Trêu Chọc Trái Tim Em
Chương 81: Ngoại truyện 29: Phó Văn Sâm x Giang Lăng (8)
Editor: Saki
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Sau khi Phó Văn Sâm cầu hôn Giang Lăng, hai người vì bận rộn công việc, nên vẫn chưa đi đăng ký kết hôn.
Nhưng Phó Văn Sâm đã có thể công khai sống ở chỗ Giang Lăng.
Giang Lăng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói với người nhà chuyện cô và Phó Văn Sâm đã làm hòa.
Đến kỳ nghỉ hè của Đồng Đồng, bà Giang gọi điện thoại đến, kêu Giang Lăng đưa Đồng Đồng về nhà họ Giang, ở với ông bà một thời gian.
Lúc này Giang Lăng mới thuận tiện nói với họ chuyện giữa cô và Phó Văn Sâm.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, bà Giang nói: “Mấy năm nay việc kêu con đi xem mắt năm lần bảy lượt, con kêu người này được, người kia không được, mẹ biết, con vẫn chưa thể quên Phó Văn Sâm. Nếu trong lòng con không có cậu ấy thì năm đó cũng không kiên quyết sinh Đồng Đồng.”
Lúc Giang Lăng phát hiện bản thân mang thai, bà Giang khuyên cô bỏ đi, sợ đứa bé sẽ liên lụy đến cô.
Giang Lăng không nghe, đòi sinh Đồng Đồng bằng được.
Bây giờ bà Giang nhắc lại chuyện xưa, Giang Lăng không vui nói: “Mẹ, Đồng Đồng đã lớn rồi, sau này mẹ đừng mấy câu này nữa, kẻo thằng bé nghe được sẽ không tốt.”
Bà Giang cũng biết mình nói lời không nên nói, hơi ngượng ngùng: “Mẹ chỉ thuận miệng nhắc lại thôi, trước khác nay khác, mẹ biết cháu trai của mẹ rất đáng yêu, mẹ với ba con rất thương thằng bé. À đúng rồi, Phó Văn Sâm đối xử với Đồng Đồng thế nào?”
Giang Lăng: “Rất tốt ạ, Đồng Đồng rất bám anh ấy, quan hệ của hai ba con rất tốt.”
Nghe thấy Giang Lăng nói tốt cho Phó Văn Sâm, bà Giang than thở một tiếng: “Dù sao tâm con cũng treo trên người cậu ấy, không lấy xuống được, cậu ấy lại là ba của Đồng Đồng, nếu không phải cậu ấy thì con không chịu, ba mẹ con còn ý kiến được sao? Thật ra thằng bé Phó Văn Sâm này cũng không tệ, ít ra cũng tốt hơn ba mẹ thằng bé, lúc trước có thể suy nghĩ vì nhà họ Giang, cũng coi như là chuyện hiếm có.”
Chẳng mấy mà thấy mẹ Giang không kiên trì, Giang Lăng không giấu được vẻ vui mừng: “Con biết rồi, mẹ con là người hiểu chuyện nhất.”
Bà Giang cười một tiếng: “Thế nếu mẹ không đồng ý, là mẹ không hiểu chuyện đúng không?”
Giang Lăng: “Con không có ý này, mẹ, mẹ đừng vu oan cho con.”
Bà Giang không có cách nào đối với con gái mình.
Sau khi suy nghĩ, cô nói: “Hai ba con Phó Văn Sâm và Đồng Đồng vừa mới đoàn tụ, để hai đứa ở chung nhiều cũng tốt, nếu như Đồng Đồng không muốn về cũng không sao.”
“Vâng ạ, con sẽ hỏi ý của Đồng Đồng sau.”
——
Nghỉ hè, Đồng Đồng cứ quấn lấy Phó Văn Sâm cả ngày, ba người vẫn chưa trở về An Cầm.
Giang Lăng cho bà Giang gọi điện thoại, nói là lễ quốc khánh sẽ đưa Đồng Đồng về.
Thời gian Giang Lăng với Phó Văn Sâm đăng ký kết hôn là ngày 20 tháng 9.
Ngày này khá cặp đôi trẻ đi đăng ký kết hôn, bởi vì công việc bận rộn, Phó Văn Sâm và Giang Lăng đến muộn hơn một chút, trải qua một loạt thủ tục tái hôn, ra khỏi cục dân chính, trời đã chạng vạng tối.
Cầm cuốn sổ màu đỏ trong tay, Giang Lăng hơi hoảng hốt.
Ngồi trong xe, cô mở sổ hôn thú ra, nhìn ảnh của hai người, nhớ tới lần đầu tiên cô và anh nhận hôn thú.
Khi đó cô với Phó Văn Sâm vẫn chưa quen thuộc, lúc chụp ảnh, hai người đứng cách nhau rất xa, trên mặt cũng không có lấy một nụ cười, nhân viên công tác nhìn chằm hai người chằm hồi lâu, hỏi: “Hai người tự nguyện kết hôn sao?”
Phó Văn Sâm và Giang Lăng nhìn nhau, không nói gì mà cùng gật đầu, tự giác đứng gần nhau hơn.
Lần này, khoảng cách giữa hai người rất gần, trên mặt ngập tràn hạnh phúc.
Giang Lăng nhìn bức ảnh đó, khoé miệng cũng bất giác cong lên.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Phó Văn Sâm nghiêng người nói: “Vui thế cơ à? Anh cũng muốn xem.”
Mặt Giang Lăng đỏ lên, cô cất hôn thú đi: “Không ngờ hôm nay có nhiều người đi đăng ký kết hôn như vậy, trễ lắm rồi, giờ này Đồng Đồng cũng đã tan học, hai chúng ta mau đi đón thằng bé thôi.”
Phó Văn Sâm lái xe đến trường học của Đồng Đồng.
Xe dừng ở cổng trường học không bao lâu, Đồng Đồng đã bước ra.
Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cậu nhóc đeo cặp, lon ton chạy tới.
Giang Lăng và Phó Văn Sâm đã thi nhau xuống xe.
Phó Văn Sâm khom lưng ôm cậu nhóc lên: “Hôm nay ở trường có ngoan không?”
“Rất ngoan ạ, thầy giáo còn khen con nữa.” Đồng Đồng ôm cổ Phó Văn Sâm, nhìn thấy Giang Lăng bên cạnh, cậu nhóc vô cùng kinh ngạc: “Mẹ, sao hôm nay mẹ với ba lại cùng đi đón con vậy ạ?”
Đây là lần đầu tiên hai người đồng thời xuất hiện ở cổng trường học, Đồng Đồng có chút thụ sủng nhược kinh.
Hôm nay hai người đi đăng ký kết hôn nhưng không nói với Đồng Đồng, lúc này nghe cậu nhóc hỏi vậy, Giang Lăng cười, nhéo cái mũi nhỏ của cậu: “Bởi vì ba mẹ đều nhớ con, cho nên cùng nhau đi đón.”
Giang Lăng với Đồng Đồng ngồi ở phía sau, Phó Văn Sâm ngồi ở ghế lái, lái xe rời đi.
Trên đường về nhà, Đồng Đồng nhìn thấy cuốn sổ nhỏ màu đỏ trong tay Giang Lăng, tò mò cầm lên xem.
Cậu nhóc biết không ít chữ, đọc kỹ từng chữ một, đôi mắt sáng ngời nhìn hai người: “Ba, mẹ, đây là giấy chứng nhận kết hôn của ba mẹ ạ?”
“Đúng vậy, hôm nay ba mẹ mới vừa đi đăng ký kết hôn, sau này chúng ta là người một nh chân chính rồià.”
Đồng Đồng suy nghĩ, chỉ vào giấy chứng nhận kết hôn: “Có phải quyển sổ này rất quan trọng không ạ, có nó mới chính thức là người một nhà sao ạ?”
