Trêu Chọc Vào Lòng Anh
Chương 27
Editor: Kẹo Mạch Nha
Lục Mộ Trầm mang Tống Nhiễm đến sân sau.
Đến sân sau, Tống Nhiễm mới phát hiện Lục gia so với tưởng tượng của cô lớn hơn nhiều, trừ bỏ sân trước vừa thấy lúc nãy, phía sau còn có một khoảng đất trống, vẫn như vậy có rất nhiều loại hoa hoa cỏ cỏ đẹp.
Có một bể bơi rất to, trên bờ còn có mấy cái ghế nằm.
Ánh mặt trời chiếu xuống, toàn bộ sân tràn ngập ánh sáng.
Nội tâm Tống Nhiễm rung động, không hiểu sao lòng bàn tay toát mồ hôi.
"Qua bên kia ngồi nhé?" Lục Mộ Trầm chỉ cái ghế dài phía trước dưới một cái cây.
Lúc này mặt trời đã lên, ngồi dưới tàng cây, vừa lúc che ánh mặt trời.
Tống Nhiễm gật đầu, bị Lục Mộ Trầm nắm tay đi đến.
Sau khi ngồi xuống, Tống Nhiễm nhìn xung quanh khắp nơi, không nhịn được cảm khái: "Lục Mộ Trầm, nhà anh thật to a."
Lục Mộ Trầm: "Mẹ anh thích chăm hoa cỏ, sân to, vừa lúc thỏa mãn bà ấy."
Tống Nhiễm nhìn cái sân đẹp naty, có chút hâm mộ: "Mẹ anh sống thật tự tại."
Lục Mộ Trầm nói: "Cũng khá tốt, ngày thường bà ấy vội đi làm, việc chăm hoa cỏ này coi như là lạc thú tranh thủ lúc rảnh rỗi."
Tống Nhiễm ngẫm lại thấy cũng đúng, sau đó liền thuận miệng hỏi một câu: "Mẹ anh làm việc gì?"
"Bác sĩ." Lục Mộ Trầm trả lời cô, rồi lại bổ sung một câu: "Bác sĩ tâm lí khoa ngoại."
Tống Nhiễm nghe được lời này, trên mặt đầy vẻ sùng bái, cảm thán nói: "Mẹ anh vậy mà làm bác sĩ, thật là lợi hại."
Lại hỏi: "Vậy còn bố anh? Vừa nãy em chưa gặp bố anh."
Lục Mộ Trầm nói: "Buổi sáng bố anh có việc gấp phải đi công ty, chắc là lúc ăn cơm trưa mới có thể trở về."
Tống Nhiễm gật gật đầu, xem như cô đã hiểu tình huống bố mẹ của Lục Mộ Trầm.
Mẹ là bác sĩ, bố mở công ty.
Điều kiện gia đình tốt như vậy, bố mẹ đề là người có học thức... Tống Nhiễm thật sự là có chút hâm mộ Lục Mộ Trầm, được sống trong một gia đình hoàn mỹ hạnh phúc như vậy.
Nhắc đến công việc của bố mẹ, Lục Mộ Trầm cũng thuận miệng hỏi Tống Nhiễm một chút: "Còn em? Bố mẹ làm gì?"
Lục Mộ Trầm vừa dứt lời, tim Tống Nhiễm chợt ngừng đập nửa nhịp, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Cô vô thức nắm chặt lòng bàn tay, nhìn Lục Mộ Trầm, môi hơi hơi run một chút, lại không mở miệng được. Yết hầu bỗng nhiên có chút trướng đau, nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào.
Lục Mộ Trầm thấy sắc mặt Tống Nhiễm có chút không đúng, đỡ lấy bả vai cô, lo lắng hỏi: "Em làm sao vậy?"
Lúc Lục Mộ Trầm đỡ bả vai cô, Tống Nhiễm mới phục hồi lại tinh thần, vội lắc đầu: "Không có việc gì, sao em có thể có chuyện gì."
Cô cười, thoạt nhìn thật sự không có việc gì.
Cô nói, đột nhiên từ ghế trên đứng lên, chỉ vào bể bơi đối diện, nhanh chóng nói sang chuyện khác, cười hỏi Lục Mộ Trầm: "Anh bơi được không?"
Tống Nhiễm cố ý tránh đi đề tài, sao Lục Mộ Trầm nhìn không ra? Tuy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nếu Tống Nhiễm không muốn nói, cũng không sẽ hỏi.
Từ ghế trên đứng lên, đi đến trước mặt Tống Nhiễm, trả lời cô: "Bơi được."
Không chỉ bơi được, còn bơi rất tốt.
Sùng bái trong mắt Tống Nhiễm càng nhiều, thở dài: "Thật tốt, em không biết."
Lục Mộ Trầm nhìn cô, nhướng mày, cười hỏi: "Muốn học không?"
Tống Nhiễm lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh: "Có thể sao?"
"Muốn học thì anh sẽ dạy em." Hai tay Lục Mộ Trầm đôi tay đút trong túi quần, tùy ý mà đứng, nhìn Tống Nhiễm trong mắt, mắt đầy ý cười.
Tống Nhiễm vội gật đầu không ngừng: "Muốn học!"
Lục Mộ Trầm sờ sờ đầu cô, mặt đầy sủng nịnh: "Vậy lần sau em mang áo tắm đi, anh dạy bơi cho em."
Tống Nhiễm nghe được lời này, không khỏi giữ chặt tay Lục Mộ Trầm, mặt đầy sùng bái lại kiêu ngạo: "Anh sẽ sao?" (?)
Lục Mộ Trầm cong môi dưới, nói: "Còn tốt, cũng sẽ không." (?)
Tống Nhiễm cứ như vậy chuyển đề tài, sau đó Lục Mộ Trầm cũng không hỏi cô là bố mẹ làm gì, cô lập tức thở phào một cái, nhưng trong lòng lại lo lắng.
Cô biết lừa Lục Mộ Trầm không phải biện pháp, nhưng bảo cô nói, chẳng khác nào vạch vết sẹo sâu trong lòng ra một lần nữa, bại lộ trước mặt người khác -- cô không muốn nghĩ.
__________________________
Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm ở trong sân chơi một lát, một lát ngồi trên ghế nói chuyện phiếm, một lát chơi xích đu, Tống Nhiễm ngồi trên xích đu, Lục Mộ Trầm đứng đằng sau giúp cô đẩy.
Lúc đưa lên cao, Tống Nhiễm vui vẻ cười khanh khách, trong lúc nhất thời cũng thích sân nhà bọn họ, cảm thấy nơi này đều tràn ngập sinh khí, cùng với không khí bừng bừng phấn chấn.
Cứ như vậy trong nháy mắt, trong lòng cô cảm khái, cảm thấy cuộc sống vốn nên tốt đẹp như vậy.
Rất nhanh đến 11 giờ, mặt trời ngày càng thêm phơi người, khí nóng bốc hơi.
Tống Nhiễm từ xích đu nhảy xuống, khuôn mặt nhỏ bị mặt trời phơi có chút đỏ, lôi kéo Lục Mộ Trầm nói: "Bọn mình vào đi, em có chút nóng."
"Được." Lục Mộ Trầm đồng ý với cô, nâng tay lên, giúp cô lau mồ hôi trên trán: "Đi thôi."
Nói xong, liền dắt tay Tống Nhiễm đi về phía sân trước.
Trong phòng mở điều hòa, đi vào, nháy mắt một cổ lạnh lẽo đánh úp lại, thoải mái đến nỗi lỗ chân lông toàn thân như nở ra.
Mẹ Lục từ phòng bếp đi ra, vừa lúc lấy chút đồ, thấy Lục Mộ Trầm cùng Tống Nhiễm đã trở lại, cười hỏi: "Nhanh như vậy đã trở lại?"
Lục Mộ Trầm trả lời bà: "Bên ngoài quá nóng."
"Vậy cũng được, hai đứa nghỉ ngơi một chút, một chút nữa có thể ăn cơm." Nói xong, lại chuẩn bị đi vào phòng bếp.
"Cháu đến giúp bác, bác." Tống Nhiễm theo bản năng mà theo sau.
Mẹ Lục vội vàng kéo tay cô, cười nói: "Cháu đừng vội, đều không sai biệt lắm, chờ bố A Mộ về là có thể ăn cơm."
Nói xong, cũng không đợi Tống Nhiễm trả lời, liền nói với Lục Mộ Trầm đứng phía sau: "Con nhanh đến, mang Nhiễm Nhiễm đi nghỉ ngơi."
Lục Mộ Trầm mỉm cười, đi đến, dẫn Tống Nhiễm đi.
Lục Mộ Trầm mang Tống Nhiễm lên tầng, đi đến phòng anh.
Lúc đẩy cửa ra, Tống Nhiễm chỉ có một cảm giác: Phòng thật to.
Phòng rất đơn giản, tường màu trắng sạch sẽ, thảm lông màu trắng trải trên mặt đất, ga trải giường là sọc trắng đen giao nhau.
Màu trắng đen là chủ đạo, thật ra cũng phù hợp với tính cách Lục Mộ Trầm.
Trong phòng rộng rãi, giá sách rất to, bàn đọc sách cũng rất to, ngay cả giường, cũng rất to.
Giường trong nhà Tống Nhiễm khoảng 1 mét 2, ngày thường cô không cảm thấy nhỏ, nhưng mà hiện tại nhìn giường của Lục Mộ Trầm, lập tức cảm thấy giường của mình thật sự quá nhỏ.
"Giường này của anh, chắc khoảng 2 mét nhỉ?" Tống Nhiễm đi đến mép giường, sờ xuống giường, cảm khái một câu.
Lục Mộ Trầm "ừ" một tiếng: "Chắc vậy."
Anh đi đến mép giường, ngồi xuống, sau đó liền duỗi tay kéo Tống Nhiễm xuống: "Nằm một chút đi."
Nói xong, cổ tay hơi dùng sức một chút, muốn Tống Nhiễm cũng nằm xuống.
Sức anh lớn, hơi dùng một chút lực, nhoáng một cái cơ thể Tống Nhiễm, trực tiếp ngã xuống giường.
Lục Mộ Trầm thuận thế ôm eo cô, cả người Tống Nhiễm ngã vào trong ngực anh.
Khả năng bởi vì nơi nằm là trên giường, trong nháy mắt ngã xuống, mặt Tống Nhiễm rất nhanh nóng lên, tim đập cũng thình thịch thình thịch.
Rốt cuộc cô cũng biết chỗ tốt của giường to rồi. Nếu cái giường kia của nhà cô, khẳng định là không chứa được hai người nằm.
Cơ thể Tống Nhiễm rất gầy, cả người bị Lục Mộ Trầm ôm ở trong ngực.
Mặt dán trước ngực Lục Mộ Trầm, nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, khóe miệng vô thức cong lên. Giờ khắc này, nội tâm bị niềm vui lấp đầy.
Cô lặng lẽ nâng tay, trở tay nhẹ nhàng mà ôm lấy eo Lục Mộ Trầm.
Trong phòng mở điều hòa, độ ấm không cao cũng không thấp, thổi trúng người mơ màng sắp ngủ.
Tống Nhiễm nhắm mắt một lát, bỗng nhiên lại mở.
Thời điểm ngẩng đầu lên, phát hiện Lục Mộ Trầm cũng nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, giống như đang ngủ.
Rèm trong phòng che ánh sáng, đóng kín.
Không có ánh sáng chiếu vào, trong phòng có chút tối, khí lạnh thổi phù phù, quanh mình im ắng, nghe không thấy nửa điểm âm thanh, trừ bỏ tiếng hít thở đều đều thong thả.
Tống Nhiễm không chớp mắt mà nhìn Lục Mộ Trầm, nhìn mặt anh an tĩnh ngủ, chợt có một loại cảm giác năm tháng bình yên.
Cô cảm nhận được tay anh để trên eo mình, bỗng nhiên cảm thấy mình có thể dựa vào. Cô cũng không phải là người một mình chiến đấu hăng hái.
Cô vẫn luôn nhìn Lục Mộ Trầm, tầm mắt chưa từng dời đi một giây.
Không biết như thế nào, không hiểu sao đôi mắt hơi chua.
"Em đang nhìn gì?" Lục Mộ Trầm rốt cuộc cũng lên tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần ý cười nhàn nhạt.
Tống Nhiễm thấy Lục Mộ Trầm mở to mắt, lập tức chớp chớp mắt, đem chua xót trong mắt cưỡng chế trở về, cô nhìn anh, có chút kinh ngạc: "Anh... Anh chưa ngủ à?"
Trong mắt Lục Mộ Trầm có vài phần ý cười: "Ừ, bởi vì phát hiện có một tiểu hoa si nhìn chằm chằm vào anh, ngủ không được a."
Tống Nhiễm nghe vậy liền sửng sốt, ngay sau đó lập tức phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ xụ xuống, giả vờ tức giận mà đẩy ngực Lục Mộ Trầm ra: "Anh mới là hoa si đấy! Đáng ghét."
Sau đó, từ trên giường ngồi dậy.
Lục Mộ Trầm cũng ngồi dậy theo, cúi đầu nhìn Tống Nhiễm: "Làm sao vậy? Tức giận?"
Tống Nhiễm không cho anh nhìn, đầu ngoảnh đi hướng khác.
"Anh nói đùa." Lục Mộ Trầm đem đầu Tống Nhiễm quay lại, đang muốn dỗ dành, lại thấy mắt cô đỏ lên, trong mắt ngập nước.
Lục Mộ Trầm ngẩn ra, giơ tay nhẹ nhàng sờ mắt Tống Nhiễm, lo lắng hỏi: "Em làm sao vậy? Khóc?"
Tống Nhiễm vội lắc đầu: "Không có đâu, em đang rất tốt vì sao lại muốn khóc."
Nói xong, xoa nhẹ đôi mắt: "Giống như có cái gì đó bay vào trong mắt."
"Anh nhìn xem."
"Ừm."
Lục Mộ Trầm nhẹ nhàng mở to mắt Tống Nhiễm ra, sạch sẽ, thật ra không thấy cái gì cả. Nhưng vẫn rất ôn nhu mà thổi vài cái, buông ra, nghiêm túc lại khẩn trương hỏi cô: "Còn đau không?"
"Đau." Động tác thổi mắt cho cô ôn nhu đến kỳ cục, Tống Nhiễm không chịu để anh buông ra, nâng mắt, mắt trông mong nhìn anh.
"Em từ từ, anh lấy khăn ướt giúp em lau." Lục Mộ Trầm nói, liền xuống giường.
Gần như là cùng một thời gian, Tống Nhiễm cũng đứng lên, ôm lấy Lục Mộ Trầm, kiễng mũi chân lên hôn.
Tống Nhiễm sẽ không tiếp, hôn, môi dán trên môi Lục Mộ Trầm, bất động.
Cô chính là muốn hôn hôn anh, hôn lâu một chút.
Thật lâu sau, rốt cuộc cũng ngưng lại.
Đôi mắt Tống Nhiễm ướt át nhuận nhuận mà nhìn Lục Mộ Trầm, vô cùng nghiêm túc mà nói: "Lục Mộ Trầm, em giống như càng ngày càng thích anh."
Càng ngày càng thích anh, cũng càng ngày càng ỷ lại vào anh.
Ở bên anh, càng ngày càng vui vẻ, càng ngày càng dễ dàng quên mất phiền não.
Tay phải Lục Mộ Trầm nhẹ nhàng để trên má Tống Nhiễm, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô, thấp giọng nói: "Vậy thích."
Giọng nói rơi xuống, cúi đầu liền hôn.
___________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc trước sửa lại một chút giả thiết của bố Lục, không ảnh hưởng đọc ha, không quan hệ.
Mặt khác, buổi chiều 3 giờ rưỡi lại ước nga (*^ω^*)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chắc tớ còn lâu mới lấp hố được vì truyện khoảng hơn trăm chương, và với tiến độ 1chương/tuần thì lâu lắm. Mặc dì vậy nhưng tớ sẽ không bỏ truyện đâu nên các cậu hãy yên tâm.
Khi đọc truyện thì các cậu hãy cho mình sao nhé. Cảm ơn và chúc các cậu ngủ ngon, bye bye!!!
Lục Mộ Trầm mang Tống Nhiễm đến sân sau.
Đến sân sau, Tống Nhiễm mới phát hiện Lục gia so với tưởng tượng của cô lớn hơn nhiều, trừ bỏ sân trước vừa thấy lúc nãy, phía sau còn có một khoảng đất trống, vẫn như vậy có rất nhiều loại hoa hoa cỏ cỏ đẹp.
Có một bể bơi rất to, trên bờ còn có mấy cái ghế nằm.
Ánh mặt trời chiếu xuống, toàn bộ sân tràn ngập ánh sáng.
Nội tâm Tống Nhiễm rung động, không hiểu sao lòng bàn tay toát mồ hôi.
"Qua bên kia ngồi nhé?" Lục Mộ Trầm chỉ cái ghế dài phía trước dưới một cái cây.
Lúc này mặt trời đã lên, ngồi dưới tàng cây, vừa lúc che ánh mặt trời.
Tống Nhiễm gật đầu, bị Lục Mộ Trầm nắm tay đi đến.
Sau khi ngồi xuống, Tống Nhiễm nhìn xung quanh khắp nơi, không nhịn được cảm khái: "Lục Mộ Trầm, nhà anh thật to a."
Lục Mộ Trầm: "Mẹ anh thích chăm hoa cỏ, sân to, vừa lúc thỏa mãn bà ấy."
Tống Nhiễm nhìn cái sân đẹp naty, có chút hâm mộ: "Mẹ anh sống thật tự tại."
Lục Mộ Trầm nói: "Cũng khá tốt, ngày thường bà ấy vội đi làm, việc chăm hoa cỏ này coi như là lạc thú tranh thủ lúc rảnh rỗi."
Tống Nhiễm ngẫm lại thấy cũng đúng, sau đó liền thuận miệng hỏi một câu: "Mẹ anh làm việc gì?"
"Bác sĩ." Lục Mộ Trầm trả lời cô, rồi lại bổ sung một câu: "Bác sĩ tâm lí khoa ngoại."
Tống Nhiễm nghe được lời này, trên mặt đầy vẻ sùng bái, cảm thán nói: "Mẹ anh vậy mà làm bác sĩ, thật là lợi hại."
Lại hỏi: "Vậy còn bố anh? Vừa nãy em chưa gặp bố anh."
Lục Mộ Trầm nói: "Buổi sáng bố anh có việc gấp phải đi công ty, chắc là lúc ăn cơm trưa mới có thể trở về."
Tống Nhiễm gật gật đầu, xem như cô đã hiểu tình huống bố mẹ của Lục Mộ Trầm.
Mẹ là bác sĩ, bố mở công ty.
Điều kiện gia đình tốt như vậy, bố mẹ đề là người có học thức... Tống Nhiễm thật sự là có chút hâm mộ Lục Mộ Trầm, được sống trong một gia đình hoàn mỹ hạnh phúc như vậy.
Nhắc đến công việc của bố mẹ, Lục Mộ Trầm cũng thuận miệng hỏi Tống Nhiễm một chút: "Còn em? Bố mẹ làm gì?"
Lục Mộ Trầm vừa dứt lời, tim Tống Nhiễm chợt ngừng đập nửa nhịp, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Cô vô thức nắm chặt lòng bàn tay, nhìn Lục Mộ Trầm, môi hơi hơi run một chút, lại không mở miệng được. Yết hầu bỗng nhiên có chút trướng đau, nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào.
Lục Mộ Trầm thấy sắc mặt Tống Nhiễm có chút không đúng, đỡ lấy bả vai cô, lo lắng hỏi: "Em làm sao vậy?"
Lúc Lục Mộ Trầm đỡ bả vai cô, Tống Nhiễm mới phục hồi lại tinh thần, vội lắc đầu: "Không có việc gì, sao em có thể có chuyện gì."
Cô cười, thoạt nhìn thật sự không có việc gì.
Cô nói, đột nhiên từ ghế trên đứng lên, chỉ vào bể bơi đối diện, nhanh chóng nói sang chuyện khác, cười hỏi Lục Mộ Trầm: "Anh bơi được không?"
Tống Nhiễm cố ý tránh đi đề tài, sao Lục Mộ Trầm nhìn không ra? Tuy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nếu Tống Nhiễm không muốn nói, cũng không sẽ hỏi.
Từ ghế trên đứng lên, đi đến trước mặt Tống Nhiễm, trả lời cô: "Bơi được."
Không chỉ bơi được, còn bơi rất tốt.
Sùng bái trong mắt Tống Nhiễm càng nhiều, thở dài: "Thật tốt, em không biết."
Lục Mộ Trầm nhìn cô, nhướng mày, cười hỏi: "Muốn học không?"
Tống Nhiễm lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh: "Có thể sao?"
"Muốn học thì anh sẽ dạy em." Hai tay Lục Mộ Trầm đôi tay đút trong túi quần, tùy ý mà đứng, nhìn Tống Nhiễm trong mắt, mắt đầy ý cười.
Tống Nhiễm vội gật đầu không ngừng: "Muốn học!"
Lục Mộ Trầm sờ sờ đầu cô, mặt đầy sủng nịnh: "Vậy lần sau em mang áo tắm đi, anh dạy bơi cho em."
Tống Nhiễm nghe được lời này, không khỏi giữ chặt tay Lục Mộ Trầm, mặt đầy sùng bái lại kiêu ngạo: "Anh sẽ sao?" (?)
Lục Mộ Trầm cong môi dưới, nói: "Còn tốt, cũng sẽ không." (?)
Tống Nhiễm cứ như vậy chuyển đề tài, sau đó Lục Mộ Trầm cũng không hỏi cô là bố mẹ làm gì, cô lập tức thở phào một cái, nhưng trong lòng lại lo lắng.
Cô biết lừa Lục Mộ Trầm không phải biện pháp, nhưng bảo cô nói, chẳng khác nào vạch vết sẹo sâu trong lòng ra một lần nữa, bại lộ trước mặt người khác -- cô không muốn nghĩ.
__________________________
Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm ở trong sân chơi một lát, một lát ngồi trên ghế nói chuyện phiếm, một lát chơi xích đu, Tống Nhiễm ngồi trên xích đu, Lục Mộ Trầm đứng đằng sau giúp cô đẩy.
Lúc đưa lên cao, Tống Nhiễm vui vẻ cười khanh khách, trong lúc nhất thời cũng thích sân nhà bọn họ, cảm thấy nơi này đều tràn ngập sinh khí, cùng với không khí bừng bừng phấn chấn.
Cứ như vậy trong nháy mắt, trong lòng cô cảm khái, cảm thấy cuộc sống vốn nên tốt đẹp như vậy.
Rất nhanh đến 11 giờ, mặt trời ngày càng thêm phơi người, khí nóng bốc hơi.
Tống Nhiễm từ xích đu nhảy xuống, khuôn mặt nhỏ bị mặt trời phơi có chút đỏ, lôi kéo Lục Mộ Trầm nói: "Bọn mình vào đi, em có chút nóng."
"Được." Lục Mộ Trầm đồng ý với cô, nâng tay lên, giúp cô lau mồ hôi trên trán: "Đi thôi."
Nói xong, liền dắt tay Tống Nhiễm đi về phía sân trước.
Trong phòng mở điều hòa, đi vào, nháy mắt một cổ lạnh lẽo đánh úp lại, thoải mái đến nỗi lỗ chân lông toàn thân như nở ra.
Mẹ Lục từ phòng bếp đi ra, vừa lúc lấy chút đồ, thấy Lục Mộ Trầm cùng Tống Nhiễm đã trở lại, cười hỏi: "Nhanh như vậy đã trở lại?"
Lục Mộ Trầm trả lời bà: "Bên ngoài quá nóng."
"Vậy cũng được, hai đứa nghỉ ngơi một chút, một chút nữa có thể ăn cơm." Nói xong, lại chuẩn bị đi vào phòng bếp.
"Cháu đến giúp bác, bác." Tống Nhiễm theo bản năng mà theo sau.
Mẹ Lục vội vàng kéo tay cô, cười nói: "Cháu đừng vội, đều không sai biệt lắm, chờ bố A Mộ về là có thể ăn cơm."
Nói xong, cũng không đợi Tống Nhiễm trả lời, liền nói với Lục Mộ Trầm đứng phía sau: "Con nhanh đến, mang Nhiễm Nhiễm đi nghỉ ngơi."
Lục Mộ Trầm mỉm cười, đi đến, dẫn Tống Nhiễm đi.
Lục Mộ Trầm mang Tống Nhiễm lên tầng, đi đến phòng anh.
Lúc đẩy cửa ra, Tống Nhiễm chỉ có một cảm giác: Phòng thật to.
Phòng rất đơn giản, tường màu trắng sạch sẽ, thảm lông màu trắng trải trên mặt đất, ga trải giường là sọc trắng đen giao nhau.
Màu trắng đen là chủ đạo, thật ra cũng phù hợp với tính cách Lục Mộ Trầm.
Trong phòng rộng rãi, giá sách rất to, bàn đọc sách cũng rất to, ngay cả giường, cũng rất to.
Giường trong nhà Tống Nhiễm khoảng 1 mét 2, ngày thường cô không cảm thấy nhỏ, nhưng mà hiện tại nhìn giường của Lục Mộ Trầm, lập tức cảm thấy giường của mình thật sự quá nhỏ.
"Giường này của anh, chắc khoảng 2 mét nhỉ?" Tống Nhiễm đi đến mép giường, sờ xuống giường, cảm khái một câu.
Lục Mộ Trầm "ừ" một tiếng: "Chắc vậy."
Anh đi đến mép giường, ngồi xuống, sau đó liền duỗi tay kéo Tống Nhiễm xuống: "Nằm một chút đi."
Nói xong, cổ tay hơi dùng sức một chút, muốn Tống Nhiễm cũng nằm xuống.
Sức anh lớn, hơi dùng một chút lực, nhoáng một cái cơ thể Tống Nhiễm, trực tiếp ngã xuống giường.
Lục Mộ Trầm thuận thế ôm eo cô, cả người Tống Nhiễm ngã vào trong ngực anh.
Khả năng bởi vì nơi nằm là trên giường, trong nháy mắt ngã xuống, mặt Tống Nhiễm rất nhanh nóng lên, tim đập cũng thình thịch thình thịch.
Rốt cuộc cô cũng biết chỗ tốt của giường to rồi. Nếu cái giường kia của nhà cô, khẳng định là không chứa được hai người nằm.
Cơ thể Tống Nhiễm rất gầy, cả người bị Lục Mộ Trầm ôm ở trong ngực.
Mặt dán trước ngực Lục Mộ Trầm, nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, khóe miệng vô thức cong lên. Giờ khắc này, nội tâm bị niềm vui lấp đầy.
Cô lặng lẽ nâng tay, trở tay nhẹ nhàng mà ôm lấy eo Lục Mộ Trầm.
Trong phòng mở điều hòa, độ ấm không cao cũng không thấp, thổi trúng người mơ màng sắp ngủ.
Tống Nhiễm nhắm mắt một lát, bỗng nhiên lại mở.
Thời điểm ngẩng đầu lên, phát hiện Lục Mộ Trầm cũng nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, giống như đang ngủ.
Rèm trong phòng che ánh sáng, đóng kín.
Không có ánh sáng chiếu vào, trong phòng có chút tối, khí lạnh thổi phù phù, quanh mình im ắng, nghe không thấy nửa điểm âm thanh, trừ bỏ tiếng hít thở đều đều thong thả.
Tống Nhiễm không chớp mắt mà nhìn Lục Mộ Trầm, nhìn mặt anh an tĩnh ngủ, chợt có một loại cảm giác năm tháng bình yên.
Cô cảm nhận được tay anh để trên eo mình, bỗng nhiên cảm thấy mình có thể dựa vào. Cô cũng không phải là người một mình chiến đấu hăng hái.
Cô vẫn luôn nhìn Lục Mộ Trầm, tầm mắt chưa từng dời đi một giây.
Không biết như thế nào, không hiểu sao đôi mắt hơi chua.
"Em đang nhìn gì?" Lục Mộ Trầm rốt cuộc cũng lên tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần ý cười nhàn nhạt.
Tống Nhiễm thấy Lục Mộ Trầm mở to mắt, lập tức chớp chớp mắt, đem chua xót trong mắt cưỡng chế trở về, cô nhìn anh, có chút kinh ngạc: "Anh... Anh chưa ngủ à?"
Trong mắt Lục Mộ Trầm có vài phần ý cười: "Ừ, bởi vì phát hiện có một tiểu hoa si nhìn chằm chằm vào anh, ngủ không được a."
Tống Nhiễm nghe vậy liền sửng sốt, ngay sau đó lập tức phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ xụ xuống, giả vờ tức giận mà đẩy ngực Lục Mộ Trầm ra: "Anh mới là hoa si đấy! Đáng ghét."
Sau đó, từ trên giường ngồi dậy.
Lục Mộ Trầm cũng ngồi dậy theo, cúi đầu nhìn Tống Nhiễm: "Làm sao vậy? Tức giận?"
Tống Nhiễm không cho anh nhìn, đầu ngoảnh đi hướng khác.
"Anh nói đùa." Lục Mộ Trầm đem đầu Tống Nhiễm quay lại, đang muốn dỗ dành, lại thấy mắt cô đỏ lên, trong mắt ngập nước.
Lục Mộ Trầm ngẩn ra, giơ tay nhẹ nhàng sờ mắt Tống Nhiễm, lo lắng hỏi: "Em làm sao vậy? Khóc?"
Tống Nhiễm vội lắc đầu: "Không có đâu, em đang rất tốt vì sao lại muốn khóc."
Nói xong, xoa nhẹ đôi mắt: "Giống như có cái gì đó bay vào trong mắt."
"Anh nhìn xem."
"Ừm."
Lục Mộ Trầm nhẹ nhàng mở to mắt Tống Nhiễm ra, sạch sẽ, thật ra không thấy cái gì cả. Nhưng vẫn rất ôn nhu mà thổi vài cái, buông ra, nghiêm túc lại khẩn trương hỏi cô: "Còn đau không?"
"Đau." Động tác thổi mắt cho cô ôn nhu đến kỳ cục, Tống Nhiễm không chịu để anh buông ra, nâng mắt, mắt trông mong nhìn anh.
"Em từ từ, anh lấy khăn ướt giúp em lau." Lục Mộ Trầm nói, liền xuống giường.
Gần như là cùng một thời gian, Tống Nhiễm cũng đứng lên, ôm lấy Lục Mộ Trầm, kiễng mũi chân lên hôn.
Tống Nhiễm sẽ không tiếp, hôn, môi dán trên môi Lục Mộ Trầm, bất động.
Cô chính là muốn hôn hôn anh, hôn lâu một chút.
Thật lâu sau, rốt cuộc cũng ngưng lại.
Đôi mắt Tống Nhiễm ướt át nhuận nhuận mà nhìn Lục Mộ Trầm, vô cùng nghiêm túc mà nói: "Lục Mộ Trầm, em giống như càng ngày càng thích anh."
Càng ngày càng thích anh, cũng càng ngày càng ỷ lại vào anh.
Ở bên anh, càng ngày càng vui vẻ, càng ngày càng dễ dàng quên mất phiền não.
Tay phải Lục Mộ Trầm nhẹ nhàng để trên má Tống Nhiễm, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô, thấp giọng nói: "Vậy thích."
Giọng nói rơi xuống, cúi đầu liền hôn.
___________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc trước sửa lại một chút giả thiết của bố Lục, không ảnh hưởng đọc ha, không quan hệ.
Mặt khác, buổi chiều 3 giờ rưỡi lại ước nga (*^ω^*)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chắc tớ còn lâu mới lấp hố được vì truyện khoảng hơn trăm chương, và với tiến độ 1chương/tuần thì lâu lắm. Mặc dì vậy nhưng tớ sẽ không bỏ truyện đâu nên các cậu hãy yên tâm.
Khi đọc truyện thì các cậu hãy cho mình sao nhé. Cảm ơn và chúc các cậu ngủ ngon, bye bye!!!
Bình luận truyện