Triền Miên Sau Ly Hôn
Chương 179: ANH ĐANG CẮN CÔ
CHƯƠNG 179: ANH ĐANG CẮN CÔ
Triệu Mịch Thanh đưa tờ giấy ở trong tay qua cho anh: “Tôi đã tìm chỗ ở bên kia xong rồi, máy bay hạ cánh sẽ có người đến đón các người đến đó, đây là số điện thoại.”
Hướng Hoành Thừa bật cười, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người đứa bé ở trong ngực của anh: “Ý tốt của Triệu tổng tôi xin nhận, chuyện khách sạn tôi vẫn có thể tìm được, chi phí chữa bệnh anh cũng đã miễn phí giúp cho tôi, tôi đã thiếu anh ân tình không nhỏ, sau khi về nước tôi nhất định sẽ đến nhà cảm ơn anh.”
Người đàn ông liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ, động tác ở trên tay vẫn không thay đổi, kéo môi nở nụ cười: “Anh hiểu là tôi không phải vì muốn giúp anh, cho dù anh có nhận hay không thì tôi cũng sẽ làm như vậy.”
Ánh mắt của Hướng Hoành Thừa lóe lên, nụ cười trên khóe môi bỗng nhiên sâu sắc hơn, lắc đầu, vẫn tiếp lời nói: “Triệu tổng thật sự hao tâm tổn sức rồi, không phải tôi đứng trên lập trường này thì chắc chắn là hi vọng anh có thể thành công.”
Triệu Mịch Thanh cười nhạt không nói.
Lương Hạnh sửa soạn xong đi ra thì Hướng Hoành Thừa đã đi rồi, cô không vui nhíu mày: “Lúc anh ấy đi mà sao anh không chịu gọi tôi một tiếng?”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, quay người đi ra bên ngoài: “Không phải là lúc nãy vừa mới dính nhau đó à, cũng không phải là không trở lại.”
“...”
Đi vào phòng nói một tiếng với ba Lương và mẹ Lương, cô cũng đi ra cửa theo.
Đi xuống dưới lầu, cô nhìn chăm chú vào chiếc xe xa xỉ không hề khiêm tốn ở trước mặt, lông mày nhíu lại, đột nhiên lại hỏi người đàn ông một câu: “Khi nào anh mới về Tấn Thành vậy?”
Bộ anh rảnh lắm hả, ở đây mấy ngày rồi mà cũng không có dấu hiệu muốn trở về.
“Ngày mai.” Người đàn ông mở ghế lái phụ ra, mặt không đổi sắc nhìn cô.
“...” Lương Hạnh nghẹn họng không đáp lời.
Được thôi, chỉ lần này thôi
1997756_1_25,60 1997756_2_25,60
Đọc trên website Truyenhayonline.com để ủng hộ nhóm dịch các bạn nhé Đọc FULL bộ truyện Triền Miên Sau Ly Hôn.
Ánh mắt của Hướng Hoành Thừa di chuyển từ trên người của Lương Hạnh, nhìn về phía người đàn ông, cười nói: “Triệu tổng còn có chuyện gì muốn nói với tôi?”Triệu Mịch Thanh đưa tờ giấy ở trong tay qua cho anh: “Tôi đã tìm chỗ ở bên kia xong rồi, máy bay hạ cánh sẽ có người đến đón các người đến đó, đây là số điện thoại.”
Hướng Hoành Thừa bật cười, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người đứa bé ở trong ngực của anh: “Ý tốt của Triệu tổng tôi xin nhận, chuyện khách sạn tôi vẫn có thể tìm được, chi phí chữa bệnh anh cũng đã miễn phí giúp cho tôi, tôi đã thiếu anh ân tình không nhỏ, sau khi về nước tôi nhất định sẽ đến nhà cảm ơn anh.”
Người đàn ông liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ, động tác ở trên tay vẫn không thay đổi, kéo môi nở nụ cười: “Anh hiểu là tôi không phải vì muốn giúp anh, cho dù anh có nhận hay không thì tôi cũng sẽ làm như vậy.”
Ăn trộm từ Truyenhayonline.com vui lòng ghi nguồn
Ánh mắt của Hướng Hoành Thừa lóe lên, nụ cười trên khóe môi bỗng nhiên sâu sắc hơn, lắc đầu, vẫn tiếp lời nói: “Triệu tổng thật sự hao tâm tổn sức rồi, không phải tôi đứng trên lập trường này thì chắc chắn là hi vọng anh có thể thành công.”
Triệu Mịch Thanh cười nhạt không nói.
Bạn đang đọc truyện trên website Truyen hay online.com
Lương Hạnh sửa soạn xong đi ra thì Hướng Hoành Thừa đã đi rồi, cô không vui nhíu mày: “Lúc anh ấy đi mà sao anh không chịu gọi tôi một tiếng?”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, quay người đi ra bên ngoài: “Không phải là lúc nãy vừa mới dính nhau đó à, cũng không phải là không trở lại.”
“...”
Đọc trên website Truyenhayonline.com để ủng hộ nhóm dịch các bạn nhé
Lương Hạnh nhìn chằm chằm vào anh, dính nhau cái gì chứ, có biết dùng từ hay không vậy hả?Đi vào phòng nói một tiếng với ba Lương và mẹ Lương, cô cũng đi ra cửa theo.
Đi xuống dưới lầu, cô nhìn chăm chú vào chiếc xe xa xỉ không hề khiêm tốn ở trước mặt, lông mày nhíu lại, đột nhiên lại hỏi người đàn ông một câu: “Khi nào anh mới về Tấn Thành vậy?”
Bộ anh rảnh lắm hả, ở đây mấy ngày rồi mà cũng không có dấu hiệu muốn trở về.
“Ngày mai.” Người đàn ông mở ghế lái phụ ra, mặt không đổi sắc nhìn cô.
“...” Lương Hạnh nghẹn họng không đáp lời.
Được thôi, chỉ lần này thôi
1997756_1_25,60 1997756_2_25,60
Bình luận truyện