Triệu Hoán Thần Binh

Chương 67: Manh mối của Thần Binh



- Chỉ có tội phạm xấu xa nhất hoặc binh sĩ phạm phải sai lầm cực lớn mới có thể bị phạt tới đó. Hình như nó có tên là dãy núi sương mù, rất quỷ dị. Ta cũng không biết rõ lắm.

- Khẳng định có bí mật lớn.

- Đúng vậy. Có người nói nơi đó cất giấu một thanh thần binh lợi khí vô cùng tăm tối, là vũ khí của Ma tộc trong truyền thuyết.

Răng Lớn nói lời này giống như đang nói chuyện phiếm, nhưng Vu Nhai nghe thấy, tâm thần lại chấn động.

Thần binh lợi khí...

- Thật sự có thần binh lợi khí sao?

- Ta cũng không biết. Đây đều là tin đồn. Có lẽ không phải là thần binh, mà là ma binh cũng không chừng.

Răng Lớn lắc đầu, nói:

- Dù sao ta cũng nghe nói, bị phạt tới đó còn đáng sợ hơn là bị phán tử hình. Linh hồn đều sẽ bị rút cạn. Chỉ có điều nếu như có thể còn sống, sẽ được xem là vô tội thả ra ngoài. Không thiếu kẻ tội ác tày trời đều chọn ở đây. Số người chết càng lúc càng nhiều, nơi đó lại càng trở nên khủng khiếp hơn!

- Đế quốc Huyền Binh còn có hình phạt đáng sợ như vậy sao?

Vu Nhai hỏi, cũng không cho rằng Răng Lớn sẽ trả lời. Hắn lại nói:

- Có người nào từng sống sót đi ra chưa? Có người nào từng xem qua thần binh hoặc ma binh chưa?

- Hình như có người sống sót đi ra, chỉ có điều bọn họ đều phát điên.

Vu Nhai im lặng một hồi, sau đó chợt chuyển đề tài, hàn huyên một vài chuyện về tổ Kỳ Binh. Sau đó Răng Lớn liền cáo từ rời đi. Mỗi ngày, tổ Kỳ Binh đều phải huấn luyện, không có gì ngoài quyền pháp buổi sáng này. Khác một điểm là Thủy Tinh sẽ tùy thuộc vào sự khác nhau về Huyền Binh của mỗi người mà lập ra phương án huấn luyện khác nhau.

Vu Nhai thật sự cảm thấy tò mò đối với Thủy Tinh. Nữ nhân đeo mặt nạ giống như mù, lại không phải mù này sao có thể có nhiều vũ kỹ và công pháp như vậy?

Vu Nhai vẫn không liên hệ nàng với Vu bà trong nghiệp đoàn võ học kia với nhau. Hắn không nghĩ nhiều, đột nhiên nhìn lên trời, nhìn về phía Thủy Tinh đang đứng. Hắn dường như rất giả tạo nói:

- Được rồi. Ngươi cũng đói bụng phải không? Cùng nhau ăn đi!

Thủy Tinh còn đang chờ Vu Nhai tu luyện, lại nghe hắn nói như thế, thiếu chút nữa khiến ba hồn bảy vía của nàng sợ chạy mất.

Hắn thật sự phát hiện ra mình. Đáng chết, còn nghe được tiếng bụng mình kêu gào. Cái mặt biết ném đi đâu được. Nàng thật sự không dám ra, thân ảnh lóe lên, lập tức biến mất, phóng về phía thôn nhỏ. Đúng vào lúc này, Vu Nhai tỏ ra cổ quái quay đầu lại, nhìn theo hướng Thủy Tinh rời đi, sau đó lắc đầu.

Trong rừng rậm này thật đúng là có nhiều loại sinh vật. Tiếp đó hắn lại nhìn về hướng lúc trước.

- Ngao...

Sao mọc đầy trời. Tiểu Thúy Khu Phong Thứu vỗ cánh vọt xuống dưới, thân mật kêu lên vài tiếng, sau đó rất nhanh mổ lên miếng thịt gấu. Một con gấu to như vậy cũng đủ cho nó ăn.

- Thế nào Tiểu Thúy? Bạn thân đối với ngươi không tồi chứ? Thế nào, ngươi quyết định tiếp tục theo ta ăn thịt uống rượu à?

- Ngao...

- Ách, là theo hay không theo? Theo sao?

- Ngao...

Hai mắt Vu Nhai đảo tròn, lắc đầu:

- Coi như ngươi tiếp tục theo ta, cùng ta chiến đấu. Chỉ có điều bình thường ngươi ở trong rừng rậm này, xem như là vũ khí bí mật của ta. Khi nào ta triệu hoán ngươi lại xuất hiện. Nhất định phải cẩn thận. Ngươi đã không phải là con chim nhỏ trong lồng nữa. Cũng không phải là sủng vật của tiểu thư Quan gia. Ngươi phải làm vương giả bay lượn trong bầu trời. Muốn trở thành vương giả không phải nói là được. Thế giới này rất tàn khốc. Vật tranh, trời chọn. Ngươi yếu thì ngươi phải chết. Cho nên ngươi phải cố gắng sống, cố gắng tu luyện.

- Ngao...

Vu Nhai cười khổ một cái. Hắn cũng không biết Tiểu Thúy có nghe hiểu lời hắn nói hay không, uổng phí hắn tốn nhiều nước bọt như vậy. Hắn trực tiếp ngủ ở trên Lạc Tinh Thạch, chắp tay làm gối, nhìn bầu trời trong vắt, không bị ô nhiễm, từng vì sao lúc ẩn lúc hiện. Hắn chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Trời vừa sáng, Vu Nhai đã tỉnh dậy. Hắn tùy tiện ăn một chút thịt lạnh còn dư lại từ ngày hôm qua, đồng thời lại cất đi một ít. Sau đó hắn triệu hoán Tiểu Thúy tới, cưỡi trên lưng nó rồi bay về phía sương mù. Đã có tin tức về thần binh lợi khí, hắn làm sao có thể bỏ qua. Bên trong Huyền Binh Điển còn có một trang trắng. Bất kể là thần binh hay ma binh, hắn đều phải tranh thủ cho vào trong Huyền Binh Điển.

Về phần suy nghĩ về chuyện đã qua? Xin lỗi, khi nào trở về ta sẽ tiếp tục suy nghĩ về những gì đã qua!

Có Tiểu Thúy ở đây, sau mấy giờ, hắn đã tiến vào trong sương mù. Hắn không nhịn được rùng mình một cái. Nhìn về phía xa, tầm nhìn đã càng lúc càng nhỏ. Sương mù màu đen hiện ra. Thật ra chúng không có độc khí gì, chỉ là vô cùng quỷ dị mà thôi.

Càng tiến lại gần dãy núi sương mù dày đặc, thực vật xung quanh lại càng đen hơn. Màu xanh tươi tốt của cây cối ban đầu đều bắt đầu chuyển màu, từ từ lộ ra sắc tối âm u. Càng tiến vào bên trong, cây cối lại càng đen, sương mù cũng càng lúc càng nặng, càng lúc càng lạnh. Cảm giác lạnh lẽo này hoàn toàn khác hẳn với cái lạnh trên Lạc Tinh Thạch hôm qua. Đó là một loại âm hàn, lạnh đến tận xương cốt, thậm chí lạnh đến mức trái tim cũng muốn ngừng đập.

- Tạm thời dừng lại ở chỗ này đã. Một mình ta đi vào là được rồi.

Vu Nhai vỗ nhẹ vào lưng Tiểu Thúy nói. Nếu còn tiếp tục bay nữa, có trời mới biết được trong đó có nguy hiểm gì hay không.

Tiểu Thúy rất nghe lời thả hắn xuống. Cây cối, thậm chí cả lá rụng đều là màu đen. Không, còn có chút cây và lá dường như bị khô lại, biến thành màu xám trắng. Chỉ cần hắn nhẹ nhàng giẫm lên, chúng sẽ lập tức tan ra, giống như trang giấy trắng sau khi bị thiêu đốt vậy. Mỗi lần hắn bước đi, dù gì cũng sẽ mang theo một lớp lá xám. Người không biết từ xa nhìn lại, còn tưởng là cao thủ tuyệt đỉnh nào đó.

Vu Nhai đã đi ở trong rừng rậm đen kịt này hơn nửa canh giờ. Càng lúc, cảnh vật xung quanh lại càng âm u. Trong lòng hắn có chút sợ hãi. Thỉnh thoảng hắn còn có thể đạp phải một ít xương trắng. Chỉ có điều bởi vì lá rụng quá dầy, phần lộ ra bên ngoài cũng không quá nhiều. Vu Nhai cũng không có tâm trạng đào lá rụng ra xem bên trong chôn vùi bao nhiêu xương trắng.

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lá xào xạc. Ở chỗ này, ngay cả bóng dáng của động vật ma thú cũng không thấy.

Sương mù lại càng lúc càng dày. Nếu như là người bình thường, trong khoảng một thước đã không nhìn thấy gì. Vu Nhai lấy thực lực Chưởng Binh Sư lục đoạn còn có thể thấy chừng mười thước. Nhưng hiện tại, hắn giống đã như bị nhốt ở trong căn nhà nhỏ chừng hai mươi thước vuông, tâm tình chịu áp lực nghiêm trọng.

- Hô...

Đột nhiên, một tiếng gió thổi đầy kỳ quái vang lên. Y phục Vu Nhai bị cuốn lại. Trong lòng hắn vô cùng cảnh giác. Đúng vào lúc này, một tiếng thét chói tai thê lương vang lên ở bên tai Vu Nhai. Một tia sáng không biết từ đâu tới, lướt qua màn sương mù dày đặc, lao về phía hắn.

Keng...

Vu Nhai cầm kiếm lên đỡ, đồng thời nhìn về phía vật công kích hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện