Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 746-1: Kháng nghị ((1))
Sau khi đại đội binh mã vượt qua sông Kim Thủy thì dừng lại cách phía bắc thành Khánh Nguyên khoảng ba dặm. Trong thành đã không còn cứu binh đi ra, kế hoạch quyết chiến với quân coi giữ của thành Khánh Nguyên ở bên ngoài thành của Phương Giải liền rơi vào khoảng không. Kỳ thực bản thân Phương Giải cũng rõ ràng nếu muốn toàn diệt quân coi giữ thành Khánh Nguyên ở bên ngoài thành là không có khả năng. Mục đích của hắn vốn là tận lực làm tiêu hao binh lực của kẻ địch một cách lớn nhất, để có lợi cho công thành chiến sau này.
Sử Đạt Khả trúng một mũi tên ở vai, một đao ở ngực và đùi. Phó Chính Minh thì bị chặt đứt nửa cánh tay, đã bị trói lại đưa tới chỗ Phương Giải.
Phương Giải khoanh một chân ngồi trên bạch sư, nhìn hai người trước mặt.
Đây là lần đầu tiên Phó Chính Minh và Sử Đạt Khả nhìn thấy Phương Giải. Trong nhận thức của bọn họ, Phương Giải là một ma vương giết người không chớp mắt, là một quái vật tâm địa ác độc. Lúc bọn họ bị bắt giữ kỳ thực trong lòng đều hiểu, kết cục của mình sẽ không được tốt lắm. Phương Giải lấy danh nghĩ báo thù mà tới. Nếu là kẻ thù…thì sao có thể xuất hiện kỳ tích?
Nhưng bọn họ không ngờ rằng Phương Giải chỉ thản nhiên nhìn bọn họ, lập tức khoát tay phân phó:
- Mang đi đắp thuốc trị thương trước.
- Tuân lệnh!
Vài Kiêu Kỵ Giáo đi tới mang hai người ra đằng sau. Phó Chính Minh và Sử Đạt Khả liếc nhìn nhau, đều không hiểu ý của Phương Giải.
Nhưng bọn họ quả thực bị thương rất nặng. Nếu không kịp thời cầm máu thì có thể chết vì chảy máu. Hai người bị dẫn đi tới tâm lý thấp thỏm, đồng thời không nhịn được quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi kia.
- Lắp ráp xe ném đá, chuẩn bị chùy phá thành.
Phương Giải phân phó một câu, giơ Thiên Lý Nhãn lên quan sát tường thành.
- Trong thành còn ít nhất hơn vạn binh lính thủ thành. Ta hỏi qua, người bị chặt đứt một tay kia chính là Phó Chính Minh, đệ đệ của Phó Chính Nam. Y mang theo một vạn tư binh ra khỏi thành. Trong phạm vị trăm dặm xung quanh thành Khánh Nguyên đều do Phó Chính Nam quản lý. Nhưng mấy huyện phía dưới là do Phó Chính Minh trông coi. Lần này chúng ta xuôi nam, Phó Chính Nam điều toàn bộ đội ngũ của Phó Chính Minh về thành.
Ngô Nhất Đạo nhìn tòa thành lớn phía đối diện, than nhẹ nói:
- Hơn một vạn binh lực thủ thành, tường thành lại chắc chắn như vậy, không dễ đánh.
- Không dễ đánh không phải là tường thành, mà là lòng người.
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:
- Một tòa thành, cho dù có chắc chắn, dùng tới hơn trăm xe ném đá, cuối cùng có thể ngăn chặn được quân coi giữ. Chúng ta còn thu được một ổ pháo, có thể phá vỡ cửa thành. Cho dù cửa thành được chặn kín, thì dùng thời gian lâu phá tường thành, có thể làm sụp một đoạn. Hiện tại điều ta lo lắng là thái độ của dân chúng trong thành. Hơn một vạn quân coi giữ trong thành Khánh Nguyên không đáng sợ. Dân chúng quận huyện bốn phía đều tập trung trong thành. Một khi dân chúng cũng đi lên phòng thủ…thì trận chiến này mới khó đánh.
- Đại tướng quân có biện pháp?
Ngụy Tây Đình hỏi.
- Phải thật nhanh.
Phương Giải nói:
- Dân chúng đều có kiểu mù quáng đi theo. Nếu chiến sự nhanh chóng chấm dứt, đại quân vào thành, dân chúng dễ dàng tiếp nhận chiến bại. Nếu hao phí thời gian lâu, dân chúng trong thành đều chung mối thù, không dễ đánh. Đây là tòa thành thứ nhất mà chúng ta phải đánh xuống, những người Nam Yến phía sau đang lặng yên quan sát. Lúc trước ta phá địch không lưu người sống, lần này chắc phải sửa lại…Người đâu!
Phương Giải bỗng nhiên nghĩ tới một việc, quay đầu ra lệnh cho Kiêu Kỵ Giáo:
- Lấy giấy và bút tới đây, tìm binh lính biết chữ viết thư, buộc vào mũi tên bắn vào bên trong. Nói cho dân chúng trong thành, chúng ta xuôi nam là vì muốn báo thù chứ không phải cướp đoạt giết chóc. Chỉ cần Phó Chính Nam giao ra dân chúng Bình Thương Đạo và của cải lương thực trước kia cướp đi, thì ta sẽ không lạm sát kẻ vô tội.
- Đại tướng quân…
Trần Định Nam khó hiểu hỏi:
- Lúc trước quân đội Nam Yến tấn công Bình Thương Đạo, Phó Chính Nam không phái binh mã lên phía bắc a.
Phương Giải cười nói:
- Nhưng có không ít dân chúng bị Mộ Dung Vĩnh bắt về đang ở trong thành Khánh Nguyên của Phó Chính Nam. Vật tư cũng được giữ lại không ít. Đây là lúc trước Mộ Dung Vĩnh nói cho ta biết. Phó Chính Nam quả quyết sẽ không giao ra dân chúng và số vật tư đó, nhưng điều này chỉ khiến cho dân chúng trong thành phẫn nộ. Chỉ cần dân chúng trong thành và Phó Chính Nam không phải một lòng, thì việc phá thành không còn khó khăn nữa rồi.
- Tuân lệnh!
Trần Hiếu Nho lên tiếng, vội vàng chỉ bảo người phía dưới đi làm.
Chỉ nửa ngày, mấy nghìn bức thư được viết xong rồi cột vào mũi tên.
- Mang xe ném đá ra, áp chế quân coi giữ trên thành.
Phương Giải hạ lệnh.
Tần Viễn được xử lý qua miệng vết thương lĩnh mệnh, mang theo bộ binh bày trận chậm rãi đi lên. Trên trăm xe ném đá đã lắp ráp xong, theo tướng chỉ huy ra lệnh, phụ binh bắt đầu bận rộn điều khiển xe ném đá. Đòn bẩy được kéo xuống, mười mấy người nâng một tảng đá lớn thả lên.
Theo tiếng kèn hiệu lệnh, trên trăm cỗ xe ném đá đồng thời phát uy.
Quân coi giữ trên tường thành khẩn trương nhìn ra ngoài. Lúc bọn họ nhìn thấy xe ném đá ở đằng xa vung đòn bẩy lên, bọn họ lập tức nd nhìn bầu trời. Tảng đá bắn tới càng ngày càng lớn, sau đó rơi ầm ầm vào tường thành.
Tảng đá đập vỡ lỗ châu mai, biến binh lính Nam Yến trốn phía dưới thành đống thịt nát. Máu chảy ra dưới mặt đá, nồng nặc và tanh hôi. Lúc thấy một tảng đá thật lớn bay về hướng này, cung tiễn thủ Nam Yến trên lầu quan sát lập tức kêu gào, hoảng sợ chạy xuống. Một nửa số người không kịp xuống dưới đã bị tảng đá đè chết trong phế tích. Có người nhảy thẳng từ lầu quan sát xuống, ngay lập tức ngã gãy chân.
- Tránh ở phía sau tường thành! Chớ chạy loạn!
Phó Chính Nam tự mình chỉ huy, lớn tiếng ra lệnh cho binh sĩ duy trì sự tỉnh táo. Lại nói tiếp, người Nam Yến đã trải qua mấy trăm năm không chiến tranh rồi. Lúc trước quân đội Đại Tùy không tiếp tục xuôi nam, khiến cho những người trên vùng đất này có thể tránh được tai họa. Lần này, bọn họ mới thấy được sự thảm thiết của chiến tranh.
Đã từng có người nói qua, thiên tai dù rất lớn, tạo ra thiệt hại cũng không thể bằng được chiến tranh.
Có lẽ thiên tai dù hung mãnh, cũng không khiến người ta sợ hãi bằng máu thịt mơ hồ của chiến tranh.
Ầm một tiếng, một tảng đá lớn đập thẳng vào thành lâu rồi rơi vào bên trong. Cung tiễn thủ ở bên trong lập tức bị đè chết ba, bốn người. Có người bị đè toàn bộ dưới tảng đá, có người chỉ bị đè một nửa người. Một nam tử tuổi chừng bốn mươi bị đè một chân, vừa la hét vừa dùng sức rút chân ra. Vài người bối rối bò tới cứu y. Bọn họ dùng sức nắm bả vai để kéo. Rắc một tiếng, người này được kéo ra khỏi tảng đá, nhưng cái chân gãy thì để lại.
Một dải máu lưu lại trên mặt đất, giống như lưu luyến cái chân kia.
Xe ném đá không ngừng ném đá tới. Thoạt nhìn có vẻ như Hắc Kỳ Quân muốn đập nát toàn bộ quân coi giữ trên tường thành rồi mới tấn công. Phó Chính Nam được mười mấy hộ vệ bao quanh, qua khe hở lỗ châu mai nhìn ra ngoài, các cơ trên khuôn mặt không ngừng co giật. Y trơ mắt nhìn một tảng đá lớn bay qua tường thành rồi rơi vào trong thành. Đội dự bị trong thành lập tức truyền tới tiếng kêu rên.
Ta làm sao có thể bảo vệ được Khánh Nguyên?
Phó Chính Nam tự hỏi với bản thân, lại không tìm được đáp án.
Sử Đạt Khả trúng một mũi tên ở vai, một đao ở ngực và đùi. Phó Chính Minh thì bị chặt đứt nửa cánh tay, đã bị trói lại đưa tới chỗ Phương Giải.
Phương Giải khoanh một chân ngồi trên bạch sư, nhìn hai người trước mặt.
Đây là lần đầu tiên Phó Chính Minh và Sử Đạt Khả nhìn thấy Phương Giải. Trong nhận thức của bọn họ, Phương Giải là một ma vương giết người không chớp mắt, là một quái vật tâm địa ác độc. Lúc bọn họ bị bắt giữ kỳ thực trong lòng đều hiểu, kết cục của mình sẽ không được tốt lắm. Phương Giải lấy danh nghĩ báo thù mà tới. Nếu là kẻ thù…thì sao có thể xuất hiện kỳ tích?
Nhưng bọn họ không ngờ rằng Phương Giải chỉ thản nhiên nhìn bọn họ, lập tức khoát tay phân phó:
- Mang đi đắp thuốc trị thương trước.
- Tuân lệnh!
Vài Kiêu Kỵ Giáo đi tới mang hai người ra đằng sau. Phó Chính Minh và Sử Đạt Khả liếc nhìn nhau, đều không hiểu ý của Phương Giải.
Nhưng bọn họ quả thực bị thương rất nặng. Nếu không kịp thời cầm máu thì có thể chết vì chảy máu. Hai người bị dẫn đi tới tâm lý thấp thỏm, đồng thời không nhịn được quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi kia.
- Lắp ráp xe ném đá, chuẩn bị chùy phá thành.
Phương Giải phân phó một câu, giơ Thiên Lý Nhãn lên quan sát tường thành.
- Trong thành còn ít nhất hơn vạn binh lính thủ thành. Ta hỏi qua, người bị chặt đứt một tay kia chính là Phó Chính Minh, đệ đệ của Phó Chính Nam. Y mang theo một vạn tư binh ra khỏi thành. Trong phạm vị trăm dặm xung quanh thành Khánh Nguyên đều do Phó Chính Nam quản lý. Nhưng mấy huyện phía dưới là do Phó Chính Minh trông coi. Lần này chúng ta xuôi nam, Phó Chính Nam điều toàn bộ đội ngũ của Phó Chính Minh về thành.
Ngô Nhất Đạo nhìn tòa thành lớn phía đối diện, than nhẹ nói:
- Hơn một vạn binh lực thủ thành, tường thành lại chắc chắn như vậy, không dễ đánh.
- Không dễ đánh không phải là tường thành, mà là lòng người.
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:
- Một tòa thành, cho dù có chắc chắn, dùng tới hơn trăm xe ném đá, cuối cùng có thể ngăn chặn được quân coi giữ. Chúng ta còn thu được một ổ pháo, có thể phá vỡ cửa thành. Cho dù cửa thành được chặn kín, thì dùng thời gian lâu phá tường thành, có thể làm sụp một đoạn. Hiện tại điều ta lo lắng là thái độ của dân chúng trong thành. Hơn một vạn quân coi giữ trong thành Khánh Nguyên không đáng sợ. Dân chúng quận huyện bốn phía đều tập trung trong thành. Một khi dân chúng cũng đi lên phòng thủ…thì trận chiến này mới khó đánh.
- Đại tướng quân có biện pháp?
Ngụy Tây Đình hỏi.
- Phải thật nhanh.
Phương Giải nói:
- Dân chúng đều có kiểu mù quáng đi theo. Nếu chiến sự nhanh chóng chấm dứt, đại quân vào thành, dân chúng dễ dàng tiếp nhận chiến bại. Nếu hao phí thời gian lâu, dân chúng trong thành đều chung mối thù, không dễ đánh. Đây là tòa thành thứ nhất mà chúng ta phải đánh xuống, những người Nam Yến phía sau đang lặng yên quan sát. Lúc trước ta phá địch không lưu người sống, lần này chắc phải sửa lại…Người đâu!
Phương Giải bỗng nhiên nghĩ tới một việc, quay đầu ra lệnh cho Kiêu Kỵ Giáo:
- Lấy giấy và bút tới đây, tìm binh lính biết chữ viết thư, buộc vào mũi tên bắn vào bên trong. Nói cho dân chúng trong thành, chúng ta xuôi nam là vì muốn báo thù chứ không phải cướp đoạt giết chóc. Chỉ cần Phó Chính Nam giao ra dân chúng Bình Thương Đạo và của cải lương thực trước kia cướp đi, thì ta sẽ không lạm sát kẻ vô tội.
- Đại tướng quân…
Trần Định Nam khó hiểu hỏi:
- Lúc trước quân đội Nam Yến tấn công Bình Thương Đạo, Phó Chính Nam không phái binh mã lên phía bắc a.
Phương Giải cười nói:
- Nhưng có không ít dân chúng bị Mộ Dung Vĩnh bắt về đang ở trong thành Khánh Nguyên của Phó Chính Nam. Vật tư cũng được giữ lại không ít. Đây là lúc trước Mộ Dung Vĩnh nói cho ta biết. Phó Chính Nam quả quyết sẽ không giao ra dân chúng và số vật tư đó, nhưng điều này chỉ khiến cho dân chúng trong thành phẫn nộ. Chỉ cần dân chúng trong thành và Phó Chính Nam không phải một lòng, thì việc phá thành không còn khó khăn nữa rồi.
- Tuân lệnh!
Trần Hiếu Nho lên tiếng, vội vàng chỉ bảo người phía dưới đi làm.
