Trao Quyền Duy Nhất
Chương 60
Kẻ kia không tỏ ra mừng rỡ, trái lại còn trầm mặt: "Tề Tĩnh, lẽ nào em đang kiếm cớ?"
Giờ khắc này, mắt Tề Tĩnh hơi hướng lên trên, ánh mắt châm chọc như đập một phát nặng nề vào lòng hiếu thắng của hắn. Anh nhếch mép: "Tôi hành động không tiện, điện thoại lại không có, anh còn sợ tôi đục tường trốn ra ngoài được sao? Là do anh đánh giá tôi quá cao, hay là không có tự tin với chính mình?"
Then chốt là câu nói cuối cùng kia.
Bản năng của đàn ông là gặp cứng hóa cứng, gặp mềm hóa mềm. Thái độ của Tề Tĩnh dường như không còn quá sắc bén như trước, hắn cũng không cần phải làm chuyện đôi bên cùng bất lợi.
Gặp được Tề Tĩnh chỉ là ngoài ý muốn, nghe thấy anh mắng mỏ, sỉ nhục mình còn ngoài ý muốn hơn.
Bao điều ngoài ý muốn chồng chất cũng đủ làm dấy lên dục vọng chinh phục của đàn ông.
"Được rồi, em đi đi." Không việc gì phải gấp, dù sao hắn có rất nhiều thời gian, hơn nữa ép buộc anh quá cũng không có gì tốt.
"Điều làm tôi bất ngờ nhất là... anh thay đổi rồi, không còn cảm thấy cơ thể đàn ông buồn nôn nữa sao?" Lúc này Tề Tĩnh lại cười nhạo một tiếng, không nhìn ra được nét mặt anh là ấm áp hay lạnh lùng.
Hắn sửng sốt.
Năm đó, khi còn đi học, tuy rằng hắn và Tề Tĩnh có một đoạn thời gian hẹn hò, nhưng đối mặt với thân thể đàn ông, bản năng sinh lí vẫn bài xích, khi an ủi lẫn nhau cũng không muốn chạm vào bất cứ bộ phận nào nhắc nhở hắn rằng anh là một người đàn ông, nhắm mắt lại tưởng tưởng anh thành đàn bà mới có cảm giác. Xuất phát từ hiếu kì, hắn xem GV, kết quả là chưa xem xong đã nôn. Trong lòng hắn nghĩ – Hắn vẫn là một người đàn ông bình thường, chỉ mới tiếp xúc bên ngoài thân thể vẫn chưa tính là "có bệnh".
Cũng may Tề Tĩnh là một người dễ thỏa mãn.
Lúc đó, một cái ôm cũng có thể khiến anh vui vẻ mấy ngày, thỉnh thoảng hứng trí lên cao, hắn hôn anh một cái cũng được. Nhìn anh dùng tay che đi lỗ tai đỏ bừng lên, trong lòng hắn đắc ý vô cùng.
Nhưng bây giờ, Tề Tĩnh trước mắt đã hoàn toàn khác, cứng rắn như tảng băng.
Hắn tin rằng chỉ cần phá vỡ được vỏ bọc bên ngoài, bên trong anh vẫn là con người đơn thuần và mềm mại như trước, để cho hắn thoải mái nắm trong lòng bàn tay.
"Con người đều sẽ thay đổi." Hắn giải thích sự chuyển biến trong tư tưởng của mình.
Trải qua nhiều năm sống cuộc sống hôn nhân, thất niên chi dương(1), bởi vì sinh con đẻ cái, tình cảm vợ chồng dần dần không còn như xưa, xung quanh lại toàn đồng nghiệp nam giống như mình, cuộc sống gia đình làm hắn cảm thấy đơn điệu, thậm chí nhàm chán, luôn không kiềm chế được muốn làm gì đó khác.
Hoặc là tìm một ít cảm giác kích thích mới mẻ.
Tề Tĩnh im lặng không lên tiếng, nghe tới đó, cười như không cười, nhắc lại một lần.
"Xem ra con người đúng là sẽ thay đổi."
"Đương nhiên chủ yếu vẫn là vì đối tượng là em, em khác biệt." Hắn vội vã bổ sung. Hắn không nhận ra vẻ mặt Tề Tĩnh còn chứa đựng hàm nghĩa gì, nhưng vẫn không quên cho thêm một câu tự cho là thân mật, che giấu ý đồ thật sự của bản thân, đồng thời cũng có thể làm đối phương vui vẻ. Bất kể trước đây hay hiện tại, cái hắn không keo kiệt nhất chính là mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt.
Tề Tĩnh không đáp lời, chỉ lạnh lùng kéo kéo tay phải, hắn do dự một lát mới chậm rãi buông ra.
Dưới cái nhìn chằm chằm của hắn, anh bước từng bước về phía phòng tắm, lúc qua cửa mới lạnh lùng đóng chặt cửa lại.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, động tác đầu tiên của anh là sờ vào nút khóa trái.
Mau chóng nhấn xuống nút đó, anh chống tay lên cửa, gần như sắp chết đuối mà hít một hơi thật sau, ngón tay run rẩy không biết vì phẫn nộ hay vì cái gì. Ép buộc bản thân phải tỉnh táo, anh vội vã vặn tay nắm cửa một lần nữa, xác nhận đã khóa, sau đó mới thất tha thất thểu bước về phía trước hai bước, mệt lả kiệt sức ngồi xuống bên bồn tắm.
"Ha ha..."
Không biết tại sao lại cười, tại sao lại dùng thanh âm khó nghe như vậy.
Anh suy sụp tinh thần cúi gằm mặt, nhìn sàn nhà, gạch men sứ trắng tinh lạnh như băng khiến anh nhớ tới rất nhiều chuyện trước đây.
Ví dụ như váy cưới cô dâu trắng tinh trong đám cưới. Khi đó, anh còn nhớ rõ từng câu chúc phúc mình nói ra, còn nhớ rõ nụ cười xinh đẹp thường trực trên gương mặt cô gái kia, một cô gái rất tốt, không đáng.
Ví dụ như sau tai nạn xe, anh nằm trong phòng bệnh viện trống rỗng. Hiện tại cổ họng còn cảm giác như đang nuốt xuống những hạt cơm khô khốc, mỗi lần nuốt là một lần khổ sở, dày vò. Dạ dày vặn xoắn đau đớn, giống như bị cái gì đó đào rỗng, nhưng không muốn ăn, lại còn muốn nôn.
Tựa như người sắp chết, từng mảnh ký ức nhỏ ùn ùn xẹt qua như đèn kéo quân, xác nhận quá khứ không đáng một đồng của anh.
Không... Phải nói là anh đã chết rồi.
Chí ít trong thân thể này có cái gì đó đã bị mai tang, mặc dù toàn bộ quá trình tang lễ rất u ám, nhưng anh may mắn được giải phóng, không phụ chút tình cảm còn sót lại của người đàn ông vốn chỉ còn bụi bặm chồng chất.
Tề Tĩnh chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt hướng về phía tấm gương thủy tinh to lớn trong phòng tắm.
Sắc mặt anh vàng như nến, không phải loại ánh nến lung linh rực rỡ — ấy vậy mà kẻ kia vẫn nảy ý xấu với bộ dạng xấu xí như quỷ này. Anh châm chọc cười nhạt hai tiếng, cười đối phương, cũng cười chính mình, sau đó khóe miệng hạ xuống, khôi phục lại bộ dạng vô cảm.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã qua bảy giờ.
Anh trốn trong này quả thật không có cách nào đào được tường để chui ra, nhưng chỉ cần kẻ kia thả lỏng để anh khóa cửa, anh có thời gian vô hạn.
Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hắn đi qua đi lại bên ngoài phòng tắm, nghe thấy âm thanh của sự kiên nhẫn đàn dần xói mòn.
Tề Tĩnh đợi chừng thêm mười phút, để không làm đối phương sinh nghi, anh mở vòi nước trong bồn tắm, để vòi hoa sen phun nước. Trong chốc lát, trong phòng tắm tràn đầy tiếng nước chảy.
Quạt thông gió được mở lên.
Từ vị trí của anh có thể cảm nhận được từng luồng khí lạnh len qua khe cửa, chui vào ống quần, hai bên chân thấy man mát, phía sau lưng lại bị hơi nước quấn quít, vừa lạnh vừa nóng. Tề Tĩnh lấy tay kéo áo mình, cong lưng lại như một con ốc đang chui vào vỏ.
—– Đã lâu không trải qua cảm giác run rẩy lạnh lẽo tứ chi vì thiếu máu.
Đó là bệnh của anh vào cái hồi ngày đêm điên đảo, công tác triền miên. Từ sau khi ở cùng Thẩm Nhạn hoàn toàn không tái phát. Thẩm Nhạn sẽ chuẩn bị cơm nước nóng hổi thơm ngào ngạt cho anh, mỉm cười nhìn anh ăn từng miếng cơm no đủ mềm dịu.
Hiện tại, có lẽ cơm nước đã nguội...
"Dù lạnh em cũng muốn ăn." Lúc trước, cõi lòng như tro tàn, anh cũng không rơi một giọt nước mắt, nhưng khi hồi tưởng lại Thẩm Nhạn nấu cơm, đột nhiên không kiềm nén được cái gì đó chật vật trào ra từ hốc mắt. Bờ môi anh cắn chặt đến trắng bệch, run giọng nói: "Thẩm Nhạn, em muốn ăn..."
"Rầm rầm."
Lúc này, ngoài cửa phòng tắm, Tề Tĩnh chợt nghe cửa phòng khách sạn có tiếng vang.
Vô thức nhìn đồng hồ, từ khi anh vào nhà tắm vẫn chưa tới mười lăm phút... Không thể nào, quá nhanh. Không có khả năng...
Rõ ràng tự nói với bản thân như vậy, nhưng trái tim anh vẫn không nhịn được mà đập nhânh hơn, lập tức đứng dậy khỏi bồn tắm.
Người đàn ông bên ngoài hoàn toàn không ngờ sẽ có người gõ cửa, có tật giật mình, hắn hoảng hốt kêu: "Ai vậy? Là ai?"
Tề Tĩnh bước nhanh tới phía sau cửa, tai dán lên cửa, hết sức chăm chú nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Lúc này, giọng một ông già vang lên: "Mở cửa, tôi muốn lấy đồ để quên..."
Kẻ kia nghe thấy ngoài cửa là một ông già, hơi thả lòng thân thể căng cứng. Hắn đoán là khách cùng tầng đi nhầm phòng thôi.
"Ông à, đây không phải phòng của ông, ông nhìn lầm rồi." Hắn không chút nghĩ ngợi đáp lại.
Nhìn qua mắt mèo, dường như có gì đó chắn lại, ngoài cửa tối đen như mực không thấy gì. Nhưng hắn cũng không để ý, chỉ hy vọng đối phương mau chóng rời đi, đừng làm nhiều người chú ý.
"Hả?" Cách nói chuyện chậm rì rì của người lớn tuổi là cái mà hắn ghét nhất.
"Ông nhầm phòng rồi."
"Không nghe thấy." Dường như ông già này không chỉ mắt kém mà tai cũng không tốt.
"Tôi nói là ông đi nhầm phòng rồi!! Đây không phải phòng của ông, không có đồ của ông!" Hắn nhíu mày, hét to hơn.
"Không nghe thấy." Ông lão vẫn nói câu này, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên.
"Hừ." Kẻ kia liếc nhìn cửa phòng tắm vẫn đóng chặt, nghĩ thầm một ông già thì chẳng có gì nguy hiệm, vì vậy hắn mở chốt cửa, phẫn nộ nói: "Tôi đã nói rồi, sao mà ông..."
Cửa vừa hé ra, kẻ kia lập tức thấy ván cửa bật lại về phía mình, bị sức lực mạnh mẽ đẩy ngược tới mức ngã ngửa ra sau!
Điều đáng kinh ngạc hơn là khi hắn cố gắng đứng vững được, đang định ngẩng đầu lên, hai tay lại bị một người giữ lại, đau đớn tới mức hắn muốn rụt tay về theo bản năng, nhưng không ngờ khớp xương khuỷu tay bị nắm chặt, bị người ta khống chế nơi phát lực của tay.
Đây là điểm yếu nhất trong số các điểm yếu của cơ thể người.
Tay của hắn đau đớn không gì sánh được, không khỏi hét thảm một tiếng, nhưng một giây sau, cả cánh tay đều bị bẻ ngoặt lại, sau đó đầu gối cũng bị thúc một cái, ngã nhào xuống đấy.
"Tôi đã nói trong phòng này có đồ của tôi, tôi muốn lấy về." Giọng một thanh niên trẻ tuổi vang lên nặng nề, hoàn toàn khác với giọng ông lão trước đó, hơi lộ ra cơn giận, "Cậu không nghe thấy sao?"
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra đối phương đang nói gì.
"Mày..."
Lời còn chưa dứt, bên sườn bị đánh mạnh một cái, hai mắt tối sầm, ngất đi.
Bác sĩ dù sao cũng là bác sĩ, ra tay dù mạnh hay nhẹ cũng được suy tính cẩn thận, không đến mức tạo thành vết thương quá mạng. Thẩm Nhạn buông người kia ra, gấp gấp thở, chậm rãi đứng lên.
"Tề Tĩnh?"
Trong phòng yên tĩnh, loáng thoáng truyền tới tiếng nước chảy.
"Tề Tĩnh". Thẩm Nhạn nhẹ giọng gọi tên anh, "Không sao rồi... Ra đi."
Lúc này, cửa phòng tắm mới mở ra, lúc đầu chỉ hé một khe hở nhỏ, ngập ngừng mấy giây, người bên trong mới chậm rãi ló đầu ra. Nương theo ánh đèn trong phòng tắm, mặt Tề Tĩnh phản chiếu ánh sáng, trông hơi tái nhợt, mặt mày lạnh lẽo, chết lặng như cái tên đang nằm trên mặt đất kia.
"Anh ta chết rồi sao?" Khi anh nói câu này, vẻ mặt không biểu lộ bất kỳ đều gì.
"Chỉ ngất xỉu mà thôi." Thẩm Nhạn hơi giật mình, chưa kịp mở miệng nói câu gì, Tề Tĩnh bỗng nhiên vươn tay, giống như một người mù, quờ quạng một chút mới tìm thấy tay hắn, gắt gao nắm chặt như ôm một cây gỗ nổi giữa đại dương mênh mông.
Sau đó, anh cười rộ lên.
"Ha ha ha." Thanh âm của Tề Tĩnh run rẩy dữ dội, hắn biết anh đang cố gắng khống chế tâm tình. "Phải, thật tốt quá... Nếu anh ta chết sẽ liên lụy tới anh, anh ta không xứng."
Nói đến đây, anh sững sờ một chút, bàn tay đang nắm tay Thẩm Nhạn bỗng nhiên lại buông ra.
"Em cũng làm liên lụy tới anh." Tề Tĩnh nói, "Em cũng không xứng."
Dứt lời, anh lảo đảo bước về phía trước, vẻ mặt trống rỗng.
Anh cũng không biết mình muốn đi đây, chắc là tới nơi tối nhất, sâu nhắc, nơi mà anh có thể chôn cất chính mình, mai táng ở một nơi Thẩm Nhạn không nhìn thấy.
Khi bước được ba bước, thân thể anh bỗng nhiên bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy, rơi vào lồng ngực đối phương.
"Tề Tĩnh". Thanh âm khàn khàn của người phía sau nhẹ nhàng truyền tới, trên lưng rất ấm, ấm áp tới mức anh đau đớn phát khóc. "Tỉnh lại đi, tỉnh táo lại... chúng ta về nhà thôi."
"Ưm..." Anh nghẹn ngào, không đáp lại rõ ràng.
Nước mắt nóng hổi cay đắng rơi xuống mu bàn tay Thẩm Nhạn, chảy vào khe hở giữa hai bàn tay đang đan xen mười ngón vào nhau, hợp làm một thể.
Giống như được cứu chuộc.
Tề Tĩnh rất muốn tiếp tục ở lại trong lồng ngực này, nhưng người nằm trên mặt đất khiến anh không muốn ở lại đây dù chỉ một giây. Vì vậy, anh cố nén tâm tình, kiên trì thu dọn đồ đạc của mình, lúc đi cũng không thèm liếc mắt nhìn kẻ kia, nhìn rồi chỉ thấy buồn nôn. Anh chỉ xiết chặt góc áo Thẩm Nhạn, vừa đi vừa kéo, cho tới khi rời xa căn phòng khiến người ta không thở nổi ấy.
Hai người không dùng thang máy mà rời đi bằng cầu thang thoát hiểm với ngọn đèn u ám.
Sau cánh cửa hành lang là khoảng không đen kịt, ngay cả nhịp cầu thang cũng không thấy rõ.
Thẩm Nhạn đi trước hai bậc, quay đầu lại đỡ Tề Tĩnh. Nhưng Tề Tĩnh vẫn chôn chân tại chỗ, sức lực chỉ đủ rời khỏi chỗ kia, đến đây đã không nhấc nổi chân lên nữa. Không bước lên được, cũng không thể lùi lại phía sau, chỉ có thể nắm chặt cái tay kia, mãi mãi không buông ra.
Thẩm Nhạn biết áp lực tinh thần anh chưa tan, quay trở lại, không kéo anh nữa, chỉ yên lặng ôm anh trong bóng tối. "Không đi nổi thì dừng một chút."
Một lát sau, Tề Tĩnh mới có phản ứng, ngón tay run rẩy túm lấy vai hắn, chôn đầu bên vai hắn, run rẩy nhè nhẹ.
Thẩm Nhạn không nói gì, cũng không làm gì, chỉ nhẹ nhàng ôm đầu anh an ủi.
Sau một khoảng thời gian yên lặng rất dài, người trong ngực hắn đột nhiên nói ra ba chữ: "Bạn trai cũ."
Thẩm Nhạn sửng sốt.
Thật ra hắn cũng đoán được một ít, không cần phải nói rõ. Nhưng giọng Tề Tĩnh rất trịnh trọng, rất kiên trì, vì vậy hắn chỉ nhẹ nhàng "ừ" đáp lại, động tác cũng không thay đổi.
Thanh âm của Tề Tĩnh lại biến mất một lúc.
Nhưng Thẩm Nhạn cảm giác được đầu gối của anh di chuyển, thân thể hướng về phía trước, càng dán chặt ôm lấy hắn.
"Thẩm Nhạn."
"Ừ."
"Thẩm Nhạn, anh đến rồi sao..." Người rõ ràng ở gần trong gang tấc, anh vẫn máy móc đặt câu hỏi.
"Ừ, anh tới rồi. Anh ở đây." Thẩm Nhạn lặp lại nhiều lần cho anh một đáp án an tâm, mặc dù tiếng nói hơi nghẹn.
Cuộc đối thoại không hề ăn khớp, lẻ tẻ tản mạn, làm người ta không hiểu người nói có tỉnh táo hay không.
"Em tưởng rằng... Anh cần nhiều thời gian hơn." Khi nghe thấy tiếng đập cửua, trái tim anh gần như ngừng đập vì căng thẳng.
"Khi em không nghe điện thoại của anh lần thứ hai, anh đã rất lo lắng lao ra đường rồi. Khi em nghe cuộc điện thoại cuối cùng kia, anh đã trước cửa đài truyền hình."
Thì ra là thế.
Tề Tĩnh yếu ớt cười, cười tới lúc không cười nổi nữa, chỉ run rẩy dựa ở vai hắn.
"Em quen vợ anh ta."
Bắt đầu vào trọng tâm câu chuyện, bắt đầu là cách duy nhất để kết thúc nó hoàn toàn.
Tề Tĩnh nói liên tục như một chuỗi dây chuyền trân châu, từng hạt từng hạt xếp hàng, ở giữa có khoảng cách, không thể nào nối liền.
"Một cô gái có hoàn cảnh không tệ, vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách cũng tốt. Năm đó, quen cô ấy trong trường đại học mà em và anh ta cùng học... Khi cười trông cô ấy rất ngây thơ, trong sáng, thậm chí cam tâm nghỉ việc ở nhà chăm con cho anh ta. Bọn họ kết hôn sau khi tốt nghiệp không lâu. Nực cười là anh ta còn muốn em làm MC đám cưới... Em đã nghĩ, cho dù không quý trọng em, anh ta cũng phải quý trọng con gái nhà người ta... Em đã nghĩ như vậy... cho tới bây giờ."
Hơi thở đến đây thì cạn, Tề Tĩnh thở hổn hển, kiềm chế tiếp tục nói.
"Em quen cả cha mẹ hắn." Anh nói, "Lúc chuẩn bị cho hôn lễ đã gặp mặt rất nhiều lần. Hai vợ chồng họ rất tốt bụng, bác gái lúc nào cũng cười vui vẻ, thích khen người ta. Khi em làm Mc, bác ấy gặp ai cũng khen, nói em rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lễ phép, thấy con trai mình kết hôn rồi còn muốn giới thiệu bạn gái cho em..."
Không biết phải đối mặt với những người này như thế nào, nếu sự thật bại lộ.
Không biết nên nói thế nào mới tránh được tổn thương, bởi vì chỉ cần mở miệng là đã tổn thương.
Gia đình, vợ con, cha mẹ am hiểu lòng người.
Kẻ kia có rất nhiều thứ mà anh không có.
Bản thân hắn không biết quý trọng, mà anh lại phải thay hắn lo lắng, kết quả cũng chỉ là một câu chuyện nực cười.
"Em thật ngu xuẩn..." Tề Tĩnh nói tới cuối, mỗi chữ đều như nghiến răng mà nói, tiếng cười thê lương truyền ra, "Em cho rằng người như thế... vẫn còn có lương tâm và uy tín."
"Em đã nhẫn nại quá nhiều." Thẩm Nhạn ngăn cản anh tiếp tục tự trách, "Em không đẩy kẻ đó ra ngoài đã là sự tha thứ dễ dàng nhất, thế là đủ."
Vốn kẻ kia nên bị trừng phạt nhiều hơn, chứ không phải chỉ đánh ngất một lúc.
Nhưng hắn hiểu lòng Tề Tĩnh.
Bỗng nhiên, thanh âm hắn càng thêm trầm.
"Tuy rằng nói như thế này rất ích kỷ... Nhưng thay vì lo lắng cho gia đình kẻ kia, em nên lo cho chính mình nhiều hơn." Hắn nâng đầu Tề Tĩnh dậy, trán dán vào trán anh, lẩm bẩm nói, "Nếu như em cảm thấy mình không được người nhà yêu thương, hãy coi anh là người nhà của em đi."
*Chú thích:
(1) Thất niên chi dương: Chỉ những cặp tình nhân, vợ chồng lâu năm sẽ sinh ra cảm giác nhàm chán đối phương.
Giờ khắc này, mắt Tề Tĩnh hơi hướng lên trên, ánh mắt châm chọc như đập một phát nặng nề vào lòng hiếu thắng của hắn. Anh nhếch mép: "Tôi hành động không tiện, điện thoại lại không có, anh còn sợ tôi đục tường trốn ra ngoài được sao? Là do anh đánh giá tôi quá cao, hay là không có tự tin với chính mình?"
Then chốt là câu nói cuối cùng kia.
Bản năng của đàn ông là gặp cứng hóa cứng, gặp mềm hóa mềm. Thái độ của Tề Tĩnh dường như không còn quá sắc bén như trước, hắn cũng không cần phải làm chuyện đôi bên cùng bất lợi.
Gặp được Tề Tĩnh chỉ là ngoài ý muốn, nghe thấy anh mắng mỏ, sỉ nhục mình còn ngoài ý muốn hơn.
Bao điều ngoài ý muốn chồng chất cũng đủ làm dấy lên dục vọng chinh phục của đàn ông.
"Được rồi, em đi đi." Không việc gì phải gấp, dù sao hắn có rất nhiều thời gian, hơn nữa ép buộc anh quá cũng không có gì tốt.
"Điều làm tôi bất ngờ nhất là... anh thay đổi rồi, không còn cảm thấy cơ thể đàn ông buồn nôn nữa sao?" Lúc này Tề Tĩnh lại cười nhạo một tiếng, không nhìn ra được nét mặt anh là ấm áp hay lạnh lùng.
Hắn sửng sốt.
Năm đó, khi còn đi học, tuy rằng hắn và Tề Tĩnh có một đoạn thời gian hẹn hò, nhưng đối mặt với thân thể đàn ông, bản năng sinh lí vẫn bài xích, khi an ủi lẫn nhau cũng không muốn chạm vào bất cứ bộ phận nào nhắc nhở hắn rằng anh là một người đàn ông, nhắm mắt lại tưởng tưởng anh thành đàn bà mới có cảm giác. Xuất phát từ hiếu kì, hắn xem GV, kết quả là chưa xem xong đã nôn. Trong lòng hắn nghĩ – Hắn vẫn là một người đàn ông bình thường, chỉ mới tiếp xúc bên ngoài thân thể vẫn chưa tính là "có bệnh".
Cũng may Tề Tĩnh là một người dễ thỏa mãn.
Lúc đó, một cái ôm cũng có thể khiến anh vui vẻ mấy ngày, thỉnh thoảng hứng trí lên cao, hắn hôn anh một cái cũng được. Nhìn anh dùng tay che đi lỗ tai đỏ bừng lên, trong lòng hắn đắc ý vô cùng.
Nhưng bây giờ, Tề Tĩnh trước mắt đã hoàn toàn khác, cứng rắn như tảng băng.
Hắn tin rằng chỉ cần phá vỡ được vỏ bọc bên ngoài, bên trong anh vẫn là con người đơn thuần và mềm mại như trước, để cho hắn thoải mái nắm trong lòng bàn tay.
"Con người đều sẽ thay đổi." Hắn giải thích sự chuyển biến trong tư tưởng của mình.
Trải qua nhiều năm sống cuộc sống hôn nhân, thất niên chi dương(1), bởi vì sinh con đẻ cái, tình cảm vợ chồng dần dần không còn như xưa, xung quanh lại toàn đồng nghiệp nam giống như mình, cuộc sống gia đình làm hắn cảm thấy đơn điệu, thậm chí nhàm chán, luôn không kiềm chế được muốn làm gì đó khác.
Hoặc là tìm một ít cảm giác kích thích mới mẻ.
Tề Tĩnh im lặng không lên tiếng, nghe tới đó, cười như không cười, nhắc lại một lần.
"Xem ra con người đúng là sẽ thay đổi."
"Đương nhiên chủ yếu vẫn là vì đối tượng là em, em khác biệt." Hắn vội vã bổ sung. Hắn không nhận ra vẻ mặt Tề Tĩnh còn chứa đựng hàm nghĩa gì, nhưng vẫn không quên cho thêm một câu tự cho là thân mật, che giấu ý đồ thật sự của bản thân, đồng thời cũng có thể làm đối phương vui vẻ. Bất kể trước đây hay hiện tại, cái hắn không keo kiệt nhất chính là mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt.
Tề Tĩnh không đáp lời, chỉ lạnh lùng kéo kéo tay phải, hắn do dự một lát mới chậm rãi buông ra.
Dưới cái nhìn chằm chằm của hắn, anh bước từng bước về phía phòng tắm, lúc qua cửa mới lạnh lùng đóng chặt cửa lại.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, động tác đầu tiên của anh là sờ vào nút khóa trái.
Mau chóng nhấn xuống nút đó, anh chống tay lên cửa, gần như sắp chết đuối mà hít một hơi thật sau, ngón tay run rẩy không biết vì phẫn nộ hay vì cái gì. Ép buộc bản thân phải tỉnh táo, anh vội vã vặn tay nắm cửa một lần nữa, xác nhận đã khóa, sau đó mới thất tha thất thểu bước về phía trước hai bước, mệt lả kiệt sức ngồi xuống bên bồn tắm.
"Ha ha..."
Không biết tại sao lại cười, tại sao lại dùng thanh âm khó nghe như vậy.
Anh suy sụp tinh thần cúi gằm mặt, nhìn sàn nhà, gạch men sứ trắng tinh lạnh như băng khiến anh nhớ tới rất nhiều chuyện trước đây.
Ví dụ như váy cưới cô dâu trắng tinh trong đám cưới. Khi đó, anh còn nhớ rõ từng câu chúc phúc mình nói ra, còn nhớ rõ nụ cười xinh đẹp thường trực trên gương mặt cô gái kia, một cô gái rất tốt, không đáng.
Ví dụ như sau tai nạn xe, anh nằm trong phòng bệnh viện trống rỗng. Hiện tại cổ họng còn cảm giác như đang nuốt xuống những hạt cơm khô khốc, mỗi lần nuốt là một lần khổ sở, dày vò. Dạ dày vặn xoắn đau đớn, giống như bị cái gì đó đào rỗng, nhưng không muốn ăn, lại còn muốn nôn.
Tựa như người sắp chết, từng mảnh ký ức nhỏ ùn ùn xẹt qua như đèn kéo quân, xác nhận quá khứ không đáng một đồng của anh.
Không... Phải nói là anh đã chết rồi.
Chí ít trong thân thể này có cái gì đó đã bị mai tang, mặc dù toàn bộ quá trình tang lễ rất u ám, nhưng anh may mắn được giải phóng, không phụ chút tình cảm còn sót lại của người đàn ông vốn chỉ còn bụi bặm chồng chất.
Tề Tĩnh chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt hướng về phía tấm gương thủy tinh to lớn trong phòng tắm.
Sắc mặt anh vàng như nến, không phải loại ánh nến lung linh rực rỡ — ấy vậy mà kẻ kia vẫn nảy ý xấu với bộ dạng xấu xí như quỷ này. Anh châm chọc cười nhạt hai tiếng, cười đối phương, cũng cười chính mình, sau đó khóe miệng hạ xuống, khôi phục lại bộ dạng vô cảm.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã qua bảy giờ.
Anh trốn trong này quả thật không có cách nào đào được tường để chui ra, nhưng chỉ cần kẻ kia thả lỏng để anh khóa cửa, anh có thời gian vô hạn.
Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hắn đi qua đi lại bên ngoài phòng tắm, nghe thấy âm thanh của sự kiên nhẫn đàn dần xói mòn.
Tề Tĩnh đợi chừng thêm mười phút, để không làm đối phương sinh nghi, anh mở vòi nước trong bồn tắm, để vòi hoa sen phun nước. Trong chốc lát, trong phòng tắm tràn đầy tiếng nước chảy.
Quạt thông gió được mở lên.
Từ vị trí của anh có thể cảm nhận được từng luồng khí lạnh len qua khe cửa, chui vào ống quần, hai bên chân thấy man mát, phía sau lưng lại bị hơi nước quấn quít, vừa lạnh vừa nóng. Tề Tĩnh lấy tay kéo áo mình, cong lưng lại như một con ốc đang chui vào vỏ.
—– Đã lâu không trải qua cảm giác run rẩy lạnh lẽo tứ chi vì thiếu máu.
Đó là bệnh của anh vào cái hồi ngày đêm điên đảo, công tác triền miên. Từ sau khi ở cùng Thẩm Nhạn hoàn toàn không tái phát. Thẩm Nhạn sẽ chuẩn bị cơm nước nóng hổi thơm ngào ngạt cho anh, mỉm cười nhìn anh ăn từng miếng cơm no đủ mềm dịu.
Hiện tại, có lẽ cơm nước đã nguội...
"Dù lạnh em cũng muốn ăn." Lúc trước, cõi lòng như tro tàn, anh cũng không rơi một giọt nước mắt, nhưng khi hồi tưởng lại Thẩm Nhạn nấu cơm, đột nhiên không kiềm nén được cái gì đó chật vật trào ra từ hốc mắt. Bờ môi anh cắn chặt đến trắng bệch, run giọng nói: "Thẩm Nhạn, em muốn ăn..."
"Rầm rầm."
Lúc này, ngoài cửa phòng tắm, Tề Tĩnh chợt nghe cửa phòng khách sạn có tiếng vang.
Vô thức nhìn đồng hồ, từ khi anh vào nhà tắm vẫn chưa tới mười lăm phút... Không thể nào, quá nhanh. Không có khả năng...
Rõ ràng tự nói với bản thân như vậy, nhưng trái tim anh vẫn không nhịn được mà đập nhânh hơn, lập tức đứng dậy khỏi bồn tắm.
Người đàn ông bên ngoài hoàn toàn không ngờ sẽ có người gõ cửa, có tật giật mình, hắn hoảng hốt kêu: "Ai vậy? Là ai?"
Tề Tĩnh bước nhanh tới phía sau cửa, tai dán lên cửa, hết sức chăm chú nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Lúc này, giọng một ông già vang lên: "Mở cửa, tôi muốn lấy đồ để quên..."
Kẻ kia nghe thấy ngoài cửa là một ông già, hơi thả lòng thân thể căng cứng. Hắn đoán là khách cùng tầng đi nhầm phòng thôi.
"Ông à, đây không phải phòng của ông, ông nhìn lầm rồi." Hắn không chút nghĩ ngợi đáp lại.
Nhìn qua mắt mèo, dường như có gì đó chắn lại, ngoài cửa tối đen như mực không thấy gì. Nhưng hắn cũng không để ý, chỉ hy vọng đối phương mau chóng rời đi, đừng làm nhiều người chú ý.
"Hả?" Cách nói chuyện chậm rì rì của người lớn tuổi là cái mà hắn ghét nhất.
"Ông nhầm phòng rồi."
"Không nghe thấy." Dường như ông già này không chỉ mắt kém mà tai cũng không tốt.
"Tôi nói là ông đi nhầm phòng rồi!! Đây không phải phòng của ông, không có đồ của ông!" Hắn nhíu mày, hét to hơn.
"Không nghe thấy." Ông lão vẫn nói câu này, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên.
"Hừ." Kẻ kia liếc nhìn cửa phòng tắm vẫn đóng chặt, nghĩ thầm một ông già thì chẳng có gì nguy hiệm, vì vậy hắn mở chốt cửa, phẫn nộ nói: "Tôi đã nói rồi, sao mà ông..."
Cửa vừa hé ra, kẻ kia lập tức thấy ván cửa bật lại về phía mình, bị sức lực mạnh mẽ đẩy ngược tới mức ngã ngửa ra sau!
Điều đáng kinh ngạc hơn là khi hắn cố gắng đứng vững được, đang định ngẩng đầu lên, hai tay lại bị một người giữ lại, đau đớn tới mức hắn muốn rụt tay về theo bản năng, nhưng không ngờ khớp xương khuỷu tay bị nắm chặt, bị người ta khống chế nơi phát lực của tay.
Đây là điểm yếu nhất trong số các điểm yếu của cơ thể người.
Tay của hắn đau đớn không gì sánh được, không khỏi hét thảm một tiếng, nhưng một giây sau, cả cánh tay đều bị bẻ ngoặt lại, sau đó đầu gối cũng bị thúc một cái, ngã nhào xuống đấy.
"Tôi đã nói trong phòng này có đồ của tôi, tôi muốn lấy về." Giọng một thanh niên trẻ tuổi vang lên nặng nề, hoàn toàn khác với giọng ông lão trước đó, hơi lộ ra cơn giận, "Cậu không nghe thấy sao?"
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra đối phương đang nói gì.
"Mày..."
Lời còn chưa dứt, bên sườn bị đánh mạnh một cái, hai mắt tối sầm, ngất đi.
Bác sĩ dù sao cũng là bác sĩ, ra tay dù mạnh hay nhẹ cũng được suy tính cẩn thận, không đến mức tạo thành vết thương quá mạng. Thẩm Nhạn buông người kia ra, gấp gấp thở, chậm rãi đứng lên.
"Tề Tĩnh?"
Trong phòng yên tĩnh, loáng thoáng truyền tới tiếng nước chảy.
"Tề Tĩnh". Thẩm Nhạn nhẹ giọng gọi tên anh, "Không sao rồi... Ra đi."
Lúc này, cửa phòng tắm mới mở ra, lúc đầu chỉ hé một khe hở nhỏ, ngập ngừng mấy giây, người bên trong mới chậm rãi ló đầu ra. Nương theo ánh đèn trong phòng tắm, mặt Tề Tĩnh phản chiếu ánh sáng, trông hơi tái nhợt, mặt mày lạnh lẽo, chết lặng như cái tên đang nằm trên mặt đất kia.
"Anh ta chết rồi sao?" Khi anh nói câu này, vẻ mặt không biểu lộ bất kỳ đều gì.
"Chỉ ngất xỉu mà thôi." Thẩm Nhạn hơi giật mình, chưa kịp mở miệng nói câu gì, Tề Tĩnh bỗng nhiên vươn tay, giống như một người mù, quờ quạng một chút mới tìm thấy tay hắn, gắt gao nắm chặt như ôm một cây gỗ nổi giữa đại dương mênh mông.
Sau đó, anh cười rộ lên.
"Ha ha ha." Thanh âm của Tề Tĩnh run rẩy dữ dội, hắn biết anh đang cố gắng khống chế tâm tình. "Phải, thật tốt quá... Nếu anh ta chết sẽ liên lụy tới anh, anh ta không xứng."
Nói đến đây, anh sững sờ một chút, bàn tay đang nắm tay Thẩm Nhạn bỗng nhiên lại buông ra.
"Em cũng làm liên lụy tới anh." Tề Tĩnh nói, "Em cũng không xứng."
Dứt lời, anh lảo đảo bước về phía trước, vẻ mặt trống rỗng.
Anh cũng không biết mình muốn đi đây, chắc là tới nơi tối nhất, sâu nhắc, nơi mà anh có thể chôn cất chính mình, mai táng ở một nơi Thẩm Nhạn không nhìn thấy.
Khi bước được ba bước, thân thể anh bỗng nhiên bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy, rơi vào lồng ngực đối phương.
"Tề Tĩnh". Thanh âm khàn khàn của người phía sau nhẹ nhàng truyền tới, trên lưng rất ấm, ấm áp tới mức anh đau đớn phát khóc. "Tỉnh lại đi, tỉnh táo lại... chúng ta về nhà thôi."
"Ưm..." Anh nghẹn ngào, không đáp lại rõ ràng.
Nước mắt nóng hổi cay đắng rơi xuống mu bàn tay Thẩm Nhạn, chảy vào khe hở giữa hai bàn tay đang đan xen mười ngón vào nhau, hợp làm một thể.
Giống như được cứu chuộc.
Tề Tĩnh rất muốn tiếp tục ở lại trong lồng ngực này, nhưng người nằm trên mặt đất khiến anh không muốn ở lại đây dù chỉ một giây. Vì vậy, anh cố nén tâm tình, kiên trì thu dọn đồ đạc của mình, lúc đi cũng không thèm liếc mắt nhìn kẻ kia, nhìn rồi chỉ thấy buồn nôn. Anh chỉ xiết chặt góc áo Thẩm Nhạn, vừa đi vừa kéo, cho tới khi rời xa căn phòng khiến người ta không thở nổi ấy.
Hai người không dùng thang máy mà rời đi bằng cầu thang thoát hiểm với ngọn đèn u ám.
Sau cánh cửa hành lang là khoảng không đen kịt, ngay cả nhịp cầu thang cũng không thấy rõ.
Thẩm Nhạn đi trước hai bậc, quay đầu lại đỡ Tề Tĩnh. Nhưng Tề Tĩnh vẫn chôn chân tại chỗ, sức lực chỉ đủ rời khỏi chỗ kia, đến đây đã không nhấc nổi chân lên nữa. Không bước lên được, cũng không thể lùi lại phía sau, chỉ có thể nắm chặt cái tay kia, mãi mãi không buông ra.
Thẩm Nhạn biết áp lực tinh thần anh chưa tan, quay trở lại, không kéo anh nữa, chỉ yên lặng ôm anh trong bóng tối. "Không đi nổi thì dừng một chút."
Một lát sau, Tề Tĩnh mới có phản ứng, ngón tay run rẩy túm lấy vai hắn, chôn đầu bên vai hắn, run rẩy nhè nhẹ.
Thẩm Nhạn không nói gì, cũng không làm gì, chỉ nhẹ nhàng ôm đầu anh an ủi.
Sau một khoảng thời gian yên lặng rất dài, người trong ngực hắn đột nhiên nói ra ba chữ: "Bạn trai cũ."
Thẩm Nhạn sửng sốt.
Thật ra hắn cũng đoán được một ít, không cần phải nói rõ. Nhưng giọng Tề Tĩnh rất trịnh trọng, rất kiên trì, vì vậy hắn chỉ nhẹ nhàng "ừ" đáp lại, động tác cũng không thay đổi.
Thanh âm của Tề Tĩnh lại biến mất một lúc.
Nhưng Thẩm Nhạn cảm giác được đầu gối của anh di chuyển, thân thể hướng về phía trước, càng dán chặt ôm lấy hắn.
"Thẩm Nhạn."
"Ừ."
"Thẩm Nhạn, anh đến rồi sao..." Người rõ ràng ở gần trong gang tấc, anh vẫn máy móc đặt câu hỏi.
"Ừ, anh tới rồi. Anh ở đây." Thẩm Nhạn lặp lại nhiều lần cho anh một đáp án an tâm, mặc dù tiếng nói hơi nghẹn.
Cuộc đối thoại không hề ăn khớp, lẻ tẻ tản mạn, làm người ta không hiểu người nói có tỉnh táo hay không.
"Em tưởng rằng... Anh cần nhiều thời gian hơn." Khi nghe thấy tiếng đập cửua, trái tim anh gần như ngừng đập vì căng thẳng.
"Khi em không nghe điện thoại của anh lần thứ hai, anh đã rất lo lắng lao ra đường rồi. Khi em nghe cuộc điện thoại cuối cùng kia, anh đã trước cửa đài truyền hình."
Thì ra là thế.
Tề Tĩnh yếu ớt cười, cười tới lúc không cười nổi nữa, chỉ run rẩy dựa ở vai hắn.
"Em quen vợ anh ta."
Bắt đầu vào trọng tâm câu chuyện, bắt đầu là cách duy nhất để kết thúc nó hoàn toàn.
Tề Tĩnh nói liên tục như một chuỗi dây chuyền trân châu, từng hạt từng hạt xếp hàng, ở giữa có khoảng cách, không thể nào nối liền.
"Một cô gái có hoàn cảnh không tệ, vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách cũng tốt. Năm đó, quen cô ấy trong trường đại học mà em và anh ta cùng học... Khi cười trông cô ấy rất ngây thơ, trong sáng, thậm chí cam tâm nghỉ việc ở nhà chăm con cho anh ta. Bọn họ kết hôn sau khi tốt nghiệp không lâu. Nực cười là anh ta còn muốn em làm MC đám cưới... Em đã nghĩ, cho dù không quý trọng em, anh ta cũng phải quý trọng con gái nhà người ta... Em đã nghĩ như vậy... cho tới bây giờ."
Hơi thở đến đây thì cạn, Tề Tĩnh thở hổn hển, kiềm chế tiếp tục nói.
"Em quen cả cha mẹ hắn." Anh nói, "Lúc chuẩn bị cho hôn lễ đã gặp mặt rất nhiều lần. Hai vợ chồng họ rất tốt bụng, bác gái lúc nào cũng cười vui vẻ, thích khen người ta. Khi em làm Mc, bác ấy gặp ai cũng khen, nói em rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lễ phép, thấy con trai mình kết hôn rồi còn muốn giới thiệu bạn gái cho em..."
Không biết phải đối mặt với những người này như thế nào, nếu sự thật bại lộ.
Không biết nên nói thế nào mới tránh được tổn thương, bởi vì chỉ cần mở miệng là đã tổn thương.
Gia đình, vợ con, cha mẹ am hiểu lòng người.
Kẻ kia có rất nhiều thứ mà anh không có.
Bản thân hắn không biết quý trọng, mà anh lại phải thay hắn lo lắng, kết quả cũng chỉ là một câu chuyện nực cười.
"Em thật ngu xuẩn..." Tề Tĩnh nói tới cuối, mỗi chữ đều như nghiến răng mà nói, tiếng cười thê lương truyền ra, "Em cho rằng người như thế... vẫn còn có lương tâm và uy tín."
"Em đã nhẫn nại quá nhiều." Thẩm Nhạn ngăn cản anh tiếp tục tự trách, "Em không đẩy kẻ đó ra ngoài đã là sự tha thứ dễ dàng nhất, thế là đủ."
Vốn kẻ kia nên bị trừng phạt nhiều hơn, chứ không phải chỉ đánh ngất một lúc.
Nhưng hắn hiểu lòng Tề Tĩnh.
Bỗng nhiên, thanh âm hắn càng thêm trầm.
"Tuy rằng nói như thế này rất ích kỷ... Nhưng thay vì lo lắng cho gia đình kẻ kia, em nên lo cho chính mình nhiều hơn." Hắn nâng đầu Tề Tĩnh dậy, trán dán vào trán anh, lẩm bẩm nói, "Nếu như em cảm thấy mình không được người nhà yêu thương, hãy coi anh là người nhà của em đi."
*Chú thích:
(1) Thất niên chi dương: Chỉ những cặp tình nhân, vợ chồng lâu năm sẽ sinh ra cảm giác nhàm chán đối phương.
Bình luận truyện