Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 667: Phương Giải và Triều Lộ đao



Một người không biết bước tiếp theo của kẻ thù, cho dù người đó biết rằng kẻ thù yếu hơn mình, nhưng vẫn có điều kiêng kỵ. Hiện tại La Diệu đang rơi vào tình cảnh đó. Với tu vị của Phương Giải, chắc chắn không phải là đối thủ của y. Nhưng Phương Giải lại dựa vào những thứ khác để khiến cho La Diệu có một cảm giác nguy cơ.

Rương chứa A Mạc Tát bị La Diệu mở ra.

Một giây trước La Diệu còn tưởng rằng Phương Giải trốn cùng rương với A Mạc Tát, nhưng một giây sau y liền từ bỏ suy nghĩ này. Phương Giải sao có thể dễ dàng để cho y đoán ra như vậy? Nếu dễ dàng đoán ra được chân tướng như vậy, Phương Giải cũng không cần hao hết tâm tư bố trí những thủ đoạn nhỏ này.

Cho nên trong chớp mắt cái rương mở ra, La Diệu lui về phía sau, tay nắm thành trảo, nguyên khí thiên địa biến thành Đại La Phật Thủ nắm lấy A Mạc Tát ở trong rương. Mà ở khoảnh khắc bắt lấy A Mạc Tát, đồng tử La Diệu co lại!

Bắt được không chỉ là A Mạc Tát!

Kinh hỉ!

Kinh hỉ bất ngờ!

Đại La Phật Thủ lôi A Mạc Tát từ trong rương đi ra, mà ngươi giấu ở phía dưới A Mạc Tát cũng được đồng thời lôi ra. Người này đóng chặt hai mắt, không có tiếng tim đập, thậm chí không có hô hấp, mặc một bộ áo bào đen, dáng người cao ngất, diện mạo tuấn tú, không phải là Phương Giải thì là ai?

- Khiếm khuyết của Quy Tức Pháp!

La Diệu không nhịn được hô nhỏ một tiếng.

Quy Tức Pháp có thể giả chết, cho dù người khám nghiệm tử thi phong phú nhất cũng không nhìn ra sơ hở. Cho dù là người có tu vị như La Diệu cũng không xác định được. Nhưng một khi Quy Tức Pháp thi triển ra, sẽ khiến cho người thi triển lâm vào sự ngủ say không thể kháng cự được.

La Diệu lập tức hiểu, Phương Giải đích thực là muốn giấu dưới người A Mạc Tát để tập kích y. Nhưng Phương Giải biết rằng sau khi mình sử dụng Quy Tức Đại Pháp, ở trong một thời gian ngắn sẽ rơi vào trạng thái không phòng bị, cho nên hắn mới dùng mấy thủ đoạn nhỏ nhoi kia để câu giờ!

Lúc trước là La Diệu nghĩ quá nhiều.

Y tưởng Phương Giải bố trí những thủ đoạn này, mục đích là để y không dám sử dụng Nghiệp Hỏa, hoặc là khiến cho tâm y loạn, hoặc là khiến y kiêng kỵ với những cái rương. Nhưng trên thực tế, những thủ đoạn nhỏ này chỉ là để Phương Giải kéo dài thời gian. Phương Giải cần có thời gian để khiến mình thoát khỏi tình trạng giả chết. Đáng tiếc rằng, hắn không ngờ La Diệu lại phát hiện chỗ hắn ẩn mình nhanh như vậy.

Lúc này, mắt của Phương Giải vẫn nhắm chặt, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống. Trong tay hắn còn nắm thanh tuyệt thế thần binh Triều Lộ đao. Mặc dù cách một khoảng cách xa, La Diệu vẫn có thể cảm nhận được hàn khí trên thanh đao. Thanh đao này nhất định là dùng nguyên liệu đặc thù tạo thành, cho nên lúc đầu La Diệu cảm thấy được một hàn khí mỏng manh, chỉ là không ngờ đó là khí tức từ Triều Lộ đao.

La Diệu nhìn hai người bị mình bắt lên không trùng, khóe miệng hơi nhếch.

Thiếu niên này, nghìn tính vạn tính, chỉ một cái sơ sẩy đã khiến cho tất cả tính kể trở thành bong bóng. Hiện giờ La Diệu có một sự kích động muốn cất tiếng cười to. Y vung tay lên, đẩy A Mạc Tát sang một bên, sau đó co tay lại, Phương Giải ở trên không trung chậm rãi bay tới chỗ y.

Keng một tiếng.

Triều Lộ đao rời khỏi tay Phương Giải rơi xuống đất, phát ra một thanh âm thanh thúy.

La Diệu nhìn Phương Giải không hề có năng lực chống cự, sự kinh hỉ khiến y nghĩ tới hai mươi năm trước lúc y nhìn thấy Phương Giải mới chỉ là đứa bé. Lúc đó, khi y phát hiện đứa bé đó không ngờ lại là Nguyên Thể trời sinh, y kinh hỉ tột đỉnh! Y biết Đại Luân Minh Vương luôn truy tìm cái gì, cho nên y hiểu giá trị của đứa bé này!

Hiện tại, đứa bé đã lớn lên.

Hiện tại, thân thể kia sắp thuộc về y.

Bàn tay của La Diệu khẽ run, y thật không ngờ rằng mình lại thành công một cách dễ dàng như vậy. Phương Giải quá thông minh, thông minh tới mức tự tin. Hắn cho rằng bản thân tính toán không bỏ sót, nhưng sai lầm một chút ở thời gian khiến cho mọi tính toán của y đổ xuống sông xuống bể. La Diệu đoán nếu mở cái rương thứ hai, sẽ bị vài thủ đoạn của nhỏ cuốn chân một lúc. Lúc đó Phương Giải tỉnh lại trong cái rương chứa A Mạc Tát nhất định sẽ tấn công bất ngờ. Nhưng La Diệu chỉ mở một cái rương, không động tới cái rương thứ hai.

Bàn tay của La Diệu, cơ hồ chạm vào Phương Giải đang ngủ say.

Phương Giải giống như miếng thịt đặt trên thớt, như một con gà đã vặt sạch lông, mặc cho người chém giết.

Ngay một khắc này!

Một sự khủng hoảng đột nhiên sinh ra trong lòng La Diệu khiến y nỏi lên cảnh giác. Y chợt xoay người, trong nháy mắt, Nghiệp Hỏa bao phủ toàn thân. Ầm một tiếng, A Mạc Tát vốn hôn mê bất tỉnh bỗng nhiên ngồi dậy, rút một thanh trường đao từ ống tay áo chém về phía La Diệu.

Đao này, không ngờ cũng là Triều Lộ đao!

Đao và Nghiệp Hỏa chạm vào nhau phát ra phát ra tiếng lách cách. Nghiệp Hỏa ngăn cản được trường đao, nhanh chóng tràn lên thân đao. A Mạc Tát lập tức bỏ thanh đao ra, thanh đao rất nhanh bị Nghiệp Hỏa nuốt chửng.

- Tại sao là ngươi!

La Diệu rống giận, tung một quyền vào ngực A Mạc Tát.

Sau khi đánh ra một quyền này, La Diệu mới phát hiện mình bị lừa!

A Mạc Tát vẫn nhắm chặt hai mắt.

La Diệu muốn thu hồi quyền ý thì đã chậm. Quyền phong giống như nộ long đánh vào ngực A Mạc Tát. La Diệu có thể nghe thấy tiếng xương gãy vang lên rõ ràng ở trong ngực A Mạc Tát. Cho dù A Mạc Tát còn đang hôn mệ, nhưng vẫn phun ra máu, trong máu xen lẫn thịt nát.

- Không!

La Diệu rống lên một tiếng, đi nhanh tới muốn tiếp lấy A Mạc Tát bị một quyền của mình đánh bay.

Nhưng ở ngay lúc này!

Phương Giải vốn không có sự sống bỗng nhiên nghiêng người đứng dậy, nhặt lấy Triều Lộ đao trên đất đâm mạnh vào lưng La Diệu. Lúc này tâm tình của La Diệu đã rối loạn, triệt để rối loạn. Y muốn đỡ lấy A Mạc Tát, cho nên phía sau không đề phòng.

Không ai ngờ rằng, Phương Giải bỗng nhiên tỉnh giấc.

Dường như hắn luôn chờ đợi thời cơ này, vẫn đợi tới khi tâm tình La Diệu triệt để rối loạn. Để đối phó với một người như La Diệu, phải làm cho y không thể bình tĩnh thì mới có cơ hội thắng.

Thanh đao đâm vào lưng La Diệu nhanh như điện, mà La Diệu căn bản không quay đầu lại!

Cũng không biết là y không kịp, hay là căn bản không phát hiện. Lúc y đỡ được A Mạc Tát từ không trung, cùng lúc đó, đao trong tay Phương Giải đã đâm vào lưng La Diệu. Phốc một tiếng, thanh âm vang lên giống như là đâm xuyên qua một miếng da thuộc. Mũi đao sắc bén đâm vào lưng La Diệu, xuyên tới ngực bên kia, trên đao không có một giọt máu nào.

- Ngươi nghìn tính vạn tính, lại không tính tới một điều.

La Diệu một tay nâng A Mạc Tát, quay đầu lạnh lùng nhìn Phương Giải:

- Nếu đâm thủng trái tim của ta mà khiến ta chết, vậy thì ta đã chết rất nhiều lần rồi.

Y nâng tay kia lên, cổ của Phương Giải đã bị khống chế.





La Diệu một tay nâng A Mạc Tát, một tay bóp cổ Phương Giải. Hai tay của Phương Giải vẫn còn đang nắm Triều Lộ đao, mà thanh đao còn đang mắc kẹt trong thân thể của La Diệu. Thoạt nhìn, dường như mọi tính kế của Phương Giải đều không có ý nghĩa gì. Ở trước mặt một người như La Diệu, bất kỳ tính kế nào đều vô dụng. Y đặt A Mạc Tát sang một bên, bóp cổ Phương Giải, lạnh lùng nhìn người thiếu niên này.

Phốc một tiếng, trên người La Diệu nổi lên ngọn lửa màu vàng. Không giống như Nghiệp Hỏa, ngọn lửa này vàng rực sáng ngời hơn!

Phạm Thiên Nghiệp Hỏa!

Phạm Thiên Nghiệp Hỏa biến thành một một cái lồng ánh sáng, bao bọc La Diệu và Phương Giải vào bên trong. Bên trong cái lồng, giống như là một thế giới khác chỉ thuộc về La Diệu!

Oành!

Một nguồn nhiệt cực nóng bỗng nhiên xuất hiện trên người Phương Giải, theo sau đó là tiếng nổ thật lớn. Lực nổ này có thể so với một kích toàn lực của người đại tu hành khiến cho Phương Giải tan xương nát thịt. Vụ nổ phát ra từ ngực của hắn, gần như là nổ sát cơ thể La Diệu. Cự ly gần như vậy, lực nổ mãnh liệt như vậy, cho dù La Diệu có cơ thể bất tử thì cũng khó mà chống cự được!

Cái lồng tạo ra Phạm Thiên Nghiệp Hỏa nổ tung. Trong nháy mắt cơ thể Phương Giải nổ tung, La Diệu bị lực nổ đẩy bay ra ngoài! Trước ngực của y có một cái động lớn, động lớn này đủ cho một người chui qua! Tất cả xương sườn đều bịt gãy nát, trái tim vốn bị nứt cũng nổ thành cặn bã, không thừa lại chút nào.

Nội tạng cũng bị nổ bay ra ngoài, da dày, phổi, ruột bay lả tả.

Lực nổ mạnh mẽ như vậy, ở khoảng cách gần như vậy, cho dù là La Diệu, vẫn bị thương nặng! Thân thể của y bay ra ngoài đập mạnh vào vách tường, vách tường cứng rắn xuất hiện vô số vết rạn. Bịch một tiếng, La Diệu rơi xuống đất, thân thể nát tan tành.

Ngay một khắc này, cái rương thứ hai đột nhiên mở ra.

Là rương thứ hai.

Cái rương mà La Diệu do dự không mở ra.

Một bóng đen lao ra cực nhanh, rút một thanh trường đao từ phía sau lưng.

Lại là một Phương Giải!

Lại là một Triều Lộ đao!

Phương Giải này cũng mặc một bộ áo màu đen, nhảy lên không trung chém một đao như hình trăng lưỡi liềm xuống La Diệu. Một đao này chứa năm loại khí mạch lực, tạo thành một lực lượng vô cùng mạnh mẽ! Đây mới thực sự là Phương Giải, chuôi đao này mới thực sự là Triều Lộ đao!

Đao ý chém mạnh vào cổ La Diệu, năm loại khí mạch lực tạo thành luồng khí xoáy, tách đầu của La Diệu ra khỏi thể xác! Khí xoay này vừa xuất hiện trên cổ La Diệu, liền càng ngày càng lớn. Thân thể của La Diệu bị quấn vào khí xoáy, phát ra tiếng leng keng như đập vào thép. Khí xoáy này giống như cái máy xay thịt, cắt nát thân thể của La Diệu!

Khí xoáy tỏa ra ánh sáng chói mắt, có năm cái lưỡi đại diện cho năm khí mạch lực, quay cực nhanh. Nhưng chính vì quay quá nhanh, mà nhìn như chuyển động rất chậm. Cơ thể của La Diệu cứng như sắt thép, nhưng đã bị phá nát, cho nên không chịu được lực lượng của khí xoáy, cuối cùng nát thành bã vụn.

Điều quỷ dị là, thịt nát xương gãy, nhưng không có một giọt máu nào.

Đây là một đao ý khiến người ta không thể nào hình dung được. Năm loại khí mạch lực dung hợp, được phát ra từ Triều Lộ đao, có một uy lực khó lường! Mà chỉ một ngày trước, Phương Giải còn chưa biết làm sao phát ra uy lực lớn như vậy.

Một ngày trước, Tang Táp Táp kéo Phương Giải sang một bên, thấp giọng nói cho Phương Giải một bí mật mà các đời Tang gia đã nghiêm lệnh không được truyền ra ngoài. Bí mật này, là về Nguyên Thể của Tang Loạn. Mặc dù chỉ nói vài câu, nhưng đã mở ra một cánh cửa cho Phương Giải, khiến Phương Giải thấy được thiên địa của người kia. Giống như tạo cho Phương Giải một cây cầu lớn, giúp hắn vượt qua lạch trời!

Nhưng nếu chỉ dựa vào bí mật mà Tang Táp Táp nói cho hắn, Phương Giải cũng không có khả năng ngộ ra đao ý này nhanh như vậy. Còn có bút ký mà Vạn lão gia tử đưa cho hắn. Trên bút ký có vẽ cách vận hành khí mạch.





Sau khi chém một đao xuống, Phương Giải không có sự kinh hỉ nào, mà là biến sắc.

Hắn rút đao ra, lại chém một đao vào đầu La Diệu. Đầu của La Diệu còn chưa bị khí xoáy hút vào, Phương Giải sao có thể yên tâm?

Tất cả tính kế, đều vì một đao kia.

Nhưng vẫn còn kém một chút. La Diệu vẫn là La Diệu, là La Diệu độc nhất vô nhị trên đời này.

Cái đầu rơi ra mạnh mẽ bay lên, tránh khỏi đao thứ hai của Phương Giải. Cái đầu cứ bay trôi nổi trên không trung như vậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phương Giải đang đứng cầm đao.

- Tốt…tốt…tốt!

Đầu người liên tục nói ba chữ tốt với Phương Giải, thanh âm như dao sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện