Trao Quyền Duy Nhất

Chương 126



"Duy nhất".

Trong suốt cuộc đời Tề Tĩnh, cụm từ này hầu như không tồn tại.

Sinh ra trong một gia đình trên có chị gái, dưới có em trai, từ nhỏ đến lớn bất kể đồ dùng hay đồ ăn đều là ba người dùng chung. Anh chưa từng được hưởng thụ ưu đãi của con một.

Sau khi thành niên, anh chọn nghề nghiệp yêu cầu làm việc theo ekip, thu thập và biên tập tin tức không phải việc mà một người có thể hoàn thành, công lao cũng không thuộc về riêng ai, vì vậy cho dù nhận được giải thưởng tin tức tốt nhất trong năm, anh cũng dùng danh nghĩa "tập thể" để lĩnh giải.

Thậm chí... ngay cả khi học đại học thích người đàn ông kia, bên cạnh hắn vẫn còn rất nhiều người khác.

Anh đã quen trở thành một trong "số đông". Chưa từng có ai cho anh trở thành "duy nhất", ngoại trừ...

Đôi mắt Tề Tĩnh đỏ ửng.

Anh lại nghĩ đến từng này tuổi rồi mà vẫn khóc vì một câu nói giản đơn thì thật vô dụng, đành cắn răng nhẫn nhịn, nhưng ngón tay vẫn vô thức rời khỏi phím F2, tạm thời tắt mic, tránh để người ta nghe thấy tiếng nức nở của mình.

"... Xảo quyệt..."

Hắn dùng giọng điệu thản nhiên như vậy để nói, làm anh thấy thật gian xảo.

Hắn xảo quyệt gạt bỏ tất cả những ghen tị của anh với người khác, những nỗi âu lo, băn khoăn không biết có nên để lộ quan hệ của họ với mọi người.

"Em còn chưa chủ động nói muốn, anh đã cho." Tề Tĩnh nhẹ nhàng hít thở, nở nụ cười bất đắc dĩ, "Anh làm thế thì sau này em lấy đâu ra động lực để phối âm đuổi kịp anh chứ?"

Thảo nào người ta thường nói... chuẩn bị nào có được trao quyền duy nhất sẽ không cần vội vã, cứ từ từ làm kịch, bởi vì sẽ không ai tới tranh cướp.

"Đừng chiều hư bạn trai mình chứ." Mất đi chí tiến thủ thì phải làm sao?

Nói thì nói vậy, anh vẫn nghẹn ngào cúi đầu cười. Cuối cùng, anh giơ ống tay áo nhẹ nhàng quệt mắt, rồi ấn nút F2 lần nữa.

Hiện tại, hai thí sinh trên danh sách là "Chẳng hỏi ngày về" và "Nhạn Bắc Hướng".

Hai ID này được đặt song song với nhau, trong lòng anh chồng chất sự thỏa mãn.

Cho dù đối với người nghe, họ không chỉ không thỏa mãn, mà còn có cảm giác mất mát, thất vọng khi nhìn thấy sự thật.

Người nghe 1: A... Nhạn Bắc Hướng? Nhạn Bắc Hướng là... ai? _(:з" ∠)_

Người nghe 2: A, đây là ID thật sự của Ba ba mèo? Chưa... chưa từng nghe thấy...

Người nghe 3: A, chẳng lẽ anh ấy thật sự không phải acc clone của đại thần nào đó? _(:з" ∠)_

Người nghe 4:... Tôi cũng chưa từng nghe thấy ID này, cũng bị chênh lệch tâm lí như lòng sông so với mặt biển giống các bạn lầu trên. Rõ ràng là một ID không có danh tiếng...

Người nghe 5: Á á? Ba ba mèo không phải đại thần? Anh ấy không phải đại thần mà chỉ là một người không có tiếng tăm gì?? Thế thì "đại thần" làm sao chịu nổi... _(:з" ∠)_

Người nghe 6: Nói thật, tôi hơi thất vọng. Vốn tưởng rằng Ba ba mèo là clone của đại thần nào đó, hoặc là phối âm viên chuyên nghiệp. Mong đợi mãi cho tới lúc anh ấy công bố thì lại là một cái tên chưa từng nghe thấy... Haizz, thật ra công bố hay không cũng như nhau, quả nhiên tôi là một đứa lõi đời...

...

...