Giang Lăng: “Có thể nói là như vậy.”
Đồng Đồng ôm giấy chứng nhận kết hôn vào lòng: “Phải giữ gìn cẩn thận mới được, không được làm mất, ba mẹ sẽ không tách ra, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau.”
Giang Lăng trìu mến ôm con trai vào lòng, dịu dàng đáp: “Ừm, về nhà chúng ta sẽ cất cẩn thận.”
–
Hôm nay về nhà sớm, Giang Lăng tự mình vào nhà bếp làm đồ ăn.
Dì Lâm ở bên ngoài xem Đồng Đồng làm bài tập, còn Phó Văn Sâm vào bếp hỗ trợ cô.
Phó Văn Sâm rất thông minh, làm gì cũng ngay ngắn, có thứ tự, nhưng lúc nấu ăn lại không có thiên phú gì cả.
Thấy anh cắt thức ăn miếng dài miếng ngắn, Giang Lăng rất buồn bực: “Thời gian nhà họ Phó chật vật, anh vẫn chưa luyện được tài nấu nướng à?”
Phó Văn Sâm cười: “Khi đó làm gì có tâm tình để luyện tập tài năng nấu nướng, chỉ ăn uống tùy tiện, qua loa thôi, không đói chết là được rồi. Thay vì nghĩ cách làm đồ ăn ngon, thì tốt hơn là nghĩ cách làm sao kiếm tiền.”
Giang Lăng đập mấy quả trứng gà vào trong chén, khuấy đều: “Khi đó mọi người ăn gì?”
Cô nhớ, ba mẹ của Phó Văn Sâm cũng không biết nấu ăn.
Phó Văn Sâm nói: “Cơm dưa muối, mì tôm, tóm lại chỉ cần ăn được là được.”
Trong lòng Giang Lăng chua xót, vừa không đành lòng, vừa cảm thấy có lỗi với anh.
Trước khi nhà họ Phó xuống dốc, Phó Văn Sâm hơi kén ăn, vậy mà sau đó lại phải ăn uống khổ sở như thế.
Giang Lăng an ủi anh: “Cũng coi như hết khổ đến sướng, khi đó một mình anh chống đỡ cả nhà họ Phó, thật lợi hại.”
Phó Văn Sâm nhìn cô thắm thiết: “Khoảng thời gian đó, là em chống đỡ anh.”
Giang Lăng bị anh nhìn đến nỗi xấu hổ: “Anh nhìn ra chỗ khác đi, đừng làm phiền em nấu ăn.”
Phó Văn Sâm cười: “Anh nhìn vợ anh không phạm pháp mà.”
Giang Lăng: “…”
–
Sau bữa tối, Phó Văn Sâm và Giang Lăng chơi trò ba mẹ – con cái với Đồng Đồng một lúc, sau đó Phó Văn Sâm đưa Đồng Đồng đi rửa mặt, kể chuyện ru cậu nhóc ngủ.
Tối nay kể xong mấy chuyện rồi mà Đồng Đồng còn chưa ngủ, càng nghe càng tỉnh táo.
Phó Văn Sâm chỉ có thể kể cho Đồng Đồng thêm vài chuyện, gây ngủ cậu nhóc.
Anh thuận miệng bịa chuyện: “Con mèo của nhà tiểu Minh tên là A Hoa, sinh ra bốn con mèo con, một con màu trắng, một con màu đen, một con màu nâu, còn có một con màu đen trắng…”
Bỗng nhiên Đồng Đồng cắt ngang lời anh: “Ba ơi, ba của mèo con là ai thế ạ?”
Phó Văn Sâm: “Có thể là mèo nhà hàng xóm.”
“Sao mèo nhà hàng xóm lại cùng A Hoa sinh ra mèo con được ạ?” Cậu bé dừng lại, một chút, hỏi, “Sao ba với mẹ lại sinh được con, chỉ bàn bạc vào buổi tối là sinh được ạ?”
