Trì Thâm Thấy Cá
Chương 1: Mỹ nhân ngư của anh
Hôm nay Nhạc Du tỉnh dậy rất sớm, lúc cô ngồi dậy vẫn đang ngốc.
Hoàn cảnh lạ lẫm, còn có người xa lạ ở bên cạnh.
Cô có chút sợ hãi.
Giương mắt nhìn lên, chữ nghệ thuật trên tường rất lớn, viết: Mở máy chiếu đi, mỹ nhân ngư ngu ngốc.
Nhạc Du quay đầu nhìn về phía máy chiếu ở mép giường, mở nguồn điện ra. Ngăn tủ bên cạnh có điều khiển từ xa, cô ấn nút xuống, chỗ trống phía dưới chữ trước mặt xuất hiện hình ảnh.
Là người đàn ông bên cạnh.
Anh ngồi nghiêm chỉnh, cười có chút ngượng ngùng, vươn tay chào hỏi: “Xin chào, Nhạc Du, mỹ nhân ngư của anh, anh là bạn trai yêu em nhất, Trần Thâm. Trần trong Nhĩ Đông, Thâm trong ao nước sâu.”
(陈 trong 耳东)
“Ngủ ngon không? Lúc tỉnh lại lại bị anh doạ sợ à?”
Vừa dứt lời, giọng nữ hoàn toàn đi vào trong màn ảnh vang lên: “Không cần nói câu này!” Ngây thơ lại không kiên nhẫn.
Nhạc Du ngẩn ra, đó là tiếng của cô.
“Phải nói, em luôn bị doạ, nhưng mà không sao cả.” Ngữ khí ôn hoà mà sủng nịch, làm trái tim Nhạc Du run rẩy ngay lập tức.
“Anh nằm ở bên cạnh em, có thể tỉnh, cũng có thể không tỉnh.” Nhạc Du nhìn người xa lạ ngủ say ở bên cạnh, nghĩ thầm: Anh ngủ thật sự ngon.
“Hy vọng em tha thứ cho anh, anh quá yêu em, thế cho nên biết rõ em sẽ luôn quên anh, sẽ luôn bị doạ nhảy dựng, nhưng anh vẫn kiên trì muốn em ngủ cùng.”
“Nhạc Du, em không nghe lầm, là anh yêu cầu em ở bên cạnh anh.”
Người đàn ông trong máy chiếu không hề nói chuyện ngồi ở đó, mà là những thứ vụn vặt của anh và Nhạc Du.
Nhưng người quay lại là chính anh, nội dung quay lại tất cả đều là mỹ nhân ngư của anh.
Tất cả các hồi ức gia tốc trôi qua dừng lại trên hình ảnh hai người nghiêng người ôm nhau, Trần Thâm nằm ở trong ngực cô, mà anh khóc rất thương tâm.
“Nhạc Du, đây có tính là ông trời trừng phạt anh hay không?”
Nhạc Du cúi đầu hôn nước mắt ở khoé mắt anh, ôn nhu mà nhìn anh: “A Thâm, đây là sự trừng phạt đối với hai người chúng ta.”
Trần Thâm ngay lúc Nhạc Du che mặt lấy khăn giấy lau nước mũi: “Đây là sự trừng phạt với một mình anh, nhưng anh muốn chấp nhận, Nhạc Du, anh tình nguyện chỉ có một mình anh nói anh yêu em một vạn lần.”
“Anh làm sai rất nhiều chuyện, nhưng em còn nguyện ý để anh chăm sóc em, anh đã cảm thấy rất đủ rồi.”
Nhạc Du đặt khăn giấy lên tủ, lại vỗ vỗ vai anh: “Anh không nợ em gì cả, A Thâm, anh biết em rất yêu anh không?”
“Anh biết, nhưng mà Nhạc Du, em có thể không nhớ rõ anh yêu em, nhưng em có thể đừng nói phải rời xa anh được không?”
“Được, anh biết em yêu anh.”
Hình ảnh quay trở về Trần Thâm ngồi lẻ loi ở đó, anh cười giống như mặt trời ấm áp: “Nhạc Du, em có thể tìm anh để hỏi tất cả các câu chuyện, nhưng em phải nhớ là em yêu anh, em phải nhớ là em đã đồng ý với anh sẽ không để anh rời khỏi em.”
“Anh yêu em, Nhạc Du.”
“Em xem xong video này, em không nhất định yêu anh giống như quá khứ, nhưng anh còn là Trần Thâm yêu em mà em đã quên đi.”
“Tuy luôn bị em lãng quên, nhưng anh vẫn yêu em trước sau như một.”
“Nhạc Du, em đã nói không cần nhớ những quá khứ không tốt, nhưng anh lại hy vọng em không cần cảm thấy áy náy.”
“Cho nên anh còn muốn nói, anh đã từng là một Trần Thâm đối xử rất xấu với em, anh là Trần Thâm quay đầu lại cắn em không buông, anh là Trần Thâm không rời bỏ em.”
“Nhạc Du, anh nói, em có thể tìm hiểu tất cả câu chuyện, nhưng em đừng chán ghét anh.”
Đôi mắt Trần Thâm trong máy chiếu đã sớm đỏ bừng: “Nhạc Du, anh rất yêu em, em đã nói không có ai không rời khỏi ai, nhưng anh chính là không muốn rời khỏi em.”
“Cho nên, lần đầu gặp mặt, mỹ nhân ngư của anh, em muốn chấp nhận Trần Thâm làm bạn trai của em một lần nữa không?”
Nhạc Du nhìn khuôn mặt quen thuộc một lần nữa, lệ sớm đã rơi đầy mặt. Cô nằm xuống một lần nữa, ôm lấy Trần Thâm ở bên cạnh.
“Lần đầu gặp mặt, bạn trai của em, Trần Thâm.”
Mà Trần Thâm giả vờ ngủ gắt gao ôm lấy cô nghẹn ngào nói: “Lần đầu gặp mặt, mỹ nhân ngư của anh, anh yêu em.”
Hoàn cảnh lạ lẫm, còn có người xa lạ ở bên cạnh.
Cô có chút sợ hãi.
Giương mắt nhìn lên, chữ nghệ thuật trên tường rất lớn, viết: Mở máy chiếu đi, mỹ nhân ngư ngu ngốc.
Nhạc Du quay đầu nhìn về phía máy chiếu ở mép giường, mở nguồn điện ra. Ngăn tủ bên cạnh có điều khiển từ xa, cô ấn nút xuống, chỗ trống phía dưới chữ trước mặt xuất hiện hình ảnh.
Là người đàn ông bên cạnh.
Anh ngồi nghiêm chỉnh, cười có chút ngượng ngùng, vươn tay chào hỏi: “Xin chào, Nhạc Du, mỹ nhân ngư của anh, anh là bạn trai yêu em nhất, Trần Thâm. Trần trong Nhĩ Đông, Thâm trong ao nước sâu.”
(陈 trong 耳东)
“Ngủ ngon không? Lúc tỉnh lại lại bị anh doạ sợ à?”
Vừa dứt lời, giọng nữ hoàn toàn đi vào trong màn ảnh vang lên: “Không cần nói câu này!” Ngây thơ lại không kiên nhẫn.
Nhạc Du ngẩn ra, đó là tiếng của cô.
“Phải nói, em luôn bị doạ, nhưng mà không sao cả.” Ngữ khí ôn hoà mà sủng nịch, làm trái tim Nhạc Du run rẩy ngay lập tức.
“Anh nằm ở bên cạnh em, có thể tỉnh, cũng có thể không tỉnh.” Nhạc Du nhìn người xa lạ ngủ say ở bên cạnh, nghĩ thầm: Anh ngủ thật sự ngon.
“Hy vọng em tha thứ cho anh, anh quá yêu em, thế cho nên biết rõ em sẽ luôn quên anh, sẽ luôn bị doạ nhảy dựng, nhưng anh vẫn kiên trì muốn em ngủ cùng.”
“Nhạc Du, em không nghe lầm, là anh yêu cầu em ở bên cạnh anh.”
Người đàn ông trong máy chiếu không hề nói chuyện ngồi ở đó, mà là những thứ vụn vặt của anh và Nhạc Du.
Nhưng người quay lại là chính anh, nội dung quay lại tất cả đều là mỹ nhân ngư của anh.
Tất cả các hồi ức gia tốc trôi qua dừng lại trên hình ảnh hai người nghiêng người ôm nhau, Trần Thâm nằm ở trong ngực cô, mà anh khóc rất thương tâm.
“Nhạc Du, đây có tính là ông trời trừng phạt anh hay không?”
Nhạc Du cúi đầu hôn nước mắt ở khoé mắt anh, ôn nhu mà nhìn anh: “A Thâm, đây là sự trừng phạt đối với hai người chúng ta.”
Trần Thâm ngay lúc Nhạc Du che mặt lấy khăn giấy lau nước mũi: “Đây là sự trừng phạt với một mình anh, nhưng anh muốn chấp nhận, Nhạc Du, anh tình nguyện chỉ có một mình anh nói anh yêu em một vạn lần.”
“Anh làm sai rất nhiều chuyện, nhưng em còn nguyện ý để anh chăm sóc em, anh đã cảm thấy rất đủ rồi.”
Nhạc Du đặt khăn giấy lên tủ, lại vỗ vỗ vai anh: “Anh không nợ em gì cả, A Thâm, anh biết em rất yêu anh không?”
“Anh biết, nhưng mà Nhạc Du, em có thể không nhớ rõ anh yêu em, nhưng em có thể đừng nói phải rời xa anh được không?”
“Được, anh biết em yêu anh.”
Hình ảnh quay trở về Trần Thâm ngồi lẻ loi ở đó, anh cười giống như mặt trời ấm áp: “Nhạc Du, em có thể tìm anh để hỏi tất cả các câu chuyện, nhưng em phải nhớ là em yêu anh, em phải nhớ là em đã đồng ý với anh sẽ không để anh rời khỏi em.”
“Anh yêu em, Nhạc Du.”
“Em xem xong video này, em không nhất định yêu anh giống như quá khứ, nhưng anh còn là Trần Thâm yêu em mà em đã quên đi.”
“Tuy luôn bị em lãng quên, nhưng anh vẫn yêu em trước sau như một.”
“Nhạc Du, em đã nói không cần nhớ những quá khứ không tốt, nhưng anh lại hy vọng em không cần cảm thấy áy náy.”
“Cho nên anh còn muốn nói, anh đã từng là một Trần Thâm đối xử rất xấu với em, anh là Trần Thâm quay đầu lại cắn em không buông, anh là Trần Thâm không rời bỏ em.”
“Nhạc Du, anh nói, em có thể tìm hiểu tất cả câu chuyện, nhưng em đừng chán ghét anh.”
Đôi mắt Trần Thâm trong máy chiếu đã sớm đỏ bừng: “Nhạc Du, anh rất yêu em, em đã nói không có ai không rời khỏi ai, nhưng anh chính là không muốn rời khỏi em.”
“Cho nên, lần đầu gặp mặt, mỹ nhân ngư của anh, em muốn chấp nhận Trần Thâm làm bạn trai của em một lần nữa không?”
Nhạc Du nhìn khuôn mặt quen thuộc một lần nữa, lệ sớm đã rơi đầy mặt. Cô nằm xuống một lần nữa, ôm lấy Trần Thâm ở bên cạnh.
“Lần đầu gặp mặt, bạn trai của em, Trần Thâm.”
Mà Trần Thâm giả vờ ngủ gắt gao ôm lấy cô nghẹn ngào nói: “Lần đầu gặp mặt, mỹ nhân ngư của anh, anh yêu em.”
Bình luận truyện