Chỉ nửa ngày, mấy nghìn bức thư được viết xong rồi cột vào mũi tên.
- Mang xe ném đá ra, áp chế quân coi giữ trên thành.
Phương Giải hạ lệnh.
Tần Viễn được xử lý qua miệng vết thương lĩnh mệnh, mang theo bộ binh bày trận chậm rãi đi lên. Trên trăm xe ném đá đã lắp ráp xong, theo tướng chỉ huy ra lệnh, phụ binh bắt đầu bận rộn điều khiển xe ném đá. Đòn bẩy được kéo xuống, mười mấy người nâng một tảng đá lớn thả lên.
Theo tiếng kèn hiệu lệnh, trên trăm cỗ xe ném đá đồng thời phát uy.
Quân coi giữ trên tường thành khẩn trương nhìn ra ngoài. Lúc bọn họ nhìn thấy xe ném đá ở đằng xa vung đòn bẩy lên, bọn họ lập tức nd nhìn bầu trời. Tảng đá bắn tới càng ngày càng lớn, sau đó rơi ầm ầm vào tường thành.
Tảng đá đập vỡ lỗ châu mai, biến binh lính Nam Yến trốn phía dưới thành đống thịt nát. Máu chảy ra dưới mặt đá, nồng nặc và tanh hôi. Lúc thấy một tảng đá thật lớn bay về hướng này, cung tiễn thủ Nam Yến trên lầu quan sát lập tức kêu gào, hoảng sợ chạy xuống. Một nửa số người không kịp xuống dưới đã bị tảng đá đè chết trong phế tích. Có người nhảy thẳng từ lầu quan sát xuống, ngay lập tức ngã gãy chân.
- Tránh ở phía sau tường thành! Chớ chạy loạn!
Phó Chính Nam tự mình chỉ huy, lớn tiếng ra lệnh cho binh sĩ duy trì sự tỉnh táo. Lại nói tiếp, người Nam Yến đã trải qua mấy trăm năm không chiến tranh rồi. Lúc trước quân đội Đại Tùy không tiếp tục xuôi nam, khiến cho những người trên vùng đất này có thể tránh được tai họa. Lần này, bọn họ mới thấy được sự thảm thiết của chiến tranh.
Đã từng có người nói qua, thiên tai dù rất lớn, tạo ra thiệt hại cũng không thể bằng được chiến tranh.
Có lẽ thiên tai dù hung mãnh, cũng không khiến người ta sợ hãi bằng máu thịt mơ hồ của chiến tranh.
Ầm một tiếng, một tảng đá lớn đập thẳng vào thành lâu rồi rơi vào bên trong. Cung tiễn thủ ở bên trong lập tức bị đè chết ba, bốn người. Có người bị đè toàn bộ dưới tảng đá, có người chỉ bị đè một nửa người. Một nam tử tuổi chừng bốn mươi bị đè một chân, vừa la hét vừa dùng sức rút chân ra. Vài người bối rối bò tới cứu y. Bọn họ dùng sức nắm bả vai để kéo. Rắc một tiếng, người này được kéo ra khỏi tảng đá, nhưng cái chân gãy thì để lại.
Một dải máu lưu lại trên mặt đất, giống như lưu luyến cái chân kia.
Xe ném đá không ngừng ném đá tới. Thoạt nhìn có vẻ như Hắc Kỳ Quân muốn đập nát toàn bộ quân coi giữ trên tường thành rồi mới tấn công. Phó Chính Nam được mười mấy hộ vệ bao quanh, qua khe hở lỗ châu mai nhìn ra ngoài, các cơ trên khuôn mặt không ngừng co giật. Y trơ mắt nhìn một tảng đá lớn bay qua tường thành rồi rơi vào trong thành. Đội dự bị trong thành lập tức truyền tới tiếng kêu rên.
Ta làm sao có thể bảo vệ được Khánh Nguyên?
Phó Chính Nam tự hỏi với bản thân, lại không tìm được đáp án.
Bình luận truyện