Vẻ mặt Phó Văn Sâm cứng đờ, anh ho khan hai tiếng: “Không còn sớm nữa, có phải con nên đi ngủ rồi không?”
Thật ra Đồng Đồng hơi buồn ngủ thật, nhưng vẫn chưa muốn kết thúc một ngày: “Con muốn chơi một lát nữa.”
“Vừa nãy chơi với ba mẹ một lúc, hiện tai ba còn kể chuyện cho con lâu như thế, con vẫn còn muốn chơi à?” Phó Văn Sâm xem đồng hồ, “Bây giờ con ngoan ngoãn đi ngủ đi, cuối tuần ba mẹ sẽ đưa con đi công viên.”
“Thật ạ? Hai người cùng đi với con ạ?”
“Thật.”
Đồng Đồng có chút chờ mong, lúc này mới hài lòng nhắm mắt lại đi ngủ.
Khó khăn lắm mới dỗ được cậu nhóc ngủ, Phó Văn Sâm thở phào nhẹ nhõm.
Anh tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại.
Trở lại phòng ngủ chính, Giang Lăng đang nằm trên giường lướt điện thoại.
Từ khi Phó Văn Sâm đảm nhiệm công việc rửa mặt cho Đồng Đồng, ru thằng bé ngủ, Giang Lăng cảm thấy ung dung hơn rất nhiều.
Thấy Phó Văn Sâm bước vào, Giang Lăng nhướng mí mắt: “Lâu như vậy mới chịu ngủ à?”
Phó Văn Sâm vén chăn lên chui vào: “Chẳng phải giống em à, càng nghe kể chuyện càng không chịu ngủ, còn hỏi mười vạn câu hỏi vì sao, vừa nãy còn hỏi hai chúng ta sinh ra nó thế nào.”
Giang Lăng nín cười: “Vậy anh trả lời thằng bé như nào?”
Phó Văn Sâm: “Giải thích phiền phức lắm, anh không trả lời.”
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
“Thằng bé rất muốn biết, đêm nay anh không nói cho thằng bé biết đáp án, có lẽ ngày mai thằng bé sẽ hỏi lại.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Phó Văn Sâm lật người đè cô xuống, “Bây giờ chúng ta tìm hiểu một chút đi, tìm đáp án giúp thằng bé?”
Giang Lăng: “…”
Không đợi Giang Lăng đáp lại, Phó Văn Sâm đã cúi đầu hôn lên môi của cô.
—-
Quả nhiên Giang Lăng hiểu rất rõ con trai mình.
Mấy ngày kế tiếp, thỉnh thoảng Đồng Đồng nhớ tới sẽ hỏi, thằng bé ra đời như thế nào.
Phó Văn Sâm và Giang Lăng chỉ trả lời qua loa cho có lệ, hôm nay thừa dịp hai người không ở đây, Đồng Đồng chạy đi hỏi dì Lâm.
Lúc ấy dì Lâm đang bận rộn trong bếp, thấy thằng bé bước đến, bà chủ động cắt một miếng thịt bò vừa mới kho: “Đồng Đồng, cháu nếm thử xem có ngon không?”
Đồng Đồng cắn miếng thịt bò, nhưng vẫn vô cùng tò mò: “Dì Lâm ơi, làm thế nào để có em bé vậy ạ?”
Dì Lâm không có cách nào khác, bà suy nghĩ rồi nói: “Con trai và con gái ngủ chung, hôn môi thì con gái sẽ có em bé, em bé lớn lên trong bụng mẹ, rồi ra đời. Cho nên Đồng Đồng không được tùy tiện hôn con gái đâu, cùng không được ngủ chung với con gái, nhưng nếu hai người yêu nhau thì được.”
Cuối cùng cũng tìm được đáp án, Đồng Đồng nuốt miệng thịt bò cuối cùng vào miệng, hai má phình lên: “Chẳng trách tại sao ba mẹ không nói cho con biết, chắc chắn là do tối qua hai người hôn môi, xấu hổ không muốn để cho con biết.”
Dì Lâm: “…”
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Sau khi Phó Văn Sâm cầu hôn Giang Lăng, hai người vì bận rộn công việc, nên vẫn chưa đi đăng ký kết hôn.
Nhưng Phó Văn Sâm đã có thể công khai sống ở chỗ Giang Lăng.
Giang Lăng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói với người nhà chuyện cô và Phó Văn Sâm đã làm hòa.
Đến kỳ nghỉ hè của Đồng Đồng, bà Giang gọi điện thoại đến, kêu Giang Lăng đưa Đồng Đồng về nhà họ Giang, ở với ông bà một thời gian.
Lúc này Giang Lăng mới thuận tiện nói với họ chuyện giữa cô và Phó Văn Sâm.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, bà Giang nói: “Mấy năm nay việc kêu con đi xem mắt năm lần bảy lượt, con kêu người này được, người kia không được, mẹ biết, con vẫn chưa thể quên Phó Văn Sâm. Nếu trong lòng con không có cậu ấy thì năm đó cũng không kiên quyết sinh Đồng Đồng.”
Lúc Giang Lăng phát hiện bản thân mang thai, bà Giang khuyên cô bỏ đi, sợ đứa bé sẽ liên lụy đến cô.
Giang Lăng không nghe, đòi sinh Đồng Đồng bằng được.
Bây giờ bà Giang nhắc lại chuyện xưa, Giang Lăng không vui nói: “Mẹ, Đồng Đồng đã lớn rồi, sau này mẹ đừng mấy câu này nữa, kẻo thằng bé nghe được sẽ không tốt.”
Bà Giang cũng biết mình nói lời không nên nói, hơi ngượng ngùng: “Mẹ chỉ thuận miệng nhắc lại thôi, trước khác nay khác, mẹ biết cháu trai của mẹ rất đáng yêu, mẹ với ba con rất thương thằng bé. À đúng rồi, Phó Văn Sâm đối xử với Đồng Đồng thế nào?”
Giang Lăng: “Rất tốt ạ, Đồng Đồng rất bám anh ấy, quan hệ của hai ba con rất tốt.”
Nghe thấy Giang Lăng nói tốt cho Phó Văn Sâm, bà Giang than thở một tiếng: “Dù sao tâm con cũng treo trên người cậu ấy, không lấy xuống được, cậu ấy lại là ba của Đồng Đồng, nếu không phải cậu ấy thì con không chịu, ba mẹ con còn ý kiến được sao? Thật ra thằng bé Phó Văn Sâm này cũng không tệ, ít ra cũng tốt hơn ba mẹ thằng bé, lúc trước có thể suy nghĩ vì nhà họ Giang, cũng coi như là chuyện hiếm có.”
Chẳng mấy mà thấy mẹ Giang không kiên trì, Giang Lăng không giấu được vẻ vui mừng: “Con biết rồi, mẹ con là người hiểu chuyện nhất.”
Bà Giang cười một tiếng: “Thế nếu mẹ không đồng ý, là mẹ không hiểu chuyện đúng không?”
Giang Lăng: “Con không có ý này, mẹ, mẹ đừng vu oan cho con.”
Bà Giang không có cách nào đối với con gái mình.
Sau khi suy nghĩ, cô nói: “Hai ba con Phó Văn Sâm và Đồng Đồng vừa mới đoàn tụ, để hai đứa ở chung nhiều cũng tốt, nếu như Đồng Đồng không muốn về cũng không sao.”
“Vâng ạ, con sẽ hỏi ý của Đồng Đồng sau.”
——
Nghỉ hè, Đồng Đồng cứ quấn lấy Phó Văn Sâm cả ngày, ba người vẫn chưa trở về An Cầm.
Giang Lăng cho bà Giang gọi điện thoại, nói là lễ quốc khánh sẽ đưa Đồng Đồng về.
Thời gian Giang Lăng với Phó Văn Sâm đăng ký kết hôn là ngày 20 tháng 9.
Ngày này khá cặp đôi trẻ đi đăng ký kết hôn, bởi vì công việc bận rộn, Phó Văn Sâm và Giang Lăng đến muộn hơn một chút, trải qua một loạt thủ tục tái hôn, ra khỏi cục dân chính, trời đã chạng vạng tối.
Cầm cuốn sổ màu đỏ trong tay, Giang Lăng hơi hoảng hốt.
Ngồi trong xe, cô mở sổ hôn thú ra, nhìn ảnh của hai người, nhớ tới lần đầu tiên cô và anh nhận hôn thú.
Khi đó cô với Phó Văn Sâm vẫn chưa quen thuộc, lúc chụp ảnh, hai người đứng cách nhau rất xa, trên mặt cũng không có lấy một nụ cười, nhân viên công tác nhìn chằm hai người chằm hồi lâu, hỏi: “Hai người tự nguyện kết hôn sao?”
Phó Văn Sâm và Giang Lăng nhìn nhau, không nói gì mà cùng gật đầu, tự giác đứng gần nhau hơn.
Lần này, khoảng cách giữa hai người rất gần, trên mặt ngập tràn hạnh phúc.
Giang Lăng nhìn bức ảnh đó, khoé miệng cũng bất giác cong lên.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Phó Văn Sâm nghiêng người nói: “Vui thế cơ à? Anh cũng muốn xem.”
Mặt Giang Lăng đỏ lên, cô cất hôn thú đi: “Không ngờ hôm nay có nhiều người đi đăng ký kết hôn như vậy, trễ lắm rồi, giờ này Đồng Đồng cũng đã tan học, hai chúng ta mau đi đón thằng bé thôi.”
Phó Văn Sâm lái xe đến trường học của Đồng Đồng.
Xe dừng ở cổng trường học không bao lâu, Đồng Đồng đã bước ra.
Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cậu nhóc đeo cặp, lon ton chạy tới.
Giang Lăng và Phó Văn Sâm đã thi nhau xuống xe.
Phó Văn Sâm khom lưng ôm cậu nhóc lên: “Hôm nay ở trường có ngoan không?”
“Rất ngoan ạ, thầy giáo còn khen con nữa.” Đồng Đồng ôm cổ Phó Văn Sâm, nhìn thấy Giang Lăng bên cạnh, cậu nhóc vô cùng kinh ngạc: “Mẹ, sao hôm nay mẹ với ba lại cùng đi đón con vậy ạ?”
Đây là lần đầu tiên hai người đồng thời xuất hiện ở cổng trường học, Đồng Đồng có chút thụ sủng nhược kinh.
Hôm nay hai người đi đăng ký kết hôn nhưng không nói với Đồng Đồng, lúc này nghe cậu nhóc hỏi vậy, Giang Lăng cười, nhéo cái mũi nhỏ của cậu: “Bởi vì ba mẹ đều nhớ con, cho nên cùng nhau đi đón.”
Giang Lăng với Đồng Đồng ngồi ở phía sau, Phó Văn Sâm ngồi ở ghế lái, lái xe rời đi.
Trên đường về nhà, Đồng Đồng nhìn thấy cuốn sổ nhỏ màu đỏ trong tay Giang Lăng, tò mò cầm lên xem.
Cậu nhóc biết không ít chữ, đọc kỹ từng chữ một, đôi mắt sáng ngời nhìn hai người: “Ba, mẹ, đây là giấy chứng nhận kết hôn của ba mẹ ạ?”
“Đúng vậy, hôm nay ba mẹ mới vừa đi đăng ký kết hôn, sau này chúng ta là người một nh chân chính rồià.”
Đồng Đồng suy nghĩ, chỉ vào giấy chứng nhận kết hôn: “Có phải quyển sổ này rất quan trọng không ạ, có nó mới chính thức là người một nhà sao ạ?”
Giang Lăng: “Có thể nói là như vậy.”
Đồng Đồng ôm giấy chứng nhận kết hôn vào lòng: “Phải giữ gìn cẩn thận mới được, không được làm mất, ba mẹ sẽ không tách ra, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau.”
Giang Lăng trìu mến ôm con trai vào lòng, dịu dàng đáp: “Ừm, về nhà chúng ta sẽ cất cẩn thận.”
–
Hôm nay về nhà sớm, Giang Lăng tự mình vào nhà bếp làm đồ ăn.
Dì Lâm ở bên ngoài xem Đồng Đồng làm bài tập, còn Phó Văn Sâm vào bếp hỗ trợ cô.
Phó Văn Sâm rất thông minh, làm gì cũng ngay ngắn, có thứ tự, nhưng lúc nấu ăn lại không có thiên phú gì cả.
Thấy anh cắt thức ăn miếng dài miếng ngắn, Giang Lăng rất buồn bực: “Thời gian nhà họ Phó chật vật, anh vẫn chưa luyện được tài nấu nướng à?”
Phó Văn Sâm cười: “Khi đó làm gì có tâm tình để luyện tập tài năng nấu nướng, chỉ ăn uống tùy tiện, qua loa thôi, không đói chết là được rồi. Thay vì nghĩ cách làm đồ ăn ngon, thì tốt hơn là nghĩ cách làm sao kiếm tiền.”
Giang Lăng đập mấy quả trứng gà vào trong chén, khuấy đều: “Khi đó mọi người ăn gì?”
Cô nhớ, ba mẹ của Phó Văn Sâm cũng không biết nấu ăn.
Phó Văn Sâm nói: “Cơm dưa muối, mì tôm, tóm lại chỉ cần ăn được là được.”
Trong lòng Giang Lăng chua xót, vừa không đành lòng, vừa cảm thấy có lỗi với anh.
Trước khi nhà họ Phó xuống dốc, Phó Văn Sâm hơi kén ăn, vậy mà sau đó lại phải ăn uống khổ sở như thế.
Giang Lăng an ủi anh: “Cũng coi như hết khổ đến sướng, khi đó một mình anh chống đỡ cả nhà họ Phó, thật lợi hại.”
Phó Văn Sâm nhìn cô thắm thiết: “Khoảng thời gian đó, là em chống đỡ anh.”
Giang Lăng bị anh nhìn đến nỗi xấu hổ: “Anh nhìn ra chỗ khác đi, đừng làm phiền em nấu ăn.”
Phó Văn Sâm cười: “Anh nhìn vợ anh không phạm pháp mà.”
Giang Lăng: “…”
–
Sau bữa tối, Phó Văn Sâm và Giang Lăng chơi trò ba mẹ – con cái với Đồng Đồng một lúc, sau đó Phó Văn Sâm đưa Đồng Đồng đi rửa mặt, kể chuyện ru cậu nhóc ngủ.
Tối nay kể xong mấy chuyện rồi mà Đồng Đồng còn chưa ngủ, càng nghe càng tỉnh táo.
Phó Văn Sâm chỉ có thể kể cho Đồng Đồng thêm vài chuyện, gây ngủ cậu nhóc.
Anh thuận miệng bịa chuyện: “Con mèo của nhà tiểu Minh tên là A Hoa, sinh ra bốn con mèo con, một con màu trắng, một con màu đen, một con màu nâu, còn có một con màu đen trắng…”
Bỗng nhiên Đồng Đồng cắt ngang lời anh: “Ba ơi, ba của mèo con là ai thế ạ?”
Phó Văn Sâm: “Có thể là mèo nhà hàng xóm.”
“Sao mèo nhà hàng xóm lại cùng A Hoa sinh ra mèo con được ạ?” Cậu bé dừng lại, một chút, hỏi, “Sao ba với mẹ lại sinh được con, chỉ bàn bạc vào buổi tối là sinh được ạ?”
Vẻ mặt Phó Văn Sâm cứng đờ, anh ho khan hai tiếng: “Không còn sớm nữa, có phải con nên đi ngủ rồi không?”
Thật ra Đồng Đồng hơi buồn ngủ thật, nhưng vẫn chưa muốn kết thúc một ngày: “Con muốn chơi một lát nữa.”
“Vừa nãy chơi với ba mẹ một lúc, hiện tai ba còn kể chuyện cho con lâu như thế, con vẫn còn muốn chơi à?” Phó Văn Sâm xem đồng hồ, “Bây giờ con ngoan ngoãn đi ngủ đi, cuối tuần ba mẹ sẽ đưa con đi công viên.”
“Thật ạ? Hai người cùng đi với con ạ?”
“Thật.”
Đồng Đồng có chút chờ mong, lúc này mới hài lòng nhắm mắt lại đi ngủ.
Khó khăn lắm mới dỗ được cậu nhóc ngủ, Phó Văn Sâm thở phào nhẹ nhõm.
Anh tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại.
Trở lại phòng ngủ chính, Giang Lăng đang nằm trên giường lướt điện thoại.
Từ khi Phó Văn Sâm đảm nhiệm công việc rửa mặt cho Đồng Đồng, ru thằng bé ngủ, Giang Lăng cảm thấy ung dung hơn rất nhiều.
Thấy Phó Văn Sâm bước vào, Giang Lăng nhướng mí mắt: “Lâu như vậy mới chịu ngủ à?”
Phó Văn Sâm vén chăn lên chui vào: “Chẳng phải giống em à, càng nghe kể chuyện càng không chịu ngủ, còn hỏi mười vạn câu hỏi vì sao, vừa nãy còn hỏi hai chúng ta sinh ra nó thế nào.”
Giang Lăng nín cười: “Vậy anh trả lời thằng bé như nào?”
Phó Văn Sâm: “Giải thích phiền phức lắm, anh không trả lời.”
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
“Thằng bé rất muốn biết, đêm nay anh không nói cho thằng bé biết đáp án, có lẽ ngày mai thằng bé sẽ hỏi lại.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Phó Văn Sâm lật người đè cô xuống, “Bây giờ chúng ta tìm hiểu một chút đi, tìm đáp án giúp thằng bé?”
Giang Lăng: “…”
Không đợi Giang Lăng đáp lại, Phó Văn Sâm đã cúi đầu hôn lên môi của cô.
—-
Quả nhiên Giang Lăng hiểu rất rõ con trai mình.
Mấy ngày kế tiếp, thỉnh thoảng Đồng Đồng nhớ tới sẽ hỏi, thằng bé ra đời như thế nào.
Phó Văn Sâm và Giang Lăng chỉ trả lời qua loa cho có lệ, hôm nay thừa dịp hai người không ở đây, Đồng Đồng chạy đi hỏi dì Lâm.
Lúc ấy dì Lâm đang bận rộn trong bếp, thấy thằng bé bước đến, bà chủ động cắt một miếng thịt bò vừa mới kho: “Đồng Đồng, cháu nếm thử xem có ngon không?”
Đồng Đồng cắn miếng thịt bò, nhưng vẫn vô cùng tò mò: “Dì Lâm ơi, làm thế nào để có em bé vậy ạ?”
Dì Lâm không có cách nào khác, bà suy nghĩ rồi nói: “Con trai và con gái ngủ chung, hôn môi thì con gái sẽ có em bé, em bé lớn lên trong bụng mẹ, rồi ra đời. Cho nên Đồng Đồng không được tùy tiện hôn con gái đâu, cùng không được ngủ chung với con gái, nhưng nếu hai người yêu nhau thì được.”
Cuối cùng cũng tìm được đáp án, Đồng Đồng nuốt miệng thịt bò cuối cùng vào miệng, hai má phình lên: “Chẳng trách tại sao ba mẹ không nói cho con biết, chắc chắn là do tối qua hai người hôn môi, xấu hổ không muốn để cho con biết.”
Dì Lâm: “…”
Bình luận truyện