Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 19: Cửu phẩm không quỳ hoàng đế
Cửa phía tây thành Phan Cố hiện tại rất loạn. Một cao thủ mạnh mẽ như Mạc Đại và Mạc Nhị, ở trước mắt lão bản nương ngay cả cơ hội phóng rắm cũng không có. Từ lúc bắt đầu tới lúc kết thúc, hai cao thủ Lục Phẩm thượng giống như búp bê bị trẻ con chơi đùa. Một tên bị nhét vào trong tường thành. Một tên thì bị lột thành huyết thi.
Nhét một người sống vào tường thành cứng rắn không phải là chuyện dễ dàng gì. Ít nhất còn khó hơn là nhét một quả cà vào trong lỗ đít. Phải biết rằng tại vài chục năm trước, đại quân bốn vạn của đế quốc Mông Nguyên đột kích. Hơn trăm xe đá liên tục oanh tạc, cũng không làm sập được tường thành Phan Cố. Vậy mà lão bản nương rõ ràng có thể nhét một người vào trong tường thành. Bất kể là ai, cũng khó mà tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, lúc Lý Hiếu Tông sai người kéo thi thể ra, binh sĩ phụ trách làm việc chửi tục một canh giờ, mới dùng xẻng móc thi thể nát bét ra khỏi tường thành. Sau đó tùy tiện đào một cái hố để chôn. Còn đái một bãi ở phía trên.
Phương Giải biết lão già què của Hồng Tụ Chiêu là một cao thủ. Nhưng hắn không cho rằng lão già đó là một cao thủ trong cao thủ. Bởi vì lúc trước hắn luôn tin tưởng vào cảm giác của Mộc Tiểu Yêu. Trong ba năm qua, Mộc Tiểu Yêu đều nói lão già què kia không đáng đề phòng. Vậy thì thực lực khẳng định không bằng Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển.
Nhưng tối nay, hắn rốt cuộc hiểu ra rằng, đôi khi quá vững tin lại là một việc buồn cười.
Thế giới này quá lớn, lớn đến mức Phương Giải biết cho dù cả đời hắn cũng không đi được hết. Thành Phan Cố lại quá nhỏ, dài không qua ba dặm rưỡi, rộng không quá ba dặm.
Nhưng một cái thành nho nhỏ trong thế giới rất lớn này lại cất giấu nhiều cao thủ biến thái như vậy. Có thể phế bỏ hai cao thủ Lục Phẩm thượng một cách đơn giản. Đoán chừng thực lực của lão bản nương cũng phải là Thất Phẩm thượng, thậm chí là Bát Phẩm. Phương Giải thực không hiểu, lão bản nương thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xinh, làm sao trong cơ thể lại tích lũy nhiều năng lượng như vậy. Giết hai cao thủ Lục Phẩm thượng, có vẻ như còn dễ dàng hơn giết hai con gà.
Còn lão già què kia, đâu có chút phong phạm nào của thế ngoại cao nhân? Mặc bộ áo da cũ nát, một cái hồ lô rượu to như cái đầu người một mực treo ở thắt lưng. Bên trong là loại rượu rẻ mạt nhất. Mỗi lần nhìn thấy ông ta, đều có cảm giác như sự hiện hữu của ông ta khiến cho Hồng Tụ Chiêu bị giảm đi vài cấp bậc vậy.
Thế ngoại cao nhân nên có dạng gì?
Cho dù không phải là áo trắng bồng bềnh, cho dù không phải là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, cũng phải nhìn thuận mắt chút. Tay giơ cao trường kiếm lóng lánh, nói một tiếng "Yêu nghiệt còn không mau hiện hình"! Rồi sau đó thoải mái hàng yêu trừ ma. Cuối cùng giẫm lên phi kiếm, nói một tiếng Đi, rồi cả người cả kiếm biến mất vô tung vô ảnh.
Cho dù là chán nản, ít nhất cũng phải ra dáng chút. Vậy mà lão già què này, thoạt nhìn như một trận gió có thể thổi ngã lão. Người thì gầy như que củi, ngoại trừ xương ra, chỉ còn da. Lại nhìn khuôn mặt xấu xí, hèn mọn bỉ ổi kia của lão, nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy giống như lúc còn trẻ cường gian chưa toại vậy.
Phá vỡ hình tượng.
Triệt để phá vỡ nhân sinh quan, giá trị quan và tình yêu quan của Phương Giải. Lẽ nào đây là hủy tam quan trong truyền thuyết?
Gian nan đứng lên, Phương Giải rất muốn hỏi lão già què một câu, liệu lão có thấy ta là một người có cốt cách thanh kỳ, vạn người không có một, tương lai là tuyệt thể cao thủ hay không? Nhưng hắn lại lo lắng, một cao thủ như lão già què thả cái rắm cũng có thể hất mình bay ra ngoài. Rồi gống như hai tên xui xẻo bị lão bản nương nhét vào tường kia, thì cũng thật quá oan uổng.
Trong Đại Thoại Tây Du, một cái rắm của Tôn Ngộ Không đã thổi bay một đám tiểu yêu. Phương Giải tự mình hiểu lấy. Chút bản lĩnh hiện tại của hắn, tuyệt đối không mạnh hơn những tiểu yêu bị cái rắm thổi bay kia.
- Rốt cuộc ngươi có theo ta hay không?
Lão già què giận dữ, nhìn chăm chú vào Mộc Tiểu Yêu: - Ta đã tìm đồ đệ cả đời, mới tìm được người thuận mắt như ngươi. Nhưng không có nghĩa rằng ta van xin cầu người. Dù những năm qua ở giang hồ, ta sống an phận. Nhưng nhớ lúc trước, ta cũng là một người dậm chân có thể hù chết không ít người. Nếu ngươi lại do dự, vậy thì ta lập tức bước đi, coi như chưa từng gặp qua ngươi. Ta đếm tới năm, nếu ngươi không đáp ứng, cho dù ngươi quỳ xuống van cầu ta, cũng không có tác dụng gì.
- Một!
- Đáp ứng, đáp ứng!
Phương Giải chạy tới gần, cười hắc hắc nói: - Chuyện tốt như vậy, sao có thể không đáp ứng? Nàng ấy là sợ choáng váng đấy mà. Ta đã nói qua với lão quèlão gia gia ngài, nàng là tùy tòng của ta, lời của ta còn hữu dụng hơn lời của bản thân nàng. Từ hôm nay trờ đi, nàng liền là đồ đệ của lão. Việc này ta làm chủ.
- Ngươi có thể làm chủ?
Lão già què hỏi.
Phương Giải gật đầu: - Đương nhiên.
- Tốt!
Lão già què nói:
- Ngươi đi đi, nàng lưu lại.
Phương Giải không nói một lời, xoay người rời đi. Hắn vịn Đại Khuyển lên, vuốt bụi đất trên người Đại Khuyển, cười nói: - Sau này chỉ còn hai chúng ta sống nương tựa vào nhau. Tuy nhiên, nghĩ lại thì thiếu đi một nữ nhân bên cạnh thật có chút không thích ứng. Nhưng lại nghĩchẳng phải có thể tiết kiệm được không ít tiền rượu sao?
Đại Khuyển do dự một lát, nói: - Thực sự để Tiểu Yêu lưu lại?
Phương Giải cười cười, dìu Đại Khuyển đi lên phía trước: - Có phải ngươi từng nói qua, Trầm Khuynh Phiến là sư muội của Tiểu Yêu tỷ?
- Đúng vậy.
- Trầm Khuynh Phiến là cao thủ Bát Phẩm. Ba mươi Tiểu Yêu tỷ cộng lại có phải cũng không đánh thắng được nàng ấy?
- Đúng vậy.
- Cho nên Tiểu Yêu tỷ không phục, trong lòng rất khó chịu. Bởi vì nàng là người có tính cách mạnh mẽ nhất thiên hạ, phải không?
- Đúng vậy.
Phương Giải cười cười, có chút không nỡ nói: - Nàng ấy theo ta mười lăm năm. Mười lăm năm này đều làm việc cho ta. Hiện tại cơ hội tới, dù sao nàng ấy cũng nên vì mình mà là chút chuyện. Dù Trầm Khuynh Phiến cũng bảo vệ ta, nhưng ta càng muốn nhìn xem Tiểu Yêu tỷ làm sao đánh bại được Trầm Khuynh Phiến. Nghĩ tới đó liền sướng
- Sao ta lại cảm thấy khó chịu?
Đại Khuyển nói.
- Bởi vì ngươi không có giác ngộ như ta. Đi nhanh lên, gạ mãi mới có một lần làm từ thiện, đừng để cho ta phải hối hận. Tới Trường An còn phải mất mấy tháng nữa. Không đi sớm làm sao được. Đừng quay đầu nhìn. Đã quyết định thì phong độ chút. Cho dù Tiểu Yêu tỷ gọi lại, chúng ta cũng không thể quay đầu.
- Được hay không?
- Được!
Mộc Tiểu Yêu sẽ không gọi lại, bởi vì nàng theo kịp.
- Ngươi làm gì vậy?
Phương Giải nhìn Mộc Tiểu Yêu cầm theo cái bọc đi theo sau mình, vẻ mặt đau khổ nói: - Gạ mãi mới có cơ hội làm việc vô tư, ngươi không thể thành toàn cho ta được sao? Ngươi làm như vậy, sẽ khiến trong lòng ta rất áy náy, ngươi biết không? Nếu ta đụng phải cơ hội tốt như vậy, thì dù kéo ta ta cũng không đi. Nhưng tiếc rằngta không thể tu hành, đời này chỉ sợ cũng không có cơ hội đóngươi lại làm gì vậy?
Phương Giải bất đắc dĩ khoát tay, hai chân bắt đầu đạp loạn lên.
Mộc Tiểu Yêu không nói một lời, xách đai lưng của Phương Giải bước về phía trước.
- Ta có thể tự mình đi!
Phương Giải nói.
Mộc Tiểu Yêu trầm mặc đi vài bước: - Ta biết ngươi có thể đi, nhưng trong thành vẫn còn nguy hiểm. Dù ta không cảm giác được lão già què kia, cũng không cảm giác được nữ nhân kia. Nhưng bốn cao thủ mà ta cảm giác được lúc trước, vẫn còn hai người. Ta cự tuyệt lão già què, không biết lão có ra tay giúp chúng ta hay không. Lão bản nương kia cũng không biết lại quản nhàn sự hay không. Cho nên chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi thành. Chỉ cần ra khỏi thành, là Đại Khuyển có thể giấu diếm được bọn chúng.
- Ngươi không biết rằng đã bỏ lỡ một cơ hội thật tốt sao? Không phải ngươi vẫn muốn siêu việt Trầm Khuynh Phiến sao?
Phương Giải một bên giãy dụa, một bên nói.
- Muốn.nằm mơ cũng muốn.
Mộc Tiểu Yêu vừa đi vừa nói:
- Sáu tuổi ta vào sơn môn, đã được sư phụ coi là tương lai của bản môn. Sư phụ nói qua, tương lai người khiến cho sư môn hiển hách chính là ta. Trầm Khuynh Phiến cũng vào sư môn lúc sáu tuổi. Nhưng sau ta ba năm. Lúc nàng vào sơn môn, ta đã là Tam Phẩm thượng. Mà nàng còn chưa khai ngộ. Năm thứ hai nàng vào sơn môn, ta Tứ Phẩm, nàng khai ngộ. Năm thứ ba nàng vào sơn môn, ta Ngũ Phẩm, nàng Tứ Phẩm. Mười hai tuổita cùng ngươi chạy trốn. Tới mười lăm tuổi là Ngũ Phẩm. Từ đó về sau không có tiến triển gì. Mười hai năm, vẫn đứng ở Ngũ Phẩm, không tiến thêm một bước.
- Thực ra từ lúc bắt đầu nàng ấy đã xem thường ta. Bởi vì sau khi nàng ấy vào sơn môn, tất cả những lời sư phụ khen ta đều chuyển dời sang nàng ấy. Sau đó nàng ấy liền trở thành vinh quang của sơn môn. Vài chục năm ta không hề tiến triển, nàng ấy đã là Bát Phẩm thượng. Còn kém một bước nữa liền trở thành Cửu Phẩm tuyệt thế cường giả. Nàng tu hành muộn hơn ta, lại vượt ta quá xa. Sư phụ nói không saiso với nàng ấy, ta chỉ là phàm phu tục tử.
- Sư phụ ngươi có biết ngươi có cảm giác hơn người bình thường không?
Phương Giải hỏi.
- Không biết. Ta chưa từng nói việc này cho ai biết ở sơn môn.
- Cho nên sư phụ ngươi chính là một cặn bã.
Phương Giải cười cười nói: - Cho dù trong thiên hạ không có nhiều cao thủ Bát Phẩm thượng. Nhưng chắc chắn không chỉ mình Trầm Khuynh Phiến. Ta thấy lão già què vừa nãy có vẻ còn ngưu bức hơn Trầm Khuynh Phiến nhiều. Còn có lão bản nương, một khi đánh nhau, Trầm Khuynh Phiến chưa hẳn là đối thủ. Nhưng có thể cảm giác ra được thực lực của địch nhân, trong thiên hạ này chỉ có một mình ngươi mà thôi. Bản lĩnh lợi hại như vậy, chẳng lẽ ngươi còn chưa thấy đủ?
- Cái đó thì tính gì là bản lĩnh? Biết trước nguy hiểm rồi sau đó chạy trối chết?
Thanh âm của Mộc Tiểu Yêu có chút khàn khàn: - Trong mắt ta, còn không hữu dụng bằng có thực lực cường đại.
Đại Khuyển ở bên cạnh nói xen vào: - Ta thấy bản lĩnh đó không tồi. Ta hơn ngươi hai mươi tuổi, tu hành hơn ngươi hai mươi năm, thực lực cũng có bằng ngươi đâu? Nhưng người tu hành cùng ta, mười phần thì đã chết sáu bảy phần. Ta không chết, bởi vì ta có cái mũi tốt nhất. Ta có thể ngửi được sát khí, cho nên vẫn sống tốt.
- Ngươi lớn hơn nàng ấy hai mười tuổi?
Phương Giải kinh ngạc nói: - Thực nhìn không ra!
Đại Khuyển khó được mặt đỏ lên: - Ta mặt non.
Phương Giải không thể tưởng tượng nổi nói: - Ta vẫn cho rằng ngươi hơn nàng ấy ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi.
Đại Khuyển: -..
Phương Giải thấy Mộc Tiểu Yêu nở nụ cười, lập tức khuyên nhủ: - Ba người chúng ta vượt qua sóng to gió lớn đâu có ít? Đừng nghĩ tới những việc không vui. Hiện tại việc chúng ta cần làm là tới thành Trường An gây họa cho đế đô của Đại Tùy. Đến lúc đó, phong hoa tuyệt đại Tiểu Yêu tỷ vừa vào thành Trường An, cũng không biết có bao nhiêu cao thủ Cửu Phẩm quỳ dưới váy của ngươi, khẩn cầu ngươi thu bọn họ làm đồ đệ!
- Thúi lắm!
Không biết từ khi nào, lão già què chợt xuất hiện ở trước mặt bọn họ: - Ngươi cho rằng cao thủ Cửu Phẩm là đại thẩm bán thức ăn ở chợ? Tùy tiện một người chính là Cửu Phẩm? Cả Đại Tùy, cao thủ Cửu Phẩm cũng có thể đếm được! Khiến cao thủ Cửu Phẩm quỳ xuống, Hoàng Đế Đại Tùy cũng không dám miễn cưỡng!
Lão già què liếc nhìn Phương Giải, ánh mắt chuyển sang Mộc Tiểu Yêu, thanh âm trở nên nhu hòa: - Ngươi nên suy nghĩ thêm. Ta là người tuyển đồ đệ rất nghiêm. Bằng không sao tới cái tuổi này rồi còn chưa có một đồ đệ nào? Bỏ lỡ ta, ngươi sẽ phải hối hận cả đời. Ta hỏi lại ngươi, rốt cuộc ngươi có đáp ứng hay không?
Mộc Tiểu Yêu nhìn Phương Giải, chăm chú nói: - Hắn đi chỗ nào, ta đi chỗ đó. Hắn ở nơi nào, ta ở chỗ đó.
- Quyết tuyệt như vậy? Ta lại khuyên ngươi lần nữa, cũng nói rõ cho ngươi biết. Ta là một trong số không nhiều cao thủ Cửu Phẩm của thiên hạ này. Ngươi đừng tưởng rằng cao thủ Cửu Phẩm có rất nhiều. Thiên hạ tuy lớn, nhưng có thể tu luyện tới Cửu Phẩm lại rất ít. Có phải do ta xuất hiện quá đơn giản, khiến ngươi không tin ta? Nếu không ta bộc lộ chút bản lĩnh, cam đoan ngươi sẽ chấn động!
Mộc Tiểu Yêu lắc đầu: - Ngươi không thu hắn, ta không đi với ngươi.
Lão già què tức giận hỏi: - Ngươi có biết chính ngươi bỏ lỡ gì không? Ngươi có biết cho dù là Hoàng Đế Đại Tùy, cũng đừng hòng khiến một cao thủ Cửu Phẩm quỳ xuống không? Ngươi có biết cả thiên hạ này, có mấy cao thủ Cửu Phẩm không?
Mộc Tiểu Yêu lần nữa nhấc đại lưng của Phương Giải lên, không quay đầu đi về phía trước.
Bịch một tiếng, lão già què quỳ xuống đất, thanh âm mang theo vẻ nức nở, cầu khẩn: - Ta van cầu ngươi được hay không? Ngươi đáp ứng làm đồ đệ của ta đi. Ta cho ngươi dập đầu vậy? Gặp được một hạt mầm tốt thật không dễ dàng a. Tên sư phụ vô liêm sỉ trước kia của ngươi không nhìn ra tiềm chất của ngươi, là do hắn mắt chó nhìn người thấp! Ngươi lưu lại được không? Ngươingươi bước bước nữangươi bước bước bước nữa, ta sẽ tự phế!
Nhét một người sống vào tường thành cứng rắn không phải là chuyện dễ dàng gì. Ít nhất còn khó hơn là nhét một quả cà vào trong lỗ đít. Phải biết rằng tại vài chục năm trước, đại quân bốn vạn của đế quốc Mông Nguyên đột kích. Hơn trăm xe đá liên tục oanh tạc, cũng không làm sập được tường thành Phan Cố. Vậy mà lão bản nương rõ ràng có thể nhét một người vào trong tường thành. Bất kể là ai, cũng khó mà tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, lúc Lý Hiếu Tông sai người kéo thi thể ra, binh sĩ phụ trách làm việc chửi tục một canh giờ, mới dùng xẻng móc thi thể nát bét ra khỏi tường thành. Sau đó tùy tiện đào một cái hố để chôn. Còn đái một bãi ở phía trên.
Phương Giải biết lão già què của Hồng Tụ Chiêu là một cao thủ. Nhưng hắn không cho rằng lão già đó là một cao thủ trong cao thủ. Bởi vì lúc trước hắn luôn tin tưởng vào cảm giác của Mộc Tiểu Yêu. Trong ba năm qua, Mộc Tiểu Yêu đều nói lão già què kia không đáng đề phòng. Vậy thì thực lực khẳng định không bằng Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển.
Nhưng tối nay, hắn rốt cuộc hiểu ra rằng, đôi khi quá vững tin lại là một việc buồn cười.
Thế giới này quá lớn, lớn đến mức Phương Giải biết cho dù cả đời hắn cũng không đi được hết. Thành Phan Cố lại quá nhỏ, dài không qua ba dặm rưỡi, rộng không quá ba dặm.
Nhưng một cái thành nho nhỏ trong thế giới rất lớn này lại cất giấu nhiều cao thủ biến thái như vậy. Có thể phế bỏ hai cao thủ Lục Phẩm thượng một cách đơn giản. Đoán chừng thực lực của lão bản nương cũng phải là Thất Phẩm thượng, thậm chí là Bát Phẩm. Phương Giải thực không hiểu, lão bản nương thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xinh, làm sao trong cơ thể lại tích lũy nhiều năng lượng như vậy. Giết hai cao thủ Lục Phẩm thượng, có vẻ như còn dễ dàng hơn giết hai con gà.
Còn lão già què kia, đâu có chút phong phạm nào của thế ngoại cao nhân? Mặc bộ áo da cũ nát, một cái hồ lô rượu to như cái đầu người một mực treo ở thắt lưng. Bên trong là loại rượu rẻ mạt nhất. Mỗi lần nhìn thấy ông ta, đều có cảm giác như sự hiện hữu của ông ta khiến cho Hồng Tụ Chiêu bị giảm đi vài cấp bậc vậy.
Thế ngoại cao nhân nên có dạng gì?
Cho dù không phải là áo trắng bồng bềnh, cho dù không phải là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, cũng phải nhìn thuận mắt chút. Tay giơ cao trường kiếm lóng lánh, nói một tiếng "Yêu nghiệt còn không mau hiện hình"! Rồi sau đó thoải mái hàng yêu trừ ma. Cuối cùng giẫm lên phi kiếm, nói một tiếng Đi, rồi cả người cả kiếm biến mất vô tung vô ảnh.
Cho dù là chán nản, ít nhất cũng phải ra dáng chút. Vậy mà lão già què này, thoạt nhìn như một trận gió có thể thổi ngã lão. Người thì gầy như que củi, ngoại trừ xương ra, chỉ còn da. Lại nhìn khuôn mặt xấu xí, hèn mọn bỉ ổi kia của lão, nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy giống như lúc còn trẻ cường gian chưa toại vậy.
Phá vỡ hình tượng.
Triệt để phá vỡ nhân sinh quan, giá trị quan và tình yêu quan của Phương Giải. Lẽ nào đây là hủy tam quan trong truyền thuyết?
Gian nan đứng lên, Phương Giải rất muốn hỏi lão già què một câu, liệu lão có thấy ta là một người có cốt cách thanh kỳ, vạn người không có một, tương lai là tuyệt thể cao thủ hay không? Nhưng hắn lại lo lắng, một cao thủ như lão già què thả cái rắm cũng có thể hất mình bay ra ngoài. Rồi gống như hai tên xui xẻo bị lão bản nương nhét vào tường kia, thì cũng thật quá oan uổng.
Trong Đại Thoại Tây Du, một cái rắm của Tôn Ngộ Không đã thổi bay một đám tiểu yêu. Phương Giải tự mình hiểu lấy. Chút bản lĩnh hiện tại của hắn, tuyệt đối không mạnh hơn những tiểu yêu bị cái rắm thổi bay kia.
- Rốt cuộc ngươi có theo ta hay không?
Lão già què giận dữ, nhìn chăm chú vào Mộc Tiểu Yêu: - Ta đã tìm đồ đệ cả đời, mới tìm được người thuận mắt như ngươi. Nhưng không có nghĩa rằng ta van xin cầu người. Dù những năm qua ở giang hồ, ta sống an phận. Nhưng nhớ lúc trước, ta cũng là một người dậm chân có thể hù chết không ít người. Nếu ngươi lại do dự, vậy thì ta lập tức bước đi, coi như chưa từng gặp qua ngươi. Ta đếm tới năm, nếu ngươi không đáp ứng, cho dù ngươi quỳ xuống van cầu ta, cũng không có tác dụng gì.
- Một!
- Đáp ứng, đáp ứng!
Phương Giải chạy tới gần, cười hắc hắc nói: - Chuyện tốt như vậy, sao có thể không đáp ứng? Nàng ấy là sợ choáng váng đấy mà. Ta đã nói qua với lão quèlão gia gia ngài, nàng là tùy tòng của ta, lời của ta còn hữu dụng hơn lời của bản thân nàng. Từ hôm nay trờ đi, nàng liền là đồ đệ của lão. Việc này ta làm chủ.
- Ngươi có thể làm chủ?
Lão già què hỏi.
Phương Giải gật đầu: - Đương nhiên.
- Tốt!
Lão già què nói:
- Ngươi đi đi, nàng lưu lại.
Phương Giải không nói một lời, xoay người rời đi. Hắn vịn Đại Khuyển lên, vuốt bụi đất trên người Đại Khuyển, cười nói: - Sau này chỉ còn hai chúng ta sống nương tựa vào nhau. Tuy nhiên, nghĩ lại thì thiếu đi một nữ nhân bên cạnh thật có chút không thích ứng. Nhưng lại nghĩchẳng phải có thể tiết kiệm được không ít tiền rượu sao?
Đại Khuyển do dự một lát, nói: - Thực sự để Tiểu Yêu lưu lại?
Phương Giải cười cười, dìu Đại Khuyển đi lên phía trước: - Có phải ngươi từng nói qua, Trầm Khuynh Phiến là sư muội của Tiểu Yêu tỷ?
- Đúng vậy.
- Trầm Khuynh Phiến là cao thủ Bát Phẩm. Ba mươi Tiểu Yêu tỷ cộng lại có phải cũng không đánh thắng được nàng ấy?
- Đúng vậy.
- Cho nên Tiểu Yêu tỷ không phục, trong lòng rất khó chịu. Bởi vì nàng là người có tính cách mạnh mẽ nhất thiên hạ, phải không?
- Đúng vậy.
Phương Giải cười cười, có chút không nỡ nói: - Nàng ấy theo ta mười lăm năm. Mười lăm năm này đều làm việc cho ta. Hiện tại cơ hội tới, dù sao nàng ấy cũng nên vì mình mà là chút chuyện. Dù Trầm Khuynh Phiến cũng bảo vệ ta, nhưng ta càng muốn nhìn xem Tiểu Yêu tỷ làm sao đánh bại được Trầm Khuynh Phiến. Nghĩ tới đó liền sướng
- Sao ta lại cảm thấy khó chịu?
Đại Khuyển nói.
- Bởi vì ngươi không có giác ngộ như ta. Đi nhanh lên, gạ mãi mới có một lần làm từ thiện, đừng để cho ta phải hối hận. Tới Trường An còn phải mất mấy tháng nữa. Không đi sớm làm sao được. Đừng quay đầu nhìn. Đã quyết định thì phong độ chút. Cho dù Tiểu Yêu tỷ gọi lại, chúng ta cũng không thể quay đầu.
- Được hay không?
- Được!
Mộc Tiểu Yêu sẽ không gọi lại, bởi vì nàng theo kịp.
- Ngươi làm gì vậy?
Phương Giải nhìn Mộc Tiểu Yêu cầm theo cái bọc đi theo sau mình, vẻ mặt đau khổ nói: - Gạ mãi mới có cơ hội làm việc vô tư, ngươi không thể thành toàn cho ta được sao? Ngươi làm như vậy, sẽ khiến trong lòng ta rất áy náy, ngươi biết không? Nếu ta đụng phải cơ hội tốt như vậy, thì dù kéo ta ta cũng không đi. Nhưng tiếc rằngta không thể tu hành, đời này chỉ sợ cũng không có cơ hội đóngươi lại làm gì vậy?
Phương Giải bất đắc dĩ khoát tay, hai chân bắt đầu đạp loạn lên.
Mộc Tiểu Yêu không nói một lời, xách đai lưng của Phương Giải bước về phía trước.
- Ta có thể tự mình đi!
Phương Giải nói.
Mộc Tiểu Yêu trầm mặc đi vài bước: - Ta biết ngươi có thể đi, nhưng trong thành vẫn còn nguy hiểm. Dù ta không cảm giác được lão già què kia, cũng không cảm giác được nữ nhân kia. Nhưng bốn cao thủ mà ta cảm giác được lúc trước, vẫn còn hai người. Ta cự tuyệt lão già què, không biết lão có ra tay giúp chúng ta hay không. Lão bản nương kia cũng không biết lại quản nhàn sự hay không. Cho nên chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi thành. Chỉ cần ra khỏi thành, là Đại Khuyển có thể giấu diếm được bọn chúng.
- Ngươi không biết rằng đã bỏ lỡ một cơ hội thật tốt sao? Không phải ngươi vẫn muốn siêu việt Trầm Khuynh Phiến sao?
Phương Giải một bên giãy dụa, một bên nói.
- Muốn.nằm mơ cũng muốn.
Mộc Tiểu Yêu vừa đi vừa nói:
- Sáu tuổi ta vào sơn môn, đã được sư phụ coi là tương lai của bản môn. Sư phụ nói qua, tương lai người khiến cho sư môn hiển hách chính là ta. Trầm Khuynh Phiến cũng vào sư môn lúc sáu tuổi. Nhưng sau ta ba năm. Lúc nàng vào sơn môn, ta đã là Tam Phẩm thượng. Mà nàng còn chưa khai ngộ. Năm thứ hai nàng vào sơn môn, ta Tứ Phẩm, nàng khai ngộ. Năm thứ ba nàng vào sơn môn, ta Ngũ Phẩm, nàng Tứ Phẩm. Mười hai tuổita cùng ngươi chạy trốn. Tới mười lăm tuổi là Ngũ Phẩm. Từ đó về sau không có tiến triển gì. Mười hai năm, vẫn đứng ở Ngũ Phẩm, không tiến thêm một bước.
- Thực ra từ lúc bắt đầu nàng ấy đã xem thường ta. Bởi vì sau khi nàng ấy vào sơn môn, tất cả những lời sư phụ khen ta đều chuyển dời sang nàng ấy. Sau đó nàng ấy liền trở thành vinh quang của sơn môn. Vài chục năm ta không hề tiến triển, nàng ấy đã là Bát Phẩm thượng. Còn kém một bước nữa liền trở thành Cửu Phẩm tuyệt thế cường giả. Nàng tu hành muộn hơn ta, lại vượt ta quá xa. Sư phụ nói không saiso với nàng ấy, ta chỉ là phàm phu tục tử.
- Sư phụ ngươi có biết ngươi có cảm giác hơn người bình thường không?
Phương Giải hỏi.
- Không biết. Ta chưa từng nói việc này cho ai biết ở sơn môn.
- Cho nên sư phụ ngươi chính là một cặn bã.
Phương Giải cười cười nói: - Cho dù trong thiên hạ không có nhiều cao thủ Bát Phẩm thượng. Nhưng chắc chắn không chỉ mình Trầm Khuynh Phiến. Ta thấy lão già què vừa nãy có vẻ còn ngưu bức hơn Trầm Khuynh Phiến nhiều. Còn có lão bản nương, một khi đánh nhau, Trầm Khuynh Phiến chưa hẳn là đối thủ. Nhưng có thể cảm giác ra được thực lực của địch nhân, trong thiên hạ này chỉ có một mình ngươi mà thôi. Bản lĩnh lợi hại như vậy, chẳng lẽ ngươi còn chưa thấy đủ?
- Cái đó thì tính gì là bản lĩnh? Biết trước nguy hiểm rồi sau đó chạy trối chết?
Thanh âm của Mộc Tiểu Yêu có chút khàn khàn: - Trong mắt ta, còn không hữu dụng bằng có thực lực cường đại.
Đại Khuyển ở bên cạnh nói xen vào: - Ta thấy bản lĩnh đó không tồi. Ta hơn ngươi hai mươi tuổi, tu hành hơn ngươi hai mươi năm, thực lực cũng có bằng ngươi đâu? Nhưng người tu hành cùng ta, mười phần thì đã chết sáu bảy phần. Ta không chết, bởi vì ta có cái mũi tốt nhất. Ta có thể ngửi được sát khí, cho nên vẫn sống tốt.
- Ngươi lớn hơn nàng ấy hai mười tuổi?
Phương Giải kinh ngạc nói: - Thực nhìn không ra!
Đại Khuyển khó được mặt đỏ lên: - Ta mặt non.
Phương Giải không thể tưởng tượng nổi nói: - Ta vẫn cho rằng ngươi hơn nàng ấy ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi.
Đại Khuyển: -..
Phương Giải thấy Mộc Tiểu Yêu nở nụ cười, lập tức khuyên nhủ: - Ba người chúng ta vượt qua sóng to gió lớn đâu có ít? Đừng nghĩ tới những việc không vui. Hiện tại việc chúng ta cần làm là tới thành Trường An gây họa cho đế đô của Đại Tùy. Đến lúc đó, phong hoa tuyệt đại Tiểu Yêu tỷ vừa vào thành Trường An, cũng không biết có bao nhiêu cao thủ Cửu Phẩm quỳ dưới váy của ngươi, khẩn cầu ngươi thu bọn họ làm đồ đệ!
- Thúi lắm!
Không biết từ khi nào, lão già què chợt xuất hiện ở trước mặt bọn họ: - Ngươi cho rằng cao thủ Cửu Phẩm là đại thẩm bán thức ăn ở chợ? Tùy tiện một người chính là Cửu Phẩm? Cả Đại Tùy, cao thủ Cửu Phẩm cũng có thể đếm được! Khiến cao thủ Cửu Phẩm quỳ xuống, Hoàng Đế Đại Tùy cũng không dám miễn cưỡng!
Lão già què liếc nhìn Phương Giải, ánh mắt chuyển sang Mộc Tiểu Yêu, thanh âm trở nên nhu hòa: - Ngươi nên suy nghĩ thêm. Ta là người tuyển đồ đệ rất nghiêm. Bằng không sao tới cái tuổi này rồi còn chưa có một đồ đệ nào? Bỏ lỡ ta, ngươi sẽ phải hối hận cả đời. Ta hỏi lại ngươi, rốt cuộc ngươi có đáp ứng hay không?
Mộc Tiểu Yêu nhìn Phương Giải, chăm chú nói: - Hắn đi chỗ nào, ta đi chỗ đó. Hắn ở nơi nào, ta ở chỗ đó.
- Quyết tuyệt như vậy? Ta lại khuyên ngươi lần nữa, cũng nói rõ cho ngươi biết. Ta là một trong số không nhiều cao thủ Cửu Phẩm của thiên hạ này. Ngươi đừng tưởng rằng cao thủ Cửu Phẩm có rất nhiều. Thiên hạ tuy lớn, nhưng có thể tu luyện tới Cửu Phẩm lại rất ít. Có phải do ta xuất hiện quá đơn giản, khiến ngươi không tin ta? Nếu không ta bộc lộ chút bản lĩnh, cam đoan ngươi sẽ chấn động!
Mộc Tiểu Yêu lắc đầu: - Ngươi không thu hắn, ta không đi với ngươi.
Lão già què tức giận hỏi: - Ngươi có biết chính ngươi bỏ lỡ gì không? Ngươi có biết cho dù là Hoàng Đế Đại Tùy, cũng đừng hòng khiến một cao thủ Cửu Phẩm quỳ xuống không? Ngươi có biết cả thiên hạ này, có mấy cao thủ Cửu Phẩm không?
Mộc Tiểu Yêu lần nữa nhấc đại lưng của Phương Giải lên, không quay đầu đi về phía trước.
Bịch một tiếng, lão già què quỳ xuống đất, thanh âm mang theo vẻ nức nở, cầu khẩn: - Ta van cầu ngươi được hay không? Ngươi đáp ứng làm đồ đệ của ta đi. Ta cho ngươi dập đầu vậy? Gặp được một hạt mầm tốt thật không dễ dàng a. Tên sư phụ vô liêm sỉ trước kia của ngươi không nhìn ra tiềm chất của ngươi, là do hắn mắt chó nhìn người thấp! Ngươi lưu lại được không? Ngươingươi bước bước nữangươi bước bước bước nữa, ta sẽ tự phế!
Bình luận truyện