Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 2 - Chương 27: Vân Tranh trên thảo nguyên (1)



Đội ngựa thồ đi qua Nguyên Sơn một cách bình yên, hoàn toàn không phải dựa vào may mắn, chuyến hàng này quá quan trọng, Lại Bát đã phái người đi trước cảnh giới, báo hiệu đường đi an toàn cho bọn họ. Tất nhiên Vân Tranh không đem an toàn của mình phó thác cho đám Lại Bát, Tiếu Lâm hay dù là ông trời, chỉ có một nơi y tin tưởng tuyệt đối, là Đậu Sa trại.

Lão tộc trưởng biết Vân Tranh thực hiện chuyến hành trì nguy hiểm, muốn những thợ săn giỏi nhất trong trại đi theo Vân Tranh, nhưng y từ chối vì không muốn người Thổ Phồn cảnh giác, nên chỉ xin ông phải huynh đệ Thương Báo dò đường cho họ, chuyện này tới cả Hàm Ngưu và Hầu Tử đều không biết.

Đoàn người ngựa rời khỏi núi, bước lên con đường xanh biếc.

Hoàn cảnh thay đổi quá nhanh, chớp mắt một cái bước ra khỏi núi hơi nóng tiêu tan sạch, thay vào đó là từng cơn gió lành lạnh khiến người ta rùng mình, rừng hai bên đường từ cây lá rộng thành cây lá kim chịu lạnh tốt, không còn thấy cây leo chằng chịt, một ngọn núi đã phân chia nam bắc thành hai thế giới khác biệt.

Sự kỳ diệu của thiên nhiên làm Vân Tranh cảm thán không thôi.

Lại Bát từ đầu cuộc hành trình lầm lì ít nói trở nên hoạt bát, lại còn ngắt lá mỏng làm kèn lá, âm thanh rất lạ, lúc thì như vịt kêu, lúc thì như sơn ca véo vón, thổi kèn lá chán, hắn lấy cái sừng trâu ra thổi ù ù.

Chẳng mấy chốc thảo nguyên cũng có tiếng tù và truyền lại, Lại Bát đắc ý nói: - Thiếu gia, người Hùng Ưng bộ tới đón chúng ta đấy, ha ha ha, lần này hàng hóa của chúng ta nhiều tới đủ tổ chức một cái thôn cát, à, ha ha ha, chính là chợ phiên, thế nào cũng gặp được rất nhiều thiếu nữ Thổ Phồn.

Câu này không chỉ làm đám đại hán, mà ngay cả Hầu Tử và Hàm Ngưu cũng sáng mắt, cũng phải thôi, mong gì tên thiếu niên lớn lên trong ổ trộm cướp thuần khiết được, giống như mong sói không ăn thịt vậy.

Vân Tranh dội nước lạnh ngay: - Hầu Tử, Hàm Ngưu tối nay các ngươi ngủ trong lều của mình, không cho phép tới nhà người Thổ Phồn. Mới mười ba mười bốn tuổi đầu, quan hệ nam nữ sớm chỉ hại cho cơ thể, chả báu bở gì, chưa nói còn chấy rận ký sinh trùng nữa, ở trại trước kia còn mất vệ sinh như thế, nói gì tới nơi này.

Còn chưa kịp tranh luận thêm về chủ đề này thì trên thảo nguyên đã có những chấm nhỏ màu đen tiếp cận cửa núi, đền gần mới phát hiện ra một người trong số họ lưng cắm cờ đen, trông có vẻ là người của chính quyền, không nói gì cả nhìn bọn họ một lượt, vẫy tay ra hiệu Lại Bát đi theo, những mục dân khác đều thành thật đi theo sau kỵ sĩ đó, dù ngựa trống bên cạnh họ mang theo hàng hóa cũng không hề có ý trao đổi.

Vân Tranh cuối cùng cũng có cơ hội lại được cưỡi ngựa, y thèm lâu rồi, chiến mã nơi này mới thực sự gọi là chiến mã, chứ không phải thứ ngựa lùn như con lừa, ngồi lên hai chân còn chạm đất giống Lưu huyện thùa, loại ngựa đó có đánh chết Vân Tranh cũng không cưỡi, mất hết thể diện, cưỡi lừa còn có phong cách hơn.

Đất Hán không có ngựa tốt, nguyên nhân vì người Hán thích ngựa thuần tính nên thiến từ sớm, ngay cả Xích Thổ lừng danh lịch sử cũng là con ngựa thiến, càng là ngựa tốt càng bị thiến nhanh, chỉ có loại ngựa như của Lưu huyện thừa không ai thèm thiến. Cho nên phẩm chất ngựa ngàn năm qua càng ngày càng thoái hóa, cuối cùng rặt một đám ngựa không khác gì lừa.

Là người con của vùng tây bắc, cưỡi ngựa chẳng lạ gì với Vân Tranh, nhẹ nhàng dẫm bàn đạp xoay người lên ngựa, nếu không phải giờ mới mười mấy tuổi thì oanh hùng phải biết. Hai tên ngốc Hầu Tử và Hàm Ngưu sai động tác, sai chân, lên ngựa rồi liền thành mặt hướng về phía mông ngựa, làm người Thổ Phồn cười thiếu chút nữa rụng răng, bọn họ chưa bao giờ thấy ai ngốc như vậy.

- Phổ lăng ha ha ha.

Người Thổ Phồn hô lớn, nhìn nhau lại ôm bụng cười ngặt nghẽo, có người ngã cả xuống ngựa.

Lại Bát không giải thích phổ lăng nghĩa là gì, ai bị người ta gọi là thằng đần cũng chẳng vui nổi, bảo hai huynh đệ đi tới giúp chúng ngồi đúng trở lại. Có người Thổ Phồn gia nhập tốc độ của bọn họ nhanh hơn người, người Thổ Phồn trời sinh là chủ nhân của gia súc, nhanh chóng dùng sáo miệng điều khiển cả đội ngựa của họ tiến lên.

Vân Tranh kìm lòng lắm mới không thúc ngựa phóng cho thỏa thích, thảo nguyên lạ lắm, khiến người tới đó ai ai cũng bừng bừng một sự phấn khích.

Tới Thiên Hồ mà Lại Bát kể, Vân Tranh mới phát hiện người Thổ Phồn giao dịch hàng hóa vô cùng chân thành, bên hồ nước sóng nước dập dờn, từng cái lều xám đã dựng lên san sát, nếu không phải ngày lễ, họ ít khi tụ tập với nhau thế này, còn chuyên môn dùng hàng rào gỗ ngăn cách ra một khoảng trống lớn, có cả võ sĩ Thổ Phồn canh gác, đãi ngộ như vậy với thương nhân mà nói là cực cao rồi.

- Lại Bát huynh đệ, ngươi tới đúng hẹn, ngươi là thương nhân giữ chữ tín. Một hán tử Thổ Phồn cao lớn giang rộng tay chào đón:

- Lại Bát này nói là giữ lời, Nạp Tây huynh đệ, ta rất nhớ ngươi. Lại Bát từ thì nhảy xuống ngựa, thân thiết ôm chầm lấy hán tử kia:

Khi Lại Bát đem Vân gia làm thiếu chủ nhân giới thiệu với huynh đệ Nạp Tây của hắn, lập tức Vân Tranh được hưởng thụ cái ôm đầy nồng nhiệt của người Thổ Phồn, khiến y suýt chết, không phải vì đại hán Thổ Phồn ôm quá chặt, mà cái mùi kinh khủng trên người bọn họ.

Nạp Tây ôm xong nói liến thắng vài câu, vỗ vai Vân Tranh, vỗ vai Lại Bát rồi vội vàng nhảy lên lưng ngựa đi báo tin với đầu nhân.

Vân Tranh lập tức lén lút bôi vào mũi mình một ít tô hợp hương, mùi thơm thanh mát của nó tỏa ra làm đầu óc vừa bị mùi trên người Nạp Tây làm mê muội trở nên tỉnh táo.

Người Thổ Phồn có một điểm thần kỳ là mục dân tầng chót vô cùng chất phác, thậm chí có thể nói là chưa được khai hóa, nhưng giai tầng tinh anh xã hội thì lại thông minh tới phát sợ, đời sau y đi du lịch từng được gặp hoạt phật chuyển thế, dù là hoạt phật trẻ nhất, chỉ mười mấy tuổi nhưng kiến thức uyên thâm khiến Vân Tranh thán phục không thôi.

Đầu nhân khi thấy Lại Bát thì tỏ ra hiền hòa thân thiện, nhưng gặp Vân Tranh thì phô trương mười phần, hai hàng võ sĩ hùng tráng xếp thành tường người dài dằng dặc, đao đeo bên hông như còn cố ý lộ ra một đoạn sáng loáng, tua đao bay lất phất cực kỳ khiếp sợ. Đao thì đáng sợ rồi, nhưng thứ làm Vân Tranh chết khiếp là mùi cừu, đông người, mùi cừu khắp nơi, muốn kiếm chỗ đầu gió để tránh cũng không có cửa.

Phải thêm nhiều tô hợp hương, Vân Tranh thừa nhận, đòn dằn mặt này của đầu nhân quá lợi hại, y bái phục rồi.

Khi đi vào lều lớn của đầu nhân, tình hình càng thêm tồi tệ, bảy tám nữ nhân mặc y phục hoa lệ đang ríu ra ríu rít nói gì đó, đàn hương lượn lờ từ lò bay ra, cùng với bơ đang sôi trên bếp lửa, cùng tấm thảm đánh dầu bóng đều lặng lẽ truyền đạt mức độ giàu có của chủ nhân.

Mã não phối hợp với bạc trắng thành trang sức tôn quý nhất của người Thổ Phồn, võ sĩ khảm chúng lên vũ khí, còn nữ nhân đeo khắp người.

Hầu Tử và Hàm Ngư mỗi người ôm một hộp sơn đỏ, bên trên phủ lụa trắng, không có gì đáng nói, bên trong chỉ là trà thôi, nhưng thứ này vận chuyển lên thảo nguyên không phải dễ.

- Đầu nhân tôn quý, chúc ngài vĩnh viễn được thần linh phù hộ, đây là món quà ta tặng ngài, biểu trưng cho tình hữu nghị thuần khiết.

Đầu nhân sờ tấm lụa trắng, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào người ngồi ở trong góc, nói vài câu rất nhanh.

- Chủ nhân, vị Hán khách này biểu lộ kính trong vô biên với ngài, tấm lụa trắng hàm ý là dải băng của tiên nữ, chúc ngài luôn được thần linh phù hộ. Người ngồi trong góc vội đáp:

Mặc dù hắn nói tiếng Thổ Phồn nhưng Vân Tranh vẫn ngay lập tức phát hiện ra hắn là người Hán, chắp tay hỏi: - Không biết trước kia tiên sinh học ở đâu, ở nơi xa xôi thế này gặp được một vị hồng nho, vãn sinh vui mừng không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện