Triền Miên

Chương 4: Anh nói anh rất yêu em



Lôi Thanh bước vào phòng bệnh của Bùi Mộc Vân, nhưng cô không có ở đó, chỉ có một đứa bé một mình chơi cùng món đồ chơi xe hơi của mình trên giường bệnh.

Đứa bé nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đen láy tò mò nhìn chằm chằm vào Lôi Thanh. Một lúc sau, đứa bé cất giọng hỏi: “Chú là ai?”

Trên khuôn mặt Lôi Thanh hiện lên nụ cười, anh cúi đầu hỏi lại: “Vậy con tên gì?”

Cậu bé vui vẻ trả lời: “Con tên là Đường Quả Đống, còn chú?”

Lôi Thanh hứng thú nói ra tên mình: “Chú tên Lôi Thanh.”

Cậu làm bộ suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Lôi Thanh- chính là mỗi khi sét đánh đều lại vang lên sao?”

“Đúng vậy.”

Cậu chu miệng nói: “Tên của chú thật là kì quái.” Đột nhiên nhớ tới lời Bùi Mộc Vân nói với cậu ngày hôm qua, cậu chỉ vào đầu của mình, hỏi: “Chú có bệnh ở đây sao? Mẹ con nói chú có bệnh ở đây nha.”

“Hả?” Lôi Thanh giễu cợt cười ra tiếng, thì ra Bùi Mộc Vân nói anh như vậy, nói anh đầu óc có vấn đề, cô dạy dỗ con mình như vậy sao?

Cậu đột nhiên há to miệng, bỏ món đồ chơi xuống, chợt che miệng mình lại, buồn bực nói: “Mẹ nói không được nói chuyện với người lạ.”

Cậu đem đôi bàn tay nhỏ bé của mình che nửa mặt, chỉ lộ ra một cặp mắt đen. Đôi mắt đảo tới đảo lui nhìn thực sự rất thông minh. Đối với đứa bé này Lôi Thanh thật không cảm thấy chán ghét mà ngược lại còn nổi lên một sự yêu thương cùng thích thú.

Anh đem bàn tay nhỏ bé của cậu xuống, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, để cậu không còn áp lực nữa. Anh dịu dàng nói: “Con xem, không phải hôm qua chúng ta đã gặp nhau rồi sao? Cho nên chúng ta cũng không phải người xa lại gì, cứ coi như là…Người quen cũ.”

Cậu bé nghiêng đầu nghĩ, người quen có nghĩa là gì? “Người quen cũ có thể cùng nhau nói chuyện sao?” Cậu bé hỏi một cách rất nghiêm túc.

Lôi Thanh nhịn cười: “Đúng vậy, người quen cũ có thể cùng nhau nói chuyện.” Dừng một chút anh lại hỏi: “Con năm nay bao nhiêu tuổi?”

Cậu vươn ra bốn ngón tay, vui vẻ nói: “Con năm nay bốn tuổi.”

“À, bốn tuổi.” Bùi Mộc Vân bỏ anh đi ba năm, nếu đứa bé này là do cô sinh ra sau khi cô xuất ngoại thì chắc chắn bây giờ cũng phải lớn như vậy. Anh tiếp tục hỏi: “Cha con đâu?”

Đôi mắt cậu ảm đạm một chút, rồi lại quay về vẻ sáng ngời, cậu vui vẻ nói: “Mẹ là thần tiên, thần tiên có thể dùng phép thuật, mẹ sẽ biến ra cho con một người cha.”

Lôi Thanh nghe được câu trả lời kì quái, không khỏi cười ra một tiếng. Đứa bé này thật là đáng yêu!

“Cha thì làm sao có thể dung phép thuật để biến ra?” Lôi Thanh hỏi cậu một câu hỏi khác: “Con chưa từng thấy mặt cha con sao?”

Cậu đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào thì Bùi Mộc Vân từ ngoài của bước vào, trên tay là đồ ăn sáng: “Quả Đống!” Cô gọi một tiếng. Cậu nghe được tiếng mẹ gọi thì vô cùng vui vẻ, sớm đem câu hỏi của Lôi Thanh vứt lên chín tần mây, vui mừng đứng lên, ở trên giường gọi: “Mẹ, mẹ…”

Lúc này Bùi MộcVân mới thấy Lôi Thanh đang đứng trước giường Quả Đống, trong lòng cô hoảng loạn, vội vàng đi tới, đem Quả Đống bảo vệ sau lưng , lớn tiếng nói: “Lôi Thanh, anh có thể đối phó với tôi, nhưng anh nhất định không được phép đụng vào con trai tôi.”

“Trong mắt em anh là người như vậy sao?” Lôi Thanh không nhìn Bùi Mộc Vân, đôi mắt híp lại thể hiện sự tức giận, nhưng rất nhanh che giấu đi, cô gái này từ trước đến giờ luôn dễ dàng chọc hắn tức giận.

Bùi Mộc Vân không trả lời cậu hỏi của Lôi Thanh. Cô xoay người đem ống hút cắm vào hộp sữa, sau đó đưa cho Quả Đống một gói bánh to. Khuôn mặt cô không còn hiện lên vẻ tàn khốc như lúc nãy mà thay vào đo là sự ôn nhu. Cô dịu dàng nói: “Quả Đống, con ngoan ngoãn ăn điểm tâm, mẹ muốn cùng chú này nói chút chuyện, chờ một lát mẹ sẽ trở lại, được không?”

Tiểu Quả Đống khéo léo gật đầu một cái, miệng cắn bánh bao, hướng về phía Lôi Thanh vẫy tay.

“Anh ra ngoài cùng tôi một chút.” Bùi Mộc Vân đi ra khỏi phòng bệnh. Lôi Thanh xoay người lại yêu thương bóp gò má của tiểu Quả Đống, nói hẹn gặp lại rồi mới đi theo Bùi Mộc Vân ra ngoài.

Cửa cầu thang vang lên tiếng mở đèn “ba” một tiếng cả khu vực đều sáng bừng lên. Ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống thọat nhìn rất ấmp áp.

Bùi Mộc Vân trong lòng vốn không tốt, bây giờ nhìn thấy Lôi Thanh thì tâm tình lại càng kém hơn. Kém đến nỗi cô cảm thấy không được tự nhiên chút nào.

“Lôi Thanh, anh rốt cuộc là muốn cái gì?” Giọng cô cứng rắn, hai mắt nhìn anh. Ánh mắt đó hiện lên vẻ bướng bỉnh, nhưng cũng rất mạnh mẽ.

Lôi Thanmh biết mình không thể cứng rắn với cô, nhưng nếu cô đã như vậy thì anh cũng chỉ có thể thả lỏng đi. Anh nói: “Mộc Vân anh chỉ nghĩ rằng anh rất yêu em, ba năm trước, cả bây giờ cũng vậy chả hề thay đổi.”

“Ha!” Bùi Mộc Vân cười lạnh một tiếng, nhìn lướt qua: “Tôi không cần anh yêu tôi. Ba năm trước đã không, bây giờ cũng như vậy.”

“Nếu như anh không buông tha em thì sao?” Lôi Thanh chợt nắm cổ tay Bùi Mộc Vân, đem cô ôm vào trong ngực. Thân thể mềm mại này anh đã nhớ từ rất lâu rồi, bây giờ có thể chạm vào, anh lại lưu luyến không muốn buông.

“Lôi Thanh, buông tôi ra!” Bùi Mộc Vân giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng không thóat khỏi vòng tay của anh, hơn nữa cô càng giãy giụa thìa anh lại càng đem cô ôm chặt vào lòng, cuối cùng cô cũng chỉ có thể buông tha, mặc anh muốn ôm làm sao thì ôm. Nếu đã tốn năng lực vô ích thì hãy giảng đạo cho anh.

“Lôi Thanh, anh nói là anh yêu tôi có phải không?” Bùi Mộc Vân hỏi.

“Ừm.” Lôi Thanh đem gương mặt mình vùi vào mái tóc dài của cô, ngửi thật sâu mùi hương của cô. Anh đoán chắc hẳn cô dùng dầu gội hương cỏ chanh. Anh nhớ cô rất thích cỏ chanh(1).

(1) Cỏ chanh: tên khoa học là Cymbopogon citrates, hương thơm ngọt thoáng, mát, trong lành.

“Nếu anh thực sự yêu tôi, thật sự đối xử tốt với tôi, anh nên thả tôi ra, ôm chặt như vậy thú vị lắm sao? Bộ dạng này của anh chỉ làm tôi cảm thấy như đang bị quấy rối, nếu đã như vậy có thể xem là yêu tôi sao?” Bùi Mộc Vân không biết chính mình đang nói cái gì, đầu óc cô rối lọan, trong lúc hôn lọan cô lại suy nghĩ đến một vấn đề: “Hơn nữa tôi đã kết hôn rồi, anh làm như vậy nếu chồng tôi thấy được anh ấy sẽ nghĩ như thế nào đây? Anh muốn tôi hồng hạnh vượt tường (2) sao?”

(2) Hồng hạnh vượt tường: ý chỉ người phụ nữ đã có chồng còn ngoại tình.

Đôi tay đang ôm Bùi Mộc Vân của Lôi Thanh đột nhiên cứng đờ, anh kinh ngạc hỏi: “Em đã kết hôn sao?”

“Đúng vậy.” Cô nhìn về phía Lôi Thanh ra sức gật đầu. “Nếu không thì làm sao mà có Quả Đống được? Chhồng tôi họ Đường, Quả Đống cũng sở dĩ là họ Đường mà.”

“Anh còn cho rằng…” Anh cho rằng Quả Đống chính là con trai anh, chẳng lẽ không phải sao?

“Anh cho là cái gì?” Giờ khắc này đầu óc của Bùi Mộc Vân đặc biệt xoay chuyển, cô giúp anh nói ra suy nghĩ của mình: “Anh cho rằng Quả Đống là con trai anh sao? Anh làm sao lại có ý nghĩ kì lạ như vậy. Tôi hận anh như vậy, anh nói tôi làm sao có thể nuôi con cho anh?”

Lôi Thanh chợt buông bùi Mộc Vân ra, khóe môi chợt hiện lên một nụ cười, nhưng trong mắt Bùi Mộc Vân đó là nụ cười vô cùng lạnh lẽo.

“Bùi Mộc Vân, em cho rằng anh tin em sao? Anh có hỏi qua Quả Đống, thằng bé nói nó năm nay 4 tuổi, nếu là do em và người đàn ông khác sinh ra vậy chắc hẳn sau khi em xuất ngoại, nhưng dù thế nào cũng sẽ không được bốn tuổi. Còn nữa, tuy rằng em rất hận anh, nhưng tốt xấu gì Quả Đống cũng là con trai em nên chính là một tay em nuôi nấng.”

“Quả Đống bốn tuổi, nhưng đó chỉ là tuổi mụ, thực tế thằng bé mới chỉ có ba tuổi thôi. Nó không phải con trai của anh, tuyệt đối không phải.” Bùi Mộc Vân phát hiện tim mình đập rất nhanh, nếu anh thừa nhận mối quan hệ với Quả Đống thì làm sao đây?

“Lôi Thanh, anh…anh có tin hay không thì mặc kệ anh.” Bỏ lại câu nói đó, Bùi Mộc Vân chạy vọt đi.

Vì sao mỗi lần gặp anh cô đều là người thua cuộc? Vì sao cô không thể mạnh mẽ một lần vươn tay cho anh một cái tát, tức giận khinh bỉ anh, sau đó hung hăng mắng anh một trận. “Lôi Thanh, con mẹ nó cái đồ khốn khiếp này, cút đi!”

Quay trở lại phòng bệnh, vừa vặn đúng lúc bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh, Quả Đống đang được y tá đo nhiệt độ.

Cô đi lên phía trước: “Bác sĩ, con tôi thế nào, thằng bé… khi nào nó mới có thể xuất viện?” Cô phát hiện ra mình không thể nào chờ đợi thêm được nữa, cô đã bị người đàn ông kia làm cho phát điên lên rồi.

Bác sĩ lật hồ sơ bệnh lý, nói ngắn gọn: “Nếu như tối nay nhiệt độ cơ thể không tăng lên, ngày mai là có thể xuất viện được rồi.”

“Còn phải chờ tới ngày mai sao?”

Bác sĩ sửng sốt, có chút không vui nói: “Ngày mai có thể xuất viện là tình hình khả quan nhất rồi. Sức khỏe con mình không phải là quan trọng nhất sao?”

Bùi Mộc Vân cứng đờ người đáp: “Chỉ là…”

Bác sĩ vừa đi khỏi, cậu bé liền quay ngoắt, vươn tay ngọt ngào gọi: “Mẹ, ôm ôm.”

Bùi Mộc Vân không còn cách nào khác, liền đi qua ôm lấy bé sau đó hỏi: “Quả Đống, con có muốn về nhà không?”

Cậu bé nghe thấy vùi đầu trong lòng mẹ rồi gật đầu: “Muốn ạ.” Sau đó cọ cọ gáy mẹ, tóc mẹ rất thơm, mùi thơm thật dễ chịu.

Bùi Mộc Vân nói: “Vậy con nhất điịnh phải ngoan ngoãn, mau chóng khỏi bệnh có được không?”

“Được ạ.” Cậu bé trả lời.

Bà cô chung phòng thấy tình cảnh lúc này, không nến nổi tò mò hỏi: “Người đàn ông vừa rồi thật sự rất đẹp trai, lại giống Quả Đống nữa, có phải là cha của Quả Đống không?”

Bùi Mộc Vân chậm chạp phản ứng, nhưng rồi rất nhanh vội vàng nói: “Không phải đau, chỉ là một người lạ thôi. Quả Đống làm sao có thể được? Cha của Quả Đống đang ở nước ngoài, đúng, hiện giờ anh ấy đang ở nước ngoài.”

“À.” Nghe được câu trả lời của cô bà ta có chút không tin, nhưng cũng không có hỏi lại. Đó là chuyện gia đình người ta, hỏi nhiều cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy ngại.

Bùi Mộc Vân tuy chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng Quả Đống lại xem lời của cô là thật. Cậu bé ngẩng đầu lên hỏi mẹ: “Mẹ, chaa thực sự đang ở nước ngoài sao? Vậy lúc nào thì mẹ dẫn cha về đây? Các bạn của con đều có cha, riêng mình con là không có. Khi nào cha sẽ đến đây thăm con ạ? Cha sẽ về sao? Cha không nhớ con sao mẹ? Con rất muốn gặp cha, con nhớ ba lắm.”

Nhìn thằng bé đang chờ đợi câu trả lời của mình, Bùi Mộc Vân không biết làm thế nào để giải thích cho thằng bé hiểu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện