Triệu Hoán Thần Binh
Chương 72: Khinh người quá đáng
Bằng không, mấy người chúng ta bây giờ cùng nhau áp chế ngươi. Những người còn lại cũng đủ diệt tổ Kỳ Binh. Hơn nữa, theo quy định bẩy cuộc chiến chỉ cần thắng bốn trận. Mỗi người chỉ có thể xuất chiến một trận. Lữ huynh, ngươi đã đấu qua. Làm việc phải nói quy tắc!
- Vừa rồi có nói mỗi người chỉ có thể đánh một trận sao? Hình như không nhắc tới?
Lữ Nham lạnh nhạt nói.
- Hừ, quên nói, hiện tại bổ sung!
Giọng nói phách lối vang lên. Hắn chợt khoát nhẹ tay áo. Mấy người phía sau bọn họ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Lữ Nham.
Lữ gia tuy rằng lợi hại, cũng không quản tới nơi này. Bọn họ cũng không sợ.
- Khinh người quá đáng!
Giọng nói Liệp Thủ truyền đến.
- Đúng, chúng ta chính là khi dễ các ngươi. Thế nào, ngươi chính là tên cái gì Liệp Thủ đó sao. Dạng suy yếu như ngươi cũng dám tự xưng là Liệp Thủ. Ha ha, thật sự quá tức cười!
Tạm thời ngăn chặn được Lữ Nham, giọng nói phách lối lại tiếp tục kiêu ngạo.
- Ngươi... Một trận chiến này ta tới!
Liệp Thủ tâm cao khí ngạo, chịu không nổi sự kích tướng này, đứng dậy:
- Chúng ta so về săn thú!
- Được. Nếu ngươi muốn nhận lấy cái chết trước. Hừ, so về săn thú, Tiểu Uy, ngươi đi đùa với hắn một chút. Đùa cho hắn chết khiếp là được. Không nên đùa chết hắn. Được rồi, tốt nhất là khiến hắn cầu xin tha thứ. Ta nghe thấy cái tên của hắn là cảm thấy buồn nôn rồi.
Người có giọng nói phách lối nói.
- Được thôi!
Người được gọi là Tiểu Uy cười hắc hắc nói.
- Đến đây đi, chó săn, chúng ta vui đùa một chút!
- Liệp Thủ, cẩn thận một chút, không được thua!
Thủy Tinh lo lắng nói.
Lúc này, tâm tình nàng rất nặng nề. Ngoại trừ Lữ Nham không phải là thành viên của tổ Kỳ Binh, ngay cả Huyết Lệnh cũng thua. Trận chiến này gần như không có bất kỳ phần thắng nào. Tổ Kỳ Binh. Đáng chết, vì sao lúc này bọn chúng lại tới khiêu chiến? Chỉ cần cho mình thời gian một năm nữa, nhất định có thể xoay người. Cũng tốt, nói như vậy, có thể khiến người phía dưới không tự mãn, sẽ càng chịu khó chịu khổ, cũng sẽ không tùy tiện đi ra ngoài gây chuyện thị phi. Chuyện này xảy ra chính là do người trong tổ không đủ ẩn nhẫn.
- Biết rồi. Cho dù là vì muội, ta cũng nhất định chiến thắng.
- Ai da ai da... Thật đáng thương. Tiểu Uy, giết chết hắn cho ta!
Gia hỏa kiêu ngạo lại nói. Tên Tiểu Uy kia đáp một tiếng. Cuộc chiến đấu bắt đầu. Trong rừng cây nhỏ ngay trước thôn, một trận chiến đấu về ẩn nấp săn bắn bắt đầu. Đây là cuộc chiến đấu nhất định phải có trong quân đội.
Vu Nhai đã đi tới trước thôn nhỏ, không ai chú ý tới dã nhân như hắn.
Hai phe giằng co. Người phía bên tổ Kỳ Binh xúc động, tức giận trừng mắt nhìn mười mấy người đối diện. Đồng thời còn có hai người bị thương. Một người trong đó tất nhiên là Huyết Lệnh vừa thua trận. Một người còn lại là Tiễn Linh. Chỉ thấy hai tay nàng thấm máu, trên người còn có một mũi tên cắm vào. Hiển nhiên vừa rồi là trận chiến về cung tiễn. Sắc mặt nàng tái nhợt, ngực lớn không ngừng phập phồng lên xuống.
Phía đối diện hình như chỉ có một người bị thương. Chắc hẳn là do Lữ Nham ra tay. Xem ra đã đánh ba trận, Liệp Thủ là trận thứ tư.
Đám người đối diện đều mặc cùng một kiểu y phục vũ trang màu vàng nhạt, trên có in Nam Thiên Môn cực lớn. Người dẫn đầu có dáng người trung bình, mắt cao hơn đầu. Ánh mắt hắn không ngừng đảo qua trên người Thủy Tinh và Tiễn Linh. Đột nhiên hắn nói:
- Đánh như vậy hình như có chút nhàm chán. Nếu không chúng ta đặt cược thêm vào. Nếu các ngươi bị thua ngoại trừ giao ra kẻ đã gây sự với người của chúng ta ra, hai nàng phải cùng chúng ta chơi mấy buổi!
- Ha ha, đề nghị này của Thái ca rất hay. Ta thích.
- Ha ha ha...
Người của đối phương cười phá lên. Người của tổ Kỳ Binh tức giận chửi ầm lên, muốn xông qua liều mạng, nhưng lại bị Thủy Tinh cản lại.
Thủy Tinh cắn môi, nhìn chằm chằm vào hai người đang đối chiến bên trong rừng rậm, tâm tình vô cùng khẩn trương. Cho dù đi cùng bọn họ cũng không đến mức bị làm nào, nhưng nếu như thua, như vậy tổ Kỳ Binh sợ rằng sau này sẽ rất gian nan. Người bị gọi là kẻ chọc vào bọn họ sợ rằng cũng không giữ được. Không thể thua, tuyệt đối không thể thua.
- A...
Trong rừng rậm đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm. Đó là giọng của Liệp Thủ.
Trong nháy mắt, sắc mặt người tổ Kỳ Binh đều biến thành trắng bệch. Sau đó lại nghe được tên Tiểu Uy kia nói:
- Liệp Thủ, chỉ bằng ngươi cũng dám xưng là Liệp Thủ sao? Về nhà ăn phân đi thôi!
- A...
- Dừng tay!
Đám người Thủy Tinh kêu lên.
- Chịu thua, lập tức chịu thua, nếu không ta phế bỏ tay ngươi.
- Phế ta. Ngươi... A, ta… ta chịu thua...
- Ha ha, đúng là một gia hỏa không có khí phách. Nói, nói tổ Kỳ Binh các ngươi chính là phân. Nói mau!
- A...
- Nói nhanh một chút, nếu không tay ngươi bị phế, kì binh của ngươi sẽ không có bất kỳ tác dụng nào nữa. Ngươi sẽ biến thành một phế nhân. Lập tức nói cho ta!
Giọng nói Tiểu Uy vẫn không ngừng từ trong rừng rậm truyền đến.
- Ta, tổ Kỳ Binh của ta là… là...
Giọng nói Liệp Thủ đang run rẩy.
- Đừng khinh người quá đáng!
Lữ Nham ra tay, lao vào rừng rậm, đánh nát tên Tiểu Uy kia, đưa Liệp Thủ hai tay đầy máu tươi trở về. Mọi người đều thở phào một tiếng. Chỉ có điều rất nhanh ánh mắt bọn họ biến đổi. Nếu vừa rồi, không có Lữ Nham ra tay, hắn có thể nói những lời đó hay không?
Thủy Tinh cũng thở hắt ra một hơi, cũng không nói gì thêm. Đối với Liệp Thủ, bởi vì chuyện lần trước hắn ra tay với Vu Nhai, nàng đã có chút không vui. Nàng bảo người khác chiếu cố hắn, nhìn Lữ Nham nói lời cảm ơn, sau đó lại nhìn về phía đối diện.
- Tiểu Uy, làm không tồi!
Thái ca kiêu ngạo nhìn Tiểu Uy, sau đó nheo mắt lại, cười hắc hắc nói:
- Kế tiếp là ai, bảy trận chiến chỉ cần thắng bốn trận. Các ngươi đã thua ba trận. Kế tiếp nếu như thua nữa, đừng trách chúng ta không khách khí.
- Ta tới đây!
- A, là nữ tử đeo mặt nạ ngươi sao? Như vậy đi, chúng ta cũng đánh cược một chút được không? Chúng ta thắng, ngươi cởi mặt nạ xuống cho chúng ta nhìn một cái, ngươi thấy thế nào?
Thái ca cười hắc hắc nói.
- Được!
Thủy Tinh không do dự đáp ứng, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt. Thái ca ngẩn người, sau đó chợt cười nói:
- Quả nhiên là sảng khoái, so với Liệp Thủ vừa chịu thua kia mạnh hơn nhiều. Thật mệt cho hắn còn làm nam nhân. Mạnh Bằng ngươi tới đi. Nương tay một chút!
Một người từ bên trái Thái ca đi tới. Trong đội ngũ này, ngoại trừ Thái ca ra, thực lực của hắn là mạnh nhất. Điều đó đủ cho thấy hắn rất coi trọng Thủy Tinh. Chỉ có điều cũng vô dụng. Cuối cùng Thủy Tinh đã thể hiện ra thực lực đối phó với Vu Nhai trước đây.
Hai mươi bảy trận thế liên tục nổ vang. Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm. Thái ca cũng có chút choáng váng.
Đây là Huyền Binh gì vậy? Thật là quỷ dị. Sao lại giống hệt với ma pháp sư như vậy?
Bốp bốp bốp...
Thái ca vỗ tay, chỉ có điều vẫn phách lối nói:
- Ta thu hồi vài lời đã nói lúc trước. Trong tổ Kỳ Binh không phải tất cả đều là phân.
- Vừa rồi có nói mỗi người chỉ có thể đánh một trận sao? Hình như không nhắc tới?
Lữ Nham lạnh nhạt nói.
- Hừ, quên nói, hiện tại bổ sung!
Giọng nói phách lối vang lên. Hắn chợt khoát nhẹ tay áo. Mấy người phía sau bọn họ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Lữ Nham.
Lữ gia tuy rằng lợi hại, cũng không quản tới nơi này. Bọn họ cũng không sợ.
- Khinh người quá đáng!
Giọng nói Liệp Thủ truyền đến.
- Đúng, chúng ta chính là khi dễ các ngươi. Thế nào, ngươi chính là tên cái gì Liệp Thủ đó sao. Dạng suy yếu như ngươi cũng dám tự xưng là Liệp Thủ. Ha ha, thật sự quá tức cười!
Tạm thời ngăn chặn được Lữ Nham, giọng nói phách lối lại tiếp tục kiêu ngạo.
- Ngươi... Một trận chiến này ta tới!
Liệp Thủ tâm cao khí ngạo, chịu không nổi sự kích tướng này, đứng dậy:
- Chúng ta so về săn thú!
- Được. Nếu ngươi muốn nhận lấy cái chết trước. Hừ, so về săn thú, Tiểu Uy, ngươi đi đùa với hắn một chút. Đùa cho hắn chết khiếp là được. Không nên đùa chết hắn. Được rồi, tốt nhất là khiến hắn cầu xin tha thứ. Ta nghe thấy cái tên của hắn là cảm thấy buồn nôn rồi.
Người có giọng nói phách lối nói.
- Được thôi!
Người được gọi là Tiểu Uy cười hắc hắc nói.
- Đến đây đi, chó săn, chúng ta vui đùa một chút!
- Liệp Thủ, cẩn thận một chút, không được thua!
Thủy Tinh lo lắng nói.
Lúc này, tâm tình nàng rất nặng nề. Ngoại trừ Lữ Nham không phải là thành viên của tổ Kỳ Binh, ngay cả Huyết Lệnh cũng thua. Trận chiến này gần như không có bất kỳ phần thắng nào. Tổ Kỳ Binh. Đáng chết, vì sao lúc này bọn chúng lại tới khiêu chiến? Chỉ cần cho mình thời gian một năm nữa, nhất định có thể xoay người. Cũng tốt, nói như vậy, có thể khiến người phía dưới không tự mãn, sẽ càng chịu khó chịu khổ, cũng sẽ không tùy tiện đi ra ngoài gây chuyện thị phi. Chuyện này xảy ra chính là do người trong tổ không đủ ẩn nhẫn.
- Biết rồi. Cho dù là vì muội, ta cũng nhất định chiến thắng.
- Ai da ai da... Thật đáng thương. Tiểu Uy, giết chết hắn cho ta!
Gia hỏa kiêu ngạo lại nói. Tên Tiểu Uy kia đáp một tiếng. Cuộc chiến đấu bắt đầu. Trong rừng cây nhỏ ngay trước thôn, một trận chiến đấu về ẩn nấp săn bắn bắt đầu. Đây là cuộc chiến đấu nhất định phải có trong quân đội.
Vu Nhai đã đi tới trước thôn nhỏ, không ai chú ý tới dã nhân như hắn.
Hai phe giằng co. Người phía bên tổ Kỳ Binh xúc động, tức giận trừng mắt nhìn mười mấy người đối diện. Đồng thời còn có hai người bị thương. Một người trong đó tất nhiên là Huyết Lệnh vừa thua trận. Một người còn lại là Tiễn Linh. Chỉ thấy hai tay nàng thấm máu, trên người còn có một mũi tên cắm vào. Hiển nhiên vừa rồi là trận chiến về cung tiễn. Sắc mặt nàng tái nhợt, ngực lớn không ngừng phập phồng lên xuống.
Phía đối diện hình như chỉ có một người bị thương. Chắc hẳn là do Lữ Nham ra tay. Xem ra đã đánh ba trận, Liệp Thủ là trận thứ tư.
Đám người đối diện đều mặc cùng một kiểu y phục vũ trang màu vàng nhạt, trên có in Nam Thiên Môn cực lớn. Người dẫn đầu có dáng người trung bình, mắt cao hơn đầu. Ánh mắt hắn không ngừng đảo qua trên người Thủy Tinh và Tiễn Linh. Đột nhiên hắn nói:
- Đánh như vậy hình như có chút nhàm chán. Nếu không chúng ta đặt cược thêm vào. Nếu các ngươi bị thua ngoại trừ giao ra kẻ đã gây sự với người của chúng ta ra, hai nàng phải cùng chúng ta chơi mấy buổi!
- Ha ha, đề nghị này của Thái ca rất hay. Ta thích.
- Ha ha ha...
Người của đối phương cười phá lên. Người của tổ Kỳ Binh tức giận chửi ầm lên, muốn xông qua liều mạng, nhưng lại bị Thủy Tinh cản lại.
Thủy Tinh cắn môi, nhìn chằm chằm vào hai người đang đối chiến bên trong rừng rậm, tâm tình vô cùng khẩn trương. Cho dù đi cùng bọn họ cũng không đến mức bị làm nào, nhưng nếu như thua, như vậy tổ Kỳ Binh sợ rằng sau này sẽ rất gian nan. Người bị gọi là kẻ chọc vào bọn họ sợ rằng cũng không giữ được. Không thể thua, tuyệt đối không thể thua.
- A...
Trong rừng rậm đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm. Đó là giọng của Liệp Thủ.
Trong nháy mắt, sắc mặt người tổ Kỳ Binh đều biến thành trắng bệch. Sau đó lại nghe được tên Tiểu Uy kia nói:
- Liệp Thủ, chỉ bằng ngươi cũng dám xưng là Liệp Thủ sao? Về nhà ăn phân đi thôi!
- A...
- Dừng tay!
Đám người Thủy Tinh kêu lên.
- Chịu thua, lập tức chịu thua, nếu không ta phế bỏ tay ngươi.
- Phế ta. Ngươi... A, ta… ta chịu thua...
- Ha ha, đúng là một gia hỏa không có khí phách. Nói, nói tổ Kỳ Binh các ngươi chính là phân. Nói mau!
- A...
- Nói nhanh một chút, nếu không tay ngươi bị phế, kì binh của ngươi sẽ không có bất kỳ tác dụng nào nữa. Ngươi sẽ biến thành một phế nhân. Lập tức nói cho ta!
Giọng nói Tiểu Uy vẫn không ngừng từ trong rừng rậm truyền đến.
- Ta, tổ Kỳ Binh của ta là… là...
Giọng nói Liệp Thủ đang run rẩy.
- Đừng khinh người quá đáng!
Lữ Nham ra tay, lao vào rừng rậm, đánh nát tên Tiểu Uy kia, đưa Liệp Thủ hai tay đầy máu tươi trở về. Mọi người đều thở phào một tiếng. Chỉ có điều rất nhanh ánh mắt bọn họ biến đổi. Nếu vừa rồi, không có Lữ Nham ra tay, hắn có thể nói những lời đó hay không?
Thủy Tinh cũng thở hắt ra một hơi, cũng không nói gì thêm. Đối với Liệp Thủ, bởi vì chuyện lần trước hắn ra tay với Vu Nhai, nàng đã có chút không vui. Nàng bảo người khác chiếu cố hắn, nhìn Lữ Nham nói lời cảm ơn, sau đó lại nhìn về phía đối diện.
- Tiểu Uy, làm không tồi!
Thái ca kiêu ngạo nhìn Tiểu Uy, sau đó nheo mắt lại, cười hắc hắc nói:
- Kế tiếp là ai, bảy trận chiến chỉ cần thắng bốn trận. Các ngươi đã thua ba trận. Kế tiếp nếu như thua nữa, đừng trách chúng ta không khách khí.
- Ta tới đây!
- A, là nữ tử đeo mặt nạ ngươi sao? Như vậy đi, chúng ta cũng đánh cược một chút được không? Chúng ta thắng, ngươi cởi mặt nạ xuống cho chúng ta nhìn một cái, ngươi thấy thế nào?
Thái ca cười hắc hắc nói.
- Được!
Thủy Tinh không do dự đáp ứng, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt. Thái ca ngẩn người, sau đó chợt cười nói:
- Quả nhiên là sảng khoái, so với Liệp Thủ vừa chịu thua kia mạnh hơn nhiều. Thật mệt cho hắn còn làm nam nhân. Mạnh Bằng ngươi tới đi. Nương tay một chút!
Một người từ bên trái Thái ca đi tới. Trong đội ngũ này, ngoại trừ Thái ca ra, thực lực của hắn là mạnh nhất. Điều đó đủ cho thấy hắn rất coi trọng Thủy Tinh. Chỉ có điều cũng vô dụng. Cuối cùng Thủy Tinh đã thể hiện ra thực lực đối phó với Vu Nhai trước đây.
Hai mươi bảy trận thế liên tục nổ vang. Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm. Thái ca cũng có chút choáng váng.
Đây là Huyền Binh gì vậy? Thật là quỷ dị. Sao lại giống hệt với ma pháp sư như vậy?
Bốp bốp bốp...
Thái ca vỗ tay, chỉ có điều vẫn phách lối nói:
- Ta thu hồi vài lời đã nói lúc trước. Trong tổ Kỳ Binh không phải tất cả đều là phân.
Bình luận truyện