Chương 457
CHƯƠNG 457
Bên trong một căn phòng mờ, người phụ nữ ôm đầu gối rúc ở đầu giường, không biết bởi vì sợ hãi hay đau lòng, bả vai run rẫy không dừng được.
Rùng mình lan tràn tới tứ chỉ, trong phòng lạnh như hầm băng.
Triệu Mịch Thanh đẩy cửa đi vào, mượn ánh đèn từ phòng khách chiếu vào, tầm mắt tụ lại trên bóng người gầy gò trên giường. Cổ họng anh vô cùng khô khốc, giơ tay lên mò tới trên công tắc điện trên vách tường, lại bị Lương Hạnh phát hiện, giọng khàn khàn ngăn cản: “Đừng mở đèn.”
Tay anh dùng sức buông lỏng một chút, rất nhanh rơi xuống bên người, sau đó đóng cửa phía sau lại, mò trong bóng tối đi vào, bật điều hòa trong phòng.
“Phần phật” một tiếng, rất nhanh có gió nóng thổi ra.
Màn hình của điều hòa lạnh lẽo chiếu sáng kính trên bàn trang điểm bên cạnh, Triệu Mịch Thanh đi đến, đứng bên người Lương Hạnh, kêu một câu: “Hạnh…”
Lương Hạnh cắn cánh tay, trong miệng thắm mùi máu tươi nồng nặc.
Nước mắt của cô ào ào rơi xuống, thắm đầy mặt, Triệu Mịch Thanh ở đối diện đưa tay, cô giống như theo bản năng co ro, trốn tới một bên.
“Đừng chạm vào em, Mịch Thanh. Anh đừng chạm vào em.” Giọng cô nghẹn ngào, mặc dù đã hết sức ẩn nhẫn nức nở.
Tay Triệu Mịch Thanh đưa treo ở giữa không trung, ánh mắt ẩn nhẫn nồng nặc tâm tư phức tạp, lại gọi: “Hạnh… Thật xin lỗi.”
“Sai rồi.” Lương Hạnh lắc lắc đầu, như khó tin, “Không phải anh, là em. Tất cả đều là sai, em tự cho là rất thông minh, nhưng em đã làm những gì…”
Nói tới đây, đầu lại “ong ong” đau, cô nắm tóc, rất nhanh lại lâm vào tình trạng vô cùng cực đoan.
Mượn ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt, Triệu Mịch Thanh loáng thoáng thấy rõ vết thương trên cánh tay cô, nhất thời đau đến đáy lòng run run, anh không đề ý cô co lại trốn tránh, hai cánh tay dùng một chút lực, vững vàng ôm người vòng vào trong ngực, “Không phải em sai, là anh sai. Thật xin lỗi Hạnh, là anh không có bảo vệ tốt mọi người…”
Bị mạnh mẽ kéo vào trong lồng ngực kiên cố, Lương Hạnh vẫn co lại trốn tránh, cuối cùng bởi vì không tránh thoát, há mồm cắn mạnh ở bả vai anh.
Bởi vì dùng sức, toàn thân đều run rẩy.
Người đàn ông cắn răng, trong ánh mắt đầy đau lòng, anh không chút né tránh, hai tay ôm chặt cũng không chút giảm bớt lực đạo.
Cứ giằng co hồi lâu, thân thể run rẫy của người phụ nữ trong ngực mới chậm rãi hòa hoãn mấy phần, cuối cùng vùi mặt vào ngực anh, nhỏ giọng nức nở: “Trước khi chết ông vẫn còn gọi tên mẹ em… Ông hỏi em, tại sao mẹ em không đến thăm ông, có phải giận ông không? Em không dám nói cho ông biết, em nói cho ông thế nào, mẹ vừa làm phẫu thuật xong, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại…”
Cô vừa nói, cảm xúc vất vả lắm mới kiềm chế được lại đột nhiên dâng lên.
Thân thể rúc vào trong ngực Triệu Mịch Thanh, tự trách đắm ngực, “Nếu bà tỉnh lại, biết ngay cả lần cuối gặp mặt cũng không gặp được, bà ấy sẽ hỏng mát, bà ấy sẽ sống không bằng chết… Em đối mặt với bà ấy thế nào, làm sao để đối mặt? Bởi vì tự tay em giao Khê ra, bà ấy mới đi Tần thành, cũng là bởi vì em!”
Trong bóng tối, hai tay người đàn ông ôm thật chặt thân thể Lương Hạnh, đáy mắt không thể ức chế sương mù nồng nặc trong mắt, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, ngực phập phồng cực nhanh.
Mở miệng lần nữa, trong giọng nói cũng lộ ra nồng nặc giọng mũi, đồng thời run rấy, giọng nói trầm thấp, “Không phải là bởi vì em, Hạnh, em làm tất cả, cũng là bởi vì anh.”
Lương Hạnh yên lặng chốc lát, đột nhiên tỉnh hồn lại, dùng sức đẩy người đàn ông trong ngực ra, “Đúng, là vì anh!”
Hai ngày nay, tinh thần cô lặp đi lặp lại, mỗi thời mỗi khắc đều ở cận kề ranh giới sụp đổ, “Cũng là bởi vì anh, và người mẹ lãnh huyết vô tình của anh! Em dùng thật lòng đối đãi bà ta, em dùng con lấy lòng bà ta, mẹ em cầu xin bà ta như vậy, nhưng bà ta làm gì? Bà ta là ma quỷ…”
Lương Hạnh ngẩng đầu, trong bóng tối nhìn thẳng ánh mắt của người đàn ông, đưa tay chỉ hướng cửa, mắng to: “Anh cút đi!”
Triệu Mịch Thanh lui về sau hai bước, do dự muốn tiến lên, Châu La La luôn chú ý động tĩnh trong phòng gõ cửa phòng một cái, lại đẩy ra.
Cô đứng ở cạnh cửa, lạnh lùng nói với người đàn ông, “Bây giờ tâm trạng Hạnh không ổn định, anh vẫn nên đi ra đi.”
Nhắc chân đi ngoài cửa, lúc lướt qua vai Châu La La, Triệu Mịch Thanh chú ý tới tay cô đang bưng viên thuốc và nước ấm, bắt giác nhíu mày. Châu La La nhìn ra tâm tư của anh, giọng chát chát, “Sau khi chú Lương qua đời, cô ấy luôn bận tổ chức tang lễ, đến bây giờ cũng chưa nhắm mắt nghỉ ngơi, thuốc là tôi tìm bác sĩ kê đơn, dù thế nào cũng để cho cô ấy ngủ một giấc.”
Tròng mắt người đàn ông sụp xuống, cỗ họng nói ra một chữ “Được”, nhắc chân đi ra ngoài, đưa mắt nhìn bóng lưng kia đi vào phòng, dè dặt gọi: “Hạnh…”
Anh lẳng lặng đóng cửa phòng, quay đầu nhìn thẳng ánh mắt đầy phẫn nộ của Trương Quyền trên sa lon.
Bình luận truyện