Tránh Sủng II

Quyển 1 - Chương 62: Phòng tuyến trong lòng bị đánh tan! (H)



Phó Huân hạ thủ vô cùng độc ác, trong nháy mắt Giang Phi liền mất đi hô hấp, cậu trợn to đôi mặt bởi vì nghẹn thở mà tràn đầy tia máu, hai tay liều mạng đánh Phó Huân, với không tới mặt Phó Huân, ngón tay cuối cùng chỉ vô lực bắt lấy cánh tay hắn.

Giang Phi há miệng, dần dần chỉ còn lại tiếng bật hơi hừ khẽ, trước mắt bắt đầu hiện lên những quầng sáng lốm đốm, ý thức cũng bắt đầu luân vào trong bóng tối.

Ngay khi Giang Phi sắp mất đi ý thức, Phó Huân liền buông lỏng tay.

Một lượng lớn không khí trong lành trong nháy mắt tràn vào phổi, đem ý thức của Giang Phi đang bên bờ vực hôn mê kéo trở về, Giang Phi một bên ho kịch liệt, một bên thở mạnh, cảm giác hít thở không thông kinh khủng như đi qua quỷ môn quan một lần vừa rồi khiến cậu sợ đến cả người lạnh như băng.

Một lúc lâu Giang Phi mới tìm lại được ý thức, lúc đó cậu đã cùng Phó Huân xích lõa dán vào nhau, khi Phó Huân chôn mặt vào cổ cậu hôn xuống thì dục vọng kia giờ phút này cũng dán vào giữa chân Giang Phi, độ cứng cùng nóng bỏng này khiến Giang Phi run rẩy không thôi.

Ký ức đêm đó lại xông lên đầu, nặng nề cả đêm, chết đi sống lại, giống như con cá sống bị đặt trong chảo dầu, ở ranh giới tử vong cảm nhận rõ ràng mùi vị thống khổ đến mức tận cùng.

Thà như vậy, không bằng trực tiếp để Phó Huân bóp chết cậu.

Giang Phi khôi phục sức lực rồi, bất thình lình dùng tay cào đánh Phó Huân, cậu cố tình lợi dụng móng tay mình, trong nhấp nháy cào thành mấy vết đỏ trên cổ và eo sườn Phó Huân, thậm chí có nhiều chỗ rịn ra giọt máu đỏ tươi.

Phó Huân bị cào đến chau mày, mới vừa ngẩng đầu, chỉ thấy tay Giang Phi đánh tới mặt hắn, hắn nghiêng đầu một cái tránh thoát, sau đó không chút lưu tình quất một bạt tai lên mặt Giang Phi.

Giang Phi bị đánh đến mơ hồ, đầu nghiêng về một bên, mắt nổ đom đóm ngẩn ngơ một hồi lâu, máu từ khóe miệng chảy thẳng xuống bên tai.

Phó Huân ngồi dậy, cưỡi lên Giang Phi, chỉ từ trên cao nhìn xuống, mặt không cảm xúc nhìn Giang Phi đang chậm rãi hoàn hồn.

Qua gần một phút, Giang Phi mới từ từ xoay mặt lại, nửa mở cặp mắt, mặt đầy yếu ớt nhìn khuôn mặt quỷ dị khó lường của Phó Huân, cật lực mở miệng, khạc ra một tiếng: “Anh không được…chết tử tế…”

Giang Phi vừa dứt lời, mặt lại bị đánh một cái, lần này là quả đấm.

Phó Huân nắm vững lực độ, mặc dù không khách khí bao nhiêu, nhưng cũng không đến nỗi thật sự đánh chết Giang Phi.

Giang Phi ho khan một tiếng, mấy giọt máu tươi bắn lên trên mặt Phó Huân, cậu há miệng muốn nói gì đó, nhưng không thể phát ra âm thanh.

Phó Huân không cảm xúc, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Giang Phi đang dần khôi phục như cũ.

“Tôi đúng là đánh…đánh Phó Nam, sau khi anh rời khỏi…Giang gia…” Giang Phi há hàm răng đã đầy máu tươi, bỗng nhiên như thần kinh cười nói: “Cậu ta bị tôi ấn trên đất, dùng…dùng gậy bóng chày đánh toàn…toàn thân bị…bị thương, cậu ta một mực kêu khóc…ca ca…A a ha ha ha ha…”

Giang Phi như mất đi thần trí cười lớn, cậu nhìn sắc mặt Phó Huân ngày càng kinh khủng, tiếp tục nói: “Người có lỗi với Phó Nam…là anh, là anh đem hắn…ném bỏ ở Giang gia để tôi khi dễ, anh có biết sau khi anh đi, Phó Nam cậu ta sống…có bao nhiêu thống khổ không… a ha…”

Đáy mắt Phó Huân đều là cát bay đá chạy trước cơn mưa bão, hắn biết Giang Phi đang cố khích giận mình.

“Cậu thành công rồi, tôi hiện tại đích xác tức giận vô cùng.” Nụ cười trên mặt Phó Huân vô cùng âm u, hắn từ trên giường chậm rãi đứng lên, ánh mắt quỷ dị nhìn xuống người bên chân, lại mỉm cười chậm rãi nói: “Cậu nói tiếp mấy câu xem, tôi xem hôm nay tôi tức giận, có thể đạt tới trình độ đánh chết cậu hay không.”

Tay Giang Phi chống giường, định từ trên giường ngồi dậy, cậu cười khẽ nói: “Anh còn muốn…nghe cái gì, Phó Nam sống thảm biết bao, chết vẫn có nhiều…”

Giang Phi lời còn chưa nói hết, Phó Huân bỗng đá một cước lên vai cậu, trực tiếp đạp Giang Phi từ trên giường xuống.

Rầm một tiếng, Giang Phi ngã xuống đất, khung ảnh trên bàn đầu giường cũng bị Giang Phi va phải rơi trên mặt đất.

Đó là ảnh chụp chung của cha mẹ và Giang Phi, khi Giang Phi vẫn còn bé…

Từ trong cơn đau đớn lấy lại tinh thần, Giang Phi liền thấy khung ảnh rơi ở bên tay, nhìn nét mặt tươi cười của cha mẹ trong hình, Giang Phi nhất thời nước mắt rơi như mưa.

Cậu còn cha mẹ phải chiếu cố, cậu vẫn không thể chết.

Phó Huân cũng từ đầu giường xuống giường, trực tiếp chân trần giẫm trên đất, vòng qua góc giường đi thẳng về phía Giang Phi.

Giang Phi sợ hãi rúc về phía sau, hai tay cậu che mặt, cả người trực tiếp co lại thành đoàn tựa vào góc tường, cắn môi chỉ dám rơi lệ không dám lên tiếng, thân thể run lẩy bẩy tựa như lá khô trong làn gió rét.

Phó Huân đứng ở trước người cậu, mặt không chút thay đổi nói: “Nói tiếp.”

Giang Phi lắc đầu, đã khóc nói không nên lời.

Phó Huân khom người lôi Giang Phi từ dưới đất dậy, bóp gáy Giang Phi, ấn cậu lên trên tường bên cạnh, sau đó thân thể chặn sau lưng cậu.

Giang Phi cũng không phối hợp với Phó Huân, đến khi Phó Huân bắt đầu có động tác của phương diện kia, cậu liền bắt đầu giãy giụa tựa như mất lý trí.

Phó Huân giờ phút này không kịp chờ muốn tiến vào trong thân thể Giang Phi, hai ngày nay hắn suy nghĩ được mấy tư thế tuyệt diệu định thực hiện trên người Giang Phi, tư thế lúc này chính là một trong số đó, nhưng cái này nếu không có Giang Phi phối hợp, căn bản không cách nào hoàn thành.

Giang Phi như một người điên, Phó Huân không cách nào áp chế hoàn toàn cậu, trong cơn tức giận, lại một quyền đánh ngã Giang Phi lên giường.

Phó Huân không còn cách nào khác, lo lắng nếu tiếp tục đánh nữa thật sẽ đánh Giang Phi thành tàn phế, như vậy ngay cả nơi phát tiết hắn cũng chẳng có.

Phó Huân lần nữa trói Giang Phi lại, chỉ là lần này không thô bạo như lần trước, hắn tận lực bắt đầu tất cả các động tác một cách chậm rãi, để Giang Phi cảm nhận rõ ràng mùi vị bị chinh phục cùng sự vô lực xoay chuyển đất trời.

Thân thể cường tráng cao lớn của Phó Huân giống như tòa núi áp chế Giang Phi, thân thể bắp thịt cuồn cuộn, mỗi tấc da tấc thịt đều tựa như tràn đầy lệ khí cùng lực lượng hùng hồn, Giang Phi không dám nhìn thẳng, chỉ cảm thấy mình ở bên cạnh Phó Huân, tựa như cá trên thớt vậy, chỉ có thể để mặc xẻ thịt.

Giang Phi không cách nào tưởng tượng bạn tình trước đó của Phó Huân chống được thế công của Phó Huân trên giường như thế nào, dã thú thô bạo cùng tàn bạo này, căn bản là muốn chơi đùa chết đối phương, nếu đổi lại là thân thể nữ nhân yểu điệu, một hiệp đã gần như cực hạn.

“Giang thiếu gia…”

Không biết qua bao lâu, trong hôn mê, Giang Phi nghe được có người đang gọi mình, lộ ra nụ cười tà hước, “Giang thiếu gia” là cách gọi của người xung quanh đối với cậu khi cậu còn bé, đã rất nhiều năm cậu chưa từng nghe.

Giang Phi chậm rãi mở mắt ra, sau đó da đầu như nổ tung vậy.

Không biết Phó Huân ôm cậu vào phòng vệ sinh lúc nào, ấn cậu ở trước gương rửa mặt, nắm cằm dưới, cưỡng bách cậu nhìn mình ở trong kính không một mảnh vải che thân.

Phó Huân bị Giang Phi sau khi tỉnh lại bỗng nhiên giật mình xiết lại, thoải mái thiếu chút nữa tước vũ khí ngay tức khắc, hắn ôm chặt eo Giang Phi, đem khí vật tiến vào sâu hơn.

Giang Phi sụp đổ muốn quay đầu đi, nhưng lại bị Phó Huân gắt gao giữ lấy cằm không thể động đậy, thế công cường hãn của Phó Huân khiến cậu đau đớn phải há miệng, thanh âm thống khổ trong cổ họng bị vỡ thành những tiếng than nhẹ nhỏ vụn.

Giang Phi hoàn toàn sợ Phó Huân, cậu đã đánh giá thấp trình độ tồi tệ của Phó Huân, bắt đầu hối hận lúc trước cố ý khích giận hắn, cậu kêu khóc nói xin lỗi, cầu xin tha thứ, cuối cùng lại bị Phó Huân lôi vào phòng tắm bên cạnh.

Bên trong phòng tắm có một chiếc gương được đặt ngay ngắn trên mặt tường…

Trước tấm kính này, Phó Huân đem tự ái cùng phòng tuyết cuối cùng trong lòng Giang Phi, từng chút nghiền nát đánh tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện