Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)
Quyển 1 - Chương 74-1: Kỳ tích (1)
Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt miểu sát các tuyển thủ Thái Hưng quốc, khiến mọi người chấn động không gì sánh nổi.
Trừ trận đấu Việt Tĩnh Xuyên bỏ quyền kia, đây chính là trận thi đấu kết thúc nhanh nhất trong lịch sử Thần Long đại tái.
“Trọng tài. . .” nhìn trọng tài vẫn còn đang ngẩn người, Gia Cát Minh Nguyệt bất mãn hô một tiếng, nàng còn đang vội đến xem trận thi đấu khác của Đan Lăng quốc đây.
“Hả, đến đây đến đây.” Trọng tài đã lẩn đi rất xa kịp phản ứng lại, vội vã chạy vào trong sân, cao giọng hô, “Ta tuyên bố, trận đấu kết thúc, bên thắng lợi, Đan Lăng quốc!”
Chờ trọng tài tuyên bố kết quả xong, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nhảy xuống đài thi đấu, nhanh chạy sang một tái trường khác.
Mà phía sau, khán giả vẫn còn đang trong trạng thái kích động . Không ai từng nghĩ, đội ngũ này của Gia Cát Minh lại có thực lực cường hãn đến mức độ đáng sợ như thế. Khán giả nhìn lên trên đài, chỉ thấy một dòng máu đang tuôn ra từ dưới thân thể Trần Húc Nhiên, lan tràn ra chung quanh.
Ai nói không có máu tanh, đây không phải sao? Thái Hưng học viện thi đấu, quả nhiên nhiều lần thấy máu, chẳng qua ở lần cuối cùng này, vết máu lưu lại trên đài chính là của bọn họ.
Qua rất lâu sau, tiếng hoan hô như sấm vẫn còn chưa tan, các học viên của Đan Lăng quốc, rốt cuộc triển lộ ra thực lực cường hãn của bọn họ, được tất cả mọi người tán đồng và tôn trọng!
Mà lúc này, ở trong một tái trường khác, thi đấu đang rơi vào trạng thái giằng co.
Lạc Kinh Phong cùng mấy người Bách Lý, Tước La của Đan Lăng quốc, trong trận thi đấu lần trước đã thể hiện ra thực lực siêu phàm của bọn họ, mà tiểu đội Trác Thu Nhiên của Nam Sở quốc lại là đội có danh vọng cao nhất, chí ít trước khi mấy người Gia Cát Minh Nguyệt bộc lộ thực lực chân chính, tất cả mọi người trong tái trường đều cho rằng, trận đấu này chính là trận chung kết sớm của Thần Long đại tái lần này, chỉ vì nguyên nhân may mắn, mới có một đội ngũ không thể không sớm chia tay trận chung kết, đương nhiên, cái đội ngũ kia khẳng định là Đan Lăng quốc không thể nghi ngờ.
Cường cường gặp gỡ, vừa ra tay liền phóng ra hoa lửa rực rỡ. Đối mặt đối thủ mạnh mẽ như vậy, Tước La và mấy người Bách Lý căn bản không hề bảo lưu nửa phần, trực tiếp lấy ra thực lực mạnh nhất của chính mình.
Sa mạc cuồng ngao, sa mạc khuê mãng cùng kiếm xỉ hổ vương đồng thời xuất hiện, huyết mạch hô hoán của Tước la, công kích mạnh mẽ của Bách Lý cùng tên học viên đến từ học viện Cuồng Chiến kia, ngoài ra còn có kiếm kỹ tinh diệu của Lạc Kinh Phong, tổ hợp chiến đấu như vậy, khiến cho những khán giả hoàn toàn tự tin đố với thực lực Nam Sở quốc bọn họ cũng đều kinh hãi không thôi, âm thầm lo lắng cho học viên nước mình.
Thế nhưng, đối mặt đội hình chấn động lòng người này, mấy người Trác Thu Nhiên không hề rơi xuống hạ phong một chút nào, chỉ dựa vào một mình Trác Thu Nhiên đã có thể chống đỡ Bách Lý Tước La liên thủ công kích. Phải biết, Tước La sau khi sử dụng huyết thống hô hoán sẽ có thực lực cấp Linh Hồn đỉnh, mà Bách Lý tuy rằng chỉ là cấp Thiên Không, thế nhưng dựa vào thần lực trời sinh cũng có năng lực công kích không kém gì linh hồn kiếm sĩ, Trác Thu Nhiên lại vẫn ứng phó như thường, cao thủ nổi danh nhất trong thế hệ trẻ Nam Sở quốc, quả nhiên không phải chỉ là hư danh.
Mà hai gã kiếm sĩ khác của Nam Sở quốc, thực lực tuy yếu hơn một chút, nhưng cũng miễn cưỡng chống đỡ công kích của ba con ma sủng, một cung thủ khác đang triển khai tiễn kích(công kích=cung tên) với Lạc Kinh Phong, ai cũng không thể phân thần đi trợ giúp đồng bạn của chính mình.
Thi đấu, thoạt nhìn tạm thời rơi vào trạng thái giằng co, thế nhưng không nên quên, bọn họ còn có một Triệu Hoán Sư chưa hề động thủ đấy.
Ba Triệu Hoán Sư của Đan Lăng quốc đã sớm triệu hoán ma sủng, thiếu nữ Triệu Hoán Sư xinh đẹp khó tả nhưng lạnh lùng bên Nam Sở quốc vẫn còn đang đọc chú ngữ. Lẽ nào thực lực của nàng kém như vậy, đọc mỗi cái chú ngữ cũng cần thời gian dài như vậy? Đương nhiên không thể, học viên có tư cách tham gia Thần Long đại tái, sao có khả năng kém cỏi đến loại trình độ đó?
Nghe thanh âm chú ngữ du dương như tiếng từ trời cao vọng xuống, mấy người Bách Lý dần dần trầm mặc xuống, chú ngữ triệu hoán này, phức tạp hơn xa so với chú ngữ của bọn họ, cũng thâm ảo hơn nhiều lắm, rốt cuộc nàng sẽ triệu hoán ra ma sủng gì đây, tại sao chú ngữ triệu hoán lại dài dòng phức tạp như vậy?
