Trêu Chọc Ác Ma
Chương 37: Sóng Gió Sắp Tới
Đợi Trần Mạn Dao rời khỏi, người huấn luyện viên nói với Khương Hưng:
- Tôi khuyên cậu một câu chân thành, đừng đến tìm cô ta gây khó dễ, cô ta không phải loại người đơn giản đâu.
Nếu lúc đầu người huấn luyện viên còn mang tâm lí nghi ngờ thì bây giờ anh ta đã dám khẳng định Trần Mạn Dao là người trong nghề, thậm chí là kẻ chuyên nghiệp, bởi một người nếu chưa bao giờ sử dụng súng sẽ không dám bóp cò khi chĩa họng súng vào người khác.
Tuy Trần Mạn Dao chưa bóp cò, nhưng anh ta biết cô sẽ bóp cò, trong ánh mắt của cô không hề có lấy một tia do dự, cho nên anh ta mới đứng ra hòa giải.
Nói thật, anh ta có chút sợ hãi “trạng thái nắm giữ thế giới” của Trần Mạn Dao, và cũng sợ cô không kiêng nể gì đục mấy lỗ trên người Khương Hưng thì phiền phức lớn.
Anh ta không đồng tình với Khương Hưng, nhưng anh ta không hy vọng Khương Hưng gặp chuyện bất trắc, dù sao thế lực phía sau Khương Hưng rất lớn không thể đắc tội, khu giải trí không gánh nổi lửa giận a.
Bất quá Khương Hưng nghe không hiểu ý của người huấn luyện viên, không nói hắn đang giận quá mất khôn thì hắn đã quen thói hống hách rồi, hắn vẫn xem thường Trần Mạn Dao, một ả đàn bà mà thôi, có gì phải khuyên chân thành với không chân thành?
Bắn súng giỏi thì hay lắm chắc, hắn còn lâu mới sợ.
Khương Hưng hừ một cái phủi mông đi mất, trong đầu không ngững nghĩ cách chơi chết Trần Mạn Dao.
Không tiền không thế cũng dám đấu với ông đây, cứ chờ đấy.
Thấy vậy người huấn luyện viên khẽ lắc đầu, hòa giải đã hòa giải, khuyên cũng đã khuyên rồi, chức trách của anh ta đến đây là hết, nếu thật sự có chuyện xảy ra không thể trách anh ta được, cùng lắm nghỉ việc tìm một công việc mới thôi.
Ở một diễn biến khác, Vũ Thiến Thiến bị Trần Mạn Dao lôi kéo, sắc mặt Vũ Thiến Thiến biến đổi đầy phức tạp, nhiều lần Vũ Thiến Thiến đã muốn lên tiếng hỏi chuyện lại không biết nên hỏi thế nào cho hợp lí.
Trực giác của phóng viên nói cho Vũ Thiến Thiến biết cô bé Vân Tiểu Mạn này đang che giấu một bí mật rất khủng bố, với tư cách một người từng làm phóng viên hay tư cách người quản lí thì Vũ Thiến Thiến cực kì muốn khai sáng bí mật này, nhưng Vũ Thiến Thiến biết với tư cách một người chị thì không nên hỏi.
Không hỏi, trong lòng rối rắm, hỏi, mối quan hệ sợ rằng sẽ rạn nứt, Vũ Thiến Thiến xoắn xuýt không thôi.
Rốt cuộc hỏi hay không hỏi mới tốt đâu?
Trần Mạn Dao nhận ra sự bối rối của Vũ Thiến Thiến, cô tùy ý nói:
- Nếu chị Thiến Thiến muốn cứ việc hỏi, em sẽ trả lời.
Câu nói này, là một lần thử lòng Vũ Thiến Thiến, nếu đã xem nhau là bạn thì nên thông cảm cho nhau chứ không phải soi mói lẫn nhau.
Hành động tiếp theo của Vũ Thiến Thiến sẽ quyết định khoảng cách giữa hai người.
Đương nhiên, trả lời thì trả lời, còn nói thật hay nói dối là quyền của cô.
Vũ Thiến Thiến không hề hay biết dụng ý của Trần Mạn Dao, nhưng nhìn cô bé bên cạnh mấy lần tình cảm đã chiến thắng lí trí, Vũ Thiến Thiến lắc đầu nói:
- Ai cũng có bí mật riêng, em đã không muốn nói thì chị không nhất thiết phải hỏi.
Trần Mạn Dao cười cười:
- Cám ơn chị. À, mà em không phải người đa nhân cách đâu, chị đừng lo lắng quá.
Nghe vậy Vũ Thiến Thiến rất nghiêm túc nói:
- Kì thực chị không để ý chuyện đó, cho dù em có là người đa nhân cách thì em cũng có một nhân cách là Vân Tiểu Mạn đáng yêu của chị, đúng không. Bất quá nếu em phát hiện ra có điều gì không ổn nhớ báo cho chị biết, chị biết mấy người bác sĩ tốt lắm, lại rất biết giữ bí mật nữa.
Từ nhỏ đến giờ, do hoàn cảnh nên Trần Mạn Dao rất ít khi cảm nhận được hai chữ tình thân, nhưng bây giờ cô lại dâng lên xúc động trước một người không cùng huyết thống, sự nhiệt tình của Vũ Thiến Thiến đã đả động được lòng tin của cô.
Trần Mạn Dao nói:
- Vâng, em biết rồi.
Lúc này trời đã xế chiều, nhà của Vũ Thiến Thiến tương đối xa nên Trần Mạn Dao ngỏ ý mời Vũ Thiến Thiến về phòng trọ của mình ngủ chung một đêm, tiện thể gửi thêm cho Vũ Thiến Thiến một lô nước hoa để làm công việc quảng bá sản phẩm.
Đối với lời đề nghị này Vũ Thiến Thiến đồng ý ngay lập tức, một mặt là Vũ Thiến Thiến rất thích việc quảng bá nước hoa, vừa có thu nhập vừa tạo được thêm mối quan hệ rộng rãi, một mặt là lo cho Trần Mạn Dao, chung quy cái trạng thái “bá đạo” của Trần Mạn Dao khiến Vũ Thiến Thiến không yên tâm.
Ai biết đêm đến cô bé này sẽ làm ra cái chuyện gì điên rồ?
Cứ như thế, hai cô gái ở cùng nhau cả một đêm nói hết chuyện này đến chuyện kia, từ chuyện trong thương trường đến chuyện trong giới giải trí, mãi đến gần sáng hai cô gái mới mệt quá ngủ mất, cũng may là hôm sau không có cảnh quay.
- Tôi khuyên cậu một câu chân thành, đừng đến tìm cô ta gây khó dễ, cô ta không phải loại người đơn giản đâu.
Nếu lúc đầu người huấn luyện viên còn mang tâm lí nghi ngờ thì bây giờ anh ta đã dám khẳng định Trần Mạn Dao là người trong nghề, thậm chí là kẻ chuyên nghiệp, bởi một người nếu chưa bao giờ sử dụng súng sẽ không dám bóp cò khi chĩa họng súng vào người khác.
Tuy Trần Mạn Dao chưa bóp cò, nhưng anh ta biết cô sẽ bóp cò, trong ánh mắt của cô không hề có lấy một tia do dự, cho nên anh ta mới đứng ra hòa giải.
Nói thật, anh ta có chút sợ hãi “trạng thái nắm giữ thế giới” của Trần Mạn Dao, và cũng sợ cô không kiêng nể gì đục mấy lỗ trên người Khương Hưng thì phiền phức lớn.
Anh ta không đồng tình với Khương Hưng, nhưng anh ta không hy vọng Khương Hưng gặp chuyện bất trắc, dù sao thế lực phía sau Khương Hưng rất lớn không thể đắc tội, khu giải trí không gánh nổi lửa giận a.
Bất quá Khương Hưng nghe không hiểu ý của người huấn luyện viên, không nói hắn đang giận quá mất khôn thì hắn đã quen thói hống hách rồi, hắn vẫn xem thường Trần Mạn Dao, một ả đàn bà mà thôi, có gì phải khuyên chân thành với không chân thành?
Bắn súng giỏi thì hay lắm chắc, hắn còn lâu mới sợ.
Khương Hưng hừ một cái phủi mông đi mất, trong đầu không ngững nghĩ cách chơi chết Trần Mạn Dao.
Không tiền không thế cũng dám đấu với ông đây, cứ chờ đấy.
Thấy vậy người huấn luyện viên khẽ lắc đầu, hòa giải đã hòa giải, khuyên cũng đã khuyên rồi, chức trách của anh ta đến đây là hết, nếu thật sự có chuyện xảy ra không thể trách anh ta được, cùng lắm nghỉ việc tìm một công việc mới thôi.
Ở một diễn biến khác, Vũ Thiến Thiến bị Trần Mạn Dao lôi kéo, sắc mặt Vũ Thiến Thiến biến đổi đầy phức tạp, nhiều lần Vũ Thiến Thiến đã muốn lên tiếng hỏi chuyện lại không biết nên hỏi thế nào cho hợp lí.
Trực giác của phóng viên nói cho Vũ Thiến Thiến biết cô bé Vân Tiểu Mạn này đang che giấu một bí mật rất khủng bố, với tư cách một người từng làm phóng viên hay tư cách người quản lí thì Vũ Thiến Thiến cực kì muốn khai sáng bí mật này, nhưng Vũ Thiến Thiến biết với tư cách một người chị thì không nên hỏi.
Không hỏi, trong lòng rối rắm, hỏi, mối quan hệ sợ rằng sẽ rạn nứt, Vũ Thiến Thiến xoắn xuýt không thôi.
Rốt cuộc hỏi hay không hỏi mới tốt đâu?
Trần Mạn Dao nhận ra sự bối rối của Vũ Thiến Thiến, cô tùy ý nói:
- Nếu chị Thiến Thiến muốn cứ việc hỏi, em sẽ trả lời.
Câu nói này, là một lần thử lòng Vũ Thiến Thiến, nếu đã xem nhau là bạn thì nên thông cảm cho nhau chứ không phải soi mói lẫn nhau.
Hành động tiếp theo của Vũ Thiến Thiến sẽ quyết định khoảng cách giữa hai người.
Đương nhiên, trả lời thì trả lời, còn nói thật hay nói dối là quyền của cô.
Vũ Thiến Thiến không hề hay biết dụng ý của Trần Mạn Dao, nhưng nhìn cô bé bên cạnh mấy lần tình cảm đã chiến thắng lí trí, Vũ Thiến Thiến lắc đầu nói:
- Ai cũng có bí mật riêng, em đã không muốn nói thì chị không nhất thiết phải hỏi.
Trần Mạn Dao cười cười:
- Cám ơn chị. À, mà em không phải người đa nhân cách đâu, chị đừng lo lắng quá.
Nghe vậy Vũ Thiến Thiến rất nghiêm túc nói:
- Kì thực chị không để ý chuyện đó, cho dù em có là người đa nhân cách thì em cũng có một nhân cách là Vân Tiểu Mạn đáng yêu của chị, đúng không. Bất quá nếu em phát hiện ra có điều gì không ổn nhớ báo cho chị biết, chị biết mấy người bác sĩ tốt lắm, lại rất biết giữ bí mật nữa.
Từ nhỏ đến giờ, do hoàn cảnh nên Trần Mạn Dao rất ít khi cảm nhận được hai chữ tình thân, nhưng bây giờ cô lại dâng lên xúc động trước một người không cùng huyết thống, sự nhiệt tình của Vũ Thiến Thiến đã đả động được lòng tin của cô.
Trần Mạn Dao nói:
- Vâng, em biết rồi.
Lúc này trời đã xế chiều, nhà của Vũ Thiến Thiến tương đối xa nên Trần Mạn Dao ngỏ ý mời Vũ Thiến Thiến về phòng trọ của mình ngủ chung một đêm, tiện thể gửi thêm cho Vũ Thiến Thiến một lô nước hoa để làm công việc quảng bá sản phẩm.
Đối với lời đề nghị này Vũ Thiến Thiến đồng ý ngay lập tức, một mặt là Vũ Thiến Thiến rất thích việc quảng bá nước hoa, vừa có thu nhập vừa tạo được thêm mối quan hệ rộng rãi, một mặt là lo cho Trần Mạn Dao, chung quy cái trạng thái “bá đạo” của Trần Mạn Dao khiến Vũ Thiến Thiến không yên tâm.
Ai biết đêm đến cô bé này sẽ làm ra cái chuyện gì điên rồ?
Cứ như thế, hai cô gái ở cùng nhau cả một đêm nói hết chuyện này đến chuyện kia, từ chuyện trong thương trường đến chuyện trong giới giải trí, mãi đến gần sáng hai cô gái mới mệt quá ngủ mất, cũng may là hôm sau không có cảnh quay.
Bình luận truyện