Trao Lầm Tình Yêu Cho Anh
Chương 39
Chưa tham gia hội nghị quốc tế thì chưa biết mình nông cạn. Chưa nhìn qua Dương Lam Hàng báo cáo học thuật thì chưa biết thế nào là sự mê hoặc đúng nghĩa của đàn ông;
Dưới ánh đèn mờ nhạt, ánh sáng lạnh lẽo của đèn chiếu lan tỏa khắp hội trường, Dương Lam Hàng phong thái tao nhã bước lên trước, trong không khí đặc thù của một hội nghị quốc tế làm nền, vẻ thanh lịch của riêng anh càng thêm nổi bật. Từng chuỗi công thức rắc rối, từng đường parabol đầy thâm ý, phối hợp với phát âm tiếng Anh kiểu Mỹ đầy lôi cuốn và tròn trịa của anh, không chỉ hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ thính giả, mà còn cả tầm mắt của Lăng Lăng.
Lăng Lăng nhìn anh, vẻ tự tin, trầm ổn cùng bình tĩnh kia khiến cô quên cả hô hấp, cũng quên cả chớp mắt. Đàn ông như vậy rất hoàn hảo, hoàn hảo tựa như một giấc mộng không có thực. Nhịp tim của cô dao động theo giọng nói trầm ấm của anh, trầm bổng lên xuống...
Anh phát biểu xong báo cáo, rất nhiều người đặt câu hỏi chất vấn, anh trả lời từng câu rõ ràng mạch lạc. Tiếp đó, Angela trong bộ quần áo công sở đứng lên hỏi một vấn đề, Dương Lam Hàng tỏ ra hết sức kinh ngạc, hỏi lại một câu khác. Sau đó, bọn họ bắt đầu thảo luận quên trời đất, càng ngày càng xoáy sâu, ánh mắt Dương Lam Hàng càng hưng phấn. Cuối cùng, vì thời gian có hạn, anh đi xuống, cùng Angela đến khu nghỉ ngơi bên ngoài vừa uống trà vừa thảo luận tiếp.
Hình ảnh đó vô cùng duy mỹ, một người đàn ông Trung Quốc phong thái tao nhã, cùng một cô gái phương tây gợi cảm quyến rũ, họ khi thì nhíu mày suy nghĩ sâu xa, khi thì vui vẻ hớn hở, khi thì viết viết vẽ vẽ trên giấy, tranh luận kịch liệt.
Lăng Lăng đứng xa xa nhìn họ, nỗi ghen tị trong lòng dâng lên chua xót từng cơn. Nếu có một ngày anh cũng dùng ánh mắt tán thưởng như thế nhìn cô, cô nguyện ý vì nó mà trả giá hết thảy... Không được! Lăng Lăng trấn áp tinh thần hòng không cho bản thân tiếp tục suy nghĩ miên man.
"Anh ấy là thầy mình, anh ấy là thầy mình..."
Cô tự kỷ ám thị hết lần này đến lần khác, những lời này chỉ trong vòng bốn tiếng ngắn ngủi cô đã nói với bản thân hơn trăm lần, trung bình năm phút một lần, nhưng tần suất dường như có xu hướng ngày càng tăng...
"Anh ấy là thầy mình..."
Lăng Lăng đang hết sức chuyên tâm niệm thần chú trong lòng, có người vỗ vào vai cô. Cô vừa quay đầu, thấy Dương Lam Hàng trưng ra khuôn mặt mê hoặc chúng sinh, liền bật thốt lên: "Anh là thầy em..."
"Hử?"
Sau đó cô nhích người, né tránh bàn tay anh đặt lên vai mình, gần đây phản ứng "điện sinh vật" ngày càng rõ, mỗi lần bị anh chạm vào một cái tư duy liền hỗn loạn.
"Ý em nói..." Cô líu lưỡi giải thích: "Em có thể gặp được giáo viên như anh... thầy, quả thực rất may mắn!"
Anh hiển nhiên rất hài lòng, không giấu được ý cười. "Tôi có việc gấp phải đi trước. Em tự đi về được chứ?"
"Không sao đâu ạ!"
Lúc gần đi, anh dặn cô: "Hiệu trưởng Châu tối nay mời dùng cơm, năm giờ tôi đến khách sạn đón em."
"Em biết rồi ạ."
Nhìn theo anh sải bước ra khỏi hội trường, Lăng Lăng bỗng nhiên phát hiện: Cô có chút lưu luyến bịn rịn, chỉ xa nhau vài giờ cũng đều không nỡ...
Trời ơi! Yêu thương một người, thật muốn điên luôn!
******
Cô ngồi trong khu nghỉ ngơi của hàng net suốt một buổi chiều, Dương Lam Hàng gọi điện hỏi cô ở đâu, cô đang mong chờ đôi nam nữ ngồi sát vách nãy giờ đã trầm mặc gần mười phút mở miệng nói chuyện. Bởi vì căn cứ theo đối thoại của họ trước đó mà phân tích, hai người họ là bạn online, lần đầu gặp mặt.
Cô rất muốn biết, gặp mặt như vậy, là bắt đầu, hay kết thúc.
Người nam chừng hơn ba mươi tuổi, mặc đồ Tây đi giày da, nhưng diện mạo lại khiến người ta không dám khen tặng, nói cụ thể là y chang như trong mấy tấm ảnh khiêu dâm nam lưu hành trên mạng. Người nữ thực ra trông cũng xinh xắn, ăn mặc trang điểm hợp thời thu hút không ít ánh mắt đàn ông.
"Chúng ta... đến nhà tôi uống tách cà phê nhé." Người nam nhìn tách cà phê trước mặt nói.
Làm sao có thể như vậy?!
Nếu là cô, "Vĩnh viễn có xa không" và cô gặp mặt nhau chưa tới hai tiếng đồng hồ mà đã đề nghị đến nơi anh ở uống cà phê. Cô chắc chắn sẽ hắt cà phê vào mặt anh, bảo với anh: "Tôi cho anh lăn xa được bao nhiêu thì lăn đi!"
Vậy mà người nữ kia còn do dự một chút, buông tách cà phê trong tay. "Được!"
Quá trình gặp bạn online, chính là thế này đây... Đơn giản, rõ ràng!
Gặp mặt, lên giường, xuống giường, vào blacklist. Cô biết, cho nên cô mới sợ...
Blacklist, thế giới đó thực sự rất cô đơn...
Hơn bốn giờ, Dương Lam Hàng đến đón cô, cô đang ngồi trên sô-pha nghe nhạc, nghĩ mình lại xót cho thân. Anh cũng không hỏi gì nhiều, đưa cô đến một nhà hàng hải sản gần đó. Vừa nhìn thấy lối trang hoàng xa hoa của nó đã biết một bát cơm giá ngàn vàng.
"Thầy Dương, tình huống này hình như không thích hợp cho em tham gia lắm, hay cứ để em về đi ạ."
"Không sao, hiệu trưởng Châu đặc biệt muốn tôi dẫn em theo."
Dương Lam Hàng thấy cô vẫn còn hơi do dự, bèn nói: "Sau này những tình huống như vậy rất nhiều, em phải tập thích ứng đi."
Cô gật gật đầu, bước theo sau Dương Lam Hàng đi vào phòng.
Trong phòng ngoại trừ hiệu trưởng Châu và hai thầy giáo lớn tuổi cùng tổ đề tài với ông, còn có một người đàn ông, Lăng Lăng nhìn kỹ dung mạo dễ nhìn của ông ta, cứ có cảm giác đã gặp qua ở đâu, nhưng lại không nhớ ra. Người kia vừa nhìn thấy Dương Lam Hàng, liền khiêm nhường đứng dậy bắt tay với anh.
"Chào thầy, hiệu trưởng Trịnh!" Nghe cách Dương Lam Hàng xưng hô, Lăng Lăng mới nhớ ra, ông ấy là phó hiệu trưởng phụ trách hậu cần và cơ sở vật chất của đại học T. Loại hiệu trưởng "thần tài" này rất ít khi xuất hiện trước mặt sinh viên, cho nên chỉ có thể gặp qua ông vài lần trên trang tin tức của trường.
"Vị này là?" Hiệu trưởng Trịnh nhìn về phía Lăng Lăng, vẻ mặt giống như đang suy tư.
"Sinh viên của tôi, Bạch Lăng Lăng."
"A!" Hiệu trưởng Trịnh ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ. "Bạch Lăng Lăng! Tôi nhớ ra rồi..."
Ánh mắt Dương Lam Hàng lóe lên một chút, không nói gì nữa.
Lăng Lăng thế nhưng chẳng hiểu ra đâu vào đâu, bảo "Tôi nhớ ra rồi" là sao? Cô không phạm phải sai lầm to lớn nào đấy chứ? Không lẽ chuyện đồ án tốt nghiệp đại học của cô bị đánh rớt cũng được đăng lên trang tin của đại học T? Nhớ tới chuyện này, cô nhịn không được trong lòng thầm hung hăng nguyền rủa Dương Lam Hàng.
Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, vài vị giáo viên bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau. Không giống như dự đoán của cô, nội dung chuyện trò của họ không có khen tặng tâng bốc nhau, cũng không nói những chuyện cao xa phi thực tế, đề tài trò chuyện của họ đều khá thực tiễn, chẳng hạn như khu dành cho chuyên gia khi nào xây xong, ký túc xá mới cho sinh viên bao giờ có thể chuyển vào, ký túc xá nữ sinh đã có hơn sáu chục năm lịch sử liệu có nên cho vào kế hoạch trùng tu không, hoặc dự án 973 tiến triển đến đâu rồi, còn cả chuyện con cái của họ...
"Anh Châu, con gái anh sắp tốt nghiệp đại học rồi nhỉ?" Hiệu trưởng Trịnh hỏi.
Nhắc tới con gái, hiệu trưởng Châu bộ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị lập tức nở một nụ cười. "Bảy tháng nữa cháu nó sẽ tốt nghiệp."
"Anh có dự định gì không?"
"Nó nói muốn đi Anh hoặc Canada học thạc sĩ. Chà! Thế hệ con cái bây giờ, cứ nghĩ rằng tiền từ trên trời rơi xuống, nhìn chi phí mấy trăm ngàn tệ mà nó không hề chớp mắt lấy một cái. Đâu như chúng ta, mỗi tháng tiền sinh hoạt phí có mười đô-la cũng vẫn có thể học xong thạc sĩ ở Mỹ."
"Anh nên bằng lòng đi. Ít nhất cháu nó tình nguyện đi học. Anh xem con tôi, suốt bốn năm đại học ngoài lối sống phóng túng ra chả học được cái gì, nó muốn học thạc sĩ, tôi cho nó học thạc sĩ, nhưng chưa hết năm một đã bỏ học, thật không hiểu nổi nó muốn cái gì nữa." Hiệu trưởng Trịnh tuy lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, nhưng giọng điệu vẫn tràn ngập sự dung túng của người làm cha.
Lăng Lăng nhớ đến ba mình, mỉm cười xé khăn giấy trong tay, từng sợi từng sợi xé thành mảnh nhỏ, rồi vo thành một cục...
Hiệu trưởng Châu nói: "Tôi nhớ A Hạo ở thành phố B đúng không, cháu nó thế nào rồi?"
"Hiện giờ nó còn bận bịu hơn cả tôi, tôi đến thành phố B ba ngày nay mà còn không tìm đâu ra cơ hội thấy mặt nó một cái."
"Vậy nhân dịp này, gọi cháu cùng đến đây dùng cơm luôn đi. Tôi lâu rồi không gặp nó, cũng muốn nhìn xem một chút."
"Để tôi hỏi nó xem." Hiệu trưởng Trịnh lấy di động ra, gọi điện thoại. "A Hạo, tối nay con có rảnh không?"
"..."
"Chú Châu của con đến thành phố B họp... Chúng ta đi cùng lúc... Ừ, tối nay cùng nhau ăn bữa cơm, chú Châu hỏi con có thể tới đây không... Được! Không cần vội, lái xe cẩn thận con nhé..." Lúc hiệu trưởng Trịnh nói chuyện, các nếp nhăn trên khóe mắt đều giãn ra. Cúp điện thoại, ông vừa cười vừa nói với hiệu trưởng Châu: "Nó nói lúc còn ở trường đã gây không ít phiền toái cho anh, anh tới thành phố B, nhất định phải cho nó cơ hội chiêu đãi anh thật thịnh soạn... Thằng nhóc này, chả có tí tài cán nào cả, chỉ được cái làm xã hội thêm loạn."
"Trong xã hội bây giờ, muốn có thành tựu thì phải giống như Hàng cầm tấm bằng Nature từ MIT về, hoặc giống như A Hạo hiểu chuyện trước sau, chứ cứ cắm đầu học hành làm việc như chúng ta đã không còn theo kịp thời đại nữa rồi."
"Thật ra tôi không nghĩ A Hạo có thành tựu gì to tát, nó có thể tự chăm lo cuộc sống bản thân, đừng khiến tôi phiền lòng là tôi đã thỏa mãn lắm rồi."
...
Họ lại hàn huyên một hồi về xu thế phát triển của Trung Quốc, người phục vụ dẫn một người trẻ tuổi đi vào, anh ta chính là con của hiệu trưởng Trịnh. Lăng Lăng tò mò nhìn qua, chỉ thấy anh ta dáng người rất cao, quần jeans đen, áo sơ-mi cotton sọc đen càng làm tôn lên vóc dáng cao to của anh ta. Khi Lăng Lăng nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của anh ta, cô không tự chủ được đứng bật dậy...
...
Người vừa đi vào nhìn thấy Lăng Lăng thoạt tiên rất kinh ngạc, lập tức nheo mắt, lộ ra ý cười: "Khéo thật nhỉ?"
Đúng là khéo hơn cả mong đợi, Lăng Lăng không thể nào ngờ cậu con khiến người ta thất vọng trong miệng hiệu trưởng Trịnh chính là Trịnh Minh Hạo. Cô càng không thể tưởng tượng được, Trịnh Minh Hạo ở đại học T gần năm năm, nhưng không một ai biết anh là con của hiệu trưởng Trịnh.
"Đã lâu... không gặp!" Cô nhỏ giọng nói.
"Các cháu biết nhau à?" Hiệu trưởng Châu nói.
"Bạn học thời đại học ạ." Trịnh Minh Hạo ngồi vào chỗ trống đối diện Lăng Lăng, vừa cười vừa nháy mắt mấy cái với cô: "Miễn cưỡng cũng coi như là bạn bè." Hai chữ miễn cưỡng từ trong miệng anh thốt lên, nghe ra quả thực vô cùng "miễn cưỡng".
Lăng Lăng nhìn Dương Lam Hàng mặt không biến sắc đang ngồi uống trà bên cạnh, lại liếc qua hiệu trưởng Châu, phát hiện ông đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình chăm chú, cô nhận ra bản thân đã thất thố, bèn chậm chạp ngồi xuống. Hiệu trưởng Châu thân thiện tán gẫu với Trịnh Minh Hạo, Lăng Lăng cúi đầu đem cục giấy đã bị vo tròn gỡ ra từng chút, tiếp tục xé...
Lúc tới thành phố B, cô từng có ý đến thăm Trịnh Minh Hạo, còn muốn mời anh ăn bữa cơm, kể chuyện cuộc sống của nhau. Rốt cuộc cô vẫn từ bỏ ý định. Trước khi anh có bạn gái, cô không thể cho anh hy vọng, bởi ôm ấp hy vọng hão huyền đau khổ đến dường nào, cô là người hiểu rõ hơn ai hết!
Tình yêu giống như kéo căng một sợi dây cao su, người bị đau luôn là kẻ không chịu buông tay!
Xé nhỏ đến mức không thể xé thêm nữa, cô than nhẹ một tiếng, ngước mắt lên lại phát hiện trước mặt là một xấp khăn giấy. Cô vụng trộm nhìn thoáng qua Dương Lam Hàng, anh vẫn ung dung uống trà, đốt ngón tay cầm tách trà biến trắng, hàng mi khép nhẹ che khuất đôi mắt sâu thẳm của anh...
Thành trì ầm ầm sụp đổ, cô chìm đắm càng sâu trong sự quan tâm săn sóc cùng nỗi cô đơn của anh... Trà hoa nhài có thể kiêng, nhưng người đàn ông như vậy có thể từ bỏ sao...
Ánh mắt đương quấn quýt trên khuôn mặt anh thì điện thoại cô bỗng vang lên âm báo tin nhắn, cô lấy ra nhìn qua, là tin nhắn của Trịnh Minh Hạo: "Tại sao em lại ở đây?"
Cô liếc liếc mắt nhìn qua Dương Lam Hàng, Trịnh Minh Hạo lập tức hiểu ý, cười gật đầu.
Cô chỉnh điện thoại sang chế độ rung, gửi tin nhắn cho anh: "Không ngờ thầy Trịnh là ba của anh."
"Giờ biết rồi, em có thể làm bạn gái anh không?!"
Cô ngẩng đầu trừng mắt với anh một cái, lại nhắn tiếp một tin: "Tốt hơn là anh sớm từ bỏ ý định đi, cho dù trên trái đất chỉ còn một người đàn ông, em cũng không đi theo anh!"
"Nếu trái đất chỉ còn mình anh là đàn ông, anh còn muốn em à?!"
Lăng Lăng dùng mu bàn tay khẽ che nụ cười trên khóe môi, cất di động. Lúc này ngẩng đầu lên, trong bát trước mặt cô đã được múc hơn nửa bát súp hải sản, trên đĩa có mấy con ốc đã được gỡ thịt. Cô nhìn thoáng qua mấy cái vỏ ốc phía tay trái Dương Lam Hàng, trái tim lại một lần nữa bị công chiếm: "Cảm ơn thầy Dương, em có thể tự lo được, không cần phiền thầy đâu ạ."
"Ừ. Em cứ ăn tự nhiên, không cần làm khách."
Cô gật gật đầu, ăn từng miếng thức ăn vô vị.
Di động lại bắt đầu rung. Lăng Lăng vừa lấy ra xem qua, suýt chút nữa thổ huyết: "Nếu trái đất chỉ còn hai người đàn ông là anh và Dương Lam Hàng, em sẽ chọn ai?"
Không lẽ biểu hiện của cô rõ ràng quá sao? Cớ sao người nào cũng có thể nhìn ra giữa họ có gì mờ ám, hoài nghi quan hệ của họ. Cô lặng lẽ ngước mắt, mới phát hiện tầm mắt Dương Lam Hàng đang chiếu tới màn hình điện thoại trong tay cô, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Cô giống như học trò phạm lỗi bị thầy giáo tóm được, nhanh chóng đem điện thoại giấu sau lưng, lắp bắp nhận lỗi: "Thầy Dương, em xin lỗi! Bạn em thích nói bậy nói bạ, thầy nhất quyết đừng... để ý."
Khóe miệng anh hơi động đậy, ghé sát cô nhỏ giọng nói: "Trong tình huống này ngồi gửi tin nhắn là rất không lễ phép."
"Em xin lỗi!" Cô ngoan ngoan ngồi ngay ngắn trở lại, không để ý điện thoại ở trong túi rung lên từng hồi.
Cơm ăn được một nửa, hiệu trưởng Châu đang hỏi thăm Dương Lam Hàng tình hình du học ở Mỹ, hỏi anh học lấy bằng ở MIT áp lực lớn lắm có phải không, Trịnh Minh Hạo âm thầm ngoắc ngoắc tay với cô, chỉ chỉ ra cửa. Sau đó, anh nói với mọi người: "Cháu xin phép ra ngoài gọi điện thoại chút."
Anh vừa đi ra, Lăng Lăng lại cảm giác di động rung lên kịch liệt. Cô cầm điện thoại ra khỏi cửa, cô vừa đóng cửa lại, điện thoại liền ngừng rung.
"Đến thành phố B tại sao không gọi điện cho anh?" Giọng nói của Trịnh Minh Hạo vang lên phía sau cô, cô quay đầu, thấy anh đứng dựa lưng vào tường, trên miệng ngậm hờ điếu thuốc. Anh đã không còn là cậu thiếu niên ngây ngô ngày trước, tóc ngắn gọn ghẽ, khuôn mặt cũng góc cạnh hơn, ánh mắt có thêm vài phần thấu hiểu sự mong manh của nhân tình thế thái, thoạt nhìn quả thực có thêm nhiều nét thành thục.
"Em với thầy Dương đến dự hội nghị, cũng không có tiện lắm."
"Ngay cả gọi cuộc điện thoại cũng không tiện ư?"
"..." Cô im lặng.
"Phụ nữ không có lương tâm anh đã thấy, cớ sao lại gặp phải cô gái không có lương tâm đến như em chứ."
Cô ráng nhẫn nhịn ấm ức trong lòng, nói: "Bây giờ anh đã nhìn rõ bộ mặt thật của em rồi đó, cũng chưa muộn đâu!"
"Dù sao em vẫn phải trả nợ anh, lát nữa ăn tối đi cùng anh đi."
"Đi đâu?" Cô sợ tới mức lùi ra sau.
Anh nở nụ cười: "Em tưởng anh dẫn em đi thuê phòng à? Chú ý đạo đức cơ bản của sinh viên chút đi."
"Anh!"
"Yên tâm, là đi xem phim."
"Không được! Sếp quản em còn chặt hơn quản vợ, buổi tối trước chín giờ phải về khách sạn."
"Anh giúp em thu phục hắn!" Nói xong, Trịnh Minh Hạo bảo người phục vụ: "Thêm một bát súp trứng ngô, đem hóa đơn lại đây."
Lăng Lăng nản chí quay về phòng ăn. Thật là thất sách, tại sao cô lại sơ ý đem quyền quyết định giao vào tay Dương Lam Hàng chứ. Hiện tại cô chỉ có thể trông cậy anh có lương tâm, nhất quyết không được khuất phục áp bức quyền thế mà bán đứng cô.
******
Bữa ăn vừa chấm dứt, Trịnh Minh Hạo không thèm nhìn ánh mắt ra hiệu của Lăng Lăng, ngang nhiên nói trên bàn tiệc: "Thầy Dương, khó có dịp Bạch Lăng Lăng đến thành phố B, tôi muốn dẫn cô ấy đi dạo trung tâm thành phố."
Mọi người ngồi đó đều sửng sốt, nhất là hiệu trưởng Châu, ánh mắt nhìn cô khỏi phải nói có bao nhiêu khinh thường. Cô cũng hiểu mình tất yếu sẽ bị khinh bỉ ít nhiều. Buổi sáng xuất hiện trong phòng Dương Lam Hàng, buổi tối lại cùng con trai hiệu trưởng Trịnh đi hẹn hò, phóng đãng đến cấp độ này thực sự khiến phụ nữ Trung Quốc chẳng còn chút thể diện nào.
Phản ứng của Dương Lam Hàng ngược lại rất bình thản, mỉm cười nói: "Cũng được. Chú ý an toàn, có việc gì thì gọi điện cho tôi."
Đem cô bán đi nhẹ nhàng như vậy sao!? Vì tức giận, cô quyết định không để ý đến Dương Lam Hàng, ngay cả tạm biệt cũng không thèm nói. Anh rất vô tình, từ đầu tới cuối không thèm nhìn cô lấy một lần, đi xuống lầu, bước thẳng lên xe rời đi, bỏ cô lại trong đêm tối mịt mù, bên cạnh một người đàn ông "thèm muốn" cô đã lâu.
"Lên xe đi". Trịnh Minh Hạo mở cửa một chiếc Audi TT.
"Của anh hả?" Lăng Lăng không kìm được vuốt ve một chút những đường nét khéo léo của chiếc xe. Đây là loại xe cô thích nhất, không khoa trương như Porsche, nhưng lại thể hiện rõ cá tính độc đáo của người sở hữu.
"Thế nào? Thích chứ?"
"Đủ phá sản!" Cô theo phương châm "mỗi ngày làm một việc thiện" giúp anh nhìn rõ chính mình.
"Anh mua trả góp thôi."
"Càng phá sản!"
Cô ngồi lên xe, gài dây an toàn, từng món nội thất bằng hợp kim nhôm đều phát ra cảm xúc kim loại duy mỹ.
Trịnh Minh Hạo khởi động xe, lái vào ngã tư đường. "Anh dù sao cũng không thể cưỡi xe đạp chạy theo người ta đàm phán dự án được đúng không? Thời nay, mã ngoài quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, em cho là người ta cũng như em chỉ nhìn vào nội hàm, không coi trọng bề ngoài à."
Lăng Lăng mặc kệ anh, nhắm mắt lại, cảm nhận sự tăng tốc mà động cơ mạnh mẽ mang đến.
Trịnh Minh Hạo nói: "Em cũng thật tinh mắt, loại xe này bất kể là vỏ ngoài, cảm giác lái, hay tính an toàn đều là hạng nhất."
"Đừng nói với em anh mua nó chỉ vì em thích, đánh chết em cũng không tin!"
"Em tới công ty anh làm, anh sẽ tặng em chiếc xe này." Lời này nói ra, rõ ràng là giọng điệu ông chủ bao nhân tình.
"Hừ!" Lăng Lăng ngay cả lườm cũng không thèm: "Anh tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học T, dù không nhớ được khẩu hiệu của trường thì cũng làm ơn chú ý phẩm chất đi!"
"Anh nói nghiêm túc đấy. Anh vừa nhận một dự án, đang rất cần người. Em ASP, JSP đều biết, đến đây giúp anh đi."
"Em hả?" Cô lắc đầu: "Em ngay cả dùng ASP để thuyên chuyển Oracle cũng không biết."
"Ai mua nổi Oracle chứ? Hậu trường dùng SQL Server tạo thành thôi."
"Tính an toàn rất kém nha!"
"Bọn anh không làm phần mềm thương mại quy mô lớn, cần an toàn đến vậy để làm gì?"
Lăng Lăng mở to mắt, phát hiện anh đang lái lên cầu vượt, cô quay cửa kính xe xuống, để cho gió mạnh ùa vào.
"Anh thật sự thiếu người giúp sao?"
"Đúng vậy! Công ty của anh mới thành lập, vốn khởi động không đủ, không chiêu mộ được nhiều cao thủ mã hóa cho lắm."
"Được rồi, chờ em thi xong, em sẽ lại đây giúp anh một tháng."
"Em nói thật hả?" Trịnh Minh Hạo kinh ngạc nhìn cô.
"Ừ. Anh không cần trả lương, bao ăn bao ở cho em là được rồi." Lăng Lăng nói: "Nhưng mà trước hết phải nói rõ, anh tuyệt đối không được có ý nghĩ lộn xộn với em, em giúp anh chỉ đơn thuần xuất phát từ đạo nghĩa giang hồ mà thôi."
"Anh đây là người rất có nguyên tắc, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không từ bỏ quyền lợi "suy nghĩ lộn xộn"!"
Cô rống to: "Trịnh Minh Hạo, trên thế giới nhiều phụ nữ như vậy, tại sao anh cứ phải đem em quăng vào hố lửa?"
Giọng anh còn to hơn cô: "Bạch Lăng Lăng, trên thế giới nhiều đàn ông như vậy, tại sao em cứ phải yêu đương với cái máy tính?"
"Anh ấy là người, bằng xương bằng thịt, là người có tình cảm, có tri giác!"
"Em đã gặp rồi sao? Hay là đã chạm vào?" Trịnh Mịnh Hạo kéo tay cô, đặt trước ngực mình, nhịp tim mạnh mẽ của anh va chạm vào lòng bàn tay cô. "Thế này mới gọi là bằng xương bằng thịt, có tình cảm, có tri giác."
Lăng Lăng rụt tay về, nắm chặt lòng bàn tay còn lưu lại hơi ấm. Cô không biết phản bác ra sao, bởi vì quả thực cô chưa bao giờ cảm nhận được nhịp tim của anh, da thịt của anh. Đối với cô mà nói, đó chỉ là một dãy số liên tiếp mà thôi!
Trịnh Minh Hạo thấy cô không nói tiếng nào, lại bắt đầu mặt dày khoác lác: "Anh rốt cuộc không hiểu nổi, phụ nữ thích anh có thể xếp thành ba vòng từ trong ra ngoài, tại sao em không chịu nhìn nhận đúng về anh chứ?"
"Bởi vì em tuệ nhãn cao siêu, không chạy theo mắt thẩm mỹ của người phàm."
Trịnh Minh Hạo phì cười: "Mong em vui lòng chỉ giáo!"
Lăng Lăng hắng giọng nói: "Đàn ông, quan trọng nhất là cảm giác an toàn. Anh nói xem, giống Tạ Đình Phong có nhiều cơ hội thay lòng đổi dạ hơn, hay là giống Albert Einstein thì xác suất thay lòng đổi dạ cao?"
"Việc này cũng không nhất thiết, có rất nhiều ông chủ vừa già vừa xấu vẫn bao các ngôi sao điện ảnh đó thôi."
"Vậy anh nói đàn ông mỗi ngày lái Audi TT phóng trên đường có cảm giác an toàn, hay là đàn ông toàn tâm toàn ý ở trong phòng thí nghiệm tập trung nghiên cứu có cảm giác an toàn?"
"Em cảm thấy Dương Lam Hàng có cảm giác an toàn sao?"
Anh ấy là người không an toàn nhất trong số đàn ông không an toàn.
"Anh ta là thầy giáo của em, anh đừng nói bậy!"
"Anh chỉ hỏi em anh ta có cảm giác an toàn hay không thôi mà. Em chột dạ cái gì vậy?"
Lăng Lăng quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Trịnh Minh Hạo, sợ ánh mắt của mình sẽ tiết lộ bí mật tận đáy lòng.
Cô nói: "Nếu trên thế giới chỉ còn lại hai người đàn ông là anh và Dương Lam Hàng, em tình nguyện treo cổ tự vẫn."
"Bạch Lăng Lăng, đến bao giờ em mới có mắt thẩm mỹ chính xác hả?"
Mắt thẩm mỹ? Cô cười, nụ cười giống như gió cát xoay vần trên bầu trời thành phố, phiêu bạt vô chừng...
Thành phố B thay đổi rất nhiều, từ lâu đã không còn tìm thấy nét đẹp đầy ngạc nhiên như thuở ban đầu gặp gỡ - loại tầng sâu văn hóa mang tính lịch sử như thế này. Rất nhiều ký ức của con người bị năm tháng làm phai màu, vì thế sẽ đặc biệt nổi bật lên vài nét tươi sáng sống động trong bức tranh ấy.
Thành phố B trong trí nhớ của Lăng Lăng, là một thành phố ảo mộng.
Cô từng ngồi trên bậc cầu thang của Cố Cung, chống cằm nghe ba kể chuyện lịch sử văn hóa ngàn năm của Trung Hoa. Cô từng đứng trước di tích Viên Minh Viên, nắm tay ba khóc sướt mướt. Bởi vì ba nói với cô: Là người Trung Quốc, không được quên đi quá khứ!
Trong trí nhớ của cô, thuyền hoa trong Di Hòa Viên, Tiêu Tương Quán trong Đại Quan Viên, rồi cả gấu trúc trong vườn bách thú vẫn còn mang màu sắc sống động, thế nhưng ba của cô mãi mãi là sắc màu lấp lánh nhất trong mọi màu sắc...
Mười năm trôi qua, ánh hào quang của ông chưa bao giờ phai nhạt...
Thế nhưng, tiếng khóc kiệt quệ cùng những lời trách cứ đau xé ruột gan của mẹ cũng chưa bao giờ nhạt phai...
"Mười năm trước, anh đạp xe tới đón tôi, mồ hôi ướt đẫm, thề non hẹn biển... Mười năm sau, anh đánh xe Audi đi đón cô ta, điều hòa mát mẻ, tình yêu nồng cháy... Đàn ông! Đây chính là đàn ông!"
"Tại sao, tại sao anh không thể cả đời làm một anh giáo nông thôn không có tương lai..."
...
Trong những năm tháng lên núi xuống quê đó.
Rất nhiều học sinh ưu tú thành thích nổi bật bị phân công đến những vùng thôn quê xa xôi trên núi. Ba của Lăng Lăng được phân làm giáo viên tại một trường trung học thôn quê, ở nơi đó ông cùng cô gái xinh đẹp nhất thôn quen biết yêu thương nhau, rồi kết hôn. Bảy, tám năm sau khi khôi phục chế độ thi vào đại học cao đẳng, ông thi đậu đại học T, tốt nghiệp xong ông ở lại công tác trong cục thuế thành phố.
Ông đón vợ và con gái ba tuổi vào thành phố, cả gia đình chen chúc nhau trong một căn gác nhỏ rộng hơn mười mét vuông, mặc cho cuộc sống túng quẫn, người vợ cần cù giản dị của ông vẫn vất vả làm việc, chăm lo gia đình, chăm lo con gái, không một lời than thở.
Từng năm qua đi, địa vị của ông mỗi ngày một cao, cuộc sống cũng sung túc dần, khoảng cách giữa ông và người vợ trình độ văn hóa không cao theo đó ngày càng xa... Ông không quen nhìn bà vì bình nước khoáng mà cò kè mặc cả với người thu gom đồng nát, không quen nhìn bà hàng ngày mặc quần áo bằng loại vải thô rẻ tiền nhất, càng không quen nhìn bà dùng phương thức la to quát lớn giáo dục con gái...
Họ bắt đầu khắc khẩu, chiến tranh lạnh, tình cảm nồng thắm khi xưa ngày càng tiêu biến theo những trận cãi vã ầm ĩ. Giữa cuộc hôn nhân đầy khủng hoảng, người thứ ba thông minh xinh đẹp, ôn nhu săn sóc xuất hiện, càng góp phần mạnh mẽ vào sự diệt vong của hôn nhân... Ông ra đi, bỏ lại một tờ chứng nhận ly hôn, cùng toàn bộ người thân.
Sau khi ông đi, Lăng Lăng mỗi ngày đều đứng chờ ở cửa, cô cứ ngỡ ba sẽ trở về...
Nhưng ông không quay về nữa.
Là đàn ông bạc tình thành tính, hay là do kẻ thứ ba vô đạo đức?
Đều không phải, là do phụ nữ không thể kháng cự sức hấp dẫn của đàn ông ưu tú, cũng như đàn ông không chống cự nổi trước sự quyến rũ của mỹ nhân... Nếu Tôn Trung Sơn có thể vì Tống Khánh Linh mà vứt bỏ vợ, Trương Học Lương đến sáu mươi tuổi vẫn còn cưới người khác, người ta còn có thể yêu cầu đàn ông loại nào sẽ chung thủy trọn đời đây?!
Muốn đàn ông chung thủy đến chết, trừ phi bọn họ thật sự tìm không ra người thứ hai!
Cho nên, điều Lăng Lăng mong muốn rất đơn giản, một người đàn ông ở bên cô, cho dù thế giới có biến chuyển khôn lường, anh cũng không hề thay đổi...
******
Trong lúc lơ đãng, đã đến rạp chiếu phim.
Tối đó vừa hay trong rạp chiếu bộ phim Hàn Quốc tên "Daisy".
Bộ phim kể về một câu chuyện tình yêu phức tạp rắc rối. Một chậu hoa cúc dại thanh đạm, một cô gái thuần khiết như đóa cúc dại đem lòng yêu một chàng trai chưa từng thấy mặt, nhưng vì hiểu lầm cùng số phận trêu ngươi mà đi yêu một người đàn ông khác. Một mối tình yêu nhau những chưa từng thấy nhau, cuối cùng vận mệnh an bài cho họ một cái kết bi thương. Khi nhân vật nữ chính nói một câu không thành lời: "Xin lỗi, em không nhận ra anh, em vẫn luôn chờ đợi anh..." Lăng Lăng ôm mặt, khóc không ra tiếng.
Cô hoàn toàn có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của sự mâu thuẫn xen lẫn hối hận của nhân vật nữ chính, cũng giống như sự hối hận cùng mâu thuẫn trong cô!
Trịnh Minh Hạo ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vai cô!
"Chờ đợi một người chưa từng gặp mặt rất đau khổ, đúng không?" Anh đem mặt cô ấp vào lòng, ôm cô thật chặt.
Lăng Lăng im lặng lắc đầu, đẩy anh ra. Cô không ghét Trịnh Minh Hạo ôm, cũng không ghét mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh. Tuy nhiên nếu đem so sánh, hương hoa nhài có phần thanh nhã hơn...
Hương hoa nhài? Giờ phút này cô bỗng nhớ vô cùng mùi hương mình phải từ bỏ kia...
Trịnh Minh Hạo thở dài: "Em vì anh ta mà đau lòng, vì anh ta mà rơi lệ, anh ta thấy được sao? Khi em cần có người để tựa vào, cần có người ai ủi, anh ta ở đâu? Nhiều năm như vậy, em bị cái loại tình yêu với không tới này tra tấn còn chưa đủ ư?!"
"Em không biết."
"Lăng Lăng, hãy cho anh một cơ hội, anh có thể mang đến cho em niềm vui thực sự!" Trịnh Minh Hạo nhìn vào mắt cô, kiên định nắm lấy tay cô nói: "Internet đã qua hết mùa đông, đang hồi phục lại, bây giờ làm web là thời cơ tốt nhất. Em hãy tin anh, em theo anh cùng nhau gây dựng sự nghiệp, chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định sẽ thành công."
...
Phim kết thúc, khán giả rời đi.
"Em xin lỗi!" Cô đứng dậy bước đi theo dòng người.
Lòng tự tin của Trịnh Minh Hạo luôn vượt quá giới hạn của người thường. Lăng Lăng vừa đi vài bước, anh lại đuổi theo, không hề để ý nói: "Anh chắc phải tới khoa tâm thần khám mất, anh phát hiện em càng cự tuyệt anh, anh càng yêu em hơn!"
"Đàn ông ấy à! Thứ không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất, chiếm được rồi lại vứt đi như chiếc giày rách."
"Nếu không em để cho anh chiếm thử một lần, rồi anh đem em vứt như giày rách nhé?"
Lăng Lăng bị chọc tức đến dở khóc dở cười, hung hăng véo một phát vào cánh tay anh: "Anh dẹp ý đồ này giùm em đi!"
"Muốn anh hết hy vọng, trừ phi em cưới người khác."
"Ngày mai em liền cưới đầu heo."
"Không lý nào anh còn thua cả heo..."
...
Bọn họ một bên ầm ĩ, một bên nhì nhằng, cho nên họ không hề chú ý tới.
Còn có một người ngồi trong góc, ngón tay thon dài ra sức xoa ấn đường...
Dưới ánh đèn mờ nhạt, ánh sáng lạnh lẽo của đèn chiếu lan tỏa khắp hội trường, Dương Lam Hàng phong thái tao nhã bước lên trước, trong không khí đặc thù của một hội nghị quốc tế làm nền, vẻ thanh lịch của riêng anh càng thêm nổi bật. Từng chuỗi công thức rắc rối, từng đường parabol đầy thâm ý, phối hợp với phát âm tiếng Anh kiểu Mỹ đầy lôi cuốn và tròn trịa của anh, không chỉ hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ thính giả, mà còn cả tầm mắt của Lăng Lăng.
Lăng Lăng nhìn anh, vẻ tự tin, trầm ổn cùng bình tĩnh kia khiến cô quên cả hô hấp, cũng quên cả chớp mắt. Đàn ông như vậy rất hoàn hảo, hoàn hảo tựa như một giấc mộng không có thực. Nhịp tim của cô dao động theo giọng nói trầm ấm của anh, trầm bổng lên xuống...
Anh phát biểu xong báo cáo, rất nhiều người đặt câu hỏi chất vấn, anh trả lời từng câu rõ ràng mạch lạc. Tiếp đó, Angela trong bộ quần áo công sở đứng lên hỏi một vấn đề, Dương Lam Hàng tỏ ra hết sức kinh ngạc, hỏi lại một câu khác. Sau đó, bọn họ bắt đầu thảo luận quên trời đất, càng ngày càng xoáy sâu, ánh mắt Dương Lam Hàng càng hưng phấn. Cuối cùng, vì thời gian có hạn, anh đi xuống, cùng Angela đến khu nghỉ ngơi bên ngoài vừa uống trà vừa thảo luận tiếp.
Hình ảnh đó vô cùng duy mỹ, một người đàn ông Trung Quốc phong thái tao nhã, cùng một cô gái phương tây gợi cảm quyến rũ, họ khi thì nhíu mày suy nghĩ sâu xa, khi thì vui vẻ hớn hở, khi thì viết viết vẽ vẽ trên giấy, tranh luận kịch liệt.
Lăng Lăng đứng xa xa nhìn họ, nỗi ghen tị trong lòng dâng lên chua xót từng cơn. Nếu có một ngày anh cũng dùng ánh mắt tán thưởng như thế nhìn cô, cô nguyện ý vì nó mà trả giá hết thảy... Không được! Lăng Lăng trấn áp tinh thần hòng không cho bản thân tiếp tục suy nghĩ miên man.
"Anh ấy là thầy mình, anh ấy là thầy mình..."
Cô tự kỷ ám thị hết lần này đến lần khác, những lời này chỉ trong vòng bốn tiếng ngắn ngủi cô đã nói với bản thân hơn trăm lần, trung bình năm phút một lần, nhưng tần suất dường như có xu hướng ngày càng tăng...
"Anh ấy là thầy mình..."
Lăng Lăng đang hết sức chuyên tâm niệm thần chú trong lòng, có người vỗ vào vai cô. Cô vừa quay đầu, thấy Dương Lam Hàng trưng ra khuôn mặt mê hoặc chúng sinh, liền bật thốt lên: "Anh là thầy em..."
"Hử?"
Sau đó cô nhích người, né tránh bàn tay anh đặt lên vai mình, gần đây phản ứng "điện sinh vật" ngày càng rõ, mỗi lần bị anh chạm vào một cái tư duy liền hỗn loạn.
"Ý em nói..." Cô líu lưỡi giải thích: "Em có thể gặp được giáo viên như anh... thầy, quả thực rất may mắn!"
Anh hiển nhiên rất hài lòng, không giấu được ý cười. "Tôi có việc gấp phải đi trước. Em tự đi về được chứ?"
"Không sao đâu ạ!"
Lúc gần đi, anh dặn cô: "Hiệu trưởng Châu tối nay mời dùng cơm, năm giờ tôi đến khách sạn đón em."
"Em biết rồi ạ."
Nhìn theo anh sải bước ra khỏi hội trường, Lăng Lăng bỗng nhiên phát hiện: Cô có chút lưu luyến bịn rịn, chỉ xa nhau vài giờ cũng đều không nỡ...
Trời ơi! Yêu thương một người, thật muốn điên luôn!
******
Cô ngồi trong khu nghỉ ngơi của hàng net suốt một buổi chiều, Dương Lam Hàng gọi điện hỏi cô ở đâu, cô đang mong chờ đôi nam nữ ngồi sát vách nãy giờ đã trầm mặc gần mười phút mở miệng nói chuyện. Bởi vì căn cứ theo đối thoại của họ trước đó mà phân tích, hai người họ là bạn online, lần đầu gặp mặt.
Cô rất muốn biết, gặp mặt như vậy, là bắt đầu, hay kết thúc.
Người nam chừng hơn ba mươi tuổi, mặc đồ Tây đi giày da, nhưng diện mạo lại khiến người ta không dám khen tặng, nói cụ thể là y chang như trong mấy tấm ảnh khiêu dâm nam lưu hành trên mạng. Người nữ thực ra trông cũng xinh xắn, ăn mặc trang điểm hợp thời thu hút không ít ánh mắt đàn ông.
"Chúng ta... đến nhà tôi uống tách cà phê nhé." Người nam nhìn tách cà phê trước mặt nói.
Làm sao có thể như vậy?!
Nếu là cô, "Vĩnh viễn có xa không" và cô gặp mặt nhau chưa tới hai tiếng đồng hồ mà đã đề nghị đến nơi anh ở uống cà phê. Cô chắc chắn sẽ hắt cà phê vào mặt anh, bảo với anh: "Tôi cho anh lăn xa được bao nhiêu thì lăn đi!"
Vậy mà người nữ kia còn do dự một chút, buông tách cà phê trong tay. "Được!"
Quá trình gặp bạn online, chính là thế này đây... Đơn giản, rõ ràng!
Gặp mặt, lên giường, xuống giường, vào blacklist. Cô biết, cho nên cô mới sợ...
Blacklist, thế giới đó thực sự rất cô đơn...
Hơn bốn giờ, Dương Lam Hàng đến đón cô, cô đang ngồi trên sô-pha nghe nhạc, nghĩ mình lại xót cho thân. Anh cũng không hỏi gì nhiều, đưa cô đến một nhà hàng hải sản gần đó. Vừa nhìn thấy lối trang hoàng xa hoa của nó đã biết một bát cơm giá ngàn vàng.
"Thầy Dương, tình huống này hình như không thích hợp cho em tham gia lắm, hay cứ để em về đi ạ."
"Không sao, hiệu trưởng Châu đặc biệt muốn tôi dẫn em theo."
Dương Lam Hàng thấy cô vẫn còn hơi do dự, bèn nói: "Sau này những tình huống như vậy rất nhiều, em phải tập thích ứng đi."
Cô gật gật đầu, bước theo sau Dương Lam Hàng đi vào phòng.
Trong phòng ngoại trừ hiệu trưởng Châu và hai thầy giáo lớn tuổi cùng tổ đề tài với ông, còn có một người đàn ông, Lăng Lăng nhìn kỹ dung mạo dễ nhìn của ông ta, cứ có cảm giác đã gặp qua ở đâu, nhưng lại không nhớ ra. Người kia vừa nhìn thấy Dương Lam Hàng, liền khiêm nhường đứng dậy bắt tay với anh.
"Chào thầy, hiệu trưởng Trịnh!" Nghe cách Dương Lam Hàng xưng hô, Lăng Lăng mới nhớ ra, ông ấy là phó hiệu trưởng phụ trách hậu cần và cơ sở vật chất của đại học T. Loại hiệu trưởng "thần tài" này rất ít khi xuất hiện trước mặt sinh viên, cho nên chỉ có thể gặp qua ông vài lần trên trang tin tức của trường.
"Vị này là?" Hiệu trưởng Trịnh nhìn về phía Lăng Lăng, vẻ mặt giống như đang suy tư.
"Sinh viên của tôi, Bạch Lăng Lăng."
"A!" Hiệu trưởng Trịnh ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ. "Bạch Lăng Lăng! Tôi nhớ ra rồi..."
Ánh mắt Dương Lam Hàng lóe lên một chút, không nói gì nữa.
Lăng Lăng thế nhưng chẳng hiểu ra đâu vào đâu, bảo "Tôi nhớ ra rồi" là sao? Cô không phạm phải sai lầm to lớn nào đấy chứ? Không lẽ chuyện đồ án tốt nghiệp đại học của cô bị đánh rớt cũng được đăng lên trang tin của đại học T? Nhớ tới chuyện này, cô nhịn không được trong lòng thầm hung hăng nguyền rủa Dương Lam Hàng.
Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, vài vị giáo viên bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau. Không giống như dự đoán của cô, nội dung chuyện trò của họ không có khen tặng tâng bốc nhau, cũng không nói những chuyện cao xa phi thực tế, đề tài trò chuyện của họ đều khá thực tiễn, chẳng hạn như khu dành cho chuyên gia khi nào xây xong, ký túc xá mới cho sinh viên bao giờ có thể chuyển vào, ký túc xá nữ sinh đã có hơn sáu chục năm lịch sử liệu có nên cho vào kế hoạch trùng tu không, hoặc dự án 973 tiến triển đến đâu rồi, còn cả chuyện con cái của họ...
"Anh Châu, con gái anh sắp tốt nghiệp đại học rồi nhỉ?" Hiệu trưởng Trịnh hỏi.
Nhắc tới con gái, hiệu trưởng Châu bộ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị lập tức nở một nụ cười. "Bảy tháng nữa cháu nó sẽ tốt nghiệp."
"Anh có dự định gì không?"
"Nó nói muốn đi Anh hoặc Canada học thạc sĩ. Chà! Thế hệ con cái bây giờ, cứ nghĩ rằng tiền từ trên trời rơi xuống, nhìn chi phí mấy trăm ngàn tệ mà nó không hề chớp mắt lấy một cái. Đâu như chúng ta, mỗi tháng tiền sinh hoạt phí có mười đô-la cũng vẫn có thể học xong thạc sĩ ở Mỹ."
"Anh nên bằng lòng đi. Ít nhất cháu nó tình nguyện đi học. Anh xem con tôi, suốt bốn năm đại học ngoài lối sống phóng túng ra chả học được cái gì, nó muốn học thạc sĩ, tôi cho nó học thạc sĩ, nhưng chưa hết năm một đã bỏ học, thật không hiểu nổi nó muốn cái gì nữa." Hiệu trưởng Trịnh tuy lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, nhưng giọng điệu vẫn tràn ngập sự dung túng của người làm cha.
Lăng Lăng nhớ đến ba mình, mỉm cười xé khăn giấy trong tay, từng sợi từng sợi xé thành mảnh nhỏ, rồi vo thành một cục...
Hiệu trưởng Châu nói: "Tôi nhớ A Hạo ở thành phố B đúng không, cháu nó thế nào rồi?"
"Hiện giờ nó còn bận bịu hơn cả tôi, tôi đến thành phố B ba ngày nay mà còn không tìm đâu ra cơ hội thấy mặt nó một cái."
"Vậy nhân dịp này, gọi cháu cùng đến đây dùng cơm luôn đi. Tôi lâu rồi không gặp nó, cũng muốn nhìn xem một chút."
"Để tôi hỏi nó xem." Hiệu trưởng Trịnh lấy di động ra, gọi điện thoại. "A Hạo, tối nay con có rảnh không?"
"..."
"Chú Châu của con đến thành phố B họp... Chúng ta đi cùng lúc... Ừ, tối nay cùng nhau ăn bữa cơm, chú Châu hỏi con có thể tới đây không... Được! Không cần vội, lái xe cẩn thận con nhé..." Lúc hiệu trưởng Trịnh nói chuyện, các nếp nhăn trên khóe mắt đều giãn ra. Cúp điện thoại, ông vừa cười vừa nói với hiệu trưởng Châu: "Nó nói lúc còn ở trường đã gây không ít phiền toái cho anh, anh tới thành phố B, nhất định phải cho nó cơ hội chiêu đãi anh thật thịnh soạn... Thằng nhóc này, chả có tí tài cán nào cả, chỉ được cái làm xã hội thêm loạn."
"Trong xã hội bây giờ, muốn có thành tựu thì phải giống như Hàng cầm tấm bằng Nature từ MIT về, hoặc giống như A Hạo hiểu chuyện trước sau, chứ cứ cắm đầu học hành làm việc như chúng ta đã không còn theo kịp thời đại nữa rồi."
"Thật ra tôi không nghĩ A Hạo có thành tựu gì to tát, nó có thể tự chăm lo cuộc sống bản thân, đừng khiến tôi phiền lòng là tôi đã thỏa mãn lắm rồi."
...
Họ lại hàn huyên một hồi về xu thế phát triển của Trung Quốc, người phục vụ dẫn một người trẻ tuổi đi vào, anh ta chính là con của hiệu trưởng Trịnh. Lăng Lăng tò mò nhìn qua, chỉ thấy anh ta dáng người rất cao, quần jeans đen, áo sơ-mi cotton sọc đen càng làm tôn lên vóc dáng cao to của anh ta. Khi Lăng Lăng nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của anh ta, cô không tự chủ được đứng bật dậy...
...
Người vừa đi vào nhìn thấy Lăng Lăng thoạt tiên rất kinh ngạc, lập tức nheo mắt, lộ ra ý cười: "Khéo thật nhỉ?"
Đúng là khéo hơn cả mong đợi, Lăng Lăng không thể nào ngờ cậu con khiến người ta thất vọng trong miệng hiệu trưởng Trịnh chính là Trịnh Minh Hạo. Cô càng không thể tưởng tượng được, Trịnh Minh Hạo ở đại học T gần năm năm, nhưng không một ai biết anh là con của hiệu trưởng Trịnh.
"Đã lâu... không gặp!" Cô nhỏ giọng nói.
"Các cháu biết nhau à?" Hiệu trưởng Châu nói.
"Bạn học thời đại học ạ." Trịnh Minh Hạo ngồi vào chỗ trống đối diện Lăng Lăng, vừa cười vừa nháy mắt mấy cái với cô: "Miễn cưỡng cũng coi như là bạn bè." Hai chữ miễn cưỡng từ trong miệng anh thốt lên, nghe ra quả thực vô cùng "miễn cưỡng".
Lăng Lăng nhìn Dương Lam Hàng mặt không biến sắc đang ngồi uống trà bên cạnh, lại liếc qua hiệu trưởng Châu, phát hiện ông đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình chăm chú, cô nhận ra bản thân đã thất thố, bèn chậm chạp ngồi xuống. Hiệu trưởng Châu thân thiện tán gẫu với Trịnh Minh Hạo, Lăng Lăng cúi đầu đem cục giấy đã bị vo tròn gỡ ra từng chút, tiếp tục xé...
Lúc tới thành phố B, cô từng có ý đến thăm Trịnh Minh Hạo, còn muốn mời anh ăn bữa cơm, kể chuyện cuộc sống của nhau. Rốt cuộc cô vẫn từ bỏ ý định. Trước khi anh có bạn gái, cô không thể cho anh hy vọng, bởi ôm ấp hy vọng hão huyền đau khổ đến dường nào, cô là người hiểu rõ hơn ai hết!
Tình yêu giống như kéo căng một sợi dây cao su, người bị đau luôn là kẻ không chịu buông tay!
Xé nhỏ đến mức không thể xé thêm nữa, cô than nhẹ một tiếng, ngước mắt lên lại phát hiện trước mặt là một xấp khăn giấy. Cô vụng trộm nhìn thoáng qua Dương Lam Hàng, anh vẫn ung dung uống trà, đốt ngón tay cầm tách trà biến trắng, hàng mi khép nhẹ che khuất đôi mắt sâu thẳm của anh...
Thành trì ầm ầm sụp đổ, cô chìm đắm càng sâu trong sự quan tâm săn sóc cùng nỗi cô đơn của anh... Trà hoa nhài có thể kiêng, nhưng người đàn ông như vậy có thể từ bỏ sao...
Ánh mắt đương quấn quýt trên khuôn mặt anh thì điện thoại cô bỗng vang lên âm báo tin nhắn, cô lấy ra nhìn qua, là tin nhắn của Trịnh Minh Hạo: "Tại sao em lại ở đây?"
Cô liếc liếc mắt nhìn qua Dương Lam Hàng, Trịnh Minh Hạo lập tức hiểu ý, cười gật đầu.
Cô chỉnh điện thoại sang chế độ rung, gửi tin nhắn cho anh: "Không ngờ thầy Trịnh là ba của anh."
"Giờ biết rồi, em có thể làm bạn gái anh không?!"
Cô ngẩng đầu trừng mắt với anh một cái, lại nhắn tiếp một tin: "Tốt hơn là anh sớm từ bỏ ý định đi, cho dù trên trái đất chỉ còn một người đàn ông, em cũng không đi theo anh!"
"Nếu trái đất chỉ còn mình anh là đàn ông, anh còn muốn em à?!"
Lăng Lăng dùng mu bàn tay khẽ che nụ cười trên khóe môi, cất di động. Lúc này ngẩng đầu lên, trong bát trước mặt cô đã được múc hơn nửa bát súp hải sản, trên đĩa có mấy con ốc đã được gỡ thịt. Cô nhìn thoáng qua mấy cái vỏ ốc phía tay trái Dương Lam Hàng, trái tim lại một lần nữa bị công chiếm: "Cảm ơn thầy Dương, em có thể tự lo được, không cần phiền thầy đâu ạ."
"Ừ. Em cứ ăn tự nhiên, không cần làm khách."
Cô gật gật đầu, ăn từng miếng thức ăn vô vị.
Di động lại bắt đầu rung. Lăng Lăng vừa lấy ra xem qua, suýt chút nữa thổ huyết: "Nếu trái đất chỉ còn hai người đàn ông là anh và Dương Lam Hàng, em sẽ chọn ai?"
Không lẽ biểu hiện của cô rõ ràng quá sao? Cớ sao người nào cũng có thể nhìn ra giữa họ có gì mờ ám, hoài nghi quan hệ của họ. Cô lặng lẽ ngước mắt, mới phát hiện tầm mắt Dương Lam Hàng đang chiếu tới màn hình điện thoại trong tay cô, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Cô giống như học trò phạm lỗi bị thầy giáo tóm được, nhanh chóng đem điện thoại giấu sau lưng, lắp bắp nhận lỗi: "Thầy Dương, em xin lỗi! Bạn em thích nói bậy nói bạ, thầy nhất quyết đừng... để ý."
Khóe miệng anh hơi động đậy, ghé sát cô nhỏ giọng nói: "Trong tình huống này ngồi gửi tin nhắn là rất không lễ phép."
"Em xin lỗi!" Cô ngoan ngoan ngồi ngay ngắn trở lại, không để ý điện thoại ở trong túi rung lên từng hồi.
Cơm ăn được một nửa, hiệu trưởng Châu đang hỏi thăm Dương Lam Hàng tình hình du học ở Mỹ, hỏi anh học lấy bằng ở MIT áp lực lớn lắm có phải không, Trịnh Minh Hạo âm thầm ngoắc ngoắc tay với cô, chỉ chỉ ra cửa. Sau đó, anh nói với mọi người: "Cháu xin phép ra ngoài gọi điện thoại chút."
Anh vừa đi ra, Lăng Lăng lại cảm giác di động rung lên kịch liệt. Cô cầm điện thoại ra khỏi cửa, cô vừa đóng cửa lại, điện thoại liền ngừng rung.
"Đến thành phố B tại sao không gọi điện cho anh?" Giọng nói của Trịnh Minh Hạo vang lên phía sau cô, cô quay đầu, thấy anh đứng dựa lưng vào tường, trên miệng ngậm hờ điếu thuốc. Anh đã không còn là cậu thiếu niên ngây ngô ngày trước, tóc ngắn gọn ghẽ, khuôn mặt cũng góc cạnh hơn, ánh mắt có thêm vài phần thấu hiểu sự mong manh của nhân tình thế thái, thoạt nhìn quả thực có thêm nhiều nét thành thục.
"Em với thầy Dương đến dự hội nghị, cũng không có tiện lắm."
"Ngay cả gọi cuộc điện thoại cũng không tiện ư?"
"..." Cô im lặng.
"Phụ nữ không có lương tâm anh đã thấy, cớ sao lại gặp phải cô gái không có lương tâm đến như em chứ."
Cô ráng nhẫn nhịn ấm ức trong lòng, nói: "Bây giờ anh đã nhìn rõ bộ mặt thật của em rồi đó, cũng chưa muộn đâu!"
"Dù sao em vẫn phải trả nợ anh, lát nữa ăn tối đi cùng anh đi."
"Đi đâu?" Cô sợ tới mức lùi ra sau.
Anh nở nụ cười: "Em tưởng anh dẫn em đi thuê phòng à? Chú ý đạo đức cơ bản của sinh viên chút đi."
"Anh!"
"Yên tâm, là đi xem phim."
"Không được! Sếp quản em còn chặt hơn quản vợ, buổi tối trước chín giờ phải về khách sạn."
"Anh giúp em thu phục hắn!" Nói xong, Trịnh Minh Hạo bảo người phục vụ: "Thêm một bát súp trứng ngô, đem hóa đơn lại đây."
Lăng Lăng nản chí quay về phòng ăn. Thật là thất sách, tại sao cô lại sơ ý đem quyền quyết định giao vào tay Dương Lam Hàng chứ. Hiện tại cô chỉ có thể trông cậy anh có lương tâm, nhất quyết không được khuất phục áp bức quyền thế mà bán đứng cô.
******
Bữa ăn vừa chấm dứt, Trịnh Minh Hạo không thèm nhìn ánh mắt ra hiệu của Lăng Lăng, ngang nhiên nói trên bàn tiệc: "Thầy Dương, khó có dịp Bạch Lăng Lăng đến thành phố B, tôi muốn dẫn cô ấy đi dạo trung tâm thành phố."
Mọi người ngồi đó đều sửng sốt, nhất là hiệu trưởng Châu, ánh mắt nhìn cô khỏi phải nói có bao nhiêu khinh thường. Cô cũng hiểu mình tất yếu sẽ bị khinh bỉ ít nhiều. Buổi sáng xuất hiện trong phòng Dương Lam Hàng, buổi tối lại cùng con trai hiệu trưởng Trịnh đi hẹn hò, phóng đãng đến cấp độ này thực sự khiến phụ nữ Trung Quốc chẳng còn chút thể diện nào.
Phản ứng của Dương Lam Hàng ngược lại rất bình thản, mỉm cười nói: "Cũng được. Chú ý an toàn, có việc gì thì gọi điện cho tôi."
Đem cô bán đi nhẹ nhàng như vậy sao!? Vì tức giận, cô quyết định không để ý đến Dương Lam Hàng, ngay cả tạm biệt cũng không thèm nói. Anh rất vô tình, từ đầu tới cuối không thèm nhìn cô lấy một lần, đi xuống lầu, bước thẳng lên xe rời đi, bỏ cô lại trong đêm tối mịt mù, bên cạnh một người đàn ông "thèm muốn" cô đã lâu.
"Lên xe đi". Trịnh Minh Hạo mở cửa một chiếc Audi TT.
"Của anh hả?" Lăng Lăng không kìm được vuốt ve một chút những đường nét khéo léo của chiếc xe. Đây là loại xe cô thích nhất, không khoa trương như Porsche, nhưng lại thể hiện rõ cá tính độc đáo của người sở hữu.
"Thế nào? Thích chứ?"
"Đủ phá sản!" Cô theo phương châm "mỗi ngày làm một việc thiện" giúp anh nhìn rõ chính mình.
"Anh mua trả góp thôi."
"Càng phá sản!"
Cô ngồi lên xe, gài dây an toàn, từng món nội thất bằng hợp kim nhôm đều phát ra cảm xúc kim loại duy mỹ.
Trịnh Minh Hạo khởi động xe, lái vào ngã tư đường. "Anh dù sao cũng không thể cưỡi xe đạp chạy theo người ta đàm phán dự án được đúng không? Thời nay, mã ngoài quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, em cho là người ta cũng như em chỉ nhìn vào nội hàm, không coi trọng bề ngoài à."
Lăng Lăng mặc kệ anh, nhắm mắt lại, cảm nhận sự tăng tốc mà động cơ mạnh mẽ mang đến.
Trịnh Minh Hạo nói: "Em cũng thật tinh mắt, loại xe này bất kể là vỏ ngoài, cảm giác lái, hay tính an toàn đều là hạng nhất."
"Đừng nói với em anh mua nó chỉ vì em thích, đánh chết em cũng không tin!"
"Em tới công ty anh làm, anh sẽ tặng em chiếc xe này." Lời này nói ra, rõ ràng là giọng điệu ông chủ bao nhân tình.
"Hừ!" Lăng Lăng ngay cả lườm cũng không thèm: "Anh tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học T, dù không nhớ được khẩu hiệu của trường thì cũng làm ơn chú ý phẩm chất đi!"
"Anh nói nghiêm túc đấy. Anh vừa nhận một dự án, đang rất cần người. Em ASP, JSP đều biết, đến đây giúp anh đi."
"Em hả?" Cô lắc đầu: "Em ngay cả dùng ASP để thuyên chuyển Oracle cũng không biết."
"Ai mua nổi Oracle chứ? Hậu trường dùng SQL Server tạo thành thôi."
"Tính an toàn rất kém nha!"
"Bọn anh không làm phần mềm thương mại quy mô lớn, cần an toàn đến vậy để làm gì?"
Lăng Lăng mở to mắt, phát hiện anh đang lái lên cầu vượt, cô quay cửa kính xe xuống, để cho gió mạnh ùa vào.
"Anh thật sự thiếu người giúp sao?"
"Đúng vậy! Công ty của anh mới thành lập, vốn khởi động không đủ, không chiêu mộ được nhiều cao thủ mã hóa cho lắm."
"Được rồi, chờ em thi xong, em sẽ lại đây giúp anh một tháng."
"Em nói thật hả?" Trịnh Minh Hạo kinh ngạc nhìn cô.
"Ừ. Anh không cần trả lương, bao ăn bao ở cho em là được rồi." Lăng Lăng nói: "Nhưng mà trước hết phải nói rõ, anh tuyệt đối không được có ý nghĩ lộn xộn với em, em giúp anh chỉ đơn thuần xuất phát từ đạo nghĩa giang hồ mà thôi."
"Anh đây là người rất có nguyên tắc, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không từ bỏ quyền lợi "suy nghĩ lộn xộn"!"
Cô rống to: "Trịnh Minh Hạo, trên thế giới nhiều phụ nữ như vậy, tại sao anh cứ phải đem em quăng vào hố lửa?"
Giọng anh còn to hơn cô: "Bạch Lăng Lăng, trên thế giới nhiều đàn ông như vậy, tại sao em cứ phải yêu đương với cái máy tính?"
"Anh ấy là người, bằng xương bằng thịt, là người có tình cảm, có tri giác!"
"Em đã gặp rồi sao? Hay là đã chạm vào?" Trịnh Mịnh Hạo kéo tay cô, đặt trước ngực mình, nhịp tim mạnh mẽ của anh va chạm vào lòng bàn tay cô. "Thế này mới gọi là bằng xương bằng thịt, có tình cảm, có tri giác."
Lăng Lăng rụt tay về, nắm chặt lòng bàn tay còn lưu lại hơi ấm. Cô không biết phản bác ra sao, bởi vì quả thực cô chưa bao giờ cảm nhận được nhịp tim của anh, da thịt của anh. Đối với cô mà nói, đó chỉ là một dãy số liên tiếp mà thôi!
Trịnh Minh Hạo thấy cô không nói tiếng nào, lại bắt đầu mặt dày khoác lác: "Anh rốt cuộc không hiểu nổi, phụ nữ thích anh có thể xếp thành ba vòng từ trong ra ngoài, tại sao em không chịu nhìn nhận đúng về anh chứ?"
"Bởi vì em tuệ nhãn cao siêu, không chạy theo mắt thẩm mỹ của người phàm."
Trịnh Minh Hạo phì cười: "Mong em vui lòng chỉ giáo!"
Lăng Lăng hắng giọng nói: "Đàn ông, quan trọng nhất là cảm giác an toàn. Anh nói xem, giống Tạ Đình Phong có nhiều cơ hội thay lòng đổi dạ hơn, hay là giống Albert Einstein thì xác suất thay lòng đổi dạ cao?"
"Việc này cũng không nhất thiết, có rất nhiều ông chủ vừa già vừa xấu vẫn bao các ngôi sao điện ảnh đó thôi."
"Vậy anh nói đàn ông mỗi ngày lái Audi TT phóng trên đường có cảm giác an toàn, hay là đàn ông toàn tâm toàn ý ở trong phòng thí nghiệm tập trung nghiên cứu có cảm giác an toàn?"
"Em cảm thấy Dương Lam Hàng có cảm giác an toàn sao?"
Anh ấy là người không an toàn nhất trong số đàn ông không an toàn.
"Anh ta là thầy giáo của em, anh đừng nói bậy!"
"Anh chỉ hỏi em anh ta có cảm giác an toàn hay không thôi mà. Em chột dạ cái gì vậy?"
Lăng Lăng quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Trịnh Minh Hạo, sợ ánh mắt của mình sẽ tiết lộ bí mật tận đáy lòng.
Cô nói: "Nếu trên thế giới chỉ còn lại hai người đàn ông là anh và Dương Lam Hàng, em tình nguyện treo cổ tự vẫn."
"Bạch Lăng Lăng, đến bao giờ em mới có mắt thẩm mỹ chính xác hả?"
Mắt thẩm mỹ? Cô cười, nụ cười giống như gió cát xoay vần trên bầu trời thành phố, phiêu bạt vô chừng...
Thành phố B thay đổi rất nhiều, từ lâu đã không còn tìm thấy nét đẹp đầy ngạc nhiên như thuở ban đầu gặp gỡ - loại tầng sâu văn hóa mang tính lịch sử như thế này. Rất nhiều ký ức của con người bị năm tháng làm phai màu, vì thế sẽ đặc biệt nổi bật lên vài nét tươi sáng sống động trong bức tranh ấy.
Thành phố B trong trí nhớ của Lăng Lăng, là một thành phố ảo mộng.
Cô từng ngồi trên bậc cầu thang của Cố Cung, chống cằm nghe ba kể chuyện lịch sử văn hóa ngàn năm của Trung Hoa. Cô từng đứng trước di tích Viên Minh Viên, nắm tay ba khóc sướt mướt. Bởi vì ba nói với cô: Là người Trung Quốc, không được quên đi quá khứ!
Trong trí nhớ của cô, thuyền hoa trong Di Hòa Viên, Tiêu Tương Quán trong Đại Quan Viên, rồi cả gấu trúc trong vườn bách thú vẫn còn mang màu sắc sống động, thế nhưng ba của cô mãi mãi là sắc màu lấp lánh nhất trong mọi màu sắc...
Mười năm trôi qua, ánh hào quang của ông chưa bao giờ phai nhạt...
Thế nhưng, tiếng khóc kiệt quệ cùng những lời trách cứ đau xé ruột gan của mẹ cũng chưa bao giờ nhạt phai...
"Mười năm trước, anh đạp xe tới đón tôi, mồ hôi ướt đẫm, thề non hẹn biển... Mười năm sau, anh đánh xe Audi đi đón cô ta, điều hòa mát mẻ, tình yêu nồng cháy... Đàn ông! Đây chính là đàn ông!"
"Tại sao, tại sao anh không thể cả đời làm một anh giáo nông thôn không có tương lai..."
...
Trong những năm tháng lên núi xuống quê đó.
Rất nhiều học sinh ưu tú thành thích nổi bật bị phân công đến những vùng thôn quê xa xôi trên núi. Ba của Lăng Lăng được phân làm giáo viên tại một trường trung học thôn quê, ở nơi đó ông cùng cô gái xinh đẹp nhất thôn quen biết yêu thương nhau, rồi kết hôn. Bảy, tám năm sau khi khôi phục chế độ thi vào đại học cao đẳng, ông thi đậu đại học T, tốt nghiệp xong ông ở lại công tác trong cục thuế thành phố.
Ông đón vợ và con gái ba tuổi vào thành phố, cả gia đình chen chúc nhau trong một căn gác nhỏ rộng hơn mười mét vuông, mặc cho cuộc sống túng quẫn, người vợ cần cù giản dị của ông vẫn vất vả làm việc, chăm lo gia đình, chăm lo con gái, không một lời than thở.
Từng năm qua đi, địa vị của ông mỗi ngày một cao, cuộc sống cũng sung túc dần, khoảng cách giữa ông và người vợ trình độ văn hóa không cao theo đó ngày càng xa... Ông không quen nhìn bà vì bình nước khoáng mà cò kè mặc cả với người thu gom đồng nát, không quen nhìn bà hàng ngày mặc quần áo bằng loại vải thô rẻ tiền nhất, càng không quen nhìn bà dùng phương thức la to quát lớn giáo dục con gái...
Họ bắt đầu khắc khẩu, chiến tranh lạnh, tình cảm nồng thắm khi xưa ngày càng tiêu biến theo những trận cãi vã ầm ĩ. Giữa cuộc hôn nhân đầy khủng hoảng, người thứ ba thông minh xinh đẹp, ôn nhu săn sóc xuất hiện, càng góp phần mạnh mẽ vào sự diệt vong của hôn nhân... Ông ra đi, bỏ lại một tờ chứng nhận ly hôn, cùng toàn bộ người thân.
Sau khi ông đi, Lăng Lăng mỗi ngày đều đứng chờ ở cửa, cô cứ ngỡ ba sẽ trở về...
Nhưng ông không quay về nữa.
Là đàn ông bạc tình thành tính, hay là do kẻ thứ ba vô đạo đức?
Đều không phải, là do phụ nữ không thể kháng cự sức hấp dẫn của đàn ông ưu tú, cũng như đàn ông không chống cự nổi trước sự quyến rũ của mỹ nhân... Nếu Tôn Trung Sơn có thể vì Tống Khánh Linh mà vứt bỏ vợ, Trương Học Lương đến sáu mươi tuổi vẫn còn cưới người khác, người ta còn có thể yêu cầu đàn ông loại nào sẽ chung thủy trọn đời đây?!
Muốn đàn ông chung thủy đến chết, trừ phi bọn họ thật sự tìm không ra người thứ hai!
Cho nên, điều Lăng Lăng mong muốn rất đơn giản, một người đàn ông ở bên cô, cho dù thế giới có biến chuyển khôn lường, anh cũng không hề thay đổi...
******
Trong lúc lơ đãng, đã đến rạp chiếu phim.
Tối đó vừa hay trong rạp chiếu bộ phim Hàn Quốc tên "Daisy".
Bộ phim kể về một câu chuyện tình yêu phức tạp rắc rối. Một chậu hoa cúc dại thanh đạm, một cô gái thuần khiết như đóa cúc dại đem lòng yêu một chàng trai chưa từng thấy mặt, nhưng vì hiểu lầm cùng số phận trêu ngươi mà đi yêu một người đàn ông khác. Một mối tình yêu nhau những chưa từng thấy nhau, cuối cùng vận mệnh an bài cho họ một cái kết bi thương. Khi nhân vật nữ chính nói một câu không thành lời: "Xin lỗi, em không nhận ra anh, em vẫn luôn chờ đợi anh..." Lăng Lăng ôm mặt, khóc không ra tiếng.
Cô hoàn toàn có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của sự mâu thuẫn xen lẫn hối hận của nhân vật nữ chính, cũng giống như sự hối hận cùng mâu thuẫn trong cô!
Trịnh Minh Hạo ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vai cô!
"Chờ đợi một người chưa từng gặp mặt rất đau khổ, đúng không?" Anh đem mặt cô ấp vào lòng, ôm cô thật chặt.
Lăng Lăng im lặng lắc đầu, đẩy anh ra. Cô không ghét Trịnh Minh Hạo ôm, cũng không ghét mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh. Tuy nhiên nếu đem so sánh, hương hoa nhài có phần thanh nhã hơn...
Hương hoa nhài? Giờ phút này cô bỗng nhớ vô cùng mùi hương mình phải từ bỏ kia...
Trịnh Minh Hạo thở dài: "Em vì anh ta mà đau lòng, vì anh ta mà rơi lệ, anh ta thấy được sao? Khi em cần có người để tựa vào, cần có người ai ủi, anh ta ở đâu? Nhiều năm như vậy, em bị cái loại tình yêu với không tới này tra tấn còn chưa đủ ư?!"
"Em không biết."
"Lăng Lăng, hãy cho anh một cơ hội, anh có thể mang đến cho em niềm vui thực sự!" Trịnh Minh Hạo nhìn vào mắt cô, kiên định nắm lấy tay cô nói: "Internet đã qua hết mùa đông, đang hồi phục lại, bây giờ làm web là thời cơ tốt nhất. Em hãy tin anh, em theo anh cùng nhau gây dựng sự nghiệp, chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định sẽ thành công."
...
Phim kết thúc, khán giả rời đi.
"Em xin lỗi!" Cô đứng dậy bước đi theo dòng người.
Lòng tự tin của Trịnh Minh Hạo luôn vượt quá giới hạn của người thường. Lăng Lăng vừa đi vài bước, anh lại đuổi theo, không hề để ý nói: "Anh chắc phải tới khoa tâm thần khám mất, anh phát hiện em càng cự tuyệt anh, anh càng yêu em hơn!"
"Đàn ông ấy à! Thứ không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất, chiếm được rồi lại vứt đi như chiếc giày rách."
"Nếu không em để cho anh chiếm thử một lần, rồi anh đem em vứt như giày rách nhé?"
Lăng Lăng bị chọc tức đến dở khóc dở cười, hung hăng véo một phát vào cánh tay anh: "Anh dẹp ý đồ này giùm em đi!"
"Muốn anh hết hy vọng, trừ phi em cưới người khác."
"Ngày mai em liền cưới đầu heo."
"Không lý nào anh còn thua cả heo..."
...
Bọn họ một bên ầm ĩ, một bên nhì nhằng, cho nên họ không hề chú ý tới.
Còn có một người ngồi trong góc, ngón tay thon dài ra sức xoa ấn đường...
Bình luận truyện