Khi mấy người Gia Cát Minh Nguyệt ra sức chen tách đoàn người đi tới trước đài thì, vừa kịp lúc người thiếu nữ hoàn thành chú ngữ, trong không khí, có một loại khí tức kỳ dị đang chấn động, lúc ẩn lúc hiện làm cho người ta khó có thể bắt giữ, nhưng kỳ quái chính là, trên sàn thi đấu lại không nhìn thấy ma sủng của nàng hiện thân.
“Chuyện gì thế này? Ma sủng của nàng đâu?” Mọi người không khỏi hơi nghi hoặc một chút.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở phía trước thiếu nữ, đó là một thiếu niên trên người mặc da thú, trên lưng đeo một thanh trường mâu sắc bén, hai chân để trần, khuôn mặt lộ vẻ hờ hững.
“Ma sủng hình người, dĩ nhiên lại là ma sủng hình người!” Trên khắp tái trường phát sinh nhiều tiếng hô kinh ngạc.
“Thật không hổ là tôn nữ của thủ tịch hộ quốc Triệu Hoán Sư nước ta, vậy mà lại có ma sủng hình người.” Thanh âm cảm thán cũng thuận theo mà tới. So với ma sủng phổ thông, thực lực của ma sủng hình người tất nhiên cao hơn rất nhiều, đồng thời độ khó khi triệu hoán cũng lớn hơn rất nhiều.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, con kia ma sủng hình người kia cấp tốc thu nhỏ hình thể lại, chỉ cao bằng chiều dài một bàn tay, thả người nhảy một cái, đứng ở trên vai thiếu nữ Triệu Hoán Sư, nắm trường mâu nhắm ngay đối thủ phía trước.
Nhìn thấy đối phương rốt cuộc hoàn thành triệu hoán, hơn nữa lại là ma sủng hình người, Tước La cùng Bách Lý thầm hoảng hốt, cự kiếm trong tay tăng nhanh tốc độ, một chiêu kiếm chém mạnh về phía Trác Thu Nhiên, khóe miệng Trác Thu Nhiên đột nhiên lộ ra một nụ cười hờ hững, không ngờ lại không tránh không né, trường kiếm ngăn trở công kích của Bách Lý, động thân mà lên, một quyền đánh về phía bả vai Tước La.
“Đồng quy vu tận! Sao có thể có chuyện đó?” Ngay khi Tước La ngạc nhiên nghi ngờ chưa định, kiếm của nàng đã chém tới vai Trác Thu Nhiên, liền giống như chém lên một tấm bảng cứng rắn, trực tiếp bị đẩy ngược ra ngoài, mà nắm đấm của Trác Thu Nhiên lại mạnh mẽ đánh trúng bả vai nàng, lấy thực lực linh hồn kiếm sĩ đỉnh của nàng cũng không chịu nổi một quyền súc thế đã lâu này của hắn, bị trực tiếp đánh bay khỏi tái đài.
Vững vàng rơi xuống đất, Tước La nhìn về phía Trác Thu Nhiên, bờ vai của hắn bị một chiêu kiếm của chính mình chém trúng, vậy mà không để lại một chút vết thương nào, thậm chí quần áo cũng không hề tổn hại mảy may.
Mà trường mâu trong tay con ma sủng hình người kia, đang chỉ về vị trí vai Trác Thu Nhiên, hiển nhiên, vừa nãy chính nó đã triển khai kỹ năng ma sủng, trong nháy mắt cung cấp năng lực phòng ngự cục bộ* vô cùng mạnh mẽ cho hắn.
*năng lực phòng ngự cho một bộ phận, ở đây là vai
Được con ma sủng hình người kia hiệp trợ, thi đấu đã không có bất kỳ hồi hộp gì, ma sủng mạnh mẽ của mấy người Bách Lý cũng không thể phá tan kỹ năng phòng ngự của nó, huống chi không có Tước La ở đây, cho dù không có nó hiệp trợ, mấy người Bách Lý cũng hoàn toàn không chống đỡ được Trác Thu Nhiên ra tay bá đạo.
“Trận đấu kết thúc, bên thắng lợi, Nam Sở quốc!” Trọng tài tràn ngập tự hào hô to một tiếng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy ngay cả hắn cũng toát hết cả mồ hôi, hiện tại nỗi lòng lo lắng cuối cùng đã được buông xuống.
Bên trong tái trường vang lên một trận hoan hô, chiến thắng đội ngũ của Đan Lăng quốc man rợ, liền mang ý nghĩa Nam Sở quốc bọn họ kỳ thực đã sớm đoạt được quán quân Thần Long đại tái lần này. Pháo hoa nổ vang khắp trời, khán giả đã bắt đầu nóng ruột chúc mừng Nam Sở quốc đoạt quán quân.
Thế nhưng rất nhanh, một tin tức truyền vào tái trường, tất cả khán giả đều chùng xuống, mới vừa rồi tái trường vẫn còn vui mừng hồ hởi, vậy mà lập tức yên tĩnh trở lại.
“Cái gì, ngươi nói chi đội khác của Đan Lăng quốc thắng rồi, sao có thể có chuyện đó?”
“Miểu sát? Sát thần Trần Húc Nhiên kia, bị trực tiếp miểu sát? Ngươi không đùa đấy chứ?”
Dân chúng Nam Sở quốc cũng không vui nổi nữa, một đám người chạy ra ngoài tái trường, đi hỏi thăm tin tức một cách tường tận nhất. Nếu như một chi đội khác của học viện Đan Lăng quốc có thể miểu sát Thái Hưng quốc Trần Húc Nhiên, như vậy thực lực của bọn họ chẳng phải còn mạnh hơn nhiều so với chi đội man rợ này hay sao, Nam Sở quốc lần này muốn đoạt quán quân, có vẻ trở nên khó khăn. . . Tâm tình kinh ngạc mà bất an, bắt đầu lan tràn từ trong đám dân chúng vốn tràn ngập lòng tự hào dân tộc, Thần Long đại tái lần này, chẳng lẽ thật sự sẽ xuất hiện biến số sao?
Nhưng lúc này Gia Cát Minh Nguyệt, nhìn bóng lưng thiếu nữ Triệu Hoán Sư kia rời đi, trong lòng âm thầm suy tư: “Ma sủng hình người kia rốt cuộc là cái gì, kỹ năng phòng ngự dĩ nhiên lại cường đại như thế? Phải làm thế nào mới có thể loại bỏ phòng ngự của hắn đây?”
Trận kế tiếp, chính là chung kết Thần Long đại tái, bọn họ cũng phải đối mặt con ma sủng hình người kia, nếu như không nghĩ ra biện pháp, bọn họ sẽ rước lất kết cuộc thảm bại giống như mấy người Bách Lý Tước La, trừ phi, bọn họ có thể kết thúc chiến đấu trước khi đối phương hoàn thành triệu hoán, thế nhưng hồi tưởng lại thực lực của Trác Thu Nhiên lúc nãy, điều này nói nghe thì dễ.
Mấy người Lăng Phi Dương cũng đều trầm mặc không nói, mỗi người đều nghĩ đối sách, nhưng chẳng nghĩ ra cách gì.
“Được kêu là Luyện Hồn, là một loại ma sủng loại hồn phách. Đến từ một chủng tộc thần bí.” Dạ Mị từ trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt bò ra, nhẹ giọng nói.
Nghe Dạ Mị nói, tất cả mọi người bỗng cảm thấy phấn chấn, cõi lòng đầy chờ mong nhìn sang, suýt chút nữa đã quên, Dạ Mị cũng là ma sủng hình người, có khi nàng sẽ có biện pháp đây.
“Vậy ngươi có biện pháp phá tan kỹ năng phòng ngự của hắn không?” Gia Cát Minh Nguyệt mừng rỡ hỏi.
“Không có, trừ phi thực lực của các ngươi đủ mạnh, có thể trực tiếp công phá phòng ngự của hắn, bằng không không có biện pháp khác.” Dạ Mị trả lời, trong ánh mắt dường như có thứ gì đó đặc biệt đang lóe lên, dường như là, đang do dự cùng bất an. Nhưng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đang quá thất vọng nên không có chú ý tới ánh mắt khác thường của nàng.
“Quên đi không nghĩ nữa, chúng ta nỗ lực là tốt rồi.” Ngược lại cũng không nghĩ ra đối sách, Gia Cát Minh Nguyệt thẳng thắn không nghĩ nhiều nữa, nở nụ cười thoải mái, bảo mọi người chỉ cần cố gắng hết sức.
“Đúng, nghĩ nhiều như thế làm gì, không phải chỉ là một con ma sủng hình người thôi sao, ta không tin hắn còn có thể chịu nổi Phá Sát kiếm của ta!” Lăng Phi Dương tự tin nói.
“Hắn xác thực rất mạnh, nhưng mà, ta cũng rất mạnh.” Trong đôi mắt Trưởng Tôn Ninh Hạo lóe lên ánh sáng hừng hực. Không cần nhiều lời, mọi người đều biết người hắn nói chính là Trác Thu Nhiên.
Tuy rằng mấy người Trác Thu Nhiên có thực lực rất mạnh, con ma sủng hình người kia cũng cực kỳ đáng sợ, thế nhưng nhóm Gia Cát Minh Nguyệt tự tin mạnh mẽ nên cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Mấy người rời đi tái trường đi về phía trụ sở, từ rất xa đã nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Tước La và bóng hình khổng lồ của Bách Lý.
“Chúng ta thất bại.” Tước La đi tới trước mặt mấy người, bình tĩnh nói.
“Không trách các ngươi, bọn họ xác thực rất mạnh.” Gia Cát Minh Nguyệt có chút kỳ quái, Tước La nói câu nói này là có ý gì.
“Ta chờ các ngươi, không phải để tìm kiếm an ủi, mà là muốn nói cho các ngươi, con ma sủng hình người kia, hẳn không phải là ma sủng mà thiếu nữ kia có thể triệu hoán, trong này nhất định có vấn đề.” Tước La vẫn lạnh lẽo như trước kia, nhưng giờ khắc này thần thái và giọng điệu lời nói của nàng, lại không làm cho người ta phản cảm một chút nào. Thời khắc này, Tước La một lòng cùng với bọn họ. Tước La cũng là người Đan Lăng quốc, nàng cũng muốn thắng, muốn làm vẻ vang cho Đan Lăng quốc. Chỉ là, bọn họ thất bại, do đó, hi vọng đều đặt lên đám người Gia Cát Minh Nguyệt.
Nói xong câu đó, Tước La và Bách Lý xoay người rời đi.
“Tước La, cảm tạ!” Phía sau, truyền đến giọng nói chân thành của Mặc Sĩ Thần.
“Thay chúng ta đánh bại bọn họ.” Tước La quay đầu lại, khóe miệng có nụ cười nhợt nhạt không dễ phát hiện, nhưng cũng rõ ràng rơi vào trong mắt mấy người.
“Nàng đang cười, ta không có nhìn lầm, hình như nàng thật sự đang cười với ngươi đó Mập mạp! Lẽ nào nàng có ấn tượng tốt với ngươi?” Tiết Tử Hạo kinh hô như thể vừa phát hiện ra đại lục mới. Tiết Tử Hạo bắt đầu tưởng tượng, Mập mạp và Tước La không đánh nhau thì không quen biết, hiện tại thực lực Mập mạp tăng cao, từng bước một đi tới hiện tại. Tước La thưởng thức rất nhiều, sau đó có ấn tượng tốt?
“Câm miệng! Nói hươu nói vượn cái gì?” Mặc Sĩ Thần trừng Tiết Tử Hạo một chút, lại nhìn sang mấy người Gia Cát Minh Nguyệt thì phát hiện bọn họ đều đang cười trêu tức.
“Cười cái gì mà cười? Có cái gì tốt mà cười?” Mặc Sĩ Thần giậm chân hô to.
“Ta cảm thấy Chuột nhắt nói rất có lý.” Gia Cát Minh Nguyệt nói, tựa như cười mà không phải cười.
“Đồng ý.” Trưởng Tôn Ninh Hạo mặt không cảm xúc phun ra hai chữ.
“Ninh Hạo, nhiều khi ngươi đừng nên mở miệng thì hơn. Ngươi vừa nói chuyện bầu không khí gì cũng không còn. . .” Lăng Phi Dương vô lực nói.
“Vậy sau này ta đổi thành gật đầu?” Trưởng Tôn Ninh Hạo đàng hoàng trịnh trọng hỏi. . . .
Vòng bán kết kết thúc một cách oanh oanh liệt liệt như vậy. Trận chung kết là ở một tuần sau đó, khoảng thời gian này đủ cho hai đội ngũ tham dự nghỉ ngơi lấy sức.
Rất rõ ràng, nhóm người qua đường của Gia Cát Minh Nguyệt nghỉ ngơi lấy sức chính là sống phóng túng, còn có bắt nạt người khác. Tại sao nói bắt nạt người, thì cứ nhìn dáng vẻ ông chủ đội mũ nước mắt lưng tròng là biết. Kiểu tóc hiện giờ của hắn thực sự quá xấu, không thể không đội mũ.
Hắn nén nước mắt, đem hết từng thứ trân phẩm cất giấu nhiều năm từ trong ngăn kéo bí mật đằng sau giá sách lấy ra.
“Thật sự không còn, Gia Cát tiểu thư, tất cả gia sản của ta đều ở nơi này. Ta cho ngài những thứ này, lát nữa ta liền xuống đi đóng cửa.” Ông chủ sòng bạc rất muốn gào khóc, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Lăng Phi Dương, hắn đành im re.
“Thật sự không còn?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thủy tinh tạp châu báu chồng chất ở trên bàn sách, hững hờ hỏi.
“Thật sự không còn.” Ông chủ nức nở dùng sức gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, “Gia Cát tiểu thư, cái kia, vừa nãy ta nghe thấy người phía dưới hồi bẩm, ngài nói muốn chúng ta thua đến mức quần cũng không còn, nếu như ngài muốn, ngay bây giờ ta liền thoát cho ngài. . .”
“Muốn chết!” Lăng Phi Dương rút trường kiếm ra khỏi vỏ, một luồng khí thế trang nghiêm trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ gian phòng.
“A, ta chỉ nói chơi, chỉ nói chơi thôi.” Ông chủ sòng bạc lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, nước mắt dâng trào. Hắn biết tâm lý dân cờ bạc, vừa nãy nghe thấy người phía dưới hồi bẩm, Gia Cát Minh Nguyệt bọn họ đến rồi, còn nói qua một câu lúc này để cho bọn họ thua mất cả quần. Hắn hoàn toàn lý giải loại tâm tình này, làm dân cờ bạc, tự nhiên càng thắng triệt để càng tốt, thế nên hắn mới hỏi như vậy mà. Kết quả, quên mất tên sát thần diệt tóc của mình. Hắn nhìn ra rồi, sát thần này, dành cho vị thiếu nữ kia thứ tình cảm sâu sắc nhất, chỉ là, thiếu nữ kia hình như không hề hay biết. Hoặc là nói, thiếu nữ kia đối với chuyện tình cảm hoàn toàn không biết gì. Thiếu niên à, con đường của ngươi vừa dài dằng dặc mà lại nhấp nhô nha. Ông chủ sòng bạc ngồi xổm ở nơi đó, còn có tâm tư cảm thán những thứ này.
“Mập mạp, Chuột nhắt, Ninh Hạo, mang những thứ này theo, chúng ta đi.” Gia Cát Minh Nguyệt vui sướng hài lòng nhìn một đống tài vật lớn trước mặt, trong lòng thầm tính toán giá trị. Đệ nhất sòng bạc Nam Sở quốc cứ như vậy mà phá sản. Còn có một trận thi đấu, tuy rằng các sòng bạc cũng mở bàn. Thế nhưng, sau khi đệ nhất sòng bạc xảy ra chuyện như vậy, toàn bộ những sòng bạc không chịu tiếp nhận tiền đặt cược lớn nữa. Tuy rằng tỉ lệ bồi suất vẫn là 1 ăn 1, thế nhưng tất cả những ông chủ sòng bạc kia đều khôn ranh như thế. Không chấp nhận tiền đặt cược quá lớn nữa.
Lần này thắng tiền khá đủ rồi, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có ý định đuổi tận giết tuyệt, chỉ lấy ra mấy trăm ngàn kim tệ, để Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo chia nhau ra đi đến một vài sòng bạc nhỏ hạ xuống tiền đặt cược. Muỗi nhỏ cũng là thịt mà.
Có tiền, sức lực mọi người cũng dồi dào vô cùng. Thế là, đi dạo phố. . .
Mỗi người đều mua không ít đặc sản, cũng mua không ít quà cáp cho Đoan Mộc Huyên. Đặc biệt là Tiết Tử Hạo, mua rất nhiều đồ chơi cho tiểu hài tử, cho Đoan Mộc Huyên cùng đệ đệ của mình, quà của Đoan Mộc Huyên thật là nhiều. Nhà Tiết Tử Hạo còn có hai đệ đệ, cả ngày ồn ào vô cùng, so với hai đứa đó Đoan Mộc Huyên cực kỳ ngoan ngoãn. Do đó hắn rất là thương yêu Đoan Mộc Huyên. Gia Cát Minh Nguyệt cũng mua quà cho hai vị sư phụ, Thanh Vân Châu, Văn Dật, Gia Cát Phó Vân vân vân. Mà lần này bọn họ đi ở trên đường cái, cũng khiến cho rất nhiều người quay đầu lại nhìn. Không ít người đều đang lặng lẽ nghị luận mấy người bọn họ. Ánh mắt có hiếu kỳ, có xem thường, có sùng bái, có đố kị, còn có ác ý. . . Có điều những thứ này đám người Gia Cát Minh Nguyệt hoàn toàn không nhìn thấy.
Cuối cùng mấy người bọn họ mua đồ xong, lại xếp tất cả vào một chiếc xe ngựa. Thuê phu xe chở về nơi ở trước, bọn họ ăn cơm xong, mới trở về sau.
Trừ trận đấu Việt Tĩnh Xuyên bỏ quyền kia, đây chính là trận thi đấu kết thúc nhanh nhất trong lịch sử Thần Long đại tái.
“Trọng tài. . .” nhìn trọng tài vẫn còn đang ngẩn người, Gia Cát Minh Nguyệt bất mãn hô một tiếng, nàng còn đang vội đến xem trận thi đấu khác của Đan Lăng quốc đây.
“Hả, đến đây đến đây.” Trọng tài đã lẩn đi rất xa kịp phản ứng lại, vội vã chạy vào trong sân, cao giọng hô, “Ta tuyên bố, trận đấu kết thúc, bên thắng lợi, Đan Lăng quốc!”
Chờ trọng tài tuyên bố kết quả xong, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nhảy xuống đài thi đấu, nhanh chạy sang một tái trường khác.
Mà phía sau, khán giả vẫn còn đang trong trạng thái kích động . Không ai từng nghĩ, đội ngũ này của Gia Cát Minh lại có thực lực cường hãn đến mức độ đáng sợ như thế. Khán giả nhìn lên trên đài, chỉ thấy một dòng máu đang tuôn ra từ dưới thân thể Trần Húc Nhiên, lan tràn ra chung quanh.
Ai nói không có máu tanh, đây không phải sao? Thái Hưng học viện thi đấu, quả nhiên nhiều lần thấy máu, chẳng qua ở lần cuối cùng này, vết máu lưu lại trên đài chính là của bọn họ.
Qua rất lâu sau, tiếng hoan hô như sấm vẫn còn chưa tan, các học viên của Đan Lăng quốc, rốt cuộc triển lộ ra thực lực cường hãn của bọn họ, được tất cả mọi người tán đồng và tôn trọng!
Mà lúc này, ở trong một tái trường khác, thi đấu đang rơi vào trạng thái giằng co.
Lạc Kinh Phong cùng mấy người Bách Lý, Tước La của Đan Lăng quốc, trong trận thi đấu lần trước đã thể hiện ra thực lực siêu phàm của bọn họ, mà tiểu đội Trác Thu Nhiên của Nam Sở quốc lại là đội có danh vọng cao nhất, chí ít trước khi mấy người Gia Cát Minh Nguyệt bộc lộ thực lực chân chính, tất cả mọi người trong tái trường đều cho rằng, trận đấu này chính là trận chung kết sớm của Thần Long đại tái lần này, chỉ vì nguyên nhân may mắn, mới có một đội ngũ không thể không sớm chia tay trận chung kết, đương nhiên, cái đội ngũ kia khẳng định là Đan Lăng quốc không thể nghi ngờ.
Cường cường gặp gỡ, vừa ra tay liền phóng ra hoa lửa rực rỡ. Đối mặt đối thủ mạnh mẽ như vậy, Tước La và mấy người Bách Lý căn bản không hề bảo lưu nửa phần, trực tiếp lấy ra thực lực mạnh nhất của chính mình.
Sa mạc cuồng ngao, sa mạc khuê mãng cùng kiếm xỉ hổ vương đồng thời xuất hiện, huyết mạch hô hoán của Tước la, công kích mạnh mẽ của Bách Lý cùng tên học viên đến từ học viện Cuồng Chiến kia, ngoài ra còn có kiếm kỹ tinh diệu của Lạc Kinh Phong, tổ hợp chiến đấu như vậy, khiến cho những khán giả hoàn toàn tự tin đố với thực lực Nam Sở quốc bọn họ cũng đều kinh hãi không thôi, âm thầm lo lắng cho học viên nước mình.
Thế nhưng, đối mặt đội hình chấn động lòng người này, mấy người Trác Thu Nhiên không hề rơi xuống hạ phong một chút nào, chỉ dựa vào một mình Trác Thu Nhiên đã có thể chống đỡ Bách Lý Tước La liên thủ công kích. Phải biết, Tước La sau khi sử dụng huyết thống hô hoán sẽ có thực lực cấp Linh Hồn đỉnh, mà Bách Lý tuy rằng chỉ là cấp Thiên Không, thế nhưng dựa vào thần lực trời sinh cũng có năng lực công kích không kém gì linh hồn kiếm sĩ, Trác Thu Nhiên lại vẫn ứng phó như thường, cao thủ nổi danh nhất trong thế hệ trẻ Nam Sở quốc, quả nhiên không phải chỉ là hư danh.
Mà hai gã kiếm sĩ khác của Nam Sở quốc, thực lực tuy yếu hơn một chút, nhưng cũng miễn cưỡng chống đỡ công kích của ba con ma sủng, một cung thủ khác đang triển khai tiễn kích(công kích=cung tên) với Lạc Kinh Phong, ai cũng không thể phân thần đi trợ giúp đồng bạn của chính mình.
Thi đấu, thoạt nhìn tạm thời rơi vào trạng thái giằng co, thế nhưng không nên quên, bọn họ còn có một Triệu Hoán Sư chưa hề động thủ đấy.
Ba Triệu Hoán Sư của Đan Lăng quốc đã sớm triệu hoán ma sủng, thiếu nữ Triệu Hoán Sư xinh đẹp khó tả nhưng lạnh lùng bên Nam Sở quốc vẫn còn đang đọc chú ngữ. Lẽ nào thực lực của nàng kém như vậy, đọc mỗi cái chú ngữ cũng cần thời gian dài như vậy? Đương nhiên không thể, học viên có tư cách tham gia Thần Long đại tái, sao có khả năng kém cỏi đến loại trình độ đó?
Nghe thanh âm chú ngữ du dương như tiếng từ trời cao vọng xuống, mấy người Bách Lý dần dần trầm mặc xuống, chú ngữ triệu hoán này, phức tạp hơn xa so với chú ngữ của bọn họ, cũng thâm ảo hơn nhiều lắm, rốt cuộc nàng sẽ triệu hoán ra ma sủng gì đây, tại sao chú ngữ triệu hoán lại dài dòng phức tạp như vậy?
Khi mấy người Gia Cát Minh Nguyệt ra sức chen tách đoàn người đi tới trước đài thì, vừa kịp lúc người thiếu nữ hoàn thành chú ngữ, trong không khí, có một loại khí tức kỳ dị đang chấn động, lúc ẩn lúc hiện làm cho người ta khó có thể bắt giữ, nhưng kỳ quái chính là, trên sàn thi đấu lại không nhìn thấy ma sủng của nàng hiện thân.
“Chuyện gì thế này? Ma sủng của nàng đâu?” Mọi người không khỏi hơi nghi hoặc một chút.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở phía trước thiếu nữ, đó là một thiếu niên trên người mặc da thú, trên lưng đeo một thanh trường mâu sắc bén, hai chân để trần, khuôn mặt lộ vẻ hờ hững.
“Ma sủng hình người, dĩ nhiên lại là ma sủng hình người!” Trên khắp tái trường phát sinh nhiều tiếng hô kinh ngạc.
“Thật không hổ là tôn nữ của thủ tịch hộ quốc Triệu Hoán Sư nước ta, vậy mà lại có ma sủng hình người.” Thanh âm cảm thán cũng thuận theo mà tới. So với ma sủng phổ thông, thực lực của ma sủng hình người tất nhiên cao hơn rất nhiều, đồng thời độ khó khi triệu hoán cũng lớn hơn rất nhiều.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, con kia ma sủng hình người kia cấp tốc thu nhỏ hình thể lại, chỉ cao bằng chiều dài một bàn tay, thả người nhảy một cái, đứng ở trên vai thiếu nữ Triệu Hoán Sư, nắm trường mâu nhắm ngay đối thủ phía trước.
Nhìn thấy đối phương rốt cuộc hoàn thành triệu hoán, hơn nữa lại là ma sủng hình người, Tước La cùng Bách Lý thầm hoảng hốt, cự kiếm trong tay tăng nhanh tốc độ, một chiêu kiếm chém mạnh về phía Trác Thu Nhiên, khóe miệng Trác Thu Nhiên đột nhiên lộ ra một nụ cười hờ hững, không ngờ lại không tránh không né, trường kiếm ngăn trở công kích của Bách Lý, động thân mà lên, một quyền đánh về phía bả vai Tước La.
“Đồng quy vu tận! Sao có thể có chuyện đó?” Ngay khi Tước La ngạc nhiên nghi ngờ chưa định, kiếm của nàng đã chém tới vai Trác Thu Nhiên, liền giống như chém lên một tấm bảng cứng rắn, trực tiếp bị đẩy ngược ra ngoài, mà nắm đấm của Trác Thu Nhiên lại mạnh mẽ đánh trúng bả vai nàng, lấy thực lực linh hồn kiếm sĩ đỉnh của nàng cũng không chịu nổi một quyền súc thế đã lâu này của hắn, bị trực tiếp đánh bay khỏi tái đài.
Vững vàng rơi xuống đất, Tước La nhìn về phía Trác Thu Nhiên, bờ vai của hắn bị một chiêu kiếm của chính mình chém trúng, vậy mà không để lại một chút vết thương nào, thậm chí quần áo cũng không hề tổn hại mảy may.
Mà trường mâu trong tay con ma sủng hình người kia, đang chỉ về vị trí vai Trác Thu Nhiên, hiển nhiên, vừa nãy chính nó đã triển khai kỹ năng ma sủng, trong nháy mắt cung cấp năng lực phòng ngự cục bộ* vô cùng mạnh mẽ cho hắn.
*năng lực phòng ngự cho một bộ phận, ở đây là vai
Được con ma sủng hình người kia hiệp trợ, thi đấu đã không có bất kỳ hồi hộp gì, ma sủng mạnh mẽ của mấy người Bách Lý cũng không thể phá tan kỹ năng phòng ngự của nó, huống chi không có Tước La ở đây, cho dù không có nó hiệp trợ, mấy người Bách Lý cũng hoàn toàn không chống đỡ được Trác Thu Nhiên ra tay bá đạo.
“Trận đấu kết thúc, bên thắng lợi, Nam Sở quốc!” Trọng tài tràn ngập tự hào hô to một tiếng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy ngay cả hắn cũng toát hết cả mồ hôi, hiện tại nỗi lòng lo lắng cuối cùng đã được buông xuống.
Bên trong tái trường vang lên một trận hoan hô, chiến thắng đội ngũ của Đan Lăng quốc man rợ, liền mang ý nghĩa Nam Sở quốc bọn họ kỳ thực đã sớm đoạt được quán quân Thần Long đại tái lần này. Pháo hoa nổ vang khắp trời, khán giả đã bắt đầu nóng ruột chúc mừng Nam Sở quốc đoạt quán quân.
Thế nhưng rất nhanh, một tin tức truyền vào tái trường, tất cả khán giả đều chùng xuống, mới vừa rồi tái trường vẫn còn vui mừng hồ hởi, vậy mà lập tức yên tĩnh trở lại.
“Cái gì, ngươi nói chi đội khác của Đan Lăng quốc thắng rồi, sao có thể có chuyện đó?”
“Miểu sát? Sát thần Trần Húc Nhiên kia, bị trực tiếp miểu sát? Ngươi không đùa đấy chứ?”
Dân chúng Nam Sở quốc cũng không vui nổi nữa, một đám người chạy ra ngoài tái trường, đi hỏi thăm tin tức một cách tường tận nhất. Nếu như một chi đội khác của học viện Đan Lăng quốc có thể miểu sát Thái Hưng quốc Trần Húc Nhiên, như vậy thực lực của bọn họ chẳng phải còn mạnh hơn nhiều so với chi đội man rợ này hay sao, Nam Sở quốc lần này muốn đoạt quán quân, có vẻ trở nên khó khăn. . . Tâm tình kinh ngạc mà bất an, bắt đầu lan tràn từ trong đám dân chúng vốn tràn ngập lòng tự hào dân tộc, Thần Long đại tái lần này, chẳng lẽ thật sự sẽ xuất hiện biến số sao?
Nhưng lúc này Gia Cát Minh Nguyệt, nhìn bóng lưng thiếu nữ Triệu Hoán Sư kia rời đi, trong lòng âm thầm suy tư: “Ma sủng hình người kia rốt cuộc là cái gì, kỹ năng phòng ngự dĩ nhiên lại cường đại như thế? Phải làm thế nào mới có thể loại bỏ phòng ngự của hắn đây?”
Trận kế tiếp, chính là chung kết Thần Long đại tái, bọn họ cũng phải đối mặt con ma sủng hình người kia, nếu như không nghĩ ra biện pháp, bọn họ sẽ rước lất kết cuộc thảm bại giống như mấy người Bách Lý Tước La, trừ phi, bọn họ có thể kết thúc chiến đấu trước khi đối phương hoàn thành triệu hoán, thế nhưng hồi tưởng lại thực lực của Trác Thu Nhiên lúc nãy, điều này nói nghe thì dễ.
Mấy người Lăng Phi Dương cũng đều trầm mặc không nói, mỗi người đều nghĩ đối sách, nhưng chẳng nghĩ ra cách gì.
“Được kêu là Luyện Hồn, là một loại ma sủng loại hồn phách. Đến từ một chủng tộc thần bí.” Dạ Mị từ trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt bò ra, nhẹ giọng nói.
Nghe Dạ Mị nói, tất cả mọi người bỗng cảm thấy phấn chấn, cõi lòng đầy chờ mong nhìn sang, suýt chút nữa đã quên, Dạ Mị cũng là ma sủng hình người, có khi nàng sẽ có biện pháp đây.
“Vậy ngươi có biện pháp phá tan kỹ năng phòng ngự của hắn không?” Gia Cát Minh Nguyệt mừng rỡ hỏi.
“Không có, trừ phi thực lực của các ngươi đủ mạnh, có thể trực tiếp công phá phòng ngự của hắn, bằng không không có biện pháp khác.” Dạ Mị trả lời, trong ánh mắt dường như có thứ gì đó đặc biệt đang lóe lên, dường như là, đang do dự cùng bất an. Nhưng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đang quá thất vọng nên không có chú ý tới ánh mắt khác thường của nàng.
“Quên đi không nghĩ nữa, chúng ta nỗ lực là tốt rồi.” Ngược lại cũng không nghĩ ra đối sách, Gia Cát Minh Nguyệt thẳng thắn không nghĩ nhiều nữa, nở nụ cười thoải mái, bảo mọi người chỉ cần cố gắng hết sức.
“Đúng, nghĩ nhiều như thế làm gì, không phải chỉ là một con ma sủng hình người thôi sao, ta không tin hắn còn có thể chịu nổi Phá Sát kiếm của ta!” Lăng Phi Dương tự tin nói.
“Hắn xác thực rất mạnh, nhưng mà, ta cũng rất mạnh.” Trong đôi mắt Trưởng Tôn Ninh Hạo lóe lên ánh sáng hừng hực. Không cần nhiều lời, mọi người đều biết người hắn nói chính là Trác Thu Nhiên.
Tuy rằng mấy người Trác Thu Nhiên có thực lực rất mạnh, con ma sủng hình người kia cũng cực kỳ đáng sợ, thế nhưng nhóm Gia Cát Minh Nguyệt tự tin mạnh mẽ nên cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Mấy người rời đi tái trường đi về phía trụ sở, từ rất xa đã nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Tước La và bóng hình khổng lồ của Bách Lý.
“Chúng ta thất bại.” Tước La đi tới trước mặt mấy người, bình tĩnh nói.
“Không trách các ngươi, bọn họ xác thực rất mạnh.” Gia Cát Minh Nguyệt có chút kỳ quái, Tước La nói câu nói này là có ý gì.
“Ta chờ các ngươi, không phải để tìm kiếm an ủi, mà là muốn nói cho các ngươi, con ma sủng hình người kia, hẳn không phải là ma sủng mà thiếu nữ kia có thể triệu hoán, trong này nhất định có vấn đề.” Tước La vẫn lạnh lẽo như trước kia, nhưng giờ khắc này thần thái và giọng điệu lời nói của nàng, lại không làm cho người ta phản cảm một chút nào. Thời khắc này, Tước La một lòng cùng với bọn họ. Tước La cũng là người Đan Lăng quốc, nàng cũng muốn thắng, muốn làm vẻ vang cho Đan Lăng quốc. Chỉ là, bọn họ thất bại, do đó, hi vọng đều đặt lên đám người Gia Cát Minh Nguyệt.
Nói xong câu đó, Tước La và Bách Lý xoay người rời đi.
“Tước La, cảm tạ!” Phía sau, truyền đến giọng nói chân thành của Mặc Sĩ Thần.
“Thay chúng ta đánh bại bọn họ.” Tước La quay đầu lại, khóe miệng có nụ cười nhợt nhạt không dễ phát hiện, nhưng cũng rõ ràng rơi vào trong mắt mấy người.
“Nàng đang cười, ta không có nhìn lầm, hình như nàng thật sự đang cười với ngươi đó Mập mạp! Lẽ nào nàng có ấn tượng tốt với ngươi?” Tiết Tử Hạo kinh hô như thể vừa phát hiện ra đại lục mới. Tiết Tử Hạo bắt đầu tưởng tượng, Mập mạp và Tước La không đánh nhau thì không quen biết, hiện tại thực lực Mập mạp tăng cao, từng bước một đi tới hiện tại. Tước La thưởng thức rất nhiều, sau đó có ấn tượng tốt?
“Câm miệng! Nói hươu nói vượn cái gì?” Mặc Sĩ Thần trừng Tiết Tử Hạo một chút, lại nhìn sang mấy người Gia Cát Minh Nguyệt thì phát hiện bọn họ đều đang cười trêu tức.
“Cười cái gì mà cười? Có cái gì tốt mà cười?” Mặc Sĩ Thần giậm chân hô to.
“Ta cảm thấy Chuột nhắt nói rất có lý.” Gia Cát Minh Nguyệt nói, tựa như cười mà không phải cười.
“Đồng ý.” Trưởng Tôn Ninh Hạo mặt không cảm xúc phun ra hai chữ.
“Ninh Hạo, nhiều khi ngươi đừng nên mở miệng thì hơn. Ngươi vừa nói chuyện bầu không khí gì cũng không còn. . .” Lăng Phi Dương vô lực nói.
“Vậy sau này ta đổi thành gật đầu?” Trưởng Tôn Ninh Hạo đàng hoàng trịnh trọng hỏi. . . .
Vòng bán kết kết thúc một cách oanh oanh liệt liệt như vậy. Trận chung kết là ở một tuần sau đó, khoảng thời gian này đủ cho hai đội ngũ tham dự nghỉ ngơi lấy sức.
Rất rõ ràng, nhóm người qua đường của Gia Cát Minh Nguyệt nghỉ ngơi lấy sức chính là sống phóng túng, còn có bắt nạt người khác. Tại sao nói bắt nạt người, thì cứ nhìn dáng vẻ ông chủ đội mũ nước mắt lưng tròng là biết. Kiểu tóc hiện giờ của hắn thực sự quá xấu, không thể không đội mũ.
Hắn nén nước mắt, đem hết từng thứ trân phẩm cất giấu nhiều năm từ trong ngăn kéo bí mật đằng sau giá sách lấy ra.
“Thật sự không còn, Gia Cát tiểu thư, tất cả gia sản của ta đều ở nơi này. Ta cho ngài những thứ này, lát nữa ta liền xuống đi đóng cửa.” Ông chủ sòng bạc rất muốn gào khóc, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Lăng Phi Dương, hắn đành im re.
“Thật sự không còn?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thủy tinh tạp châu báu chồng chất ở trên bàn sách, hững hờ hỏi.
“Thật sự không còn.” Ông chủ nức nở dùng sức gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, “Gia Cát tiểu thư, cái kia, vừa nãy ta nghe thấy người phía dưới hồi bẩm, ngài nói muốn chúng ta thua đến mức quần cũng không còn, nếu như ngài muốn, ngay bây giờ ta liền thoát cho ngài. . .”
“Muốn chết!” Lăng Phi Dương rút trường kiếm ra khỏi vỏ, một luồng khí thế trang nghiêm trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ gian phòng.
“A, ta chỉ nói chơi, chỉ nói chơi thôi.” Ông chủ sòng bạc lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, nước mắt dâng trào. Hắn biết tâm lý dân cờ bạc, vừa nãy nghe thấy người phía dưới hồi bẩm, Gia Cát Minh Nguyệt bọn họ đến rồi, còn nói qua một câu lúc này để cho bọn họ thua mất cả quần. Hắn hoàn toàn lý giải loại tâm tình này, làm dân cờ bạc, tự nhiên càng thắng triệt để càng tốt, thế nên hắn mới hỏi như vậy mà. Kết quả, quên mất tên sát thần diệt tóc của mình. Hắn nhìn ra rồi, sát thần này, dành cho vị thiếu nữ kia thứ tình cảm sâu sắc nhất, chỉ là, thiếu nữ kia hình như không hề hay biết. Hoặc là nói, thiếu nữ kia đối với chuyện tình cảm hoàn toàn không biết gì. Thiếu niên à, con đường của ngươi vừa dài dằng dặc mà lại nhấp nhô nha. Ông chủ sòng bạc ngồi xổm ở nơi đó, còn có tâm tư cảm thán những thứ này.
“Mập mạp, Chuột nhắt, Ninh Hạo, mang những thứ này theo, chúng ta đi.” Gia Cát Minh Nguyệt vui sướng hài lòng nhìn một đống tài vật lớn trước mặt, trong lòng thầm tính toán giá trị. Đệ nhất sòng bạc Nam Sở quốc cứ như vậy mà phá sản. Còn có một trận thi đấu, tuy rằng các sòng bạc cũng mở bàn. Thế nhưng, sau khi đệ nhất sòng bạc xảy ra chuyện như vậy, toàn bộ những sòng bạc không chịu tiếp nhận tiền đặt cược lớn nữa. Tuy rằng tỉ lệ bồi suất vẫn là 1 ăn 1, thế nhưng tất cả những ông chủ sòng bạc kia đều khôn ranh như thế. Không chấp nhận tiền đặt cược quá lớn nữa.
Lần này thắng tiền khá đủ rồi, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có ý định đuổi tận giết tuyệt, chỉ lấy ra mấy trăm ngàn kim tệ, để Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo chia nhau ra đi đến một vài sòng bạc nhỏ hạ xuống tiền đặt cược. Muỗi nhỏ cũng là thịt mà.
Có tiền, sức lực mọi người cũng dồi dào vô cùng. Thế là, đi dạo phố. . .
Mỗi người đều mua không ít đặc sản, cũng mua không ít quà cáp cho Đoan Mộc Huyên. Đặc biệt là Tiết Tử Hạo, mua rất nhiều đồ chơi cho tiểu hài tử, cho Đoan Mộc Huyên cùng đệ đệ của mình, quà của Đoan Mộc Huyên thật là nhiều. Nhà Tiết Tử Hạo còn có hai đệ đệ, cả ngày ồn ào vô cùng, so với hai đứa đó Đoan Mộc Huyên cực kỳ ngoan ngoãn. Do đó hắn rất là thương yêu Đoan Mộc Huyên. Gia Cát Minh Nguyệt cũng mua quà cho hai vị sư phụ, Thanh Vân Châu, Văn Dật, Gia Cát Phó Vân vân vân. Mà lần này bọn họ đi ở trên đường cái, cũng khiến cho rất nhiều người quay đầu lại nhìn. Không ít người đều đang lặng lẽ nghị luận mấy người bọn họ. Ánh mắt có hiếu kỳ, có xem thường, có sùng bái, có đố kị, còn có ác ý. . . Có điều những thứ này đám người Gia Cát Minh Nguyệt hoàn toàn không nhìn thấy.
Cuối cùng mấy người bọn họ mua đồ xong, lại xếp tất cả vào một chiếc xe ngựa. Thuê phu xe chở về nơi ở trước, bọn họ ăn cơm xong, mới trở về sau.
Bình luận truyện