Trí Tuệ Đại Tống
Quyển 15 - Chương 1: Kẻ vô tình nhất thế gian!
Da Luật Ất Tân nghĩ nhầm rồi, Vân Tranh không rảnh mà ăn mừng, từ Tây Kinh xuất phát vốn cho rằng có thể tới thẳng thành Hoằng Châu, không ngờ thiếu chút nữa vẫy ngã gãy răng.
Nhìn mũi tên to như ngón tay trên bả vai Hàm Ngưu, sắc mặt y âm trầm, một mũi tên có thể đâm xuyên thiết giáp của Hàm Ngưu đã xuất hiện trước vành mắt.
Quân y rút tên trên vai Hàm Ngưu, máu phun ra như suối, may mà khâu kịp vết thương, nếu không máu nhiều như thế bất kể thuốc gì đắp lên cũng trôi hết, dù như vậy Hàm Ngưu cũng vì mất máu quá nhiều mà mê man.
Sau khi chắc chắn Hàm Ngưu không có nguy hiểm sinh mạng, Vân Tranh lạnh lùng ra lệnh: - Sau khi công phá Hoằng Châu, đồ thành ba ngày.
Vương An Thạch ở hậu quân nghe tin Vân Tranh hạ lệnh đồ thành thì chạy tới khuyên giải: - Vân hầu chớ giận, trong Hoằng Châu còn có người Hán chưa rút đi, chúng ta không nên dùng biện pháp hăm dọa này, nếu không mở ra tiền lệ ác liệt, người Hán sinh lòng thù hận, khiến thành trì vốn có thể đầu hàng sẽ thành kiên quyết kháng cự.
- Ông nhầm rồi muốn khuất phục được Yến Vân thì mảnh đất này cần đại quân dẫm đạp qua một lần, phải đập tan bất kỳ ý định phản kháng có thể nào trên mảnh đất này, nếu như chúng ta thu phục thành trì mà không tốn giọt máu nào, bọn chúng không nhận được bài học, chưa thấy tàn nhẫn chiến tranh, không biết quý trọng yên bình.
- Ta tới Yến Vân chỉ một lần, ông không muốn một Yến Vân suốt ngày tạo phản chứ?
Vương An Thạch không tán đồng cách làm của Vân Tranh, nhưng nhìn y đã quyết chí như thế, biết nói nhiều vô ích: - Vậy Vân hầu định hạ Hoằng Châu ra sao?
Vân Tranh nhìn quân sĩ bận rộn ngoài quân trướng, hừ một tiếng: - Là ta khinh địch rồi, vốn tưởng rằng một cái thành nhỏ hơn năm nghìn người cố thủ, đánh một trận là hạ được ngay, không ngờ đám người này thà tuẫn táng vì nước Liêu chứ không đầu hàng.
- Chẳng lẽ tận trung vì nước không phải là thiên mệnh của sĩ nhân sao? Vương An Thạch nhìn Vân Tranh chằm chằm: - Nếu Vân hầu là thành chủ Hoằng Châu sẽ làm thế nào?
- Rất đơn giản, rút phụ nữ trẻ nhỏ đi, chỉ để lại nam đinh tinh tráng thủ thành, dựa vào kiên thành gây tổn thất lớn nhất cho quân Tống rồi rút lui.
- Nếu như hoàng đế lệnh ngài tử thủ Hoằng Châu thì sao? Vương An Thạch truy hỏi:
- Ông thấy ta sẽ nghe loại mệnh lệnh đó à, tận trung với nước bất kể thế nào cũng có giới hạn. Nếu đòi một người làm một việc không thể làm được thì hoàng đế đó có vấn đề.
Vương An Thạch hít sâu một hơi: - Đó là cái nhìn của Vân hầu?
- Đúng thế!
- Vì sao bây giờ ngài không che dấu ý nghĩ chân thực của mình nữa?
- Vì sao à, vì không cần, không phải ta nói rồi sao, sau đại chiến ta sẽ mang tước vương ra biển tiêu diêu, chẳng lẽ bây giờ không cho ta nói vài câu phóng túng?
Vương An Thạch nghiêm mặt: - Chẳng lẽ Vân hầu không có chút lưu luyến gì với Đại Tống? Nơi này có quê hương, có cố thổ, có thân quyến của ngài, chẳng lẽ trong mắt ngài chỉ là mây khói trôi qua trước mắt?
- Thủ tướng Hoằng Châu sở dĩ tử chiến là vì trì hoãn bước tiến của quân ta để nhiều người có thể chạy xa hơn, sự hi sinh này bất kể thế nào cũng được tôn kính, vì sao trong mắt ngài lại thành điều vô nghĩa.
- Nếu là thế, Vân Trường Sinh, ngươi là người tuyệt tình bất nghĩa nhất mà lão phu từng thấy.
Vân Tranh dửng dưng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, sau đó cầm mũ trụ lên: - Vương Giới Phủ, chuẩn bị mở to mắt ra xem Vân mỗ có phải là người tuyệt tình bất nghĩa hay không?
Thấy Vân Tranh lờ mình đi, tức mình theo y rời quân trướng, khi ông ta đứng trước thành Hoằng Châu, nhìn hơn ba mươi khẩu đại pháo dàn hàng ngang, nòng pháo đen xì xì hướng về thành Hoằng Châu, tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ đợi lệnh.
- Vân hầu, quân ta lấy đâu ra nhiều đại pháo như thế?
- Ưng Sào, đáng lẽ vốn được trang bị cho Chủng Ngạc, nhưng hắn chê nặng, nên đổi lấy bảy nghìn con chiến mã của ta, rồi mang cả đội pháo tới đây.
Vương An Thạch nhíu mày nhìn Trần Lâm hớn hở chạy dọc hàng pháo, sờ hết cái này tới cái khác, hận không thể mang về phòng ôm cho đã: - Ngài không nghĩ tới người bị trúng hỏa pháo sao, uy lực của nó thế nào, ngài rõ hơn ai hết.
Vân Tranh bực mình: - Đó là kẻ địch của ta, sao ta phải nghĩ cho chúng, ông nghĩ chúng bắn Hàm Ngưu thì có nghĩ chắc, ông nhân từ với kẻ địch chính là bất công với chính tướng sĩ của mình.
- Có lẽ vì thực lực quá chênh lệch làm lão phu sinh ra sự cảm khái không nên có, lão phu biết chiến tranh tàn khốc, biết phải giết địch, nhưng vẫn không nhịn được cùng ngài thảo luận về nhân tính. Vương An Thạch thở dài, nhìn về phía Hoằng Thành, bên trên tường thành cắm lá cờ lớn, dùng máu viết hàng chữ "người còn thành còn" bằng máu đỏ rực, lại nhìn cờ xí lộn xộn, ông ta theo quân đủ lâu đoán ra, hẳn đó là quân đội tự phát do bách tính tạo thành: - Vân hầu, những người dân kia trước kia không có, sau khi ngài nói đồ thành ba ngày bọn họ mới bất đắc dĩ phải phản kháng, nếu không phản kháng thì sẽ chết! Chính ngài ép bọn họ.
Vân Tranh lắc đầu: - Đồ thành là không thể tránh được, sau khi bọn chúng giết gần nghìn quân tốt, Hàm Ngưu suýt nữa mất mạng, nếu Vân mỗ không có hành động đáp trả, sẽ làm nguội lạnh lòng quân, sau này không thể chiến đấu được.
- Điều ông nói chỉ là lý luận, có một khoảng cách với với thực tiễn.
Lúc này Trần Lâm thở hồng hộc chạy tới: - Đại tướng quân, chuẩn bị xong rồi! Xin đại soái phát lệnh oanh kích Hoằng Châu thành!
- Được!
Vân Tranh ra hiệu cho Hầu Tử, hắn tức thì vẫy hai lá cờ đỏ trong tay, pháo thủ đồng loạt châm dây cháy.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! ....
Một loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên gần như cùng lúc, nhấn chìm toàn bộ âm thanh trên chiến trường. Mấy chục quả đạn pháo vào tường thành, quân sĩ có kinh nghiệm trốn ngay vào ụ thành, những người không có kinh nghiệm giơ thuẫn che người.
Tiếp đó tất cả mọi thứ trên tường thành bị hất tung, bao gồm quân sĩ chân không có rễ, khói đen bao phủ, quân Tống ở ngoài thành đợi tấn công nhìn thấy những mảnh vụn thân thể bắn khắp nơi, như trong khói đen đậm đặc kia có con quái thú điên cuồng cắn xé.
Ánh lửa đỏ sậm bùng lên chớp mắt rồi biến mất, mỗi lần ánh lửa lóe lên là tòa thành đó lại rung lên một lần, sau ba loạt pháo, tới cả quân trận phía Tống cũng im phăng phắc, hoàn toàn chấn kinh vì cảnh tượng trước mắt.
Vân Tranh rút bông trong tai ra, hai tai vẫn còn ù ù, toàn thân mất cảm giác cân bằng, mãi lâu sau mới đứng vững được, còn về phần Vương An Thạch và Trần Lâm giống đa số quân Tống, ngồi bệt dưới đất trợn mắt há mồm nhìn thành Hoằng Châu đang cháy đằng xa.
Lửa cháy rừng rực không phải do hỏa pháo, mà là do dầu hỏa mà quâ Liêu chuẩn bị để đối phó với quân Tống, một vài quân sĩ nước Liêu may mắn thoát chết chạy loạn trên tường thành, bước hụt ngã xuống.
Tường thành đã xuất hiện những vết nứt lớn, chỉ cần một loạt pháo nữa là sẽ sụp đổ thôi, dù sao đây chẳng qua là tòa thành đất.
Ba mươi hai khẩu pháo của quân Tống cũng bị nổ mất một cái, quân sĩ xung quanh trọng thương, quân y đang vội vàng chạy tới chữa trị.
Trong mắt Vân Tranh đây là chuyện bình thường, trừ ba khẩu pháo đầu tiên, những khẩu pháo tốt nhất bị Vân Nhị mang đi rồi, đây chẳng qua thứ phế phẩm còn lại. Trong mắt những người khác, con người sử dụng thần khí, tất nhiên khó tránh nổi tổn hại.
Vân Tranh chẳng bận tâm nhiều, tiếp tục hạ lệnh: - Lệnh hỏa pháo tiến lên, đại quân chuẩn bị, tường thành sắp sập rồi, không cần lãng phí pháo đạn quý giá.
Vương An Thạch ngoáy tai xong nghe thấy những lời này của Vân Tranh, người run lên, Trần Lâm cười gằn, phát huy ưu thế giọng nói chói tai của thái giám, lặp lại lời Vân Tranh.
Hỏa pháo lần nữa gầm vang, đồng thời một trăm kỵ binh xông pha mưa đạn trên đầu phóng về phí tường thành, chẳng mấy chốc chất đống thuốc nổ dưới chân thành, một binh sĩ nhỏ nhắn được đồng đội yểm trợ nối dây cháy chậm với nhau, dùng đuốc châm lửa, sau đó nhảy lên ngựa phóng như điên trở về.
Từ đầu tới cuối trên thành không hề có chút phản kích nào, kỵ binh vừa về trận địa thì một tiếng nổ dữ dội truyền tới, cờ của quân Tống bay phật phật, Vân Tranh đưa tay che cuồng phong táp vào mặt, đợi gió lắng xuống mới nhìn về phía thành Hoằng Châu.
Tường thành đã biến mất, mặt đất xuất hiện cái hố lớn, tiếng nổ đã tan đi, nhưng tiếng tường thành sụp dổ vẫn vang lên không ngớt bên tai ....
Nhìn mũi tên to như ngón tay trên bả vai Hàm Ngưu, sắc mặt y âm trầm, một mũi tên có thể đâm xuyên thiết giáp của Hàm Ngưu đã xuất hiện trước vành mắt.
Quân y rút tên trên vai Hàm Ngưu, máu phun ra như suối, may mà khâu kịp vết thương, nếu không máu nhiều như thế bất kể thuốc gì đắp lên cũng trôi hết, dù như vậy Hàm Ngưu cũng vì mất máu quá nhiều mà mê man.
Sau khi chắc chắn Hàm Ngưu không có nguy hiểm sinh mạng, Vân Tranh lạnh lùng ra lệnh: - Sau khi công phá Hoằng Châu, đồ thành ba ngày.
Vương An Thạch ở hậu quân nghe tin Vân Tranh hạ lệnh đồ thành thì chạy tới khuyên giải: - Vân hầu chớ giận, trong Hoằng Châu còn có người Hán chưa rút đi, chúng ta không nên dùng biện pháp hăm dọa này, nếu không mở ra tiền lệ ác liệt, người Hán sinh lòng thù hận, khiến thành trì vốn có thể đầu hàng sẽ thành kiên quyết kháng cự.
- Ông nhầm rồi muốn khuất phục được Yến Vân thì mảnh đất này cần đại quân dẫm đạp qua một lần, phải đập tan bất kỳ ý định phản kháng có thể nào trên mảnh đất này, nếu như chúng ta thu phục thành trì mà không tốn giọt máu nào, bọn chúng không nhận được bài học, chưa thấy tàn nhẫn chiến tranh, không biết quý trọng yên bình.
- Ta tới Yến Vân chỉ một lần, ông không muốn một Yến Vân suốt ngày tạo phản chứ?
Vương An Thạch không tán đồng cách làm của Vân Tranh, nhưng nhìn y đã quyết chí như thế, biết nói nhiều vô ích: - Vậy Vân hầu định hạ Hoằng Châu ra sao?
Vân Tranh nhìn quân sĩ bận rộn ngoài quân trướng, hừ một tiếng: - Là ta khinh địch rồi, vốn tưởng rằng một cái thành nhỏ hơn năm nghìn người cố thủ, đánh một trận là hạ được ngay, không ngờ đám người này thà tuẫn táng vì nước Liêu chứ không đầu hàng.
- Chẳng lẽ tận trung vì nước không phải là thiên mệnh của sĩ nhân sao? Vương An Thạch nhìn Vân Tranh chằm chằm: - Nếu Vân hầu là thành chủ Hoằng Châu sẽ làm thế nào?
- Rất đơn giản, rút phụ nữ trẻ nhỏ đi, chỉ để lại nam đinh tinh tráng thủ thành, dựa vào kiên thành gây tổn thất lớn nhất cho quân Tống rồi rút lui.
- Nếu như hoàng đế lệnh ngài tử thủ Hoằng Châu thì sao? Vương An Thạch truy hỏi:
- Ông thấy ta sẽ nghe loại mệnh lệnh đó à, tận trung với nước bất kể thế nào cũng có giới hạn. Nếu đòi một người làm một việc không thể làm được thì hoàng đế đó có vấn đề.
Vương An Thạch hít sâu một hơi: - Đó là cái nhìn của Vân hầu?
- Đúng thế!
- Vì sao bây giờ ngài không che dấu ý nghĩ chân thực của mình nữa?
- Vì sao à, vì không cần, không phải ta nói rồi sao, sau đại chiến ta sẽ mang tước vương ra biển tiêu diêu, chẳng lẽ bây giờ không cho ta nói vài câu phóng túng?
Vương An Thạch nghiêm mặt: - Chẳng lẽ Vân hầu không có chút lưu luyến gì với Đại Tống? Nơi này có quê hương, có cố thổ, có thân quyến của ngài, chẳng lẽ trong mắt ngài chỉ là mây khói trôi qua trước mắt?
- Thủ tướng Hoằng Châu sở dĩ tử chiến là vì trì hoãn bước tiến của quân ta để nhiều người có thể chạy xa hơn, sự hi sinh này bất kể thế nào cũng được tôn kính, vì sao trong mắt ngài lại thành điều vô nghĩa.
- Nếu là thế, Vân Trường Sinh, ngươi là người tuyệt tình bất nghĩa nhất mà lão phu từng thấy.
Vân Tranh dửng dưng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, sau đó cầm mũ trụ lên: - Vương Giới Phủ, chuẩn bị mở to mắt ra xem Vân mỗ có phải là người tuyệt tình bất nghĩa hay không?
Thấy Vân Tranh lờ mình đi, tức mình theo y rời quân trướng, khi ông ta đứng trước thành Hoằng Châu, nhìn hơn ba mươi khẩu đại pháo dàn hàng ngang, nòng pháo đen xì xì hướng về thành Hoằng Châu, tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ đợi lệnh.
- Vân hầu, quân ta lấy đâu ra nhiều đại pháo như thế?
- Ưng Sào, đáng lẽ vốn được trang bị cho Chủng Ngạc, nhưng hắn chê nặng, nên đổi lấy bảy nghìn con chiến mã của ta, rồi mang cả đội pháo tới đây.
Vương An Thạch nhíu mày nhìn Trần Lâm hớn hở chạy dọc hàng pháo, sờ hết cái này tới cái khác, hận không thể mang về phòng ôm cho đã: - Ngài không nghĩ tới người bị trúng hỏa pháo sao, uy lực của nó thế nào, ngài rõ hơn ai hết.
Vân Tranh bực mình: - Đó là kẻ địch của ta, sao ta phải nghĩ cho chúng, ông nghĩ chúng bắn Hàm Ngưu thì có nghĩ chắc, ông nhân từ với kẻ địch chính là bất công với chính tướng sĩ của mình.
- Có lẽ vì thực lực quá chênh lệch làm lão phu sinh ra sự cảm khái không nên có, lão phu biết chiến tranh tàn khốc, biết phải giết địch, nhưng vẫn không nhịn được cùng ngài thảo luận về nhân tính. Vương An Thạch thở dài, nhìn về phía Hoằng Thành, bên trên tường thành cắm lá cờ lớn, dùng máu viết hàng chữ "người còn thành còn" bằng máu đỏ rực, lại nhìn cờ xí lộn xộn, ông ta theo quân đủ lâu đoán ra, hẳn đó là quân đội tự phát do bách tính tạo thành: - Vân hầu, những người dân kia trước kia không có, sau khi ngài nói đồ thành ba ngày bọn họ mới bất đắc dĩ phải phản kháng, nếu không phản kháng thì sẽ chết! Chính ngài ép bọn họ.
Vân Tranh lắc đầu: - Đồ thành là không thể tránh được, sau khi bọn chúng giết gần nghìn quân tốt, Hàm Ngưu suýt nữa mất mạng, nếu Vân mỗ không có hành động đáp trả, sẽ làm nguội lạnh lòng quân, sau này không thể chiến đấu được.
- Điều ông nói chỉ là lý luận, có một khoảng cách với với thực tiễn.
Lúc này Trần Lâm thở hồng hộc chạy tới: - Đại tướng quân, chuẩn bị xong rồi! Xin đại soái phát lệnh oanh kích Hoằng Châu thành!
- Được!
Vân Tranh ra hiệu cho Hầu Tử, hắn tức thì vẫy hai lá cờ đỏ trong tay, pháo thủ đồng loạt châm dây cháy.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! ....
Một loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên gần như cùng lúc, nhấn chìm toàn bộ âm thanh trên chiến trường. Mấy chục quả đạn pháo vào tường thành, quân sĩ có kinh nghiệm trốn ngay vào ụ thành, những người không có kinh nghiệm giơ thuẫn che người.
Tiếp đó tất cả mọi thứ trên tường thành bị hất tung, bao gồm quân sĩ chân không có rễ, khói đen bao phủ, quân Tống ở ngoài thành đợi tấn công nhìn thấy những mảnh vụn thân thể bắn khắp nơi, như trong khói đen đậm đặc kia có con quái thú điên cuồng cắn xé.
Ánh lửa đỏ sậm bùng lên chớp mắt rồi biến mất, mỗi lần ánh lửa lóe lên là tòa thành đó lại rung lên một lần, sau ba loạt pháo, tới cả quân trận phía Tống cũng im phăng phắc, hoàn toàn chấn kinh vì cảnh tượng trước mắt.
Vân Tranh rút bông trong tai ra, hai tai vẫn còn ù ù, toàn thân mất cảm giác cân bằng, mãi lâu sau mới đứng vững được, còn về phần Vương An Thạch và Trần Lâm giống đa số quân Tống, ngồi bệt dưới đất trợn mắt há mồm nhìn thành Hoằng Châu đang cháy đằng xa.
Lửa cháy rừng rực không phải do hỏa pháo, mà là do dầu hỏa mà quâ Liêu chuẩn bị để đối phó với quân Tống, một vài quân sĩ nước Liêu may mắn thoát chết chạy loạn trên tường thành, bước hụt ngã xuống.
Tường thành đã xuất hiện những vết nứt lớn, chỉ cần một loạt pháo nữa là sẽ sụp đổ thôi, dù sao đây chẳng qua là tòa thành đất.
Ba mươi hai khẩu pháo của quân Tống cũng bị nổ mất một cái, quân sĩ xung quanh trọng thương, quân y đang vội vàng chạy tới chữa trị.
Trong mắt Vân Tranh đây là chuyện bình thường, trừ ba khẩu pháo đầu tiên, những khẩu pháo tốt nhất bị Vân Nhị mang đi rồi, đây chẳng qua thứ phế phẩm còn lại. Trong mắt những người khác, con người sử dụng thần khí, tất nhiên khó tránh nổi tổn hại.
Vân Tranh chẳng bận tâm nhiều, tiếp tục hạ lệnh: - Lệnh hỏa pháo tiến lên, đại quân chuẩn bị, tường thành sắp sập rồi, không cần lãng phí pháo đạn quý giá.
Vương An Thạch ngoáy tai xong nghe thấy những lời này của Vân Tranh, người run lên, Trần Lâm cười gằn, phát huy ưu thế giọng nói chói tai của thái giám, lặp lại lời Vân Tranh.
Hỏa pháo lần nữa gầm vang, đồng thời một trăm kỵ binh xông pha mưa đạn trên đầu phóng về phí tường thành, chẳng mấy chốc chất đống thuốc nổ dưới chân thành, một binh sĩ nhỏ nhắn được đồng đội yểm trợ nối dây cháy chậm với nhau, dùng đuốc châm lửa, sau đó nhảy lên ngựa phóng như điên trở về.
Từ đầu tới cuối trên thành không hề có chút phản kích nào, kỵ binh vừa về trận địa thì một tiếng nổ dữ dội truyền tới, cờ của quân Tống bay phật phật, Vân Tranh đưa tay che cuồng phong táp vào mặt, đợi gió lắng xuống mới nhìn về phía thành Hoằng Châu.
Tường thành đã biến mất, mặt đất xuất hiện cái hố lớn, tiếng nổ đã tan đi, nhưng tiếng tường thành sụp dổ vẫn vang lên không ngớt bên tai ....
Bình luận truyện