Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 684-1: Cho ngươi trở về làm Vương ((1))
Đi dạo
Có đôi khi giúp đầu óc thoải mái hơn để tự hỏi vấn đề.
Phương Giải cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn, cho nên có chút thống khổ. Hắn biết tay mình đã nhuộm máu rất nhiều người, cũng biết về sau sẽ nhuộm càng nhiều hơn.
Từ sau khi rời khỏi đại doanh quận binh, Phương Giải không biết mình bị làm sao, rơi vào một trạng thái khó có thể kiềm chế. Từ biệt tên ăn mày, Phương Giải đi dạo không có mục đích trên đường cái, luôn cảm thấy trong lòng có một số khúc mắc không thể gỡ bỏ được. Hắn đi trên đường cái, nhìn dòng người qua lại, nhìn các quầy hàng, nhưng những hình ảnh đó căn bản không tiến vào đầu óc.
Vô tình đi tới trước cửa la phủ, Phương Giải bỗng nhiên tỉnh ngộ, trạng thái khó hiểu này, bắt đầu từ sau trận chiến với La Diệu.
Sau trận chiến, Phương Giải tưởng rằng mình có thể bình tĩnh đối mặt. Nhưng nhiều ngày trôi qua, sự bình tĩnh đó rốt cuộc bị sụp một góc. Phương Giải không thể không nhìn thẳng vào tâm tình của mình. Nó rất phưc tạp, phức tạp tới mức ngay cả hắn cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu loại cảm xúc.
Mất mát?
Sợ hãi?
Mê man?
Hắn không xác định. Có lẽ đó là do áp lực lớn trong lòng được gỡ bỏ nên tâm trạng có chút hư không.
Huống chi, cái bóng đen kia không biết là ảo giác hay là thực. Nếu bóng đen là ảo giác, vì sao La Diệu phải chết? Nếu tất cả là ảo giác do La Diệu tạo ra để mê hoặc Phương Giải, vậy thì Phương Giải là người chết mới đúng. Nhưng cuối cùng La Diệu lại chết. Nếu là thật, bóng đen đó rốt cuộc là ai? Vì sao có thể phá Kim Cương Giới của La Diệu một cách dễ dàng như vậy?
Nếu bóng đen kia là giả…
Phương Giải rùng mình một cái…nếu bóng đen kia là gải, là ảo giác mà La Diệu tạo ra, như vậy…chỉ có một lời giải thích hợp lý.
Phương Giải bây giờ, chính là La Diệu.
Kết luận này khiến cho bản thân Phương Giải cũng phải hoảng sợ, tim đập thình thịch.
Nếu bóng đen kia là thật, người này có thể phá vỡ Kim Cương Giới để tiến vào, vậy thì chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, người này cũng là người của Phật tông, có tu vị tương đương với La Diệu, biết nhược điểm của Kim Cương Giới ở chỗ nào. Thứ hai, người này có tu vị cực mạnh, mạnh hơn La Diệu đang bị thương nặng.
Hai khả năng đó, đều khiến cho Phương Giải bất an.
Phương Giải vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của người đó.
Người đó, rốt cuộc là ai?
Đây chính là lý do khiến tâm tình của Phương Giải trở nên phức tạp.
La Diệu là một cây gai trong lòng Phương Giải, người đã chết, nhưng vết đâm vẫn còn.
Đứng trước cửa La phủ, Phương Giải quay đầu nhìn thoáng qua đường cái nhộn nhịp. Hóa ra tên ăn mày nói không sai, lúc này Ung Châu không gặp nguy hiểm cũng không có nạn chiến tranh, cho nên lòng người vẫn còn hướng thiện, bọn họ chào hỏi thân thiện với nhau, ăn mày luôn được bố thí, giống như tên ăn mày mà Phương Giải gặp, thậm chí có thể tích trữ được hai bát cơm. Nhưng lúc người Hột vây thành, rất nhiều dân chạy nạn từ phía nam chạy tới yêu cầu mở cửa thành. Mà dân chúng trong thành thì hô lớn chớ mở.
Phương Giải nhìn lòng bàn tay của mình, sau đó vận chuyển ngũ mạch lực.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, lẩm bẩm nếu ông đưa ta tới đây để làm việc lớn, vậy thì có lẽ ông đã sai rồi. Không nên chuyển thế ta tới cơ thể này.
Việc lớn đó là gì, Phương Giải không nói, kỳ thực hắn cũng không biết.
Phòng ốc sụp đổ trong La phủ đã được thanh lý. Tòa lâu ba tầng bằng gỗ của La Diệu đã bị san bằng. Một nửa La phủ bị hủy bởi Kim Cương Giới, cho dù còn không ít thợ thủ công đang dọn dẹp, nhưng cảnh hoang tàn vẫn diễn ra khắp nơi. Binh linh đang trực ngoài cửa chào hỏi Phương Giải, nhưng Phương Giải căn bản chẳng quan tâm.
Đi vào La phủ, Phương Giải vẫy tay, lập tức có Kiêu Kỵ Giáo chạy tới nghe hắn ra lệnh.
- Mang Hột Vương Đồ Hồn Đa Biệt và Mộ Dung Vĩnh tới đây. Cả Lạc Thu nữa.
Kiêu Kỵ Giáo lên tiếng, vội vàng rời đi.
Sau khi đại phá người Hột, Đồ Hồn Đa Biệt và Mộ Dung Vĩnh bị giam giữ trong đại lao Ung Châu. Còn có cả Tổng Đốc Bình Thương Đạo, người tưởng rằng cơ hội đã tới, nên phái người liên lạc với các nhà, phái cao thủ muốn giết Phương Giải. Hiện giờ, họ Lạc trong cái thành này, hình như chỉ còn mỗi ông ta.
Một thư phòng ở hậu viện đã được sửa sang lại. Phương Giải thích cảm giác cả căn phòng đều là sách. Bất kỳ hành quân tới chỗ nào, hắn đều phân phó một cỗ xe ngựa mang theo sách thu thập được khi đi đường. Phương Giải luôn cho rằng muốn tìm hiểu rõ ràng thế giới này, thì phải đi lại. Muốn tìm hiểu quá khứ của thế giới này, thì phải đọc sách. Phương Giải không yêu cầu quá nghiêm khắc, chỉ cần sách có chữ là hắn đều đọc.
Trên bàn sách đặt một cuốn sách mà hắn đã đọc được một nửa, là một cuốn chuyện xưa của tiền triều Đại Trịnh, kể về một thư sinh nghèo yêu một tiểu thư con nhà giàu, áp lực gia đình khiến đôi lứa phải tự tử. Dường như bất kể là ở kiếp trước hay kiếp này, chuyện xưa như vậy đều có không ít.
Người bị mang vào đầu tiên là Đồ Hồn Đa Biệt. Người từng là Man Vương cao ngạo lúc trước, lúc này đã không còn khí phách bệ vệ nữa rồi. Một phần của Kiêu Kỵ Giáo xuất thân từ Đại Nội Thị Vệ Xử, không ai biết xử lý tội phạm hơn bọn họ, cũng không ai khiến tội phạm phải ngoan ngoãn hơn bọn họ.
Tu vị của Đồ Hồn Đa Biệt không tầm thường, nhưng các huyệt đã bị kim châm phong bế, y còn chưa đạt tới trình độ của Tiêu Nhất Cửu, cho nên chỉ có thể chịu đựng sự tra tấn sống không bằng chết này.
Phương Giải ngẩng đầu nhìn Đồ Hồn Đa Biệt, chỉ cái ghế đối diện:
- Ngồi đi.
Đồ Hồn Đa Biệt hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu:
- Ta ngồi hay không thì đều là kẻ tù tội. Cho dù ngồi xuống thì địa vị cũng không còn.
- Già mồm cãi láo.
Phương Giải cười cười, đặt cuốn sách sang một bên:
- Ngươi là Hột Vương, hơn một nghìn trại lớn nhỏ, mấy trăm bộ tộc của người Hột đều là thần dân của ngươi. Hôm nay mời ngươi tới, là muốn thỉnh giáo ngươi vài việc.
- Hỏi đi.
Đồ Hồn Đa Biệt có vẻ như đã nhìn ra mọi chuyện, giữa hai hàng lông mày xuất hiện tử khí. Con người một khi đã tuyệt vọng, cho dù còn sống, thì tử khí cũng tràn ngập. Điều đó không liên quan gì tới bệnh nặng hay trọng thương, cho dù là một người khỏe mạnh cường tráng, một khi tuyệt vọng, thì tử khí cũng xuất hiện.
- Vấn đề thứ nhất, ngươi muốn sống thêm một thời gian, hay là muốn chết ngay lập tức?
Câu hỏi này khiến Đồ Hồn Đa Biệt sửng sốt, bất kể như thế nào, y cũng không cho rằng mình còn cơ hội sống sót, cho dù là sống thêm một thời gian.
…
…
- Ta sẽ nói thẳng cho ngươi biết.
Phương Giải nhìn Đồ Hồn Đa Biệt, nói:
- Ta muốn động binh với Nam Yến, nhưng ta không quen thuộc với Nam Yến cho lắm. Ta từng tới thành Đại Lý, nhưng cũng chỉ biết một thành đó mà thôi. Ngươi và Mộ Dung Sỉ là đồng minh, tất nhiên là hiểu rõ về Nam Yến hơn ta. Nếu ta cho ngươi một cơ hội lần nữa làm Hột Vương, ngươi có nắm chắc chiêu mộ một đội quân, giúp ta tấn công Nam Yến không?
Đồ Hồn Đa Biệt lập tức hiểu ra, cho nên hy vọng sống sót nảy sinh trong lòng y.
- Chỉ cần Đại tướng quân cho ta trở về, ta tất nhiên có thể triệu tập được một đội quân hùng mạnh. Uy tín của ta ở tộc Hột không có một người nào bằng. Chỉ cần ta xuất hiện ở trước mặt bọn họ, bọn họ chỉ có thể quỳ xuống xưng thần! Hiện tại bộ tộc của ta có thể triệu tập được một đội quân có ít nhất mười vạn người, đều là võ sĩ dũng mãnh. Đại tướng quân, ngài nói có giữ lời không?
- Ta gọi ngươi tới, chẳng lẽ chỉ là để trêu đùa ngươi?
[/CHARGE]
Có đôi khi giúp đầu óc thoải mái hơn để tự hỏi vấn đề.
Phương Giải cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn, cho nên có chút thống khổ. Hắn biết tay mình đã nhuộm máu rất nhiều người, cũng biết về sau sẽ nhuộm càng nhiều hơn.
Từ sau khi rời khỏi đại doanh quận binh, Phương Giải không biết mình bị làm sao, rơi vào một trạng thái khó có thể kiềm chế. Từ biệt tên ăn mày, Phương Giải đi dạo không có mục đích trên đường cái, luôn cảm thấy trong lòng có một số khúc mắc không thể gỡ bỏ được. Hắn đi trên đường cái, nhìn dòng người qua lại, nhìn các quầy hàng, nhưng những hình ảnh đó căn bản không tiến vào đầu óc.
Vô tình đi tới trước cửa la phủ, Phương Giải bỗng nhiên tỉnh ngộ, trạng thái khó hiểu này, bắt đầu từ sau trận chiến với La Diệu.
Sau trận chiến, Phương Giải tưởng rằng mình có thể bình tĩnh đối mặt. Nhưng nhiều ngày trôi qua, sự bình tĩnh đó rốt cuộc bị sụp một góc. Phương Giải không thể không nhìn thẳng vào tâm tình của mình. Nó rất phưc tạp, phức tạp tới mức ngay cả hắn cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu loại cảm xúc.
Mất mát?
Sợ hãi?
Mê man?
Hắn không xác định. Có lẽ đó là do áp lực lớn trong lòng được gỡ bỏ nên tâm trạng có chút hư không.
Huống chi, cái bóng đen kia không biết là ảo giác hay là thực. Nếu bóng đen là ảo giác, vì sao La Diệu phải chết? Nếu tất cả là ảo giác do La Diệu tạo ra để mê hoặc Phương Giải, vậy thì Phương Giải là người chết mới đúng. Nhưng cuối cùng La Diệu lại chết. Nếu là thật, bóng đen đó rốt cuộc là ai? Vì sao có thể phá Kim Cương Giới của La Diệu một cách dễ dàng như vậy?
Nếu bóng đen kia là giả…
Phương Giải rùng mình một cái…nếu bóng đen kia là gải, là ảo giác mà La Diệu tạo ra, như vậy…chỉ có một lời giải thích hợp lý.
Phương Giải bây giờ, chính là La Diệu.
Kết luận này khiến cho bản thân Phương Giải cũng phải hoảng sợ, tim đập thình thịch.
Nếu bóng đen kia là thật, người này có thể phá vỡ Kim Cương Giới để tiến vào, vậy thì chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, người này cũng là người của Phật tông, có tu vị tương đương với La Diệu, biết nhược điểm của Kim Cương Giới ở chỗ nào. Thứ hai, người này có tu vị cực mạnh, mạnh hơn La Diệu đang bị thương nặng.
Hai khả năng đó, đều khiến cho Phương Giải bất an.
Phương Giải vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của người đó.
Người đó, rốt cuộc là ai?
Đây chính là lý do khiến tâm tình của Phương Giải trở nên phức tạp.
La Diệu là một cây gai trong lòng Phương Giải, người đã chết, nhưng vết đâm vẫn còn.
Đứng trước cửa La phủ, Phương Giải quay đầu nhìn thoáng qua đường cái nhộn nhịp. Hóa ra tên ăn mày nói không sai, lúc này Ung Châu không gặp nguy hiểm cũng không có nạn chiến tranh, cho nên lòng người vẫn còn hướng thiện, bọn họ chào hỏi thân thiện với nhau, ăn mày luôn được bố thí, giống như tên ăn mày mà Phương Giải gặp, thậm chí có thể tích trữ được hai bát cơm. Nhưng lúc người Hột vây thành, rất nhiều dân chạy nạn từ phía nam chạy tới yêu cầu mở cửa thành. Mà dân chúng trong thành thì hô lớn chớ mở.
Phương Giải nhìn lòng bàn tay của mình, sau đó vận chuyển ngũ mạch lực.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, lẩm bẩm nếu ông đưa ta tới đây để làm việc lớn, vậy thì có lẽ ông đã sai rồi. Không nên chuyển thế ta tới cơ thể này.
Việc lớn đó là gì, Phương Giải không nói, kỳ thực hắn cũng không biết.
Phòng ốc sụp đổ trong La phủ đã được thanh lý. Tòa lâu ba tầng bằng gỗ của La Diệu đã bị san bằng. Một nửa La phủ bị hủy bởi Kim Cương Giới, cho dù còn không ít thợ thủ công đang dọn dẹp, nhưng cảnh hoang tàn vẫn diễn ra khắp nơi. Binh linh đang trực ngoài cửa chào hỏi Phương Giải, nhưng Phương Giải căn bản chẳng quan tâm.
Đi vào La phủ, Phương Giải vẫy tay, lập tức có Kiêu Kỵ Giáo chạy tới nghe hắn ra lệnh.
- Mang Hột Vương Đồ Hồn Đa Biệt và Mộ Dung Vĩnh tới đây. Cả Lạc Thu nữa.
Kiêu Kỵ Giáo lên tiếng, vội vàng rời đi.
Sau khi đại phá người Hột, Đồ Hồn Đa Biệt và Mộ Dung Vĩnh bị giam giữ trong đại lao Ung Châu. Còn có cả Tổng Đốc Bình Thương Đạo, người tưởng rằng cơ hội đã tới, nên phái người liên lạc với các nhà, phái cao thủ muốn giết Phương Giải. Hiện giờ, họ Lạc trong cái thành này, hình như chỉ còn mỗi ông ta.
Một thư phòng ở hậu viện đã được sửa sang lại. Phương Giải thích cảm giác cả căn phòng đều là sách. Bất kỳ hành quân tới chỗ nào, hắn đều phân phó một cỗ xe ngựa mang theo sách thu thập được khi đi đường. Phương Giải luôn cho rằng muốn tìm hiểu rõ ràng thế giới này, thì phải đi lại. Muốn tìm hiểu quá khứ của thế giới này, thì phải đọc sách. Phương Giải không yêu cầu quá nghiêm khắc, chỉ cần sách có chữ là hắn đều đọc.
Trên bàn sách đặt một cuốn sách mà hắn đã đọc được một nửa, là một cuốn chuyện xưa của tiền triều Đại Trịnh, kể về một thư sinh nghèo yêu một tiểu thư con nhà giàu, áp lực gia đình khiến đôi lứa phải tự tử. Dường như bất kể là ở kiếp trước hay kiếp này, chuyện xưa như vậy đều có không ít.
Người bị mang vào đầu tiên là Đồ Hồn Đa Biệt. Người từng là Man Vương cao ngạo lúc trước, lúc này đã không còn khí phách bệ vệ nữa rồi. Một phần của Kiêu Kỵ Giáo xuất thân từ Đại Nội Thị Vệ Xử, không ai biết xử lý tội phạm hơn bọn họ, cũng không ai khiến tội phạm phải ngoan ngoãn hơn bọn họ.
Tu vị của Đồ Hồn Đa Biệt không tầm thường, nhưng các huyệt đã bị kim châm phong bế, y còn chưa đạt tới trình độ của Tiêu Nhất Cửu, cho nên chỉ có thể chịu đựng sự tra tấn sống không bằng chết này.
Phương Giải ngẩng đầu nhìn Đồ Hồn Đa Biệt, chỉ cái ghế đối diện:
- Ngồi đi.
Đồ Hồn Đa Biệt hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu:
- Ta ngồi hay không thì đều là kẻ tù tội. Cho dù ngồi xuống thì địa vị cũng không còn.
- Già mồm cãi láo.
Phương Giải cười cười, đặt cuốn sách sang một bên:
- Ngươi là Hột Vương, hơn một nghìn trại lớn nhỏ, mấy trăm bộ tộc của người Hột đều là thần dân của ngươi. Hôm nay mời ngươi tới, là muốn thỉnh giáo ngươi vài việc.
- Hỏi đi.
Đồ Hồn Đa Biệt có vẻ như đã nhìn ra mọi chuyện, giữa hai hàng lông mày xuất hiện tử khí. Con người một khi đã tuyệt vọng, cho dù còn sống, thì tử khí cũng tràn ngập. Điều đó không liên quan gì tới bệnh nặng hay trọng thương, cho dù là một người khỏe mạnh cường tráng, một khi tuyệt vọng, thì tử khí cũng xuất hiện.
- Vấn đề thứ nhất, ngươi muốn sống thêm một thời gian, hay là muốn chết ngay lập tức?
Câu hỏi này khiến Đồ Hồn Đa Biệt sửng sốt, bất kể như thế nào, y cũng không cho rằng mình còn cơ hội sống sót, cho dù là sống thêm một thời gian.
…
…
- Ta sẽ nói thẳng cho ngươi biết.
Phương Giải nhìn Đồ Hồn Đa Biệt, nói:
- Ta muốn động binh với Nam Yến, nhưng ta không quen thuộc với Nam Yến cho lắm. Ta từng tới thành Đại Lý, nhưng cũng chỉ biết một thành đó mà thôi. Ngươi và Mộ Dung Sỉ là đồng minh, tất nhiên là hiểu rõ về Nam Yến hơn ta. Nếu ta cho ngươi một cơ hội lần nữa làm Hột Vương, ngươi có nắm chắc chiêu mộ một đội quân, giúp ta tấn công Nam Yến không?
Đồ Hồn Đa Biệt lập tức hiểu ra, cho nên hy vọng sống sót nảy sinh trong lòng y.
- Chỉ cần Đại tướng quân cho ta trở về, ta tất nhiên có thể triệu tập được một đội quân hùng mạnh. Uy tín của ta ở tộc Hột không có một người nào bằng. Chỉ cần ta xuất hiện ở trước mặt bọn họ, bọn họ chỉ có thể quỳ xuống xưng thần! Hiện tại bộ tộc của ta có thể triệu tập được một đội quân có ít nhất mười vạn người, đều là võ sĩ dũng mãnh. Đại tướng quân, ngài nói có giữ lời không?
- Ta gọi ngươi tới, chẳng lẽ chỉ là để trêu đùa ngươi?
[/CHARGE]
Bình luận truyện