Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?

Chương 25: Chút rắc rối



Nhìn gia đình đang vui vẻ quây quần bên nhau.

Nhiễm Tích nâng khóe môi lên, đưa tay lên bàn phím gõ chữ.

Nhiễm Tích: Được rồi, không phải là do lúc nào tớ cũng bận rộn sao. Cậu thấy đấy, trong khoảng thời gian này tớ luôn phải đi tuyên truyền cho bộ phim, sau đó còn có tiết mục báo cáo trong trường, sau đó lại là cuối kỳ, sau đó lại đi ra ngoài du lịch, làm sao mà có thời gian để nói về chuyện này được chứ.

Trữ Phàm: Cậu lớn lên xinh đẹp, cậu nói gì cũng đúng.

Trữ Phàm: Đúng rồi, trước đây không phải cậu bảo là có chút thích Hứa Diệc Châu sao, giờ thì sao rồi?

Bây giờ à? Nhiễm Tích dừng một chút, trải qua một quãng thời gian dài như thế này, cảm giác giống như... Chao ôi, không biết nên nói như thế nào nữa...

Thích thì đương nhiên vẫn là thích, nhưng mà, loại cảm xúc không nên này, nên đè xuống thôi...

Nhiễm Tích: Do tớ nghĩ nhiều thôi, chỉ là fan hâm mộ nhưng lại tưởng nhầm thành thích.

Trữ Phàm: Hừ hừ.

Giao thừa ngày đó, trong phòng luôn mở máy sưởi, con cháu trong nhà đều tụ lại một chỗ ăn cơm tất niên. Sau khi cơm nước xong, Dương San cùng bà nội còn có các chị em dâu ngồi cùng nhau vừa gói sủi cảo vừa chờ chương trình đón giao thừa. Vài người đàn ông trong nhà đều ngồi ở bên bàn trà cùng nhau đánh bài.

Nhiễm Tích cùng các anh chị em họ ngồi trên ghế sofa, trò chuyện mấy chuyện bát quái.

Trong phòng rất ấm áp, hương vị của năm mới cũng rất đậm đà.

Chương trình đón giao thừa bắt đầu, vẫn là những khuôn mặt quen thuộc, vẫn là mùi vị quen thuộc ấy, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều vui tươi hào hứng.

Tiết mục của Hứa Diệc Châu nằm ở giữa chương trình, lúc anh xuất hiện, dưới sân khấu mọi người đều vỗ tay rất nhiệt liệt.

Các mẹ tay đang gói sủi cảo cũng dừng lại, bắt đầu không chớp mắt nhìn chằm chằm ti vi.

Tiết mục của Hứa Diệc Châu là đơn ca, anh mặt một bộ tây phục màu đỏ, mang đôi dày da màu đen, tóc chải ngược về phía sau, thần thái cả người đều rất tuyệt vời.

Sau hôm diễn trên trường, cô vẫn chưa nhìn thấy anh.

Ca khúc anh đang hát là một ca khúc đã lâu đời, rất kinh điển và êm tai.

Giọng hát của anh giống như từ thời cổ đại truyền đến, lại từ thời cổ đại truyền đi...

Bà nội cũng không kiềm lòng được mà hát theo vài câu, nói: "Cậu bé này thật tốt, lớn lên tuấn tú, ca hát cũng hay."

Dương San nói: "Con cũng rất thích cậu ấy, con chính là fan bà cô của cậu ấy."

Nhiễm Hạo Điền đang đánh bài chậc một tiếng, "Nói gì thế, em là fan chị gái."

Nhiễm Tích cười trộm một cái, nếu như mà mẹ cô là fan chị gái của Hứa Diệc Châu, thì chẳng phải cô phải kêu Hứa Diệc Châu là chú sao.

Em họ Nhiễm Dĩnh cũng nói: "Con là fan em gái, là fan em gái này! Chị Nhiễm Tích, trước đây không phải là chị cùng anh Diệc Châu quay phim cùng nhau sao, có chụp ảnh ký tên không? Chị có thêm Wechat anh ấy không? Cho em nhìn một chút đi!"

Nhiễm Tích duỗi tay nói một câu, "Đây, chị sẽ cho em xem thần tượng thầm mến của em như thế nào đấy."

Kỳ thật, như thế này cũng không phải là tốt, Hứa Diệc Châu chính là người mà cả một nhà đều là fan của anh...

Sau kỳ nghỉ đông mọi người lại trở về trường học, xuân đi thu đến, học kỳ hai của năm nhất cũng rất nhanh chuẩn bị kết thúc, mọi người lại nghênh đón nghỉ hè.

Trong lúc nghỉ hè, Y Dư Huyên đưa cho Nhiễm Tích nhận một chương trình giải trí theo kiểu chương trình thực tế, đây là chương trình có tỉ lệ người xem trên TV rất tốt. Khi mùa hai bắt đầu, Nhiễm Tích liền tham gia.

Mọi người cùng nhau quay tiết mục này, tuy không cùng một độ tuổi, nhưng lại chơi rất vui vẻ.

Hôm nay, sau khi quay xong, đoàn người dự định tìm một khách sạn ăn cơm.

Mùa hè chạng vạng, thời tiết có chút ít nóng bức, mọi người cũng không muốn đi quá xa, tìm một nơi gần chỗ quay mà đi vào.

Phần lớn mọi người đều đội mũ lưỡi trai, hoặc là mang khẩu trang, nhân viên phục vụ vừa nhìn liền biết đây không phải là những người bình thường, không nói hai lời, liền đem mọi người lên phòng bao ở tầng hai.

Lúc đi ngang qua hành lang, một người nhân viên từ một phòng bao khác đi ra, lúc đóng lại cánh cửa, Nhiễm Tích trông thấy trong phòng bao đó có một bóng người có vài phần quen thuộc, nhưng rồi cô cũng không để ý.

Ở giữa bữa ăn, Nhiễm Tích đi toilet.

Toilet nằm ở phía cuối hành lang, lúc cô rửa tay, Nhiễm Tích nghe thấy phía sau có tiếng bước chân hỗn loạn, còn có mùi vị cồn nồng nặc. Một cô gái đầu tóc bù xù rũ ở trên mặt, cô ấy che miệng lại, nghiêng ngả chao đảo xông vào toilet nữ, sau đó, tiếng nôn mửa từ bên trong phòng liền truyền đến.

Người kia ói cực kì nghiêm trọng, tựa như muốn đem cả tim phổi mình mà ói ra.

Nhớ tới cô ấy mặc một bộ áo liền váy màu trắng, Nhiễm Tích nhíu nhíu mày, có chút không yên lòng nên cũng đi vào theo.

Tìm được cô ấy ở gian phòng thứ hai, Nhiễm Tích tiến lên vỗ vỗ lưng, đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy, "Cô không sao chứ."

Cô gái nhận lấy tờ khăn giấy, "Cảm ơn, tôi không sao."

"Y Y!" Sau khi Nhiễm Tích thấy rõ gương mặt cô gái, kinh hô nói.

Vẻ mặt của Tô Y Y cũng kinh hoảng, đương nhiên cô không nghĩ là ở trong đây sẽ nhìn thấy người quen.

Tô Y Y có chút ít vội vàng, cô ấy cúi đầu xuống, đỡ vách tường chậm rãi đứng lên, thân thể còn có chút lắc lư, Nhiễm Tích muốn đi đến đỡ cô nhưng lại bị cô đẩy ra, Tô Y Y lảo đảo đi ra ngoài rửa tay, súc miệng.

Nhiễm Tích cũng đi theo, vốn là còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, bây giờ nhìn lại thì thấy thị lực mình vẫn còn tốt. Nhịn không được lại quan sát Tô Y Y một cái, trên người mặt một chiếc áo liền váy, ngực cùng bắp đùi đều lộ ra da thịt trắng nõn, tóc dài màu đen để ở sau lưng, trên mặt lại còn trang điểm rất đậm. Tô Y Y rõ ràng không phải là loại người như vậy, bình thường cô ấy không hay mặt những bộ đồ như thế này, hôm nay tại sao lại mặt cái váy ngắn như vậy chứ?

"Tại sao cậu lại ở chỗ này?" Nhiễm Tích nhịn không được hỏi, "Còn uống nhiều rượu như thế nữa."

Tay đang trang điểm của Tô Y Y ngừng lại, Tô Y Y nhìn bóng người của hai người bọn họ trong gương, thấy mặt của mình trang điểm rất đậm, thân thể lại nhếch nhác, vì vừa nãy mới ói xong nên lúc này sắc mặt cô ấy tái nhợt tựa như quỷ vậy... Ha ha, Nhiễm Tích trước sau gì đều là một thân chói lóa như thế... Thật là không có so sánh sẽ không có tổn thương...

Tô Y Y cười khổ một tiếng, đẩy cánh tay Nhiễm Tích ra, "Không có việc gì đâu, cậu mặc kệ tớ đi." Sau đó lảo đảo đi về phía trước.

Nhiễm Tích đi theo sau kéo Tô Y Y lại, "Cậu như thế này thì sao mà tớ mặc kệ cậu được?"

Tô Y Y dựt cánh tay Nhiễm Tích ra rất mạnh, hướng về phía Nhiễm Tích hét lên: "Cậu cứ làm đại minh tinh đi được không hả! Cậu quan tâm tớ làm gì!"

Nhiễm Tích bị tiếng hét lên này làm sững sờ tại chỗ, trước giờ cô chưa bao giờ thấy Tô Y Y nổi giận nhưng mà lại không có lý do như thế này...

Cho đến khi Tô Y Y đi trước cô một khoảng cách, Nhiễm Tích mới phục hồi lại tinh thần, đi nhanh về phía Tô Y Y.

Lúc sắp đến phòng bao của Tô Y Y, cô ấy đột nhiên ngừng lại, Nhiễm Tích cảm thấy cơ thể cô ấy tựa như có chút run lên.

Vừa định đi qua, liền thấy cửa phòng bao được mở ra, một người đàn ông trung niên với cái đầu trọc bước ra, thấy Tô Y Y trên mặt ông ta liền cười lên.

Ông ta vươn tay ôm lấy thắt lưng Tô Y Y, mặt còn dí sát vào mặt của Tô Y Y, "Ồ, Y Y trở về rồi à, anh đây còn tính đi ra ngoài tìm em."

Tô Y Y có chút ít kháng cự đẩy người đàn ông đang không ngừng dựa gần vào cơ thể của cô, "Lưu tổng, ông buông tôi ra đi. Tôi, tôi vừa mới ói xong, trên người rất khó ngửi."

"Không khó ngửi tí nào, một chút đều không khó ngửi, em thơm mà!" Ông ta vẫn không buông tay ra, còn không ngừng đem mũi mình đến gần cổ của Tô Y Y, giống như là muốn ngửi mùi cơ thể của cô vậy.

Cánh tay đang ôm ngang hông Tô Y Y còn có xu hướng dời lên trên, trong miệng còn nói những từ ngữ ô uế, "Y Y à, đêm nay đi với anh nha? Nếu như em làm anh trở nên cao hứng, thì vai nữ ba của bộ phim này nhất định sẽ là của em, không cho ai hết!"

"Tôi không cần, tôi không cần, ông buông tôi ra!" Cuối cùng Tô Y Y nhịn không được khóc lên, liều mạng muốn rời khỏi chỗ này.

Nhiễm Tích xông lên phía trước, đem Tô Y Y từ trong ngực ông ta kéo ra ngoài, Tô Y Y vội vàng trốn ra sau lưng cô.

"Cô là ai, còn dám đoạt người của ông đây, " Ông ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Nhiễm Tích, lại dâm đãng mà cười rộ lên, "Ồ, đây không phải là Nhiễm Tích sao, em cũng muốn đi theo anh à?"

Miệng của người này thật là ghê tởm! Chưa từng có người nào nói như thế với cô cả! Nhiễm Tích tức mà không biết nên nói như thế nào, hung hăng đá ông ta một cước! Sau đó kéo Tô Y Y đi về phòng của mình.

Ông ta bị đau la lên một tiếng, sau đó bỗng chốc giữ chặt Tô Y Y, "Còn nghĩ muốn chạy hả!"

Tô Y Y bị hù dọa kêu to lên.

Cách âm của khách sạn này không được tốt lắm, náo loạn như thế này, trong phòng bao liền có người đi ra.

May mắn là trên tầng này chỉ có hai phòng bao, một phòng là phòng của Tô Y Y, còn một phòng là của bên Nhiễm Tích.

"Có chuyện gì thế?" Đường Phong đi tới.

"Anh Đường Phong." Nhìn thấy có người đến giúp đỡ, Nhiễm Tích yếu ớt kêu một tiếng, vẻ mặt rất là ủy khuất.

"Không có gì đâu." Đường Phong đem Nhiễm Tích cùng Tô Y Y ra phía sau mình.

Vài người đàn ông bước ra từ phòng bao nhìn thấy Đường Phong cùng Nhiễm Tích liền hết hồn, ăn một bữa cơm tại cái khách sạn nhỏ này thế mà lại gặp được những người có mặt mũi trong giới giải trí.

Một người mang cặp kính mắt đi lên đưa cho Đường Phong một tấm danh thiếp, "Thì ra là Đường tiên sinh, đều là hiểu lầm, hiểu lầm cả, tôi cùng người này uống hơi nhiều một chút, tôi thay mặt ông ta bồi thường cho ngài."

Đường Phong cười lạnh: "Hiểu lầm? Uống nhiều là có thể bắt nạt người khác hả? Em gái tôi sợ đến như thế này thì làm sao đây hả? Cứ bồi thường là được hả? Còn muốn thay mặt người khác bồi thường?"

"Này... Vậy Đường tiên sinh muốn như thế nào?"

"Tên khốn kiếp! Lão tử đây bắt nạt cô ta thì sao? Lão tử đây còn muốn *** cô ta nữa đấy!" Ông ta còn thốt ra những lời bậy bạ.

Người đàn ông đeo kính xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, tôn tử này, CMN còn đi kiếm chuyện thêm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện