Trí Tuệ Đại Tống
Quyển 2 - Chương 13: Trên đời không thiếu người thông minh (1)
- Tiểu tử vô tri, ngươi có biết cường đạo Nguyên Sơn đã chiếm cứ nơi đó trăm năm rồi không? Có biết Đại Tống chưa lập quốc thì chúng đã là chủ nhân nơi đó rồi không? Ngươi không biết gì đừng có nói càn nói bậy, không có sự hỗ trợ của bọn ta, ngươi không đấu được với bọn chúng. Tiếu Lâm khó khăn lắm mới kìm được kích động muốn bẻ cổ Vân Tranh:
- Ha ha, đừng nên nổi giận, ta nói đều là sự thật, hôm nay ông tới đây chỉ cần uống rượu, ăn uống ngon lành là nể mặt chủ nhà rồi. Vân Tranh cẩn thận mượn động tác bắc nồi canh thịt trâu khỏi bếp tránh xa ông ta một chút, hất đầu ra ngoài: - Ông xem, Ngũ Câu đại sư đã tới.
Tiếu Lâm hậm hực nhìn về phía con đường nhỏ, thấy Ngũ Câu mặc tăng y xanh nhạt, vác thiền trượng trên vai, ống tay áo lất phất, dáng vẻ du nhàn như thần tiên đi trong mây, nén giận xuống: - Quân tử có điều nên làm có điều không, biết rõ không dễ, lùi lại để trời cao biển rộng, chẳng phải thích hợp hơn à?
- Định nói quân tử báo thù mười năm không muộn chứ gì? Cái cớ để trốn tránh mà còn coi là trí tuệ để khoe khoang. Con người có sức ì, thời gian trôi đi thù hận sẽ phai nhạt, cuối cùng là lãng quên, lúc đó các người lại nói tha thứ là phẩm đức tốt, lấy nó ra để tán dương lẫn nhau.
Tiếu Lâm mỉa mai: - Vậy ngươi không cần bọn ta, dựa vào hai tay trói gà không chặt của mình để đối đầu với cường đạo Nguyên Sơn, lấy sức mọn muốn chống trời?
- Tất nhiên là phải đoàn kết toàn bộ người có thù oán với Nguyên Sơn rồi, nếu ông rảnh thì kiếm cho ta cái bản đồ địa thế Nguyên Sơn, nghe ngóng chuyện canh phòng nơi đó, trừ ông ra, ta không thấy ai thích hợp hơn.
- Vừa rồi ngươi chửi mắng lão đạo không đáng một xu, ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý à?
Vân Tranh trâng tráo nói: - Ăn xong bữa cơm này ông đi cho sớm, đừng nói những lời vô dụng nữa, ông cũng giống ta, đều muốn đám người đó trả giá, ta không đợi nổi mười năm.
Tiểu Lâm thở hắt ra một hơi, muốn xả hết tức giận ra ngoài: - Ta thừa biết ngươi đang nói kích ta, ta thừa nhận mình không đợi được lâu như thế, nhưng ngươi thì không, ngươi chỉ thấy chuyện này thú vị thôi, ngươi hưởng thụ cái cảm giác thao túng người khác lắm phải không? Lão đạo thậm chí cảm thấy ngươi đang dùng cường đạo Nguyên Sơn để rèn luyện bản thân. Thôi vậy, bất kể mục đích của ngươi là gì, diệt Nguyên Sơn không sai, lão đạo làm thám báo cho ngươi một phen, báo đáp sơn thủy nơi này.
Vân Diệp không phân bua, mỉm cười cho thịt trâu thái mỏng vào nổi sắt đã bốc khói, xào nhanh tay.
Ngũ Câu béo quá độ, nên có thể nằm là không ngồi, đang nằm trên cái chiếu Tịch Nhục trải cho cười ha hả dụ dỗ Vân Nhị đi làm hòa thượng.
Lưu huyện thừa cưỡi ngựa, kết bạn đồng hành với Lương lão gia.
- Thịt trâu khô? Lương lão gia không hổ là đi nhiều biết rộng, nhìn đám trẻ con đang cầm gậy trúc khua khoắng đuổi rồi thì chạy nhanh tới, cầm lấy một miếng cho vào mồm nhai, nói với Vân Tranh đi tới đón: - Hiền điệt, số thịt này phơi khô rồi để Lương gia đem bán được không?
Vân Tranh cười đáp: - Đó là mục đích vãn bối mời Lương lão gia tới đây.
Tốn tới nửa canh giờ trang điểm và Vân Tranh chỉ liếc mắt gật đầu một cái rồi quay sang chuyện trò vui vẻ với cha mình, Lương Kỳ đem ấm ức trút lên chỗ thịt khô kia, không ngờ đã ăn là không ngừng lại được.
Mạnh Tử nói: Cư di khí, dưỡng di thể, Lưu huyện thừa trong trời gian ngắn mà bụng đã phệ ra, tay cầm cái đai lưng lỏng lẻo ở bụng, nghe Lương lão gia nói mới thất kinh: - Ngươi giết bao nhiêu trâu vậy?
- Không sao, là trâu lông dài, huynh biết nó là thứ không làm ruộng được mà, chứ giết trâu làm thịt, còn không lỗ vốn à?
Lưu huyện thừa mới yên tâm cho cả miếng to vào mồm, nhai nhồm nhoàm, không ngừng khen ngon.
Vân Tranh mời khách vào nhà trúc, khách khí nói: - Khách tới nhà không có gì thiết đãi, chỉ có mấy món thịt trâu xin chớ trách.
Khi ăn cơm không nói chuyện, ngay cả Lương Kỳ nói nhiều cũng tỏ ra rất thục nữ, ăn uống nhỏ nhẹ, chỉ có điều miệng không lúc nào ngừng, có khi ăn còn nhiều hơn Ngũ Câu một ít.
Tịch Nhục và Vân Nhị ăn riêng ở bàn nhỏ, vừa ăn nàng vừa len lén nhìn Lương Kỳ, vô cùng khinh bỉ, có nữ tử nhà ai ăn không có quy củ như vậy không, căn bản không hề ý thức rằng mình và Vân Nhị mỗi người bê cái bát to thế nào, còn trộn lẫn đủ thứ hổ lốn vào với nhau.
- Ha ha ha, món ngon thiên hạ chỉ tới thế này là cùng, Vân hiền điệt khá lắm. Lương lão gia húp hết bát canh thịt bò nấu củ cải ngọt thanh xuống, tán thưởng không thôi:
Bữa cơm này làm khách khứa vô cùng hài lòng, Lưu huyện lệnh ăn bánh bao ợ suốt, Lương Kỳ còn cực kỳ quá đáng sai Tịch Nhục cho một lồng bánh bao vào hộp, khi về nàng sẽ mang đi, làm tim Tịch Nhục nhỏ máu.
Nhà trúc chỉ cần không phải là mùa đông thì đúng là nơi sống lý tưởng ở nơi này, uống trà càng hợp, bày cái bàn thấp ở nhà rộng rãi, hưởng thụ làn gió hiu hiu, ngắm núi xanh xa gần.
- Đây lúc hoa nở trang sáng hỉ Gió mát làm bạn dễ ngâm thơ Mua lấy rượu gạo mời xuân sắc Say cũng thỏa lòng vui tự hưởng. Lương lão gia cầm chén trà, mắt khép hờ thưởng thức vị chan chát ngòn ngọt ở đầu lưỡi, người đung đưa ngâm: - Hiền điệt không ngờ nấu ăn lại tinh diệu như vậy, có bản lĩnh này đi đâu cũng không sợ.
Vân Tranh thêm trà cho ông ta: - Sống thì dễ, muốn sống thư thái vừa ý không dễ, hồng trần cuồn cuộn, lao tâm lao lực, vãn bối chỉ mong được như mây trắng trên trời, tụ tán tự nhiên là đủ rồi.
Lương lão gia lắc đầu: - Hiền điệt nói thế là không phải rồi, trí tuệ trời ban cho không phải là đặc quyền để hưởng thụ, mà nó là trọng trách, người được trời ưu ái cần dẫn dắt người đời tiến tới, giúp bọn họ có cơm no áo ấm, đảm bảo an nguy cho họ, dù hiền điệt muốn hay không, ông trời sẽ không cho hiền điệt an nhàn đâu.
Lưu huyện thừa thỏa mãn chỉ vải vóc, thịt trâu phơi khắp trại: - Bản quan là kẻ thô kệch, bị thời thế đẩy vào cái ghế này, không học vấn đầy năm xe như các vị, chỉ biết người có thể làm cả Đậu Sa huyện khắp nơi thế này mà trốn một chỗ nhà nhã là có tội.
- Hừm, nếu như không phải ngươi từ lúc nhậm chức tới nay chăm chỉ tằn tiện, việc gì cũng nghĩ cho bách tính, so với huyện lệnh tiền nhiệm còn hơn vài phần thì ngươi không sống nổi tới hôm nay đâu, đừng nghĩ ngoài Vân Tranh không ai biết việc người đã làm.
Tiếu Lâm hôm nay bị Vân Tranh khích cho thiếu chút nữa là hộc máu chết, nên tính khí không tốt, nhìn ai cũng ngứa mắt. Có điều Vân Tranh tò mò là ông ta trắng trợn buông lời xúc phạm đe dọa mà Lưu huyện thừa lại không hề nổi giận, thậm chí có hút hả hê đắc chí, rốt cuộc thân phận là thế nào, phải làm rõ mới được. - Đừng nói mấy chuyện phiền não này nữa, chúng ta bàn chính sự đi, Lương lão gia, không biết có thể tiêu thụ được bao nhiêu loại hàng này, vãn bối có kế hoạch cần mượn đường của ngài.
- Một vạn cân một tháng, đây là cực hạn của lão phu, giá thịt trâu khô không thấp, chiếm dụng nhiều vốn lưu động.
Con số này đã vượt kỳ vọng của Vân Tranh rồi, một con trâu giết thịt được 800 cân, nấu chín chỉ còn 320 cân, sau đó xấy khô, chỉ còn khoảng 120 cân, mỗi tháng muốn cung cấp một vạn cân thì cần tới mấy chục con trâu, Vân Tranh trầm ngâm nói ra nhẩm tính của mình: - Hiện giờ vãn bối không thể cung cấp lượng hàng lớn như vậy, nhưng nửa năm sau khả năng sẽ tăng mạnh, ước chừng một tháng 5 vạn cân cũng không phải là không thể.
Câu này làm Lưu huyện thừa run tay, sánh trà nóng lên tay, may mà da hắn dày mới không bỏng, một căn thị trâu khô không ít hơn 10 đồng, 5 vạn cân tức là 50 vạn đồng, một năm tức là, là bao nhiêu hắn chưa tính ra ngay được, nhưng nghĩ thôi đã váng đầu.
Lương Kỳ càng toát mồ hôi, vụ làm ăn lớn như thế, gần như có thể ngang bằng với kinh doanh tơ lụa của Lương gia rồi.
- Ha ha, đừng nên nổi giận, ta nói đều là sự thật, hôm nay ông tới đây chỉ cần uống rượu, ăn uống ngon lành là nể mặt chủ nhà rồi. Vân Tranh cẩn thận mượn động tác bắc nồi canh thịt trâu khỏi bếp tránh xa ông ta một chút, hất đầu ra ngoài: - Ông xem, Ngũ Câu đại sư đã tới.
Tiếu Lâm hậm hực nhìn về phía con đường nhỏ, thấy Ngũ Câu mặc tăng y xanh nhạt, vác thiền trượng trên vai, ống tay áo lất phất, dáng vẻ du nhàn như thần tiên đi trong mây, nén giận xuống: - Quân tử có điều nên làm có điều không, biết rõ không dễ, lùi lại để trời cao biển rộng, chẳng phải thích hợp hơn à?
- Định nói quân tử báo thù mười năm không muộn chứ gì? Cái cớ để trốn tránh mà còn coi là trí tuệ để khoe khoang. Con người có sức ì, thời gian trôi đi thù hận sẽ phai nhạt, cuối cùng là lãng quên, lúc đó các người lại nói tha thứ là phẩm đức tốt, lấy nó ra để tán dương lẫn nhau.
Tiếu Lâm mỉa mai: - Vậy ngươi không cần bọn ta, dựa vào hai tay trói gà không chặt của mình để đối đầu với cường đạo Nguyên Sơn, lấy sức mọn muốn chống trời?
- Tất nhiên là phải đoàn kết toàn bộ người có thù oán với Nguyên Sơn rồi, nếu ông rảnh thì kiếm cho ta cái bản đồ địa thế Nguyên Sơn, nghe ngóng chuyện canh phòng nơi đó, trừ ông ra, ta không thấy ai thích hợp hơn.
- Vừa rồi ngươi chửi mắng lão đạo không đáng một xu, ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý à?
Vân Tranh trâng tráo nói: - Ăn xong bữa cơm này ông đi cho sớm, đừng nói những lời vô dụng nữa, ông cũng giống ta, đều muốn đám người đó trả giá, ta không đợi nổi mười năm.
Tiểu Lâm thở hắt ra một hơi, muốn xả hết tức giận ra ngoài: - Ta thừa biết ngươi đang nói kích ta, ta thừa nhận mình không đợi được lâu như thế, nhưng ngươi thì không, ngươi chỉ thấy chuyện này thú vị thôi, ngươi hưởng thụ cái cảm giác thao túng người khác lắm phải không? Lão đạo thậm chí cảm thấy ngươi đang dùng cường đạo Nguyên Sơn để rèn luyện bản thân. Thôi vậy, bất kể mục đích của ngươi là gì, diệt Nguyên Sơn không sai, lão đạo làm thám báo cho ngươi một phen, báo đáp sơn thủy nơi này.
Vân Diệp không phân bua, mỉm cười cho thịt trâu thái mỏng vào nổi sắt đã bốc khói, xào nhanh tay.
Ngũ Câu béo quá độ, nên có thể nằm là không ngồi, đang nằm trên cái chiếu Tịch Nhục trải cho cười ha hả dụ dỗ Vân Nhị đi làm hòa thượng.
Lưu huyện thừa cưỡi ngựa, kết bạn đồng hành với Lương lão gia.
- Thịt trâu khô? Lương lão gia không hổ là đi nhiều biết rộng, nhìn đám trẻ con đang cầm gậy trúc khua khoắng đuổi rồi thì chạy nhanh tới, cầm lấy một miếng cho vào mồm nhai, nói với Vân Tranh đi tới đón: - Hiền điệt, số thịt này phơi khô rồi để Lương gia đem bán được không?
Vân Tranh cười đáp: - Đó là mục đích vãn bối mời Lương lão gia tới đây.
Tốn tới nửa canh giờ trang điểm và Vân Tranh chỉ liếc mắt gật đầu một cái rồi quay sang chuyện trò vui vẻ với cha mình, Lương Kỳ đem ấm ức trút lên chỗ thịt khô kia, không ngờ đã ăn là không ngừng lại được.
Mạnh Tử nói: Cư di khí, dưỡng di thể, Lưu huyện thừa trong trời gian ngắn mà bụng đã phệ ra, tay cầm cái đai lưng lỏng lẻo ở bụng, nghe Lương lão gia nói mới thất kinh: - Ngươi giết bao nhiêu trâu vậy?
- Không sao, là trâu lông dài, huynh biết nó là thứ không làm ruộng được mà, chứ giết trâu làm thịt, còn không lỗ vốn à?
Lưu huyện thừa mới yên tâm cho cả miếng to vào mồm, nhai nhồm nhoàm, không ngừng khen ngon.
Vân Tranh mời khách vào nhà trúc, khách khí nói: - Khách tới nhà không có gì thiết đãi, chỉ có mấy món thịt trâu xin chớ trách.
Khi ăn cơm không nói chuyện, ngay cả Lương Kỳ nói nhiều cũng tỏ ra rất thục nữ, ăn uống nhỏ nhẹ, chỉ có điều miệng không lúc nào ngừng, có khi ăn còn nhiều hơn Ngũ Câu một ít.
Tịch Nhục và Vân Nhị ăn riêng ở bàn nhỏ, vừa ăn nàng vừa len lén nhìn Lương Kỳ, vô cùng khinh bỉ, có nữ tử nhà ai ăn không có quy củ như vậy không, căn bản không hề ý thức rằng mình và Vân Nhị mỗi người bê cái bát to thế nào, còn trộn lẫn đủ thứ hổ lốn vào với nhau.
- Ha ha ha, món ngon thiên hạ chỉ tới thế này là cùng, Vân hiền điệt khá lắm. Lương lão gia húp hết bát canh thịt bò nấu củ cải ngọt thanh xuống, tán thưởng không thôi:
Bữa cơm này làm khách khứa vô cùng hài lòng, Lưu huyện lệnh ăn bánh bao ợ suốt, Lương Kỳ còn cực kỳ quá đáng sai Tịch Nhục cho một lồng bánh bao vào hộp, khi về nàng sẽ mang đi, làm tim Tịch Nhục nhỏ máu.
Nhà trúc chỉ cần không phải là mùa đông thì đúng là nơi sống lý tưởng ở nơi này, uống trà càng hợp, bày cái bàn thấp ở nhà rộng rãi, hưởng thụ làn gió hiu hiu, ngắm núi xanh xa gần.
- Đây lúc hoa nở trang sáng hỉ Gió mát làm bạn dễ ngâm thơ Mua lấy rượu gạo mời xuân sắc Say cũng thỏa lòng vui tự hưởng. Lương lão gia cầm chén trà, mắt khép hờ thưởng thức vị chan chát ngòn ngọt ở đầu lưỡi, người đung đưa ngâm: - Hiền điệt không ngờ nấu ăn lại tinh diệu như vậy, có bản lĩnh này đi đâu cũng không sợ.
Vân Tranh thêm trà cho ông ta: - Sống thì dễ, muốn sống thư thái vừa ý không dễ, hồng trần cuồn cuộn, lao tâm lao lực, vãn bối chỉ mong được như mây trắng trên trời, tụ tán tự nhiên là đủ rồi.
Lương lão gia lắc đầu: - Hiền điệt nói thế là không phải rồi, trí tuệ trời ban cho không phải là đặc quyền để hưởng thụ, mà nó là trọng trách, người được trời ưu ái cần dẫn dắt người đời tiến tới, giúp bọn họ có cơm no áo ấm, đảm bảo an nguy cho họ, dù hiền điệt muốn hay không, ông trời sẽ không cho hiền điệt an nhàn đâu.
Lưu huyện thừa thỏa mãn chỉ vải vóc, thịt trâu phơi khắp trại: - Bản quan là kẻ thô kệch, bị thời thế đẩy vào cái ghế này, không học vấn đầy năm xe như các vị, chỉ biết người có thể làm cả Đậu Sa huyện khắp nơi thế này mà trốn một chỗ nhà nhã là có tội.
- Hừm, nếu như không phải ngươi từ lúc nhậm chức tới nay chăm chỉ tằn tiện, việc gì cũng nghĩ cho bách tính, so với huyện lệnh tiền nhiệm còn hơn vài phần thì ngươi không sống nổi tới hôm nay đâu, đừng nghĩ ngoài Vân Tranh không ai biết việc người đã làm.
Tiếu Lâm hôm nay bị Vân Tranh khích cho thiếu chút nữa là hộc máu chết, nên tính khí không tốt, nhìn ai cũng ngứa mắt. Có điều Vân Tranh tò mò là ông ta trắng trợn buông lời xúc phạm đe dọa mà Lưu huyện thừa lại không hề nổi giận, thậm chí có hút hả hê đắc chí, rốt cuộc thân phận là thế nào, phải làm rõ mới được. - Đừng nói mấy chuyện phiền não này nữa, chúng ta bàn chính sự đi, Lương lão gia, không biết có thể tiêu thụ được bao nhiêu loại hàng này, vãn bối có kế hoạch cần mượn đường của ngài.
- Một vạn cân một tháng, đây là cực hạn của lão phu, giá thịt trâu khô không thấp, chiếm dụng nhiều vốn lưu động.
Con số này đã vượt kỳ vọng của Vân Tranh rồi, một con trâu giết thịt được 800 cân, nấu chín chỉ còn 320 cân, sau đó xấy khô, chỉ còn khoảng 120 cân, mỗi tháng muốn cung cấp một vạn cân thì cần tới mấy chục con trâu, Vân Tranh trầm ngâm nói ra nhẩm tính của mình: - Hiện giờ vãn bối không thể cung cấp lượng hàng lớn như vậy, nhưng nửa năm sau khả năng sẽ tăng mạnh, ước chừng một tháng 5 vạn cân cũng không phải là không thể.
Câu này làm Lưu huyện thừa run tay, sánh trà nóng lên tay, may mà da hắn dày mới không bỏng, một căn thị trâu khô không ít hơn 10 đồng, 5 vạn cân tức là 50 vạn đồng, một năm tức là, là bao nhiêu hắn chưa tính ra ngay được, nhưng nghĩ thôi đã váng đầu.
Lương Kỳ càng toát mồ hôi, vụ làm ăn lớn như thế, gần như có thể ngang bằng với kinh doanh tơ lụa của Lương gia rồi.
Bình luận truyện