Người nghe trên khung bình luận xôn xào túm lại bàn tán xem "Nhạn Bắc Hướng" là ai, trong đó cũng có rất nhiều người công khai tỏ ra thất vọng.

Có thể họ quá tin rằng sẽ thấy được một đại thần nào đó, kết quả lại là một CV không nổi tiếng, thậm chí còn kém hơn cả "Chẳng hỏi ngày về, trạng thái hưng phấn lập tức xẹp xuống như bị giội nướcc lã.

Thậm chí có thể nói qua cuộc thi này, ID "Ba baの mèo" của hắn còn nổi tiếng hơn "Nhạn Bắc Hướng".

Tề Tĩnh cau mày, không lên tiếng.

Trước đây cũng vậy.

Trước đây, hắn cũng chỉ dùng một ID tầm thường, không nổi tiếng tới giúp đỡ các chuẩn bị đang gặp khó khăn vì không tìm được người hợp vai, hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ biến mất. Hắn chỉ nhận những vai phụ ít lời thoại, ID "Nhạn Bắc Hướng" lúc nào cũng xếp cuối cùng trong danh sách cast, đôi khi còn bị quên lãng, có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Cũng chính vì vậy, hắn đã yên lặng đứng trong bóng tối, thay đại thần đối kịch cùng anh, tới lúc phát hành kịch thì không một ai nhắc tới hắn, sợ đắc tội đại thần và đám fan cuồng.

Cũng chính vì vậy, hắn đã yên lặng ở bên anh vào những lúc khó khăn nhất, dùng danh nghĩa "Nhạn Bắc Hướng" để quan tâm, lo lắng cho anh...

"Chẳng lẽ Nhạn Bắc Hướng không phải có ý là mùa xuân đã tới sao?"

"Em là người đầu tiên nhận ra ý nghĩa này."

"Em... em rất thích ID này." Tề Tĩnh bỗng nhiên chậm rãi cất tiếng, "Cảm ơn anh đã đổi lại."

Đổi lại, tức là hắn muốn nói "chỉ dùng ID này để hợp tác với một mình em". Lớp nghĩa này... làm sao anh có thể không nhận ra?

Người kia nghe vậy, hơi ngẩn người, sau đó cười nhẹ nhàng.

"Xin lỗi. Không có danh tiếng."

"Không cần lo mấy thứ đó." Anh cũng cười. "Anh chính là anh."

"Ừ." Hắn không nói thêm gì nữa. Hai người bầu bạn với nhau tới ngày hôm nay, biểu đạt bằng ngôn từ dừng ở đó là đủ, tâm hồn đã sáng tỏ. "Trước mặt em, anh có thể là chính anh. Cảm ơn em, Ngày Về."

Một tiếng "Ngày về" cất ra, cứ nhẹ bẫng như vậy mà có thể mở ra một canh cửa bị khoa kín. Biết bao cảm tình bị chôn giấu như ùa ra, tràn ngập trong tâm trí, thoải mái không nói nên lời.

Ngay khoảnh khắc đó, các thính giả ngây dại.

Mới ban nãy thôi, đa phần bọn họ còn đang tranh luận về độ nổi tiếng của ID, bấy giờ đã bị một điều khác thu hút hết sự chú ý.

Người nghe 1:... Ôi...

Người nghe 2:... Ôi... Không hiểu vì sao, bỗng nhiên tôi rất muốn ôm ngực... (giọng của Ba ba mèo... quá dịu dàng)

Người nghe 3:... Thật sự rất dịu dàng (nhất là một tiếng "Ngày về", đánh trúng tim tôi)

Người nghe 4: Mặc dù biết họ chỉ là bạn bè, nhưng tôi có thể lén lút ship họ không? (Che mặt)

Người nghe 5: QAQ Tôi mặc kệ ID của anh ấy là gì, tôi chỉ thích CV như anh ấy!! Anh ấy và Ngày về làm tôi rất cảm động!! (bọn họ thật sự chỉ là bạn sao?)

Người nghe 6: QAQ Ngày về nói đúng, Ba ba mèo có phải CV nổi tiếng hay không thì liên quan gì? Chẳng phải mọi người thích nhân cách và diễn xuất của anh ấy sao? (tại sao lầu trên lại lén lút ship, nói thật, tôi muốn công khai ship!! Có quen biết nhau tức là có tình cảm nền tảng, nghe họ nói chuyện thấy cực kì ấm áp ←Xin lỗi bạn trai ngoài đời của Ngày về)

...

...

Có lẽ bởi vì Tề Tĩnh bị ghép với quá nhiều người, lúc này xuất hiện một số fan hâm mộ vội vã ló đầu ra thanh minh cho anh.

Người nghe 1: ┭┮﹏┭┮A a a a a, tuy rằng rất muốn ship... Nhưng chúng ta đừng nên tùy tiện ghép CP loạn xạ cho Ngày về đại nhân. Dù sao anh ấy đã nói anh ấy có bạn trai ngoài đời rồi.

Người nghe 2: ┭┮﹏┭┮Đúng vậy, đung vậy, thân là fan của Ngày về, mỗi lần thấy anh ấy bị ghép lung tung, bị anti fan ném đá khắp nơi, bảo anh ấy thích ôm đùi, thật sự rất buồn~ (rõ ràng anh ấy rất khiêm tốn)

Người nghe 3: _(:з" ∠)_Nói đung lắm, trước đây trên diễn đàn mắng anh ấy kinh khủng nhất chẳng phải vì có người ghép CP anh ấy với Đồng Tước Đài sao? Hồi trước thì ra sức thổi phòng, bây giờ thì ra sức mắng. Fan của Đồng Tước Đài đại thần quả nhiên dám yêu dám hận...

Người nghe 4: _(:з" ∠)_Chúng ta không nên YY như vậy... Ba ba mèo cũng sẽ khó xử?? (Ba ba mèo cũng có người yêu ngoài đời)

Người nghe 5: _(:з" ∠)_Biết đâu Ba ba mèo còn quen biết bạn trai của Ngày về nữa, như thế chẳng phải càng khó xử hơn sao...

Người nghe 6: _(:з" ∠)_Đúng, đúng, đung, Ngày về và Ba ba mèo đừng nhìn bọn em nhá~ Bọn em không cố ý ship hai người thành CP đâu (khụ khụ, tôi cũng ship Ngày về và Trường Cung← yên lặng quay đâu). Ship chỉ là ship, bọn em không muốn làm ảnh hưởng tới cuộc sống của các anh!! Bọn em biết hai người chỉ là bạn tốt mà thôi!!

...

...

Phụt...

Tề Tĩnh đọc tới đây, quả thật dở khóc dở cười.

Câu chuyện ngụ ngôn "Sói tới rồi" quả nhiên rất có ý nghĩa.

Nhưng họ muốn nghĩ quan hệ của hai người là gì cũng được.

Chỉ cần hai người có thể phối kịch cùng nhau, cho dù không phải người yêu, thậm chí không phải bạn bè, cho dù chỉ như người xa lạ trước khi gặp nhau, anh cũng sẽ bị giọng nói của người kia rung động, hấp dẫn, tìm được bước đột phá cho diễn xuất của mình.

Anh lẳng lặng nở nụ cười trước màn hình, bỗng nhiên mở miệng kêu lên một tiếng chưa từng nói trước đây, một cách xưng hô mà anh không tìm được cơ hội để thử: "A Nhạn."

Coi như anh báo đáp lại sự "xảo quyệt" của hắn. Ở trước mặt hắn, anh ngại ngùng, không dám gọi, chỉ có hiện tại mới dám thôi.

Không biết bây giờ người kia đang có cảm tưởng gì, cứ mãi im lặng như vậy.

Nhưng anh không lo, chỉ cần hắn nghe thấy là được. Tề Tĩnh nhẹ nhàng cắn môi, cố gắng kiềm nén ý cười nồng nặc trong giọng nói: "Em chuẩn bị xong rồi, còn anh?"

Một lát sau, mới nghe thấy tiếng người kia đáp lại: "Ừ."

Tề Tĩnh thật sự rất muốn nhìn xem nét mặt của hắn lúc này.

Không nhìn thấy hắn, nhưng vẻ mặt của thính giả rất thống nhất, cực kì thú vị.

Người nghe 1: 〒▽〒....!!!!!!! (←chỉ có thể dùng dấu chấm than để miêu tả tâm trạng)

Người nghe 2: 〒▽〒.... Rõ ràng người ta đã quyết định sẽ khôngYY, nhưng... muốn người ta nhịn tới nội thương sao? (lăn lộn trên đất)

Người nghe 3: 〒▽〒 A! Nhạn! Là! Sao!! (vẫn còn ôm miệng vì nghe thấy tiếng "Ngày về" lúc nãy)

Người nghe 4: 〒▽〒A! Nhạn! Là! Sao!! (ngoại trừ gào khóc thì không biết nên nói gì)

Người nghe 5: 〒▽〒A! Nhạn! Là! Sao!! (hóa ra họ không chỉ quen biết mà quan hệ còn rất tốt)

Người nghe 6: 〒▽〒Người ta mặc kệ, trên mạng là trên mạng, ngoài đời là ngoài đời, làm ơn cho người ta được ship CP "Chim nhạn quay về" đi! "Chim nhạn quay về" nghe rất có cảm giác như "sau cơn mưa trời lại sáng", "vén mây thấy trăng"!

...

...

"Vậy xin mới bắt đầu tính thời gian của nhóm 67."

Khúc nhạc dương xuân cất tiếng, nhẹ nhàng chen chân vào cuộc bình luận xôn xao này, trở lại thành tiêu điểm thính giác của mọi người.

Nhưng tiêu điểm này mau chóng bị dời đi.

Trong vòng mười giây tiếp theo, sự chú ý của mọi người chỉ bám chặt vào hai cái đèn chỉ thị trước ID của Chẳng hỏi ngày về và Nhạn Bắc Hướng, không muốn bỏ sót một giây nào.

Từ 00:00 đến 00:01, Tề Tĩnh nhẹ nhàng rũ mắt xuống, nhắm lại. Giống như đóng lại cánh cửa đời thực.

Xung quanh tối đen.

Không gian yên lặng như tờ.

Lời thoại đầu tiên của màn kịch dường như hiện lên trong bóng đêm bất tận, những con chữ kia như được đắp nặn bằng bùn đất, rơi ra khỏi màn hình, va chạm với mặt đất. Âm thanh từ xa đến gần, trong đó có cả tiếng gió thổi cỏ lay xào xạc, có cả tiếng quần áo cọ xát. Nhưng bối cảnh âm thanh mơ hồ như có như không ấy không thể nào bắt tai bằng tiếng động thanh thúy vang vọng, kéo anh vào khung cảnh.

Trong khung cảnh ấy, chỉ có hai người ngồi đối diện nhau, một vầng trăng sáng trong vằng vặc treo trên ngọn cây, một căn phòng, một cái bàn, một bầu rượu, hai cái chén.

Trong đó, một cái chén đã vỡ nát.

Bởi vì tay hắn run lên vội vã, tuột tay làm rơi, khiến nó vỡ tan tành trên mặt đất. Mà nguyên nhân khiến hắn trượt tay là vì người đàn ông đối diện siết chặt cổ tay hắn như đang phát cuồng.

Gã phát điên rồi, sức lực rất lớn, cổ tay đau như bị bẻ gẫy.

Nghĩ tới đây, hắn hơi rùng mình, bất giá hít một hơi, chợt phát ra tiếng kêu đau đớn. Đau không chỉ là tay, mà cả yết hầu vừa cạn sạch chén rượu bỏng rát như thiêu đốt, đau đớn lan tới bụng, giống như bị đao cắt, không phân biệt được người say vì rượu hay người đau vì độc.

Đúng, trong rượu có độc.

Bởi vì trước khi uống, hắn đã biết, bây giờ độc tính phát tác, hắn không hề kinh ngạc mà lựa chọn một mình yên lặng chịu đựng.

Thanh âm sinh ra theo phản ứng của thân thể, hắn nhẹ nhàng cắn môi, cố gắng đè nén tiếng thở khổ sở tới mức thấp nhất.

Lúc này, trong tai nghe đột nhiên vang lên một giọng nói. Tiếng hắn gần như dán vào mic mà vọng tới, gần gũi tột cùng, đối lập với tiếng thở dốc như có như không có anh. Tiếng gọi vương vấn, giống như tiếng đạn bắn ra hướng vào lồng ngực nhưng lại lệch ra ngoài, cũng giống như một người run tay nên bắn lệch hướng, thanh âm vừa rõ ràng rành mạch vừa mềm yếu: "Phương Di Thanh..."

Người kia gọi một tiếng, anh thật sự chấn động mạnh mẽ như bị bắn trúng, hô hấp hơi ngừng.

Nhưng tiếng gọi lần thứ hai của hắn thấp hơn, bất kể là lực xuyên thấu hay sự chấn động đều không lớn như trước nữa, dường như nhận ra mình không thể ra tay, không nỡ giết chết đối phương khiến hắn vừa giận, vừa sợ, vừa hận vừa bất giác mê man: "... Phương, Di, Thanh."

Hắn run rẩy hít một hơi, kêu lên.

"... Phương Di Thanh..."

Sau khi gọi tiếng thứ ba, người kia bắt đầu gấp gáp ho khan. Thanh âm vẫn run rẩy, gián đoạn giữa chừng, bật ra giữa tiếng nghẹn ngào đè nén: "Ưm..."

Trong lòng Tề Tĩnh cứng lại, không thể cất lời.

Nếu như tiếng gọi đầu tiên là quá trình đạn bắn trúng người, vậy thì tiếng thứ hai, tiếng thư ba là quá trình lấy đạn ra. Cái trước thì chấn động, cái sau là giày vò.

Trận chung kết chọn cảnh "Bạch Kha" hạ độc "Phương Di Thanh", cũng là cảnh phá tan quan hệ giữa hai người họ.

Căn cứ theo nguyên tác, "Bạch Kha" nhận được một loại độc lạ từ "Diêm Bất Lưu", lặng lẽ bỏ vào rượu, thản nhiên hẹn "Phương Di Thanh" cùng uống mấy chén như bình thường. Gã mời rượu đối phương, nhưng hoàn toàn không thể ngờ đối phương ngửa đầu uống không chút do dự. Khoảnh khắc ấy, gã dao động, theo bản năng hất tay đối phương. Đáng tiếc là khi cái chén rơi xuống đất, rượu bên trong đã cạn.

Đên đây, thật ra trong kịch bản chỉ viết ba từ "Phương Di Thanh", nhưng có miêu tả cách diễn đạt khác nhau. Một tiếng thở gấp, một tiếng hổn hển, một tiếng nghẹn ngào... đều là "diễn".

Lúc này, chỉ mới hơn mười giây ngắn ngủi, tính xung đột của kịch đã thành hình, khiến người nghe cảm thấy tính cách nhân vật đã tồn tại mười giây như mười phút, như mười ngày, thậm chí như mười năm.

Đời này, bên cạnh Phương Di Thanh chỉ có hai loại người.

Một là loại người hắn phải đề phòng khắp nơi như Diêm Bất Lưu, có lợi thì dùng, có hại thì trừ, sơ ý một chút thôi cũng đủ mất mạng. Một là loại người tôn kính hắn như Lô Vi, hoàn toàn tin tưởng hắn, thậm chí có thể lấy mạng ra báo đáp.

Bạch Kha không thuộc về bất cứ loại nào.

Nói chính xác thì Bạch Kha có đặc thù của cả hai loại người kia. Giai đoạn đầu, gã tôn kính và cảm kích hắn, sau này lại căm thù và ghen ghét hắn, hai loại lẫn vào nhau, một lời khó nói hết. Bởi vậy, hai tiếng gọi của gã đồng thời thể hiện được hai khía cạnh tâm lí ngược nhau – hận và lo.

Đời này, Phương Di Thanh đối xử với người khác chỉ có hai loại thái độ.

Một là cẩn thận suy nghĩ đối với loại người như Diêm Bất Lưu, lòng dạ sâu thẳm không lường trước được. Một là ung dung, thản nhiên đối với loại người như Lô Vi, thoải mái thẳng thắn, không có ý xấu.

Thái độ với Bạch Kha không thuộc bất cứ loại nào.

Ban đầu, hắn không nói hết sự thật, nửa thật nửa giả, vì vậy khi bị Bạch Kha lạnh lùng chất vấn, hắn không đáp được, không thể giải thích cho hành vi của mình. Nhưng, vì những lời nói dối của hắn khiến gã không đặt niềm tin vào những lời nói thật, cuối cùng... vẫn đau khổ.

Cho nên, hắn chỉ có thể mở to mắt nhìn người này đưa cho mình một chén rượu độc, không hề khước từ. Ngay cả khi người này điên cuồng ngăn cản, hắn cũng không thể bỏ xuống được.

Hắn biết đây là lần đầu tiên gã ra tay giết người thật sự.

Hắn biết tuy rằng gã không phải người bao dung, tính tình cũng vô cùng quái gở, nhưng bản chất của gã không xấu. Ép một người như vậy phải ra tay giết người, phản ứng đầu tiên của hắn không phải chỉ trích gã rằng "Không ngờ ngươi lại biến thành người như vậy", mà là tự trách mình rằng "Hóa ra ta lại ép một người thành như thế này".

Thẩm Nhạn từng nói, nếu như không có ông nội, liệu hắn có biến thành "Bạch Kha"?

"Bạch Kha" là người như thế nào?

Nguyên tác miêu tả gã là "quân tử máu lạnh", bình thường sống ở sư mông rất nề nếp, hành sự nghiêm túc, không nói không cười. Người ngoài coi gã là nước ao trong vắt, lại không biết dưới làn nước trong kia còn có một lớp bùn, mỗi khi chọc sâu xuống sẽ biến thành nước đục.

Nhưng chỉ cần nước bùn lắng xuống, bản chất gã vẫn là nước trong.

Bởi vì sự mâu thuẫn trong tính cách này khiến người hạ độc còn giãy dụa đau đớn hơn người trúng độc, tuyệt vọng hơn bất cứ ai. "Phương Di Thanh" luôn im lặng chứng kiến tất cả còn có thể lặng im được nữa sao?

Không.

Lúc này, Tề Tĩnh mấp máy môi, hỏi một câu cực nhẹ: "Người, từng giết người chưa?"

Thẩm Nhạn nín thở.

Anh nghe thấy tiếng hắn khẽ nuốt xuống, cổ họng khó khăn giật giật, mãi mới khôi phục hô hấp, nhưng tiếng thở hơi to, lúc dài lúc ngắn không ổn định. Đây là biểu hiện của người đang cố ngậm chặt miệng, không nói lời nào, chỉ dùng xoang mũi để phát ra âm thanh, khiến người ta cảm thấy áp lực còn hơn lên tiếng nói.

Lòng tự trọng của "Bạch Kha" rất mạnh.

Cho dù đây là lần đầu tiên gã giết người, gã cũng không thừa nhận, không muốn để người ta nhận ra gã sợ.

Nhưng "Phương Di Thanh" biết gã sợ, vì vậy vốn câu nói kia không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật. Tề Tĩnh thả giọng ra, chậm rãi nói một cách máy móc.

" Kiếm của ngươi có lệ khí rất nặng, nhưng không có mùi máu tanh." Tựa như khác kẻ đã giết không biết bao nhiêu người như hắn, "Khác với... ta."

Nghĩ tới đôi tay nhuốm đầy máu tươi của mình, hắn bật cười tự giễu, tiếng cười hơi thê lương, cười mình hôm nay đã bị quả báo.

Đối phương lại cho rằng hắn đang cười mình "chưa từng giết người", hơi thở nặng hơn, tiếng nói bén nhọn khàn khàn lướt qua yết hầu, run rẩy điên cuồng như tâm trạng gã lúc này. "Ngươi... đã biết từ trước? Ngươi biết trước ta sẽ không ra tay được. Ngươi nghĩ ta là kẻ nhu nhược không giết được ngươi, vì vậy không hề trốn tránh, chờ xem trò cười của ta?"

Đến đây, thanh âm bỗng nhiên ngừng lại.

Vốn đoạn này đang tới cao trào, lời kịch cũng dâng cao, không chỉ là giọng nói hay tình cảm. Các thí sinh bình thường sẽ chọn cố gắng đẩy hết hơi thở ở chỗ này, đưa câu cuối cùng lên đỉnh điểm, nhưng Thẩm Nhạn lại chọn cách bẻ ngoặt ở đây, trong lúc mọi người đang nín thở chờ đợi cao trào, hắn lại hạ thấp xuống.

Đoạn trước càng ác độc, càng kịch liệt, thì đoạn sau càng mang theo cảm giác "chết lặng".

"Phương Di Thanh". Gã không rống ro, thoáng chốc như quay trở về là làn nước ao trong vắt trước đây, yên tĩnh không hề rung động. Nhưng thật ra, ao này đã là đầm nước đọng từ lâu. "Từ đáy lòng ngươi... luôn coi thường ta, đúng không?"

Chú thích:

Gã = Bạch Kha

Hắn = Phương Di Thanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện