Trẻ Và Vụng Về

Chương 6: Không có ước mơ nào là dễ dàng



Làm thế nào để theo đuổi những giấc mơ của chúng ta đến cùng? 

Khi còn nhỏ, mình có nhiều ước mơ. Mình muốn được như cậu mình - một nhà ngoại giao, bay đi đây đó, gặp thật nhiều người. Mình muốn được như chị mình - làm nhà báo, xông xáo và năng nổ. Mình muốn có người thương như bố mình - một quân nhân luôn hết lòng bảo vệ Tổ quốc và gia đình. Mình muốn làm nhà văn - mình rất thích cảnh được người bên của sổ, uống cà phê và viết, và được mọi người đón nhận. 

Không ai nói với mình, nhưng mình lớn lên. Mình thấy cậu mình về nhà với những nỗi ám ảnh về sự bất công ở nước ngoài, về hậu quả của chiến tranh. Mình thấy chị mình bay đi lấy tin về động đất và sóng thần, ngồi chung thuyền với những nạn nhân và xác chết. Mình cuối cùng cũng biết cảm giác của mẹ suốt bao năm khi bố không về nhà, mà còn phải bảo vệ đất nước. Mình rốt cuộc cũng đã trở thành một người viết sách, nhưng nó không đẹp đẽ như mình hình dung. Mình đã trải qua những cảm giác dồn dập, thiếu ý tưởng, deadline, viết đến mức nổ cả mắt, hoặc nhìn đồng lương và tự hỏi về công sức của mình. Khi ước mơ, chúng ta chỉ biết đến những gì đẹp đẽ nhất, hào nhoáng nhất - bạn thật sự sẽ không có chút khái niệm nào về những gì bạn mong mỏi, cho đến tận khi bạn thật sự trải nghiệm nó. 

Không có một ước mơ nào là dễ dàng, tất cả chúng đều rất nặng nhọc. Chỉ có 1% hào quang và 99% sự cố gắng, mệt mỏi mỗi ngày chỉ riêng bạn biết.

Bạn DÁM vì ước mơ của mình đến mức nào? 

Khi nghe cấu hỏi đó, ai cũng gật đầu quả quyết nhanh chóng. Nhưng, bạn phải hiểu rằng, chẳng có gì dễ dàng cả đâu. Sẽ đến một lúc nào đó bạn đạt đựơc ước mơ của mình. Khi nhìn lại, bạn thấy mình đã đi qua một con đường chông gai rất dài. Và không một ai thấy điều đó. 

Nhưng đừng lo lắng quá, bạn hiền ạ, bạn sẽ yêu nó. Bạn sẽ yêu tất cả những vất vả đó. Chỉ cần bạn đừng ước mơ vì sự hào nhoáng bên ngoài, thì chắc chắn bạn sẽ yêu giá trị đích thực bên trong. Hãy yêu ước mơ của mình vì bản chất của nó, đừng vì nó không dễ dàng như bạn nghĩ mà bỏ cuộc. Cứ bao giờ nghe thấy ai tâm sự rằng muốn-làm-gì-đó, mình đều ủng hộ hết mức có thể. Sợ hãi trước một ước mơ lớn là một chuyện hết sức bình thường. Và bạn cần mọi sự ủng hộ chân thành nhất. Mình biết rất rõ cảm giác mơ ước, cố gắng - và không được ai công nhận hay động viên là như thế nào. Mình không muốn bất kỳ một người nào phải trải qua cảm giác đó. 

Bạn là nhà cách mạng duy nhất trong cuộc đời mình. Hãy dẫn lối, bảo vệ và thắp sáng cho điều mình muốn, cho dù có phải trải qua điều gì đi chăng nữa. Hãy ước mơ, hãy thành công, hãy nói với mọi hậu bối của bạn sự thật sau ánh hào quang, và nói là bạn rất tự hào. 

Bạn hiền nghĩ thử xem, ngày đó nếu vì gian khổ mà Bác Hồ thôi mơ ước, liệu chúng ta có ngày hôm nay không?

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện