Chương 25: 25: Em Không Cần Chị Dính Người
Giang Diễm là người làm việc sấm rền gió cuốn*, đã nói muốn đi chọn giường, Trì Dao không rảnh thì hắn tự mình đi.
(* Sấm rền gió cuốn ( 雷厉风行 - lôi lệ phong hành): cách làm việc mạnh mẽ, dứt khoát, kiên quyết.)
Giang Diễm đến tham khảo phòng ngủ của Trì Dao, mới vừa chọn xong nệm liền lập tức chụp ảnh gửi cô nhưng không thấy cô trả lời.
Hôm nay bệnh viện bỗng phát sinh rắc rối.
Một bệnh nhân mắc chứng Rối loạn lưỡng cực* tự sát không thành.
Sau khi tỉnh lại cứ khóc lóc không ngừng, khuyên cũng không khuyên nổi, còn ném hết đồ xung quanh.
Phòng bệnh vô cùng hỗn loạn, mẹ người bệnh ở ngoài cửa thấp giọng nức nở, bầu không khí áp lực bao phủ cả tầng lầu.
Đây là bệnh nhân Trì Dao mới tiếp nhận vào đầu năm nay.
Ban đầu khi vừa nhập viện, cô ấy chỉ xuất hiện ảo giác, hễ gặp người khác phái liền bảo là mối tình đầu của mình, người trong nhà không biết xử lí thế nào đành đưa cô đến đây.
Kết quả, mới nhập viện một năm, tình trạng không chỉ có không có chuyển biến tốt, ngược lại còn ngày càng trầm trọng.
(* Rối loạn lưỡng cực - Bipolar Disorder: là một bệnh rối loạn tâm thần được đánh dấu bằng những thay đổi thất thường trong tâm trạng.
Người bệnh có thể rơi vào tình trạng quá kích thích, tăng động, nhưng sau đó lại rơi vào trạng thái trầm cảm.
Rối loạn lưỡng cực còn được gọi là rối loạn hưng – trầm cảm.
Nguồn: Wikipedia)
Trì Dao là người đầu tiên phát hiện ra cô ấy muốn tự sát.
Vì để ngăn cản cô gái kia, cánh tay cô cũng bị cắt một nhát rất sâu.
Màn đêm buông xuống, Trì Dao từ bệnh viện đi ra mới kiểm tra điện thoại.
Giang Diễm nhắn tin cho cô hai lần.
Một cái là bức ảnh chiếc nệm hắn chụp lại lúc đang xem đồ dùng gia đình, tỏ vẻ muốn tranh công.
Cái còn lại nhắn từ ba giờ trước, hỏi cô đã ăn cơm tối chưa.
Trì Dao ngồi ở ghế đá ven đường, vuốt v3 màn hình di động, cô thậm chí còn có thể tưởng tượng ra hình ảnh Giang Diễm lúc không liên lạc được với mình, hết gõ rồi lại xoá, muốn gửi ảnh nhưng lại thôi.
Hắn sợ mình sẽ quấy rầy cô, đến cuối cùng cũng chỉ kiềm chế lại tất cả tâm tình, nhẹ nhàng hỏi “Chị ăn tối chưa? ”.
Điều này làm cho cô không khỏi có chút áy náy.
Trì Dao định sẵn không phải kiểu cô gái nhỏ lúc nào cùng dính lấy bạn trai.
Buổi tối hôm đó, bọn họ quyết định ở bên nhau, cô cũng đã nói rõ ràng.
Giang Diễm nghe xong lại hồn nhiên không thèm để ý: “Em đâu cần chị dính người, chỉ cần lúc em dính lấy chị, chị không cần chê em phiền là được.”
Aizzzzz....
Hắn ngoan ngoãn như vậy, cô càng không muốn để hắn phải chịu ủy khuất.
Bởi vì sự cố trong viện, miệng vết thương trên cánh tay vẫn còn âm ỉ đau, cảm xúc của Trì Dao tụt xuống, cả người cũng uể oải theo.
Lơ đãng vào app mua sắm tìm giày chơi bóng, sau đó cho hai loại giày có đánh giá cao nhất vào giỏ hàng, cô quyết định trước tiên sẽ về xem Giang Diễm đã có loại đó hay chưa, đỡ phải mua trùng loại, tránh làm hắn nghĩ cô không để tâm đến hắn.
Tạm thời giải quyết xong một việc nhỏ, Trì Dao bỗng dưng nhớ tới mình còn chưa trả lời tin nhắn của Giang Diễm.
“Trì Dao.”
Động tác đánh chữ của Trì Dao khựng lại, cô ngẩng đầu, thấy Giang Diễm đứng cách đó không xa.
Hắn mặc một bộ quần áo đen, trang phục thể thao mùa đông mặc trên người hắn không thấy mập mạp chút nào, ngược lại còn rất năng động, thoải mái.
“Sao em lại đến đây?” Trì Dao tắt điện thoại rồi đứng lên.
“Chị không trả lời tin nhắn của em.”
Trì Dao nhíu mày: “Em chờ bao lâu rồi?”
Giang Diễm ngượng ngùng sờ mũi, không dám nói thẳng, chỉ sang đường lớn phía đối diện: “Xe đỗ ở bên kia.” Hắn chờ cô đã gần một giờ đồng hồ.
“Lần sau không cần làm như vậy,” Trì Dao không bị qua mặt, cô cảm thấy hắn không nhất thiết phải tới đây: “Về sau chị sẽ chú ý trả lời tin nhắn của em.”
Hiện tại, cô vẫn chưa quen với việc mình đang yêu đương.
Mọi khi cô đều làm theo ý mình, đâu để ý mấy yêu cầu nhỏ nhặt đó?
Giang Diễm chưa trả lời, hắn xoa lòng bàn tay, nhìn về phía bệnh viện sau lưng Trì Dao.
Hắn rất muốn nắm tay cô.
Nhưng Trì Dao đã từng nói, tạm thời đừng để cho ai biết chuyện hai bọn họ yêu nhau.
Hắn không khỏi có chút khó xử.
Hai người đi chung, một trước một sau dừng lại ở gần vạch kẻ dành cho người đi bộ, trước mắt xe cộ qua lại không ngừng.
Trì Dao cố tình đi bên phải Giang Diễm, che giấu cánh tay bị thương.
Giang Diễm hỏi: “Chị ăn cơm chưa?”
“Buổi chiều ăn hai cái bánh mì, đến giờ vẫn chưa ăn gì.”
Giang Diễm cũng đoán được: “Trên xe có chè hạt sen nấm tuyết*, hơi ngọt, hay là chị ăn trước lót bụng nhé?”
“Em mua từ khi nào thế?”
“Lúc mới ra ngoài, em còn đặt trong bình giữ nhiệt mà.”
“Tâm lí phết nhỉ!” Trì Dao bật cười.
Giang Diễm nhìn cô, cũng cười theo, sau đó lại nhìn đồng hồ đếm ngược phía đối diện.
Còn năm giây.
Ngón tay hắn lại phát ngứa.
Giang Diễm hít sâu một hơi, một cánh tay tự nhiên rũ xuống nắm chặt lấy bàn tay người con gái.
Trì Dao ngẩn người, nhìn bốn phía xung quanh, không thấy có người quen mới nói: “Sao tay em lạnh vậy?”
Giang Diễm nhìn phản ứng của cô, trong lòng hơi mất mát nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Ngồi trên xe một mình buồn nên em ra ngoài đợi chị.” Chủ yếu do hắn sợ mình ngồi trong xe nhìn không rõ lại bỏ lỡ mất cô.
Chè hạt sen để qua một giờ vẫn còn ấm.
Trì Dao không định ăn ngay trên xe, tay cô bị đau, không còn đủ sức cầm thìa nữa rồi.
Giang Diễm thấy động tác thắt đai an toàn của cô có chút cứng nhắc nên cúi người cài giúp cô, ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn là bộ dáng an tĩnh dịu ngoan của Trì Dao, nhất thời không nhịn được thừa cơ hôn mặt cô một cái.
Trên mặt bỗng xuất hiện cảm giác nhồn nhột, Trì Dao theo bản năng ngả về sau, không ngờ lại động đến miệng vết thương, cô hít hà một hơi, mặt mũi trắng bệch.
“Làm sao vậy?”
Giang Diễm hoảng hốt, nhìn vào chỗ được tay cô che lại: “Cánh tay chị bị đau à?”
Trì Dao biết không lừa được hắn nên đành thành thật khai báo.
Giang Diễm nghe xong sắc mặt còn khó coi hơn cả Trì Dao: “Nguy hiểm vậy sao?”
“Ngành này vốn là như vậy, lúc phát bệnh không có giới hạn thời gian hay địa điểm.
Chị cũng không cách nào bảo đảm mỗi lần đều có thể bảo vệ được bản thân, huống hồ, cái này vẫn còn nhẹ chán.”
Giang Diễm xưa nay chưa từng gặp phải chuyện này, bây giờ mới có cơ hội tiếp xúc trực tiếp, thế nhưng vết thương lại xuất hiện trên người Trì Dao làm hắn thật sự rất khó chịu.
Da thịt Trì Dao non mịn, đêm đó bị hắn xoa một chút đã lưu lại vết hồng rất lâu, một dao này cắt xuống, khẳng định là đau muốn chết.
“Trở về để em kiểm tra lại một chút.”
“Chị xử lý qua rồi, không sao đâu.”
Sắc mặt Giang Diễm vẫn xanh mét.
Trong lòng Trì Dao như có một dòng nước ấm chảy qua.
Mấy việc thế này cô chưa bao giờ nói với người thân bên cạnh mình.
Tuy rằng phản ứng của Giang Diễm rất lớn, lại khiến cô vô cùng cảm động.
Trì Dao cầm hắn tay, nhẹ giọng nói: “Lái xe đi, chị đói bụng rồi.”
*( Truyện chỉ được đăng tải trên Truyện Bất Hủ Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức!)*
---------
02/01/2023
* Nấm tuyết ( Mộc nhĩ trắng): là một loài nấm được sử dụng trong ẩm thực của một số nước châu Á như Trung Quốc, Việt Nam.
Loại mộc nhĩ này mọc trên thân cây và có màu trắng nhạt trong mờ.
Nó được sử dụng trong cả các món ăn mặn và món ăn ngọt.
Nguồn: Wikipedia.
Bình luận truyện