Trêu Chọc - Mộc Hề Nương
Chương 3
Đằng Chỉ Thanh sống trong một căn nhà sàn hai tầng tại sâu trong bản, bốn phía xung quanh toàn là mấy nhà sàn bốn, năm tầng, được giấu ở nơi sâu nhất, nhưng địa thế cao hơn, cho nên cũng không bị khuất nắng.
Bên ngoài nhà sàn được vây quanh bởi một hàng rào bằng tre. Bên trong rào tre là một khu nhà nhỏ, sân được cuốc xới thành vài khu đất ruộng, trong ruộng gieo các loại thảo dược không rõ tên.
Đằng Chỉ Thanh mặc trang phục đặc biệt của bản Miêu, đang khom lưng chăm sóc hoa cỏ trong sân, ánh nắng vàng nhạt dừng trên gò má trắng nõn của y, đẹp đến dường như không phải người thật.
Đỗ Vân Sinh đứng ở bên ngoài rào tre, ánh mắt si mê mà nhìn Đằng Chỉ Thanh một lúc lâu thật lâu, như đã hoàn toàn quên mất tiến độ quay phim và thời gian gấp rút.
Dạo này hắn vẫn luôn quấn lấy Đằng Chỉ Thanh, đâu đâu cũng lấy lòng, mang tất cả những thủ đoạn theo đuổi ra để dùng.
Đáng tiếc Đằng Chỉ Thanh là một đoá hoa cao lãnh, thái độ đối xử với Đỗ Vân Sinh trước sau vẫn luôn lạnh nhạt, như gần như xa, ngay cả cửa nhà cũng không để cho hắn đi vào.
Khi hai người ở cùng nhau, hầu như đều là Đỗ Vân Sinh chủ động.
Đằng Chỉ Thanh thả bình tưới nước xuống, xoay người định đi vào trong nhà, Đỗ Vân Sinh thấy thế bèn nhanh chóng tiến lên vài bước, một tay đặt lên rào tre gọi y: “A Thanh — “
Lần đầu khi mới gặp Đằng Chỉ Thanh, Đỗ Vân Sinh gọi tên đầy đủ của y. Khi ấy hắn cảm thấy Đằng Chỉ Thanh thật xinh đẹp, ngay cả tên cũng dễ nghe như vậy. Gọi lâu lâu, lại cảm thấy Đằng Chỉ Thanh quá lãnh đạm, cho nên hắn gọi ‘Chỉ Thanh’. Hiện giờ được voi đòi tiên, đổi thành ‘A Thanh’ lại càng thêm thân mật, dường như cảm thấy nếu gọi thế sẽ có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Đỗ Vân Sinh vẫn còn gọi đến sung sướng, Đằng Chỉ Thanh cũng tuỳ hắn, không đau không ngứa, cũng chẳng hề có phản ứng gì.
Đối với Đằng Chỉ Thanh mà nói, tên tiếng Hán chỉ là một ký hiệu.
Đằng Chỉ Thanh xoay người, nhìn về phía Đỗ Vân Sinh: “Chuyện gì?”
Đỗ Vân Sinh lộ ra nụ cười: “Nên đi làm rồi.”
Trong giới có người đã từng nói, Đỗ Vân Sinh có thể lừa nhiều con tim như vậy, chính là vì một khi hắn cười rộ lên thì sẽ luôn có cảm giác thiếu niên, thẳng thắn sạch sẽ, chân thành không tính toán gì, tựa như thiếu niên áo trắng trong những năm tháng tươi trẻ, không ai có thể chống cự được.
Đằng Chỉ Thanh trừng mắt nhìn chằm chằm Đỗ Vân Sinh, con ngươi đen thăm thẳm như vực sâu, bình tĩnh không gợn sóng mà lại như nguy hiểm ẩn núp không thể dự đoán trong đáy vực.
Một lúc lâu sau, Đằng Chỉ Thanh mở miệng: “Chẳng phải đã nói hôm nay không có việc à?”
Đỗ Vân Sinh: “Thời gian tôi quay tùy lúc lắm, bất cứ khi nào cũng có thể thay đổi thời gian. Ví dụ sáng sớm thông báo hôm nay không có việc gì, buổi trưa, buổi chiều hoặc là buổi tối, đột nhiên lại có việc… Cậu chẳng thể biết đâu.”
Đằng Chỉ Thanh: “Có việc gì?”
Đỗ Vân Sinh: “Vào núi. Tôi nghe nói sâu trong núi Khất La có một nơi gọi là thung lũng Hồ Điệp, quanh năm bốn mùa, bươm bướm vờn quanh luôn không chết đi.”
Đằng Chỉ Thanh: “Không có vật nào không bao giờ chết.”
Đỗ Vân Sinh: “Vậy là thật sự có thung lũng Hồ Điệp?”
Đằng Chỉ Thanh: “Có.”
Đỗ Vân Sinh: “Bây giờ đi có thể nhìn thấy bươm bướm không?”
Đằng Chỉ Thanh: “Có thể.”
Đỗ Vân Sinh: “Cậu biết đường à?”
Đằng Chỉ Thanh: “Ta biết.”
Đỗ Vân Sinh: “Có thể mang chúng tôi đi không?”
Đằng Chỉ Thanh: “Các ngươi đừng hối hận là được.”
Đỗ Vân Sinh cười cười, hờ hững nói: “Chẳng lẽ có nguy hiểm à? Hay là mấy con bướm đấy biết ăn thịt người?”
Đằng Chỉ Thanh thả ống tay áo vừa xắn xuống, nghe vậy liếc nhìn Đỗ Vân Sinh, đôi mắt đen kịt hẹp dài loé lên tia sáng trong nháy mắt, giọng điệu bình tĩnh mà nói: “Chúng nó thích máu và thịt.”
Nếu như lúc này Đỗ Vân Sinh không bị sắc đẹp mê hoặc, hắn nhất định có thể nhìn ra sự nguy hiểm quanh người Đằng Chỉ Thanh. Nhưng mà hiện thực lại trái ngược, Đỗ Vân Sinh không chỉ không coi lời của y là thật, lại còn tưởng y đang nói đùa.
“Chỉ có yêu quái mới ăn máu thịt, yêu quái luôn luôn mê hoặc tâm trí con người.” Đỗ Vân Sinh cười: “Tôi lại càng cảm thấy hứng thú hơn rồi.”
Đằng Chỉ Thanh bẻ một đoá hoa màu lam không rõ tên ở trước mặt, trên đóa hoa dường như vẫn còn hơi sương sớm, thanh lệ lại quyến rũ. Y đặt đoá hoa màu lam này vào trên vạt áo, sau đó đẩy rào tre đi ra sân trước.
“Ngươi không sợ ư?”
“Yêu quái? Tôi không sợ.”
“Bị sắc đẹp mê hoặc.”
Đỗ Vân Sinh khẽ cười: “Làm sao cậu biết là tôi bị mê hoặc, mà không phải yêu quái bị tôi quyến rũ chứ?”
Phong lưu lại tự phụ, nhưng vẫn không khiến người ta chán ghét.
Nghe vậy, ánh mắt Đằng Chỉ Thanh lóe lên một tia u lam quỷ lệ, nhưng chỉ thoáng qua trong giây lát, cho dù là Đỗ Vân Sinh nhìn chằm chằm y cũng chẳng thể phát hiện ra được.
“Đi thôi, ta dẫn đường. Tuy nhiên, đường xá xa xôi, có thể phải qua đêm bên ngoài, cần phải chuẩn bị một ít thuốc bột phòng trùng.”
“Đi đâu mới mua được?”
“Mỗi gia đình ở bản Khất La đều biết làm thuốc bột phòng trùng.”
Nghe vậy, Đỗ Vân Sinh nhíu mày: “Người dẫn đường chưa từng nói chuyện này với tôi.”
Nếu sớm biết dân bản có thuốc bột phòng trùng, bọn họ cũng không đến nỗi phải chịu đựng độc trùng quấy nhiễu. Nhưng mà nếu như mua được thuốc bột phòng trùng sớm hơn thì cũng chưa chắc đã có thể làm quen với Đằng Chỉ Thanh.
Bởi vậy, Đỗ Vân Sinh nhanh chóng không còn so đo chuyện này nữa, hắn lầm bầm lầu bầu: “Tôi gọi người đi mua.”
Đằng Chỉ Thanh nhắc nhở hắn: “Giá cả không rẻ.”
Đỗ Vân Sinh không quá để ý: “Có thể đắt đến mức nào chứ?”
Hiện thực chẳng mấy chốc đã cho hắn biết, đám dân bản này có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đến mức nào!
Một túi thuốc bột nho nhỏ thế mà tận hai, ba trăm đồng!
Đỗ Vân Sinh mặt tối sầm lại, cắn răng bỏ ra mấy nghìn đồng mua thuốc bột phòng trùng. Lúc này nếu hắn còn cảm thấy dân bản Khất La ngu dốt đơn thuần thì chính là ngu đến không thể ngu hơn được nữa!
Đỗ Vân Sinh và Đằng Chỉ Thanh cùng với sáu nhân viên công tác khiêng thiết bị quay phim đi vào núi rừng, đi tới thung lũng Hồ Điệp. Lúc Đỗ Vân Sinh chỉ huy nhân viên công tác mang trang bị và lương khô gọn gàng lại trở lại đầu bản, chợt thấy bên cạnh Đằng Chỉ Thanh có một người dân bản Khất La.
Hai người đang nói chuyện, thái độ của người dân bản không quen kia dường như có hơi cung kính, mà Đằng Chỉ Thanh lại là thái độ lạnh nhạt xa cách.
Điều này khiến cho Đỗ Vân Sinh thấy dễ chịu hơn chút, bởi vì Đằng Chỉ Thanh cũng lãnh đạm với hắn như thế.
Đỗ Vân Sinh tới gần hai người, nhưng chỉ nghe được tiếng Miêu xa lạ, hơn nữa cũng chỉ nghe thấy một đoạn nhỏ. Đằng Chỉ Thanh lập tức dừng nói chuyện, quay đầu lạnh lùng quét mắt qua, phát hiện là hắn thì nói nhỏ một câu, người dân bản xa lạ lập tức rời đi.
“A Thanh, người vừa nãy là bạn cậu à?”
Đằng Chỉ Thanh không trả lời mà hỏi lại: “Chuẩn bị xong chưa?”
Đỗ Vân Sinh: “Xong rồi, có thể xuất phát.”
Đằng Chỉ Thanh: “Trên lưng ngươi cõng gì đấy?”
Đỗ Vân Sinh đeo một chiếc ba lô rất nặng, bên trong không biết để thứ gì.
“Đồ quan trọng.”
Đằng Chỉ Thanh: “Mang theo quần áo nhẹ, không cần phải mang quá nhiều đồ.”
Đỗ Vân Sinh cười cười với y nhưng cũng chẳng giảm bớt đồ trong ba lô.
Đằng Chỉ Thanh thấy thế, ngậm miệng không nhắc lại.
Một nhóm tám người xuất phát theo hướng giữa núi. Núi sâu căn bản là không có đường, nơi nơi bị cây cối bao phủ. Nếu không có Đằng Chỉ Thanh dẫn đi một con đường nhỏ chỉ đủ một người đi qua, những người khác khéo mà đi cả đời cũng chẳng ra ngoài được.
Đằng Chỉ Thanh đi tuốt đằng đầu, trên người y không hề mang theo bất cứ thứ gì cả, đi đường vô cùng thoải mái. Lục lạc treo trên hai lọn tóc kêu leng ka leng keng, không nhanh không chậm, cực kỳ có nhịp điệu, giống như chủ nhân của chúng vậy.
Không nhanh không chậm, như đang tản bộ giữa sân vắng. Khi những người khác mệt đến mức run cả hai chân, đổ mồ hôi trán, Đằng Chỉ Thanh vẫn vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa cũng không hề thả chậm bước chân.
Dần dần, mấy người phía sau không theo kịp nổi.
Bắp chân Đỗ Vân Sinh vẫn còn đang run rẩy, thở hổn hển cao giọng gọi Đằng Chỉ Thanh: “Dừng, hộc — dừng một chút, chúng ta, hộc — nghỉ ngơi mười phút.”
Đằng Chỉ Thanh xoay người, đưa lưng về phía ánh sáng, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, sau đó đi đến bên cạnh một gốc cây bên vách núi, nhìn về đỉnh núi phương xa.
Đỗ Vân Sinh ra hiệu với nhân viên công tác ý bảo bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó bò đến cạnh bên Đằng Chỉ Thanh, thở hồng hộc nói: “Cậu… thể lực cũng tốt quá nhỉ.”
Đằng Chỉ Thanh không phản ứng với hắn.
Đỗ Vân Sinh ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn Đằng Chỉ Thanh, cảm thấy càng nhìn càng đẹp, không khỏi bật cười. Sau đó hắn lấy một bình nước từ trong ba lô ra, vặn nắp rồi kéo góc áo của Đằng Chỉ Thanh, đưa cho y: “Uống nước đi này.”
Đằng Chỉ Thanh: “Trên núi có suối, ngươi không cần mang theo.”
Đỗ Vân Sinh vui vẻ giải thích: “Tôi đoán chắc hẳn không thể nhìn thấy suối nhanh được. Cậu nhìn tôi với đám người kia xem, cả đám ngày thường không rèn luyện, đi một đoạn đường núi đã mệt sắp chết rồi, đi cả đường chắc chắn sẽ làm chậm trễ không ít thời gian, cho nên tôi bèn mang nước theo. Tôi nhớ người dẫn đường từng nói, cậu rất thích uống nước.”
Trên thực tế là Đỗ Vân Sinh tốn tiền nghe tin tức từ chỗ dân bản, lượng nước mà mỗi ngày Đằng Chỉ Thanh uống rất nhiều.
Đằng Chỉ Thanh rũ mắt, lông mi dài như cánh bướm để lại vệt bóng mờ ở dưới đôi mắt, ánh tà dương lúc chạng vạng như dát lên một lớp ánh vàng nhàn nhạt, trông cực kỳ xinh đẹp.
Đỗ Vân Sinh không hề chớp mắt, nhìn đến sững sờ.
Đằng Chỉ Thanh nhận lấy bình nước: “Chuẩn bị cho tôi?”
“Tôi không hay uống nhiều nước đâu.”
Đỗ Vân Sinh vốn không thích uống nước, mỗi ngày chỉ cần bảo đảm nạp vào lượng nước nhất định là đủ.
“Đồ trong ba lô của tôi, đều là chuẩn bị cho cậu.”
Hết chương 03.
Bên ngoài nhà sàn được vây quanh bởi một hàng rào bằng tre. Bên trong rào tre là một khu nhà nhỏ, sân được cuốc xới thành vài khu đất ruộng, trong ruộng gieo các loại thảo dược không rõ tên.
Đằng Chỉ Thanh mặc trang phục đặc biệt của bản Miêu, đang khom lưng chăm sóc hoa cỏ trong sân, ánh nắng vàng nhạt dừng trên gò má trắng nõn của y, đẹp đến dường như không phải người thật.
Đỗ Vân Sinh đứng ở bên ngoài rào tre, ánh mắt si mê mà nhìn Đằng Chỉ Thanh một lúc lâu thật lâu, như đã hoàn toàn quên mất tiến độ quay phim và thời gian gấp rút.
Dạo này hắn vẫn luôn quấn lấy Đằng Chỉ Thanh, đâu đâu cũng lấy lòng, mang tất cả những thủ đoạn theo đuổi ra để dùng.
Đáng tiếc Đằng Chỉ Thanh là một đoá hoa cao lãnh, thái độ đối xử với Đỗ Vân Sinh trước sau vẫn luôn lạnh nhạt, như gần như xa, ngay cả cửa nhà cũng không để cho hắn đi vào.
Khi hai người ở cùng nhau, hầu như đều là Đỗ Vân Sinh chủ động.
Đằng Chỉ Thanh thả bình tưới nước xuống, xoay người định đi vào trong nhà, Đỗ Vân Sinh thấy thế bèn nhanh chóng tiến lên vài bước, một tay đặt lên rào tre gọi y: “A Thanh — “
Lần đầu khi mới gặp Đằng Chỉ Thanh, Đỗ Vân Sinh gọi tên đầy đủ của y. Khi ấy hắn cảm thấy Đằng Chỉ Thanh thật xinh đẹp, ngay cả tên cũng dễ nghe như vậy. Gọi lâu lâu, lại cảm thấy Đằng Chỉ Thanh quá lãnh đạm, cho nên hắn gọi ‘Chỉ Thanh’. Hiện giờ được voi đòi tiên, đổi thành ‘A Thanh’ lại càng thêm thân mật, dường như cảm thấy nếu gọi thế sẽ có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Đỗ Vân Sinh vẫn còn gọi đến sung sướng, Đằng Chỉ Thanh cũng tuỳ hắn, không đau không ngứa, cũng chẳng hề có phản ứng gì.
Đối với Đằng Chỉ Thanh mà nói, tên tiếng Hán chỉ là một ký hiệu.
Đằng Chỉ Thanh xoay người, nhìn về phía Đỗ Vân Sinh: “Chuyện gì?”
Đỗ Vân Sinh lộ ra nụ cười: “Nên đi làm rồi.”
Trong giới có người đã từng nói, Đỗ Vân Sinh có thể lừa nhiều con tim như vậy, chính là vì một khi hắn cười rộ lên thì sẽ luôn có cảm giác thiếu niên, thẳng thắn sạch sẽ, chân thành không tính toán gì, tựa như thiếu niên áo trắng trong những năm tháng tươi trẻ, không ai có thể chống cự được.
Đằng Chỉ Thanh trừng mắt nhìn chằm chằm Đỗ Vân Sinh, con ngươi đen thăm thẳm như vực sâu, bình tĩnh không gợn sóng mà lại như nguy hiểm ẩn núp không thể dự đoán trong đáy vực.
Một lúc lâu sau, Đằng Chỉ Thanh mở miệng: “Chẳng phải đã nói hôm nay không có việc à?”
Đỗ Vân Sinh: “Thời gian tôi quay tùy lúc lắm, bất cứ khi nào cũng có thể thay đổi thời gian. Ví dụ sáng sớm thông báo hôm nay không có việc gì, buổi trưa, buổi chiều hoặc là buổi tối, đột nhiên lại có việc… Cậu chẳng thể biết đâu.”
Đằng Chỉ Thanh: “Có việc gì?”
Đỗ Vân Sinh: “Vào núi. Tôi nghe nói sâu trong núi Khất La có một nơi gọi là thung lũng Hồ Điệp, quanh năm bốn mùa, bươm bướm vờn quanh luôn không chết đi.”
Đằng Chỉ Thanh: “Không có vật nào không bao giờ chết.”
Đỗ Vân Sinh: “Vậy là thật sự có thung lũng Hồ Điệp?”
Đằng Chỉ Thanh: “Có.”
Đỗ Vân Sinh: “Bây giờ đi có thể nhìn thấy bươm bướm không?”
Đằng Chỉ Thanh: “Có thể.”
Đỗ Vân Sinh: “Cậu biết đường à?”
Đằng Chỉ Thanh: “Ta biết.”
Đỗ Vân Sinh: “Có thể mang chúng tôi đi không?”
Đằng Chỉ Thanh: “Các ngươi đừng hối hận là được.”
Đỗ Vân Sinh cười cười, hờ hững nói: “Chẳng lẽ có nguy hiểm à? Hay là mấy con bướm đấy biết ăn thịt người?”
Đằng Chỉ Thanh thả ống tay áo vừa xắn xuống, nghe vậy liếc nhìn Đỗ Vân Sinh, đôi mắt đen kịt hẹp dài loé lên tia sáng trong nháy mắt, giọng điệu bình tĩnh mà nói: “Chúng nó thích máu và thịt.”
Nếu như lúc này Đỗ Vân Sinh không bị sắc đẹp mê hoặc, hắn nhất định có thể nhìn ra sự nguy hiểm quanh người Đằng Chỉ Thanh. Nhưng mà hiện thực lại trái ngược, Đỗ Vân Sinh không chỉ không coi lời của y là thật, lại còn tưởng y đang nói đùa.
“Chỉ có yêu quái mới ăn máu thịt, yêu quái luôn luôn mê hoặc tâm trí con người.” Đỗ Vân Sinh cười: “Tôi lại càng cảm thấy hứng thú hơn rồi.”
Đằng Chỉ Thanh bẻ một đoá hoa màu lam không rõ tên ở trước mặt, trên đóa hoa dường như vẫn còn hơi sương sớm, thanh lệ lại quyến rũ. Y đặt đoá hoa màu lam này vào trên vạt áo, sau đó đẩy rào tre đi ra sân trước.
“Ngươi không sợ ư?”
“Yêu quái? Tôi không sợ.”
“Bị sắc đẹp mê hoặc.”
Đỗ Vân Sinh khẽ cười: “Làm sao cậu biết là tôi bị mê hoặc, mà không phải yêu quái bị tôi quyến rũ chứ?”
Phong lưu lại tự phụ, nhưng vẫn không khiến người ta chán ghét.
Nghe vậy, ánh mắt Đằng Chỉ Thanh lóe lên một tia u lam quỷ lệ, nhưng chỉ thoáng qua trong giây lát, cho dù là Đỗ Vân Sinh nhìn chằm chằm y cũng chẳng thể phát hiện ra được.
“Đi thôi, ta dẫn đường. Tuy nhiên, đường xá xa xôi, có thể phải qua đêm bên ngoài, cần phải chuẩn bị một ít thuốc bột phòng trùng.”
“Đi đâu mới mua được?”
“Mỗi gia đình ở bản Khất La đều biết làm thuốc bột phòng trùng.”
Nghe vậy, Đỗ Vân Sinh nhíu mày: “Người dẫn đường chưa từng nói chuyện này với tôi.”
Nếu sớm biết dân bản có thuốc bột phòng trùng, bọn họ cũng không đến nỗi phải chịu đựng độc trùng quấy nhiễu. Nhưng mà nếu như mua được thuốc bột phòng trùng sớm hơn thì cũng chưa chắc đã có thể làm quen với Đằng Chỉ Thanh.
Bởi vậy, Đỗ Vân Sinh nhanh chóng không còn so đo chuyện này nữa, hắn lầm bầm lầu bầu: “Tôi gọi người đi mua.”
Đằng Chỉ Thanh nhắc nhở hắn: “Giá cả không rẻ.”
Đỗ Vân Sinh không quá để ý: “Có thể đắt đến mức nào chứ?”
Hiện thực chẳng mấy chốc đã cho hắn biết, đám dân bản này có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đến mức nào!
Một túi thuốc bột nho nhỏ thế mà tận hai, ba trăm đồng!
Đỗ Vân Sinh mặt tối sầm lại, cắn răng bỏ ra mấy nghìn đồng mua thuốc bột phòng trùng. Lúc này nếu hắn còn cảm thấy dân bản Khất La ngu dốt đơn thuần thì chính là ngu đến không thể ngu hơn được nữa!
Đỗ Vân Sinh và Đằng Chỉ Thanh cùng với sáu nhân viên công tác khiêng thiết bị quay phim đi vào núi rừng, đi tới thung lũng Hồ Điệp. Lúc Đỗ Vân Sinh chỉ huy nhân viên công tác mang trang bị và lương khô gọn gàng lại trở lại đầu bản, chợt thấy bên cạnh Đằng Chỉ Thanh có một người dân bản Khất La.
Hai người đang nói chuyện, thái độ của người dân bản không quen kia dường như có hơi cung kính, mà Đằng Chỉ Thanh lại là thái độ lạnh nhạt xa cách.
Điều này khiến cho Đỗ Vân Sinh thấy dễ chịu hơn chút, bởi vì Đằng Chỉ Thanh cũng lãnh đạm với hắn như thế.
Đỗ Vân Sinh tới gần hai người, nhưng chỉ nghe được tiếng Miêu xa lạ, hơn nữa cũng chỉ nghe thấy một đoạn nhỏ. Đằng Chỉ Thanh lập tức dừng nói chuyện, quay đầu lạnh lùng quét mắt qua, phát hiện là hắn thì nói nhỏ một câu, người dân bản xa lạ lập tức rời đi.
“A Thanh, người vừa nãy là bạn cậu à?”
Đằng Chỉ Thanh không trả lời mà hỏi lại: “Chuẩn bị xong chưa?”
Đỗ Vân Sinh: “Xong rồi, có thể xuất phát.”
Đằng Chỉ Thanh: “Trên lưng ngươi cõng gì đấy?”
Đỗ Vân Sinh đeo một chiếc ba lô rất nặng, bên trong không biết để thứ gì.
“Đồ quan trọng.”
Đằng Chỉ Thanh: “Mang theo quần áo nhẹ, không cần phải mang quá nhiều đồ.”
Đỗ Vân Sinh cười cười với y nhưng cũng chẳng giảm bớt đồ trong ba lô.
Đằng Chỉ Thanh thấy thế, ngậm miệng không nhắc lại.
Một nhóm tám người xuất phát theo hướng giữa núi. Núi sâu căn bản là không có đường, nơi nơi bị cây cối bao phủ. Nếu không có Đằng Chỉ Thanh dẫn đi một con đường nhỏ chỉ đủ một người đi qua, những người khác khéo mà đi cả đời cũng chẳng ra ngoài được.
Đằng Chỉ Thanh đi tuốt đằng đầu, trên người y không hề mang theo bất cứ thứ gì cả, đi đường vô cùng thoải mái. Lục lạc treo trên hai lọn tóc kêu leng ka leng keng, không nhanh không chậm, cực kỳ có nhịp điệu, giống như chủ nhân của chúng vậy.
Không nhanh không chậm, như đang tản bộ giữa sân vắng. Khi những người khác mệt đến mức run cả hai chân, đổ mồ hôi trán, Đằng Chỉ Thanh vẫn vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa cũng không hề thả chậm bước chân.
Dần dần, mấy người phía sau không theo kịp nổi.
Bắp chân Đỗ Vân Sinh vẫn còn đang run rẩy, thở hổn hển cao giọng gọi Đằng Chỉ Thanh: “Dừng, hộc — dừng một chút, chúng ta, hộc — nghỉ ngơi mười phút.”
Đằng Chỉ Thanh xoay người, đưa lưng về phía ánh sáng, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, sau đó đi đến bên cạnh một gốc cây bên vách núi, nhìn về đỉnh núi phương xa.
Đỗ Vân Sinh ra hiệu với nhân viên công tác ý bảo bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó bò đến cạnh bên Đằng Chỉ Thanh, thở hồng hộc nói: “Cậu… thể lực cũng tốt quá nhỉ.”
Đằng Chỉ Thanh không phản ứng với hắn.
Đỗ Vân Sinh ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn Đằng Chỉ Thanh, cảm thấy càng nhìn càng đẹp, không khỏi bật cười. Sau đó hắn lấy một bình nước từ trong ba lô ra, vặn nắp rồi kéo góc áo của Đằng Chỉ Thanh, đưa cho y: “Uống nước đi này.”
Đằng Chỉ Thanh: “Trên núi có suối, ngươi không cần mang theo.”
Đỗ Vân Sinh vui vẻ giải thích: “Tôi đoán chắc hẳn không thể nhìn thấy suối nhanh được. Cậu nhìn tôi với đám người kia xem, cả đám ngày thường không rèn luyện, đi một đoạn đường núi đã mệt sắp chết rồi, đi cả đường chắc chắn sẽ làm chậm trễ không ít thời gian, cho nên tôi bèn mang nước theo. Tôi nhớ người dẫn đường từng nói, cậu rất thích uống nước.”
Trên thực tế là Đỗ Vân Sinh tốn tiền nghe tin tức từ chỗ dân bản, lượng nước mà mỗi ngày Đằng Chỉ Thanh uống rất nhiều.
Đằng Chỉ Thanh rũ mắt, lông mi dài như cánh bướm để lại vệt bóng mờ ở dưới đôi mắt, ánh tà dương lúc chạng vạng như dát lên một lớp ánh vàng nhàn nhạt, trông cực kỳ xinh đẹp.
Đỗ Vân Sinh không hề chớp mắt, nhìn đến sững sờ.
Đằng Chỉ Thanh nhận lấy bình nước: “Chuẩn bị cho tôi?”
“Tôi không hay uống nhiều nước đâu.”
Đỗ Vân Sinh vốn không thích uống nước, mỗi ngày chỉ cần bảo đảm nạp vào lượng nước nhất định là đủ.
“Đồ trong ba lô của tôi, đều là chuẩn bị cho cậu.”
Hết chương 03.
Bình luận truyện