Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 519



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 519

Mẹ Triệu vẫn chưa quen lắm với cách gọi bác gái này, bà nói ngắn gọn mọi chuyện trong điện thoại rồi cúp máy.

Lúc Lương Hạnh quay trở lại đã thấy trên đĩa có một quả trứng được bóc sẵn. Triệu Mịch Thanh ăn sáng xong đứng dậy chuẩn bị túi và một số đồ thường đem theo rồi tiện thể ngồi xuống chờ cô.

Sau đó hai người cùng tới công ty, đến buổi trưa sau khi xong việc, cô mới tìm một lí do, bắt xe đi tới Tấn Thành.

Bên trong phòng chủ tịch ở tòa nhà tập đoàn Long Đằng, Tấn Thành, mẹ Triệu đang đỡ trán nghỉ ngơi, sau đó thông báo tin nhắn trên điện thoại vang lên, bà trượt qua xem rồi chuẩn bị đi xuống.

Bà đi thang máy xuống tầng trệt nhưng không ngờ lúc vừa bước chân ra ngoài đã gặp phải người mà bà không muốn nhìn thấy nhất.

“20 phút nữa sẽ có cuộc họp cổ đông, bây giờ chị đi đâu vậy?”

Người đàn ông trung niên đang nói chuyện chính là em trai ruột của mẹ Triệu. Lúc đầu khi công ty Long Đằng mới thành lập từng có một giai đoạn khó khăn, lúc đó người em trai này đã từng lấy tiền của mình ra giúp đỡ. Về sau, giai đoạn khó khăn qua đi, Long Đằng phát triển lên, ba Triệu đã lấy một phần số tiền kia chuyển thành cổ phần chia cho ông ta.

Trong thời gian ba Triệu và Triệu Mịch Thanh quản lý tập đoàn Long Đằng, vốn dĩ mọi thứ đều rất ổn nhưng đến khi Triệu Mịch Thanh từ chức khỏi vị trí chủ tịch Long Đằng và rút hết toàn bộ cổ phần thì người em trai này của bà bắt đầu có những suy nghĩ không vượt quá bổn phận của mình.

Ông ta cho rằng, Triệu Mịch Thanh không ở đây, Long Đằng không thuộc về nhà họ Triệu bọn họ nữa và nếu đã như vậy, chi bằng để lợi cho người trong nhà của mình, tránh để người khác nhòm ngó rồi lại chiếm mất món hời.

Vậy nên trong khoảng thời gian này, ông ta không ngừng gia tăng áp lực, cả ở bên trong lẫn bên ngoài để ép mẹ Triệu nhượng lại số cổ phần đang có trong tay, như vậy thì công ty sẽ hoàn toàn thay tên đổi họ, biến thành của nhà họ Mạc.

Đối mặt với sự chèn ép của chính em trai ruột mình, mẹ Triệu lạnh lùng nhìn lại: “Người tự ý muốn mở cuộc họp cổ đông là cậu, tôi còn chưa đồng ý tham gia.”

Nói xong, bà dùng một tay đẩy người đàn ông trước mặt ra, sau khi bước ra được mấy bước bà lại dừng lại, quay lại nói: “Tôi nhắc nhở cậu, tốt nhất cậu nên dẹp hết những suy nghĩ xấu xa trong bụng cậu đi, Mịch Thanh sẽ quay trở lại, Long Đằng mãi mãi chỉ có thể là của nhà họ Triệu.”

Khi còn trẻ, bà từng đứng sau ba Triệu khi lập nghiệp vậy nên rất nhiều chuyện bà đều hiểu và đều nhìn rõ.

Bà cảnh cáo xong, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông bên cạnh rồi tiếp tục đi về hướng cửa lớn.

Kết quả là khi bà vừa đi ra đến cửa thì lại bị cản lại, bàn tay của người đàn ông kia giữ chặt lấy cổ tay bà. Gân xanh trên trán của người kia gồ hẳn lên. Cũng vì suy nghĩ tới thân phận và hoàn cảnh nên ông ta mới cố gắng nhẫn nhịn như vậy, ông ta hạ thấp giọng chất vấn: “Chị có biết có bao nhiêu người đang nhắm vào tập đoàn Long Đằng không, em là em trai ruột của chị, chị cũng mang họ Mạc, vì sao không thể để nó cho nhà họ Mạc chúng ta?”

Nói xong, ông ta lại lạnh lùng cảnh cáo: “Chị đừng đợi đến khi miếng thịt béo bở này rơi vào miệng của người ngoài thì chị mới hối hận, đến lúc đó thì chị đừng bảo là em không nhắc nhở chị.”

Những gì người đàn ông kia vừa nói chính là những gì gần đây mà mẹ Triệu luôn suy nghĩ, ánh mắt bà run lên, thái độ trở nên nhẹ nhàng hơn nhưng lời nói vẫn rất cương quyết: “Đó là chuyện của nhà họ Triệu chúng tôi, không cần cậu quan tâm.”

Hai mắt của bà ngập tràn sự mệt mỏi, nói xong bà đang định rời đi thì lại bị ngăn lại, người đàn ông kia hình như không chịu từ bỏ, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng nắm được quyền quản lý của Long Đằng.

Thấy ông ta như vậy, mẹ Triệu hét lên một tiếng: “Con trai tôi sẽ quay về, bây giờ tôi sẽ đi gặp con dâu để bảo hai đứa nó quay về nhà họ Triệu.”

Vừa nói xong câu đó, chính mẹ Triệu cũng cảm thấy kinh ngạc chứ chưa nói gì tới người con dâu vừa mới tới đứng bên cạnh, chứng kiến hết tất cả những gì vừa xảy ra.

Lương Hạnh nghe thấy câu này, trong lòng cô dâng lên một cảm xúc phức tạp mà không một ngôn ngữ nào có thể hình dung được.

Người đàn ông kia còn định tiếp tục bám riết, hình như ông ta không thể tin được, cho rằng bà muốn trốn tránh buổi họp cổ đông nên mới cố chấp đưa tay ra ngăn bà lại.

Lương Hạnh siết chặt nắm tay, không biết cô lấy dũng khí từ đâu, đứng từ xa hét lên một tiếng: “Mẹ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện