ chắc không ai có thể so sánh bằng. Nếu không phải là kẻ địch, ta rất muốn làm bằng hữu với ngươi. Nhưng dù vậy, ta không tin lực lượng mà ta tích lũy được lại kém giác ngộ bữa trước của ngươi.
Phương Giải cắm Trực Lộ đao xuống đất:
- Ta biết ngươi đang kéo dài thời gian để tìm kiếm cơ hội bỏ chạy. Trong lòng ngươi vốn không muốn đánh với ta, bởi vì bá đao của ngươi, quan trọng nhất là chữ ‘Bá’. Nhưng giờ ngươi đang cảm thấy mình bị tính kế, lại có người đại tu hành như Tiêu chân nhân chặn phía sau ngươi, cho nên chữ ‘Bá’ này không thể thi triển được. Ngươi không còn khí phách của ngày đó, cho nên ta không cần sợ ngươi.
- Chính ngươi hiểu rõ điểm này, cho nên mới chậm chạp không động thủ. Toàn bộ uy lực của một đao kia của ngươi là dựa vào ý cảnh. Lúc đối mặt với kẻ địch, khí phách của ngươi giống như ngọn núi lớn đặt vào ý chí của kẻ địch, cho nên đao kia mới khó đỡ như vậy. Nhưng hiện tại ngươi cảm thấy Tiêu chân nhân là ngọn núi lớn đặt lên ý chí của ngươi, ngươi có băn khoăn, nên không thể tung ra một đao như trước kia. Trận chiến này, còn chưa đánh nhưng ngươi đã thua hơn nửa.
Cái Xá trầm mặc thật lâu, sau đó gật đầu:
- Ngươi nói không sai.
- Nhưng!
Y ngẩng đầu mạnh:
- Nếu đã rơi vào tuyệt cảnh, ta sẽ tung một kích toàn lực.
- Đợi đã!
Phương Giải bỗng nhiên khoát tay, Cái Xá đang giơ hai tay lên đành phải dừng lại.
- Ngươi nên biết.
Phương Giải cười nói:
- Người như ta, một khi đã tính kế thì sẽ suy tính chu toàn. Ta dụ ngươi tới đây tất nhiên là vì muốn bắt ngươi. Nhưng phía sau ngươi còn có hơn hai mươi vạn Hắc Sơn Quân, ta làm sao quên được? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ qua, sau khi ngươi bị dụ tới đây, ta không có biện pháp đối phó hai mươi mấy vạn thuộc hạ của ngươi sao?
Câu này, khiến cho tâm cảnh của Cái Xá càng loạn hơn.
- Không thể nào!
Cái Xá lắc đầu:
- Ta đã hạ lệnh cho đại quân giữ yên ở đó, cho dù ngươi có đánh bại Mông Ca, nhưng ngươi không đủ binh lực, ngươi không dám để binh lính của mình tùy tiện tấn công. Cho dù ngươi có thủy sư thì sao chứ? Chỉ cần binh lính của ta không qua sông, thủy sư của ngươi liền không phát huy ra được uy lực. Thủy sư không phát huy được, với mười vạn bộ binh của ngươi, chẳng lẽ có thể đánh bại được hơn hai mươi vạn kỵ binh của ta sao? Chẳng qua là ngươi chỉ muốn loạn lòng ta mà thôi.
- Đương nhiên ngươi có thể nghĩ như vậy. Nhưng ta thực sự có biện pháp khiến thủ hạ của ngươi qua sông. Mà chỉ cần thủ hạ của ngươi qua sông, thì lúc qua một nửa sẽ là thời cơ tấn công tốt nhất.
Phương Giải cười nói.
- Ngươi đang gạt ta!
Cái Xá cảm thấy tay mình đang run rẩy, cho nên y cố gắng ổn định lại tâm tình. Tới lúc này, tâm cảnh của y đã hoàn toàn loạn.
- Thực sự không lừa ngươi.
Phương Giải nói:
- Dưới trướng của ta có Kiêu Kỵ Giáo. Trong Kiêu Kỵ Giáo có 13 Thiên hộ, mỗi người có một sở trường riêng. Trong đó có một người có tu vị bình thường, không tính là cao thủ chân chính. Tuy nhiên y có một biệt hiệu, tên là Thiên Thủ Thiên Diện, am hiểu nhất là thuật dịch dung. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, lúc này y đã đóng giả thành ngươi trở về quân đội của ngươi, sau đó hạ lệnh qua sông. Mà thủy sư của ta đang đợi ở hạ du. Chỉ cần đội ngũ của ngươi bắt đầu qua sông, thủy sư sẽ ra tay chặn giết. Mà đêm qua, ta đã bố trí tất cả khinh kỵ binh ở bờ tây, cách đội quân của ngươi không quá 30 dặm.
- Ngươi mang quân về quá nhanh, không kịp phái thám báo điều tra phạm vị lớn ở bờ tây, mà chỉ tập trung điều tra ở bờ đông. Nếu ta đoán không sai, chắc ngươi đã phái hết thám báo tới bờ đông rồi phải không? Cho nên lúc binh mã của ngươi bắt đầu qua sông, thủy sư của ta sẽ phát uy. Mà bộ binh của ta dĩ dật đãi lao, khinh kỵ binh của ta thì chờ tập kích ở đằng sau. Như vậy, ai nói mười vạn binh không đánh lại hai mươi vạn binh của ngươi?
Phương Giải nở nụ cười đầy tự tin:
- Lừa ngươi không khó, khó ở chỗ lừa cả binh mã của ngươi. Đây cũng là lý do vì sao ta mang binh tới Nghi Thủy nhưng một mực không khai chiến với Mông Ca và ngươi. Bởi vì ta đang tìm cơ hội như vậy. Ta mượn uy lực của sông Nghi Thủy để diệt 20 vạn lang kỵ Mông Ca, sau đó lại mượn ảnh hưởng của trận chiến đó, diệt hai mươi mấy vạn Hắc Sơn Quân của ngươi. Kỳ thực trong lòng ngươi đã biết ta không nói dối, cho nên tâm cảnh của ngươi thực sự rất loạn.
Lời nói của Phương Giải giống như một thế công mạnh mẽ, khiến cho Cái Xá không thể ngăn cản nổi:
- Hiện tại nếu ngươi trở về hẳn còn kịp. Giết chết Cái Xá giả kia, sau đó mang theo quân đội rút lui. Nhưng nếu chạy trốn thì hoàn toàn làm trái với chữ ‘Bá’ mà ngươi đã khổ luyện 33 năm kia. Nếu ngươi một lòng chỉ muốn chạy trốn, thì làm sao chém ra được một đao khí phách như lần trước?
Lời của hắn như là những mũi tên đâm vào tim Cái Xá:
- Đúng vậy, ta đang làm loạn tâm cảnh của ngươi. Một đao kia, chỉ khi ngươi tràn đầy tự tin mới chém ra được. Nhưng hiện tại ngươi đã không có tự tin đó nữa rồi. Ngươi lo lắng cho đường lui của mình, còn phải lo lắng đường lui cho hơn hai mươi vạn thuộc hạ. Từng giây từng phút nghĩ tới đường lui, đâu còn dám chiến đấu? Cái Xá, nếu ngươi nguyện ý đầu hàng, ta có thể đảm bảo ngươi không chết. Còn có thể đảm bảo binh lính còn sống của ngươi sẽ không bị giết toàn bộ như lang kỵ của Mông Ca.
- À đúng rồi.
Phương Giải cười nói:
- Vẫn còn không ít lang kỵ của Mông Ca bị bắt. Đêm qua những tù binh này mặc trang phục của Hắc Kỳ Quân bọn ta, mà binh lính bọn ta thì mặc bì giáp của lang kỵ. Cho nên cảnh chém giết đêm qua mà ngươi thấy không hoàn toàn là giả. Chẳng qua không phải là người Mông Nguyên giết người Hán bọn ta, mà là trái lại.
- Ta còn biết, người như ngươi chắc chắn sẽ rất cẩn thận. Nếu không bày cảnh giết chóc, ngươi không ngửi thấy mùi máu tanh, ngươi chắc chắn sẽ không qua sông.
Một chi tiết nho nhỏ như vậy, Phương Giải cũng không quên.
Phương Giải nhìn sắc mặt biến ảo không ngừng của Cái Xá, nụ cười càng thêm tự tin:
- Hiện tại ngươi đang nghĩ gì vậy? Ngươi không thể chém ra một đao như lúc trước, không thể thắng được ta, cũng không chạy về được. Nếu không chạy về được, toàn quân của ngươi sẽ bị diệt. Thật là cục diện khó giải. Có cần ta giúp ngươi quyết định không?
- Ta không vội.
Phương Giải cười nói:
- Ngươi mới vội.
Kỳ thực trước khi ra tay, Cái Xá đã biết mình bại.
Đúng vậy, lời nói của Phương Giải còn đáng sợ hơn đao của hắn. Hai người còn chưa ra tay, tâm cảnh của Cái Xá đã bị Phương Giải làm loạn hoàn toàn. 33 năm mới nuôi dưỡng được khí phách, ở thời khắc này biến mất không còn sót lại chút gì. Bá Đao thiếu đi một chữ Bá, có còn đáng sợ không?
Đáp án tất nhiên là không.
Bá Đao không còn đáng sợ, thì làm sao thắng được Phương Giải?
Phương Giải nói nhiều như vậy với Cái Xá, mục đích lớn nhất tất nhiên là làm loạn tâm cảnh của Cái Xá, Tiếp theo chính là để khôi phục nội kình. Vì lừa Cái Xá, Phương Giải nhất định phải chống đỡ thanh giới một thời gian. Tuy thất mạch trong cơ thể hắn có thể tạo ra được nội kình, nhưng tiêu hao vẫn quá lớn, cần có thời gian khôi phục. Tiếp theo là Phương Giải tranh thủ thời gian cho thuộc hạ. Hắn khong lừa Cái Xá. Ngay lúc Cái Xá đi về hướng thượng du, Thiên Thủ Thiên Diện, một trong 13 Thiên hộ của Kiêu Kỵ Giáo liền giả dạng làm Cái Xá đi tới Hắc Sơn Quân.
Hết thảy
Đều là kế hoạch của Phương Giải.
Cái Xá biết mình sẽ bại, nhưng không ngờ lại bại như vậy.
Cho nên, y lại bị lừa lần nữa.
Phương Giải dùng lời nói làm nhiễu loạn tâm cảnh của y, nhưng dù vậy, dù không thể chém ra một đao khí phách, thì Cái Xá vẫn là Cái Xá, tu vị cảnh giới của y vẫn vậy, Phương Giải muốn bắt y, dễ dàng vậy sao? Nếu bắt, thì người bắt không phải là Phương Giải, mà là Tiêu Nhất Cửu.
Phương Giải dùng lời nói làm rối loạn tâm cảnh của Cái Xá, sau đó tạo ra thanh giới.
Cái Xá thu hồi lại tâm tình, chuẩn bị nghênh chiến. Phương Giải ra tay, Cái Xá cũng ra tay.
Sau đó Tiêu Nhất Cửu ra tay từ đằng sau, một kích đánh bại Cái Xá.
Đến giờ phút này, Cái Xá mới hiểu, ngay từ lúc đầu Phương Giải đã không có ý định tự mình động thủ bắt y. Phương Giải chỉ là không ngừng đưa ra biểu hiện giả dối. Mà y thì bị Phương Giải lừa theo hướng con đường mà Phương Giải bày ra. Phương Giải nói Tiêu Nhất Cửu sẽ không ra tay, vậy mà y thực sự tin.
Sau khi bị bắt, Cái Xá không nhịn được cười khổ. Nếu như Phương Giải cùng với Tiêu Nhất Cửu đang ở thế thắng, vậy thì cần gì phải dốc toàn lực đấu với mình? Chỉ trách, biểu hiện giả dối của Phương Giải giống như thật, nên y mới mắc câu.
Nhưng kết cục giống nhau, y bị bắt rồi.
- Ngươi thật không quang minh lỗi lạc gì cả.
Tiêu Nhất Cửu nhìn Phương Giải, cười nói.
Phương Giải nhún vai:
- Quang minh lỗi lạc lưu cho bằng hữu người thân là được. Còn đối với kẻ địch, quang minh lỗi lạc cái rắm.
Tiêu Nhất Cửu nao nao, sau đó gật đầu:
- Lời này quá đúng.
Y đang bị Tiêu Nhất Cửu dùng xích sắt trói chặt, ngay cả thân phận tù nhân cũng không có, quả thực giống như một con chó khiến y vô cùng phẫn nộ. Nhưng y chắc chắn sẽ không vì vậy mà tự sát. Y không biết rằng tâm lý của y đã vặn vẹo, kiên trì cho rằng đây là bản năng cầu sinh.
Cho nên lúc y nhìn thấy Cái Xá cũng bị trúng kế, trong lòng có vài phần hưng phấn. Cảm giác một mình mình chết không bằng mọi người cùng nhau chết nảy sinh trong lòng Đại Tự Tại cũng không phải là việc gì kỳ quái.
Là một trong những người bị Phương Giải bắt, tuy không phải tự tay Phương Giải bắt, nhưng Đại Tự Tại hận Phương Giải hơn Tiêu Nhất Cửu rất nhiều. Hết thảy đều là do Phương Giải tính kế, bao gồm y, bao gồm Mông Ca đáng thương kia, bao gồm Cái Xá hiện tại.
Lúc Đại Tự Tại nghe thấy Phương Giải nói Tiêu Nhất Cửu sẽ không ra tay, trong lòng y càng thêm hưng phấn. Y biết tu vị của Cái Xá cao bao nhiêu. Y cũng biết ba Đại Tự Tại kia đều bị Cái Xá xử lý. Cho nên y không cho rằng Phương Giải có thể thắng. Huống chi Phương Giải còn dõng dạc là muốn bắt Cái Xá.
Bắt so với đánh chết, khó khăn hơn nhiều.
Vốn vui sướng khi thấy Cái Xá gặp họa, hiện giờ là mong mỏi Phương Giải bị Cái Xá giết chết.
Cho nên, y bức thiết muốn xem trận chiến này hơn cả ba người kia.
“Đánh đi đánh đi, lưỡng bại câu thương càng tốt”. Trong lòng Đại Tự Tại không ngừng hò reo và chờ đợi, bức thiết muốn biết kết cục. Y tạm thời quên mất nhục nhã, chỉ muốn xem Phương Giải và Cái Xá ai chết trong tay ai.
Dường như cảm thấy tâm tình của y, Tiêu Nhất Cửu lạnh lùng nhìn y, nói:
- Ta không biết Đại Luân Tự của Phật tông có hoàn cảnh như thế nào mới sinh ra được một kẻ có tâm lý vặn vẹo như ngươi. Có lẽ do áp lực nghìn năm, có lẽ tham vọng nảy sinh, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ta không giết ngươi là vì lưu lại ngươi hữu dụng hơn. Nhưng nếu khiến ta cảm thấy ghê tởm, ta lưu ngươi lại làm gì?
Khuôn mặt của Đại Tự Tại cứng lại, lập tức nở nụ cười nịnh nọt:
- Đâu có đâu có. Ta không phải kẻ ngu, ta đánh không lại ngài, cho nên ngài yên tâm đi, ta sẽ không khiến ngài cảm thấy khó chịu đâu.
Nhìn vẻ mặt lúc này của y, không ai hoài nghi một giây sau y sẽ nằm xuống liếm đôi giầy rách tươm của Tiêu Nhất Cửu. Đương nhiên, nếu Đại Tự Tại thực sự làm vậy, Tiêu Nhất Cửu sẽ một chưởng đập vỡ sọ y sau đó vứt đôi giày đi.
Tiêu Nhất Cửu không nói gì nữa, chuyển ánh mắt về hướng hai người kia. Đại Tự Tại cũng như vậy, ngồi xổm nhìn chằm chằm vào trận đại chiến.
- Tuy ta cảm thấy ngươi kiêu ngạo tới buồn cười, nhưng ta vẫn muốn biết vì sao ngươi phải bắt ta mà không phải là giết ta?
Cái Xá hỏi.
Phương Giải nói:
- Lý do không giết ngươi giống với lý do không giết Đại Tự Tại, nhưng lại không thể nói. Ta lưu lại ngươi có tác dụng. Đến một ngày nào đó các ngươi sẽ biết. Đương nhiên, đây không phải là chuyện tốt đẹp gì, cho nên không nói bây giờ vẫn tốt hơn.
- Phương Giải, ngươi thực sự nghĩ rằng muốn làm gì cũng được sao?
Cái Xá chân thành nói:
- Nói thật, ta rất khâm phục thiên phú của ngươi. Ta khổ công 33 năm mới biến được đao thành kết giới, mà ngươi chỉ nhìn ta dùng đao liền ngộ ra đạo lý trong đó, từ đấy biết biến kết giới thành đao. Người như ngươi, nhìn khắp thiên hạ chắc không ai có thể so sánh bằng. Nếu không phải là kẻ địch, ta rất muốn làm bằng hữu với ngươi. Nhưng dù vậy, ta không tin lực lượng mà ta tích lũy được lại kém giác ngộ bữa trước của ngươi.
Phương Giải cắm Trực Lộ đao xuống đất:
- Ta biết ngươi đang kéo dài thời gian để tìm kiếm cơ hội bỏ chạy. Trong lòng ngươi vốn không muốn đánh với ta, bởi vì bá đao của ngươi, quan trọng nhất là chữ ‘Bá’. Nhưng giờ ngươi đang cảm thấy mình bị tính kế, lại có người đại tu hành như Tiêu chân nhân chặn phía sau ngươi, cho nên chữ ‘Bá’ này không thể thi triển được. Ngươi không còn khí phách của ngày đó, cho nên ta không cần sợ ngươi.
- Chính ngươi hiểu rõ điểm này, cho nên mới chậm chạp không động thủ. Toàn bộ uy lực của một đao kia của ngươi là dựa vào ý cảnh. Lúc đối mặt với kẻ địch, khí phách của ngươi giống như ngọn núi lớn đặt vào ý chí của kẻ địch, cho nên đao kia mới khó đỡ như vậy. Nhưng hiện tại ngươi cảm thấy Tiêu chân nhân là ngọn núi lớn đặt lên ý chí của ngươi, ngươi có băn khoăn, nên không thể tung ra một đao như trước kia. Trận chiến này, còn chưa đánh nhưng ngươi đã thua hơn nửa.
Cái Xá trầm mặc thật lâu, sau đó gật đầu:
- Ngươi nói không sai.
- Nhưng!
Y ngẩng đầu mạnh:
- Nếu đã rơi vào tuyệt cảnh, ta sẽ tung một kích toàn lực.
- Đợi đã!
Phương Giải bỗng nhiên khoát tay, Cái Xá đang giơ hai tay lên đành phải dừng lại.
- Ngươi nên biết.
Phương Giải cười nói:
- Người như ta, một khi đã tính kế thì sẽ suy tính chu toàn. Ta dụ ngươi tới đây tất nhiên là vì muốn bắt ngươi. Nhưng phía sau ngươi còn có hơn hai mươi vạn Hắc Sơn Quân, ta làm sao quên được? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ qua, sau khi ngươi bị dụ tới đây, ta không có biện pháp đối phó hai mươi mấy vạn thuộc hạ của ngươi sao?
Câu này, khiến cho tâm cảnh của Cái Xá càng loạn hơn.
- Không thể nào!
Cái Xá lắc đầu:
- Ta đã hạ lệnh cho đại quân giữ yên ở đó, cho dù ngươi có đánh bại Mông Ca, nhưng ngươi không đủ binh lực, ngươi không dám để binh lính của mình tùy tiện tấn công. Cho dù ngươi có thủy sư thì sao chứ? Chỉ cần binh lính của ta không qua sông, thủy sư của ngươi liền không phát huy ra được uy lực. Thủy sư không phát huy được, với mười vạn bộ binh của ngươi, chẳng lẽ có thể đánh bại được hơn hai mươi vạn kỵ binh của ta sao? Chẳng qua là ngươi chỉ muốn loạn lòng ta mà thôi.
- Đương nhiên ngươi có thể nghĩ như vậy. Nhưng ta thực sự có biện pháp khiến thủ hạ của ngươi qua sông. Mà chỉ cần thủ hạ của ngươi qua sông, thì lúc qua một nửa sẽ là thời cơ tấn công tốt nhất.
Phương Giải cười nói.
- Ngươi đang gạt ta!
Cái Xá cảm thấy tay mình đang run rẩy, cho nên y cố gắng ổn định lại tâm tình. Tới lúc này, tâm cảnh của y đã hoàn toàn loạn.
- Thực sự không lừa ngươi.
Phương Giải nói:
- Dưới trướng của ta có Kiêu Kỵ Giáo. Trong Kiêu Kỵ Giáo có 13 Thiên hộ, mỗi người có một sở trường riêng. Trong đó có một người có tu vị bình thường, không tính là cao thủ chân chính. Tuy nhiên y có một biệt hiệu, tên là Thiên Thủ Thiên Diện, am hiểu nhất là thuật dịch dung. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, lúc này y đã đóng giả thành ngươi trở về quân đội của ngươi, sau đó hạ lệnh qua sông. Mà thủy sư của ta đang đợi ở hạ du. Chỉ cần đội ngũ của ngươi bắt đầu qua sông, thủy sư sẽ ra tay chặn giết. Mà đêm qua, ta đã bố trí tất cả khinh kỵ binh ở bờ tây, cách đội quân của ngươi không quá 30 dặm.
- Ngươi mang quân về quá nhanh, không kịp phái thám báo điều tra phạm vị lớn ở bờ tây, mà chỉ tập trung điều tra ở bờ đông. Nếu ta đoán không sai, chắc ngươi đã phái hết thám báo tới bờ đông rồi phải không? Cho nên lúc binh mã của ngươi bắt đầu qua sông, thủy sư của ta sẽ phát uy. Mà bộ binh của ta dĩ dật đãi lao, khinh kỵ binh của ta thì chờ tập kích ở đằng sau. Như vậy, ai nói mười vạn binh không đánh lại hai mươi vạn binh của ngươi?
Phương Giải nở nụ cười đầy tự tin:
- Lừa ngươi không khó, khó ở chỗ lừa cả binh mã của ngươi. Đây cũng là lý do vì sao ta mang binh tới Nghi Thủy nhưng một mực không khai chiến với Mông Ca và ngươi. Bởi vì ta đang tìm cơ hội như vậy. Ta mượn uy lực của sông Nghi Thủy để diệt 20 vạn lang kỵ Mông Ca, sau đó lại mượn ảnh hưởng của trận chiến đó, diệt hai mươi mấy vạn Hắc Sơn Quân của ngươi. Kỳ thực trong lòng ngươi đã biết ta không nói dối, cho nên tâm cảnh của ngươi thực sự rất loạn.
Lời nói của Phương Giải giống như một thế công mạnh mẽ, khiến cho Cái Xá không thể ngăn cản nổi:
- Hiện tại nếu ngươi trở về hẳn còn kịp. Giết chết Cái Xá giả kia, sau đó mang theo quân đội rút lui. Nhưng nếu chạy trốn thì hoàn toàn làm trái với chữ ‘Bá’ mà ngươi đã khổ luyện 33 năm kia. Nếu ngươi một lòng chỉ muốn chạy trốn, thì làm sao chém ra được một đao khí phách như lần trước?
Lời của hắn như là những mũi tên đâm vào tim Cái Xá:
- Đúng vậy, ta đang làm loạn tâm cảnh của ngươi. Một đao kia, chỉ khi ngươi tràn đầy tự tin mới chém ra được. Nhưng hiện tại ngươi đã không có tự tin đó nữa rồi. Ngươi lo lắng cho đường lui của mình, còn phải lo lắng đường lui cho hơn hai mươi vạn thuộc hạ. Từng giây từng phút nghĩ tới đường lui, đâu còn dám chiến đấu? Cái Xá, nếu ngươi nguyện ý đầu hàng, ta có thể đảm bảo ngươi không chết. Còn có thể đảm bảo binh lính còn sống của ngươi sẽ không bị giết toàn bộ như lang kỵ của Mông Ca.
- À đúng rồi.
Phương Giải cười nói:
- Vẫn còn không ít lang kỵ của Mông Ca bị bắt. Đêm qua những tù binh này mặc trang phục của Hắc Kỳ Quân bọn ta, mà binh lính bọn ta thì mặc bì giáp của lang kỵ. Cho nên cảnh chém giết đêm qua mà ngươi thấy không hoàn toàn là giả. Chẳng qua không phải là người Mông Nguyên giết người Hán bọn ta, mà là trái lại.
- Ta còn biết, người như ngươi chắc chắn sẽ rất cẩn thận. Nếu không bày cảnh giết chóc, ngươi không ngửi thấy mùi máu tanh, ngươi chắc chắn sẽ không qua sông.
Một chi tiết nho nhỏ như vậy, Phương Giải cũng không quên.
Phương Giải nhìn sắc mặt biến ảo không ngừng của Cái Xá, nụ cười càng thêm tự tin:
- Hiện tại ngươi đang nghĩ gì vậy? Ngươi không thể chém ra một đao như lúc trước, không thể thắng được ta, cũng không chạy về được. Nếu không chạy về được, toàn quân của ngươi sẽ bị diệt. Thật là cục diện khó giải. Có cần ta giúp ngươi quyết định không?
- Ta không vội.
Phương Giải cười nói:
- Ngươi mới vội.
Kỳ thực trước khi ra tay, Cái Xá đã biết mình bại.
Đúng vậy, lời nói của Phương Giải còn đáng sợ hơn đao của hắn. Hai người còn chưa ra tay, tâm cảnh của Cái Xá đã bị Phương Giải làm loạn hoàn toàn. 33 năm mới nuôi dưỡng được khí phách, ở thời khắc này biến mất không còn sót lại chút gì. Bá Đao thiếu đi một chữ Bá, có còn đáng sợ không?
Đáp án tất nhiên là không.
Bá Đao không còn đáng sợ, thì làm sao thắng được Phương Giải?
Phương Giải nói nhiều như vậy với Cái Xá, mục đích lớn nhất tất nhiên là làm loạn tâm cảnh của Cái Xá, Tiếp theo chính là để khôi phục nội kình. Vì lừa Cái Xá, Phương Giải nhất định phải chống đỡ thanh giới một thời gian. Tuy thất mạch trong cơ thể hắn có thể tạo ra được nội kình, nhưng tiêu hao vẫn quá lớn, cần có thời gian khôi phục. Tiếp theo là Phương Giải tranh thủ thời gian cho thuộc hạ. Hắn khong lừa Cái Xá. Ngay lúc Cái Xá đi về hướng thượng du, Thiên Thủ Thiên Diện, một trong 13 Thiên hộ của Kiêu Kỵ Giáo liền giả dạng làm Cái Xá đi tới Hắc Sơn Quân.
Hết thảy
Đều là kế hoạch của Phương Giải.
Cái Xá biết mình sẽ bại, nhưng không ngờ lại bại như vậy.
Cho nên, y lại bị lừa lần nữa.
Phương Giải dùng lời nói làm nhiễu loạn tâm cảnh của y, nhưng dù vậy, dù không thể chém ra một đao khí phách, thì Cái Xá vẫn là Cái Xá, tu vị cảnh giới của y vẫn vậy, Phương Giải muốn bắt y, dễ dàng vậy sao? Nếu bắt, thì người bắt không phải là Phương Giải, mà là Tiêu Nhất Cửu.
Phương Giải dùng lời nói làm rối loạn tâm cảnh của Cái Xá, sau đó tạo ra thanh giới.
Cái Xá thu hồi lại tâm tình, chuẩn bị nghênh chiến. Phương Giải ra tay, Cái Xá cũng ra tay.
Sau đó Tiêu Nhất Cửu ra tay từ đằng sau, một kích đánh bại Cái Xá.
Đến giờ phút này, Cái Xá mới hiểu, ngay từ lúc đầu Phương Giải đã không có ý định tự mình động thủ bắt y. Phương Giải chỉ là không ngừng đưa ra biểu hiện giả dối. Mà y thì bị Phương Giải lừa theo hướng con đường mà Phương Giải bày ra. Phương Giải nói Tiêu Nhất Cửu sẽ không ra tay, vậy mà y thực sự tin.
Sau khi bị bắt, Cái Xá không nhịn được cười khổ. Nếu như Phương Giải cùng với Tiêu Nhất Cửu đang ở thế thắng, vậy thì cần gì phải dốc toàn lực đấu với mình? Chỉ trách, biểu hiện giả dối của Phương Giải giống như thật, nên y mới mắc câu.
Nhưng kết cục giống nhau, y bị bắt rồi.
- Ngươi thật không quang minh lỗi lạc gì cả.
Tiêu Nhất Cửu nhìn Phương Giải, cười nói.
Phương Giải nhún vai:
- Quang minh lỗi lạc lưu cho bằng hữu người thân là được. Còn đối với kẻ địch, quang minh lỗi lạc cái rắm.
Tiêu Nhất Cửu nao nao, sau đó gật đầu:
- Lời này quá đúng.
Bình luận truyện