Trí Tuệ Đại Tống
Quyển 2 - Chương 51: Một ngày làm đại gia
Lần đầu tới thành phố tương đối lớn của Đại Tống, tất nhiên phải đi ngắm cảnh, Miên Châu hay Miên Dương là tòa thành lịch sử lâu đời, chốn địa linh nhân kiệt, tên cổ là Phù Thành, là nơi binh gia ắt chiếm lấy, nơi này chẳng những có thể trưng binh, còn có thể nuôi binh, một khi chiếm được Phù Thành là có thể nhòm ngó Hán Trung, gây dựng nghiệp đế vương.
Từ Miên Châu tới Thành Đô chỉ còn chưa tới 300 dặm, đây có lẽ là nơi cuối cùng mình được thả lỏng, tới Thành Đô rồi là phải tuân theo quy củ làm bộ sĩ tử văn nhã, đeo mặt nạ đóng rùa đen.
Muốn lên ngắm Miên Sơn lắm, nhưng mà thôi đi, cổ thư thường có câu, ai đó từ nhỏ thích nhìn địa hình nơi sinh ra, lớn lên trở thành danh tướng, cuối cùng là bị chặt đầu, điềm gở, miễn chơi, đi chợ xem có thứ đặc sản nào hay ho không đã.
Chợ Miên Châu náo nhiệt, đông đúc, người qua kẻ lại nườm nượp, ừ thì thành lớn mà, có điều ăn mặc thì chán chết, nam nam nữ nữ trăm người thì chín mươi người mặc giống nhau rồi, không được như ở Đậu Sa huyện, đủ các loại quần áo muôn màu vạn trạng, nhớ nhất là nụ cười các thiếu nữ Bạch Miêu bán vải, răng trắng, da trắng...
Quán hàng không thú vị mấy, ừ thì miến Miên Châu nổi tiếng, nhưng đi đâu cũng thấy miến với miến, phát chán, cũng có lẽ là vì thiếu mất chủ hàng xinh đẹp, nên chẳng hứng thú ăn.
Vân Tranh thích nhất là những người bán hàng rong đội thúng trên đầu, vì trên đó có ngân hạnh rang, có hạt dẻ rang, không phải cái gì lạ miệng, song ăn vẫn ngon. Tìm được thứ hay, táo khô, ừm ngon, mua luôn một bao, thuê tới ba người đi theo xách đồ hộ mà, tiền thì lại chả thiếu.
Hàm Ngưu mua cái đùi dê nướng, vừa đi vừa ăn nhồm nhoàm, Tịch Nhục khẩn trương lắm, nàng chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy, nắm chặt tay áo Đại thiếu gia không dám buông, chỉ sợ chẳng may lạc mất thì không biết làm sao mà tìm.
Vân Nhị rất khí phách cưỡi lên cổ Vân Đại, thi thoảng thò tay ra lấy quả khô, mứt của người ta. Người bán hàng cũng rất biết ý, cố dừng lại đợi Vân Nhị lấy, sau đó khen một tràng toàn những lời cát tường, ai nghe cũng mát lòng mát dạ, Vân Nhị cao hứng ném tiền ra như nước, càng khiến nhiều người bán rong tụ tập quanh hai huynh đệ bọn họ, thế là người đi theo khiêng đồ từ ba biến thành năm, vì chủ thuê như Vân Đại rất hiếm, bản thân ăn còn không quên cho bọn họ, uống trà có phần bọn họ, ăn hạt dẻ cũng cho bọn họ một nắm.
Đi hết cái chợ dài tới hai dặm, thấy phía trước có tửu quán tên Tùng Hạc Lâu, Vân Tranh vừa dừng lại nhìn một cái, lập tức phía sau có người vác đồ hiểu ý hô lớn: - Chưởng quầy đầu, khách quý tới rồi.
Một chưởng quầy béo tốt lập tức chạy uỳnh uỵch ra đón, nụ cười làm cái mặt nhúm lại, người vừa ngồi xuống là khăn nóng được đưa lên, người vác đồ thi nhau giới thiệu món ăn đặc sản của Miên Châu. Vân Tranh mỗi món gọi một ít, còn bảo mấy người vác đồ tự chọn món ăn, khiến họ cám ơn mãi, chưởng quầy cũng cười toét cả miệng.
Lúc sau đồ ăn mang lên, một hỏa kế mà bưng tới tám cái bát, chất từ tay tới vai, làm Vân Đại lo lắng không thôi, không nhờ hỏa kế đặt bát xuống rồi còn như làm ảo thuật lấy từ khăn vắt vai ra một đĩa dưa muối, Vân Đại cũng không đoán nổi hắn lấy từ đâu ra.
Vân Nhị đứng hẳn lên ghế vỗ tay, ném năm đồng tiền ra, hỏa kế khom người cảm tạ, năm đồng tiền từ tay áo chạy lên cổ áo, mọi người lại vỗ tay rào rào.
Không phải nói, mỳ thịt không tệ, đất Thục ít bột mỳ, không ngờ tới chỗ này được ăn món Quan Trung chính tông, giơ ngón cái khen ngợi mấy người vác đồ tinh ý.
Nãy giờ đi chơi ăn vặt quá nhiều, Vân Tranh miễn cưỡng ăn được một bát, Vân Nhị ăn để thừa quá nửa, thấy có đứa bé ăn mày ở cửa, mang số còn lại ra cho nó.
Cứ tưởng chưởng quầy đuổi ăn mày đi, vậy mà ông ta còn sai hỏa kế múc thêm một thìa nước dùng, làm Vân Tranh rất có thiện cảm với Tùng Hạc Lâu, riêng phần nhân nghĩa này, thưởng thêm 50 đồng còn ít.
Vân Tranh về khách sạn, thường cho người vác đồ mỗi người 50 đồng, định nghỉ ngơi một lúc rồi đọc sách, y phải tham gia hội thơ vào mùa xuân.
Lão Liêu đang chỉnh đốn hạ nhân, nam không nhiều, đại bộ phận là nữ, nấu ăn, giặt giũ, quét dọn, đều được phân công rõ ràng. Tịch Nhục là quản sự nội trạch, phân công này làm Tịch Nhục rất đắc ý, nhưng Lão Liêu sai nha hoàn hầu hạ Vân Nhị thì nàng không hài lòng, nha hoàn hầu hạ Vân Đại càng khó chịu, nói tự mình chiếu cố được, Lão Liêu cười, để nàng an bài.
Phủ nha Miên Châu phái người đưa tới 300 quan, còn cực lực mời phụng thừa lang thuận tiện giết sạch luôn hổ trên Miên Sơn, gần đây nơi đó cứ có tiều phu bị hổ bắt mất.
Quan phủ là thế, cứ thấy ai hữu dụng là tận dụng triệt để, Võ Tòng đấm chết hổ cũng bị tận dụng như thế, nhưng Vân Tranh không có thời gian giúp họ diệt hổ, vì Thương Báo nói, một con hổ không đáng sợ, nhưng hai con trở lên thì có thể chết người, thế là Vân Tranh từ chối luôn, sáng ngày hôm sau dẫn đội xe rời Miên Châu, làm mấy người khuân đồ kia còn hoài niệm rất lâu.
Miên Châu là khu bình nguyên hiếm có ở cái đất Thục bốn phía núi non chập trùng, chỉ cần đi qua một ngọn núi nữa là tới Thành Đô, đó là nơi hội tụ tinh hoa của đất Thục, Lưu Bị dựa vào nó để chia ba thiên hạ.
Đường xá tốt hơn nhiều, dòng người qua lại cũng đông hơn, cũng không gặp đạo tặc, điều này làm đám Thương Nhĩ, Thương Hổ rầu rĩ. Núi không cao, toàn là gò đồi mấp mô, những mảnh ruộng bạt ngàn đã có người canh tác, trâu đi bì bõm trong ruộng, trời phản chiếu vào ruộng nước, không rõ là cày ruộng hay cày trời.
Chim én bay vun vút qua đầu, Vân Tranh mới nhận ra mình vẫn chậm chân, hạnh hoa của Thành Đô đã nở, lớn tiếng cảm thán không có duyên thấy tài từ phong lưu thanh sam mong manh, không thấy mỹ nhân đất Thục gấm lụa sặc sỡ.
Mồm thì kêu tiếc, thật ra thì cười thầm trong lòng, tới đây làm rùa đen giả sĩ tử, tiếc quái gì cái đó? Quay đầu nhìn Vân Nhị, nó nhoài nửa người ra khỏi cửa sổ xe, làm Tịch Nhục vất vả giữ nửa còn lại, chỉ sợ nó phấn kích quá rơi xuống đất.
Một thớt khoái mã từ xa phóng tới, Hàm Ngưu vừa nhìn một cái cũng nhảy lên ngay chiến mã của mình, hò hét ầm ĩ, ngựa giao nhau, bỏ dây cương ra giang rộng tay muốn ôm Hầu Tử.
Hầu Tử nhanh nhẹn nhảy tử trên ngựa xuống, nắm tay Hàm Ngưu nhảy tưng tưng.
- Hoa Nương nói mọi người sẽ tới khi hạnh hoa nở, cho nên tiểu nhân ngày ngày ở đây nhìn hạnh hoa, đóa hoa đầu tiên nở rồi mọi người chưa tới, đóa hoa thứ hai cũng không thấy đâu, hạnh hoa nở đầy cành vẫn biệt tăm. Thiếu gia, tiểu nhân còn tưởng mọi người không cần mình nữa, định mấy ngày nữa không thấy mọi người tới, sẽ cưỡi ngựa về trại...
Hầu Tử nói rất xúc động, làm Tịch Nhục cũng phải rơi nước mắt, Hàm Ngưu cười ngốc nghếch, chỉ có Vân Nhị ngáp dài, Vân Đại nhíu mày: - Ngươi đi theo Hoa Nương có mấy ngày mà học được kiểu ăn nói sướt mướt đó rồi à, sau này không cho theo nữ nhân quỷ quái đó nữa, lau nước mắt đi, thấy ghê, Hàm Ngưu có khóc đâu.
Hầu Tử xấu hổ lau nước mắt, vui sướng đi chào đám Thương Nhĩ, thấy sau lưng có đám đông chẳng nhận ra, nhìn Hàm Ngưu dò hỏi:
- Người què là Lão Liêu, sau này là quản gia nhà ta, phía sau đều là người cứu ở ổ cường đạo, theo thiếu gia kiếm miếng ăn.
Hầu Tử toét miệng cười với Lão Liêu, sau đó lên ngựa đi trước dẫn đường, qua một khu ruộng là tới được cổng tây Thành Đô, nhà mình ở đó, còn gần bên con suối nhỏ, bây giờ là mùa cánh hoa rụng trôi trên suối đẹp nhất.
Thế là tốt, bố trí nhà ở thành ngoài, nếu ở thành trong thì nhiều lúc bị giới nghiêm, ở thành ngoài thì thoải mái hơn, chỉ là trải qua nhiều đời chiến loại, thành bao ngoài đã tàn tạ lắm rồi, chẳng còn công năng phòng vệ nữa.
Xe ngựa đi dưới những cánh hoa phớt hồng rơi lác đác, Vân Đại, Vân Nhị, Tịch Nhục, Hàm Ngưu đều ngất ngây, chỉ mong sớm được thấy nhà của mình.
HẾT!
Từ Miên Châu tới Thành Đô chỉ còn chưa tới 300 dặm, đây có lẽ là nơi cuối cùng mình được thả lỏng, tới Thành Đô rồi là phải tuân theo quy củ làm bộ sĩ tử văn nhã, đeo mặt nạ đóng rùa đen.
Muốn lên ngắm Miên Sơn lắm, nhưng mà thôi đi, cổ thư thường có câu, ai đó từ nhỏ thích nhìn địa hình nơi sinh ra, lớn lên trở thành danh tướng, cuối cùng là bị chặt đầu, điềm gở, miễn chơi, đi chợ xem có thứ đặc sản nào hay ho không đã.
Chợ Miên Châu náo nhiệt, đông đúc, người qua kẻ lại nườm nượp, ừ thì thành lớn mà, có điều ăn mặc thì chán chết, nam nam nữ nữ trăm người thì chín mươi người mặc giống nhau rồi, không được như ở Đậu Sa huyện, đủ các loại quần áo muôn màu vạn trạng, nhớ nhất là nụ cười các thiếu nữ Bạch Miêu bán vải, răng trắng, da trắng...
Quán hàng không thú vị mấy, ừ thì miến Miên Châu nổi tiếng, nhưng đi đâu cũng thấy miến với miến, phát chán, cũng có lẽ là vì thiếu mất chủ hàng xinh đẹp, nên chẳng hứng thú ăn.
Vân Tranh thích nhất là những người bán hàng rong đội thúng trên đầu, vì trên đó có ngân hạnh rang, có hạt dẻ rang, không phải cái gì lạ miệng, song ăn vẫn ngon. Tìm được thứ hay, táo khô, ừm ngon, mua luôn một bao, thuê tới ba người đi theo xách đồ hộ mà, tiền thì lại chả thiếu.
Hàm Ngưu mua cái đùi dê nướng, vừa đi vừa ăn nhồm nhoàm, Tịch Nhục khẩn trương lắm, nàng chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy, nắm chặt tay áo Đại thiếu gia không dám buông, chỉ sợ chẳng may lạc mất thì không biết làm sao mà tìm.
Vân Nhị rất khí phách cưỡi lên cổ Vân Đại, thi thoảng thò tay ra lấy quả khô, mứt của người ta. Người bán hàng cũng rất biết ý, cố dừng lại đợi Vân Nhị lấy, sau đó khen một tràng toàn những lời cát tường, ai nghe cũng mát lòng mát dạ, Vân Nhị cao hứng ném tiền ra như nước, càng khiến nhiều người bán rong tụ tập quanh hai huynh đệ bọn họ, thế là người đi theo khiêng đồ từ ba biến thành năm, vì chủ thuê như Vân Đại rất hiếm, bản thân ăn còn không quên cho bọn họ, uống trà có phần bọn họ, ăn hạt dẻ cũng cho bọn họ một nắm.
Đi hết cái chợ dài tới hai dặm, thấy phía trước có tửu quán tên Tùng Hạc Lâu, Vân Tranh vừa dừng lại nhìn một cái, lập tức phía sau có người vác đồ hiểu ý hô lớn: - Chưởng quầy đầu, khách quý tới rồi.
Một chưởng quầy béo tốt lập tức chạy uỳnh uỵch ra đón, nụ cười làm cái mặt nhúm lại, người vừa ngồi xuống là khăn nóng được đưa lên, người vác đồ thi nhau giới thiệu món ăn đặc sản của Miên Châu. Vân Tranh mỗi món gọi một ít, còn bảo mấy người vác đồ tự chọn món ăn, khiến họ cám ơn mãi, chưởng quầy cũng cười toét cả miệng.
Lúc sau đồ ăn mang lên, một hỏa kế mà bưng tới tám cái bát, chất từ tay tới vai, làm Vân Đại lo lắng không thôi, không nhờ hỏa kế đặt bát xuống rồi còn như làm ảo thuật lấy từ khăn vắt vai ra một đĩa dưa muối, Vân Đại cũng không đoán nổi hắn lấy từ đâu ra.
Vân Nhị đứng hẳn lên ghế vỗ tay, ném năm đồng tiền ra, hỏa kế khom người cảm tạ, năm đồng tiền từ tay áo chạy lên cổ áo, mọi người lại vỗ tay rào rào.
Không phải nói, mỳ thịt không tệ, đất Thục ít bột mỳ, không ngờ tới chỗ này được ăn món Quan Trung chính tông, giơ ngón cái khen ngợi mấy người vác đồ tinh ý.
Nãy giờ đi chơi ăn vặt quá nhiều, Vân Tranh miễn cưỡng ăn được một bát, Vân Nhị ăn để thừa quá nửa, thấy có đứa bé ăn mày ở cửa, mang số còn lại ra cho nó.
Cứ tưởng chưởng quầy đuổi ăn mày đi, vậy mà ông ta còn sai hỏa kế múc thêm một thìa nước dùng, làm Vân Tranh rất có thiện cảm với Tùng Hạc Lâu, riêng phần nhân nghĩa này, thưởng thêm 50 đồng còn ít.
Vân Tranh về khách sạn, thường cho người vác đồ mỗi người 50 đồng, định nghỉ ngơi một lúc rồi đọc sách, y phải tham gia hội thơ vào mùa xuân.
Lão Liêu đang chỉnh đốn hạ nhân, nam không nhiều, đại bộ phận là nữ, nấu ăn, giặt giũ, quét dọn, đều được phân công rõ ràng. Tịch Nhục là quản sự nội trạch, phân công này làm Tịch Nhục rất đắc ý, nhưng Lão Liêu sai nha hoàn hầu hạ Vân Nhị thì nàng không hài lòng, nha hoàn hầu hạ Vân Đại càng khó chịu, nói tự mình chiếu cố được, Lão Liêu cười, để nàng an bài.
Phủ nha Miên Châu phái người đưa tới 300 quan, còn cực lực mời phụng thừa lang thuận tiện giết sạch luôn hổ trên Miên Sơn, gần đây nơi đó cứ có tiều phu bị hổ bắt mất.
Quan phủ là thế, cứ thấy ai hữu dụng là tận dụng triệt để, Võ Tòng đấm chết hổ cũng bị tận dụng như thế, nhưng Vân Tranh không có thời gian giúp họ diệt hổ, vì Thương Báo nói, một con hổ không đáng sợ, nhưng hai con trở lên thì có thể chết người, thế là Vân Tranh từ chối luôn, sáng ngày hôm sau dẫn đội xe rời Miên Châu, làm mấy người khuân đồ kia còn hoài niệm rất lâu.
Miên Châu là khu bình nguyên hiếm có ở cái đất Thục bốn phía núi non chập trùng, chỉ cần đi qua một ngọn núi nữa là tới Thành Đô, đó là nơi hội tụ tinh hoa của đất Thục, Lưu Bị dựa vào nó để chia ba thiên hạ.
Đường xá tốt hơn nhiều, dòng người qua lại cũng đông hơn, cũng không gặp đạo tặc, điều này làm đám Thương Nhĩ, Thương Hổ rầu rĩ. Núi không cao, toàn là gò đồi mấp mô, những mảnh ruộng bạt ngàn đã có người canh tác, trâu đi bì bõm trong ruộng, trời phản chiếu vào ruộng nước, không rõ là cày ruộng hay cày trời.
Chim én bay vun vút qua đầu, Vân Tranh mới nhận ra mình vẫn chậm chân, hạnh hoa của Thành Đô đã nở, lớn tiếng cảm thán không có duyên thấy tài từ phong lưu thanh sam mong manh, không thấy mỹ nhân đất Thục gấm lụa sặc sỡ.
Mồm thì kêu tiếc, thật ra thì cười thầm trong lòng, tới đây làm rùa đen giả sĩ tử, tiếc quái gì cái đó? Quay đầu nhìn Vân Nhị, nó nhoài nửa người ra khỏi cửa sổ xe, làm Tịch Nhục vất vả giữ nửa còn lại, chỉ sợ nó phấn kích quá rơi xuống đất.
Một thớt khoái mã từ xa phóng tới, Hàm Ngưu vừa nhìn một cái cũng nhảy lên ngay chiến mã của mình, hò hét ầm ĩ, ngựa giao nhau, bỏ dây cương ra giang rộng tay muốn ôm Hầu Tử.
Hầu Tử nhanh nhẹn nhảy tử trên ngựa xuống, nắm tay Hàm Ngưu nhảy tưng tưng.
- Hoa Nương nói mọi người sẽ tới khi hạnh hoa nở, cho nên tiểu nhân ngày ngày ở đây nhìn hạnh hoa, đóa hoa đầu tiên nở rồi mọi người chưa tới, đóa hoa thứ hai cũng không thấy đâu, hạnh hoa nở đầy cành vẫn biệt tăm. Thiếu gia, tiểu nhân còn tưởng mọi người không cần mình nữa, định mấy ngày nữa không thấy mọi người tới, sẽ cưỡi ngựa về trại...
Hầu Tử nói rất xúc động, làm Tịch Nhục cũng phải rơi nước mắt, Hàm Ngưu cười ngốc nghếch, chỉ có Vân Nhị ngáp dài, Vân Đại nhíu mày: - Ngươi đi theo Hoa Nương có mấy ngày mà học được kiểu ăn nói sướt mướt đó rồi à, sau này không cho theo nữ nhân quỷ quái đó nữa, lau nước mắt đi, thấy ghê, Hàm Ngưu có khóc đâu.
Hầu Tử xấu hổ lau nước mắt, vui sướng đi chào đám Thương Nhĩ, thấy sau lưng có đám đông chẳng nhận ra, nhìn Hàm Ngưu dò hỏi:
- Người què là Lão Liêu, sau này là quản gia nhà ta, phía sau đều là người cứu ở ổ cường đạo, theo thiếu gia kiếm miếng ăn.
Hầu Tử toét miệng cười với Lão Liêu, sau đó lên ngựa đi trước dẫn đường, qua một khu ruộng là tới được cổng tây Thành Đô, nhà mình ở đó, còn gần bên con suối nhỏ, bây giờ là mùa cánh hoa rụng trôi trên suối đẹp nhất.
Thế là tốt, bố trí nhà ở thành ngoài, nếu ở thành trong thì nhiều lúc bị giới nghiêm, ở thành ngoài thì thoải mái hơn, chỉ là trải qua nhiều đời chiến loại, thành bao ngoài đã tàn tạ lắm rồi, chẳng còn công năng phòng vệ nữa.
Xe ngựa đi dưới những cánh hoa phớt hồng rơi lác đác, Vân Đại, Vân Nhị, Tịch Nhục, Hàm Ngưu đều ngất ngây, chỉ mong sớm được thấy nhà của mình.
HẾT!
Bình luận truyện