Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 694-1: Một đao
Một chùy của Phác Hổ
Khiến người từ lòng sông nhảy lên nát nửa người.
Y đẩy Đàm Thanh Ca tránh sang một bên, sau đó quay đầu lại nhìn Đàm Thanh Ca như có thâm ý. Đàm Thanh Ca hiểu vì sao Phác Hổ có ánh mắt đó, cho nên y hơi sửng sốt. Trong nháy mắt ngây người, Phác Hổ đã nhảy lên tiếp lấy cây đại chùy, sau đó đập mạnh xuống lòng sông.
Ầm một tiếng!
Một chùy này tạo ra hố sâu trên sông lớn, thật giống như quả bom nặng hàng tấn phát nổ. Nơi cây chùy hạ xuống, nước tản sang một bên. Có ít nhất bốn năm thích khách ở trong lòng sông bị lực xung kích đánh chết. Nhất là thích khách ở vị trí trung tâm, thi thể bị dập nát không còn bộ phận nào đầy đủ.
Phác Hổ vẫy tay một cái, cây đại chùy lại bay trở về.
- Cũng không biết là kẻ nào phái tới, toàn một đám rác rưởi. Coi thường ta à?
Nói xong câu đó, y liền nhảy xuống sông. Đàm Thanh Ca hoảng sợ, chạy tới mép thuyền nhìn xuống:
- Không biết bơi, chớ có lặn xuống!
Vừa mới hô xong, Đàm Thanh Ca liền sửng sốt.
Thiếu niên đen đúa cường tráng kia sau khi rơi xuống nước, nước sông như gặp phải khắc tinh tách sang một bên. Hắc tiểu tử này dựa vào nội kình vô biên vô tận tách dòng sông ra. Trong phạm vị hai mét xung quanh cơ thể, không có một giọt nước nào lại gần.
Đi trong sông lớn, như giẫm trên đất bằng.
Phác Hổ vẫy tay một cái, một thích khách bị hút tới. Y dùng tay trái hút đầu của thích khách, cổ tay vặn một ái, một đầu người liền đứt lìa. Sau đó y tùy tiện ném, đầu người bay nhanh như tia chớp, đập vỡ sọ một khác ở trong lòng sông.
Y không biết bơi, nhưng có thể khiến nước sông phải tách ra.
Thích khách nhảy lên thuyền lớn thấy Phác Hổ tiến vào dòng sông, do dự một lát lại nhảy xuống. Chỉ còn lại ba tới năm người lao tới Đàm Thanh Ca. Đàm Thanh Ca không ngừng lùi về đằng sau, tay vẫn đặt lên chuôi kiếm, tựa hồ không dám rút kiếm. May mà trên thuyền lớn không thiếu binh lính áo giáp. Mặc dù thuyền lớn không ngừng lay động khiến bước chân không ổn định, nhưng không có người nào lùi bước, đều vọt tới tiếp đón đám thích khách.
Ít nhất hai mươi thích khách bao vây Phác Hổ, cảnh tượng khá là quỷ dị. Phác Hổ ở trong lòng sông, bên người lại không có giọt nước nào. Xung quanh y như có một bức tường vô hình, ngăn cản nước chạm vào. Mà thích khách đều ở trong nước, bơi quanh giống như đàn cá mập.
Dường như kiêng kỵ với tu vị của Phác Hổ, nên đám thích khách không dám lại gần.
Trên thuyền lớn, Đàm Thanh Ca vẫn không dám rút kiếm, sắc mặt xanh mét lui về phía sau mấy chục bước, sau đó chui vào khoang thuyền. Ở phía sau y, mười mấy binh lính áo giáp bao vây ba tới năm thích khách. Luận về tu vị, đám thích khách này hiển nhiên mạnh hơn binh lính áo giáp rất nhiều. Nhưng điều khiến người ta kinh dị chính là, đám binh lính áo giáp này hung hãn không sợ chết, nếu một chiêu không thể giết được bọn họ, bọn họ sẽ tiếp tục tấn công về phía trước.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một thích khách che mặt không biết từ nơi nào tới, nhẹ tênh đứng trên cột buồm, lạnh lùng cúi đầu nhìn Phác Hổ đang quần chiến với thích khách trong nước.
Một thích khách bơi ở phía sau Phác Hổ bỗng nhiên xuất chiêu. Một đạo kiếm ý xé rách dòng nước lao thẳng tới lưng Phác Hổ. Phác Hổ không quay đầu lại, đại chùy chuẩn xác đập nát đầu thích khách kia. Trong nháy mắt y ra tay, ít nhất có năm thích khách đồng thời bơi tới, dùng mọi chiêu thức tấn công Phác Hổ.
Phác Hổ có một đôi đại chùy, nhưng y chỉ mang theo một cái bên người.
Cũng không biết vì sao, một cây đại chùy khác lại để ở Trường An.
Đã không còn binh khí, dường như đám thích khách này nhìn thấy cơ hội ra tay. Nhưng không ngờ rằng, Phác Hổ không có binh khí trong tay càng thêm hung ác. Y di chuyển mạnh mẽ về phía trước, dùng một tốc độ khó có thể hình dung ngăn cản một thích khách, nắm tóc của thích khách này rồi giật cái đầu xuống. Sau đó y quay người bắt lấy chân một thích khách, trực tiếp xé xác thích khách thành hai mảnh. Ngay lập tức dòng sông bị máu nhuộm đỏ.
Thực lực của đám thích khách kém xa y.
Phác Hổ thoạt nhìn giống như đang đùa bỡn bọn họ. Dù không biết bơi lặn nhưng y dựa vào tốc độ tuyệt đối đuổi theo sau thích khách, rồi xé xác từng người một.
Sau khi xé xác sáu bảy người, đám thích khách còn sống đâu dám dừng lại, đều xoay người bơi về phía xa xa. Phác Hổ cười lạnh, duỗi thẳng hai tay về phía trước. Trong nháy mắt, nội kình biến thành hơn mười hai cánh tay chia nhau bay ra ngoài. Chớp mắt đuổi theo thích khách chạy trốn, cầm lấy hai chân rồi xé thành hai mảnh.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, màu đỏ đã nhuộm cả mảng sông.
Tàn thi nổi lên mặt nước, rồi chảy xuôi theo con sông.
Đúng lúc này, vang lên một tiếng thật lớn. Thuyền lớn đã bị thích khách đục thủng. Nước chảy rất nhanh vào trong khoang thuyền, khiến thuyền nghiêng sang một bên. Binh sĩ áo giáp trên thuyền lớn bắt đầu hoảng loạn, ngã trái ngã phải rồi rơi tõm xuống nước. Đám binh lính áo giáp này vừa rơi xuống nước liền chìm sâu xuống sông, không thấy ai nổi lên.
Thích khách dưới nước đều nhảy lên thuyền, bắt đầu giết người.
Ánh mắt của Phác Hổ trở nên nghiêm nghị, di chuyển cấp tốc tới một bên thuyền, một tay bám thành thuyền, trực tiếp nâng con thuyền lớn lên.
Thuyền lớn đang bị nghiêng, được y dựng thăng bằng lại.
Thuyền lớn vốn đã rất nặng, cộng thêm nước chảy vào khoang thuyền, khiến thuyền càng thêm nặng!
Mà ngay lúc này, thích khách đứng trên cột buồm liền động.
Y nhẹ nhàng nhảy từ cột buồm xuống, ở giữa không trung dùng tay tạo thành đao chém về phía Phác Hổ!
…
…
Đao khí
Đao khí giống như có thể chém đứt đôi thiên địa.
Đao ý từ trên trời chém xuống, khí thế còn vô biên hơn cả sông lớn! Ý cảnh của đao kia khó có thể hình dung được. Nhưng không thể nghi ngờ rằng, đó là một đao cực kỳ đơn giản, không chút phức tạp hay hoa hòe hoa sói gì, chỉ là đao ý đơn giản. Từ trên trời chém xuống, thẳng tới Phác Hổ đang dùng một tay nâng thuyền.
Nếu Phác Hổ di chuyển để né tránh, thì thuyền lớn sẽ tiếp tục nghiêng, mấy trăm binh lính áo giáp trên thuyền lớn sẽ chôn thân dưới đáy nước. Không nói tới đám binh lính áo giáp kia có biết bơi hay không, nhưng chỉ cần bộ áo giáp nặng nề trên người bọn họ là có thể khiến bọn họ chìm rất nhanh xuống sông. Cho dù biết bơi cũng vô dụng.
Cho nên, Phác Hổ không hề động.
Đao ý từ đỉnh đầu y chém xuống, như muốn chém đứt đôi sông lớn!
Con sông có thể đứng trong năm con sông lớn nhất của Trung Nguyên này, lại bị một đao chém đứt đôi! Giống như có một lưỡi đao dài mấy trăm mét chém xuống con sông, chia con sông ra làm hai nửa.
Rút đao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh. Nhưng một đạo kia có đao thế rất hung hăng, khiến cho nước của sông lớn phải dừng lại vài giây đồng hồ! Đao ý sắc bén như vậy chém xuống, mà Phác Hổ thì đứng mũi chịu sào.
Y không phải là nước, nước bị tách ra rồi lại hòa vào.
Y một tay nâng thuyền lớn, chỉ còn một tay để đối địch.
Nhưng dường như y vẫn không có một chút sợ hãi.
Phác Hổ vung tay trái lên bầu trời, dùng một quyền nghênh đón. Nắm tay rất nhỏ, so với đao khí mà nói, bàn tay càng nhỏ bé hơn. Nội kình biến ảo ở giữa không trung, từ lòng bàn tay tiến về phía trước.
Đao ý chém xuống, cắt đứt nội kình từ bàn tay. Nhưng nắm tay vừa bị cắt vỡ lại rất nhanh tập hợp lại. Cứ thế, đao ý chém xuống, nắm tay không ngừng bị cắt đứt rồi lại hợp lại. Cứ như thế bảy mươi bảy lần, khiến thế đao chậm lại.
Lúc đao ý dừng lại ở bàn tay Phác Hổ, thì nó đã nhạt đi không ít.
Phốc!
Bàn tay trái của Phác Hổ bị cắt một đường, đó là do đao ý sắc bén tạo ra. Trong nháy mắt đao ý tiếp xúc với cánh tay, y quát lên một tiếng, dùng tay không cứng rắn tiếp lấy đao ý.
Mà một giây sau, sông lớn mới bị bổ ra.
Nói cách khác, bổ sông lớn không phải là đao ý.
Đao ý bị Phác Hổ giơ cao, mà bổ ra sông lớn là do quán tính của đao thế. Áp lực chân chính của một đao kia vẫn còn ở trên người Phác Hổ. Dù vậy, sông lớn vẫn bị đứt thành hai nửa.
- Hảo đao!
Phác Hổ ngửa mặt lên trời rống một tiếng thật lớn!
Tiếng hét như tiếng hổ gầm!
Như rồng ngâm!
Y vung mạnh tay một cái, thuyền lớn bay lên trời rồi rơi bịch xuống bờ sông. Lực ném này đâu chỉ ngàn cân, nhất là Phác Hổ vẫn còn đang ở trong lòng sông.
Cho dù mười con voi lớn có thể kéo thuyền đi, nhưng sao có thể ném thuyền lớn lên bờ được?
Phác Hổ nhảy lên bờ sông, vẫy tay một cái, chùy lớn lại bay trở về tay y.
Y ngẩng đầu nhìn người mặc áo đen lơ lửng trên trời:
- Tới đây, cho ta xem một đao nữa của ngươi!
- Đao ý giống như tiếng trống trận thúc giục binh lính, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái. Nhưng thêm hai, ba tiếng trống, thì tinh thần sẽ suy kiệt…
Người mặc áo đen lơ lửng giữa không trung giống như thần tiên, chậm rãi lắc đầu:
- Một đao của ta còn không thể giết được ngươi, vậy thì thêm đao thứ hai làm gì? Ngươi ở trong nước không có chỗ mượn lực, tu vị giảm ba phần. Ngươi dùng một cánh tay nâng thuyền, tu vị lại giảm hai phần. Ngươi dùng một nửa tu vị đã có thể tiếp được một đao toàn lực của ta. Nếu ta lại đánh thêm một đao chẳng phải khiến người khác chê cười.
Nói xong câu đó, người mặc áo đen xoay người bay đi. Khinh công của y vô cùng cao, có thể vận chuyển nội kình vào ống tay áo để lơ lửng không trung, còn có thể lướt người bay trên trời. Hiển nhiên nội kình cực kỳ hùng hậu.
- Tướng quân!
Binh sĩ áo giáp nhảy xuống thuyền lớn chạy tới, vẻ mặt đầy áy náy:
- Thuộc hạ bảo vệ bất lực, mong tướng quân trách phạt!
- Không phải lỗi của các ngươi…
Phác Hổ giơ cánh tay trái mà mình giấu ở sau lưng, cúi đầu nhìn vết đao trên bàn tay. Vết đao không sâu, nhưng tay y vốn gầy gò không có thịt mấy, cho nên vẫn có thể nhìn thấy xương cốt. Máu chảy rất ít trên lòng bàn tay, hơn nữa còn sền sệt, không chảy nhỏ giọt như máu người bình thường.
Quan trọng nhất, tay của y đang run.
- Người này…rất mạnh.
Y thì thào một câu, sau đó nhìn về phía thuyền lớn bị kẹt trên bờ. Trên boong thuyền, nam tử tuấn tú mặc trường bào thư sinh đang chật vật đứng dậy rồi nhảy xuống thuyền. Nếu không phải có binh lính áo giáp đỡ y, thì có lẽ đã ngã xuống đất rồi. Nhìn y lảo đảo đi đường nhưng tay vẫn đặt trên chuôi kiếm, Phác Hổ lo lắng lúc y ngã xuống kiếm sẽ đâm vào người.
Nếu quả thực như vậy, Đàm Thanh Ca chính là kiếm khách chết uất ức nhất từ trước tới nay.
- Ngươi không sao chứ?
Đàm Thanh Ca vừa chạy về bên này vừa hô.
Phác Hổ lắc đầu cười cười, cười rất rạng rỡ.
Xa xa, thích khách trốn lên bờ bị binh lính áo giáp trên thuyền khác dùng trường sóc ném chết hơn nửa. Trường sóc mà binh lính áo giáp ném ra giống như những tia chớp màu đen, đóng đinh thích khách xuống mặt đất. Thích khách còn thừa lại chạy trối chết, nhưng binh lính áo giáp không đuổi theo, chỉ bắt mấy thích khách bị thương.
Khiến người từ lòng sông nhảy lên nát nửa người.
Y đẩy Đàm Thanh Ca tránh sang một bên, sau đó quay đầu lại nhìn Đàm Thanh Ca như có thâm ý. Đàm Thanh Ca hiểu vì sao Phác Hổ có ánh mắt đó, cho nên y hơi sửng sốt. Trong nháy mắt ngây người, Phác Hổ đã nhảy lên tiếp lấy cây đại chùy, sau đó đập mạnh xuống lòng sông.
Ầm một tiếng!
Một chùy này tạo ra hố sâu trên sông lớn, thật giống như quả bom nặng hàng tấn phát nổ. Nơi cây chùy hạ xuống, nước tản sang một bên. Có ít nhất bốn năm thích khách ở trong lòng sông bị lực xung kích đánh chết. Nhất là thích khách ở vị trí trung tâm, thi thể bị dập nát không còn bộ phận nào đầy đủ.
Phác Hổ vẫy tay một cái, cây đại chùy lại bay trở về.
- Cũng không biết là kẻ nào phái tới, toàn một đám rác rưởi. Coi thường ta à?
Nói xong câu đó, y liền nhảy xuống sông. Đàm Thanh Ca hoảng sợ, chạy tới mép thuyền nhìn xuống:
- Không biết bơi, chớ có lặn xuống!
Vừa mới hô xong, Đàm Thanh Ca liền sửng sốt.
Thiếu niên đen đúa cường tráng kia sau khi rơi xuống nước, nước sông như gặp phải khắc tinh tách sang một bên. Hắc tiểu tử này dựa vào nội kình vô biên vô tận tách dòng sông ra. Trong phạm vị hai mét xung quanh cơ thể, không có một giọt nước nào lại gần.
Đi trong sông lớn, như giẫm trên đất bằng.
Phác Hổ vẫy tay một cái, một thích khách bị hút tới. Y dùng tay trái hút đầu của thích khách, cổ tay vặn một ái, một đầu người liền đứt lìa. Sau đó y tùy tiện ném, đầu người bay nhanh như tia chớp, đập vỡ sọ một khác ở trong lòng sông.
Y không biết bơi, nhưng có thể khiến nước sông phải tách ra.
Thích khách nhảy lên thuyền lớn thấy Phác Hổ tiến vào dòng sông, do dự một lát lại nhảy xuống. Chỉ còn lại ba tới năm người lao tới Đàm Thanh Ca. Đàm Thanh Ca không ngừng lùi về đằng sau, tay vẫn đặt lên chuôi kiếm, tựa hồ không dám rút kiếm. May mà trên thuyền lớn không thiếu binh lính áo giáp. Mặc dù thuyền lớn không ngừng lay động khiến bước chân không ổn định, nhưng không có người nào lùi bước, đều vọt tới tiếp đón đám thích khách.
Ít nhất hai mươi thích khách bao vây Phác Hổ, cảnh tượng khá là quỷ dị. Phác Hổ ở trong lòng sông, bên người lại không có giọt nước nào. Xung quanh y như có một bức tường vô hình, ngăn cản nước chạm vào. Mà thích khách đều ở trong nước, bơi quanh giống như đàn cá mập.
Dường như kiêng kỵ với tu vị của Phác Hổ, nên đám thích khách không dám lại gần.
Trên thuyền lớn, Đàm Thanh Ca vẫn không dám rút kiếm, sắc mặt xanh mét lui về phía sau mấy chục bước, sau đó chui vào khoang thuyền. Ở phía sau y, mười mấy binh lính áo giáp bao vây ba tới năm thích khách. Luận về tu vị, đám thích khách này hiển nhiên mạnh hơn binh lính áo giáp rất nhiều. Nhưng điều khiến người ta kinh dị chính là, đám binh lính áo giáp này hung hãn không sợ chết, nếu một chiêu không thể giết được bọn họ, bọn họ sẽ tiếp tục tấn công về phía trước.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một thích khách che mặt không biết từ nơi nào tới, nhẹ tênh đứng trên cột buồm, lạnh lùng cúi đầu nhìn Phác Hổ đang quần chiến với thích khách trong nước.
Một thích khách bơi ở phía sau Phác Hổ bỗng nhiên xuất chiêu. Một đạo kiếm ý xé rách dòng nước lao thẳng tới lưng Phác Hổ. Phác Hổ không quay đầu lại, đại chùy chuẩn xác đập nát đầu thích khách kia. Trong nháy mắt y ra tay, ít nhất có năm thích khách đồng thời bơi tới, dùng mọi chiêu thức tấn công Phác Hổ.
Phác Hổ có một đôi đại chùy, nhưng y chỉ mang theo một cái bên người.
Cũng không biết vì sao, một cây đại chùy khác lại để ở Trường An.
Đã không còn binh khí, dường như đám thích khách này nhìn thấy cơ hội ra tay. Nhưng không ngờ rằng, Phác Hổ không có binh khí trong tay càng thêm hung ác. Y di chuyển mạnh mẽ về phía trước, dùng một tốc độ khó có thể hình dung ngăn cản một thích khách, nắm tóc của thích khách này rồi giật cái đầu xuống. Sau đó y quay người bắt lấy chân một thích khách, trực tiếp xé xác thích khách thành hai mảnh. Ngay lập tức dòng sông bị máu nhuộm đỏ.
Thực lực của đám thích khách kém xa y.
Phác Hổ thoạt nhìn giống như đang đùa bỡn bọn họ. Dù không biết bơi lặn nhưng y dựa vào tốc độ tuyệt đối đuổi theo sau thích khách, rồi xé xác từng người một.
Sau khi xé xác sáu bảy người, đám thích khách còn sống đâu dám dừng lại, đều xoay người bơi về phía xa xa. Phác Hổ cười lạnh, duỗi thẳng hai tay về phía trước. Trong nháy mắt, nội kình biến thành hơn mười hai cánh tay chia nhau bay ra ngoài. Chớp mắt đuổi theo thích khách chạy trốn, cầm lấy hai chân rồi xé thành hai mảnh.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, màu đỏ đã nhuộm cả mảng sông.
Tàn thi nổi lên mặt nước, rồi chảy xuôi theo con sông.
Đúng lúc này, vang lên một tiếng thật lớn. Thuyền lớn đã bị thích khách đục thủng. Nước chảy rất nhanh vào trong khoang thuyền, khiến thuyền nghiêng sang một bên. Binh sĩ áo giáp trên thuyền lớn bắt đầu hoảng loạn, ngã trái ngã phải rồi rơi tõm xuống nước. Đám binh lính áo giáp này vừa rơi xuống nước liền chìm sâu xuống sông, không thấy ai nổi lên.
Thích khách dưới nước đều nhảy lên thuyền, bắt đầu giết người.
Ánh mắt của Phác Hổ trở nên nghiêm nghị, di chuyển cấp tốc tới một bên thuyền, một tay bám thành thuyền, trực tiếp nâng con thuyền lớn lên.
Thuyền lớn đang bị nghiêng, được y dựng thăng bằng lại.
Thuyền lớn vốn đã rất nặng, cộng thêm nước chảy vào khoang thuyền, khiến thuyền càng thêm nặng!
Mà ngay lúc này, thích khách đứng trên cột buồm liền động.
Y nhẹ nhàng nhảy từ cột buồm xuống, ở giữa không trung dùng tay tạo thành đao chém về phía Phác Hổ!
…
…
Đao khí
Đao khí giống như có thể chém đứt đôi thiên địa.
Đao ý từ trên trời chém xuống, khí thế còn vô biên hơn cả sông lớn! Ý cảnh của đao kia khó có thể hình dung được. Nhưng không thể nghi ngờ rằng, đó là một đao cực kỳ đơn giản, không chút phức tạp hay hoa hòe hoa sói gì, chỉ là đao ý đơn giản. Từ trên trời chém xuống, thẳng tới Phác Hổ đang dùng một tay nâng thuyền.
Nếu Phác Hổ di chuyển để né tránh, thì thuyền lớn sẽ tiếp tục nghiêng, mấy trăm binh lính áo giáp trên thuyền lớn sẽ chôn thân dưới đáy nước. Không nói tới đám binh lính áo giáp kia có biết bơi hay không, nhưng chỉ cần bộ áo giáp nặng nề trên người bọn họ là có thể khiến bọn họ chìm rất nhanh xuống sông. Cho dù biết bơi cũng vô dụng.
Cho nên, Phác Hổ không hề động.
Đao ý từ đỉnh đầu y chém xuống, như muốn chém đứt đôi sông lớn!
Con sông có thể đứng trong năm con sông lớn nhất của Trung Nguyên này, lại bị một đao chém đứt đôi! Giống như có một lưỡi đao dài mấy trăm mét chém xuống con sông, chia con sông ra làm hai nửa.
Rút đao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh. Nhưng một đạo kia có đao thế rất hung hăng, khiến cho nước của sông lớn phải dừng lại vài giây đồng hồ! Đao ý sắc bén như vậy chém xuống, mà Phác Hổ thì đứng mũi chịu sào.
Y không phải là nước, nước bị tách ra rồi lại hòa vào.
Y một tay nâng thuyền lớn, chỉ còn một tay để đối địch.
Nhưng dường như y vẫn không có một chút sợ hãi.
Phác Hổ vung tay trái lên bầu trời, dùng một quyền nghênh đón. Nắm tay rất nhỏ, so với đao khí mà nói, bàn tay càng nhỏ bé hơn. Nội kình biến ảo ở giữa không trung, từ lòng bàn tay tiến về phía trước.
Đao ý chém xuống, cắt đứt nội kình từ bàn tay. Nhưng nắm tay vừa bị cắt vỡ lại rất nhanh tập hợp lại. Cứ thế, đao ý chém xuống, nắm tay không ngừng bị cắt đứt rồi lại hợp lại. Cứ như thế bảy mươi bảy lần, khiến thế đao chậm lại.
Lúc đao ý dừng lại ở bàn tay Phác Hổ, thì nó đã nhạt đi không ít.
Phốc!
Bàn tay trái của Phác Hổ bị cắt một đường, đó là do đao ý sắc bén tạo ra. Trong nháy mắt đao ý tiếp xúc với cánh tay, y quát lên một tiếng, dùng tay không cứng rắn tiếp lấy đao ý.
Mà một giây sau, sông lớn mới bị bổ ra.
Nói cách khác, bổ sông lớn không phải là đao ý.
Đao ý bị Phác Hổ giơ cao, mà bổ ra sông lớn là do quán tính của đao thế. Áp lực chân chính của một đao kia vẫn còn ở trên người Phác Hổ. Dù vậy, sông lớn vẫn bị đứt thành hai nửa.
- Hảo đao!
Phác Hổ ngửa mặt lên trời rống một tiếng thật lớn!
Tiếng hét như tiếng hổ gầm!
Như rồng ngâm!
Y vung mạnh tay một cái, thuyền lớn bay lên trời rồi rơi bịch xuống bờ sông. Lực ném này đâu chỉ ngàn cân, nhất là Phác Hổ vẫn còn đang ở trong lòng sông.
Cho dù mười con voi lớn có thể kéo thuyền đi, nhưng sao có thể ném thuyền lớn lên bờ được?
Phác Hổ nhảy lên bờ sông, vẫy tay một cái, chùy lớn lại bay trở về tay y.
Y ngẩng đầu nhìn người mặc áo đen lơ lửng trên trời:
- Tới đây, cho ta xem một đao nữa của ngươi!
- Đao ý giống như tiếng trống trận thúc giục binh lính, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái. Nhưng thêm hai, ba tiếng trống, thì tinh thần sẽ suy kiệt…
Người mặc áo đen lơ lửng giữa không trung giống như thần tiên, chậm rãi lắc đầu:
- Một đao của ta còn không thể giết được ngươi, vậy thì thêm đao thứ hai làm gì? Ngươi ở trong nước không có chỗ mượn lực, tu vị giảm ba phần. Ngươi dùng một cánh tay nâng thuyền, tu vị lại giảm hai phần. Ngươi dùng một nửa tu vị đã có thể tiếp được một đao toàn lực của ta. Nếu ta lại đánh thêm một đao chẳng phải khiến người khác chê cười.
Nói xong câu đó, người mặc áo đen xoay người bay đi. Khinh công của y vô cùng cao, có thể vận chuyển nội kình vào ống tay áo để lơ lửng không trung, còn có thể lướt người bay trên trời. Hiển nhiên nội kình cực kỳ hùng hậu.
- Tướng quân!
Binh sĩ áo giáp nhảy xuống thuyền lớn chạy tới, vẻ mặt đầy áy náy:
- Thuộc hạ bảo vệ bất lực, mong tướng quân trách phạt!
- Không phải lỗi của các ngươi…
Phác Hổ giơ cánh tay trái mà mình giấu ở sau lưng, cúi đầu nhìn vết đao trên bàn tay. Vết đao không sâu, nhưng tay y vốn gầy gò không có thịt mấy, cho nên vẫn có thể nhìn thấy xương cốt. Máu chảy rất ít trên lòng bàn tay, hơn nữa còn sền sệt, không chảy nhỏ giọt như máu người bình thường.
Quan trọng nhất, tay của y đang run.
- Người này…rất mạnh.
Y thì thào một câu, sau đó nhìn về phía thuyền lớn bị kẹt trên bờ. Trên boong thuyền, nam tử tuấn tú mặc trường bào thư sinh đang chật vật đứng dậy rồi nhảy xuống thuyền. Nếu không phải có binh lính áo giáp đỡ y, thì có lẽ đã ngã xuống đất rồi. Nhìn y lảo đảo đi đường nhưng tay vẫn đặt trên chuôi kiếm, Phác Hổ lo lắng lúc y ngã xuống kiếm sẽ đâm vào người.
Nếu quả thực như vậy, Đàm Thanh Ca chính là kiếm khách chết uất ức nhất từ trước tới nay.
- Ngươi không sao chứ?
Đàm Thanh Ca vừa chạy về bên này vừa hô.
Phác Hổ lắc đầu cười cười, cười rất rạng rỡ.
Xa xa, thích khách trốn lên bờ bị binh lính áo giáp trên thuyền khác dùng trường sóc ném chết hơn nửa. Trường sóc mà binh lính áo giáp ném ra giống như những tia chớp màu đen, đóng đinh thích khách xuống mặt đất. Thích khách còn thừa lại chạy trối chết, nhưng binh lính áo giáp không đuổi theo, chỉ bắt mấy thích khách bị thương.
Bình luận truyện